“Không có, không có, đại tẩu, Thiên Ngâm tuyệt đối không hề có ý muốn dạy hư Dịch nhi, Thiên Ngâm làm vậy không phải là để dỗ Dịch nhi cùng đi tu luyện hay sao? Lại nói, về sau đại tẩu cùng đại ca nhất định sẽ sinh thêm tiểu đệ đệ tiểu muội muội, Thiên Ngâm nói như vậy với Dịch nhi cũng không hề sai, đại tẩu ngươi dù sao cũng không nên tức giận nga!” Long Thiên Ngâm làm ra vẻ mặt lấy lòng nói với Lam Tử Duyệt, mới vừa nhìn thấy nàng cùng đại ca có vẻ rất thân mật, xem ra chuyện tốt của đại ca cũng sắp tới.

“Hừ! Nếu ngươi còn tiếp tục nói bậy trước mặt tiểu Dịch nhi, coi chừng ta làm thịt ngươi.” Lam Tử Duyệt hung hăng huy một quyền về phía Long Thiên Ngâm, cảnh cáo nói.

“Ha hả! Đại tẩu, ta nhất định sẽ không, nhưng mà đại tẩu à, tiểu Dịch nhi đói bụng, ha ha ha! Thiên Ngâm cũng cảm thấy đói.” Long Thiên Ngâm ngượng ngùng sờ đầu, trong không gian chỉ hoàn giới của hắn chỉ có mấy thứ như hoa quả, Dịch nhi nói khó ăn, dù thế nào cũng đòi ra ngoài tìm mẫu thân để ăn.

“Đói bụng, nga, Dịch nhi, đêm nay ta chưa kịp làm đồ ăn…”

“Duyệt nhi, đồ ăn Bắc Sơn đã làm, các ngươi lại đây ăn đi!” Lam Tử Thiên đi tới, vừa nãy hắn có tới đây một lần, nhìn thấy Duyệt nhi đang ngủ say nên cũng không quấy rầy nàng liền phân phó Bắc Sơn đi làm cơm tối.

“Phải không? Cảm ơn ca ca.” Lam Tử Duyệt cảm kích nhìn Lam Tử Thiên, “Dịch nhi, mấy người đi ăn bữa tối cùng thúc thúc đi! Nương chưa muốn ăn, ta ăn chút vô hoa quả đủ no rồi*.” thật ra Lam Tử Duyệt không có tâm trạng ăn uống, sau khi nhìn bồn trùng cổ mà Mộc Thành Phượng nôn ra thì nàng không thể ăn nổi cơm.

(*Quả sung)

“Nương, vì sao người lại không ăn bữa tối, không phải chính nương thường xuyên nói với Dịch nhi không được bỏ bữa sao? Hay là do nương không thoải mái.” Lam Dịch Dịch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lên, có chút lo lắng hỏi nàng.

“Đều không phải, Dịch nhi, nương ngồi một chỗ cả ngày, không vận động nên bụng cũng không thấy đói, nếu Dịch nhi đói bụng thì nhanh đi dùng bữa cùng thúc thúc đi.” Lam Tử Duyệt liếc mắt nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, ý nói hắn mang Lam Dịch Dịch đi.

Long Thiên Tuyệt gật đầu một cái, bế Lam Dịch Dịch lên.

“Dịch nhi, nương con đã không muốn ăn thì để cha mang con đi ăn đi!”

“Vậy cũng tốt!” Lam Dịch Dịu buồn bã, ỉu xìu trả lời, không có nương ở bên cạnh hắn cũng không muốn ăn.

Sau bữa tối, cách xe ngựa không xa, hai người Long Thiên Tuyệt cùng Nam Cung Thần Huân đứng đối mặt với nhau, trong mắt hai người nhìn đối phương đều nhanh tóe ra lửa, khí thế hai người đều ngang ngạnh như nhau.

“Long Thiên Tuyệt, chuyện như hôm nay trẫm không muốn lại nhìn thêm lần nữa!” Nam Cung Thần Huân thâm trầm nhìn Long Thiên Tuyệt cảnh cáo nói, tên Long Thiên Tuyệt này gan cũng thật lớn, dám khinh bạc Duyệt nhi của hắn, hôm nay hắn nhìn thấy Duyệt nhi ngủ trong lòng của Long Thiên Tuyệt, hắn sắp tức đến điên.

“Ngươi có tư cách gì mà cảnh cáo bổn tọa, ngươi là gì của Duyệt nhi, dựa vào cái gì mà đòi xen vào chuyện của nàng.” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng nhìn Nam Cung Thần Huân, cười lạnh nói, khí thế bễ nghễ thiên hạ làm người ta không dám bỏ qua.

“Trẫm là… trẫm là….” Nam Cung Thần Huân đột nhiên có chút á khẩu không sao trả lời được, thân hình cao lớn lui về phía sau vài bước, đúng thế! Hiện tại, hắn đối với Duyệt nhi mà nói thì không là cái gì cả, 6 năm trước nàng là vị hôn thê của hắn, nhưng hiện tại thì sao? Giữa họ ngoài yêu ra thì không có gì khác.

“Bổn tọa cảnh cáo ngươi, ngươi không cần tiếp tục quấy rối mẫu thân của con ta, nàng nhất định sẽ là thê tử của ta.” Sau khi Long Thiên Tuyệt cảnh cáo xong liền xoay người rời đi, không để ý đến Nam Cung Thần Huân vẫn còn ở phía sau.

Nam Cung Thần Huân tức giận đến phát run, hắn không có tư cách sao? Hắn thật sự không có tư cách sao? Không, Duyệt nhi là của hắn, 6 năm trước nàng là của hắn thì 6 năm sau cũng vậy, hắn cùng nàng là thanh mai trúc mã từ nhỏ, cảm tình của họ không ai có thể chen vào được, Nam Cung Thần Huân thà tự lừa mình dối người cũng không chịu thừa nhận chính hắn cùng Lam Tử Duyệt không có một chút quan hệ nào.

Ban đêm, Mộc Thành Phong cùng Mộc Thành Phượng chậm rãi tỉnh lại, sắc mặt của Mộc Thành Phong trắng bệch, toàn thân cao thấp đều bốc mùi.

Mộc Thành Phượng vừa mới tỉnh lại đã ngay lập tức cách hắn thật xa, bình sinh đây là lần đầu tiên hắn bị người tránh như tránh tà chỉ vì thối, vì việc này khiến hắn phẫn nộ tới cực điểm.

Mộc Thành Phong ngẩng đầu, phẫn nộ nhìn Mộc Thành Phượng, nói: “Mộc Thành Phượng, sau khi nghỉ ngơi mấy ngày thì ngươi quay lại Duật Thành đi! Miễn cho ngay cả tính mạng cũng không bảo vệ được.” Mộc Thành Phong nói xong liền quay người rời đi, bước đi vội vã như đang muốn trốn tránh khỏi xe ngựa.

Mộc Hoàn nhìn thấy Mộc Thành Phong đã tỉnh lại liền cao hứng chạy lại đón: “Thiếu chủ, người đã tỉnh, Lam cô nương nói, phí khám bệnh tổng cộng là hai ngàn lượng bạc, thiếu chủ một chút nữa nhớ đưa tiền qua, cũng như lấy một viên đan dược cuối cùng cho công chúa.”

“Cái gì? Hai ngàn lượng bạc, cao quý như vậy, hừ! Dọc theo đường đi, phí khám bệnh cũng sắp đến một vạn lượng.” Mộc Thành Phong căm phẫn không ngớt, cái giá như vậy, bạc kiếm không dễ vậy à cố tình lại chảy như sông ra ngoài.

“Bản thiếu chủ đã biết, ngươi đi an bài một chút, ba ngày sau ngươi sai người đem công chúa quay lại Duật Thành.” Mộc Thành Phong cảm thấy hắn trước tiên phải đưa Mộc Thành Phượng về trước là tốt nhất, miễn cho nàng ở lại làm hỏng đại sự của hắn.

Trong xe ngựa, Mộc Thành Phượng thống khổ nhắm hai mắt lại, sắc mặt ảm đạm, hai hàng nước mắt chảy dài xuống, đây là lần đầu tiên nàng chán ghét chính mình như vậy, hôm nay là ngày mà nàng đem mặt mũi cả đời làm mất hết, những người ở đây đều là người có thực quyền ở Xa Xích quốc, nàng thế nhưng lại ngu ngốc, tự đem chính mình thành thối như vậy, ngay cả nàng cũng không có biện pháp chịu đựng, khó trách đại ca lại tránh xa nàng, tâm muốn chết nàng cũng đã có, hừ! Nàng sẽ không quay về, thật vất vả nàng mới có thể ra ngoài một chuyến, nàng sẽ không đi! Mộc Thành Phượng vạch ra kế hoạch trong lòng, nàng nhất định sẽ không để đại ca đưa về thành.

Mộc Thành Phong đi vào không gian chỉ hoàn giới, đem mình rửa sạch mất nửa canh giờ mới lấy ngân phiếu từ bên trong ra, đi tìm Lam Tử Duyệt.

Trời vừa tối, Lam Tử Duyệt liền để Long Thiên Tuyệt đem Dịch nhi đi ngủ, một mình nàng ở lại canh trận pháp, trong lòng âm thầm lo lắng cho Huyền Cơ Tử, đã hai ngày trôi qua, Huyền lão cha này vẫn chưa thấy xuất hiện, không biết là do ngã bệnh hay là xảy ra chuyện gì khác.

Mộc Thành Phong đi đến phía sau Lam Tử Duyệt, lẳng lặng nhìn vào bóng dáng mảnh khảnh của nàng, nữ nhân này, nếu như không có hai đứa nhỏ kia thì nàng đã trở thành mĩ nhân đệ nhất thiên hạ, 6 năm trước, tuy rằng Lam Tử Duyệt là phế tài nhưng bù lại nàng đẹp tựa thiên tiên, nhìn thái độ mê mệt của Xa Xích hoàng đế với nàng là đủ biết, Nam Cung Thần Huân cực kì yêu nàng, nhưng giữa đường lại nhảy ra một tên Ma Huyễn Thành thành chủ, cha ruột của hai đứa bé, việc này quả thực rất thú vị, Mộc Thành Phong tiến lên thêm vài bước, mở miệng nói: “Lam cô nương, tại hạ đến đây để đưa ngân phiếu, thuận tiên lấy viên đan dược cuối cùng để đưa cho gia muội.”

Kỳ thật Lam Tử Duyệt đã sớm biết Mộc Thành Phong tới, chỉ là Mộc Thành Phong vẫn đứng ở phái sau nghiên cứu nàng, nàng cũng chờ hắn tự chủ động mở miệng đầu tiên.

“Phiền toái Duật Thành thiếu chủ rồi, đây là đan dược cuối cùng, ăn xong viên đan dược này thì độc của Duật Thành công chúa sẽ được tiêu trừ hoàn toàn.” Lam Tử Duyệt đem đan dược đưa cho Mộc Thành Phong, không khách khí tiếp nhận ngân phiếu từ hắn.

“Lam cô nương, không biết tiểu công tử đã phá đến trận pháp nào rồi? Chúng ta còn mất bao lâu mới có thể đi khỏi nơi này?” Mộc Thành Phượng biết rõ còn cố hỏi, hắn nghĩ chỉ cần tâm sự nhiều với nàng thì bọn họ sẽ được xem là bằng hữu, dựa theo tình hình hiện tại, Lam Tử Duyệt tám phần mười sẽ trở thành nữ nhân của Long Thiên Tuyệt, thành nữ nhân của Long Thiên Tuyệt thì mọi chuyện sẽ càng giải quyết dễ dàng hơn.

“Còn có hai ngày nữa thì sẽ rời khỏi nơi này.” Lam Tử Duyệt thản nhiên nói, thật ra trong lòng nàng cũng không quá nguyện ý thâm giao cùng Mộc Thành Phong, nàng cảm thấy hắn là người có tâm cơ rất sâu.

“Lam cô nương đúng là người có phúc khí, tiểu công tử thông minh cơ trí, tương lai nhất định sẽ là một thủ lĩnh đại tài.” Mộc Thành Phong tán dương nói, tiểu hài tử thông minh như vậy là lần đầu tiên hắn gặp được, nói không hâm mộ chính là giả.

“Duật Thành thiếu chủ quá khen, tiểu nhi chẳng qua là hiếu kì.” Lam Tử Duyệt nhàn nhạt nói, cũng không nghĩ nói nhiều với hắn.

“Hiếu kì cũng cần phải có dũng khí, dũng khí của tiểu công tử rất đáng khen làm tại hạ cảm thấy tự mình hổ thẹn.” Mộc Thành Phong cười nói, hắn biết Lam Tử Dạ phòng bị với hắn nhưng hắn nhất định sẽ không từ bỏ cơ hội tốt như thế này, có lẽ hắn phải tìm một biện pháp khiến nàng ta phải tin tưởng hắn.

“Kia, tại hạ xin cáo từ trước, vất vả Lam cô nương.”Mộc Thành Phong cười nói, đem tính chất hào phóng của mình phát huy một cách nhuần nhuyễn.

“Duật Thành thiếu chủ xin cứ tự nhiên.” Lam Tử Duyệt lại hy vọng hắn nhanh nhanh đi khỏi đây, trong lòng nàng vẫn còn đang lo lắng cho Huyền lão cha đấy! Mộc Thành Phong xoay ngươi lại gặp Long Thiên Tuyệt.

“Ma Huyễn Thành thành chủ, đã trễ thế này vẫn chưa nghỉ ngơi sao?” Mộc Thành Phong hữu hảo chào hỏi cùng Long Thiên Tuyệt.

Lam Tử Duyệt nghe được Long Thiên Tuyệt đến liền quay đầu lại nhìn.

“Ân!” Long Thiên Tuyệt lạnh lùng ân một tiếng, cũng không nói cái gì đi lướt qua người Mộc Thành Phong, đi về phía Lam Tử Duyệt.

Mộc Thành Phong nghiêng người nhìn theo bóng dáng của Long Thiên Tuyệt, chậm rãi đi ra ngoài, hắn nhất định phải mau chóng nghĩ ra cách chiếm lấy sự tin tưởng của họ mới được!

“Sao ngươi lại tới đây?” Lam Tử Duyệt ngẩng đầu hỏi.

“Ngủ không được nên tới đây bồi nàng.” Long Thiên Tuyệt vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh nàng.

“Không biết Huyền lão cha đã xảy ra chuyện gì mà suốt hai ngày nay không thấy lộ diện, hơn nữa, ta cảm giác được Ngự lực xung quanh đây dao động rất lớn, tựa như ẩn nấp rất nhiều cao thủ, nhất cử nhất động đều nằm trong lòng bàn tay họ.”

Lam Tử Duyệt lo lắng nói, người còn sống sẽ có phiền toái nhưng phiền toái lại không ngừng tới làm người ta phiền muốn chết.

“Bổn tọa cũng cảm nhận được Ngự lực xung quanh đao dao động, nhưng nàng không cần phải lo lắng, chúng ta vẫn thừa sức để đối phó với bọn họ, chắc hẳn là những người canh giữ trận pháp hoặc là người bảo hộ Nam Cung Thần Huân, bất quá, chờ đến khi Tành nhi phá xong ma huyễn bát quái trận thì tầm mắt của bọn họ cũng sẽ dời đi.” Đối với chuyện này, Long Thiên Tuyệt cũng không phải rất lo lắng, cái hắn lo lắng là Nam Cung Thần Huân vì yêu sinh hận làm ra chuyện có lỗi với Duyệt nhi.

“Nói chung cẩn thận một chút mới tốt.”Lam Tử Duyệt cúi thấp đầu, trầm giọng nói, hiện tại chỉ chờ ma huyễn bát quái trận được phá thì những người đo mới hiện thân, đến lúc đó sợ là khó tránh khỏi một hồi ác chiến.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện