“Camera bên tòa nhà thực nghiệm đã hỏng, những người có mặt ở đó cũng không kịp quay lại cảnh tượng ba người kia nhảy lầu, càng không biết có ai khác ở đó không. Về phần đây là lời nguyền hay có người khác nhúng tay thì tớ thật sự không biết.”

Khi hỏi xong toàn bộ vấn đề, lại không có lấy một manh mối rõ ràng và xác thực, thật sự đã khiến mấy người bọn họ cảm thấy bất lực.

Tô Vân Thiều hỏi: “Về sau những việc này được giải quyết như thế nào?”

“Tới cũng không biết nữa, dù sao bọn tớ chỉ cần thành thật giao nộp phí bảo kê là được.” Hứa Đôn khờ khạo gãi gãi đầu.

Bách Tinh Thần: “Việc thu phí bảo kê đã xuất hiện từ ba năm trước à? Mỗi học sinh đều phải nộp?”

Hứa Đôn không chút nghĩ ngợi liền gật đầu: “Ngày trước chị gái của tớ cũng học ở trường này, lúc đó căn bản không hề có chuyện thu phí bao kê. Sau đó vì tò mò nên tớ mới dò hỏi, kết quả từ khi ba học sinh kia nhảy lầu mới xuất hiện hiện tượng này. Tất cả học sinh trong trường đều phải nộp, hơn nữa tớ còn nghe đồn đến cả thầy cô giáo trong trường cũng không ngoại lệ.”

Bách Tinh Thần hỏi rõ số lớp của khối mười, khối mười một và khối mười hai. Sau đó lại hỏi xem mỗi lớp có bao nhiêu người, cần phải nộp bao nhiêu phí và nộp bao nhiêu lần. Tính toán một hồi liền biết được số tiền thu được.

Nhìn thấy dãy số thật dài, tất cả mọi người đều rơi vào bên trong trầm mặc.

Bất kể đứng dưới góc độ nhà trường hay góc độ của phụ huynh mà nhìn nhận vấn đề, chỉ cần nộp chút tiền đã có thể đảm bảo an toàn cho bản thân thì dù tính thế nào vẫn cảm thấy bản thân có lời.

Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, làm gì có trường học nào lại quang minh chính đại đi thu tiền bảo kê? Không một ai biết được ban đầu đã xảy ra chuyện gì? Tại sao sau khi xảy ra chuyện lại bắt đầu phải nộp phí bảo kê? Rốt cuộc số tiền lớn này đã dùng vào chỗ nào? Trầm mặc hồi lâu, Tần Giản lại mở miệng trước: “Vân Thiều, cậu cảm thấy như thế nào?”

Tô Vân Thiều vẫn còn nhớ lần đầu gặp Hứa Đôn là ở sơn trang chơi kịch bản giết người, lúc đó cô hoàn toàn không phát hiện ra trên người cậu ta có âm khí.



Ngay cả lúc này cũng vậy, hoàn tàn không có chút âm khí, hoặc là nói trong trường không có lệ quỷ, hoặc là đối phương căn bản không hề tới gần Hứa Đôn.

“Phải đến trường học nhìn xem.”

“Các cậu muốn đi vào bên trong?” Hứa Đôn cắn ngón tay, bất an mà nhích qua nhích lại trên ghế: “Trường của bọn tớ không cho phép người ngoài đi vào, nếu gọi cơm hộp ở bên ngoài thì chỉ có thể ra cổng trường hoặc tới phòng bảo vệ để lấy. Khắp nơi xung quanh trường đều có lắp camera an ninh, mấy người làm sao có thể vào được?”

Có camera an ninh quả thật có chút phiền toái, nhưng không có nghĩa là hoàn toàn không thể đi vào trong, dù sao camera an ninh cũng có những góc chết và điểm mù.

Tần Giản vỗ vỗ bả vai Bách Tinh Thần, trịnh trọng phó thác: “Bạn học Tinh Tinh có đai đen nhu đạo, làm phiền cậu làm sứ giả hộ tống, âm thầm mang Vân Thiều vào trong, sau đó an toàn quay về.”

Lôi Sơ Mạn vẫn không yên tâm: “Hay là thôi đi? Ít nhất đêm nay đừng đi, cứ thu thập tình báo trước đã sau đó mới thực hiện kế hoạch tấn công.”

Tần Giản: “……”

“Cậu cho rằng chúng ta đang chơi trò dũng sĩ tấn công mê cung hay đang chơi trò chơi Ma Vương hả? Còn đòi lên kế hoạch.”

Triệu Tình Họa túm chặt lấy bùa bình an trong cổ áo, trong lòng có chút yên tâm, nhưng vẫn khuyên nhủ mọi người: “Tớ luôn cảm thấy không yên lòng, hay là chúng ta nghe lời Mạn Mạn đi? Đêm nay bỏ đi, ngày mai tính tiếp.”

“Cứ như vậy mà quay về, buổi tối tớ sẽ mất ngủ.” Tần Giản kéo kéo tay áo Tô Vân Thiều, bắt đầu làm nũng: “Vân Thiều lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không làm tớ thất vọng, đúng không?”

Tô Vân Thiều: “……” Lúc tối cũng không có ai gọi trà xanh, tại sao cậu ta đột nhiên lại có thể thảo mai đến vậy?



***Trà xanh - 绿茶:thường dùng để chỉ những người giả tạo, thảo mai.

Lôi Sơ Mạn: “ Ọe ——”

Triệu Tình Họa: “ Ựa ——”

Một giây trước Tần Giản đang còn làm nũng, giây sau khuôn mặt đã biến thành ác nhân, dùng giọng điệu ác độc chỉ trích Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa: “Hai người các cậu đã không giúp đỡ thì thôi đi, lại còn ngáng chân tớ nữa?”

Lôi Sơ Mạn sao có thể vui khi bị người ta gọi là kẻ ngáng chân, ngay lập tức cãi nhau với Tần Giản. Triệu Tình Họa bị kẹp ở giữa, hết khuyên người này lại phải khuyên người kia, cậu ta bận đến mức sứt mẻ trán.

Sau khi không thể khuyên can được hai người, cậu ta chỉ còn cách lôi kéo Hứa Đôn qua giúp đỡ. Ở bên kia cả bốn người đang cãi cọ ầm ĩ, thì Tô Vân Thiều và Bách Tinh Thần bên này cũng đang bắt đầu thương lượng.

Bách Tinh Thần: “Có thể vào trong không? Cậu thật sự phải đi à?”

Tô Vân Thiều: “Có thể vào, cái này là bắt buộc, nhưng ngoại trừ tớ ra thì bọn họ không thể vào được.”

Bách Tinh Thần chỉ hiểu được một nửa, cậu ta cũng không giấu diếm suy nghĩ trong lòng, đã trực tiếp hỏi lại: “Là cậu không muốn bọn họ dính líu quá nhiều vào chuyện này hay là hành động đêm nay rất nguy hiểm?”

Tô Vân Thiều quay đầu lại, nhìn thoáng qua bốn người, xác nhận bọn họ vẫn còn bận cãi cọ ầm ĩ mới nhích người lại gần Bách Tinh Thần một chút, Bách Tinh Thần cũng hiểu ý mà dựa gần lại.

Cô cố gắng hạ thấp giọng xuống, chỉ vừa đủ cho hai người nghe thấy: “Ấn đường Triệu Tình Họa xám đen cộng thêm việc cậu ấy yếu bóng vía. Nếu chúng ta đều đi vào trong đó, lỡ gặp phải chuyện gì, người xui xẻo chắc chắn là cậu ấy.”

Nhưng năm người bọn họ vốn dĩ cùng một nhóm, vậy nên không thể vứt lại Triệu Tình Họa ở đây một mình được? Nếu để Lôi Sơ Mạn ở lại với Triệu Tình Họa, vậy càng không ổn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện