Chuông đồng trong tay Lam Tử Duyệt vừa nhanh vừa có tiết tấu, ngày một nhanh, ngày càng nhanh. Mộc Thành Phượng theo tốc độ chuông đồng trong tay Lam Tử Duyệt chỉ cảm thấy bụng của mình không ngừng quặng đau, có cảm giác muốn nôn. Phát hiện Mộc Thành Phượng muốn nôn ra Lam Tử Duyệt nhanh chóng nhắm mắt lại, tránh phải nôn ra cả cơm thừa đêm qua.

“Oẹ…!” Mộc Thành Phượng nhịn không được hộc ra ngụm đầu tiên, hắc thủy cùng với trùng tử xanh lục đều nôn ra hết, trùng tử xanh lục vừa được nôn ra trong chậu nước liền giống như bị dầu chiên, to hơn và cuồn cuộn, đồng thời, một mùi hôi thối lẫn vào trong không khí.

“Hôi quá!” Nam Cung Thần Huân nhịn không được chùn chân, hắn cuối cùng đã hiểu ý của Duyệt Nhi, không rời đi thì đừng hối hận chính là ý này đi, hắn thế thật hối hận rồi.

Mộc Thành Phong trong lúc Mộc Thành Phượng bắt đầu nôn đã không nhịn được mà nôn theo, khắc này, hắn đã hiểu cảm giác của sống không bằng chết là gì, hắn thật không nên đáp ứng Lam Mân Côi ngồi ở đây, nhưng nếu vậy lại khiến hắn trở nên không có đạo nghĩa.

“Ọe … ọe!” Mộc Thành Phượng không ngừng nôn ra, phun ra tung tóe, buồn nôn thật sự.

Chuông đồng trên tay Lam Tử Duyệt thế nhưng chưa từng dừng lại, hơn nữa ngày càng nhanh, tốc độ nhanh đến khiến người khác hoa cả mắt. Nam Cung Thần Huân sau cùng vẫn không chịu được mùi hôi thối này mà chạy mất. Niên Bình Sùng và Long Thiên Tuyệt bên này cũng đã ngửi thấy, không vui nhíu mày.

Long Thiên Tuyệt nhấc tay, hạ kết giới xung quanh, để hai người họ nghe không thấy, ngửi không thấy, nhưng vẫn là ngửi được mùi hôi thối ấy.

“Sớm biết buồn nôn như vậy đã không để nam nhân bà đi cứu rồi.” Niên Bình Sùng hối hận liên tục, trong lòng hận chết Mộc Thành Phượng, một mình chịu tội đã đủ rồi hà cớ gì phải hại cả bọn họ chứ? Long Thiên Tuyệt mặc kệ Niên Bình Sùng, lặng lẽ ngồi nhìn trận pháp, hình nhân đầu gỗ điêu khắc từ từ chuyển động, lòng vui mừng, quả là hổ phụ sinh hổ tử, ngay cả Thiên Ngâm tự cảm thấy xấu hổ không bằng.

Suốt một canh giờ, Mộc Thành Phượng nôn không ngừng, Mộc Thành Phong sớm bị mùi hôi thối xông đến ngất đi, Lam Tử Duyệt không còn biện pháp chỉ có thể dùng ngự lực chống đỡ cho Mộc Thành Phong.

Nhìn thấy Mộc Thành Phượng cuối cùng nôn ra một bãi hắc thủy, Lam Tử Duyệt nhanh chóng dùng ngự lực đưa đan dược vào miệng Mộc Thành Phượng, Mộc Thành Phượng cũng vì không còn sức lực hôn mê bất tỉnh.

Ha ha! Đại cáo công thành, cuối cùng cũng xong, nếu không, đến lượt nàng nôn ra mất, cũng may là không ngửi thấy.

Lam Tử Duyệt đứng dậy, hét to về phía Mộc Hoàn người đang bóp mũi trốn đó không xa: “Đem công chúa và thiếu chủ nhà ngươi chăm sóc cho tốt, thiếu chủ ngươi tỉnh lại thì báo với hắn một tiếng, tiền khám tổng cộng hai ngàn hai lượng bạc, lúc thiếu chủ ngươi đưa ngân lượng thì đến lấy viên đan dược cuối cùng. “ Lam Tử Duyệt không muốn làm không công, ngân lượng tuyệt không thể thiếu.

“Phải, phải, đa tạ thần y, nô tài nhất định sẽ chuyển cáo lại cho thiếu chủ.” Mộc Hoàn bụm miệng, âm thanh phát ra không rõ, kỳ lạ, Lam Mân Côi là không ngửi thấy mùi hôi thối đó sao? Sao ả ta có vẻ không có chuyện gì?

Qủa thật hắn nói đúng rồi, Lam Tử Duyệt thật sự không ngửi thấy gì, khăn tay lúc nãy đã khiến nàng tạm thời mất đi khứu giác.

Lam Tử Duyệt xoay người, bước về phía Long Thiên Tuyệt, nàng cũng mới nhớ ra, đáng lẽ phải để Thiên Tuyệt ngửi qua chút khăn tay, dù sao bây giờ hắn cũng là bạn trai của mình rồi! Quan tâm hắn một chút cũng là điều nên làm, đều tại nàng, không đủ chu đáo, đúng rồi, còn có đại ca họ nữa, xem trí nhớ của nàng kìa, Lam Tử Duyệt liếc nhìn xung quanh, Nam Cung Thần Huân và đại ca, Bắc Sơn, Niên Phúc, Lam Tử Nhu đứng cùng nhau, hơn nữa xung quanh còn thiết lập trận pháp, ngăn cách mùi hôi thối.

“A! Nam nhân bà, ngươi về rồi, ta có chút chuyện, phải đến không gian chỉ hoàn giới một chuyến, rất nhanh sẽ quay về.” Niên Bình Sùng vừa trông thấy Lam Tử Duyệt liền chạy đi, đừng trách hắn không có nghĩa khí, sau khi thiết lập trận pháp nơi này vẫn là hôi không chịu được, Niên Bình Sùng dứt lời không đợi Lam Tử Duyệt trả lời liền nhanh chóng biến mất.

Lam Tử Duyệt nhíu mày, tên sâu bám đuôi đáng chết, may mà ngươi chạy nhanh, nếu không phải ngươi dùng Thành Nhi và Duyệt Nhi làm cớ thì sẽ ngửi thấy mùi thối này sao

“Duyệt Nhi, trở về rồi.” Long Thiên Tuyệt xoay người, mỉm cười ôn nhu nhìn về phía Lam Tử Duyệt.

“Ừm! Thiên Tuyệt! Ta quên mất để huynh ngửi qua chút khăn tay, nếu vậy huynh sẽ không ngửi thấy mùi hôi ấy nữa.” Lam Tử Duyệt vừa nói vừa lấy khăn ra, đưa cho Long Thiên Tuyệt.

Long Thiên Tuyệt ngửi thấy mùi hương thơm phức của hoa quế bay vào trong mũi, sau đó không cảm nhận được mùi gì nữa.

“Duyệt Nhi, thật sự không ngửi thấy nữa rồi.” Long Thiên Tuyệt ngẩng gương mặt tuấn mỹ bất phàm của mình nhìn Lam Tử Duyệt kinh hỉ nói.

“Đúng không? Mùi hương trên khăn tay này có thể khiến chúng ta tạm thời mất đi khứu giác, mùi hôi thối này ít nhất cũng kéo dài hết một ngày, sẽ vô cùng khó chịu.” Lam Tử Duyệt vừa nói vừa dùng ngự lực truyền khăn tay đến bên bọn Lam Tử Thiên, đồng thời khoa tay múa chân bảo họ ngửi, Lam Tử Thiên nhận lấy khăn tay, liền nhìn Lam Tử Duyệt với ánh mắt cảm kích, sau khi hắn ngửi liền đưa cho người khác.

“Thành Nhi sao rồi?” Lam Tử Duyệt và Long Thiên Tuyệt ngồi xuống, nhìn nhìn trận pháp.

“Thành Nhi đang tiếp tục phá trận pháp tiếp theo, không có gì khác thường, Duyệt Nhi nàng yên tâm!” Hai người cách nhau thật gần, hơi thở nam tử mãnh liệt của Long Thiệt Tuyệt bao lấy Lam Tử Duyệt, Lam Tử Duyệt đột nhiên cảm thấy vô cùng an toàn, nhìn nhìn khoảng cách hai người, cơ hồ như dựa vào nhau, Lam Tử Duyệt cảm thấy hơi mệt, là vì nàng đã tìm được bến đỗ an toàn rồi sao?

“Thiên Tuyệt à, ta hơi mệt.” Lam Tử Duyệt nhẹ nhàng dựa đầu trên vai Long Thiên Tuyệt, khẽ cọ, nàng không biết là do tâm mệt hay người mệt, chỉ là cảm thấy cứ như vậy ở bên cạnh hắn cảm giác rất an tâm, vô cùng tốt.

“Duyệt Nhi, mệt rồi thì chợp mắt một chút, bổn tọa ở đây, nàng không cần sợ.” Long Thiên Tuyệt duỗi cánh tay, tự nhiên ôn nhu ôm Lam Tử Duyệt vào lòng.

Cảm giác thoải mái và âm thanh ấm áp ấy khiến nàng trầm mê, có lẽ nàng thật sự mệt rồi, có lúc nghĩ lại, có thể tìm được một người nam nhân ôn nhu có thể mang lại hạnh phúc cho mình cùng nhau sống qua ngày thật sự không tệ. Đầu Lam Tử Duyệt cọ xát một chút, để dựa vào càng thêm thoải mái, chầm chậm, cơn buồn ngủ ập đến, Lam Tử Duyệt từ từ tiến vào mộng cảnh, đôi môi dưới lớp mặt nạ lộ ra nhẹ nhàng thở ra khí tức mê người, khiến Long Thiên Tuyệt có chút tâm say trầm mê.

Long Thiên Tuyệt hơi cúi đầu, chỉ còn khoảng cách một đầu ngón tay là có thể chạm đến đôi môi đỏ hồng mê người ấy, Lam Tử Duyệt hơi ngẩng đầu, đối với Long Thiên Tuyệt mà nói, chính là dẫn dụ mời gọi, hắn vẫy tay, thiết lập trận pháp che mắt sau lưng mình.

Long Thiên Tuyệt cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi khiến hắn tư niệm từ lâu, nụ hôn của hắn tràn ngập nhu tình, tinh tế trên cánh môi của nàng nhấm nháp. Lam Tử Duyệt cảm nhận được sự ôn nhu, mềm mại cùng cảm giác kỳ diệu trên môi liền bất giác đáp lại. Nhận thấy sự đáp lại của nàng, lòng hắn cao hứng vô cùng, không ngừng thâm nhập, cướp lấy hương thơm vô tận kia….. Lam Tử Duyệt lần chợp mắt này đã đến trời tối, có lẽ do trong vòng tay của hắn quá an toàn, quá ấm áp, nàng cư nhiên ngủ thật sâu, thật yên lòng,

“Ưmm …” Lam Tử Duyệt xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn sắc trời, ách, chuyện gì thế này? Giấc ngủ này thật thoải mái, thế nhưng, nàng hình như mơ thấy *, nàng mơ thấy Long Thiên Tuyệt hôn nàng, cảm giác đó thật kỳ lạ.

“Duyệt Nhi, tỉnh rồi?” Âm thâm trầm thấp mê người vang lên, Lam Tử Duyệt đột nhiên quay đầu, hai người vốn dĩ cách nhau rất gần, cánh môi hai người trong nháy mắt chạm vào nhau, khoảnh khắc ấy nàng cảm thấy như có trận điện lưu chạy qua người. Long Thiên Tuyệt cứ như vậy ngây ngốc nhìn nàng, cảm giác này hắn chưa từng có, thật mỹ diệu.

“Duyệt Nhi….” Long Thiên Tuyệt lại gần hơn, bên tai nàng trầm thấp kêu gọi, khí tức ôn nhu khiến cả người nàng mềm nhũn.

“Làm … làm gì?” Lam Tử Duyệt khẩn trương xấu hổ nói, tim đập đến lợi hại.

“Duyệt Nhi, ta yêu nàng, rất yêu, rất yêu.” Long Thiên Tuyệt khắc này muốn thổ lộ với nàng những lời này, hắn không che giấu cảm nhận và tình yêu của mình, trong sách từng nói, hạnh phúc phải do chính mình nắm bắt, không phải từ trên trời rớt xuống, khoảng thời gian này, hắn đã học được rất nhiều.

Duyệt Nhi, ta yêu nàng, rất yêu,rất yêu … Trong đầu Lam Tử Duyệt đều là câu nói của hắn, hắn nói hắn yêu nàng, cái này không phải hơi đường đột sao?

“Cái đó … cái đó yêu nhiều bao nhiêu?” Lam Tử Duyệt đỏ mặt, xấu hổ hỏi, không đúng, nàng không phải muốn hỏi câu này, không đúng, nàng cũng không biết bản thân nên nói gì mới phải, tóm lại,trong lòng nàng thật cảm động, cũng rất khiếp sợ, nàng giống như tiểu hài nữ tình đầu sơ khai khẩn trương không biết làm sao mới tốt, cúi đầu, khẩn trương niết chặt ngón tay.

“Tất cả của Duyệt Nhi.” Long Thiên Tuyệt ánh mắt kiên định chăm chú nhìn nàng, đôi mắt thâm thúy, ẩn chứa chân thành và tình ý, hắn yêu tất cả của nàng, hắn thật sự yêu nàng rồi, cảm giác mà Thiên Ngâm từng nói, hắn đều có, hắn đã cảm nhận được tình yêu rồi.

Yêu tất cả của nàng, yêu toàn bộ của nàng, haha, vì sao từ trong miệng Long Thiên Tuyệt nói ra, trong lòng lại có sự xúc động muốn tin tưởng hắn. Hắn trong có vẻ không hiểu tình yêu, đối với nàng thật sự là yêu sao?

“Thiên Tuyệt….”

“Duyệt Nhi.” Long Thiên Tuyệt đánh gãy lời nói của Lam Tử Duyệt, muốn thổ lộ lời thật lòng với nàng “Rất khó để tin lời ta vừa nói, đúng hay không? Tin tưởng ta, lời ta nói đều là thật lòng, bổn tọa ta tuy rằng không hiểu tình yêu, nhưng trong khoảng thời gian này, ta có dùng tâm đi cảm nhận, cũng học được thế nào là yêu rồi, ta tin tưởng cảm giác của mình, đó chính là yêu.” Long Thiên Tuyệt cầm lấy tay của Lam Tử Duyệt, thổ lộ thật tâm, lần này hắn nghe Thiên Ngâm, xuất môn xem thử thế gian bên ngoài là đúng, lần xuất môn này, hắn cũng chỉ có được hai hài tử còn tìm được chân ái.

“Huynh, lời huynh nói đều là thật? Ta thật sự có thể tin tưởng sao? Tư tưởng của ta không giống với mọi người, ta không cho phép phản bội, không cho phép lừa gạt, không chấp nhận nhất phu đa thê, tư tưởng của ta vượt xa hơn mọi người, có khi sẽ làm ra những chuyện mọi người cơ hồ đều không nghĩ ra, những điều này, huynh vẫn có thể chấp nhận? Tính tình ta không tốt, lại không ôn nhu, không biết may vá, càng không biết may y phục, ta thế này, huynh cũng có thể chấp nhận sao?” Lam Tử Duyệt nếu nói không cảm động là giả, nhưng khi tình yêu thật sự đến, nàng không muốn cự tuyệt, cũng muốn tình yêu dừng chân, đến bên nàng, sâu thẳm trong tim nàng cũng muốn như nữ chính trong tiểu thuyết xuyên không, tìm được tình yêu thật sự.

“Duyệt Nhi, yêu là bao dung cho nhau, yêu là thông cảm cho nhau, yêu là hai bên cùng nhau, một người không cách nào bù đắp được phần thiếu hụt trong tình yêu, đây là do mẫu thân ta từng nói, ta đều có khắc ghi trong tim, nhưng, ta bây giờ đã hiểu được chân lí trong đó, còn ta, cũng rất thích một Duyệt Nhi đặc biệt như vậy, một Duyệt Nhi không giống với những người khác, giữa chúng ta không phải là thử mà là chân ái, nàng cái gì cũng không cần làm chỉ cần cảm nhận tình yêu của ta là được.” Long Thiên Tuyệt nhu tình mật ý nói, đem tay của nàng gói gọn trong tay của mình, gắt gao nắm lấy, từ nay về sau, bất luận như thế nào hắn đều không buông đôi tay ấm áp này, hắn sẽ khắc ghi độ ấm lòng bàn tay của nàng, độ ấm khiến hắn ấm áp ấy.

“Haha! Nhìn huynh kìa, thường ngày bộ dạng lạnh nhạt, thật không ngờ huynh lại nói ra những lời này, thật khiến ta cảm động.” Lam Tử Duyệt nhìn Long Thiên Tuyệt cười, phá vỡ không khí xấu hổ khi nãy, cảm nhận nhiệt độ ấm áp từ đôi tay to lớn này, có một nam tử chu đáo yêu mình như vậy, nàng sau này, nhất định sẽ hạnh phúc. Khi hạnh phúc tìm đến, nàng muốn nắm bắt, để bản thân không uổng phí cuộc đời này.

“Những lời này cũng chỉ có thể nói trước mặt nàng.” Long Thiên Tuyệt nói đoạn liền ôn nhu ôm Lam Tử Duyệt vào trong lòng, giống như đối với một báu vật hiếm có, muốn hảo hảo trân quý

“Quaa! Mẫu thân, cha, hai người ôm nhau như vậy có phải đang làm sự tình gì đặc biệt không? Vậy Dịch Nhi khi nào sẽ có đệ đệ muội muội a?” Âm thanh Lam Dịch Dịch vang lên phía sau, Lam Tử Duyệt nhanh chóng rời khỏi vòng tay của Long Thiên Tuyệt, xoay người nhìn Lam Dịch Dịch, Long Thiên Tuyệt đứng phía sau họ, ý cười hòa thuận vui vẻ nhìn hai mẹ con, Lam Tử Duyệt có cảm giác bị*bắt tại trận.

“Dịch Nhi, con nói bậy gì đó?” Lam Tử Duyệt không vui nói, chuyện này để Dịch Nhi bắt gặp thật khiến nàng khó xử.

“Mẫu thân, Dịch Nhi có nói bậy sao? Thúc thúc chính là nói với con như vậy, nói sau khi mẫu thân và cha làm chuyện đặc biệt thì Dịch Nhi sẽ có đệ đệ muội muội rồi.” Lam Dịch Dịch nhìn Lam Tử Duyệt lại ngẩng nhìn Long Thiên Tuyệt, thiên chân hoạt bát nói.

Long Thiên Ngâm ngượng nghịu xoa xoa mũi, che đậy xấu hổ, Tiểu Dịch Nhi này, còn nhớ những chuyện này làm gì?

“Đừng nghe thúc thúc con, thúc thúc lừa con ấy.” Lam Tử Duyệt hung hăng trừng mắt nhìn Long Thiên Ngâm, xem đi, dám dạy hư con của nàng, xem ra là thiếu đòn đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện