Chương 773: Bắn
“Vùng đất” đầu tiên mà Quang đặt chân tới, là 1 khu chợ sầm uất. Cách bài trí khá khác biệt so với chợ của nhân loại. Mọi người không dàn thành 2 hàng dọc lối đi, mà bày biện khá lung tung. Hắn thấy rất nhiều những chủng loài dị tộc, phần nhiều vẫn là Người Bướm, nhưng có thêm Người Sói hoặc các biến chủng của họ (hắn đoán vậy vì thấy đều là những loài thú săn mồi lông lá), Người Cá, Người Lùn, thậm chí Người Rắn. Khu cống ngầm dưới Hải Thành không phải không có đầy đủ các chủng loài dị tộc, nhưng nhìn số lượng lớn những sinh vật này được tự do tự tại trong ánh sáng ban ngày, mặc những bộ đồ sặc sỡ sắc màu, thoải mái sinh hoạt cười đùa, hắn vẫn cảm thấy thật mới lạ.
Người Bướm thường bày biện hàng hóa lên các đụn cây nhô lên từ mặt đất, khá giống những chiếc bàn. Họ luôn cố gắng giữ cho mình hình tượng sạch sẽ và thanh cao. Ngược lại, Người Sói lại bày sạp hàng ngay dưới mặt đất, khá lộn xộn và bừa bãi. Xịn xò hơn cả vẫn là những Người Lùn, với đặc tính cẩn thận và ngăn nắp đã nổi danh của mình, trang hoàng những quầy hàng vô cùng bắt mắt. Mỗi quầy hàng đều như 1 cửa hàng nhỏ nhắn, xinh xẻo, được đóng tỉ mỉ bằng những thớ gỗ chắc nịch, mà nhìn vào có thể thấy được độ hoàn thiện cao cấp trong từng lát cắt, từng chiếc đinh, từng vết nối, những tưởng chỉ thấy trong các lâu đài quyền quý của nhân loại. Bên trong là những kệ hàng bằng gỗ chẳng chút cầu kì, nhưng lại toát lên sự trang trọng tột cùng, cùng với đó là mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu. Bày biện trên đó là những món vũ khí được chế tác thủ công với độ tinh xảo chẳng từ ngữ nào miêu tả nổi, tưởng chừng có thể khiến những tay thợ rèn lão luyện nhất của loài người biến thành những chú bé vụng về tập chơi đồ hàng.
Leila tỏ rõ sự ưa thích với những gian hàng Người Lùn ấy, và họ cũng cư xử với cô bằng thái độ nhã nhặn, từ tốn và chất phác. Sự kiên nhẫn và thâm trầm ẩn hiện đằng sau vẻ ngoài nhỏ bé ấy (kì thực họ không hề nhỏ, khá bự con và đồ sộ, nhưng chiều cao lại khá khiêm tốn chỉ khoảng 1m3 cho tới 1m5). Nhưng cô ưa thích hơn cả vẫn là những gian hàng hoa cỏ ngập tràn sắc màu và hương thơm, từ những quầy hàng đồng tộc. Người Bướm không bán hoa theo bó. Họ đan kết những nhành cây, hoa, cỏ, lá, và cả quả, hạt giống… thành những kết cấu xinh đẹp. Trên những kết cấu ấy, chim chóc, ong bướm hội tụ. Họ không chỉ bán hoa, bán hương, họ bán cả âm thanh, họ bán luôn 1 thứ gì đó cao quý hơn tất cả, là sự sống của rừng già, của thiên nhiên.
Nói là bán thì cũng không đúng lắm. Vì Quang thấy Leila cứ bạ thứ gì là lấy thứ đó, chẳng cần chi trả bất cứ loại tiền tệ nào.
- Hả? Tiền ư? Ôi trời - Cô phì cười - Tiên Quốc Ocellote không sử dụng tiền tệ, Ám Hành Sứ Giả ngốc nghếch của tôi ạ! Chúng tôi không dùng tiền làm công cụ trao đổi như nhân loại các anh. Để xem nào, có vẻ gần giống với khái niệm “trao tặng” mà các anh vẫn dùng. Chúng tôi trao tặng nhau các vật phẩm. Ai thích thứ gì thì chúng tôi trao tặng thứ đó. Cớ sao không chứ? Chúng tôi đâu có lí do gì để căm ghét lẫn nhau, nên cũng đâu có lí do gì để phải yêu quý nhau? Chẳng lẽ cứ phải yêu quý ai đó chúng ta mới tặng họ thứ họ thích sao? Anh muốn lấy thứ gì cứ lấy, và chủ nhân thứ đó sẽ rất vui lòng, kể cả khi họ không quen biết anh. Nhưng đừng vì vậy mà tham lam, đặc biệt là tôi phải nhắc nhở nhân loại như anh đấy. Đừng nghĩ chúng tôi ngây thơ mà vơ vét cho đầy túi kể cả những thứ anh không thích hoặc không thấy cần thiết. Rừng già sẽ thì thầm về anh với mọi người, về 1 kẻ tham lam và xấu tính. Khi anh đã không còn được mọi người tin tưởng, họ sẽ không cho anh bất kì thứ gì nữa. Anh chỉ có thể gây dựng lại niềm tin bằng việc cho đi.
- À, ra vậy. 1 loại tín dụng cộng đồng. - Quang gật gù - Tín dụng cũng là 1 loại tiền tệ đấy, hướng dẫn viên cao ngạo của tôi ơi.
- Hứ! - Leila lại nguýt hắn 1 cái - Nhân loại các anh hơi tí lại tiền. Thực là những kẻ thực dụng và khô khan tới vô phương cứu chữa.
===
Dạo chợ chán chê, đoàn 3 người lại tiếp tục lên đường. Mặt trời vẫn còn chưa đứng bóng.
- Đúng giữa trưa sẽ là thời điểm tươi đẹp nhất trong Tiên Đô. Nán lại chợ ít lâu anh sẽ có dịp thưởng thức Nghệ Thuật của chúng tôi. Những thi sĩ mơ mộng sẽ xuất khẩu ra những giai điệu đẹp tuyệt trần. Đối với họ, ca hát và làm thơ không có ranh giới rõ ràng, và họ ứng tác nên chúng dễ dàng như việc chúng ta mở miệng nói chuyện vậy. Nếu 1 bài thi ca đủ hay và xúc động, Thần Mộc thậm chí sẽ còn nhún nhảy theo. Nhưng sau đó, bài hát ấy sẽ không bao giờ được ghi chép lại, chúng sẽ biến mất vào hư vô, nhường chỗ cho những bài hát mới được ra đời. Hôm nay không kịp rồi, chúng ta phải tới gặp Nữ Hoàng kẻo trễ.
Aleph gật đầu đồng ý. Dù không thể hiện sự sốt sắng như cách loài người vẫn làm, Quang vẫn mơ hồ cảm thấy bọn họ thực sự gấp gáp.
- Tới Thư viện của Nữ Hoàng thôi - Aleph nói - Cậu biết bay chứ, Ám Hành Sứ Giả? - Đạp Không Phi Hành à? Có chứ - Quang trả lời - Không quá lâu, nhưng chừng 1 tiếng đồng hồ thì không vấn đề.
- Ha ha, không cần lâu tới vậy đâu. Vậy được rồi. Chúng ta sẽ “bắn” tới đó.
- Bắn?
===
Chẳng bao lâu sau, Quang đã hiểu “bắn” là như thế nào.
Đó là 1 thân cây lớn được uốn cong 180 độ về phía sau, bọn họ sẽ ngồi lên ngọn cây.
- Thật đó hả? - Quang lè lưỡi - Tôi tưởng cái này chỉ có trong phim hoạt hình thôi chứ?
- Ha ha, - Aleph cười - Chúng tôi vẫn thường xuyên di chuyển bằng cách này mà. Cậu cứ yên tâm, As’trea (tên của cây này) cũng chính xác lắm. Suốt 300 năm vừa qua chỉ có 1200 vụ bắn lệch mục tiêu khiến thịt nát xương tan mà thôi, thật sự rất đáng tin cậy mà.
Quang thở dài. Hắn cũng không rõ con số 1200 là chiếm bao nhiêu % tổng số lần sử dụng dịch vụ di chuyển này.
- Đừng lo. Cậu có thể sử dụng Đạp Không Phi Hành để điều chỉnh cơ thể trên không mà. Cũng không đến nỗi quá đáng sợ đâu.
- Lên thôi. - Quang bất đắc dĩ nói - Cũng đã tới đây rồi, cùng lắm là ngã chết chứ gì?
- Ngã chết đã là gì chứ? - Leila xen vào - Thảm hơn cả là đang bay thì bị đám Kền Kền khổng lồ bay qua chụp lấy. Lúc ấy chúng ta sẽ bị đem về tổ cho đám con non, bị chia thành không biết bao nhiêu phần, nhưng lại không bị xé rách hoàn toàn, mà cơ thịt và dây thần kinh vẫn còn nối liền. Lúc ấy anh sẽ được trải nghiệm cảm giác đồng thời bị hàng chục con chim non khổng lồ nhai sống ở nhiều vị trí.
- Thôi nào Leila, đừng dọa cậu ta nữa - Aleph cười - Đừng sợ. Cậu quên tôi là Ủy viên Hội đồng Liệp Thú Hội hay sao? Kền Kền hoang dã dù có khó thuần hóa tới đâu đi chăng nữa, tôi vẫn có thể khiến chúng mổ 1 phát cho chúng ta chết tươi luôn, khỏi sợ bị nhai sống đâu.
“Vùng đất” đầu tiên mà Quang đặt chân tới, là 1 khu chợ sầm uất. Cách bài trí khá khác biệt so với chợ của nhân loại. Mọi người không dàn thành 2 hàng dọc lối đi, mà bày biện khá lung tung. Hắn thấy rất nhiều những chủng loài dị tộc, phần nhiều vẫn là Người Bướm, nhưng có thêm Người Sói hoặc các biến chủng của họ (hắn đoán vậy vì thấy đều là những loài thú săn mồi lông lá), Người Cá, Người Lùn, thậm chí Người Rắn. Khu cống ngầm dưới Hải Thành không phải không có đầy đủ các chủng loài dị tộc, nhưng nhìn số lượng lớn những sinh vật này được tự do tự tại trong ánh sáng ban ngày, mặc những bộ đồ sặc sỡ sắc màu, thoải mái sinh hoạt cười đùa, hắn vẫn cảm thấy thật mới lạ.
Người Bướm thường bày biện hàng hóa lên các đụn cây nhô lên từ mặt đất, khá giống những chiếc bàn. Họ luôn cố gắng giữ cho mình hình tượng sạch sẽ và thanh cao. Ngược lại, Người Sói lại bày sạp hàng ngay dưới mặt đất, khá lộn xộn và bừa bãi. Xịn xò hơn cả vẫn là những Người Lùn, với đặc tính cẩn thận và ngăn nắp đã nổi danh của mình, trang hoàng những quầy hàng vô cùng bắt mắt. Mỗi quầy hàng đều như 1 cửa hàng nhỏ nhắn, xinh xẻo, được đóng tỉ mỉ bằng những thớ gỗ chắc nịch, mà nhìn vào có thể thấy được độ hoàn thiện cao cấp trong từng lát cắt, từng chiếc đinh, từng vết nối, những tưởng chỉ thấy trong các lâu đài quyền quý của nhân loại. Bên trong là những kệ hàng bằng gỗ chẳng chút cầu kì, nhưng lại toát lên sự trang trọng tột cùng, cùng với đó là mùi hương thoang thoảng vô cùng dễ chịu. Bày biện trên đó là những món vũ khí được chế tác thủ công với độ tinh xảo chẳng từ ngữ nào miêu tả nổi, tưởng chừng có thể khiến những tay thợ rèn lão luyện nhất của loài người biến thành những chú bé vụng về tập chơi đồ hàng.
Leila tỏ rõ sự ưa thích với những gian hàng Người Lùn ấy, và họ cũng cư xử với cô bằng thái độ nhã nhặn, từ tốn và chất phác. Sự kiên nhẫn và thâm trầm ẩn hiện đằng sau vẻ ngoài nhỏ bé ấy (kì thực họ không hề nhỏ, khá bự con và đồ sộ, nhưng chiều cao lại khá khiêm tốn chỉ khoảng 1m3 cho tới 1m5). Nhưng cô ưa thích hơn cả vẫn là những gian hàng hoa cỏ ngập tràn sắc màu và hương thơm, từ những quầy hàng đồng tộc. Người Bướm không bán hoa theo bó. Họ đan kết những nhành cây, hoa, cỏ, lá, và cả quả, hạt giống… thành những kết cấu xinh đẹp. Trên những kết cấu ấy, chim chóc, ong bướm hội tụ. Họ không chỉ bán hoa, bán hương, họ bán cả âm thanh, họ bán luôn 1 thứ gì đó cao quý hơn tất cả, là sự sống của rừng già, của thiên nhiên.
Nói là bán thì cũng không đúng lắm. Vì Quang thấy Leila cứ bạ thứ gì là lấy thứ đó, chẳng cần chi trả bất cứ loại tiền tệ nào.
- Hả? Tiền ư? Ôi trời - Cô phì cười - Tiên Quốc Ocellote không sử dụng tiền tệ, Ám Hành Sứ Giả ngốc nghếch của tôi ạ! Chúng tôi không dùng tiền làm công cụ trao đổi như nhân loại các anh. Để xem nào, có vẻ gần giống với khái niệm “trao tặng” mà các anh vẫn dùng. Chúng tôi trao tặng nhau các vật phẩm. Ai thích thứ gì thì chúng tôi trao tặng thứ đó. Cớ sao không chứ? Chúng tôi đâu có lí do gì để căm ghét lẫn nhau, nên cũng đâu có lí do gì để phải yêu quý nhau? Chẳng lẽ cứ phải yêu quý ai đó chúng ta mới tặng họ thứ họ thích sao? Anh muốn lấy thứ gì cứ lấy, và chủ nhân thứ đó sẽ rất vui lòng, kể cả khi họ không quen biết anh. Nhưng đừng vì vậy mà tham lam, đặc biệt là tôi phải nhắc nhở nhân loại như anh đấy. Đừng nghĩ chúng tôi ngây thơ mà vơ vét cho đầy túi kể cả những thứ anh không thích hoặc không thấy cần thiết. Rừng già sẽ thì thầm về anh với mọi người, về 1 kẻ tham lam và xấu tính. Khi anh đã không còn được mọi người tin tưởng, họ sẽ không cho anh bất kì thứ gì nữa. Anh chỉ có thể gây dựng lại niềm tin bằng việc cho đi.
- À, ra vậy. 1 loại tín dụng cộng đồng. - Quang gật gù - Tín dụng cũng là 1 loại tiền tệ đấy, hướng dẫn viên cao ngạo của tôi ơi.
- Hứ! - Leila lại nguýt hắn 1 cái - Nhân loại các anh hơi tí lại tiền. Thực là những kẻ thực dụng và khô khan tới vô phương cứu chữa.
===
Dạo chợ chán chê, đoàn 3 người lại tiếp tục lên đường. Mặt trời vẫn còn chưa đứng bóng.
- Đúng giữa trưa sẽ là thời điểm tươi đẹp nhất trong Tiên Đô. Nán lại chợ ít lâu anh sẽ có dịp thưởng thức Nghệ Thuật của chúng tôi. Những thi sĩ mơ mộng sẽ xuất khẩu ra những giai điệu đẹp tuyệt trần. Đối với họ, ca hát và làm thơ không có ranh giới rõ ràng, và họ ứng tác nên chúng dễ dàng như việc chúng ta mở miệng nói chuyện vậy. Nếu 1 bài thi ca đủ hay và xúc động, Thần Mộc thậm chí sẽ còn nhún nhảy theo. Nhưng sau đó, bài hát ấy sẽ không bao giờ được ghi chép lại, chúng sẽ biến mất vào hư vô, nhường chỗ cho những bài hát mới được ra đời. Hôm nay không kịp rồi, chúng ta phải tới gặp Nữ Hoàng kẻo trễ.
Aleph gật đầu đồng ý. Dù không thể hiện sự sốt sắng như cách loài người vẫn làm, Quang vẫn mơ hồ cảm thấy bọn họ thực sự gấp gáp.
- Tới Thư viện của Nữ Hoàng thôi - Aleph nói - Cậu biết bay chứ, Ám Hành Sứ Giả? - Đạp Không Phi Hành à? Có chứ - Quang trả lời - Không quá lâu, nhưng chừng 1 tiếng đồng hồ thì không vấn đề.
- Ha ha, không cần lâu tới vậy đâu. Vậy được rồi. Chúng ta sẽ “bắn” tới đó.
- Bắn?
===
Chẳng bao lâu sau, Quang đã hiểu “bắn” là như thế nào.
Đó là 1 thân cây lớn được uốn cong 180 độ về phía sau, bọn họ sẽ ngồi lên ngọn cây.
- Thật đó hả? - Quang lè lưỡi - Tôi tưởng cái này chỉ có trong phim hoạt hình thôi chứ?
- Ha ha, - Aleph cười - Chúng tôi vẫn thường xuyên di chuyển bằng cách này mà. Cậu cứ yên tâm, As’trea (tên của cây này) cũng chính xác lắm. Suốt 300 năm vừa qua chỉ có 1200 vụ bắn lệch mục tiêu khiến thịt nát xương tan mà thôi, thật sự rất đáng tin cậy mà.
Quang thở dài. Hắn cũng không rõ con số 1200 là chiếm bao nhiêu % tổng số lần sử dụng dịch vụ di chuyển này.
- Đừng lo. Cậu có thể sử dụng Đạp Không Phi Hành để điều chỉnh cơ thể trên không mà. Cũng không đến nỗi quá đáng sợ đâu.
- Lên thôi. - Quang bất đắc dĩ nói - Cũng đã tới đây rồi, cùng lắm là ngã chết chứ gì?
- Ngã chết đã là gì chứ? - Leila xen vào - Thảm hơn cả là đang bay thì bị đám Kền Kền khổng lồ bay qua chụp lấy. Lúc ấy chúng ta sẽ bị đem về tổ cho đám con non, bị chia thành không biết bao nhiêu phần, nhưng lại không bị xé rách hoàn toàn, mà cơ thịt và dây thần kinh vẫn còn nối liền. Lúc ấy anh sẽ được trải nghiệm cảm giác đồng thời bị hàng chục con chim non khổng lồ nhai sống ở nhiều vị trí.
- Thôi nào Leila, đừng dọa cậu ta nữa - Aleph cười - Đừng sợ. Cậu quên tôi là Ủy viên Hội đồng Liệp Thú Hội hay sao? Kền Kền hoang dã dù có khó thuần hóa tới đâu đi chăng nữa, tôi vẫn có thể khiến chúng mổ 1 phát cho chúng ta chết tươi luôn, khỏi sợ bị nhai sống đâu.
Danh sách chương