"Ôi... Trời! Đây là người hay thần tiên vậy?"

Dược Minh ngạc nhiên đến không khép nổi miệng, ông ấy run rẩy thốt lên.

Nếu như nói võ lực của ba đại sư và Trang Báo còn nằm trong sức tưởng tượng của mọi người, dù sao cũng. chỉ là sức lực lớn chút, tốc độ nhanh chút mà thôi. Nhưng một nhát chém của Trần Khiêm có thể chém làm đôi bàn gỗ dày và cả mặt đất thì không phải là điều mọi người có thể nghĩ đến, trong đầu rất nhiều người và Dược Minh đều xuất hiện cùng một suy nghĩ.

"Đây không phải phép tiên mà hình như là một võ công kì lạ thì đúng hơn." Ba đại sư nhìn chăm chăm dấu vết trên mặt đất, một lát sau mới thì thầm:

"Người có được kĩ thuật võ nghệ chính thống có thể giết người đứng cách xa hơn ba mươi mét, có thể điều khiển không khí cũng có thể ngưng tụ thành vũ khí giết địch, như nắm đấm của thần có uy lực rộng trong bán kính trăm bước. Tôi vẫn luôn tưởng rằng đó chỉ là lời đồn, không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy, thực sự là chết cũng không hối tiếc."

Lại nghe tiếp một tiếng "Soạt", mọi người đảo mắt nhìn lại, Trang Báo đã lùi lại phía sau mấy bước.

"Mau đi!" Trang Báo giận dữ thét to. "Hắn ta định chạy sao?”

Tất nhiên là Trang Báo muốn chạy trốn, từ lúc nhìn thấy Trần Khiêm búng tay tạo ra lưỡi đao thì hắn ta đã như rơi vào vực sâu không đáy.

Không ngờ rằng người thanh niên này không chỉ tu vi cao siêu, ngay cả kĩ thuật cũng mạnh như vậy, chỉ bằng một đao kia hắn ta đã biết mình không phải đối thủ của anhI

Đây thật là thở một hơi giết chết một người, bổ gió làm đao đoạt mạng đối thủ. Một Trang Báo chứ mười Trang Báo đứng đây cũng chỉ làm mồi cho anh giết.

"Cậu ta còn trẻ như vậy mà đã đạt đến cảnh giới cao nhường này, thật sự là chuyện không thể tưởng tượng nổi! Nhớ năm đó thầy tôi cũng coi như là kỳ tài ngút trời, đến năm mươi tuổi mới đạt đến Hóa cảnh đã được xem là anh hùng số một nơi hải ngoại, hơn nữa người thường trong giới võ nghệ sao có thể học được kĩ năng thần kì như vậy!"

Người nhà họ Trang vội vã quay đầu bỏ chạy.

Trang Báo nghĩ vậy trong lòng, cơ thể cũng nhanh chóng bỏ chạy. Nhưng Trần Khiêm lại cười lạnh mà nói:

"Bây giờ muốn đi, không sợ đã muộn rồi sao?" Trần Khiêm hít sâu một hơi, bắt đầu vận chuyển Thiên Huyền Công, lòng bàn tay anh bống chốc đỏ rực sau đó anh cong ngón tay bắn ra một chiêu.

Ba dòng khí trắng đã ngưng tụ tới cực điểm ầm ầm phóng ra, chúng tựa như một viên đạn xẹt qua khoảng cách mấy chục mét nện vào lưng của ba kẻ Trang Báo, Trang Hổ cùng với Trang Thạch Tam.

"ÁI" Trang Thạch Tam hét lên một tiếng thảm thiết, máu tươi phun từ miệng anh ta ra xung quanh.

Trang Báo tựa như bị chùy đá nặng ngàn cân đập trúng trước mắt tối sầm, thân thể không tự chủ được. bay ra ngoài, đụng vào tường mới thôi.

"Nội kình phóng ra ngoài, trong nháy mắt lấy mạng người ta. Là thần đó!" Ba đại sư run rẩy nói.

Lúc này họ không hề hoài nghỉ với thân phận của chàng thanh niên này.

Chàng trai thoạt nhìn chỉ hai mươi bốn hai mươi lăm ¡ là một cao thủ Hóa cảnh đứng trên đỉnh võ công.

Nếu có người dám ở trước mặt ông ta nói chuyện này, ông ta đã sớm ban cho bảy cái bạt tai: "Vớ vẩn, lên đến cấp bậc Tông sư sao có thể là người trẻ tuổi được, cao thủ Hóa cảnh dưới ba mươi tuổi đều là kì tài có một không hai, có bốc phét cũng đừng bốc phét đến mức đó."

Ba người vừa ngã xuống, tình thế đã đảo ngược lại, đến phiên tay chân của nhà họ Trang không dám động đậy.

Dược Nhất Cốc lúc này mới thức tỉnh từ trong hoảng hốt, ông ta vội vã bò dậy, ba bước làm hai chạy đến trước mặt Trang Báo đạp cho hắn ta một cú thật mạnh, cười gắn nói:

"Ranh con, không ngờ sẽ có ngày hôm nay nhỉ? Năm đó ông đây có thể đánh mày xuống như con chó nhà có †ang thì hôm nay cũng có khả năng giết chết mày. Ha ha ha."

Đột nhiên, phía sau ông ta vọng đến một giọng nói xa xăm:

"Trang Báo vẫn chưa chết đâu, hắn ta mới chỉ ngất đi thôi, ông cẩn thận lại lay tỉnh hắn ta"

Dược Nhất Cốc như một con vịt bị người nắm cổ nhấc lên, tiếng cười đột nhiên im bặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện