“Không cần nói nhiều. Huy động toàn bộ lực lượng, bằng mọi giá phải giết được chúng. Lát nữa đích thân ta sẽ ra tay”. Tên nam nhân tóc vàng nói, hai tên hắc y kia gật đầu sau đó bắt đầu li khai. Vốn dĩ nhiệm vụ này hắn nghĩ rằng rất dễ, tự dưng chui đâu ra một ma pháp sư hùng mạnh làm nhiệm vụ khó hơn rất nhiều.
Nhờ vậy, hắn phải dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Tại khách điếm, sau khi ăn sáng xong, ba đứa Vương Lộ Phi, Vương Đông, Thiên Tuyết Linh ngồi đợi Kiều Vân trong một căn phòng.
Bỗng có một nam tử mặc hắc y bước vào. Nam tử này vóc người cao gầy, mái tóc đỏ rực được thả tự nhiên trông rất phong trần. Khuôn mặt nam tử này tinh tế, tuấn mỹ đến hoàn hảo, ngay cả nước da cũng trắng như tuyết. Nam tử ấy mở miệng, giọng nói dịu dàng thanh tao: “Ba đứa các ngươi ăn xong rồi à, chuẩn bị đi nào”.
Thiên Tuyết Linh ngơ ngác một lúc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhận ra khí tức quen thuộc, Thiên Tuyết Linh hét: “A ! Là mẹ ! Mẹ đẹp chai quá nha, Linh nhi suýt nữa không nhận ra luôn đấy”.
“Đẹp trai chứ Linh nhi, xem ra phải dạy dỗ đàng hoàng rồi”. Kiều Vân cười quỷ mị nói. Hiển nhiên nam tử ấy là nàng.
Hai chị em họ Vương trố mắt nhìn. Đùa chứ nữ nhân giả nam còn tuấn mỹ hơn cả nam nhân, với vẻ đẹp này thừa sức cưa đổ bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Vương Lộ Phi mặt đỏ bừng, ngại ngùng nắm chặt lấy áo Vương Đông.
“Không ngờ đại tỷ tỷ giả nam trông ngầu thế. Nhưng cứ đợi đấy, sau này ta sẽ đẹp trai hơn nhiều”. Vương Đông tinh nghịch nói làm ba người phì cười.
“Thôi không đùa nữa, xuất phát thôi. Ta nghĩ rằng hôm nay sẽ gặp rất nhiều khách đấy”. Kiều Vân nói.
Đám người Kiều Vân sau đó rời khỏi khách điếm, hướng phía tòa thành mà đi tới.
“Đợi chúng đi thêm một đoạn nữa là dến quảng trường. Lúc ấy phong tỏa đường đi, không cho thường dân xâm nhập, chúng ta sẽ ra tay”. Tên nam tử tóc vàng đứng trên một tòa nhà nào đó, nhìn đám người Kiều Vân, đôi mắt chứa toàn hàn khí.
“Khư khư ! Muốn ra tay với chúng ta, trình ruồi muỗi nhé”. Kiều Vân liếc mắt phía tên nam tử, cười quỷ dị. Ma pháp sư tuy nhục thể không bằng võ giả, tuy nhiên lực lược tinh thần lớn hơn rất nhiều lần. Với cấp độ của Kiều Vân đã có thể cảm nhận được sự việc xảy ra trong bán kính năm trăm vạn cây số. Sát khí tên nam tử tóc vàng toát ra đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của Kiều Vân.
“Mới đó đã phát hiện ra ta rồi, hắn thật không tầm thường. Bất quá lát nữa ngươi không cười được như thế nữa đâu. Ha ha”. Nam nhân tóc vàng cười lớn, dường như hắn biết rõ Kiều Vân chắc chắn sẽ chết trong tay hắn.
Nhóm người Kiều Vân tiếp tục đi, đến quảng trường rộng lớn ở giữa thành. Bốn người đều nhận ra, quảng trường hôm nay vắng vẻ lạ thường. Đây là một thành lớn, dù mới sáng ra nhưng đã có không ít người đi lại nhưng giờ vắng tanh không một bóng người, trong khi đó người đi trên đường vẫn rất đông.
Với quyền lực của Hồng Liên phu nhân, thì việc kiếm cớ một lý do để phong tỏa quảng trường
“Ra thế ! Muốn đánh hội đồng chúng ta sao ? Đúng là không biết trời cao đất dày !” Kiều Vân thầm cảm thán, tức thì nàng hét lớn, giọng nói chứa đầy ngạo khí: “Các hạ muốn ám sát chúng ta, chỉ cần nói rõ là được. Hà tất phải trối chui trốn lủi như chuột hoang thế”.
“Hay cho tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, đã vậy chúng ta không ẩn nấp nữa. Các huynh đệ ! Lên !” Một tiếng nói hùng hồn vang lên, lập tức cơ man nào là sát thủ tứ phía ồ ạt nhảy ra. Đếm sơ sơ cũng phải gần hai trăm tên, thực lực tên nào cũng từ Đấu hoàng trở xuống, thậm chí có một vài ma pháp sư. Tuy nhiên lấy thực lực hiện tại của Kiều Vân, thì điều đó không đáng quan ngại. Với cấp bậc Hiền triết, nàng chỉ cần tùy tiện vung tay là có kẻ chết. Bất quá phải giấu kỹ thực lực thật sự, để tránh những phiền phức không cần thiết.
Nam tử tóc vàng cũng xuất hiện, hắn đứng trên nóc nhà nhìn đám người Kiều Vân bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh giọng nói: “Hôm nay là ngày chết của các ngươi, còn gì trăn trối không nói nốt đi”.
Hai tỷ đệ họ Vương mặt biến sắc, cứ nghĩ hôm nay là ngày tàn của họ. Thiên Tuyết Linh nhìn đám sát thủ mà trầm trồ liên tục. Kiều Vân lại gần hai đứa nói nhỏ: “Không phải sợ, ta nói bảo vệ ngươi thì nhất định làm được. Ở yên đó và bịt mắt lại”.
Nghe vậy hai đứa cũng yên tâm phần nào, lập tức nhắm chặt mắt. Kiều Vân quay ra cười lớn: “Ha ha ! Các ngươi nói gì ta không nghe rõ. Nói lại đi nào ! Nói chậm hơn nhé ! À nhớ nói tiếng người thì ta còn hiểu được. Chứ sủa tiếng chó như vừa rồi ta cũng bó tay”.
“Ngu xuẩn ! Giết chúng !” Hắn tức giận tột cùng. Bị khiêu khích như vậy lấy đâu ra mặt mũi hành tẩu giang hồ nữa. Tức thì tên nào tên nấy đều bùng nổ đấu khí, mục tiêu là Kiều Vân mà xông tới.
“Màn đêm vĩnh cửu”. Kiều Vân đưa tay ra trước, Ám nguyên tố bắt đầu phóng thích, bao trùm quanh quảng trường.
Đó hoàn toàn là một màu tối đen như mực. Không khí màn đêm này rất bất thường, không giống như màn đêm u tối trong ngày mà giống màn đêm của hố đen vũ trụ hơn. Đen kịt, thị giác hoàn toàn bị phong bế, dù nhãn quang có tốt tới đâu cũng không nhìn ra cảnh vậy xung quanh.
Bóng tối vô tận khiến đám sát thủ lâm vào cảnh hoảng loạn. Chúng vốn là những kẻ chuyên hoạt động trong bóng tối, tuy nhiên hiện tại lại sợ hãi, hiển nhiên màn đêm này đáng sợ đến mức nào.
“Băng hàn tuyết liên”.
Những tên sát thủ chợt cảm thấy lạnh buốt, thân thể dần dần tê liệt và đông cứng lại. Một lúc sau khí tức tắt hẳn, hiển nhiên là đã chết.
Màn đêm dần tan biết theo chỉ thị của Kiều Vân. Nàng ra hiệu cho Vương Lộ Phi, Vương Đông mở mắt ra. Trước mặt họ lúc này có vô số bông sen trắng tuyết làm từ băng hàn, tỏa ra hàn quang lấp lánh, trông thật lung linh huyền ảo.
“Tách... tách... Choang”. Những tảng băng hình bông sen dần dần xuất hiện những vết nứt, rồi vỡ choang, tạo thành những bông tuyết bay khắp một vùng trời. Cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ này khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải thốt lên: “Đẹp quá !” Dĩ nhiên hai tỷ đệ này cũng không phải ngoại lệ.
Hoa tuyết tan thành nước, chảy trên mặt đất. Vương Lộ Phi sực nhớ ra điều gì đó rồi hỏi: “Đại tỷ này ! Bọn sát thủ đâu hết rồi. Vừa nãy đông vậy mà giờ muội chẳng thấy kẻ nào cả, rốt cục có chuyện gì vậy” ? Kiều Vân không muốn nói ra chuyện chúng tan thành nước hết với nhau, đành kiếm một lý do vớ vẩn khác nói: “Lúc đó ta trực tiếu giết tên cầm đầu trong vòng một chiêu. Đám sát thủ ấy tự biết không phải đối thủ chúng ta, nên chạy biến hết”.
“Lợi hại ! Tỷ thật lợi hại à nha”. Vương Đông cảm thán. Sau đó họ tiếp tục lên đường tiến vào thành.
Trong thành La Sương, tại một căn phòng nhỏ, không khí lúc này thật ngột ngạt, khó thở bởi nộ khí của một người.
“Vô dụng ! Toàn lũ vô dụng ! Gần bốn trăm sát thủ phái đi, ai ngờ chết sạch không còn kẻ nào sống sót. Rốt cục đụng phải cao nhân nào bảo hộ chúng”. Một nữ nhân tức giận đập bàn.
Tên hắc y kia bẩm báo: “Thưa Hồng Liên phu nhân, điều này là thật. Không biết chúng mời được cường giả ma pháp sư nào, thực lực cao đến nỗi giết người không thấy dấu vết. Giờ nên làm gì đây” ?
Ra nữ nhân đó là Hồng Liên phu nhân, kẻ mà liên tục ba lần bảy lượt cho người ám sát hai tỷ đệ họ Vương. Tuy nhiên bị Kiều Vân giết trong một nốt nhạc. Hồng Liên phu nhân đăm chiêu một lúc, sau đó lạnh lùng nói: “Đã vậy, chỉ còn cách hạ độc chúng”.
Nhờ vậy, hắn phải dốc toàn lực hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Tại khách điếm, sau khi ăn sáng xong, ba đứa Vương Lộ Phi, Vương Đông, Thiên Tuyết Linh ngồi đợi Kiều Vân trong một căn phòng.
Bỗng có một nam tử mặc hắc y bước vào. Nam tử này vóc người cao gầy, mái tóc đỏ rực được thả tự nhiên trông rất phong trần. Khuôn mặt nam tử này tinh tế, tuấn mỹ đến hoàn hảo, ngay cả nước da cũng trắng như tuyết. Nam tử ấy mở miệng, giọng nói dịu dàng thanh tao: “Ba đứa các ngươi ăn xong rồi à, chuẩn bị đi nào”.
Thiên Tuyết Linh ngơ ngác một lúc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhận ra khí tức quen thuộc, Thiên Tuyết Linh hét: “A ! Là mẹ ! Mẹ đẹp chai quá nha, Linh nhi suýt nữa không nhận ra luôn đấy”.
“Đẹp trai chứ Linh nhi, xem ra phải dạy dỗ đàng hoàng rồi”. Kiều Vân cười quỷ mị nói. Hiển nhiên nam tử ấy là nàng.
Hai chị em họ Vương trố mắt nhìn. Đùa chứ nữ nhân giả nam còn tuấn mỹ hơn cả nam nhân, với vẻ đẹp này thừa sức cưa đổ bao nhiêu trái tim thiếu nữ. Vương Lộ Phi mặt đỏ bừng, ngại ngùng nắm chặt lấy áo Vương Đông.
“Không ngờ đại tỷ tỷ giả nam trông ngầu thế. Nhưng cứ đợi đấy, sau này ta sẽ đẹp trai hơn nhiều”. Vương Đông tinh nghịch nói làm ba người phì cười.
“Thôi không đùa nữa, xuất phát thôi. Ta nghĩ rằng hôm nay sẽ gặp rất nhiều khách đấy”. Kiều Vân nói.
Đám người Kiều Vân sau đó rời khỏi khách điếm, hướng phía tòa thành mà đi tới.
“Đợi chúng đi thêm một đoạn nữa là dến quảng trường. Lúc ấy phong tỏa đường đi, không cho thường dân xâm nhập, chúng ta sẽ ra tay”. Tên nam tử tóc vàng đứng trên một tòa nhà nào đó, nhìn đám người Kiều Vân, đôi mắt chứa toàn hàn khí.
“Khư khư ! Muốn ra tay với chúng ta, trình ruồi muỗi nhé”. Kiều Vân liếc mắt phía tên nam tử, cười quỷ dị. Ma pháp sư tuy nhục thể không bằng võ giả, tuy nhiên lực lược tinh thần lớn hơn rất nhiều lần. Với cấp độ của Kiều Vân đã có thể cảm nhận được sự việc xảy ra trong bán kính năm trăm vạn cây số. Sát khí tên nam tử tóc vàng toát ra đương nhiên không thể thoát khỏi đôi mắt của Kiều Vân.
“Mới đó đã phát hiện ra ta rồi, hắn thật không tầm thường. Bất quá lát nữa ngươi không cười được như thế nữa đâu. Ha ha”. Nam nhân tóc vàng cười lớn, dường như hắn biết rõ Kiều Vân chắc chắn sẽ chết trong tay hắn.
Nhóm người Kiều Vân tiếp tục đi, đến quảng trường rộng lớn ở giữa thành. Bốn người đều nhận ra, quảng trường hôm nay vắng vẻ lạ thường. Đây là một thành lớn, dù mới sáng ra nhưng đã có không ít người đi lại nhưng giờ vắng tanh không một bóng người, trong khi đó người đi trên đường vẫn rất đông.
Với quyền lực của Hồng Liên phu nhân, thì việc kiếm cớ một lý do để phong tỏa quảng trường
“Ra thế ! Muốn đánh hội đồng chúng ta sao ? Đúng là không biết trời cao đất dày !” Kiều Vân thầm cảm thán, tức thì nàng hét lớn, giọng nói chứa đầy ngạo khí: “Các hạ muốn ám sát chúng ta, chỉ cần nói rõ là được. Hà tất phải trối chui trốn lủi như chuột hoang thế”.
“Hay cho tên tiểu tử miệng còn hôi sữa, đã vậy chúng ta không ẩn nấp nữa. Các huynh đệ ! Lên !” Một tiếng nói hùng hồn vang lên, lập tức cơ man nào là sát thủ tứ phía ồ ạt nhảy ra. Đếm sơ sơ cũng phải gần hai trăm tên, thực lực tên nào cũng từ Đấu hoàng trở xuống, thậm chí có một vài ma pháp sư. Tuy nhiên lấy thực lực hiện tại của Kiều Vân, thì điều đó không đáng quan ngại. Với cấp bậc Hiền triết, nàng chỉ cần tùy tiện vung tay là có kẻ chết. Bất quá phải giấu kỹ thực lực thật sự, để tránh những phiền phức không cần thiết.
Nam tử tóc vàng cũng xuất hiện, hắn đứng trên nóc nhà nhìn đám người Kiều Vân bằng ánh mắt đằng đằng sát khí, lạnh giọng nói: “Hôm nay là ngày chết của các ngươi, còn gì trăn trối không nói nốt đi”.
Hai tỷ đệ họ Vương mặt biến sắc, cứ nghĩ hôm nay là ngày tàn của họ. Thiên Tuyết Linh nhìn đám sát thủ mà trầm trồ liên tục. Kiều Vân lại gần hai đứa nói nhỏ: “Không phải sợ, ta nói bảo vệ ngươi thì nhất định làm được. Ở yên đó và bịt mắt lại”.
Nghe vậy hai đứa cũng yên tâm phần nào, lập tức nhắm chặt mắt. Kiều Vân quay ra cười lớn: “Ha ha ! Các ngươi nói gì ta không nghe rõ. Nói lại đi nào ! Nói chậm hơn nhé ! À nhớ nói tiếng người thì ta còn hiểu được. Chứ sủa tiếng chó như vừa rồi ta cũng bó tay”.
“Ngu xuẩn ! Giết chúng !” Hắn tức giận tột cùng. Bị khiêu khích như vậy lấy đâu ra mặt mũi hành tẩu giang hồ nữa. Tức thì tên nào tên nấy đều bùng nổ đấu khí, mục tiêu là Kiều Vân mà xông tới.
“Màn đêm vĩnh cửu”. Kiều Vân đưa tay ra trước, Ám nguyên tố bắt đầu phóng thích, bao trùm quanh quảng trường.
Đó hoàn toàn là một màu tối đen như mực. Không khí màn đêm này rất bất thường, không giống như màn đêm u tối trong ngày mà giống màn đêm của hố đen vũ trụ hơn. Đen kịt, thị giác hoàn toàn bị phong bế, dù nhãn quang có tốt tới đâu cũng không nhìn ra cảnh vậy xung quanh.
Bóng tối vô tận khiến đám sát thủ lâm vào cảnh hoảng loạn. Chúng vốn là những kẻ chuyên hoạt động trong bóng tối, tuy nhiên hiện tại lại sợ hãi, hiển nhiên màn đêm này đáng sợ đến mức nào.
“Băng hàn tuyết liên”.
Những tên sát thủ chợt cảm thấy lạnh buốt, thân thể dần dần tê liệt và đông cứng lại. Một lúc sau khí tức tắt hẳn, hiển nhiên là đã chết.
Màn đêm dần tan biết theo chỉ thị của Kiều Vân. Nàng ra hiệu cho Vương Lộ Phi, Vương Đông mở mắt ra. Trước mặt họ lúc này có vô số bông sen trắng tuyết làm từ băng hàn, tỏa ra hàn quang lấp lánh, trông thật lung linh huyền ảo.
“Tách... tách... Choang”. Những tảng băng hình bông sen dần dần xuất hiện những vết nứt, rồi vỡ choang, tạo thành những bông tuyết bay khắp một vùng trời. Cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ này khiến bất kỳ ai chứng kiến cũng phải thốt lên: “Đẹp quá !” Dĩ nhiên hai tỷ đệ này cũng không phải ngoại lệ.
Hoa tuyết tan thành nước, chảy trên mặt đất. Vương Lộ Phi sực nhớ ra điều gì đó rồi hỏi: “Đại tỷ này ! Bọn sát thủ đâu hết rồi. Vừa nãy đông vậy mà giờ muội chẳng thấy kẻ nào cả, rốt cục có chuyện gì vậy” ? Kiều Vân không muốn nói ra chuyện chúng tan thành nước hết với nhau, đành kiếm một lý do vớ vẩn khác nói: “Lúc đó ta trực tiếu giết tên cầm đầu trong vòng một chiêu. Đám sát thủ ấy tự biết không phải đối thủ chúng ta, nên chạy biến hết”.
“Lợi hại ! Tỷ thật lợi hại à nha”. Vương Đông cảm thán. Sau đó họ tiếp tục lên đường tiến vào thành.
Trong thành La Sương, tại một căn phòng nhỏ, không khí lúc này thật ngột ngạt, khó thở bởi nộ khí của một người.
“Vô dụng ! Toàn lũ vô dụng ! Gần bốn trăm sát thủ phái đi, ai ngờ chết sạch không còn kẻ nào sống sót. Rốt cục đụng phải cao nhân nào bảo hộ chúng”. Một nữ nhân tức giận đập bàn.
Tên hắc y kia bẩm báo: “Thưa Hồng Liên phu nhân, điều này là thật. Không biết chúng mời được cường giả ma pháp sư nào, thực lực cao đến nỗi giết người không thấy dấu vết. Giờ nên làm gì đây” ?
Ra nữ nhân đó là Hồng Liên phu nhân, kẻ mà liên tục ba lần bảy lượt cho người ám sát hai tỷ đệ họ Vương. Tuy nhiên bị Kiều Vân giết trong một nốt nhạc. Hồng Liên phu nhân đăm chiêu một lúc, sau đó lạnh lùng nói: “Đã vậy, chỉ còn cách hạ độc chúng”.
Danh sách chương