Chương 771: Mục đích cuộc đời

“Tụi bay tưởng đây là khảo hạch Tiến sĩ hay sao hả?”

Đinh Kiến Châu ai oán nghĩ thầm. Mạnh đến vậy rồi, còn vác mặt đi khảo hạch Thạc sĩ, không biết nhục hay sao? Chẳng lẽ từ đó tới giờ không 1 tổ chức nào trên thế giới cấp bằng cho tụi bay? Nếu không phải vì quy luật của thế giới là cần vượt qua Thiên Kiếp để chứng nhận Tiến sĩ, khéo chừng Đinh Kiến Châu cũng trao luôn bằng Tiến sĩ cho 3 đứa quái thai này.

À ờ, phải rồi, phải trao bằng cho tụi nó. Nhưng 3 đứa này phá hoại cũng quá mức tưởng tượng.

Vì sao phải gom hết 700 thí sinh lên sàn 1 lúc? Là vì số lượng quá đông, nên muốn nhanh chóng sàng lọc ra khoảng chừng 200 kẻ tiềm năng để khảo thí sâu hơn. Giờ thì vui rồi, cả 700 thí sinh đều bị sút ra ngoài sân chỉ trong chưa đầy 3 phút đồng hồ, bị oánh cho vô lực phòng thủ, tài năng trình độ đều không thể nào thể hiện ra ngoài. Đều bị đánh cho như heo chó vậy, còn làm sao nhìn ra được kẻ nào ngon hơn kẻ nào? Thứ tự văng đài giờ chẳng thể hiện ai mạnh hơn ai nữa, chỉ còn là kẻ nào xui xẻo bị 3 đứa ôn dịch kia chọn trước mà thôi.

723 thí sinh dự thi ngày đầu tiên, Đinh Kiến Châu chắc mẩm cũng phải vài trăm người xứng đáng được công nhận trình độ Thạc sĩ. Nếu cứ như vậy loại họ ra về thì thật sự không ổn, nhưng tổ chức thi lại cũng không dễ dàng. Những kẻ đến khảo thí ít nhiều gì cũng ngạo nghễ với bản thân mình, đạt được Chiến lực đến mức Thạc sĩ đã đủ kiêu hùng đứng trong top 10% nhân loại. Đang trên đỉnh con dốc Dunning Kruger bễ nghễ là vậy, bỗng nhiên bị 3 con nghiệt súc quái thai đạp lăn xuống bên kia bờ dốc, đả kích bực này không phải chỉ trong ít phút đồng hồ là có thể tiêu hóa.

Đối với hàng trăm thí sinh với nhân sinh quan sụp đổ, đạo tâm vụn vỡ ấy, Ban tổ chức lại phải bỏ nhiều công sức an ủi, thuyết phục. Chưa kể rất nhiều người mang phụ huynh thân quyến tới xem, giờ người nhà bọn họ ùa vào văn phòng chửi mắng. Nhưng điều Đinh Kiến Châu lo ngại nhất, còn khiến hắn phải gọi điện cho đội Công an ở Kim Hành Kinh đến hỗ trợ, là kiểm soát xem có thí sinh nào vì quá ê chề nhục nhã mà đi nhảy cầu hay không.

Tình hình rối ren kéo dài tới tận nửa ngày trời, Đinh Kiến Châu mới yên tâm bàn giao lại công việc cho cấp dưới, mà bước vào văn phòng để “xử lý” 3 kẻ phá hoại kia.

Tham gia khảo thí sẽ có nhiều người chọn giấu danh tính trước mắt thiên hạ, chuyện này không lạ lùng gì. Nhưng đối với Ban tổ chức, tất cả thí sinh đều phải có lai lịch rõ ràng, đều phải báo danh đúng quy trình, phải xác minh nhân thân đến nơi đến chốn.

Đinh Kiến Châu rất muốn lập tức tra xem là gia phái nhà ai chơi khăm mình ngay ngày đầu làm chủ khảo này.

Hắn chưa kịp tra, và cũng chẳng cần tra nữa. Vừa bước vào văn phòng, đã thấy Đường Thái Nguyên, Đệ nhị vị của Trúc Sơn Tiên Phái ngồi đó, vẻ mặt cũng vô cùng bất đắc dĩ.

===

Xét về bối phận lẫn chiến lực, Đường Thái Nguyên đều xứng là bậc cha chú của Đinh Kiến Châu. Nhưng chủ khảo Đinh lại là người đại diện Chính quyền, vị thế đương nhiên cao hơn 1 bậc. Được cái Đường Thái Nguyên cũng là lão làng trong các mối quan hệ với quan chức nhà nước, tài thương nghị lại có 1 không 2, nhận định tình hình cũng thấu tình đạt lí.

Về lí, 3 đứa “đệ tử” của lão không làm sai, nhưng về tình thì phải nghiêm khắc tự kiểm điểm. Dù sao cũng chỉ là chút chuyện vặt vãnh, chưa đến mức cháy nhà chết người, 2 bên đều không phải con nít, rất nhanh chóng đã giải quyết xong xuôi.

3 đứa đệ tử của Trúc Sơn Phái được cấp chứng chỉ Thạc sĩ, còn chủ khảo Đinh Kiến Châu thì nhận được quà cảm ơn hậu hĩ từ phía Trúc Sơn. Đáng lẽ nếu Đường Thái Nguyên làm chuyện này từ sớm, đôi bên đều đã vui vẻ ngay từ đầu, chẳng cần chuyện bé xé ra to thế này. Cũng chỉ vì lão Đường lúc nào cũng hết mình với môn phái, mấy ngày nay bận rộn tối tăm mặt mũi, tưởng chừng chỉ cần phong thư giới thiệu là 3 đứa trẻ có thể tự lo, không nghĩ rằng rời mắt chúng chưa được 1 canh giờ, chuyện đã um sùm tới vậy.

Bước ra khỏi nhà thi đấu rồi, Đường Thái Nguyên mới hằm hè nhìn 3 “mầm non tương lai” mà Nguyễn Bạch đem tới cho mình. Quả nhiên, thứ mà tên chết tiệt đó mang tới có bao giờ là cái gì tốt đẹp? Chỉ mới khảo hạch Thạc sĩ, 1 sự vụ tưởng chừng nhỏ như con thỏ, mà còn gây ra chuyện như vậy. Kim Tinh Võ Hội sắp tới, còn muốn báo tới mức nào nữa?

===

Đón lấy bằng chứng nhận Thạc sĩ trong tay, dù là với 1 cái tên không phải do mẹ hắn đặt cho mình, Văn vẫn cảm thấy có nhiều loại cảm xúc hắn không thể gọi tên dâng lên trong mình. 4 năm trước, hắn còn lo không thể vượt qua cấp Tiểu học. Hắn còn từng cho rằng ước mơ của cả đời mình chỉ là đạt được bằng Cử nhân, được có 1 công việc ổn định, để lo cho mẹ 1 cuộc sống đàng hoàng.

Nếu 1 ngày, mục đích mà bạn xác định theo đuổi cả đời bất ngờ nằm trong bàn tay bạn, bạn sẽ thấy sao nhỉ?

Đối với Văn, tấm bằng này đại diện cho sự nỗ lực. Phải rồi, là sự nỗ lực của bản thân hắn, và những người đã giúp đỡ hắn. Hắn ước gì có mẹ ở đây ngay lúc này, để hắn cho mẹ thấy sự nỗ lực của hắn thực sự đã mang lại thành công.

===

Khảo hạch Thạc sĩ vốn chính là mục đích ban đầu để Nguyễn Bạch dẫn dụ Vương Thành Văn xuyên rừng vượt núi tìm tới Bắc Hà. Tới bây giờ, khi mục đích đã đạt được, nghe qua tưởng chừng quá dễ dàng, nhưng kì thực đều do Nguyễn Bạch vạch đường chỉ lối để lọt qua khe hẹp.

Bằng không, với thân phận công dân Đại Nam của Vương Thành Văn, há có thể lấy được Chứng chỉ Thạc sĩ của Bắc Hà 1 cách êm đẹp đến thế?

Điểm đầu tiên, là sử dụng thân phận giả để lấy chứng nhận thực tập tại Sa Li Khan. Nhờ có chứng nhận thực tập này, 1 kẻ tên Vương Văn A đã ra đời. Tiếp theo đó, lại nhờ vào mối quen biết với Đường Thái Nguyên, Đệ nhị vị của Trúc Sơn Phái mà thu nhận tên Vương Văn A này vào 1 trong Tứ Đại Tiên Phái. Muốn kết thân với 1 Đại nhân vật như lão Đường, há là chuyện dễ dàng? Lại được lão ta đích thân đứng ra bảo trợ, lo lắng mọi thứ từ A đến Z. Lần này, kể cả nếu 3 đứa có không gây chuyện, thì dễ gì Đinh Kiến Châu có thể mau chóng cấp bằng Thạc sĩ ngay trong ngày? Tất cả chẳng phải nhờ sự tác động của Đường Thái Nguyên, của uy danh Trúc Sơn Phái, và nhiều chất “bôi trơn” khác hay sao?

Nguyễn Bạch có thể vạch ra 1 kế hoạch vòng vèo và trúc trắc, nghe sặc mùi lừa trẻ con, nhưng toàn bộ những bước trong kế hoạch mà hắn vạch ra lại 100% là chủ định của hắn, vì vậy mới có thể khiến Vương Thành Văn không phát hiện ra sự dối trá mà tin tưởng. Cả cuộc hành trình này là sự luồn lách qua khe cửa hẹp giữa cuộc chơi của các ông lớn. Bắt đầu từ ván cờ giữa Vương Vũ Hoành và Phạm Viết Phương, cho tới những toan tính của Vương Thụy An, lí tưởng của Bạch Linh Đội, những hành động của Chí Tôn Cường giả, tới sự xung đột của 3 quận Sa Li Khan, tham vọng của Liễu Thanh Chân, sau rốt lại là lịch sử cuộc Vu Linh Đại Chiến và những hệ quả của nó đối với Đường Thái Nguyên. Nguyễn Bạch dắt theo 3 đứa nhóc, luồn lách như con lươn qua vùng giao thoa của những yếu tố ấy. Hữu kinh vô hiểm, hắn rốt cuộc không hề phụ lời hứa (dù có mục đích phụ đằng sau) với Vương Thành Văn.

Tới đây thì mục đích ban đầu đã đạt được. Vương Thành Văn hoàn toàn đã có tư cách để trở về Long Thành tham dự sự kiện sắp được tổ chức vào mùa hè này. Không chỉ để thực hiện lời hứa với Linh, mà bằng Thạc sĩ này cũng đã thừa đủ để hắn giúp mẹ mình có được cuộc sống viên mãn như hắn đã từng ước mơ. Nhưng đương nhiên Đường Thái Nguyên giúp đỡ hắn không phải để hắn cứ như vậy ra đi, và Văn cũng không vô ơn tới vậy. Kim Tinh Võ Hội còn chưa khai mạc. Nhiệm vụ của 3 đứa vẫn còn đó, là giúp lão thực hiện 1 cú chốt thật vẻ vang lúc cuối sự nghiệp.

Và Đường Thái Nguyên cũng biết, kẻ nguy hiểm Nguyễn Bạch kia còn chưa bộc lộ mục đích đích thực của mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện