- Chú ... chú Lưu, cháu không lừa chú, cái vòng này thật là một bảo bối...
Biểu hiện trên mặt Diệp Thiên lúc này, là một lần chân thành tha thiết nhất từ khi hắn lọt lòng tới nay, hoàn toàn không cần giả tạo, với hiểu biết của Diệp Thiên đối với thị trường đồ cổ, đầu tư vào các tác phẩm nghệ thuật từ từ nóng lên như hiện nay, giá trị cái vòng tay đó sẽ tăng lên rất nhanh.
- Có thể... nhưng mà, Tiểu Diệp, cháu... không phải cháu muốn mua cái vòng này sao?
Thấy biểu hịên trên mặt Diệp Thiên, Lưu Duy An cũng tin bảy tám phần, nhưng đồng thời cũng mơ hồ.
Những người buôn bán đàm phán chuỵên mua bán, nhất là mua bán đồ cổ, bên mua đều dùng hết sức hạ thấp giá đồ vật, soi mói mọi góc để hạ chút giá cả.
Lưu Duy An làm kinh doanh đồ cổ đã hai năm, nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy người như Diệp Thiên, ra sức thổi phồng giá trọ đồ vật đó, trong lòng không khỏi cảm giác vài phần kỳ lạ.
- Bản thân cháu cũng là muốn hạ thấp giá cả, nhưng cha cháu mà biết sẽ cắt đứt chân của cháu...
Nghe được Lưu Duy An nói vậy, Diệp Thiên cười khổ trong lòng, cũng không tiện giải thích, nếu đổi thành những nhà bình thường, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ dấu diếm mầ mua với giá hai vạn đồng.
Mua bán đồ cổ vốn là khảo nghiệm nhãn lực, nếu không thì cũng không có cách nói " Kiểm Lậu", đổi thành một người bình thường thì Diệp Thiên thoải mái mua, nhưng trước khi đến Diệp Thiên cũng không nghĩ tới, gia đình này lại có thể quan hệ với hắn sâu xa đến thế.
- Chú Lưu, thứ này cháu là muốn, nhưng ... Chỉ là một người sinh viên, cháu cũng không thể làm chuyện trái lương tâm, cho nên chuyện cái vòng nhất định phải nói rõ ràng với chú ...
- Tiểu Diệp, cám ơn, cám ơn cháu nói cho chú biết điều này, cháu ... cháu thật là một người tốt ...
Diệp Thiên nói rất nghiêm túc, nghe vậy Lưu Duy An thiếu chút nữa lại nước mắt lưng tròng.
- Làm kinh doanh đồ cổ hai năm, nhìn thấy không ít chuyện hãm hại lừa gạt, không ngờ mình gặp được một người thiện tâm.
Lưu Duy An không chú ý tới, ngay khi Diệp Thiên nói những lời đó, Vu Thanh Nhã đang ngồi đó, khóe miệng hơi giật giật, cố gắng không để cho trên mặt mình lộ ra vẻ tươi cười.
Nếu nói Diệp Thiên tâm địa thiện lương, không phải hạng người gian trá, Vu Thanh Nhã cũng thừa nhận, nhưng khẳng định không phải người quá tốt đến như vậy.
Tuy rằng Diệp Thiên không đến mức đi ra ngoài hãm hại, lừa gạt, trộm cắp, nhưng mấy tháng trước nói bóng gió mấy câu, liền lừa được Vệ Hồng Quân hai vạn đồng, chuyện này người tốt tuyệt đối không làm được.
- Chú Lưu, cháu cũng không phải con buôn đồ cổ, lừa chú lương tâm sẽ bất an...
Lời tiếp theo của Diệp Thiên khiến Vu Thanh Nhã thật sự là nhịn không được, gục đầu xuống không cho người bên ngoài thấy cảm xúc trên mặt cô, tuy rằng không biết Diệp Thiên có dụng ý gì, nhưng với hiểu biết của cô về Diệp Thiên, người có thể làm cho lương tâm hắn bất an sự, thật sự không nhiều lắm.
- Tiểu Diệp, cháu thật là một người tốt ...
Lưu Duy An nhịn không được lại khen ngợi Diệp Thiên một câu, mới quen Diệp Thiên còn chưa đầy 3h, hắn đương nhiên không biết cậu thanh niên vẻ mặt chân thành trước mặt này, là người nổi danh lừa đảo.
Nhưng cho dù đã biết, chỉ cần Diệp Thiên đồng ý bỏ ra mười lăm vạn mua cái vòng này, Lưu Duy An cũng sẽ không để ý.
Phải biết rằng, bệnh của vợ chính là nhiễm trùng đường tiểu, mỗi tuần cũng phải đi trị liệu hai lần, một lần mất năm sáu trăm đồng, hơn nữa bình thường thuốc Đông y và phí dinh dưỡng, mỗi tháng ít nhất đều phải tiêu khoảng bốn nghìn đồng.
Đối với một công nhân như Lưu Duy An mà nói, khoản này thật sự không nhỏ, nếu không phải mình dậy sớm sờ soạng chuyển đồ cổ đi bán, hơn nữa mấy chị em trong nhà vợ giúp đỡ, chỉ sợ sớm đã không chống đỡ nổi.
Còn cách trị liệu nhiễm trùng đường tiểu hữu hiệu nhất: thay thận, Lưu Duy An và vợ cũng đã nghĩ đến, hơn nữa đã đi bệnh viện làm đăng ký, nhưng gần hai mươi vạn đồng tiền phẫu thuật, gia đình này thật không đủ sức.
Năm trước từng gặp được một người hợp thận với Diệp Đông Mai, cũng đồng ý hiến cho, nhưng Lưu Duy An cũng không lấy làm vui, vì tiền phẫu thuật và phí tổn tương quan, chỉ có thể bỏ cuộc.
Trước mắt Diệp Thiên nói vòng tay này có thể đáng mười lăm vạn, nhất thời khiến Lưu Duy An thấy được hi vọng, có mười lăm vạn đồng này, mình lại đi tìm bằng hữu thân thích mượn một ít, không phải có thể thay thận cho vợ được hay sao?
- Tiểu... Tiểu Diệp, vậy ... cái vòng, cháu... cháu còn muốn không?
Không cần có nghĩa là chấp nhận để vợ nằm đó.
Chuyện liên quan đến bệnh tình của vợ, Lưu Duy An nói chuyện cũng có chút run rẩy, Diệp Thiên là người duy nhất nhận định đây là huyết ngọc thiên nhiên, nếu hắn nói không muốn, chính mình chỉ sợ lại là cao hứng hụt nhất thời, bởi vì đồ này dù cho đáng giá, bán không được cũng toi công.
Lúc Lưu Duy An nói chuyện, ngón tay Diệp Thiên đang nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay huyết ngọc, ánh mắt đột nhiên sáng một chút, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nói:
- Chú Lưu, cái vòng này cháu có muốn hay không, chú cũng không thể giữ trong nhà, không tốt đối với bệnh của cô Diệp ...
- Là... Vì cái gì?
Lưu Duy An lặng đi một chút, cái vòng này có quan hệ gì với bẹnh của vợ mình chứ?
Diệp Thiên nghĩ một chút, nói:
- Chú Lưu, cái vòng này là vật được khai quật, bởi vì vị trí đặt trong mồ mả không đúng, có một chút âm sát khí, đối với người thường mà nói vấn đề không lớn, nhưng đối với người bệnh mà nói, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của người đó.
Chiếc vòng ngọc này nội âm sát khí và sinh khí may mắn cùng tồn tại, chứng minh mồ mả khai quật được nó, là một chỗ phong thuỷ tốt, nhưng vòng tay đặt ở phương vị không đúng, vừa thu dưỡng khí, lại cũng lây dính một ít âm sát khí.
Kỳ thật muốn hóa giải nội âm sát khí của vòng tay cũng rất dễ dàng, cũng rất nhiều cách, ngoài cách Diệp Thiên dùng trận pháp đẩy âm sát ra ngoài, còn có một biện pháp đơn giản.
Đó là tìm một cô gái trinh, cho đeo năm ba tháng, có thể hấp thu hết âm sát khí, hơn nữa còn không ảnh hưởng sức khỏe của người đeo nó, nhưng đối với người phụ nữ đã kết hôn mà nói, cái vòng này sẽ mang đến tai hoạ.
- Tiểu Diệp, cháu ... cháu nói chú không hiểu, ý của cháu là nói, cô Diệp mang thứ này, sẽ không tốt đối với thân thể sao?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Lưu Duy An tỏ ra không hiểu, nhưng trong lòng cũng có một tia cảnh giác, Diệp Thiên vừa rồi còn thổi phồng cái vòng này là tốt, hiện tại lại nói nó không tốt đối với người bệnh, chẳng lẽ là muốn tâng bốc trước rồi ép giá sau sao?
Nghĩ đến đây, Lưu Duy An cũng đã quyết định, nếu Diệp Thiên thực dùng nguyên nhân này đè thấp giá, mình không thể nhường bước, bởi vì hi vọng chữa chạy cho vợ, tất cả đang trông vào cái vòng tay này.
Diệp Thiên không lưu ý sắc mặt trên mặt Lưu Duy An đã biến hóa, gật gật đầu nói:
- Cái vòng này cho Lam Lam đeo cũng không sao, nhưng cô Diệp không thể đeo thứ này ...
Diệp Thiên cũng là nghĩ xa, hắn cảm thấy được đồ vật này nếu là cô mình thích, mình mua đi cũng không thích hợp, cho nên đã nói ra chỗ hại của vòng tay.
Nhưng hắn lại thật không ngờ, cái vòng tay này sau này thuộc về ai, Lưu Duy An cũng không quan tâm, hắn chỉ quan tâm cái vòng này có thể đổi bao nhiêu tiền cho vợ chữa bệnh.
Cho nên nghe thấy Diệp Thiên nói cho Lam Lam đeo cái vòng, Lưu Duy An nhất thời ngây ngẩn cả người, đây cũng chính là vì bình thường vợ nằm trên giường sẽ không va chạm nên mới đeo, nếu để con gái đeo, vạn nhất bể vỡ, chẳng phải là lấy tiền đem đốt sao?
Lưu Duy An không hiểu tâm tư Diệp Thiên, nói rõ ràng:
- Tiểu Diệp, chú Lưu nói thật với cháu, bệnh của cô Diệp thực nghiêm trọng, trong nhà thật sự là sắp không đủ sức, chú đã nghĩ bán cái vòng này lấy ít tiền xem bệnh cho cô Diệp, cháu nói có mua hay không đi?
- Chú Lưu, bệnh của cô Diệp cần bao nhiêu tiền?
Diệp Thiên nghe vậy sửng sốt, trong lòng sực tỉnh, mình tại sao chỉ lo lắng vấn đề cái vòng, cũng không nghĩ tới chuyện tiền mới là thứ tối quan trọng đối với cái gia đình này?
- Chú muốn thay thận cho cô, tiền phẫu thuật thì bảy tám vạn, tổng cộng cần khoảng hai mươi vạn...
Lưu Duy An đáp.
- Lão Lưu, bọn họ chỉ là sinh viên, nói điều này làm chi ...
Đột nhiên, mành buồng trong bị nhấc lên, một phụ nữ trung niên sắc mặt tái nhợt đi ra, nhìn về phía Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, cười nói:
- Đừng nghe Lão Lưu, cái vòng này giá trị không đáng nhiều tiền như vậy...
- Đông Mai, sao bà đi ra đây? Mau, nằm đi, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai còn phải đi trị liệu!
Thấy vợ đi ra. Lưu Duy An cũng không nghĩ chuyện thương lượng với Diệp Thiên cái vòng tay nữa, vội vàng dọn sạch cái ghế, còn đặt cái đệm lên mặt trên, đỡ vợ cẩn thận ngồi xuống.
- Dượng thật là người tốt...
Thấy cảnh đó, trong lòng Diệp Thiên âm thầm gật gật đầu, tục ngữ nói bệnh lâu vô hiếu tử, giữa vợ chồng có thể làm được như vậy, thật sự là làm cho người ta cảm động.
Nhìn thấy dáng người gầy yếu của cô mình, trong lòng Diệp Thiên có chút chua xót, lập tức đứng lên nói:
- Chú Lưu, chuyện này cháu muốn thương lượng với người trong nhà, đợi lát nữa trả lời chú được không?
Hiện tại trong túi quần Diệp Thiên tổng cộng cũng chỉ còn mấy trăm đồng, cho dù cả tiền gửi ngân hàng nữa, cũng không đủ cái số lẻ của mười lăm vạn, chuyện tiền nong quả thật làm cho hắn đau đầu.
- Được, được, Tiểu Diệp, không vội, một ngày hai ngày này, hay là ... gọi người nhà cháu tới xem đồ này rồi nói chuyện!
Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Lưu Duy An liên tục gật đầu, vốn hắn đã cảm thấy Diệp Thiên dù cố gắng bình tĩnh, nhưng tóm lại vẫn là một sinh viên, đừng nói mười lăm vạn, ngay cả nói mua bán hai vạn đồng, cũng hơi khó khăn.
Biết cô mình không có tiền thay thận, Diệp Thiên còn sốt ruột hơn Lưu Duy An, nháy mắt với Vu Thanh Nhã, nói:
- Chú Lưu, không cần lâu như vậy, chúng cháu đi ra ngoài gọi điện thoại đã ...
- Hay là gọi ở đây đi, bên ngoài lạnh lắm...
Vu Thanh Nhã cũng thấy tâm trạng Diệp Thiên rất kỳ quái, lập tức cười nói:
- Không sao, chú Lưu, trong phòng tín hiệu không tốt... ...
- Vậy được rồi, chú đưa hai cháu ra ngoài...
Lưu Duy An cũng biết đây là chuyện người khác, không tiện để cho hắn nghe được, lập tức đưa Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã ra cửa.
- Diệp Thiên, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Anh có biết bọn họ hay không?
Đi đến cửa sau tứ hợp viện viện, Vu Thanh Nhã rốt cục nhịn không được, với sự nhạy bén của cô, và biểu hiện vừa rồi của Diệp Thiên, nhiều ít cũng nhìn ra chút vấn đề.
Nghe thấy Vu Thanh Nhã hỏi vậy, Diệp Thiên nhìn thật sâu vào cửa nhà cô mình, nhỏ giọng nói:
- Thanh Nhã, em nói không sai, nữ chủ nhân nhà này là Diệp Đông Mai, là cô ruột của anh ...