Lam Tử Duyệt từ từ mở mắt ra, khi nhìn về phía Lam Tử Thiên một lần nữa, tâm tình bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lam Tử Thiên ôn nhu cười với Lam Tử Duyệt một tiếng, cũng không nói gì? “Đi thôi! Chúng ta tới đó đi!” Lam Tử Duyệt nói với Huyền Cơ Tử và Lam Dịch Dịch huynh đệ hai người các bé.

“Được a! Vừa vặn lão đầu tử ta đang đói!” Rất nhiều năm rồi Huyền Cơ Tử chưa ăn được một bữa cơm thật ngon, vừa nghe tới mùi cơm, hắn đúng là cảm thấy rất đói.

Mấy người từ từ đi đến bên cạnh xe ngựa.

“Đại ca, huynh về rồi, đệ có chuyện muốn nói với huynh.” Long Thiên Ngâm đem Long Thiên Tuyệt vẫn nhìn theo Lam Tử Duyệt kéo tới bên xe ngựa.

“Thiên Ngâm, chuyện gì?” Long Thiên Tuyệt cau mày hỏi.

“Đại ca, huynh có nghe đệ nói không vậy? Đại khái là ta biết được thân phận của Lam Mân Côi là gì.” Long Thiên Ngân minh tư khổ tưởng (suy nghĩ kỹ lưỡng) một hồi lâu, hắn mới nhớ, sáu năm trước, hắn cũng ở tại Xa Xích quốc, vừa vặn gặp được Tam hoàng tử Xa Xích quốc Nam Cung Thành Huân lập gia đình, mà tân nương là một nữ tử tên là Lam Tử Duyệt, có vẻ là nữ nhi nhà Thừa Tướng, cuối cùng hình như cô dâu mất tích, bởi vì là chuyện không liên quan mấy, lúc ấy hắn cũng không có tìm hiểu xác thực.

“Thân phận gì?” Trong mắt Long Thiên Tuyệt chớp mắt tràn đầy hứng thú.

“Đại ca, nếu như ta đoán không sai, nguyên danh Lam Mân Côi tên là Lam Tử Duyệt, là muội muội của người mặc áo trắng gọi là Lam Tử Thiên kia, là nữ nhi Thừa Tướng Xa Xích quốc, sáu năm trước, là vị hôn thê của Nam Cung Thành Huân, vào trước ngày thành thân, tân nương đột nhiên biết mất không tìm thấy, Nam Cung Thành Tuân lại lấy muội muội của Lam Tử Duyệt, Lam Tử Nhu.” Long Thiên Ngâm đem tình hình trọng điểm nói cho đại ca nhà mình, hắn cũng chỉ có biết như vậy thôi.

Long Thiên Tuyệt cau mày, khó trách, ngày hôm đó hắn gặp được nàng, cả người nàng mặc hỉ bào đỏ sậm, hơn nữa còn trúng phải mị độc, nếu như ngày đó không gặp hắn, nàng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, nàng không nhận ra hắn, cũng có thể giải thích được, lúc đó nàng đã gần hôn mê, căn bản không có nhìn thấy rõ hình dạng hắn thế nào.

“Đại ca, huynh thấy chuyện này thế nào.” Long Thiên Ngâm cảm thấy, tranh nữ nhân với hoàng thượng Xa Xích quốc cũng không kỳ quái, kỳ quái chính là, hai đứa bé đó là nhi tử của đại ca, nếu trong lòng Lam Tử Duyệt đối với Nam Cung Thành Huân có tình cảm, vậy chuyện này liền khó giải quyết.

Long Thiên Tuyệt quay đầu nhìn Lam Tử Duyệt một cái, cũng không trả lời vấn đề của Long Thiên Ngân, trực tiếp đi tới bên cạnh xe ngựa ngồi xuống.

Long Thiên Ngâm nhìn biểu cảm của đại ca nhà mình, biết hắn sẽ không trả lời hắn, đại ca hắn luôn không thích nói nhiều, miệng giống như dán keo dán sắt vậy, có một câu nói một câu, Long Thiên Ngâm bĩu môi, cũng ngồi xuống bên cạnh xe ngựa, chờ ăn bữa tối, thỉnh thoảng còn nhìn qua chỗ đám người Lam Tử Duyệt.

Mà bên đám người Lam Tử Duyệt lúc này, bởi vì có bọn Lam Tử Thiên và Niên Bình Sùng gia nhập, bữa tối hết rất nhanh.

“Oa! Nam nhân bà, đồ ăn của ngươi có rau củ dại, còn có trái cây rừng, thật tốt, chúng ta lại có lộc ăn.” Niên Bình Sùng nhìn giỏ trúc của Lam Tử Duyệt cười nói.

“A a! Cái đồ dính như keo kia, đây là anh đào, cho Dịch Nhi và Thành Nhi, ngươi đừng có cướp của bọn nhỏ.”

“Biết, biết, thật nhỏ mọn, bổn thiếu chủ mới không có tranh ăn với trẻ con.” Niên Bình Sùng, vừa nói, vừa xoay người đi chơi với Lam Dịch Dịch các bé.

Lam Tử Thiên nhìn Lam Tử Duyệt, Duyệt Nhi thật sự không tính nhận hắn sao? Trong lòng hắn có chút khổ sở, còn nhớ trước kia Duyệt Nhi thích nhất là ở bên cạnh hắn.

“Duyệt Nhi, chúng ta có thể nói chuyện chút không?” Lam Tử Thiên nhìn thấy Lam Tử Duyệt không thèm để ý tới lời hắn nói, có một số việc hắn phải biết rõ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện