Dược Nhất Cốc xoắn chặt đôi mày nói. Ông ta giờ đã thấy đường sống, hơn nữa còn có thể thương lượng, đương nhiên ông ta tiếc số tài sản riêng của mình.
"Một phần ba!" Trần Khiêm nhìn thẳng vào ông ta nói lại điều kiện.
Lần này, tất cả trưởng lão ở đó đều đưa mắt nhìn nhau.
Đao đã gác ở trên cổ, hơn nữa không thể để cậu ta tiếp tục nâng giá được, nếu nâng thêm nữa thì toàn bộ Dược Vương Cốc cũng cũng đi tong.
Dược Nhất Cốc hít sâu một hơi: "Chàng trai trẻ, cậu đừng nên tát nước theo mưa, tôi đồng ý v‹ âu nói lúc đầu, một phần năm tài sản sẽ thuộc về cậu, như vậy đã được chưa?”
"Một phần hai! Tôi muốn một nửa Dược Vương Cốc, ông chỉ cần đồng ý thì tôi sẽ giúp ông thoát nạn!"
Trần Khiêm cười nói.
"Thế nào đây Dược Nhất Cốc, ông có đồng ý hay không? Chỉ cần ông nói một câu tôi sẽ giúp ông cản lại kẻ địch!" Trần Khiêm tiếp tục dụ dỗ.
Dược Nhất Cốc quỳ trên mặt đất, lúc này đồng ý cũng không được, mà không đồng ý cũng không được.
Lý trí nói cho ông ta biết, ngay cả ba đại sư và hai người cầm súng ông ta mời tới đều thất bại, vậy một thằng oắt con có thể giúp được gì đây? Nhưng đã là cái phao cứu mạng cuối cùng rồi, ông ta có liều cũng phải tóm được nó, dù gì cũng đã bước đến bờ vực sinh tử rồi.
Hơn nữa ông ta cũng không dám làm mấy trò khôn vặt nữa, kì kèo thêm nữa chỉ sợ phải dùng hai tay đang toàn bộ Dược Vương Cốc lên cho kẻ khác mất.
Sớm biết vậy lúc đầu nên tạo quan hệ tốt với cậu ta, dù gì cậu ta cũng chỉ muốn xin ba vị thuốc quý mà thôi, số thảo dược quý hiếm mà Dược Vương Cốc của mình tích trữ suốt mấy trăm năm cũng phải cả chục triệu loại, cho cậu ta ba loại thì có sao đâu.
Haizzz!
Dược Nhất Cốc thầm phát điên trong lòng.
Nhưng không còn cách nào nữa, ông ta khẽ cắn môi giậm chân nói: "Vậy thì một nửa, cậu giúp tôi ngăn kẻ thù!"
"Sớm biết như vậy đâu cần phải vạch áo cho người xem lưng!" Trần Khiêm mỉm cười.
Sau đó anh nhìn sang nhóm người của Trang Báo. Thực lực của Trang Báo đã gần đến Hóa khí Trung kì, nếu nói riêng về nội kình thì đại khái lực lượng hai người ngang nhau.
'Thế nhưng nếu xét trên kĩ năng công pháp, tên họ 'Trang này có vẻ cũng chả ra gì cả.
"Chà, xem ra thực lực của hai người chúng ta cũng không chênh nhau là mấy, thế nhưng cả hai anh em chúng tôi, thêm cả đứa cháu trai này, cậu nhóc nổ cũng †o lắm đấy!" Trang Báo cũng không nén được tức giận, máu nóng dồn lên vết sẹo trên mặt trông càng thêm dữ tợn.
Trần Khiêm xoay người lại nhìn Trang Báo, anh nói:
"Ông không tin à? Cũng được, vậy cả ba người cùng xông lên đi!"
"Mày muốn chết rồi!" Mặt Trang Báo biến sắc, ánh mắt bắn ra sát khí.
Đối với hắn ta thì thể diện còn quan trọng hơn cả tính mạng, thằng nhóc này lại dám sỉ nhục hắn ta như vậy, dù cho anh có chút thực lực cũng đáng bị bầm thây vạn đoạn.
"Tao sẽ vặt đầu mày xuống, tay chân cho năm con ngựa kéo rời khỏi xác, sau đó ném thịt xuống nước làm mồi cho cá rỉa." Trang Báo gắn từng câu từng chữ, sát khí bốc lên đến đỉnh trời, khiến cho tất cả mọi người ở đó trăng bệch cả mặt.
Ngay cả ba đại sư cũng hét thầm trong lòng: “Đã đến lúc nào rồi mà thằng nhóc này còn không biết trời cao đất rộng, tự nhảy ra tìm lấy cái chết như vậy? Cậu ta không thấy Trang Báo rất khủng bố sao? Ngược lại còn chọc giận hắn ta? Dù cho có tài năng bẩm sinh thì sao. chứ, Trang Báo là một tay già đời đấy!”
Dược Minh nhìn mọi chuyện mà há miệng ngây ngốc, ông ta biết Trần Khiêm là một người kiêu ngạo từ trong xương cốt, nhưng không ngờ lại ngông nghênh tới vậy. Còn một một đấu ba? Chỉ thấy Trần Khiêm ngồi dậy, anh thản nhiên hỏi:
"Ồ, phải vậy không?"
Bàn tay anh vươn ra vạch vào không khí, phảng phất như tóm được một làn gió, sau đó ngón tay chụm thành thanh đao vạch ra nột đường trước ngực, Trần Khiêm mạnh tay đánh ra một chiêu.
Không gian trước mặt chấn động một hồi, lại thêm một âm thanh xé tai vang lên.
Mọi người nhìn thấy một luồng sáng chói lòa bắn ra từ lòng bàn tay anh, vẽ trên mặt đất một vết cắt sâu hoắm.
Soạt!
Một tảng đá chắn ngang giữa Trang Báo và Trần Khiêm bị chém làm hai nửa, mặt cắt nhãn bóng như gương soi. Mà trên mặt đất để lộ một cái hố rộng đến mấy mét kéo dài đến tận dưới chân Trang Báo.
Trang Báo lập tức hoảng loạn.
Toàn bộ Dược Vương Cốc lúc này lặng như chốn chết chóc.
'Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn chăm chăm vết nứt trên mặt đất.