Nhìn nét mặt xem thường của tiểu đông tây, Thiên Nguyệt Thần lắc đầu: “Chú ý.”
Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt đến bên giường, đứng dậy đi tới giữa đại sảnh, ngón trỏ cùng ngón giữa của tay trái dùng sức, chỉ thấy một thanh Thủy kiếm trong suốt xuất hiện ở ngón giữa của Thiên Nguyệt Thần, theo sau sử dụng Thuỷ kiếm làm bị thương ngón trỏ bên tay phải của chính mình.
Thật là lợi hại.
Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt lộ ra sùng bái, điều này người cổ đại gọi là người kiếm hợp nhất.
“Đây là thủy hệ ma pháp, thủy nguyên tố là nguyên tố mềm dẻo nhất, lúc ngươi nắm nó trong tay, bản thân không dễ dàng mệt nhọc, nhưng bởi vì thủy nguyên tố mềm dẻo, cho nên đến 99% thường nhân không dễ dàng đem thủy nguyên tố chuyển thành dạng kiếm, cái này đòi hỏi sức mạnh ý chí của bản thân.”
Thiên Nguyệt Thần tỉ mỉ giải thích.
Thiên Nguyệt Triệt không phải không biết, phụ hoàng thân ái của hắn đã từng dùng thủy nguyên tố tạo thành tiểu đao cắt phôi thai của hắn.
Đương nhiên trước khác nay, lúc này Thiên Nguyệt Thần đau hắn, yêu hắn cũng không kịp? Thiên Nguyệt Triệt tỉ mỉ nghe, cũng cẩn thận nhìn động tác của Thiên Nguyệt Thần.
Chỉ thấy Thiên Nguyệt Thần dùng máu ngón trỏ tay phải vẽ một vòng tròn trên mặt đất, ở bên trong vẽ một ngôi sao năm cánh, theo sau tay phải tung lực bao trùm ngôi sao, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ cổ xưa.
Đợi lúc ngôi sao năm cánh phát ra hồng quang, Thiên Nguyệt Thần thu bàn tay về, đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt.
“Phụ hoàng… ?” Thiên Nguyệt Triệt tiến vào trong lòng Thiên Nguyệt Thần, hai mắt thật to lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm nơi hồng quang phát ra.
Chỉ thấy từ khế ước đi ra một nam nhân vận cẩm y hồng sắc, sắc mặt nam nhân hơi tái, vừa nhìn có chút giống tiểu bạch kiểm, ít nhất ở trong lòng Thiên Nguyệt Triệt, nam nhân nào trắng hơn hắn đều là tiểu bạch kiểm.
Chẳng qua là nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên trán nam nhân có một ấn ký hỏa diễm hồng sắc.
Nam nhân lớn lên rất phiêu lượng, ngũ quan không hoàn mỹ như Thiên Nguyệt Triệt, cũng không giống với vẻ đẹp tuấn mỹ mà quyến rũ người như Thiên Nguyệt Thần, mà xinh đẹp của hắn mang theo một chút nữ tính.
Nhưng cũng có một cỗ khí chất âm lãnh.
Nam nhân lạnh lùng nhìn Thiên Nguyệt Triệt, trong mắt xuất hiện khinh thường, oa nhi nho nhỏ này có lá gan nhìn thẳng hắn.
“Chuyện gì?” Liếc qua Thiên Nguyệt Triệt, nam nhân nhìn Thiên Nguyệt Thần
Thiên Nguyệt Thần gạt gạt vai: “Bảo bối của ta muốn gặp ngươi.”
Tựa hồ Thiên Nguyệt Thần cũng quen với sự lạnh lùng của hắn, cho nên xem thường.
“Hắn? Bảo bối của ngươi? !” Nam nhân tựa hồ đang hỏi, vừa tựa hồ đáp, song ánh mắt đã chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt, có lẽ ngay từ lúc vừa bắt đầu, trong nháy mắt Thiên Nguyệt Triệt và hắn nhìn nhau, nhìn Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt, hắn biết Thiên Nguyệt Triệt ở trong lòng nam nhân kia không phải là một hài tử bình thường.
Mặc dù đối với ma pháp Thiên Nguyệt Triệt không hiểu rõ lắm, nhưng hắn biết ký kết khế ước với người chỉ có Tinh Linh, tựa như hắn và Thánh Anh, mà ma thú chỉ cần mình có thể hàng phục nó, nó sẽ vĩnh viễn khuất phục.
Đương nhiên mập mạp nhà hắn không tính, thuận tiện giải thích một chút mập mạp nhà hắn chính là sủng vật kiêm ma thú của Thiên Nguyệt Triệt – Băng tằm.
Cho nên nam nhân trước mắt này cũng là Tinh Linh.
“Phụ hoàng, Tinh Linh không phải là động vật rất thuần khiết rất khả ái sao? Tại sao người này lại khủng bố như vậy?” Thanh âm mềm mại Thiên Nguyệt Triệt lộ ra tò mò cùng một tia sợ hãi.
Tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt nắm vạt áo, đáng thương nhìn Thiên Nguyệt Thần.
Thuần khiết?
Khả ái?
Động vật?
Khóe miệng nam nhân có chút co quắp, tiểu hài tử xấu xa này nói chuyện ma quỷ gì chứ.
Nhìn nhìn lại bộ dạng sợ hãi của hài tử kia, mẹ kiếp, người không hiểu được còn tưởng rằng hắn khi dễ tiểu hài tử xấu xa này, đưa mắt nhìn sang Thiên Nguyệt Thần, phảng phất đang nói: bảo bối của ngươi là như thế sao?
Có thể làm cho nam nhân lạnh lùng này có nét mặt như vậy, bảo bối của hắn quả nhiên là kiêu ngạo của hắn, cho nên Thiên Nguyệt Thần rất tự tin .
“Triệt nhi làm sao biết hắn là Tinh Linh?” Tò mò, rất tò mò.
Nghe Thiên Nguyệt Thần nói như thế nam nhân cũng muốn biết chuyện này, đúng vậy a, tiểu hài tử xấu xa này nói hắn là Tinh Linh, hắn vừa rồi không có lộ ra cái tai của Tinh Linh, cũng không có cánh của Tinh Linh, tiểu hài tử xấu xa này làm sao mà biết được.
“Phụ hoàng… .” Thiên Nguyệt Triệt cố ý làm nũng nhìn Thiên Nguyệt Thần một cái, vấn đề đơn giản như vậy cũng hỏi hắn, Thiên Nguyệt Triệt có chút bất mãn.
Thiên Nguyệt Thần cười vuốt vuốt tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt : không phải ta đang kiếm mặt mũi cho ngươi sao?
“Chẳng qua là… .” Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm cái trán nam nhân một lúc lâu: “Cái thai ký (bớt) của ngươi, ta đã nhìn thấy ở nơi nào đó.”
Thai ký? Khóe miệng nam nhân lại một lần nữa co quắp lên, tiểu hài tử xấu xa này dám đem dấu hiệu hoàng gia của ám Tinh Linh coi là thai ký.
Tinh Linh chia thành ám Tinh Linh cùng quang Tinh Linh, ám Tinh Linh cùng người luyện tập hắc ám ma pháp ký kết khế ước; quang Tinh Linh cùng người luyện tập quang minh ma pháp ký kết khế ước.
Đương nhiên ám Tinh Linh cùng quang Tinh Linh cũng không có bản chất khác nhau, tựa như đại lục chia thành Mạn La đế quốc hay Sắc Vi đế quốc,…
Người có da vàng và da đen,…
Tinh Linh tộc đương nhiên cũng phân chia chủng tộc.
Hỏa diễm hồng sắc (màu đỏ) trên trán là dấu hiệu của ám Tinh Linh Vương tộc; mà hỏa diễm lam sắc trên trán là dấu hiệu của quang Tinh Linh Vương tộc.
Nhưng là?
Mới vừa rồi tiểu hài tử xấu xa này nói gì ?
Cái thai ký của ngươi, ta đã nhìn thấy ở nơi nào đó.
Đúng rồi, tiểu hài tử xấu xa nói những lời này, chẳng qua là một tiểu hài tử xấu xa mới mấy tuổi, sao có thể gặp Tinh Linh vương tộc?
“A, ta nhớ ra rồi.” Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên kêu lên: “Chẳng qua là, ta thấy cái thai ký tựa hồ là lam sắc.” Nâng đầu nhỏ, mở trừng hai mắt, tựa hồ muốn nói: tò mò đi, các ngươi tò mò đi…
Thai ký hỏa diễm lam sắc?
Thiên Nguyệt Thần cùng nam nhân đều đem ánh mắt tập trung ở trên người Thiên Nguyệt Triệt, nhưng thật lâu lại không nghe thấy hắn nói tiếp.
Mà lúc này Thiên Nguyệt Triệt kiêu ngạo ngẩng đầu, hai chân nho nhỏ bước tiến, rời đi.
“Chờ một chút.” Nam nhân đưa tay muốn kéo y phục trên vai Thiên Nguyệt Triệt.
Trong phút chốc, hai bàn thủy tiễn hướng phía bàn tay nam nhân vọt tới.
Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt đến bên giường, đứng dậy đi tới giữa đại sảnh, ngón trỏ cùng ngón giữa của tay trái dùng sức, chỉ thấy một thanh Thủy kiếm trong suốt xuất hiện ở ngón giữa của Thiên Nguyệt Thần, theo sau sử dụng Thuỷ kiếm làm bị thương ngón trỏ bên tay phải của chính mình.
Thật là lợi hại.
Hai mắt Thiên Nguyệt Triệt lộ ra sùng bái, điều này người cổ đại gọi là người kiếm hợp nhất.
“Đây là thủy hệ ma pháp, thủy nguyên tố là nguyên tố mềm dẻo nhất, lúc ngươi nắm nó trong tay, bản thân không dễ dàng mệt nhọc, nhưng bởi vì thủy nguyên tố mềm dẻo, cho nên đến 99% thường nhân không dễ dàng đem thủy nguyên tố chuyển thành dạng kiếm, cái này đòi hỏi sức mạnh ý chí của bản thân.”
Thiên Nguyệt Thần tỉ mỉ giải thích.
Thiên Nguyệt Triệt không phải không biết, phụ hoàng thân ái của hắn đã từng dùng thủy nguyên tố tạo thành tiểu đao cắt phôi thai của hắn.
Đương nhiên trước khác nay, lúc này Thiên Nguyệt Thần đau hắn, yêu hắn cũng không kịp? Thiên Nguyệt Triệt tỉ mỉ nghe, cũng cẩn thận nhìn động tác của Thiên Nguyệt Thần.
Chỉ thấy Thiên Nguyệt Thần dùng máu ngón trỏ tay phải vẽ một vòng tròn trên mặt đất, ở bên trong vẽ một ngôi sao năm cánh, theo sau tay phải tung lực bao trùm ngôi sao, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ cổ xưa.
Đợi lúc ngôi sao năm cánh phát ra hồng quang, Thiên Nguyệt Thần thu bàn tay về, đi tới bên người Thiên Nguyệt Triệt.
“Phụ hoàng… ?” Thiên Nguyệt Triệt tiến vào trong lòng Thiên Nguyệt Thần, hai mắt thật to lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm nơi hồng quang phát ra.
Chỉ thấy từ khế ước đi ra một nam nhân vận cẩm y hồng sắc, sắc mặt nam nhân hơi tái, vừa nhìn có chút giống tiểu bạch kiểm, ít nhất ở trong lòng Thiên Nguyệt Triệt, nam nhân nào trắng hơn hắn đều là tiểu bạch kiểm.
Chẳng qua là nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên trán nam nhân có một ấn ký hỏa diễm hồng sắc.
Nam nhân lớn lên rất phiêu lượng, ngũ quan không hoàn mỹ như Thiên Nguyệt Triệt, cũng không giống với vẻ đẹp tuấn mỹ mà quyến rũ người như Thiên Nguyệt Thần, mà xinh đẹp của hắn mang theo một chút nữ tính.
Nhưng cũng có một cỗ khí chất âm lãnh.
Nam nhân lạnh lùng nhìn Thiên Nguyệt Triệt, trong mắt xuất hiện khinh thường, oa nhi nho nhỏ này có lá gan nhìn thẳng hắn.
“Chuyện gì?” Liếc qua Thiên Nguyệt Triệt, nam nhân nhìn Thiên Nguyệt Thần
Thiên Nguyệt Thần gạt gạt vai: “Bảo bối của ta muốn gặp ngươi.”
Tựa hồ Thiên Nguyệt Thần cũng quen với sự lạnh lùng của hắn, cho nên xem thường.
“Hắn? Bảo bối của ngươi? !” Nam nhân tựa hồ đang hỏi, vừa tựa hồ đáp, song ánh mắt đã chăm chú nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt, có lẽ ngay từ lúc vừa bắt đầu, trong nháy mắt Thiên Nguyệt Triệt và hắn nhìn nhau, nhìn Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt, hắn biết Thiên Nguyệt Triệt ở trong lòng nam nhân kia không phải là một hài tử bình thường.
Mặc dù đối với ma pháp Thiên Nguyệt Triệt không hiểu rõ lắm, nhưng hắn biết ký kết khế ước với người chỉ có Tinh Linh, tựa như hắn và Thánh Anh, mà ma thú chỉ cần mình có thể hàng phục nó, nó sẽ vĩnh viễn khuất phục.
Đương nhiên mập mạp nhà hắn không tính, thuận tiện giải thích một chút mập mạp nhà hắn chính là sủng vật kiêm ma thú của Thiên Nguyệt Triệt – Băng tằm.
Cho nên nam nhân trước mắt này cũng là Tinh Linh.
“Phụ hoàng, Tinh Linh không phải là động vật rất thuần khiết rất khả ái sao? Tại sao người này lại khủng bố như vậy?” Thanh âm mềm mại Thiên Nguyệt Triệt lộ ra tò mò cùng một tia sợ hãi.
Tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt nắm vạt áo, đáng thương nhìn Thiên Nguyệt Thần.
Thuần khiết?
Khả ái?
Động vật?
Khóe miệng nam nhân có chút co quắp, tiểu hài tử xấu xa này nói chuyện ma quỷ gì chứ.
Nhìn nhìn lại bộ dạng sợ hãi của hài tử kia, mẹ kiếp, người không hiểu được còn tưởng rằng hắn khi dễ tiểu hài tử xấu xa này, đưa mắt nhìn sang Thiên Nguyệt Thần, phảng phất đang nói: bảo bối của ngươi là như thế sao?
Có thể làm cho nam nhân lạnh lùng này có nét mặt như vậy, bảo bối của hắn quả nhiên là kiêu ngạo của hắn, cho nên Thiên Nguyệt Thần rất tự tin .
“Triệt nhi làm sao biết hắn là Tinh Linh?” Tò mò, rất tò mò.
Nghe Thiên Nguyệt Thần nói như thế nam nhân cũng muốn biết chuyện này, đúng vậy a, tiểu hài tử xấu xa này nói hắn là Tinh Linh, hắn vừa rồi không có lộ ra cái tai của Tinh Linh, cũng không có cánh của Tinh Linh, tiểu hài tử xấu xa này làm sao mà biết được.
“Phụ hoàng… .” Thiên Nguyệt Triệt cố ý làm nũng nhìn Thiên Nguyệt Thần một cái, vấn đề đơn giản như vậy cũng hỏi hắn, Thiên Nguyệt Triệt có chút bất mãn.
Thiên Nguyệt Thần cười vuốt vuốt tay nhỏ bé của Thiên Nguyệt Triệt : không phải ta đang kiếm mặt mũi cho ngươi sao?
“Chẳng qua là… .” Thiên Nguyệt Triệt nhìn chằm chằm cái trán nam nhân một lúc lâu: “Cái thai ký (bớt) của ngươi, ta đã nhìn thấy ở nơi nào đó.”
Thai ký? Khóe miệng nam nhân lại một lần nữa co quắp lên, tiểu hài tử xấu xa này dám đem dấu hiệu hoàng gia của ám Tinh Linh coi là thai ký.
Tinh Linh chia thành ám Tinh Linh cùng quang Tinh Linh, ám Tinh Linh cùng người luyện tập hắc ám ma pháp ký kết khế ước; quang Tinh Linh cùng người luyện tập quang minh ma pháp ký kết khế ước.
Đương nhiên ám Tinh Linh cùng quang Tinh Linh cũng không có bản chất khác nhau, tựa như đại lục chia thành Mạn La đế quốc hay Sắc Vi đế quốc,…
Người có da vàng và da đen,…
Tinh Linh tộc đương nhiên cũng phân chia chủng tộc.
Hỏa diễm hồng sắc (màu đỏ) trên trán là dấu hiệu của ám Tinh Linh Vương tộc; mà hỏa diễm lam sắc trên trán là dấu hiệu của quang Tinh Linh Vương tộc.
Nhưng là?
Mới vừa rồi tiểu hài tử xấu xa này nói gì ?
Cái thai ký của ngươi, ta đã nhìn thấy ở nơi nào đó.
Đúng rồi, tiểu hài tử xấu xa nói những lời này, chẳng qua là một tiểu hài tử xấu xa mới mấy tuổi, sao có thể gặp Tinh Linh vương tộc?
“A, ta nhớ ra rồi.” Thiên Nguyệt Triệt đột nhiên kêu lên: “Chẳng qua là, ta thấy cái thai ký tựa hồ là lam sắc.” Nâng đầu nhỏ, mở trừng hai mắt, tựa hồ muốn nói: tò mò đi, các ngươi tò mò đi…
Thai ký hỏa diễm lam sắc?
Thiên Nguyệt Thần cùng nam nhân đều đem ánh mắt tập trung ở trên người Thiên Nguyệt Triệt, nhưng thật lâu lại không nghe thấy hắn nói tiếp.
Mà lúc này Thiên Nguyệt Triệt kiêu ngạo ngẩng đầu, hai chân nho nhỏ bước tiến, rời đi.
“Chờ một chút.” Nam nhân đưa tay muốn kéo y phục trên vai Thiên Nguyệt Triệt.
Trong phút chốc, hai bàn thủy tiễn hướng phía bàn tay nam nhân vọt tới.
Danh sách chương