“Được, chúng ta nói chuyện.” Lam Tử Duyệt cuối cùng cũng đáp ứng rồi.

Niên Bình Sùng dường như cũng ý thức được chuyện họ sắp nói, đưa Lam Thành Thành, Lam Dịch Dịch, Huyền Cơ Tử đến một chỗ khác chơi đùa.

“Duyệt Nhi, sao muội không nhận ca, có phải có điều gì khó nói, đại hôn ngày đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Duyệt Nhi muội rốt cuộc gặp phải chuyện gì? sao lại biến mất sáu năm hơn nữa không quay về tìm huynh?” Lam Tử Thiên hỏi vấn đề vẫn đang vướng mắc trong lòng mình, mấy năm nay, hắn đều đã cho rằng Duyệt Nhi không còn ở trên đời nữa rồi, trong lòng hắn vẫn luôn tự trách, nếu như lúc đó hắn khuyên bảo Duyệt Nhi đừng gả cho Nam Cung Thành Huân, có lẽ Duyệt Nhi đã không xảy ra chuyện.

Lam Tử Duyệt nhìn Lam Tử Thiên, thực ra những chuyện thuộc về Lam Tử Duyệt trước kia, nàng vẫn nhớ rõ, chỉ là đại hôn ngày đó xảy ra chuyện gì nàng quả thật không có ấn tượng.

“Đại hôn ngày đó, Duyệt Nhi không biết xảy ra chuyện gì, muội bị người khác đánh ngất đi, còn bị hạ mị dược, muội cũng không biết ai đã cứu mình, chỉ biết, sau khi tỉnh lại, đã ở trong Hồng Phong Diệp Lâm, được sư phụ cứu về, sau này vẫn luôn trong Phong Diệp Lâm mang theo hai đứa nhỏ học nghệ, cho đến một năm trước, muội mới dẫn theo hai đứa nhỏ phiêu bạt giang hồ.” Lam Tử Duyệt nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Vậy sao Duyệt Nhi muội không trở về tìm ­­ta?” Lam Tử Thiên đau lòng nhìn Lam Tử Duyệt, Duyệt Nhi mấy năm nay ắt chịu nhiều đau khổ! Duyệt Nhi trước kia xảy ra chuyện gì đều tìm hắn, điều này khiến hắn luôn có cảm giác thành tựu, hơn nữa hắn cũng rất thích cảm giác Duyệt Nhi cứ bám lấy mình.

“Ca không sợ muội chưa thành thân đã có hài tử, làm mất mặt huynh sao?” Thật ra, đây chính là vấn đề nàng bận tâm nhất, dù sao, ở thời cổ đại cay nghiệt này, chưa thành thân đã có con luôn khiến người khác phỉ nhổ nhục mạ.

“Duyệt Nhi muội là vì vấn đề này nên không tìm ta sao? Muội ngốc quá, ta làm sao lại là người nông cạn như vậy, trong lòng ta, muội luôn là người thân duy nhất của ta trên thế gian này, Duyệt Nhi muội nói như thế, chính là tổn thương đến huynh rồi, bất quá sáu năm xa cách, muội thay đổi rất nhiều.” Lam Tử Thiên cảm thấy Duyệt Nhi bây giờ chẳng cần hắn bảo vệ nữa rồi.

Nghe những lời của Lam Tử Thiên, trong lòng Lam Tử Duyệt không cảm động là giả, liền nói “Ca huynh cảm thấy người đã trải qua sinh tử còn có thể giống như lúc trước sao? Lam Tử Duyệt trước kia ôn nhu thiện lương, thế nhưng lại mặc người khinh khi, mặc người lăng nhục, thậm chí bị người khác thay thế, nếu vậy, còn có thể không thay đổi sao? Lam Tử Duyệt bây giờ sẽ không để người khác khinh rẻ, không để người khác nhục mạ, nếu ai dám hạ nhục Lam Tử Duyệt ta, ức hiếp Lam Tử Duyệt ta, Lam Tử Duyệt ta sẽ khiến hắn nhuộm huyết cả bầu trời.” Lam Tử Duyệt lãnh đạm nói, ánh mắt hiện lên một tia tàn ác.

Lam Tử Thiên nhìn dáng vẻ hiện tại của Lam Tử Duyệt, ánh mắt thoáng lên nỗi thương xót, lòng run rẩy, là do hắn không tốt, hắn không bảo vệ tốt cho Duyệt Nhi.

“Duyệt Nhi, xin lỗi, là do ta không bảo vệ tốt cho muội.” Lam Tử Thiên không ngừng áy náy.

“Ca huynh không cần áy này, nhân tâm khó đoán, lần này Duyệt Nhi trở về là để tham gia đại hội luyện đan, một là cũng muốn nhân cơ hội này về thăm huynh, hai là, Duyệt Nhi muốn trở về báo thù.” Câu cuối cùng, Lam Tử Duyệt dùng hết sức lực thốt lên, thù này nàng nhất định sẽ thay Lam Tử Duyệt báo, đây là lời nàng từng hứa với Lam Tử Duyệt.

“Duyệt Nhi….” Lam Tử Duyệt có chút lo lắng, Tam Hoàng Tử giờ đã lên ngôi Hoàng Thượng, còn Lam Tử Nhu đã trở thành Nhu Phi của Xa Xích Quốc, rất được thánh *…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện