Nhưng theo lý, lại có một câu hỏi lớn hơn xuất hiện: Vì sao Mao Hàm Nguyệt không tự mình ra tay? Đa số những người làm mẹ đều sẽ liều mạng để bảo vệ con mình, làm sao có thể bỏ mặc một đứa trẻ mới sáu tháng tuổi để nó đi giết người được?

Ma quỷ giết người, đã bị vấy máu tanh, đến khi xuống địa phủ sẽ phải chịu trừng phạt.

Có lẽ nào, Mao Hàm Nguyệt không muốn chịu trừng phạt, mới để đứa nhỏ đi làm việc xấu giúp cho cô ta?

Những người mẹ không yêu thương con mình rất hiếm thấy, trừ phi Mao Hàm Nguyệt không thích hay thậm chí chán ghét ba của Tôn Kha, cho nên cũng chán ghét cả đứa con này.

Nếu đã như vậy, vì sao Mao Hàm Nguyệt còn muốn làm tiểu tam, còn muốn mang thai đứa con của ba Tôn Kha?

Chuyện mang thai, sinh con vất vả như vậy, sao còn phải sinh con cho người mình không thích?

Bốn quỷ, một hệ thống nghĩ đến đau cả đầu.

Tô Vân Thiều đột nhiên hỏi: “Thi thể của Tôn Kha còn ở đó không?”

Tần Sóc: “Video giám sát chứng minh là Tôn Kha đã tự mình ngã, không có người đẩy em ấy, chỉ có thể xem là sự cố ngoài ý muốn. Thời tiết lại quá nóng, ba mẹ Tôn Kha đã tới nhận thi thể của em ấy và đem về hỏa táng rồi.”

Thi thể mới chết ba ngày trước đã không còn nữa, càng đừng nói đến Mao Hàm Nguyệt đã chết từ nửa tháng trước, thi thể của cô ta đã sớm biến thành một hũ tro cốt rồi.

Trước khi có thêm nhiều manh mối hơn, cho dù cô có suy đoán thế nào thì cũng chỉ là suy đoán mà thôi, đều vô dụng cả.

Tô Vân Thiều và Tần Sóc hẹn ngày mai sẽ đi gặp người thân của Tôn Kha.

Đêm khuya, Tô Vân Thiều đã ngủ.

Bốn quỷ dán bùa tĩnh âm lên, chia nhau một bộ tai nghe Bluetooth, ngồi ở trong một góc phòng cùng nhau xem phim, chính là bộ phim “Anh Linh” kia.

Bọn họ đều là quỷ, theo lý mà nói không nên sợ những con quỷ giả trên phim, nhưng mà…



Nữ quỷ và Vân Khê ôm chặt lấy nhau, vừa sợ hãi vừa muốn nhìn, “Tôi chưa bao giờ biết trẻ con sẽ đáng sợ như vậy, hu hu hu …”

Vân Khê: “Hoá ra đại nhân không cho tôi xem loại phim này là muốn tốt cho tôi, hu hu hu…”

Nam quỷ đeo kính vừa xem phim vừa niệm chú: “Nam mô a di đà phật, tà ma tiêu tán!”

Nam quỷ đầu đinh vuốt cằm nghiên cứu đến nỗi hai mắt sáng lên: “Từ góc độ của sinh vật học mà nói, đứa trẻ năm tháng chưa thể phát triển đầy đủ, không thể bò nhanh như vậy. Cũng đúng, ma quỷ đã không còn nằm trong phạm trù của sinh vật sống nữa rồi, không thể phù hợp với định lý sinh vật học cũng là chuyện bình thường.”

Hệ thống ôm một quyển《 Kinh Kim Cương 》ánh vàng rực rỡ suốt một đêm, nó cứ do dự mãi, vẫn nên lập cho Tô Y Y một danh sách nhiệm vụ mới thì hơn.

Tuy rằng nó chỉ là một hệ thống mới được sản xuất, có rất ít kinh nghiệm về việc chọn ký chủ, nhưng trong “thống kê tóm tắt” có một câu quan trọng mà nó đã khắc cốt ghi tâm, không dám quên - hệ thống chỉ có thuận theo biến hoá của thời đại, mới không bị thời đại đào thải.

Đây là thế giới khoa học và huyền học cùng tồn tại, người và ma quỷ cùng cộng sinh.

Ký chủ, cô cũng nên học một chút về huyền học để bảo vệ bản thân đi!

Kể từ khi bị ràng buộc với hệ thống, ngày mới, chuyện đầu tiên mà Tô Y Y làm sau khi thức dậy chính là kiểm tra điểm tích lũy và nhiệm vụ hằng ngày của mình.

Hôm nay cũng không khác gì hơn một tháng qua, trời vẫn xanh như thế, không khí vẫn tươi mát như vậy, danh sách nhiệm vụ vẫn như thường lệ, vô cùng… Một nhiệm vụ kỳ lạ xuất hiện!

【 Mở ra nhiệm vụ ẩn: Học thuộc “Kinh Kim Cương”, khen thưởng 50 điểm tích lũy. 】

Tô Y Y: ???

Thời buổi này, trình độ hiểu biết của học sinh giỏi cũng rộng đến mức này sao?

Tác giả có lời muốn nói: Hệ thống: Tôi là một hệ thống coi trọng cả khoa học và siêu hình học [Học giả ham học ing].

*******************

Nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ ẩn một hồi lâu, Tô Y Y khó hiểu hỏi: “Hệ thống, vì sao cậu muốn tôi học thuộc “Kinh Kim Cương” vậy?”



Hệ thống: “Không cần điểm tích lũy à?”

“Cần!” Tô Y Y muốn mua thuốc làm đẹp, dầu dưỡng tóc, thuốc chữa trị và càng nhiều loại quý giá hơn, cho nên hiện giờ thứ cô đang thiếu nhất chính là điểm tích lũy, sao có thể không cần?

“Tớ chỉ hơi tò mò một chút, tại sao nhiệm vụ của hệ thống học bá lại từ khoa học trải dài tới bên Phật học.”

Hệ thống tỏ vẻ cao thâm khó đoán: “Đường dài mới biết sức ngựa, sống lâu mới biết lòng người.”

Sau này cô sẽ biết hệ thống tôi đối xử với cô tốt thế nào!

Tô Y Y: ???

Vì 50 điểm tích lũy khó có được đó, cô quyết định từ bỏ việc khám phá hệ thống gần đây có hơi mất tập trung, cô không lãng phí một phút nào, cố gắng đọc và học thuộc “Kinh Kim Cương” trong lúc đánh răng và rửa mặt.

Thấy cô ấy có động lực như thế, hệ thống rất hài lòng.

Nó lướt qua kho sách đầy “Đạo Đức Kinh”, “Nam Hoa Chân Kinh”, “Những nguyên lý nhập môn cơ bản của Chủ nghĩa Mác”,... nhìn thấy những cuốn sách bao gồm cả huyền học lẫn khoa học, các xúc tu số liệu của nó không tự chủ được mà duỗi về phía phòng bên.

Sáng sớm, Tô Vân Thiều ra ngoài chạy bộ, khi trở về cô còn mang theo một chút trái cây tươi, cô dọn sạch bàn học làm bàn thờ tạm thời, đặt lễ vật và thắp hương nến lên.

Bốn quỷ và một hệ thống lần đầu tiên nhìbn thấy nghi thức gọi hồn, trong lòng họ tuy rất hồi hộp nhưng cũng rất mong chờ.

Chỉ thấy đôi tay của Tô Vân Thiều nhanh chóng lập thủ quyết, trên bàn thờ đặt hai người giấy nhỏ có ghi tên lần lượt là Tôn Kha và Mao Hàm Nguyệt.

“Hồn tới.”

“Phách lên.”

“Âm hồn qua đường giúp tôi gọi hồn!”

Cánh cửa sổ hơi hé đột nhiên mở rộng, khói nhang bay thẳng lên, người giấy nhỏ không hề động đậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện