Ai cũng biết Lam Sơn trong lòng tôi chính là đỉnh cao của hai chữ "mỹ nhân", kể từ khi gặp được Lam Sơn chẳng có cô nào có thể lọt vào mắt của tôi đây.
Nhưng cô gái trước mặt có thể nói là cực kỳ sát với mức độ đẹp của Lam Sơn rồi.
Lần đầu tôi nhìn cô ấy liền cạn lời, đắn đo mãi cuối cùng kết luận cô gái này nên dùng hai từ thuần khuyết để hình dung.
Nói thế nào nhỉ, khí chất cùng vẻ đẹp của cô ấy cũng quá tinh khiết sạch sẽ rồi, thậm chí đến màu sắc trên người cũng thanh khiết đến vậy.
Sau này tôi có thể thẳng thắn mà nói tôi chỉ từng gặp một người phụ nữ phối được ba màu đỏ trắng đen, đó chính là Dương Hi.
Tất nhiên sau này tôi mới biết tên cô ấy, nhưng Dương Hi lúc đó thực sự rất quyến rũ.
Cô ấy còn rất trẻ, thoạt nhìn tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi.
Da cô ấy trắng như sứ, chỉ son môi, là sự mê người giữa ngây thơ và chín chắn.
Cô ấy nhìn tôi rồi dùng đôi tay sơn móng đỏ tùy ý vuốt mái tóc đen nhánh của mình mượt ra sau tai, ánh nhìn lại rơi xuống điếu thuốc nằm trên đất, giọng điệu có chút thương hại cùng tiếc nuối.
Tôi lúc đó đột nhiên cảm thấy thật có lỗi, không phải đối với Dương Hi mà là đối với điếu thuốc kia.
Được bàn tay trắng trẻo sơn móng hồng kẹp đưa vào trong đôi môi hồng đỏ thắm mà tiêu tàn là kết cục hạnh phúc sáng lạn nhất của nó, mà tôi hủy đi tất cả.
Điếu thuốc mà có thể đọc được suy nghĩ của tôi với biết nói, có lẽ sẽ dứt khoát mắng tôi đồ thần kinh, nhưng trong giây phút đó tôi nghĩ như thế thật.
Càng thần kinh hơn là, tôi vào khoảnh khắc đó kinh mạch như được đả thông: Tất cả những kinh nghiệm luyện tập quan sát nhân loại trong nửa tháng qua đổ ầm xuống, vào giây phút đầu tiên tôi nhìn cô gái này, tôi nghĩ tôi nhất định chụp hình được cho cô ấy.
Trực giác mạnh mẽ này đến đột ngột như vậy, bản thân tôi cũng bị dọa sợ.
Cái cảm giác rung động cùng mê hoặc này giống hệt như lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lam Sơn...!Không, không đúng, vẫn là có điểm không giống.
Dù sao thì lúc đó tôi không chỉ muốn chụp ảnh cho Lam Sơn, mà còn muốn lên giường cùng với Lam Sơn.
Nhưng khi đối mặt với cô gái này tôi ngoài kích động nghề nghiệp cũng không có một dục vọng dư thừa nào khác.
Thanh thiên bạch nhật thế này tôi cũng không dám lấy gan chó ra mà nói thẳng suy nghĩ của mình, chỉ ngại ngùng xin lỗi, nói tôi đi mua một hộp thuốc đền cho cô.
Cô gái không có phản ứng gì, ngược lại thì lúc này, tôi nghe thấy Lam Sơn đằng sau lưng nói:
"Làm sao mà chạy đến đây rồi."
Tôi nói em ra ngoài nghe điện thoại, sau đó va phải người ta.
Lam Sơn phản ứng bình tĩnh, nói ừ.
Tôi nhìn thấy thái độ của chị ấy có chút khách sáo đến lạnh lẽo, nhưng không phải là nói với tôi, là nói với mỹ nhân đứng cạnh tôi:
"Trùng hợp thật đấy."
"Đúng là trùng hợp, tiền bối Lam Sơn cũng đi đang shopping sao?
"Đi lượn chút thôi.
Châu Châu, đây là Dương Hi, cùng công ty." Lam Sơn nói, sau đó nhìn Dương Hi, "Tiêu Châu.
Bạn tôi."
Trời mới biết lúc đó tôi hy vọng Lam Sơn nói thẳng ra Tiêu Châu là bạn gái tôi đến mức nào, nhưng tôi biết đây là điều không thể.
Tôi thật sự muốn thấy chị ấy nói lưỡng lự một chút thôi, nhưng Lam Sơn không hề.
Tôi trong lời nói của chị ấy dường như không khác gì với mấy chị em tốt khác, mặc dù chúng tôi đã cùng trải qua những đêm phong tình lãng mạn, tôi được nhìn thấy sự quyến rũ không một ai biết của chị ấy, nhưng dưới ánh sáng mặt trời Lam Sơn vẫn là Lam Sơn, Tiêu Châu vẫn là Tiêu Châu, mối quan hệ duy nhất giữa chúng tôi chính là nhiếp ảnh gia và người mẫu, xem, mối quan hệ đồng nghiệp thuần túy mà độc ác đến bao nhiêu.
Trong giây phút đó tôi đột nhiên có một ý nghĩ hão huyền: Nếu thời gian quay ngược, tôi không chụp ảnh Lam Sơn, vậy mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ phát triển như thế nào đây.
Đáng tiếc là không có nhiều thời gian để tôi ảo tưởng, Dương Hi rất nhanh liền đưa tay ra trước tôi:
"Xin chào."
Tôi lịch sự bắt tay, lại nhớ đến cái điếu thuốc kia.
Dương Hi đi lại nhặt nó lên rồi vứt vào thùng rác, nói, không sao đâu, lần sau trả lại cho tôi cũng được.
Sau đó mang đôi giày cao gót đen lộc cộc mà rời đi.
Lam Sơn tiếp tục kéo tôi đi shopping, không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.
Chà, tôi nhìn ra rồi nhé, Lam Sơn có vẻ không thích Dương Hi.
Lam Sơn nhờ công ty bên đó làm cho tôi cái thẻ công tác, để tôi có thể ra vào hậu trường.
Lam Sơn đi mở màn, người đầu tiên trình diễn ở show, cần lấy chị ấy làm điểm trung tâm để duy trì cả show, còn phải chú ý đến nhiều thứ, cũng mệt hơn bận hơn, cũng may là tôi có thẻ công tác, nếu không cứ nằm trong khách sạn từ sáng tới tối, thì người mọc rêu lên mất.
Tôi không thuộc đội công ty của họ, thế nên sau khi vào khán đài chỉ có thể cầm máy ảnh chụp khắp nơi, cũng may là nhân viên ký sự như tôi đây cũng nhiều, tôi cũng không lạc lõng cô đơn cho lắm.
Ống kính của tôi lướt qua vô số mỹ nhân, sau đó dừng lại.
Tôi nhìn thấy Dương Hi.
Dương Hi lúc đó đang ngậm một điếu thuốc, với cái điếu tôi làm rơi giống nhau như đúc, cúi đầu đang mặc một cái áo khoác ngắn, lúc ngước đầu lên ánh mắt rất sắc lạnh.
Tôi biết cô gái này không phải đang làm màu, mà là ở trong trạng thái bình thường thì đối với người lạ và vật đều cảnh giác, giống như lần đầu tiên Lam Sơn nhìn thấy tôi cũng có thái độ như vậy, chỉ là chị ấy chọn cách đặt phòng khách sạn, chứ không giống như Dương Hi trong ống kính trừng mắt nhìn tôi chằm chằm như thế này.
Nhưng Dương Hi rất nhanh thu lại ánh mắt đó, gật đầu với tôi qua ống kính, tôi cũng gật đầu thay cho lời chào hỏi, sau đó ôm lấy máy ảnh lượn luôn.
Lam Sơn không thích cô ta, vậy thì bất kể tôi muốn chụp hình cô ta thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không giơ máy ảnh lên.
Wow, tôi thật chung tình, tôi thật muốn thưởng cho mình một tràng vỗ tay, còn muốn nói với Lam Sơn để chị ấy khen tôi nữa.
Thế là tôi liền đi tìm Lam Sơn, nhưng Lam Sơn không để ý tới tôi, chị ấy ngồi ở phòng hóa trang, bốn năm người xung quanh vây, có phiên dịch có nhà thiết kế còn có stylist, Lam Sơn ngồi ở giữa cầm Ipad đọc bản đồ khái niệm, thỉnh thoảng chen vài lời, nhưng phần lớn thời gian là im lặng để stylist đùa nghịch trên mặt chị ấy.
Tôi ngồi trên sofa nghe bọn họ nói chuyện nửa tiếng đồng hồ đầu sắp nổ tung đến nơi rồi, Lam Sơn đến hiện tại vẫn một bộ mặt lạnh lùng, nặng nề không chịu nổi.
Ban chiều makeup xong xuôi, buổi tối còn phải lên sàn diễn.
Hai việc hoàn thành xong thì trời cũng sáng đến nơi rồi, tôi và Lam Sơn bắt xe về nhà, chị ấy dựa vào vai tôi ngủ một đường, cho đến khi tới khách sạn mới tỉnh.
Theo lý thuyết thì Lam Sơn phải tắm giặt xong lên giường đi ngủ luôn, nhưng chị ấy tắm xong lại ngồi trên giường nói chuyện với tôi, bảo chị ấy mà mệt quá là lại không ngủ được.
Lam Sơn hắt hơi cái thôi là tôi còn theo chị ấy đút thuốc cho, nhắc gì đến chuyện mất ngủ? Tôi lập tức đứng dậy mặc quần áo, nói là em phải đi mua thuốc an thần cho chị.
Lam Sơn liền cười nói tôi đồ ngốc, thuốc theo toa không mua được.
Tôi lại trả lời Melatonin cũng được, chị chờ em nửa tiếng, em mua xong liền quay lại.
Tôi muốn đi, nhưng Lam Sơn giữ tay tôi lại, sau đó dựa vào mép giường, chị ấy vùi đầu vào lòng bàn tay tôi, hơi thở thực ấm áp, bàn tay tôi bắt đầu phát sốt, nó đang được đầu lưỡi của Lam Sơn âu yếm.
Tôi ngồi xuống, rồi vén mái tóc của chị ấy ra, nhìn vào đôi mắt đang hướng tới tôi của chị ấy.
Vừa giống hồ ly vừa như một chú mèo, tôi chết rồi, thi thể còn bị chị ấy đào lên thiêu đốt, cháy lan ra không khí mùi vị của sắc dục ẩm ướt.
Chị ấy nhắm mắt dạy bảo tôi Em không biết là sau khi làm tình dễ ngủ hơn sao, tôi xin lỗi, còn bảo đảm lần sau sẽ nhớ kỹ.
Lam Sơn liền cười, dựa vào trên vai tôi, nhỏ tiếng nói: "Hôm nay tôi không giúp em được rồi, tôi có chút mệt."
Lam Sơn trong công việc luôn thích xem nhỏ mọi thứ, nếu như là tôi thì tôi nhất định sẽ hét lên hôm nay con mẹ nó thật mệt nhá, nhưng Lam Sơn nói có chút.
Chị ấy khẩu thị tâm phi như vậy, tôi yêu chị ấy quá.
Thế nên tôi nói không sao đâu.
Ngón tay mò vào vùng ướt át nào đó, lúc chạm đến nơi cần chạm thì Lam Sơn ngăn tay tôi lại, hô hấp dồn dập, mắt đỏ như sắp khóc.
Tính ra tôi và Lam Sơn lăn giường chủ yếu đều là có qua có lại, kiểu có qua mà không có lại như này xem như là lần đầu tiên, thế nên đầu óc tôi cực kỳ tỉnh táo.
Trong mắt tôi xương cốt Lam Sơn tựa như núi xanh đúc thành, mưa gió bão bùng thì chị ấy sẽ tan chảy thành khe suối nước ngọt, gió thổi lại một tia lửa thì có thể thiêu cháy một rừng hoang vu chết sạch không còn dấu vết, lần đầu tiên chị ấy mềm mại đến vậy, Lam Sơn bị rượu làm cho mê mang đầu óc, chị ấy say khướt, tôi hoài nghi chị ấy có phải là đang tỏ ra yếu đuối trước tôi hay không, mà người tỏ vẻ yếu đuối luôn có mưu đồ, Lam sơn muốn cái gì đây.
Câu hỏi này mãi đến sau này tôi mới tìm ra câu trả lời.
Cơ thể Lam Sơn đột nhiên co lại rồi mềm oặt nằm xuống, tôi lại gần hôn chị ấy, đôi môi mềm mại của Lam Sơn không còn chút sức lực cản.
Trước khi chị ấy nhắm đôi mắt lại lại, ánh mắt kia lộ ra một tia khát vọng kỳ quái, nhìn chằm chằm vào tôi, cả tâm và hồn tôi lúc ấy dính chặt lấy chị ấy không buông, giây phút đó như thể tôi phải làm gì đó phải nói gì đó...!
"Em yêu chị.
"
Đó là lời tỏ tình đầu tiên của tôi, nói ra một cách trịnh trọng nhất cũng vội vàng nhất, nhẹ nhàng hạ xuống trước một giây người tôi yêu chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tôi vừa chân thành vừa nôn nóng, tôi hy vọng Lam Sơn nghe thấy, tôi hy vọng chị ấy yêu tôi giống như tôi yêu chị ấy vậy.
Nhưng không phải bất cứ lời nào nói ra đều có hồi âm cả, cũng không biết là được vững vàng tiếp nhận hay là trượt dốc xuống tận đáy vực sâu, rơi xuống quá sâu trái lại lại bạch vô âm tín.
Lam Sơn chỉ sợ là ngủ rồi, tôi không nghe được câu trả lời của chị ấy.
Tôi bắt đầu mê mang, thứ mà Lam Sơn muốn, thật sự là cái này sao?
Cho đến ngày hôm sau trước khi Lam Sơn đến sàn diễn cũng không nhắc lại chuyện này với tôi, tôi nghĩ là chị ấy thật sự không nghe thấy.
Tôi cảm thấy có chút may mắn lại có chút thất vọng, Lam Sơn xuất sắc như thế tốt đẹp như vậy, còn tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia đang dậm chân tại chỗ không cách nào tiến lên được, hiện tại nói yêu có phần hơi sớm.
Vì vậy từ đó về sau tôi không bao giờ oán giận Lam Sơn không nói yêu tôi nữa, bởi vì tôi đột nhiên nghĩ tới, đêm qua hình như cũng là lần đầu tiên tôi tỏ tình với Lam Sơn.
Chúng tôi dằn vặt lẫn nhau, chị ấy đợi tôi nói yêu chị ấy, tôi đợi chị ấy nói yêu tôi.
Ngày hôm sau chị ấy lại biến trở về một Lam Sơn hoạt bát phóng khoáng, từ hôm đó cứ buổi sáng trước khi đi làm đều nhớ hôn tôi, tôi còn đang vật lộn muốn thức dậy cùng chị ấy đến chương trình, chị ấy cười nói em ngủ thêm chút nữa đi, lúc nào tỉnh thì lúc ấy đi cũng được.
Lam Sơn đột nhiên thương yêu tôi như vậy, tôi bắt đầu hoài nghi có phải hay không chị ấy nghe thấy tôi nói yêu chị ấy rồi.
Thật nhức đầu nha, tôi tự nhiên lại cảm thấy làm con gái không tốt...!Không phải, là tôi không tốt, là tôi lập dị, mẫn cảm đa nghi, tha thiết trông mong Lam Sơn yêu tôi, dứt khoát tẩu hoả nhập ma luôn rồi.
Nhưng mà vì Lam Sơn điên dại thì có gì là không thể nào.
Lam Sơn nếu đã bảo tôi ngủ thêm chút ít, tôi liền thuận nước đẩy thuyền mà ngủ nướng thêm mấy ngày.
Đêm Giáng Sinh ngày 24, Lam Sơn sáng sớm ra đã phải qua đó rồi, tôi lâu lắm rồi mới cùng chị ấy vệ sinh cá nhân ra ngoài, trước bồn rửa mặt rộng rãi nghiêng người va vào hông chị ấy, Lam Sơn mắng tôi trẻ con, bản thân cũng ấu trĩ mà đẩy lại, một miệng bọt kem đánh răng trắng cười với tôi.
Lam Sơn mà thật sự là con cá biết nhả bong bóng trắng thì tốt rồi, như thế thì tôi có thể nuôi chị ấy bên mình, vĩnh viễn ngắm nhìn chị ấy một bước cũng không rời.
Sau buổi sáng và thời gian nghỉ trưa kết thúc thì từng người một diễn tập chính thức, lần cuối đi thử catwalk, kiểm tra lại toàn bộ vấn đề điều phối của các ban, sau khi hoàn tất bốn giờ có mặt, tôi cứ ngỡ rằng Lam Sơn có thể thoải mái nghỉ ngơi đến tám giờ tối mới chính thức lên sàn diễn, nhưng Lam Sơn vào phòng trang điểm nghỉ chưa đến năm phút, trợ lý liền gõ cửa vào nói với chị ấy đến lúc ghi hình chương trình trà chiều đặc biệt rồi.
Tôi giơ tay lên hỏi: " Chương trình trà chiều đặc biệt là gì vậy?"
"Là hoạt động ban tổ chức cố ý thêm vào đó, nói là muốn nhìn mấy cô gái đẹp tụ tập cùng nhau nói chuyện, nhưng thực ra quảng cáo cho bộ thời trang Xuân Hạ mới ra mắt của họ thôi, kiểu cách tương đối đơn giản, không đi giày cao gót cũng chẳng sao." Lam Sơn vừa nói vừa thay quần áo, chậm rãi dẫm lên đôi giày đế thấp mà ban tổ chức cung cấp cho.
Nhà tạo hình đi lại chỉnh tóc cho chị ấy, Lam Sơn lại sắp phải ra ngoài rồi.
Tôi đỏ mắt tha thiết nhìn chị ấy đi, chán quá đi, mọi người đều có việc để làm chỉ có mình tôi con mẹ nó rảnh rỗi ngồi đây cái gì cũng giúp được.
Nhưng rất nhanh Lam Sơn lại đẩy cửa ra, từ khe cửa nhìn tôi.
"Châu Châu, tôi muốn ăn kẹo."
Được nha được nha rất được nha, tôi kích động nhảy lên ba thước, lập tức liền ra ngoài mua cho chị ấy.
Kẹo mà Lam Sơn muốn ăn thật ra là loại kẹo Soda thường thấy ở Nhật Bản, tùy ý vào cửa hàng tiện lợi nào cũng mua được, nhưng cửa hàng tiện lợi gần nhất cũng cách đây hơn hai kilomet, tôi lượn quanh sân khấu rồi tìm cửa ra, cả đi lẫn về mất không ít thời gian, lúc tôi về xách một bọc giấy kẹo, tôi phải lén lút giấu một cái đi, đợi đến tối về khách sạn ăn sau đó đút cho Lam Sơn, như thế thì chúng tôi sẽ trao cho nhau một nụ hôn hương vị Soda, mà mùi vị luôn có ký ức, thế thì sau này khi uống nước có ga tôi cũng có thể nhớ ra tôi và Lam Sơn đã từng hôn nhau, quá tuyệt rồi còn gì.
Tôi một mặt vui vẻ lượn ra sau khán đài, nhìn thấy xe cứu thương dừng ở bên ngoài, lúc tôi đi có cái gì đâu nhỉ.
Tôi có chút tò mò, nhìn thêm một cái, va phải người rồi.
"...!Chị Tiêu Châu, sao chị cứ thích va vào người em thế."
Dương Hi dựa lưng ở cửa hút thuốc, cười như không cười nhìn tôi, sau đó nhìn túi kẹo trong lòng tôi.
Tôi thực chất không muốn cho cô ta, dù gì thì đây cũng là kẹo mà Lam Sơn kêu tôi mua, nhưng va phải người ta rồi mà không có cái gì cũng không được, thế nên tôi đưa một cái kẹo ra, nói xin lỗi nha, lần sau tôi sẽ chú ý.
Dương Hi lắc lư điếu thuốc, nói cô ta không ăn kẹo.
Trong lòng tôi đê tiện mà vui mừng, bỏ kẹo lại vào trong túi, còn giả tạo nói một câu thế thì tiếc quá.
"Mua kẹo cho tiền bối Lam Sơn hả?"
"Ừm."
"Chỉ sợ hiện tại chị ấy không còn tâm trạng nào mà ăn." Dương Hi nhả ra một làn khói.
"Chị ấy xảy ra chuyện rồi, chị vào xem sao."
Não của tôi chỉ thanh tỉnh đến khi dung nạp được lời cô ta nói, sau đó là một vùng trắng xóa, tôi nhấc chân lên điên cuồng chạy vào trong..
Nhưng cô gái trước mặt có thể nói là cực kỳ sát với mức độ đẹp của Lam Sơn rồi.
Lần đầu tôi nhìn cô ấy liền cạn lời, đắn đo mãi cuối cùng kết luận cô gái này nên dùng hai từ thuần khuyết để hình dung.
Nói thế nào nhỉ, khí chất cùng vẻ đẹp của cô ấy cũng quá tinh khiết sạch sẽ rồi, thậm chí đến màu sắc trên người cũng thanh khiết đến vậy.
Sau này tôi có thể thẳng thắn mà nói tôi chỉ từng gặp một người phụ nữ phối được ba màu đỏ trắng đen, đó chính là Dương Hi.
Tất nhiên sau này tôi mới biết tên cô ấy, nhưng Dương Hi lúc đó thực sự rất quyến rũ.
Cô ấy còn rất trẻ, thoạt nhìn tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng cô ấy chỉ mới mười sáu tuổi.
Da cô ấy trắng như sứ, chỉ son môi, là sự mê người giữa ngây thơ và chín chắn.
Cô ấy nhìn tôi rồi dùng đôi tay sơn móng đỏ tùy ý vuốt mái tóc đen nhánh của mình mượt ra sau tai, ánh nhìn lại rơi xuống điếu thuốc nằm trên đất, giọng điệu có chút thương hại cùng tiếc nuối.
Tôi lúc đó đột nhiên cảm thấy thật có lỗi, không phải đối với Dương Hi mà là đối với điếu thuốc kia.
Được bàn tay trắng trẻo sơn móng hồng kẹp đưa vào trong đôi môi hồng đỏ thắm mà tiêu tàn là kết cục hạnh phúc sáng lạn nhất của nó, mà tôi hủy đi tất cả.
Điếu thuốc mà có thể đọc được suy nghĩ của tôi với biết nói, có lẽ sẽ dứt khoát mắng tôi đồ thần kinh, nhưng trong giây phút đó tôi nghĩ như thế thật.
Càng thần kinh hơn là, tôi vào khoảnh khắc đó kinh mạch như được đả thông: Tất cả những kinh nghiệm luyện tập quan sát nhân loại trong nửa tháng qua đổ ầm xuống, vào giây phút đầu tiên tôi nhìn cô gái này, tôi nghĩ tôi nhất định chụp hình được cho cô ấy.
Trực giác mạnh mẽ này đến đột ngột như vậy, bản thân tôi cũng bị dọa sợ.
Cái cảm giác rung động cùng mê hoặc này giống hệt như lần đầu tiên tôi nhìn thấy Lam Sơn...!Không, không đúng, vẫn là có điểm không giống.
Dù sao thì lúc đó tôi không chỉ muốn chụp ảnh cho Lam Sơn, mà còn muốn lên giường cùng với Lam Sơn.
Nhưng khi đối mặt với cô gái này tôi ngoài kích động nghề nghiệp cũng không có một dục vọng dư thừa nào khác.
Thanh thiên bạch nhật thế này tôi cũng không dám lấy gan chó ra mà nói thẳng suy nghĩ của mình, chỉ ngại ngùng xin lỗi, nói tôi đi mua một hộp thuốc đền cho cô.
Cô gái không có phản ứng gì, ngược lại thì lúc này, tôi nghe thấy Lam Sơn đằng sau lưng nói:
"Làm sao mà chạy đến đây rồi."
Tôi nói em ra ngoài nghe điện thoại, sau đó va phải người ta.
Lam Sơn phản ứng bình tĩnh, nói ừ.
Tôi nhìn thấy thái độ của chị ấy có chút khách sáo đến lạnh lẽo, nhưng không phải là nói với tôi, là nói với mỹ nhân đứng cạnh tôi:
"Trùng hợp thật đấy."
"Đúng là trùng hợp, tiền bối Lam Sơn cũng đi đang shopping sao?
"Đi lượn chút thôi.
Châu Châu, đây là Dương Hi, cùng công ty." Lam Sơn nói, sau đó nhìn Dương Hi, "Tiêu Châu.
Bạn tôi."
Trời mới biết lúc đó tôi hy vọng Lam Sơn nói thẳng ra Tiêu Châu là bạn gái tôi đến mức nào, nhưng tôi biết đây là điều không thể.
Tôi thật sự muốn thấy chị ấy nói lưỡng lự một chút thôi, nhưng Lam Sơn không hề.
Tôi trong lời nói của chị ấy dường như không khác gì với mấy chị em tốt khác, mặc dù chúng tôi đã cùng trải qua những đêm phong tình lãng mạn, tôi được nhìn thấy sự quyến rũ không một ai biết của chị ấy, nhưng dưới ánh sáng mặt trời Lam Sơn vẫn là Lam Sơn, Tiêu Châu vẫn là Tiêu Châu, mối quan hệ duy nhất giữa chúng tôi chính là nhiếp ảnh gia và người mẫu, xem, mối quan hệ đồng nghiệp thuần túy mà độc ác đến bao nhiêu.
Trong giây phút đó tôi đột nhiên có một ý nghĩ hão huyền: Nếu thời gian quay ngược, tôi không chụp ảnh Lam Sơn, vậy mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ phát triển như thế nào đây.
Đáng tiếc là không có nhiều thời gian để tôi ảo tưởng, Dương Hi rất nhanh liền đưa tay ra trước tôi:
"Xin chào."
Tôi lịch sự bắt tay, lại nhớ đến cái điếu thuốc kia.
Dương Hi đi lại nhặt nó lên rồi vứt vào thùng rác, nói, không sao đâu, lần sau trả lại cho tôi cũng được.
Sau đó mang đôi giày cao gót đen lộc cộc mà rời đi.
Lam Sơn tiếp tục kéo tôi đi shopping, không nhắc lại chuyện vừa rồi nữa.
Chà, tôi nhìn ra rồi nhé, Lam Sơn có vẻ không thích Dương Hi.
Lam Sơn nhờ công ty bên đó làm cho tôi cái thẻ công tác, để tôi có thể ra vào hậu trường.
Lam Sơn đi mở màn, người đầu tiên trình diễn ở show, cần lấy chị ấy làm điểm trung tâm để duy trì cả show, còn phải chú ý đến nhiều thứ, cũng mệt hơn bận hơn, cũng may là tôi có thẻ công tác, nếu không cứ nằm trong khách sạn từ sáng tới tối, thì người mọc rêu lên mất.
Tôi không thuộc đội công ty của họ, thế nên sau khi vào khán đài chỉ có thể cầm máy ảnh chụp khắp nơi, cũng may là nhân viên ký sự như tôi đây cũng nhiều, tôi cũng không lạc lõng cô đơn cho lắm.
Ống kính của tôi lướt qua vô số mỹ nhân, sau đó dừng lại.
Tôi nhìn thấy Dương Hi.
Dương Hi lúc đó đang ngậm một điếu thuốc, với cái điếu tôi làm rơi giống nhau như đúc, cúi đầu đang mặc một cái áo khoác ngắn, lúc ngước đầu lên ánh mắt rất sắc lạnh.
Tôi biết cô gái này không phải đang làm màu, mà là ở trong trạng thái bình thường thì đối với người lạ và vật đều cảnh giác, giống như lần đầu tiên Lam Sơn nhìn thấy tôi cũng có thái độ như vậy, chỉ là chị ấy chọn cách đặt phòng khách sạn, chứ không giống như Dương Hi trong ống kính trừng mắt nhìn tôi chằm chằm như thế này.
Nhưng Dương Hi rất nhanh thu lại ánh mắt đó, gật đầu với tôi qua ống kính, tôi cũng gật đầu thay cho lời chào hỏi, sau đó ôm lấy máy ảnh lượn luôn.
Lam Sơn không thích cô ta, vậy thì bất kể tôi muốn chụp hình cô ta thế nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không giơ máy ảnh lên.
Wow, tôi thật chung tình, tôi thật muốn thưởng cho mình một tràng vỗ tay, còn muốn nói với Lam Sơn để chị ấy khen tôi nữa.
Thế là tôi liền đi tìm Lam Sơn, nhưng Lam Sơn không để ý tới tôi, chị ấy ngồi ở phòng hóa trang, bốn năm người xung quanh vây, có phiên dịch có nhà thiết kế còn có stylist, Lam Sơn ngồi ở giữa cầm Ipad đọc bản đồ khái niệm, thỉnh thoảng chen vài lời, nhưng phần lớn thời gian là im lặng để stylist đùa nghịch trên mặt chị ấy.
Tôi ngồi trên sofa nghe bọn họ nói chuyện nửa tiếng đồng hồ đầu sắp nổ tung đến nơi rồi, Lam Sơn đến hiện tại vẫn một bộ mặt lạnh lùng, nặng nề không chịu nổi.
Ban chiều makeup xong xuôi, buổi tối còn phải lên sàn diễn.
Hai việc hoàn thành xong thì trời cũng sáng đến nơi rồi, tôi và Lam Sơn bắt xe về nhà, chị ấy dựa vào vai tôi ngủ một đường, cho đến khi tới khách sạn mới tỉnh.
Theo lý thuyết thì Lam Sơn phải tắm giặt xong lên giường đi ngủ luôn, nhưng chị ấy tắm xong lại ngồi trên giường nói chuyện với tôi, bảo chị ấy mà mệt quá là lại không ngủ được.
Lam Sơn hắt hơi cái thôi là tôi còn theo chị ấy đút thuốc cho, nhắc gì đến chuyện mất ngủ? Tôi lập tức đứng dậy mặc quần áo, nói là em phải đi mua thuốc an thần cho chị.
Lam Sơn liền cười nói tôi đồ ngốc, thuốc theo toa không mua được.
Tôi lại trả lời Melatonin cũng được, chị chờ em nửa tiếng, em mua xong liền quay lại.
Tôi muốn đi, nhưng Lam Sơn giữ tay tôi lại, sau đó dựa vào mép giường, chị ấy vùi đầu vào lòng bàn tay tôi, hơi thở thực ấm áp, bàn tay tôi bắt đầu phát sốt, nó đang được đầu lưỡi của Lam Sơn âu yếm.
Tôi ngồi xuống, rồi vén mái tóc của chị ấy ra, nhìn vào đôi mắt đang hướng tới tôi của chị ấy.
Vừa giống hồ ly vừa như một chú mèo, tôi chết rồi, thi thể còn bị chị ấy đào lên thiêu đốt, cháy lan ra không khí mùi vị của sắc dục ẩm ướt.
Chị ấy nhắm mắt dạy bảo tôi Em không biết là sau khi làm tình dễ ngủ hơn sao, tôi xin lỗi, còn bảo đảm lần sau sẽ nhớ kỹ.
Lam Sơn liền cười, dựa vào trên vai tôi, nhỏ tiếng nói: "Hôm nay tôi không giúp em được rồi, tôi có chút mệt."
Lam Sơn trong công việc luôn thích xem nhỏ mọi thứ, nếu như là tôi thì tôi nhất định sẽ hét lên hôm nay con mẹ nó thật mệt nhá, nhưng Lam Sơn nói có chút.
Chị ấy khẩu thị tâm phi như vậy, tôi yêu chị ấy quá.
Thế nên tôi nói không sao đâu.
Ngón tay mò vào vùng ướt át nào đó, lúc chạm đến nơi cần chạm thì Lam Sơn ngăn tay tôi lại, hô hấp dồn dập, mắt đỏ như sắp khóc.
Tính ra tôi và Lam Sơn lăn giường chủ yếu đều là có qua có lại, kiểu có qua mà không có lại như này xem như là lần đầu tiên, thế nên đầu óc tôi cực kỳ tỉnh táo.
Trong mắt tôi xương cốt Lam Sơn tựa như núi xanh đúc thành, mưa gió bão bùng thì chị ấy sẽ tan chảy thành khe suối nước ngọt, gió thổi lại một tia lửa thì có thể thiêu cháy một rừng hoang vu chết sạch không còn dấu vết, lần đầu tiên chị ấy mềm mại đến vậy, Lam Sơn bị rượu làm cho mê mang đầu óc, chị ấy say khướt, tôi hoài nghi chị ấy có phải là đang tỏ ra yếu đuối trước tôi hay không, mà người tỏ vẻ yếu đuối luôn có mưu đồ, Lam sơn muốn cái gì đây.
Câu hỏi này mãi đến sau này tôi mới tìm ra câu trả lời.
Cơ thể Lam Sơn đột nhiên co lại rồi mềm oặt nằm xuống, tôi lại gần hôn chị ấy, đôi môi mềm mại của Lam Sơn không còn chút sức lực cản.
Trước khi chị ấy nhắm đôi mắt lại lại, ánh mắt kia lộ ra một tia khát vọng kỳ quái, nhìn chằm chằm vào tôi, cả tâm và hồn tôi lúc ấy dính chặt lấy chị ấy không buông, giây phút đó như thể tôi phải làm gì đó phải nói gì đó...!
"Em yêu chị.
"
Đó là lời tỏ tình đầu tiên của tôi, nói ra một cách trịnh trọng nhất cũng vội vàng nhất, nhẹ nhàng hạ xuống trước một giây người tôi yêu chìm vào giấc ngủ.
Nhưng tôi vừa chân thành vừa nôn nóng, tôi hy vọng Lam Sơn nghe thấy, tôi hy vọng chị ấy yêu tôi giống như tôi yêu chị ấy vậy.
Nhưng không phải bất cứ lời nào nói ra đều có hồi âm cả, cũng không biết là được vững vàng tiếp nhận hay là trượt dốc xuống tận đáy vực sâu, rơi xuống quá sâu trái lại lại bạch vô âm tín.
Lam Sơn chỉ sợ là ngủ rồi, tôi không nghe được câu trả lời của chị ấy.
Tôi bắt đầu mê mang, thứ mà Lam Sơn muốn, thật sự là cái này sao?
Cho đến ngày hôm sau trước khi Lam Sơn đến sàn diễn cũng không nhắc lại chuyện này với tôi, tôi nghĩ là chị ấy thật sự không nghe thấy.
Tôi cảm thấy có chút may mắn lại có chút thất vọng, Lam Sơn xuất sắc như thế tốt đẹp như vậy, còn tôi chỉ là một nhiếp ảnh gia đang dậm chân tại chỗ không cách nào tiến lên được, hiện tại nói yêu có phần hơi sớm.
Vì vậy từ đó về sau tôi không bao giờ oán giận Lam Sơn không nói yêu tôi nữa, bởi vì tôi đột nhiên nghĩ tới, đêm qua hình như cũng là lần đầu tiên tôi tỏ tình với Lam Sơn.
Chúng tôi dằn vặt lẫn nhau, chị ấy đợi tôi nói yêu chị ấy, tôi đợi chị ấy nói yêu tôi.
Ngày hôm sau chị ấy lại biến trở về một Lam Sơn hoạt bát phóng khoáng, từ hôm đó cứ buổi sáng trước khi đi làm đều nhớ hôn tôi, tôi còn đang vật lộn muốn thức dậy cùng chị ấy đến chương trình, chị ấy cười nói em ngủ thêm chút nữa đi, lúc nào tỉnh thì lúc ấy đi cũng được.
Lam Sơn đột nhiên thương yêu tôi như vậy, tôi bắt đầu hoài nghi có phải hay không chị ấy nghe thấy tôi nói yêu chị ấy rồi.
Thật nhức đầu nha, tôi tự nhiên lại cảm thấy làm con gái không tốt...!Không phải, là tôi không tốt, là tôi lập dị, mẫn cảm đa nghi, tha thiết trông mong Lam Sơn yêu tôi, dứt khoát tẩu hoả nhập ma luôn rồi.
Nhưng mà vì Lam Sơn điên dại thì có gì là không thể nào.
Lam Sơn nếu đã bảo tôi ngủ thêm chút ít, tôi liền thuận nước đẩy thuyền mà ngủ nướng thêm mấy ngày.
Đêm Giáng Sinh ngày 24, Lam Sơn sáng sớm ra đã phải qua đó rồi, tôi lâu lắm rồi mới cùng chị ấy vệ sinh cá nhân ra ngoài, trước bồn rửa mặt rộng rãi nghiêng người va vào hông chị ấy, Lam Sơn mắng tôi trẻ con, bản thân cũng ấu trĩ mà đẩy lại, một miệng bọt kem đánh răng trắng cười với tôi.
Lam Sơn mà thật sự là con cá biết nhả bong bóng trắng thì tốt rồi, như thế thì tôi có thể nuôi chị ấy bên mình, vĩnh viễn ngắm nhìn chị ấy một bước cũng không rời.
Sau buổi sáng và thời gian nghỉ trưa kết thúc thì từng người một diễn tập chính thức, lần cuối đi thử catwalk, kiểm tra lại toàn bộ vấn đề điều phối của các ban, sau khi hoàn tất bốn giờ có mặt, tôi cứ ngỡ rằng Lam Sơn có thể thoải mái nghỉ ngơi đến tám giờ tối mới chính thức lên sàn diễn, nhưng Lam Sơn vào phòng trang điểm nghỉ chưa đến năm phút, trợ lý liền gõ cửa vào nói với chị ấy đến lúc ghi hình chương trình trà chiều đặc biệt rồi.
Tôi giơ tay lên hỏi: " Chương trình trà chiều đặc biệt là gì vậy?"
"Là hoạt động ban tổ chức cố ý thêm vào đó, nói là muốn nhìn mấy cô gái đẹp tụ tập cùng nhau nói chuyện, nhưng thực ra quảng cáo cho bộ thời trang Xuân Hạ mới ra mắt của họ thôi, kiểu cách tương đối đơn giản, không đi giày cao gót cũng chẳng sao." Lam Sơn vừa nói vừa thay quần áo, chậm rãi dẫm lên đôi giày đế thấp mà ban tổ chức cung cấp cho.
Nhà tạo hình đi lại chỉnh tóc cho chị ấy, Lam Sơn lại sắp phải ra ngoài rồi.
Tôi đỏ mắt tha thiết nhìn chị ấy đi, chán quá đi, mọi người đều có việc để làm chỉ có mình tôi con mẹ nó rảnh rỗi ngồi đây cái gì cũng giúp được.
Nhưng rất nhanh Lam Sơn lại đẩy cửa ra, từ khe cửa nhìn tôi.
"Châu Châu, tôi muốn ăn kẹo."
Được nha được nha rất được nha, tôi kích động nhảy lên ba thước, lập tức liền ra ngoài mua cho chị ấy.
Kẹo mà Lam Sơn muốn ăn thật ra là loại kẹo Soda thường thấy ở Nhật Bản, tùy ý vào cửa hàng tiện lợi nào cũng mua được, nhưng cửa hàng tiện lợi gần nhất cũng cách đây hơn hai kilomet, tôi lượn quanh sân khấu rồi tìm cửa ra, cả đi lẫn về mất không ít thời gian, lúc tôi về xách một bọc giấy kẹo, tôi phải lén lút giấu một cái đi, đợi đến tối về khách sạn ăn sau đó đút cho Lam Sơn, như thế thì chúng tôi sẽ trao cho nhau một nụ hôn hương vị Soda, mà mùi vị luôn có ký ức, thế thì sau này khi uống nước có ga tôi cũng có thể nhớ ra tôi và Lam Sơn đã từng hôn nhau, quá tuyệt rồi còn gì.
Tôi một mặt vui vẻ lượn ra sau khán đài, nhìn thấy xe cứu thương dừng ở bên ngoài, lúc tôi đi có cái gì đâu nhỉ.
Tôi có chút tò mò, nhìn thêm một cái, va phải người rồi.
"...!Chị Tiêu Châu, sao chị cứ thích va vào người em thế."
Dương Hi dựa lưng ở cửa hút thuốc, cười như không cười nhìn tôi, sau đó nhìn túi kẹo trong lòng tôi.
Tôi thực chất không muốn cho cô ta, dù gì thì đây cũng là kẹo mà Lam Sơn kêu tôi mua, nhưng va phải người ta rồi mà không có cái gì cũng không được, thế nên tôi đưa một cái kẹo ra, nói xin lỗi nha, lần sau tôi sẽ chú ý.
Dương Hi lắc lư điếu thuốc, nói cô ta không ăn kẹo.
Trong lòng tôi đê tiện mà vui mừng, bỏ kẹo lại vào trong túi, còn giả tạo nói một câu thế thì tiếc quá.
"Mua kẹo cho tiền bối Lam Sơn hả?"
"Ừm."
"Chỉ sợ hiện tại chị ấy không còn tâm trạng nào mà ăn." Dương Hi nhả ra một làn khói.
"Chị ấy xảy ra chuyện rồi, chị vào xem sao."
Não của tôi chỉ thanh tỉnh đến khi dung nạp được lời cô ta nói, sau đó là một vùng trắng xóa, tôi nhấc chân lên điên cuồng chạy vào trong..
Danh sách chương