Nặc Kiệt được truyền, trên điện hướng Thiên Nguyệt Thần báo lại rồi kích động chạy đến Kim Long điện.

Phải biết rằng trong mắt đế vương, chuyện con trai bảo bối của hắn so với chuyện triều đình quan trọng hơn nhiều.

“Tiểu điện hạ, nô tài tới.” Rất xa đã nghe thấy tiếng nói lớn của Nặc Kiệt, Thiên Nguyệt Triệt có chút hoài nghi trước đây phụ hoàng cùng Nặc Kiệt sống chung thế nào? Còn nhớ rõ lúc hắn mới ra đời, thế nào cũng không chịu bú sữa từ nãi nương, đều là Nặc Kiệt đưa trâu đến, đích thân vắt sữa, sau khi lọc, để cho phụ hoàng đút cho hắn uống.

Có đôi khi Nặc Kiệt làm việc thật không thể dùng lẽ thường để hình dung, bất quá có thể tin chắc, người này tuyệt đối trung thành với phụ hoàng.

“Tiểu điện hạ, ngài tìm nô tài?” Nặc Kiệt thở hổn hển chạy đến trước mặt Thiên Nguyệt Triệt.

“Ân.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, vung tay bảo cung nữ một bên lui đi, hướng phía Nặc Kiệt ngoắc ngón tay.

Nặc Kiệt hai mắt sáng ngời còn tưởng rằng có chuyện tốt, nhanh chóng tiến lên.

“Năm lão đầu kia cũng là sư phụ của ngươi?” Ngày đó chính tai nghe thấy Nặc Kiệt kêu sư phụ, có lẽ không sai.

“Hồi tiểu điện hạ, khuynh hướng ma pháp của nô tài là thủy hệ ma pháp, cho nên chính xác mà nói hắc y lão đầu là sư phụ của nô tài.” Mặc dù không biết tiểu điện hạ hỏi làm gì, nhưng Nặc Kiệt “có hỏi tất đáp”.

Không nghĩ tới là hắc y lão đầu, Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: “Vậy ngươi đi theo năm lão đầu kia đã lâu?”

“Nô tài cùng bệ hạ đồng thời đi theo sư phụ, lúc ấy nô tài muốn chiếu cố bệ hạ, cho nên bệ hạ để cho nô tài đi theo học.” Cho nên ân điển của bệ hạ đối với hắn nhiều hơn bất luận kẻ nào, hơn nữa bệ hạ cũng rất tốt với hắn.

Nói như vậy cũng là đã lâu rồi: “Như vậy ngươi có nghe những lão đầu kia nhắc tới, học tập ngũ hệ ma pháp cần vật gì phụ trợ?”

Ngũ hệ ma pháp? Ánh mắt mê hoặc của Nặc Kiệt đặt trên người Thiên Nguyệt Triệt hồi lâu, tựa hồ đang tự hỏi ý tứ trong đó: “Học tập ma pháp tốt nhất là ma pháp tương xứng với ma thú, nhưng nếu như có thể cùng Tinh Linh tương xứng ký kết khế ước, như vậy thì càng hoàn mỹ.”

Ma lực của ma thú quyết định bởi cấp bậc ma pháp của chủ nhân, nhưng Tinh Linh có thể vì chủ nhân mà tạo ra ma pháp phù hợp.

Nói cách khác có thể giúp chủ nhân sử dụng ma pháp nguyên tố một cách toàn vẹn.

“Ngươi vẫn chưa trả lời bổn điện hạ, học tập ngũ hệ ma pháp cần vật gì phụ trợ là tốt nhất?” Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt cố ý trầm xuống, hắn biết Nặc Kiệt rất thông minh, Nặc Kiệt đang tránh trả lời câu hỏi của hắn.

Nặc Kiệt nhanh chóng quỳ một chân xuống: “Tiểu điện hạ, nô tài không dám nói.”

Cho hắn một trăm lá gan, hắn cũng không dám nói a.

“Hừ.” Thiên Nguyệt Triệt hừ lạnh, từ trên ghế nhảy xuống, băng tằm thấy thế vội vàng kéo tay của hắn: “Bổn điện hạ muốn ngươi nói, ngươi cứ nói, có chuyện gì bổn điện hạ chịu trách nhiệm.”

Tiểu điện hạ, cho dù ngài chịu trách nhiệm, nô tài cũng không dám nói a, chuyện này nếu để cho bệ hạ biết sẽ chém đầu nô tài.

“Nô tài nào lại khiến Triệt nhi không vui ?” Thanh âm Thiên Nguyệt Thần vang lên, rảo bước tiến vào cánh cửa, đem bé đứng trên mặt đất ôm chặt trong ngực: “Triệt nhi vừa ăn xong một lát, cẩn thận nổi giận quá mức.”

Vừa tiến đến liền nghe được tiếng tiểu đông tây hừ lạnh, nhìn lại Nặc Kiệt quỳ trên mặt đất đang đổ mồ hôi, quơ tay để cho Nặc Kiệt lui xuống.

“Không cho phép đi.” Tiểu móng vuốt bén nhọn vươn hướng Nặc Kiệt, nhưng Nặc Kiệt đã chạy đi so với lăn còn nhanh hơn.

Cho nên, Thiên Nguyệt Triệt đem tức giận chuyển hướng Thiên Nguyệt Thần: “Đều là ngươi, sớm không tới, hết lần này tới lần khác tới vào lúc này.”

Nga? Trách hắn?

Tiểu đông tây càng ngày càng không biết trời cao đất rộng, trên đại lục này người dám nói chuyện với hắn như vậy từ xưa đến nay chẳng bao giờ xuất hiện, ai cho tiểu đông tây lá gan này?

Kết quả có thể nghĩ, đương nhiên là tự mình cho.

“Triệt nhi, tại sao lại tức giận với phụ hoàng, phụ hoàng không phải là cố gắng kết thúc lâm triều thật sớm đến ăn điểm tâm với Triệt Nhi sao?” Trên thực tế, người nào đó thấy Nặc Kiệt bị Đàn Thành gọi đi, nghĩ thầm có chuyện gì, mới không yên lòng kết thúc lâm triều trước thời gian.

Nhìn Thiên Nguyệt Thần lộ ra vẻ mặt ủy khuất, Thiên Nguyệt Triệt đảo cặp mắt trắng dã, người nam nhân này thiệt là.

Đột nhiên con ngươi của Thiên Nguyệt Triệt vừa chuyển, mục mâu vốn có chút tức giận, nhất thời sáng như sao: “Phụ hoàng.” Nghe một chút thanh âm ôn nhu, Thiên Nguyệt Thần liền biết tiểu đông tây này có chủ ý hướng mình .

“Ân?” Nhíu mày, đang đợi lời nói kế tiếp của tiểu đông tây, một mặt đang suy nghĩ mình có thể ứng phó được không.

“Nghe năm lão đầu kia nói, ma pháp của phụ hoàng là toàn hệ ma pháp hắc ám, như vậy phụ hoàng cũng có ma thú của mình?” Nếu có thì để cho ta nghiên cứu một chút đi.

Ánh mắt vô tội chớp chớp, lộ ra một phần ngây thơ của hài đồng, cũng mang theo một phần tò mò: “Phụ hoàng, để cho Triệt nhi nhìn ma thú của phụ hoàng.”

Nhìn một cái, lúc này tiểu đông tây lại làm bộ dáng bảo bảo ngoan thiên chân vô tà, nét mặt khả ái, gương mặt đỏ bừng, trong lòng Thiên Nguyệt Thần thầm nghĩ sự ngạo mạn của hắn đi đâu rồi.

Tiểu đông tây là con hắn a.

“Phụ hoàng, Triệt nhi muốn nhìn.” Trơ mắt nhìn hắn, tay nhỏ bé làm nũng kéo kéo ống tay áo Thiên Nguyệt Thần.

Ai…

Thở dài than thở: “Hắn có chút không giống với ma thú khác, Triệt nhi cũng đừng động tâm.”

Động tâm? Thiên Nguyệt Triệt đô đô cái miệng nhỏ nhắn, trừ phụ hoàng hắn sẽ không đối với những người khác động tâm đâu? Huống chi là ma thú.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện