- Ông anh à! Tỉnh dậy, tỉnh dậy đi!

- Hớ... hớ... ui, tao có đang... nằm mơ không? - Không, không mơ! Ông anh trúng rồi! 5 con số, 1 ăn mười nghìn, ông anh trúng 60 tỉ rồi! 60 tỉ hào, là 6 nghìn tỉ xu đấy!

Takezawa còn đang mơ màng, nghe thấy câu đó, lập tức chồm dậy, vồ lấy tờ kết quả trên tay bà bán hàng.

Giải đặc biệt, 5 chữ số.

6-6-6-6-7.

Đúng y như trong giấc mơ của mình. Đúng như dãy số hôm qua mình đã mua.

60 tỉ hào. 2 hào 1 yên. Vậy là 30 tỉ yên.

Ngày đó, mình chỉ nợ có 1 tỉ yên đã phải bỏ cả quê hương xứ sở ra đi. Sau 20 năm, cộng thêm lãi chợ đen, cũng chỉ tăng thêm có 8 lần, tức là 8 tỉ yên. Hắn, hoàn toàn có thể trả nợ, có thể về lại quê hương, có thể mua lại toàn bộ gia viên, gây dựng lại Itou Nhất Tộc. Lại có thể... thắp hương trước cha mẹ. Và còn gia đình mình, còn những gì mình đã bỏ lại.

Ta, có thể trở về sao?

Cứ tưởng cả đời này, phải chết trên đất khách quê người. Cứ tưởng cả đời này, chỉ ngóng về biển cả xa xa, nhìn về đất mẹ.

Ta... đã có thể trở về.

Hắn khóc.

Đã rất lâu rồi, kể từ ngày bỏ quê hương ra đi, dù có lăn lộn màn trời chiếu đất, dù có bị đuổi giết, bị oan ức, bị truy nã, bị trấn lột, dù có tuyệt vọng tới cùng, hắn cũng chưa bao giờ khóc. Trong lòng hắn, dù trong những thời khắc đen tối nhất, vẫn luôn có một điểm sáng mãnh liệt, một điểm sáng khiến hắn chưa bao giờ lạc lối.

Quê hương!

Đến giờ, quê hương ấy, như đã nằm trong tầm tay, trong mảnh giấy này. Hắn bất giác nắm thật chặt thanh Hỉ Vận Kiếm. Dù thế nào, hắn cũng đã không bỏ rơi nó, nó cũng chưa từng bỏ rơi hắn. Người ta nói nó mang theo Đại Hung Vận, nó sẽ dìm cuộc đời hắn xuống hố sâu, nhưng hắn chưa bao giờ tin. Hắn tin rằng, Hỉ Vận Kiếm, là thanh kiếm bảo hộ cho cả dòng tộc Itou, bảo hộ mình, như bao đời tộc trưởng vẫn tin tưởng.

Các ngươi, nói gì nữa đi! Trù ếm ta nữa đi! Ta đã đúng, cha ta đã đúng, ông nội ta đã đúng, tất cả các thế hệ của tộc Itou đã đúng. Hỉ Vận Kiếm, không mang cái gì gọi là Đại Hung Vận cả. Giờ đây, ta đã có 30 tỉ yên, ta vẫn nắm chặt lấy thanh kiếm này tới cuối cùng! Ta đã thắng! Gia tộc Itou đã thắng. Thắng cái thứ chết tiệt gọi là số mệnh! 300 năm! Chúng ta đã giữ chặt lấy thanh kiếm này 300 năm!

Bố ơi! Mẹ ơi! Ông ơi! Cụ ơi! Ước gì... mọi người còn sống để chứng kiến ngày này...

Hắn lại khóc. Rưng rức khóc. Tức tưởi khóc. Thút thít khóc. Nước mắt làm ướt đẫm cả mảnh giấy, ướt đẫm cả chuôi kiếm.

Dù 60 tỉ, không phải do chính công sức hắn kiếm ra, nhưng cuộc đời hắn, cuộc đời của bao đời tộc Itou, đã bị lấy đi quá nhiều thứ. 60 tỉ này, là phần thưởng cho 300 năm kiên cường và bướng bỉnh kháng cự lại số phận. 300 năm với gần 20 thế hệ, chỉ để thanh minh cho thanh kiếm của mình.

Bà bán hàng thấy tờ kết quả bị ướt đẫm, không nhìn ra mô tê gì nữa, nhưng bà chép miệng, cho qua. Tờ kết quả, còn có thể xin lại được.

Quang cũng không biết nên nói điều gì. Hắn không ngờ, Itou Takezawa, thường ngày vô lo vô nghĩ, lúc nào cũng chí choé với mình, tối tối thích xem phim truyền hình của Phú Sơn, thỉnh thoảng lại như tự kỉ ngồi lau kiếm, lại mang trong lòng nhiều gánh nặng tới vậy.

Văn cũng đứng đó. Nỗi nhớ nhà, mãnh liệt tới vậy sao? Nó chợt nhớ đến căn nhà cũ của mình. Dù nơi đó không còn là nhà của nó nữa, nhưng nó đã có nhà mới, đã có nơi ăn nơi ngủ. Quan trọng nhất, nó vẫn còn mẹ tại đó.

Nó tiến tới, vui vẻ vỗ vai ông bác.

- Bác Itou, chúc mừng bác!

Takezawa cũng lau nước mắt, cười lớn.

- Đi! Nhóc nghỉ học một bữa đi. Cả Quang nữa. Về rủ mọi người trong quán. Ta mời mọi người một bữa sushi đến vỡ bụng thì thôi!

- Ô hô! Được! Hôm nay bác Itou của mày mời đó, anh mày đỡ phải chi tiền!

- Bố láo! Chú mày cũng trúng 60 tỉ đó thôi! Đi, đi nào!

- Hai chú, 1 tháng nữa phía công ty sẽ gửi giấy mời đi nhận tiền. Hai chú nhớ đến đây lấy nhé!

- Được rồi! Cám ơn bà chị nhiều lắm!
Văn được phép mời bất cứ bạn bè nào đi ăn cùng. Mẹ nó thấy nó nghỉ học, cũng không nói gì. Có lẽ, mẹ cũng thấy được bác Itou đang vui mừng thế nào.

Văn mượn điện thoại của mẹ, gọi cho Linh. Cô bạn đang học đội tuyển với thầy Khang, nhưng nghe nói vậy, cũng vui vẻ bỏ học chạy tới. Thầy Khang dạy đội tuyển rất dễ tính, chả bao giờ quan tâm sĩ số. Thầy còn chả phải là giáo viên của trường.

Văn nói muốn mời thêm anh Thiên Anh, nhưng Linh nói, dạo gần đây anh ấy rất bận.

Văn mời thêm cả thằng Cường. Thằng này nghe nói đại ca rủ mình đi ăn tiệc, rất vui vẻ hớn hở, nhưng ngậm ngùi một lúc, nó từ chối. Nó nói nó cần phải luyện tập.

Văn hỏi mẹ, cái cô bạn của mẹ, làm thợ may ở chợ ấy, cái cửa hàng tối om om ấy, mẹ cũng mời cô ấy đi ăn đi. Câu này, làm Quang suýt nữa đâm đầu vào cột điện. Chị Thanh chỉ cười, nói rằng cô ấy bận mất rồi.
Cửa hàng sushi, Sushiya, nằm ở gần khu trung tâm. Là một thương hiệu cực kì đắt khách tại Phú Sơn, sau đó cũng được mở rộng sang thị trường Đại Nam.

Đồ ăn của Phú Sơn, phần vì nguyên liệu đắt tiền, phần vì giá dịch vụ rất cao, nên đều thuộc loại đắt tiền. Ví dụ như sushi, yêu cầu người đầu bếp phải có trình độ rất cao, mà lại phải tự tay làm lấy từng miếng một.

Takezawa hồ hởi dẫn đầu. Dù từ ngày phiêu bạt tới Đại Nam đến giờ, hắn chưa bao giờ có đủ tiền để vào quán sushi này, nhưng lần này tới hắn tỏ ra quen thuộc y như nhà mình.

Khi cô bé nhân viên người Đại Nam cất lời chào bằng tiếng Phú Sơn.

- Irasshaimase. (Chào quý khách)

Thì hắn không kiềm chế được sự vui vẻ mà đáp lại.

- Tadaima. (Ta đã về rồi)

Tất nhiên là cô bé nhân viên cũng không hiểu nổi hắn muốn nói gì.

Takezawa rất xông xáo hướng dẫn cho mọi người, vào tiệm Sushi, phải làm gì, ngồi ở đâu, order đồ ăn như thế nào.

Tất nhiên là tiệm sushi ở Đại Nam, ít nhiều theo phong cách Đại Nam, cũng không có khắt khe như ở Phú Sơn, order, cũng không cần phải nói trực tiếp với đầu bếp, mà có nhân viên chạy tới hỏi.

Nhưng nhà hàng cao cấp thì đúng là cao cấp. Một bàn gồm có Takezawa, Quang, Văn, chị Thanh, Linh và 2 cô bé nhân viên nữa, tổng cộng 7 người, yêu cầu đầu bếp ra tận nơi phục vụ.

Đầu bếp lại còn là người Phú Sơn, khiến Takezawa càng vui vẻ. Hắn buôn chuyện cả buổi với đầu bếp, cười cười nói nói.

Không gian nhà hàng đậm chất Phú Sơn, các nhân viên mặc kimono, người đầu bếp cầm dao thái từng miếng sashimi, và được buôn chuyện bằng tiếng Phú Sơn, làm Takezawa cảm giác, cứ như mình đã về nhà. Mọi người nhìn hắn vui vẻ như vậy, trong lòng cũng thấy vui lây.

Linh ngồi ríu rít kể chuyện với chị Thanh về tình hình học tập của thằng Văn, rồi kể là thầy giáo thấy nó học giỏi quá, không cho nó vào học cùng các bạn nữa. Chị Thanh hoảng hốt thốt lên, không được, phải đi xin lại với thầy giáo, chứ không thể để thằng bé cách biệt với các bạn như vậy. Rồi chủ đề chuyển sang các món ăn, rồi chị còn giải thích rất cặn kẽ về từng món sushi, còn chính xác hơn cả mấy lời ba hoa của Takezawa.

Văn thì ngồi với Quang, bàn luận về Nhất Bộ Tam Quyền, về Toán học, về Sinh học. Quang chỉ cho nó xem từng thớ thịt trên miếng sashimi, rồi cả 2 cố phỏng đoán xem nó thuộc bộ phận nào của con cá. Bàn về học thuật chán chê, cả 2 lại dáo dác nhìn quanh tiệm sushi, quan sát tay đầu bếp, rồi xì xào suy luận tên này từng là xã hội đen, chém giết rất nhiều. Takezawa nghe thấy, quay ra cười ha hả. Đầu bếp của tiệm sushi, ai cũng đều có quá khứ đen tối hết.

Hai cô bé nhân viên thì trầm trồ vì lần đầu được ăn sang, vừa to nhỏ bàn tán về phim ảnh, về son phấn, về những thứ rất con gái.

Bữa ăn này, đối với mọi người, đều rất vui, nhưng với Takezawa, là vui nhất. Hắn cười nhiều nhất, uống nhiều nhất, nói nhiều nhất.

Đến cuối bữa ăn, nhân viên tính tiền. Tất cả là 1000 hào.

Takezawa chìa tay ra với Quang.

- Cái gì? Tưởng ông anh mời?

- Đã có tiền chó đâu mà trả! Chú mày trả trước đi 1 tháng nữa anh mày thành tỉ phú, đến lúc đấy trả lại mày gấp 10.

- Nhớ nhá! Gấp 10 đấy.

- Mẹ mày, mày cũng thành tỉ phú rồi đấy, có thần thái chút coi.

2 tên sắp sửa trở thành tỉ phú, lại chí choé nhau vì 1000 hào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện