- Kiki, ngoan!

- Grừ!

Vũ Hải Hùng bắt chước cách Lý Thanh Long gọi con Drake, con rồng gầm nhẹ lên một tiếng, hừ hừ mũi. Nó có vẻ không thèm để ý tới con người nhãi nhép bên ngoài.

Vũ Hải Hùng lén lút đi một vòng quanh chuồng của nó, Hắn lấy ra một cái khăn, tẩm vào đó một thứ thuốc bột gì, rồi cuốn lên một cây gậy, dí vào cửa chuồng. Con Kiki thò đầu ra ngửi ngửi.

- Hfff!!

Nó hừ một tiếng, gầm lên, bắt đầu lồng lộn. Thằng Hùng giật mình, rút cây gậy về.

- Xong rồi, rút thôi!

- Đại ca, thứ thuốc vừa rồi, là thuốc gì thế? - Khà khà, đồ gia truyền nhà tao, không nói cho mày biết. Mai mày lại theo dõi Lý Thanh Long đi, nhớ nắm rõ thời gian biểu của hắn.

- Đại ca yên tâm, em điều tra thì không bao giờ có sai sót, mọi ngày 5 giờ 30 phút Lý Thanh Long mới ra vườn sinh vật, mình còn đến hơn nửa tiếng nữa... Oái!

Nói chưa hết câu, đã thấy bóng dáng Lý Thanh Long thấp thoáng đi tới. Thằng Vinh hoảng hồn chạy tuốt vào nấp một chỗ. Hùng cũng hoảng hốt chạy theo.

Lý Thanh Long bước vào vườn sinh vật, đi tới chuồng con Drake.

- Kiki, nhớ tao chứ? Tao cũng nhớ mày lắm, hôm nay được về sớm, tao ra thăm mày nè. Ừm, sức khoẻ vẫn bình thường. Mà sao hôm nay, cử chỉ của mày hơi lạ... Đói à? Tao mang đồ ăn cho mày nè...

“Mẹ kiếp, sao phải trốn? Học sinh vào vườn sinh vật là chuyện bình thường, cứ bình tĩnh mà đi ra, chẳng phải tốt hơn à? Giờ thì làm sao mà ra được nữa?”. Sau một gốc cây, thằng Hùng nhéo tai thằng Vinh.

“Đại ca, em xin lỗi, lúc đấy, em cuống quá”.

“Sao tao lại có thằng đàn em ngu như mày nhỉ? Thôi, chờ thằng đó về vậy...”

- Ồ, Long đấy à? Hôm nay ra thăm vườn sớm thế?

- Vâng, bác ạ. Hôm nay cháu tan học sớm. Con Kiki vẫn ngoan chứ bác?

- Ngoan lắm, lại khôn nữa. Đúng là mang dòng máu của rồng, nó khôn có khi hơn cả bọn Tiểu học ấy. Chỉ tiếc là không biết nói thôi.

Là bác canh vườn. Người canh vườn, đối với Lý Thanh Long, cũng không xa lạ gì. Từ ngày xưa, trước cả khi nhập học ở trường này, hắn đã được bố dẫn ra vườn sinh vật rồi. Bác gác vườn cũng làm từ ngày đó.

Bác nhìn ngó một hồi.

- Lúc nãy có 2 đứa học sinh vào vườn, chả biết đi lúc nào rồi. Mà thôi, hôm nay bác cũng muốn về sớm. Bác gửi cháu cái thẻ, chốc về cháu khoá vườn lại hộ bác luôn nhé.

- Vâng, bác cứ về đi ạ. Cháu cũng về ngay đây.



- Kiki, ngủ ngoan nhé, tao về đây. Sáng mai tao lại đến.

Lý Thanh Long chào con Kiki. Con này vẫn còn đang khịt khịt hừ hừ. Hắn ra khỏi vườn, đóng cổng lại, quẹt thẻ khoá cửa.

Giờ vườn sinh vật trở thành một cái lồng kính, nội bất xuất, ngoại bất nhập.

Bên trong, thằng Hùng và thằng Vinh, mặt mày xám mét.

- Đại ca, chẳng lẽ đêm nay mình... phải ngủ trong này?

- Mẹ kiếp, mày có giỏi thì chạy ra mà kêu cứu. Tao thật ngu xuẩn khi tin cái trò tình báo của mày! Mà thôi, kệ mẹ đi, đàn ông con trai, màn trời chiếu đất, sợ chó gì. Mày xem, cỏ thì êm, không khí thì mát mẻ, đêm còn ngắm được sao trên trời, xa xa có nước chảy róc rách, ngủ một đêm, có khi còn hơn cả khách sạn 5 sao ấy!

- Nghe đại ca tả em cũng thấy hay quá. Vậy đêm nay em và đại ca vừa ngắm sao vừa tâm sự về cuộc đời.
Nửa tiếng sau.

- Ối, muỗi quá!

Bốp!! Bốp!!

- Oái! Nhện! Nhện!

- Á! Rắn! Rắn!

Một đêm này, không biết 2 thằng dùng cách nào mà vượt qua.
Sáng hôm sau, khi thằng Văn đi học, nó phải đi đôi giày mới. Đôi giày này như hút sạch sức lực của nó vậy, đi đứng cứ trì trệ khó khăn. Nó không đủ sức để chạy, chỉ có thể đi bộ đến trường.

Quang và Takezawa mặt mày hớn hở, khoác vai nhau đi theo nó, vừa đi vừa hát. Vụ hai người đặt cược 12 triệu, làm mấy em nhân viên ở quán hoảng hốt đánh rơi cả bát đĩa. Chị Thanh chỉ nhắm mắt lắc đầu, còn thằng Văn thì tròn cả đôi mắt.

Trước đây, nó còn không ý thức được những con số quá lớn, đối với nó, 1 nghìn, so với 1 triệu, và 1 tỉ, cũng không khác gì nhau. Đời nó còn chưa bao giờ sờ quá hàng trăm.

Nhưng giờ nó đã biết. 1 triệu, là 1 ngàn nhân với 1 ngàn, là 10^6, có đến 6 con số 0 đằng sau. Mà 12 triệu, lại là 12 lần số tiền ấy. Mà còn là đơn vị hào, nếu quy đổi ra xu, lại thêm 100 lần nữa! Quá khổng lồ!

Cứ so sánh đơn giản, ngày trước mẹ nó chỉ có lương 5 hào 1 tháng, đã đủ để 2 mẹ con sống, thì 12 triệu, có thể khiến 2 người sống trong 2 triệu 400 nghìn tháng, tức là 200 nghìn năm!

Con số 12 triệu ấy, mà lại có thể dễ dàng ném vào lô đề như vậy, cờ bạc, thật là đáng sợ.

Văn không thể đi nhanh được như mọi hôm, mà đi rất chậm. Hai người phía sau, cũng không để ý, vừa loạng choạng bước đi vừa tán dóc, mơ tưởng xem nên làm gì với 60 tỉ. Số tiền này, có thể xây hẳn một vương quốc nhỏ!

Cuối cùng, cũng đã tới cửa hàng bán lô.

Bà bán hàng hớt hải chạy ra.

- Đề mới về, mới về đây. Chị cũng chưa kịp xem. May quá! Hai chú cùng xem với chị!

Hai người lập tức chạy vào. Thằng Văn cũng tò mò chạy theo.

- Nặn từng số một, nặn từng số một thôi chị. Cho nó hồi hộp! - Quang đề nghị.

- Mẹ, anh mày bị yếu tim, mày đừng bày trò nữa.

- Yếu tim thì đừng đi đánh lô. - Quang khinh bỉ. - Lật số đầu tiên đi chị.

Bà bán lô chầm chậm kéo tờ kết quả ra.

- Số đầu tiên, là số... 6!

- Ú hú!! Đã nói rồi! Anh mày mơ, chỉ có chuẩn mà thôi!

- Số thứ 2, là số... 6 nốt!

- Hộc hộc hộc!

2 tên kia đã không còn sức để nói nên lời nữa, chỉ còn tiếng thở hổn hển. Hai cặp mắt hau háu nhìn vào tờ kết quả.

- Số thứ 3, là số... 6!

- Hự!

- Cố lên nào ông anh, đừng có đột quỵ đấy!

- Số thứ 4, là... 6!!

- Ôi!! Còn số cuối, là 7, là 7, là 7!!

- Con lạy 9 phương trời, con lạy 10 phương đất, con lạy chư phật 10 phương, cho con số 7 đi ạ!!

Đến lúc này, Quang cũng đếch cần quan tâm mình là người vô thần, hay là Thạc sĩ Toán học gì hết, hắn chỉ cần 1 con số 7. Takezawa thì giơ tay bóp chặt lấy lồng ngực, như muốn giữ cho tim mình không nhảy xổ ra ngoài.

Bà bán hàng cũng hồi hộp lắm rồi. Dù không phải là bà trúng thưởng, nhưng mà trúng độc đắc đến 5 con số, cũng có thể coi là một thời khắc lịch sử. Mà thời khắc lịch sử, ai mà không xúc động.

Tay bà run run, kéo tờ kết quả ra ngoài.

- Số cuối cùng đây, chị kéo ra nhé?

- Vâng, chị kéo nhanh nhanh lên đi ạ, em đau tim quá rồi!

- Chị kéo nè!

- Ôi, chị làm ơn, kéo nhanh giùm em!

- Chị kéo đây!

- Ôi, em lạy chị!

- Các chú cứ bình tĩnh. Chị mày... cũng run lắm chứ!

- Vâng, để em bình tĩnh...

Phập! Quang nói chưa hết câu, bà bán hàng đã kéo phăng tờ giấy ra, không khác gì kéo phăng con dao ra khỏi động mạch của 2 người. Tim như ngừng đập, máu như ngừng chảy, phổi như ngừng hô hấp, thần kinh như mất cảm giác, não bộ như không còn hoạt động. Chỉ vì khoảnh khắc này.

- Số cuối, là số 7.

Quang đờ người ra. Còn Takezawa, đã ngất xỉu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện