- Là cô của anh á? !

Tiếng nói của Vu Thanh Nhã có chút lớn, nói mới ra miệng, bản thân cũng ý thức được, vội vàng dùng tay nhỏ bé bịt lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, nhìn lên Diệp Thiên, nhỏ giọng hỏi:

- Thật sự trùng hợp như thế sao? Anh không nhận lầm chứ?

Phải biết rằng, cho dù ở những năm chín mươi lăm này, thành phố Bắc Kinh cũng có hơn một ngàn vạn dân cư, nếu không biết tính danh địa chỉ người muốn tìm, không khác tìm kim đáy biển.

Mà Diệp Thiên chỉ là dạo một vòng Phan Gia Viên, đã tìm ra cô ruột, xác suất phát sinh trùng hợp thế này, thật là quá thấp.

- Đúng vậy, vừa rồi anh nhìn ảnh chụp, trên đó có ba anh, chắc chắn sẽ không sai...

Diệp Thiên lắc lắc đầu, lúc hắn khi nghe thấy tên của cô, phản ứng cũng không khác Vu Thanh Nhã, nhưng nhìn thấy ảnh chụp có cha, tất cả nghi vấn đều không còn tồn tại .

- Diệp Thiên, vậy ... vậy anh dự định làm gì bây giờ? Gọi điện thoại cho chú Diệp sao?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã đã hiểu nguyên do hành động kỳ quái vừa rồi của Diệp Thiên, lập tức lấy điện thoại ra.

Tuy rằng bọn họ đã là sinh viên đại học, nhưng sâu trong nội tâm, Vu Thanh Nhã vẫn nghĩ mình là một đứa trẻ, chuyện như vậy vẫn muốn tìm người lớn quyết định.

- Không được, chuyện này tạm thời không thể để cho ba anh biết...

Đối với đề nghị của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên liền bác bỏ, từng ấy năm tới nay, Diệp Đông Bình luôn luôn sống trong áy náy, nếu tiếp tục biết em gái bệnh nặng, Diệp Thiên có thể tưởng tượng sẽ là đả kích lớn thế nào với cha.

Dựa theo suy nghĩ của Diệp Thiên, tốt nhất chữa khỏi bệnh cho cô, sau đó từ từ nói cho cha biết thân phận của cô, có thể đẩy đi cái dư âm buồn kia.

- Diệp Thiên, không nói cho chú Diệp sao, vậy thì ... vậy thì tiền chữa bệnh, làm sao bây giờ?

Nghe vừa rồi nói chuyện với Lưu Duy An, Vu Thanh Nhã cũng đã hiểu, Diệp Thiên muốn dùng tiền mua vòng ngọc này để trợ giúp cô chữa bệnh.

Nhưng nếu không nói với người lớn trong nhà, Vu Thanh Nhã cũng không kiếm đâu ra hơn mười vạn, Vu Hạo Nhiên không giống Vệ Hồng Quân, cách bảo ban con cái cũng khác nhau, mỗi tháng tiền tiêu vặt của Vu Thanh Nhã cũng không có bao nhiêu.

- Điều này, luôn có cách ...

Diệp Thiên cũng có chút phiền não, chuyện học hành còn không làm khó được mình, chẳng lẽ bị tiền làm khó, chẳng thể trách người xưa có câu một đồng tiền làm khó người anh hùng.

Trầm ngâm một lúc sau, Diệp Thiên nói:

- Như vậy đi, hay là đi tìm cha của Vệ Dung Dung, hơn mười vạn đối với ông ấy mà nói không phải là cái gì to tát!

Trải qua chuyện tai nạn xe cộ, hiện tại Vệ Hồng Quân tuyệt đối tin Diệp Thiên.

Sau khi Diệp Thiên bày bố lại phong thuỷ căn phòng, mặc dù có một phần tài chính vẫn bị mất, nhưng vận may của Vệ Hồng Quân cũng tốt lên, liên tục mua mấy cổ phiếu mới, lại kiếm được không ít.

Người Bắc Kinh thích nhất là nói chuyện phiếm, nhất là người làm ăn, thích tâng bốc chuyện mình đắc ý, hơn nữa Vệ Hồng Quân xuất thân thành phố, lòng dạ cũng không thâm sâu, mấy tháng sau, bằng hữu trong giới cũng biết có vị cao nhân xem qua phong thuỷ cho hắn.

Những kẻ có tiền này, càng tin tưởng phong thuỷ, không ít bằng hữu của Vệ Hồng Quân đều nhờ hắn tìm vị cao nhân kia để xem phong thuỷ, nhưng đều bị Diệp Thiên cự tuyệt.

Gần đây Diệp Thiên không phải thiếu tiền, thứ hai hắn cũng chưa nghĩ sau này mình có nên dựa vào nghề này kiếm cơm hay không, trải qua mấy năm đi du lịch giang hồ, Diệp Thiên biết rõ giang hồ hiểm ác, chỉ cần dính vào, nhiều khi không thể thoát thân.

Nhưng lúc này Diệp Thiên cũng bất chấp nhiều như vậy, chỉ cần có người có thể bỏ tiền, cho dù là bày trận pháp cho người ta, Diệp Thiên cũng sẽ làm, dù sao bệnh của cô ngày một thêm nặng.

- Diệp Thiên, anh... Vì sao tìm chú Vệ vay tiền hả?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trên mặt Vu Thanh Nhã lộ ra vẻ thất vọng, gục đầu xuống thấp giọng nói:

- Ba của em cũng có tiền, em có thể hỏi ông mà …

Trong lòng Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên là bạn trai của cô, có chuyện gì hẳn là trước hết sẽ nghĩ đến mình, nhưng phản ứng đầu tiên vừa rồi của Diệp Thiên chính là tìm cha của Vệ Dung Dung, không khỏi khiến tâm lý Vu Thanh Nhã rối rắm.

- Đồ ngốc, em nghĩ gì thế?

Thấy vẻ mặt của Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, lấy tay ôm lấy Vu Thanh Nhã, nói:

- Thanh Nhã, anh biết chú Vu có tiền, nhưng hơn mười vạn dù sao không phải con số nhỏ, nếu em nói thật, chú Vu nhất định sẽ nói cho ba anh biết, như vậy khác gì chính mình nói với cha anh chứ?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã nghiêng cái đầu suy nghĩ, nói:

- Vậy ... Vậy không nói thật cho ba em là được, em ... em sẽ nói mình muốn mua cái vòng...

- Ha ha, nói dối mũi sẽ to lên đấy ...

Diệp Thiên cười vuốt cái mũi Vu Thanh Nhã, mở miệng nói:

- Anh cũng không muốn bạn gái của mình biến thành người nói dối, được rồi, Thanh Nhã, chuyện này anh đã quyết định, lấy điện thoại cho anh đi...

- Anh mới là mũi to ấy ...

Vu Thanh Nhã biết Diệp Thiên từ nhỏ cũng rất chín chắn, đã ra quyết định chuyện gì, bất kỳ ai cũng rất khó thay đổi, lập tức chỉ có thể ngoan ngoãn lấy điện thoại ra.

- Tiểu Vu, không phải cháu cùng Dung Dung đi Phan Gia Viên sao? Gọi điện thoại cho chú Vệ có chuyện gì?

Điện thoại vang lên hai tiếng chuông, lúc sau liền kết nối được, giọng Vệ Hồng Quân từ trong điện thoại truyền ra.

- Khụ khụ, chú Vệ, cháu là Diệp Thiên...

Diệp Thiên ho khan hai tiếng, không đợi Vệ Hồng Quân nói thêm, hành văn gãy gọn nói:

- Chú Vệ, cháu gặp được chút chuyện gấp, cần ít tiền quay vòng, chú xem có tiện không ạ?

- Muốn bao nhiêu tiền?

Vệ Hồng Quân cũng rất rõ ràng, trực tiếp hỏi số tiền, thậm chí cả mục đích Diệp Thiên vay tiền sử dụng cũng chưa hỏi đến.

- Khoảng hai mươi vạn ạ, chú Vệ, có được hay không?

Dù sao nếu mở miệng, coi như đã mang nợ, mượn mười lăm vạn và hai mươi vạn không có gì khác nhau, vạn nhất nhà cô bên không đủ tiền, cũng không thể tiếp tục mở miệng lần thứ hai được!

- Hai mươi vạn? Ha ha, Diệp Thiên, trong tay chú thật đúng là có, hơn nữa còn là tiền mặt, đúng rồi, hai mươi vạn có đủ hay không hả?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, điện thoại vang lên tiếng cười lớn của Vệ Hồng Quân, lúc trước xe Audi của hắn bị đụng, ngay cả cơ hội sửa chữa lại cũng không còn, hơn nữa di chứng tai nạn xe cộ, mấy tháng này hắn cũng chưa thể lái xe.

Nhưng không có xe quả thật cũng không tiện, mấy ngày nay Vệ Hồng Quân đang cân nhắc nên tiếp tục mua chiếc xe hay không, thế hệ hắn không mấy tin tưởng ngân hàng, còn ưa thích tiền mặt, vì thế hôm qua mới từ trong ngân hàng rút ra năm mươi vạn.

- Chú Vệ, đủ rồi, đủ rồi...

Nghe được Vệ Hồng Quân nói vậy, Diệp Thiên không khỏi vui sướng ngây ngất, vội vàng nói:

- Chú Vệ, cháu không đi được, chú giúp người thì giúp cho chót, có thể đem tiền đến đây giúp cháu không ạ?

Ngoài miệng nói vậy, trên mặt Diệp Thiên cũng cảm giác có chút phát nóng, mình vừa há mồm vay tiền trưởng bối, còn muốn người ta đưa tới ngay, theo người Bắc Kinh mà nói chính là, chuyện này làm quá đáng!

- Được, hôm nay thị trường chứng khoán không mở cửa, chú đang rỗi mà, cháu nói địa chỉ đi, chú liền qua đó ...

Vệ Hồng Quân lập tức đồng ý, trải qua chuyện phong thủy mà Diệp Thiên chỉ điểm cho hắn, mấy tháng này ít nhất cũng lời lãi bảy tám trăm vạn, Diệp Thiên đừng nói là mượn, chính là há mồm nói xin, Vệ Hồng Quân cũng sẽ không nói hai lời.

- Chú Vệ, cháu đang ở công viên Cảnh Sơn...

Nói cho Vệ Hồng Quân biết địa chỉ rồi, Diệp Thiên cúp điện thoại, nói:

- Thanh Nhã, đi thôi, chúng ta đi ra bên ngoài để chờ chú Vệ, ngõ nhỏ này không dễ tìm...

- Ba, mẹ, anh chị kia đi rồi...

Diệp Thiên ở sân gọi điện thoại, Lưu Lam Lam lao thẳng đến rèm cửa xốc lên nhìn trộm, tuổi của cô cũng không coi là nhỏ, biết vừa rồi hai người kia nếu có ý định mua vòng tay, bệnh của mẹ liền được cứu.

- Được rồi, đi thì đi đi...

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của người bạn già, Diệp Đông Mai thở dài, nói:

- Tôi nói với ông, Lão Lưu, vừa rồi hai người kia đều là trẻ con, sao có thể có hơn mười vạn đồng được, ông cũng đừng quá lo, chỗ chị cả và chị hai đang nghĩ biện pháp...

- Haiz, Đông Mai, đều là do anh vô dụng!

Lưu Duy An thở dài một tiếng, bụm mặt ngồi ở đó, nước mắt kẽ tay người đàn ông từ từ chảy ra.

- Là em làm liên luỵ mọi người, Lão Lưu, tôi đói bụng rồi, ông đi hâm nóng bánh sủi cảo lại đi!

Nhìn thấy bộ dạng chồng như vậy, Diệp Đông Mai không khỏi nhớ tới người anh trai đã hơn hai mươi năm không gặp, nếu người anh thương yêu mình nhất ở đây, khẳng định cũng sẽ giống như chồng cô, không ngại cực khổ đi giúp mình xoay tiền?

-Ử, được, vừa rồi đang nóng bà không ăn, tôi lại đi hâm nóng lại vậy ...

Nghe thấy vợ nói vậy, Lưu Duy An vội vàng lau nước mắt, bưng bánh sủi cảo, vén rèm cửa đi sang khu bếp tứ hợp viện.

- Chú Vệ, ở đây, đường trơn, chú đi chậm một chút...

Khi cả nhà Diệp Đông Mai ở trong nhà ăn bánh sủi cảo, trong viện đột nhiên lại truyền đến tiếng nói của Diệp Thiên.

- Chú Lưu, cô Diệp, cháu đã quay lại!

- Đúng ... đúng là Tiểu Diệp, là Tiểu Diệp, khụ khụ, khụ khụ khụ...

Đang ăn cái bánh chẻo, Lưu Duy An nghe thấy tiếng Diệp Thiên, đứng phắt dậy, cũng không để ý bánh sủi cảo mắc kẹt yết hầu, không ngừng ho khan.

- Chú Lưu, chú làm sao vậy?

Diệp Thiên mới vừa vén rèm cửa lên, liền thấy Lưu Duy An mặt đỏ bừng, không ngừng ho khan, nhìn thoáng qua bánh sủi cảo trên bàn, liền bước lên phía trước vỗ vỗ lưng của hắn, cười nói:

- Ăn bánh sủi cảo cũng có thể bị nghẹn sao?

- Tiểu Diệp, không sao, không sao đâu!

Uống một hớp nước, Lưu Duy An nhìn về phía Vệ Hồng Quân - đi theo phía sau Diệp Thiên, hỏi:

- Tiểu Diệp, người này... Đây là ngươi nhà cháu hả?

Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, nói:

- Chú Lưu, đây là chú Vệ của cháu, là trưởng bối của cháu, nhưng đồ này là bản thân cháu mua, không liên quan đến chú Vệ!

- Lam Lam, nhanh lên, mau dọn sạch cái ghế cho chú Vệ ...

Lưu Duy An nhất thời còn chưa hiểu lời của Diệp Thiên, nhưng thấy Vệ Hồng Quân tai to bụng lớn, rất giống ông chủ, vội vàng hô:

- Anh Vệ, nơi này có chút chật chội, anh ngồi đi, tôi đi rót nước cho anh ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện