Chương 772: Tiên Đô Arya
- Không thấy chú mày vui vẻ cho lắm nhỉ? Đêm hôm đó, tại nơi nghỉ của Trúc Sơn Phái, trong lúc Tiểu Xí ra ngoài, Nguyễn Bạch đột nhiên xuất hiện bên bậu cửa sổ.
- Bác Bạch này, tên trên chứng chỉ là Vương Văn A, trong khi cháu là Vương Thành Văn. Cháu đâu thể sống cả đời với cái tên giả này được?
- Sao? Chê à? Vương Văn A cũng là cái tên hay còn gì? Vương Thành Văn thì có gì thú vị?
- Đó là cái tên mẹ cháu đặt cho cháu.
- Chà, tưởng chuyện gì to tát. Khâu khó khăn nhất là vượt qua khảo hạch, nên mới cần dùng đến thân phận giả từ Sa Li Khan. Còn khi nhập cảnh Đại Nam, làm vài thủ tục đơn giản là cho chú mày trở lại thành Vương Thành Văn ngay thôi.
- Đơn giản đến vậy ạ?
- Khảo hạch Thạc sĩ thì cần xác minh thân phận kĩ càng, chứ nhập cảnh Đại Nam thì có gì to tát chứ? Không dễ dàng đến mức ai cũng làm được, nhưng với ta thì chuyện ấy cũng chả khó khăn lắm. Giữa Bắc Hà và Đại Nam cũng tồn tại độ vênh khá lớn về lý lịch tư pháp đấy, dữ liệu 2 bên không liên thông với nhau. Mi chỉ cần khai rằng Vương Văn A là tên sử dụng tại Bắc Hà, tên khai sinh ở Đại Nam là Vương Thành Văn là được. Giấy khai sinh Vương Thành Văn là hàng thật 100%, sẽ chẳng ai soi xét quá kĩ đâu, đem bằng cấp Thạc sĩ vào Đại Nam, cũng không khác gì ôm 1 gia tài ngoại tệ nhập cảnh vậy, người ta trải thảm đón mi còn chưa xong ấy chứ?
- Ra vậy. Nhưng có điều này cháu vẫn thắc mắc mãi.
- Nói đi.
- Con người tên Vương Văn A này, liệu có thực sự từng tồn tại không ạ?
- Ai mà biết chứ? - Nguyễn Bạch ngáp dài 1 tiếng, quay người như muốn rời đi - Có thể có, có thể không. Tình hình ở Sa Li Khan thế nào mi cũng biết rồi đấy. Những sinh mạng xuất hiện rồi biến mất ở đó, giống như những đốm ma trơi trong đêm vậy. Ai rảnh đâu mà quan tâm hết chúng chứ? Để tâm đến Kim Tinh Hội đi, còn phải trả ơn lão Đường cho phải đạo đấy.
Nói rồi, Nguyễn Bạch lại biến mất vào màn đêm.
===
Càng vào sâu trong rừng rậm Ocellote, mật độ xuất hiện các quần thể dị tộc lại càng tăng. Đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày đụng mặt Kar’gan, càng về những ngày gần đây, Quang càng dễ dàng nhìn thấy các dân cư của khu rừng.
Đa phần những cá thể mà hắn bắt gặp đều là các chị em họ của Người Bướm. Có những “cô gái” hình dáng thanh mảnh và nhỏ nhắn, có gương mặt thon gọn và đôi tai dài, mắt to long lanh, mặc những bộ quần áo dệt từ vỏ và lá cây, tuy thật sự rất giống Người Bướm nhưng lại không có đôi cánh sau lưng. Họ lấp ló đằng sau những thân cây lớn, trộm nhìn Quang ngồi trên xe ngựa với thái độ tò mò thích thú.
- Họ là các Elf. Chị em họ xa của chúng tôi. Anh có thể sẽ nghĩ rằng họ gần gũi với chúng tôi hơn các Tiên Rừng vì kích thước cơ thể sao? Thực ra đối với chúng tôi thì họ vẫn khá xa lạ đấy. Các Elf đã từ bỏ đôi cánh từ rất lâu, họ không cần tới các hạt phấn ma thuật nữa. Họ sống hòa mình trở thành 1 phần không thể tách biệt với khu rừng, nhận Mana từ cây cối, làm chủ các phép thuật Rừng. Họ sinh sống thành các quần thể khá đông đúc và xa cách Tiên Bướm chúng tôi, và tính cách của họ hoang dại hơn chúng tôi rất nhiều. Đừng để vẻ ngoài ngây thơ khả ái ấy phỉnh lừa, họ có thể vuốt ve âu yếm anh phút trước, phút sau chìa hàm răng sắc nhọn xé xác anh ngay đấy.
Leila vừa đánh chiếc xe ngựa được kéo bởi 4 con ngựa, 2 trong số đó là do họ mua tại Va’stopol, vừa làm hướng dẫn viên du lịch cho Quang như thường lệ.
- E hèm - Aleph ngồi sau xe thò đầu ra khỏi cửa - Đừng quá nặng lời với đồng tộc của tôi chứ? Ít ra tôi cũng có đến 1/8 trong mình là Elf đấy. Họ chỉ hơi quá thuần khiết mà thôi. Sâu thẳm bên trong họ cũng rất tốt bụng. Họ có sự linh hoạt hiếm có và tài bắn cung vô địch nữa, à nếu so với Vương tộc các cậu thì cũng một chín một mười đấy. Nhưng nè, bị kẹt với 1 cộng đồng Elf còn sung sướng hơn rất nhiều lần so với lọt vào tay các Dark Elf.
- Dark Elf? Họ cũng là Elf sao?
- Ờ, cũng không hẳn. Da họ tối màu hơn, tất nhiên rồi. Nhưng tính cách của họ cũng khác biệt. Hung dữ và tàn nhẫn hơn. Họ ưa thích sống trong bóng tối, và là những bậc thầy ma thuật hắc ám. Những chiến binh nam giới của họ lại nhanh nhẹn, khỏe mạnh, và có thể sử dụng vũ khí điêu luyện chẳng kém gì nhân loại. - Aleph trả lời. - Dù sao thì đồng hành với chúng tôi, ít có khả năng anh nhìn thấy họ. Nhưng các Spirit thì có.
- Spirit? Tinh linh à?
- Đúng vậy. Sông, Rừng, Núi, Lửa, Đá… Spirit là những chị em rất xa xôi của chúng tôi. Họ đã thật sự hòa cuộc sống bản thân vào với các nguyên tố của Mẹ thiên nhiên rồi. Mà thôi, tôi nghĩ cậu nên nghỉ sớm chút đi, vì ngày mai cậu sẽ cần sự tỉnh táo cao độ đấy.
- Tại sao?
- Còn tại sao nữa? - Leila bĩu môi nhìn hắn - Ngày mai chúng ta sẽ tới Tiên Đô Arya rồi. Anh sẽ phải diện kiến Nữ Hoàng Elena. Cẩn thận mồm miệng của mình đấy, đồ vô tri.
- Cô lo lắng cho tôi đấy sao? Tôi thật sự cảm kích, thật đấy. - Quang nhìn vào mắt Leila. Hắn nói thật lòng.
- Hứ! - Cô ta nguýt dài 1 tiếng, cằm lại vênh cao lên đầy ngạo nghễ.
===
Dấu hiệu để nhận ra rằng mình đang trên đường bước tới Tiên Đô Arya không ngờ lại rõ ràng tới vậy. Cây cối mở lối dẫn đường cho họ. Hoa đột nhiên nở rộ mỗi nơi họ đi qua. Từng đàn Tiên Rừng ríu rít bay tới tạo thành 2 hàng ánh sáng như để chào đón họ. 2 bên đường, từng sợi dây leo chẳng biết từ đâu mọc lên, đan cuộn với nhau rồi vươn ra giữa đường, kết nối lại thành từng chiếc cổng chào vô cùng xinh xắn.
Băng qua khoảng chừng vài chục chiếc cổng chào như vậy, con đường đột ngột dẫn tới vách đá sâu thẳm. Mà tại nơi chóp cuối của mỏm đá, lại là 1 thân cây cổ thụ chẳng rõ cao bao nhiêu, chầm chậm uốn mình xuống, cuối cùng trở thành 1 con đường dẫn tới khối kiến trúc khổng lồ đang dần dần vươn mình trong ánh nắng ban mai.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, lý trí khô khan của Vương Minh Quang phải đầu hàng trước ấn tượng choáng ngợp huy hoàng ấy. Tiên Đô Arya là 1 thành phố vĩ đại được tổ hợp nên từ hàng ngàn khối đất (hoặc khối thân cây) khổng lồ, kết nối với nhau thông qua 1 thân cây siêu cấp vĩ đại, mà thân cây ấy lại như 1 cơ thể sống, đang vươn mình lên cao như 1 người khổng lồ hùng mạnh. Trên những khối đất hình bán cầu ấy là vô vàn các tòa kiến trúc cấu thành từ thân cây, mang những hình đan kết uốn lượn không rõ quy luật nhưng lại vô cùng đẹp mắt.
Thân cây khổng lồ kia chừng như cách xa nơi Quang đứng phải tới hàng trăm km, chìm khuất trong sương mai, nhưng thành phố cư ngụ trên nó đã mở rộng tới tận nơi đây. Bầy ngựa theo sự điều khiển của Leila, bước lên cây cầu vừa được tạo thành từ cây cổ thụ, chầm chậm tiến về khối đất gần họ nhất.
- Khi bình minh lên, Tiên Đô sẽ thức giấc, vươn mình đón ánh mặt trời. Về đêm, Tiên Đô lại chìm vào giấc ngủ. Anh nhìn đi, - Leila chỉ tay về vùng núi phía xa xôi, cách biệt với nơi đây bởi 1 đồng bằng phì nhiêu rộng ngút ngàn - Đường chúng ta đi không phải lối duy nhất để tiến vào Tiên Đô. Các đường vào gần nhất cũng cách nhau hàng chục cây số. Sao? So với Long Thành của các anh thì như thế nào?
- Long Thành ư? Cái đô thành sặc mùi thực dụng ấy, bì sao được với kì quan này? - Quang thẳng thắn thừa nhận.
- Không thấy chú mày vui vẻ cho lắm nhỉ? Đêm hôm đó, tại nơi nghỉ của Trúc Sơn Phái, trong lúc Tiểu Xí ra ngoài, Nguyễn Bạch đột nhiên xuất hiện bên bậu cửa sổ.
- Bác Bạch này, tên trên chứng chỉ là Vương Văn A, trong khi cháu là Vương Thành Văn. Cháu đâu thể sống cả đời với cái tên giả này được?
- Sao? Chê à? Vương Văn A cũng là cái tên hay còn gì? Vương Thành Văn thì có gì thú vị?
- Đó là cái tên mẹ cháu đặt cho cháu.
- Chà, tưởng chuyện gì to tát. Khâu khó khăn nhất là vượt qua khảo hạch, nên mới cần dùng đến thân phận giả từ Sa Li Khan. Còn khi nhập cảnh Đại Nam, làm vài thủ tục đơn giản là cho chú mày trở lại thành Vương Thành Văn ngay thôi.
- Đơn giản đến vậy ạ?
- Khảo hạch Thạc sĩ thì cần xác minh thân phận kĩ càng, chứ nhập cảnh Đại Nam thì có gì to tát chứ? Không dễ dàng đến mức ai cũng làm được, nhưng với ta thì chuyện ấy cũng chả khó khăn lắm. Giữa Bắc Hà và Đại Nam cũng tồn tại độ vênh khá lớn về lý lịch tư pháp đấy, dữ liệu 2 bên không liên thông với nhau. Mi chỉ cần khai rằng Vương Văn A là tên sử dụng tại Bắc Hà, tên khai sinh ở Đại Nam là Vương Thành Văn là được. Giấy khai sinh Vương Thành Văn là hàng thật 100%, sẽ chẳng ai soi xét quá kĩ đâu, đem bằng cấp Thạc sĩ vào Đại Nam, cũng không khác gì ôm 1 gia tài ngoại tệ nhập cảnh vậy, người ta trải thảm đón mi còn chưa xong ấy chứ?
- Ra vậy. Nhưng có điều này cháu vẫn thắc mắc mãi.
- Nói đi.
- Con người tên Vương Văn A này, liệu có thực sự từng tồn tại không ạ?
- Ai mà biết chứ? - Nguyễn Bạch ngáp dài 1 tiếng, quay người như muốn rời đi - Có thể có, có thể không. Tình hình ở Sa Li Khan thế nào mi cũng biết rồi đấy. Những sinh mạng xuất hiện rồi biến mất ở đó, giống như những đốm ma trơi trong đêm vậy. Ai rảnh đâu mà quan tâm hết chúng chứ? Để tâm đến Kim Tinh Hội đi, còn phải trả ơn lão Đường cho phải đạo đấy.
Nói rồi, Nguyễn Bạch lại biến mất vào màn đêm.
===
Càng vào sâu trong rừng rậm Ocellote, mật độ xuất hiện các quần thể dị tộc lại càng tăng. Đã 1 tháng trôi qua kể từ ngày đụng mặt Kar’gan, càng về những ngày gần đây, Quang càng dễ dàng nhìn thấy các dân cư của khu rừng.
Đa phần những cá thể mà hắn bắt gặp đều là các chị em họ của Người Bướm. Có những “cô gái” hình dáng thanh mảnh và nhỏ nhắn, có gương mặt thon gọn và đôi tai dài, mắt to long lanh, mặc những bộ quần áo dệt từ vỏ và lá cây, tuy thật sự rất giống Người Bướm nhưng lại không có đôi cánh sau lưng. Họ lấp ló đằng sau những thân cây lớn, trộm nhìn Quang ngồi trên xe ngựa với thái độ tò mò thích thú.
- Họ là các Elf. Chị em họ xa của chúng tôi. Anh có thể sẽ nghĩ rằng họ gần gũi với chúng tôi hơn các Tiên Rừng vì kích thước cơ thể sao? Thực ra đối với chúng tôi thì họ vẫn khá xa lạ đấy. Các Elf đã từ bỏ đôi cánh từ rất lâu, họ không cần tới các hạt phấn ma thuật nữa. Họ sống hòa mình trở thành 1 phần không thể tách biệt với khu rừng, nhận Mana từ cây cối, làm chủ các phép thuật Rừng. Họ sinh sống thành các quần thể khá đông đúc và xa cách Tiên Bướm chúng tôi, và tính cách của họ hoang dại hơn chúng tôi rất nhiều. Đừng để vẻ ngoài ngây thơ khả ái ấy phỉnh lừa, họ có thể vuốt ve âu yếm anh phút trước, phút sau chìa hàm răng sắc nhọn xé xác anh ngay đấy.
Leila vừa đánh chiếc xe ngựa được kéo bởi 4 con ngựa, 2 trong số đó là do họ mua tại Va’stopol, vừa làm hướng dẫn viên du lịch cho Quang như thường lệ.
- E hèm - Aleph ngồi sau xe thò đầu ra khỏi cửa - Đừng quá nặng lời với đồng tộc của tôi chứ? Ít ra tôi cũng có đến 1/8 trong mình là Elf đấy. Họ chỉ hơi quá thuần khiết mà thôi. Sâu thẳm bên trong họ cũng rất tốt bụng. Họ có sự linh hoạt hiếm có và tài bắn cung vô địch nữa, à nếu so với Vương tộc các cậu thì cũng một chín một mười đấy. Nhưng nè, bị kẹt với 1 cộng đồng Elf còn sung sướng hơn rất nhiều lần so với lọt vào tay các Dark Elf.
- Dark Elf? Họ cũng là Elf sao?
- Ờ, cũng không hẳn. Da họ tối màu hơn, tất nhiên rồi. Nhưng tính cách của họ cũng khác biệt. Hung dữ và tàn nhẫn hơn. Họ ưa thích sống trong bóng tối, và là những bậc thầy ma thuật hắc ám. Những chiến binh nam giới của họ lại nhanh nhẹn, khỏe mạnh, và có thể sử dụng vũ khí điêu luyện chẳng kém gì nhân loại. - Aleph trả lời. - Dù sao thì đồng hành với chúng tôi, ít có khả năng anh nhìn thấy họ. Nhưng các Spirit thì có.
- Spirit? Tinh linh à?
- Đúng vậy. Sông, Rừng, Núi, Lửa, Đá… Spirit là những chị em rất xa xôi của chúng tôi. Họ đã thật sự hòa cuộc sống bản thân vào với các nguyên tố của Mẹ thiên nhiên rồi. Mà thôi, tôi nghĩ cậu nên nghỉ sớm chút đi, vì ngày mai cậu sẽ cần sự tỉnh táo cao độ đấy.
- Tại sao?
- Còn tại sao nữa? - Leila bĩu môi nhìn hắn - Ngày mai chúng ta sẽ tới Tiên Đô Arya rồi. Anh sẽ phải diện kiến Nữ Hoàng Elena. Cẩn thận mồm miệng của mình đấy, đồ vô tri.
- Cô lo lắng cho tôi đấy sao? Tôi thật sự cảm kích, thật đấy. - Quang nhìn vào mắt Leila. Hắn nói thật lòng.
- Hứ! - Cô ta nguýt dài 1 tiếng, cằm lại vênh cao lên đầy ngạo nghễ.
===
Dấu hiệu để nhận ra rằng mình đang trên đường bước tới Tiên Đô Arya không ngờ lại rõ ràng tới vậy. Cây cối mở lối dẫn đường cho họ. Hoa đột nhiên nở rộ mỗi nơi họ đi qua. Từng đàn Tiên Rừng ríu rít bay tới tạo thành 2 hàng ánh sáng như để chào đón họ. 2 bên đường, từng sợi dây leo chẳng biết từ đâu mọc lên, đan cuộn với nhau rồi vươn ra giữa đường, kết nối lại thành từng chiếc cổng chào vô cùng xinh xắn.
Băng qua khoảng chừng vài chục chiếc cổng chào như vậy, con đường đột ngột dẫn tới vách đá sâu thẳm. Mà tại nơi chóp cuối của mỏm đá, lại là 1 thân cây cổ thụ chẳng rõ cao bao nhiêu, chầm chậm uốn mình xuống, cuối cùng trở thành 1 con đường dẫn tới khối kiến trúc khổng lồ đang dần dần vươn mình trong ánh nắng ban mai.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, lý trí khô khan của Vương Minh Quang phải đầu hàng trước ấn tượng choáng ngợp huy hoàng ấy. Tiên Đô Arya là 1 thành phố vĩ đại được tổ hợp nên từ hàng ngàn khối đất (hoặc khối thân cây) khổng lồ, kết nối với nhau thông qua 1 thân cây siêu cấp vĩ đại, mà thân cây ấy lại như 1 cơ thể sống, đang vươn mình lên cao như 1 người khổng lồ hùng mạnh. Trên những khối đất hình bán cầu ấy là vô vàn các tòa kiến trúc cấu thành từ thân cây, mang những hình đan kết uốn lượn không rõ quy luật nhưng lại vô cùng đẹp mắt.
Thân cây khổng lồ kia chừng như cách xa nơi Quang đứng phải tới hàng trăm km, chìm khuất trong sương mai, nhưng thành phố cư ngụ trên nó đã mở rộng tới tận nơi đây. Bầy ngựa theo sự điều khiển của Leila, bước lên cây cầu vừa được tạo thành từ cây cổ thụ, chầm chậm tiến về khối đất gần họ nhất.
- Khi bình minh lên, Tiên Đô sẽ thức giấc, vươn mình đón ánh mặt trời. Về đêm, Tiên Đô lại chìm vào giấc ngủ. Anh nhìn đi, - Leila chỉ tay về vùng núi phía xa xôi, cách biệt với nơi đây bởi 1 đồng bằng phì nhiêu rộng ngút ngàn - Đường chúng ta đi không phải lối duy nhất để tiến vào Tiên Đô. Các đường vào gần nhất cũng cách nhau hàng chục cây số. Sao? So với Long Thành của các anh thì như thế nào?
- Long Thành ư? Cái đô thành sặc mùi thực dụng ấy, bì sao được với kì quan này? - Quang thẳng thắn thừa nhận.
Danh sách chương