Sau đó khi bọn hắn thấy động tác kế tiếp của Thiên Nguyệt Triệt, tất cả đều trợn to hai mắt, chịu đựng muốn nổ tung.

Tiểu đao sắc bén cắt vào da tay Thụy Phi, cũng không phải là cắt, mà là một vết đao từ trên kéo xuống, sau đó Thiên Nguyệt Triệt giao đao cho Đàn Thành.

Mục mâu kim sắc lóe ra quang mang hưng phấn, đó là cảm giác đối với con mồi, Liệt La Đặc nhìn cảnh trước mắt len lén đổ mồ hôi lạnh.

May mà hai người ở ngoài kết giới không nhìn thấy.

Song kinh ngạc vẫn còn ở phía sau, Thiên Nguyệt Triệt ở trước mắt bao người, đem da không trọn vẹn trên cánh tay Thụy Phi xé xuống, cũng không phải là một khối mà là nguyên một cánh tay.

Phanh…

Cách Lực Hộc mạnh mẽ đứng lên, vì vậy mà đẩy ngã ghế phía dưới.

“Tĩnh táo.” Thụy Miện giữ tay bạn tốt, ý bảo hắn đừng vọng động, mà giờ khắc này hắn rốt cục cũng rõ ràng tại sao Thiên Nguyệt Triệt bắt bọn họ đi ra ngoài. Đây chỉ là bắt đầu, sợ rằng tàn nhẫn vẫn còn ở phía sau.

Kỳ quái chính là da tay bị lột nhưng không đổ máu.

Thời gian vô tình trôi qua rất nhanh, không chỉ Cách Lực Hộc, mà cả Thụy Miện cũng nắm thật chặt tay, gân xanh nổi lên có thể biểu hiện lúc này bọn họ đang đè nén kích động trong lòng đến cỡ nào.

Toàn bộ da đều bị cắt, không biết có phải bọn họ nhạy cảm hay không, cảm thấy Thiên Nguyệt Triệt ở đối với thân thể Thụy Phi, giống như thấy được lễ vật khó tìm.

Là bọn hắn đa tâm? Hai người không hẹn mà cùng nghĩ.

Liệt La Đặc lại đút mai vàng vào miệng Thiên Nguyệt Triệt, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn vốn hồng nhuận đã dần dần trở nên tái nhợt, lực đạo hạ thủ cũng không nhanh như vừa rồi.

Mồ hôi trên trán không ngừng toát ra.

Thân thể tiểu hài tử, quả nhiên không được, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm.

Mỗi một chỗ da thịt bị hư thối bị từng đao từng đao cắt lấy, theo sau da thịt non cũng mọc lên, mỗi một đao đặc biệt cẩn thận, dù sao nơi này không có thiết bị hiện đại.

Dược thảo là Thiên Nguyệt Triệt để cho chưởng quỹ chuẩn bị, sau đó thoa trên vết thương, đợi xử lý tốt, Thiên Nguyệt Triệt để cho Đàn Thành cùng Liệt La Đặc dùng rượu trắng lau toàn thân Thụy Phi một lần nữa, cuối cùng dùng băng gạc màu trắng băng bó toàn thân Thụy Phi.

Mồ hôi nhỏ giọt trên mặt đất, thân thể nho nhỏ rốt cục nhịn không được té xuống, Đàn Thành tức thời tiếp được thân thể Thiên Nguyệt Triệt, kết giới biến thành vô số giọt nước, tự nhiên tản ra.

Đợi Thiên Nguyệt Triệt tỉnh lại đã là hai canh giờ sau.

Ân…

Giọng nói tinh tế truyền đến, khiến những người canh giữ ở một bên lập tức khẩn trương.

“Chủ tử.” Đàn tiến lên: “Chủ tử, có chỗ nào không thoải mái.”

Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu: “Nước.” Cổ họng đau quá, không chỉ là đau, hơn nữa rất khô, thanh âm nói ra đặc biệt khàn khàn, nhưng thanh âm của hài đồng cho dù khàn khàn cũng mang theo một chút làm nũng khiến người thương tiếc sủng nịnh.

“Trà tới.” Liệt La Đặc đưa trà đã sớm chuẩn bị tốt lên, giao cho Đàn, Đàn một tay đỡ lưng Thiên Nguyệt Triệt, ôm nửa người trên của hắn, để cho hắn tựa vào trong ngực của mình, một tay cầm ly trà uy Thiên Nguyệt Triệt uống.

Thiên Nguyệt Triệt cũng mệt mỏi, an tâm tựa vào trong ngực Đàn, ngoan ngoãn uống trà, chẳng qua là uống không nhiều lắm, đủ để nhuận nhuận cổ họng: “Bây giờ là lúc nào ?”

Từ trong ngực Đàn giật giật, tìm một vị trí toải mái, tự mình đắp chăn.

“Hồi chủ tử 12 giờ.”

12 giờ, Thiên Nguyệt Triệt suy nghĩ một chút, đợi thêm mấy giờ nữa là có thể rời đi.

“Cái kia… ?” Thụy Miện ở một bên góc có chút thật xin lỗi vì quấy rầy: “Tiểu Phi?”

Lúc này Thiên Nguyệt Triệt mới nhớ tới, lúc nãy thể lực chống đỡ hết nổi nên té xỉu : “Bây giờ như thế nào?” Dù sao mình cầm Sắc Vi lệnh của người ta, nếu xảy ra chuyện không may thật đúng là nói không được.

“Từ sau khi Thiên Nguyệt công tử mê man, ta cùng Cách Lực Hộc cũng liên tục không dám di động Tiểu Phi, cho nên… .” Thụy Miện có chút đỏ mặt hiếm thấy, chòm râu trên mặt đã sửa sang lại, nét mặt tuấn lãng nhìn ra là một người phi thường sảng khoái.

Phì… tiếng cười thanh thúy của Thiên Nguyệt Triệt truyền ra, tiếng cười hồn nhiên như thế, khiến Thụy Miện có chút bất ngờ, trong khoảng thời gian ngắn lại càng không biết nên phản ứng như thế nào.

Từ lúc đó đến giờ liên tục để Thụy Phi nằm đó, muốn hắn chết rét sao? Phải biết rằng nhiệt độ trên đảo so với trên đất liền thấp hơn rất nhiều a, khó có thể tưởng tượng hai người này cũng sẽ phạm sai lầm hồ đồ như thế.

“Không có chuyện gì, đưa lên trên giường đi, sáng mai ta cho các ngươi một danh sách, các ngươi dựa theo phương pháp trong danh sách mà tỉ mỉ chăm sóc hắn, hai năm hắn sẽ khôi phục, bất quá trong hai năm này sợ là hắn phải ở một chỗ.” Nếu cử động, không chừng sẽ hoại tử.

Thụy Phi là một người ngang, muốn hắn sống ở đây cũng thật khó.

Không ngờ Thụy Miện lại đồng ý: “Như vậy cũng tốt, hắn trở về với cái dạng này, sợ là phiền toái lớn, ở chỗ này tu dưỡng cũng tránh lời ra tiếng vào, sáng mai, công tử sẽ lên đường sao?”

Sớm biết bọn họ đã chuẩn bị thuyền rời khỏi, chỉ là lúc này có chút không nỡ, như thế trở nên không được tự nhiên, không giống mình trước đây.

“Ân, sáng mai rời đi.” Thiên Nguyệt Triệt dứt khoát nói.

Hai người nhất thời không nói gì, không khí có chút khó hiểu: “Vậy… Vậy….” Thụy Miện ấp a ấp úng muốn nói cái gì đó, nhưng lại không biết phải mở miệng từ đâu.

Đối mặt với một hài tử năm tuổi, tựa hồ nói gì cũng có chút không thích hợp.

Thiên Nguyệt Triệt miễn cưỡng nhìn bộ dạng luống cuống của Thụy Miện, ngầm hiểu, liền có chút kinh ngạc, hắn không cho là thân thể hài tử năm tuổi có hấp dẫn chỗ nào, chỉ là trong mắt Thụy Miện tựa hồ mông lung, lại có chút rõ ràng, tựa như tình yêu thời kỳ nảy mầm.

Hắn không phải là một người không hiểu gì, ánh mắt đó, hắn biết là có ý gì, chẳng qua là bằng thân thể hắn bây giờ, nghĩ đến, có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Bây giờ ngươi nên đi xử lý chuyện của Thụy Phi, không phải sao? Nếu vẫn để hắn nằm như vậy nữa, sợ là xoay chuyển trời đất cũng khó cứu hắn bị đông cứng mà chết.” Hài hước lại có chút nghiêm túc, ngây thơ rồi giống như thành thục, rồi lại làm cho người ta tin cậy.

Thụy Miện giống như chạy trốn, rời đi.

“Chủ tử, hắn… .” Đàn do dự một chút, có câu nói người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê, Thụy Miện đối với điện hạ, thích tới mức độ nào, ngoại nhân bọn họ cũng cảm giác được.

“Ân?” Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Đàn.

Đàn cả kinh: “Không có, nô tỳ nhiều chuyện.” Mặc dù là nét mặt nhàn nhạt, nhưng nàng rất thấy rõ ràng trong mắt chủ tử là sự cảnh cáo, sao nàng lại hồ đồ như vậy? Nên giống như Đàn Thành, không để ý đến chuyện bên ngoài, chuyện của chủ tử chưa đến phiên nàng hỏi.

“Các ngươi đi nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai rời khỏi đảo.”

Nhưng thật ra là hắn nhớ phụ hoàng, mới vừa rồi ngồi trong ngực Đàn, lúc nghỉ ngơi cũng nhớ tới, cái ôm của nam nhân kia ấm áp hơn bất kì ai, trong lòng phảng phất bị cái gì đó đè nặng, không muốn để loại cảm giác này hiện ra ngoài.

Phụ hoàng.

Nhắm mắt lại còn có thể cảm giác được ánh mắt ôn nhu của nam nhân, tâm cũng theo đó say mê.

Rạng sáng, 4 giờ, Thiên Nguyệt Triệt không ngủ được, nghĩ đến Thiên Nguyệt Thần, rời giường, mở cửa sổ để gió mát thổi vào, cũng rửa sạch tâm tình của mình.

Cảm giác được mấy đạo hơi thở quen thuộc, Thiên Nguyệt Triệt không cần quay đầu lại cũng biết người tới: “Sao lại không ngủ?”

“Vừa nghĩ tới lúc này có thể rời đi, trong lòng cũng có chút nôn nóng.” Đàn đã đem bao y phục mang trên người, cũng may đồ không nhiều, chỉ là một số đồ dùng của nữ nhi.

Nhưng đồ của Liệt La Đặc làm cho Thiên Nguyệt Triệt bất ngờ: “Ngươi đem những thứ này, ly trà mang theo làm gì?” Người ta muốn mang đồ cũng mang đồ đáng giá, thế nhưng hắn mang theo đố rất nặng.

“Chủ tử không biết, những đồ này rất đặc biệt, cách chế tạo không giống nhau, niên đại khôn giống nhau, đối với thuộc hạ những đồ này đều là bảo bối.” Liệt La Đặc nghĩ gì nói nấy.

Thiên Nguyệt Triệt cười nhạt, không tiếp tục mở miệng, dù sao mỗi người có sở thích không giống nhau.

“Đúng rồi Đàn Thành, đem những đồ này giao cho bọn người Thụy Miện, nếu tất cả mọi người đều đã tỉnh, vậy thì lên đường, bọn ta đi trước chờ bên bờ biển.”

“Vâng.”

Sau đó đoàn người Thiên Nguyệt Triệt đến bên bờ mới phát hiện chuyện cũng không phải như bọn họ nghĩ, những du dân trên thuyền kia đều vây quanh ở bên bờ, nhìn thấy nhóm người Thiên Nguyệt Triệt, tất cả mọi người vốn ỉu xìu đều rối rít ngăn ở bên bờ.

Làm cái gì vậy? Thiên Nguyệt Triệt khẽ cau mày, tầm mắt liếc qua mọi người, cuối cùng dừng lại trên người thân vương Khắc Lý Hi quốc.

Bị ánh mắt Thiên Nguyệt Triệt nhìn chăm chú, thân vương Khắc Lý Hi quốc có chút khó xử, đi ra từ trong đám người: “Công tử, không nên hiểu lầm, đây là… .” thân vương Khắc Lý Hi quốc muốn giải thích, lại bị Thiên Nguyệt Triệt ngăn trở.

“Nếu các ngươi không động đến thuyền buồn của bổn điện hạ, bổn điện hạ biết ý tứ trong mắt các ngươi, đợi sau khi bổn điện hạ rời khỏi, sẽ thông tri Khắc Lý Hi quốc đưa thuyền lớn tới chỗ này đón mọi người.”

Lời nói Thiên Nguyệt Triệt chính là suy nghĩ trong lòng mọi người.

“Bọn ta dựa vào cái gì để tin ngươi?” Trong đám người có người lao ra, quang mang đêm đó hắn cũng thấy, nhưng hắn vẫn là có chút không yên lòng, vạn nhất hài này đi…

Thiên Nguyệt Triệt không vì lời nói của nam tử kia mà tức giận, chỉ dùng ánh mắt đánh giá khóa trên người nam tử hồi lâu, theo sau lắc đầu cười: “Vậy ngươi cho rằng bổn điện hạ đem này thuyền buồm cho các ngươi, các ngươi có thể đi ?” Cũng không cố ý khinh thường mọi người, chỉ vạch trần sự thật.

Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên người nam tử, dừng lại trước người kia hai thước: “Từ Mạn La đế quốc đi theo bổn điện hạ đến tận đây, chẳng lẽ còn không đủ để ngươi tin tưởng thân phận bổn điện hạ sao?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện