"Sắp tới La Sương thành rồi, lúc ấy sẽ không ai dám ra tay với chúng ta nữa”. Vương Đông cười ngây thơ nói
“Bà ta cẩn thận, khổ cực để ám sát như thế nào mấy đứa còn không biết, tưởng vào trong thành thì không sợ bị giết á. Có mà mơ !” Kiều Vân nhàn nhạt nói, trên mắt xuất hiện tia tiếu ý. Hiển nhiên với tính cách thâm độc của Hồng Liên phu nhân, chắc chắn bà ta vẫn còn ẩn giấu những âm mưu khác.
“Kệ đi, dù sao bà ta có cách nào đi nữa thì vẫn không thể so bì với chúng ta được. Thư giãn chút nào, mười lăm phút nữa đến nơi rồi”. Nàng lên tiếng nhắc nhở, ra hiệu mấy đứa nhỏ không cần lo lắng nhiều.
Két...
Cánh cổng sắt chậm rãi mở, đám người Kiều Vân bước vào.
“Phi nhi, Đông nhi, hai con trở lại rồi. Vẫn nhớ ta chứ hả” ? Một giọng nói nhiệt tình vang lên, bốn người vừa bước vào, đã nhìn thấy một đội ngũ hoan nghênh được sắp xếp khá đồ sộ. Ở đây toàn là người hầu, quân lính và nhiều người của Vương gia. Toàn bộ những người này, đều nhìn tỷ đệ họ với ánh mắt không can tâm tình nguyện, có cả chút khinh bỉ, tuy nhiên đều cố gượng cười tỏ vẻ hiếu khách.
Dẫn đầu đoàn người này, hiển nhiên chính là Hồng Liên phu nhân. Bà ta cười tươi như hoa, đón tiếp niềm nở như thể rất thân thiết với tỷ đệ họ Vương làm cho ai cũng tưởng thật. Ngay cả Kiều Vân cũng bất ngờ với trình độ đạo đức giả tạo của bà ta, nhìn vậy không ai có thể ngờ được rằng bà ta chính là người năm lần bảy lượt ám sát hai tỷ đệ họ.
Vẻ mặt của Vương Lộ Phi hơi cứng lại, lúc này nàng vô cùng thống hận Hồng Liên phu nhân. Chỉ vì ả mà hai tỷ đệ họ khó khăn lắm mới tới được đây. Nếu như không gặp được mẹ con Kiều Vân, có lẽ giờ họ đã chết từ lâu rồi.
Cố nặn ra nụ cười, Vương Lộ Phi nói: “Phải đa tạ ân đức của nương mới đúng”.
“Còn vị đây là...” Hồng Liên phu nhân quay sang nhìn Kiều Vân và Thiên Tuyết Linh nói.
Kiều Vân quét mắt liếc sang, đa số nữ nhân đều dán mắt nhìn nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu, đang định xưng tên thì Thiên Tuyết Linh đã mở miệng: “Ta là Thiên Tuyết Linh, còn đây là m...” Chưa nói hết câu, Kiều Vân đã lấy tay bịt mồm Thiên Tuyết Linh lại, cười nói: “Ta là Kiều Vân, đây là Thiên Tuyết Linh muội muội của ta. Hồng Liên phu nhân lại không quản bận rộn mà đón tiếp chúng ta nồng hậu thế này, ta phải cảm tạ rồi”.
Hồng Liên phu nhân sắc mặt khẽ đổi trong thoáng chốc. Theo như tin báo về, người bảo hộ cho Vương Lộ Phi, Vương Đông là một nam tử tóc đỏ. Kẻ mà giết gần hai trăm sát thủ không để lại dấu vết bất thường, dù chỉ là một chút.
“Đa tạ công tử đã bảo hộ cho hai đứa trẻ này. Nếu đã tới rồi thì phiền công tử tới chơi, tiện thể dự luôn lễ nhận chức của Vương gia”. Hồng Liên phu nhân mời nàng, hiển nhiên ý định không mấy tốt đẹp hiện rõ trên mặt.
Kiều Vân cười lạnh trong lòng. Giảo hoạt, vô sỉ, tham lam, giả tạo, lòng lang dạ sói là những từ duy nhất mà nàng dùng để nhận định tính cách của Hồng Liên phu nhân. Nàng gật đầu: “Được, làm phiền phu nhân rồi”.
Dứt lời Kiều Vân cùng ba đứa Thiên Tuyết Linh, Vương Lộ Phi, Vương Đông đi theo sau Hồng Liên phu nhân vào trong sảnh chính. Đám người nghênh đón thì ở phía sau, người nào người nấy đều bàn tán xì xào.
“Dương bá định cho hai tỷ đệ ấy tiếp nhận thành chủ á. Nhìn rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn so với ta”. Một tên nam nhân khinh bỉ nhìn tỷ đệ họ Vương nói.
“Không liên quan nhưng tại sao lại có người tuấn mỹ đến độ hoàn hảo như thế chứ. Ôi ! Ước gì Kiều công tử là của ta thì hay biết mấy. Chỉ cần chàng cười với ta một cái thôi là mãn nguyện lắm rồi”.
“Đáng tiếc thay ! Vị công tử ấy lại đi cùng với Vương Lộ Phi, nhìn qua có vẻ rất thân thiết. Ông trời thật bất công ! Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu rồi”. Nữ nhân trong nhà bắt đầu bàn tán loạn xạ, chủ đề đều hướng Kiều Vân mà nói khiến cho nam nhân tức giận không thôi, nhìn Kiều Vân mà hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng vì đã thu hút sự chú ý của toàn bộ đám nữ nhân.
“Xì ! Toàn một lũ hám trai ! Chúng còn nói xấu mẹ nữa. Đồ đáng ghét mà !” Thiên Tuyết Linh hậm hực suốt từ nãy giờ. Nếu không phải Kiều Vân bảo nàng không được gây rối lung tung, chú ý lời nói thì nàng đã xông vào đập cho chúng một trận rồi.
Hôm nay toàn bộ La Sương thành vô cùng ồn ào náo nhiệt, do lễ hội nhận chức thành chủ của hai tỷ đệ họ Vương diễn ra. Tại đại viện đã có vô số khách tới dự, ước tính trên trăm người, xem ra quan hệ của thành chủ đối với ngoại nhân cũng khá tốt.
Vương Lộ Phi không ngồi xuống nói chuyện với khách, mà trực tiếp xin vào thăm bệnh của Vương Trùng Dương. Hồng Liên phu nhân bất đắc dĩ phải dẫn họ vào.
Bước vào một căn phòng nhỏ, bên trong có đơn giản một bộ bàn ghế, tủ, một số vũ khí, sách và một đôi cánh bọc kính treo trên trần. Trên giường một nam nhân vẫn còn khá trẻ, ước chừng 35, 36 tuổi, tóc cắt ngắn, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại xanh xao bất thường. Cảm nhận được có người vào, đôi mắt nhắm chặt lại nặng nề mở ra, hàng mi rung động khi nhìn thấy người bước vào. Hắn lập tức ngồi dậy, kích động nói: “Phi nhi, Đông nhi, hai đứa quay về rồi. Thật tốt quá... khục... khục...”
Nam nhân này là Vương Trùng Dương, cha ruột của Vương Lộ Phi và Vương Đông, hiện nắm giữ chức thành chủ hiện tại. Vừa nói dứt câu, hắn kho khan một hồi sau đó phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng khó coi. Vương Lộ Phi thấy thế dìu Vương Trùng Dương nằm xuống giường, lo lắng nói: “Cha ! Tại sao cha lại thành ra thế này ! Nghe nói cha đã tấn cấp Đấu tông, không thể mắc bệnh cơ mà”.
Nghe vậy hắn thều thào đáp, tựa hồ nói rất khó khăn: “Không rõ, nửa tháng trước sau khi ăn tiệc tại đây ta đột nhiên mắc bệnh lạ, sức khỏe hư nhược. Bao nhiêu đại phu đến đều lắc đầu bó tay, còn dự đoán rằng không quá nửa tháng nữa ta sẽ chết. Xem ra ông trời không muốn ta sống rồi”.
Vương Lộ Phi òa khóc, Vương Đông cũng khóc theo, hiển nhiên là rất thương phụ thân của họ. Kiều Vân nhìn đống máu phun ra một lúc lâu rồi nói: “Không phải ! Đó không phải bệnh ! Ta chắc chắn một điều người đã trúng độc. Hơn nữa là một loại cực độc, không màu, không mùi, không vị”.
“Cái gì cơ ? Điều này công tử nói là thật “? Vương Trùng Dương khó tin nhìn Kiều Vân. Toàn bộ đại phu giỏi kém đến đâu cũng không nhận ra ông ta mắc bệnh gì, vậy mà nam tử trước mắt chỉ liếc qua đã biết ông bị trúng độc.
“Đúng thế. Độc người trúng chính là luyện chế từ Huyết Phong Độc Thảo, một loại thực vật cực độc trên núi tuyết. Nhìn kĩ đống máu sẽ thấy có một sinh vật giống như trùng vô cùng nhỏ. Người dính phải loại độc này, sức lực, huyết dịch dần dần bị ăn mòn, lục phủ ngũ tạng tổn thương. Ta nói có đúng không ? Hồng Liên phu nhân.
Hồng Liên phu nhân nghe vậy giật thót người, bà ta liền nói: “Ta cũng có nghe qua loại độc này. Không ngờ trong thành có kẻ không biết sống chết, dám ngang nhiên hạ độc thủ. Đợi sau vụ này ta sẽ điều tra kĩ càng hơn”.
“Bà ta cẩn thận, khổ cực để ám sát như thế nào mấy đứa còn không biết, tưởng vào trong thành thì không sợ bị giết á. Có mà mơ !” Kiều Vân nhàn nhạt nói, trên mắt xuất hiện tia tiếu ý. Hiển nhiên với tính cách thâm độc của Hồng Liên phu nhân, chắc chắn bà ta vẫn còn ẩn giấu những âm mưu khác.
“Kệ đi, dù sao bà ta có cách nào đi nữa thì vẫn không thể so bì với chúng ta được. Thư giãn chút nào, mười lăm phút nữa đến nơi rồi”. Nàng lên tiếng nhắc nhở, ra hiệu mấy đứa nhỏ không cần lo lắng nhiều.
Két...
Cánh cổng sắt chậm rãi mở, đám người Kiều Vân bước vào.
“Phi nhi, Đông nhi, hai con trở lại rồi. Vẫn nhớ ta chứ hả” ? Một giọng nói nhiệt tình vang lên, bốn người vừa bước vào, đã nhìn thấy một đội ngũ hoan nghênh được sắp xếp khá đồ sộ. Ở đây toàn là người hầu, quân lính và nhiều người của Vương gia. Toàn bộ những người này, đều nhìn tỷ đệ họ với ánh mắt không can tâm tình nguyện, có cả chút khinh bỉ, tuy nhiên đều cố gượng cười tỏ vẻ hiếu khách.
Dẫn đầu đoàn người này, hiển nhiên chính là Hồng Liên phu nhân. Bà ta cười tươi như hoa, đón tiếp niềm nở như thể rất thân thiết với tỷ đệ họ Vương làm cho ai cũng tưởng thật. Ngay cả Kiều Vân cũng bất ngờ với trình độ đạo đức giả tạo của bà ta, nhìn vậy không ai có thể ngờ được rằng bà ta chính là người năm lần bảy lượt ám sát hai tỷ đệ họ.
Vẻ mặt của Vương Lộ Phi hơi cứng lại, lúc này nàng vô cùng thống hận Hồng Liên phu nhân. Chỉ vì ả mà hai tỷ đệ họ khó khăn lắm mới tới được đây. Nếu như không gặp được mẹ con Kiều Vân, có lẽ giờ họ đã chết từ lâu rồi.
Cố nặn ra nụ cười, Vương Lộ Phi nói: “Phải đa tạ ân đức của nương mới đúng”.
“Còn vị đây là...” Hồng Liên phu nhân quay sang nhìn Kiều Vân và Thiên Tuyết Linh nói.
Kiều Vân quét mắt liếc sang, đa số nữ nhân đều dán mắt nhìn nàng khiến nàng cảm thấy khó chịu, đang định xưng tên thì Thiên Tuyết Linh đã mở miệng: “Ta là Thiên Tuyết Linh, còn đây là m...” Chưa nói hết câu, Kiều Vân đã lấy tay bịt mồm Thiên Tuyết Linh lại, cười nói: “Ta là Kiều Vân, đây là Thiên Tuyết Linh muội muội của ta. Hồng Liên phu nhân lại không quản bận rộn mà đón tiếp chúng ta nồng hậu thế này, ta phải cảm tạ rồi”.
Hồng Liên phu nhân sắc mặt khẽ đổi trong thoáng chốc. Theo như tin báo về, người bảo hộ cho Vương Lộ Phi, Vương Đông là một nam tử tóc đỏ. Kẻ mà giết gần hai trăm sát thủ không để lại dấu vết bất thường, dù chỉ là một chút.
“Đa tạ công tử đã bảo hộ cho hai đứa trẻ này. Nếu đã tới rồi thì phiền công tử tới chơi, tiện thể dự luôn lễ nhận chức của Vương gia”. Hồng Liên phu nhân mời nàng, hiển nhiên ý định không mấy tốt đẹp hiện rõ trên mặt.
Kiều Vân cười lạnh trong lòng. Giảo hoạt, vô sỉ, tham lam, giả tạo, lòng lang dạ sói là những từ duy nhất mà nàng dùng để nhận định tính cách của Hồng Liên phu nhân. Nàng gật đầu: “Được, làm phiền phu nhân rồi”.
Dứt lời Kiều Vân cùng ba đứa Thiên Tuyết Linh, Vương Lộ Phi, Vương Đông đi theo sau Hồng Liên phu nhân vào trong sảnh chính. Đám người nghênh đón thì ở phía sau, người nào người nấy đều bàn tán xì xào.
“Dương bá định cho hai tỷ đệ ấy tiếp nhận thành chủ á. Nhìn rõ ràng còn nhỏ tuổi hơn so với ta”. Một tên nam nhân khinh bỉ nhìn tỷ đệ họ Vương nói.
“Không liên quan nhưng tại sao lại có người tuấn mỹ đến độ hoàn hảo như thế chứ. Ôi ! Ước gì Kiều công tử là của ta thì hay biết mấy. Chỉ cần chàng cười với ta một cái thôi là mãn nguyện lắm rồi”.
“Đáng tiếc thay ! Vị công tử ấy lại đi cùng với Vương Lộ Phi, nhìn qua có vẻ rất thân thiết. Ông trời thật bất công ! Đúng là hoa nhài cắm bãi phân trâu rồi”. Nữ nhân trong nhà bắt đầu bàn tán loạn xạ, chủ đề đều hướng Kiều Vân mà nói khiến cho nam nhân tức giận không thôi, nhìn Kiều Vân mà hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng vì đã thu hút sự chú ý của toàn bộ đám nữ nhân.
“Xì ! Toàn một lũ hám trai ! Chúng còn nói xấu mẹ nữa. Đồ đáng ghét mà !” Thiên Tuyết Linh hậm hực suốt từ nãy giờ. Nếu không phải Kiều Vân bảo nàng không được gây rối lung tung, chú ý lời nói thì nàng đã xông vào đập cho chúng một trận rồi.
Hôm nay toàn bộ La Sương thành vô cùng ồn ào náo nhiệt, do lễ hội nhận chức thành chủ của hai tỷ đệ họ Vương diễn ra. Tại đại viện đã có vô số khách tới dự, ước tính trên trăm người, xem ra quan hệ của thành chủ đối với ngoại nhân cũng khá tốt.
Vương Lộ Phi không ngồi xuống nói chuyện với khách, mà trực tiếp xin vào thăm bệnh của Vương Trùng Dương. Hồng Liên phu nhân bất đắc dĩ phải dẫn họ vào.
Bước vào một căn phòng nhỏ, bên trong có đơn giản một bộ bàn ghế, tủ, một số vũ khí, sách và một đôi cánh bọc kính treo trên trần. Trên giường một nam nhân vẫn còn khá trẻ, ước chừng 35, 36 tuổi, tóc cắt ngắn, khuôn mặt tuấn tú nhưng lại xanh xao bất thường. Cảm nhận được có người vào, đôi mắt nhắm chặt lại nặng nề mở ra, hàng mi rung động khi nhìn thấy người bước vào. Hắn lập tức ngồi dậy, kích động nói: “Phi nhi, Đông nhi, hai đứa quay về rồi. Thật tốt quá... khục... khục...”
Nam nhân này là Vương Trùng Dương, cha ruột của Vương Lộ Phi và Vương Đông, hiện nắm giữ chức thành chủ hiện tại. Vừa nói dứt câu, hắn kho khan một hồi sau đó phun ra một búng máu, sắc mặt tái nhợt vô cùng khó coi. Vương Lộ Phi thấy thế dìu Vương Trùng Dương nằm xuống giường, lo lắng nói: “Cha ! Tại sao cha lại thành ra thế này ! Nghe nói cha đã tấn cấp Đấu tông, không thể mắc bệnh cơ mà”.
Nghe vậy hắn thều thào đáp, tựa hồ nói rất khó khăn: “Không rõ, nửa tháng trước sau khi ăn tiệc tại đây ta đột nhiên mắc bệnh lạ, sức khỏe hư nhược. Bao nhiêu đại phu đến đều lắc đầu bó tay, còn dự đoán rằng không quá nửa tháng nữa ta sẽ chết. Xem ra ông trời không muốn ta sống rồi”.
Vương Lộ Phi òa khóc, Vương Đông cũng khóc theo, hiển nhiên là rất thương phụ thân của họ. Kiều Vân nhìn đống máu phun ra một lúc lâu rồi nói: “Không phải ! Đó không phải bệnh ! Ta chắc chắn một điều người đã trúng độc. Hơn nữa là một loại cực độc, không màu, không mùi, không vị”.
“Cái gì cơ ? Điều này công tử nói là thật “? Vương Trùng Dương khó tin nhìn Kiều Vân. Toàn bộ đại phu giỏi kém đến đâu cũng không nhận ra ông ta mắc bệnh gì, vậy mà nam tử trước mắt chỉ liếc qua đã biết ông bị trúng độc.
“Đúng thế. Độc người trúng chính là luyện chế từ Huyết Phong Độc Thảo, một loại thực vật cực độc trên núi tuyết. Nhìn kĩ đống máu sẽ thấy có một sinh vật giống như trùng vô cùng nhỏ. Người dính phải loại độc này, sức lực, huyết dịch dần dần bị ăn mòn, lục phủ ngũ tạng tổn thương. Ta nói có đúng không ? Hồng Liên phu nhân.
Hồng Liên phu nhân nghe vậy giật thót người, bà ta liền nói: “Ta cũng có nghe qua loại độc này. Không ngờ trong thành có kẻ không biết sống chết, dám ngang nhiên hạ độc thủ. Đợi sau vụ này ta sẽ điều tra kĩ càng hơn”.
Danh sách chương