Nghe thấy tiếng đóng cửa vô cùng không khách khí, người đàn ông ngồi ghế dựa chậm rãi xoay người lại. Dung mạo hoàn toàn không hề thua kém so với Tần Liệt hay Daniel, thậm chí còn hơn vài phần là đằng khác. Nhưng khuôn mặt tuyệt mỹ này lại rất ăn khớp với khí chất ma quỷ của hắn, vừa đẹp vừa nguy hiểm. Hắn không giống Tần Liệt tao nhã, không giống Daniel yêu nghiệt, cả người hắn tựa như băng sơn, lạnh lẽo đến đáng sợ.



Người nổi nóng với hắn, chắc chỉ có mỗi cô.



Đông Ân hắn trước giờ luôn ghét đụng chạm tới đám đàn bà phế vật, người phụ nữ này lại cư nhiên dám tỏ thái độ với hắn.



Đủ thú vị!



_____________________



Ý Viên về tới biệt thự, mệt mỏi nằm dài trên ghế sô pha. Tay gác lên trán thở hắt một hơi...



Những ngày tháng sau này liệu có an ổn được không đây?



An ổn cái beep!



Hai thằng con trai cô luôn cho người theo dõi cô, giờ lại mắc phải một tên đầu bị lủng lỗ kia nữa!



Bảo ông đây phải biết sống làm sao?!



Sống cũng không được mà chết cũng không xong!



Giờ sao? Đi ở ẩn?



Tai mắt mấy tên kia ở khắp nơi có mà ở ẩn cái lông!



Hất bàn!



Nói tới mấy thằng con cô, chúng cũng quá coi thường bà mẹ như cô rồi.



Tưởng phái người lén lút theo dõi thì ông đây không biết sao?



Thiểu năng VL!



Mà...nóng giận quá nên quên không hỏi cách liên lạc với tên kia rồi.



"Ma..ma.." Đang mải đắm chìm suy nghĩ thì có tiếng trẻ con dễ thương đột nhiên phát ra sau lưng cô.



Ý Viên ngồi dậy nhìn Tiểu Mạt, cười cười bế nó lên:



-Tiểu Mạt dễ thương của mami, lớn nhanh lên còn bảo vệ mami nha con!



-Ma..ma!



Được Ý Viên vỗ về, Tiểu Mạt dụi dụi đầu vào ngực cô làm nũng y như con mèo nhỏ muốn lấy lòng.



Bọn Tài chắc trông cậu chủ nhỏ đến phát mệt, vừa nhìn thấy tiểu gia hoả nghịch ngợm chạy xuống cầu thang liền cuống hết cả lên đuổi theo, lúc xuống bắt gặp đôi mẹ con đang ôm nhau thắm thiết thì ủ rũ thở dài...



Bọn họ ở đây là để bảo vệ tiểu thư chứ không phải làm bảo mẫu a!



Nhưng mà sắp thành rồi...



"Khổ cho các anh rồi, sau này của Tiểu Mạt còn phải trông cậy vào các anh đấy!" Ý Viên cười thân thiện với bọn Tài.



Bọn Tài:"..." Thân thiện cái lông! Nghe cô nói thế chẳng khác gì tuyên án tù chung thân cho bọn họ.



Ông chủ! Mau cứu chúng tôi với!



________________________



London, Anh



"A! Ưm...ư...Liệt anh...nhẹ thôi...a!"



"Sao vậy Giai Nhi, đau lắm đúng không?" Tần Liệt nhẹ giọng bên vành tai Khiếu Giai nhưng động tác lại không hề nhẹ chút nào.



"Đây là sự trừng phạt cho việc em dám quấn quýt bên tên Lâm Hàn Tước đó. Sao hả? Tôi còn chưa đủ cưng chiều em? Hửm?"



"Không...e..em không có, em với hắn hoàn toàn không có gì...a...ư...Liệt, anh tin em đi mà! A!" Cô thực sự cùng Tước ca hoàn toàn không có gì thật mà! Tại sao hắn lại không tin cô? Không phải hắn nói yêu cô sao? Tại sao lại không tin tưởng cô?



"Ồ, không có? Chính mắt tôi nhìn thấy mà em còn dám chối!" Nói đến từ cuối thì hắn gằn giọng, mạnh mẽ tiến vào trong cô.



Thật đáng sợ!



"A! Liệt...van cầu anh...em rất...ư...đau lắm...a..." Đến giới hạn cuối cùng, cô thể không chịu nổi nữa, tay yếu đuối chống lên ngực rắn chắc của hắn chợt buông xuống, ngất đi. Bên má phấn nộn vẫn còn vương vài giọt nước mắt, vẻ mặt khổ sở mệt mỏi.



Động tác của Tần Liệt dần chậm lại, cuối cùng thì ngừng hẳn. Hắn đứng dậy, mặc áo ngủ, mắt liếc người con gái trên giường rồi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện