Tôi phải cố hết sức lực chen chúc giữa đám người để đến trước cửa phòng hóa trang, có người đứng ở cửa chặn tôi lại, tôi sốt ruột gõ cửa nói Lam Sơn em là Tiêu Châu, bên trong mở hé cửa ra, tôi lập tức chui vào trong.

Trong phòng trang điểm nồng nặc tanh mùi máu, Lam Sơn ngồi trên sofa, đôi chân dài bắc lên chiếc ghế thấp để người ta xử lý vết thương, nhân viên cứu hộ từ trên bắp chân Lam Sơn gắp lấy một bông y tế đầy máu, lúc vứt vào thùng rác nó còn đang nhỏ máu.

Tôi cảm thấy tôi như điên rồi, giây phút đó vậy mà tôi không biết nên mở miệng hỏi ai cả.

Vừa hay chị quản lý vào sau tôi, nhìn thấy như vậy đoán chừng cũng sốc, nhưng chị ta không bất lực như tôi, trực tiếp mở lời:
"Chuyện gì vậy?"
"Chụp hình xong thì tháp ly rót rượu dùng làm đạo cụ trang trí tự nhiên đổ xuống, hiện trường rất hỗn loạn, chị Lam Sơn ngã một cái...!" Trợ lý rụt rè nhìn Lam Sơn, "...!giẫm lên đống mảnh vỡ thủy tinh rồi."
Tôi hít một hơi lạnh, ngay tức khắc ngồi xuống bên cạnh Lam Sơn.

Chị quản lý đang ở đó nghiêm khắc chỉ trích đội ngũ nhân viên, tôi cũng không dám to giọng nói chuyện, vội bóc một cái kẹo đút cho Lam Sơn ăn, nói chị ăn một cái kẹo đi là không đau nữa.

Lam Sơn mở miệng nhẹ nhàng ngậm lấy cái kẹo, ngón tay sờ lên cái má mà không ai có thể nhìn thấy, dưới khóe mắt tôi lướt qua một đường:
"Không khóc.

Không sao cả."
Tôi nói dạ, nhưng mắt tôi vẫn đau xót, mặc dù tôi vốn dĩ không muốn khóc.

Có lẽ là phản ứng tự nhiên, một khi Lam Sơn đau là chúng cũng bắt đầu phối hợp diễn, ai thèm để ý tới cái đứa chỉ huy như tôi có thể kiểm soát hay không, tôi không quan trọng.

Lam Sơn có lẽ đoán được tôi nhịn không được, thở dài một hơi, hung dữ nói với tôi:

"Chỉ được khóc cho mình tôi xem."
Chiêu này tuyệt thật, nước mắt tôi bị sự ngang ngược của Lam Sơn đe cho chảy ngược vào trong.

Lam Sơn nhanh chóng lật mặt, bởi vì chị quản lý mắng xong người ta đi qua rồi, hỏi nhân viên cứu hộ tình hình hiện tại như thế nào.

"Giày đế bệt rộng quá, mảnh thủy tinh lọt vào rồi, việc này nói to không to nhỏ cũng không nhỏ, bình thường đi đường không có trở ngại gì lớn, nhưng lên sàn diễn catwalk thì khó khăn đấy." Nhân viên cứu hộ nói, "Bắp chân bị thương rất nghiêm trọng, cắm vào quá sâu, chỉ có thể miễn cưỡng cầm lại máu.

Chúng tôi chỉ là nhân viên cứu hộ kịp thời, mảnh thủy tinh cắm sâu như thế này chỉ có đến bệnh viện xử lý lấy ra thôi."
Chị quản lý nhìn đồng hồ, lập tức lắc đầu: "Không được, không đủ thời gian."
Nhân viên cứu hộ thở dài: "Không xử lý kịp thời dễ có nguy cơ bị nhiễm trùng."
Lúc này có người gõ cửa vào, còn chê nơi này chưa đủ loạn: "Ban tổ chức cho người đến hỏi tình hình Lam Sơn như thế nào rồi, nói là phải xác nhận lại, có lên sàn diễn được không."
Trong phòng im lặng như chết, một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Được."
Chị quản lý nhìn sang: "Em chắc chứ?"
Lam Sơn vung tay tôi ra, tôi bảo chị ấy im lặng, nhưng chị ấy hoàn toàn không nghe theo.

Tôi nghe thấy tiếng răng chị ấy cắn nát viên kẹo soda, dứt khoát cương quyết mà nói: "Chắc chắn."
Trợ lý vừa rồi liền ra ngoài báo lại với ban tổ chức, Lam Sơn bảo tôi lấy đôi giày cao gót lại, tôi rất tức giận, ngồi im tại chỗ không động đậy.

Cô trợ lý khác liền đem giày lại đặt trước chân của Lam Sơn, đỡ Lam Sơn dậy.

Lam Sơn giẫm lên đôi giày cao gót rồi thả tay cô trợ lý ra, trong chốc lát mày nhăn nhúm lại, chị ấy thử đi từ sofa đến bàn trang điểm rồi lại quay lại, lao đảo một cái suýt chút nữa ngã lên sofa, tôi lập tức đỡ chị ấy ngồi xuống.

Chị quản lý thở dài, dường như muốn khuyên chị ấy từ bỏ, Lam Sơn lắc tay nói: "Chị đừng có khuyên ngăn em nữa, em tự biết mình có thể đi hay không.


Hiện tại cách show diễn chính thức còn chút thời gian, em cần đá chườm, băng vết thương và thuốc giảm đau."
Nhân viên cứu hộ cũng kinh ngạc: "Không cần bôi thuốc sao?"
Lam Sơn liền cười: "Bây giờ bôi thuốc có thể khỏi ngay được sao? Không được thì cứ thế này thôi."
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, mỗi người một việc đi chuẩn bị đồ Lam Sơn cần rồi, chị quản lý trước khi đi có nói với Lam Sơn em cân nhắc cho kỹ, không đi vẫn tốt hơn nhiều so với đi, nếu như ở sàn diễn này có xảy ra bất trắc gì, sự nghiệp người mẫu của em cơ bản sẽ phải dừng ở đây.

Lam Sơn gật đầu, mắt nhìn chị quản lý rời đi.

Phòng hóa trang chỉ còn lại hai chúng tôi, người vừa đi hết tôi liền mở miệng mắng mỏ, tôi nói Lam Sơn chị con mẹ nó bị điên rồi à, sàn diễn cao như thế nào chị không biết sao, chị mà ngã xuống cái là muốn trông mong ở em cả nửa đời về sau nuôi chị à.

Lam Sơn im lặng lẽ nghe tôi chửi, nghe xong liền cười, nói được thôi, em nuôi tôi.

Tôi lại chửi tiếp, em nuôi chị, em nuôi cái *** à.

Tôi chửi xong thì đột ngột đứng dậy, lượn vài vòng trong phòng, rồi lại đặt mông ngồi xuống.

Tôi cảm thấy vành mắt tôi lại bắt đầu đỏ hoe rồi, tôi nói chị đừng đi catwalk lần này được không, em xin chị đừng đi mà.

Lam sơn nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng chị ấy có tính cách một khi đã quyết định là lao đầu đến cùng, tôi từng có lúc rất yêu cái sự dũng cảm phi thường này của chị ấy, xét cho cùng nếu lúc trước chị ấy không một mình chống chọi, cũng không có và , nhưng hiện tại tôi rất hận, tôi hận chị ấy hận đến muốn chết.

Loại hận thù này khác với nỗi hận lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau trên xe đó, so với lần này nó chỉ là một chuyện nhỏ.


Nói đúng ra là cảm giác muốn chết vì tình, tôi sợ chết nhưng vì cái sự lãng mạn cực đoan đó mà muốn lao đầu vào thử.

Nhưng hiện giờ tôi phải đứng dưới khán đàn, nhìn Lam Sơn một mình đi trên dây sắt ở trên cao, tôi chỉ cần nghĩ đến chị ấy ở trên sàn diễn xảy ra chuyện, cả người tôi liền sợ đến phát run.

Không phải, tôi thật sự không hiểu.

Tại sao tôi nâng niu chị ấy trong tim bảo hộ như thế, chị ấy lại có thể chân trần đi lên lưỡi đao, chị ấy giẫm lên một đao là tim tôi bị đâm sâu một nhát, chị ấy đi đến ác độc tàn khốc, tôi cũng cùng oanh liệt hy sinh, đây con mẹ nó chính là loại bi kịch tình cảm đầy mùi máu tanh.

Tôi hiện tại đã rơi vào ranh giới của tuyệt vọng sụp đổ, nhưng Lam Sơn vẫn dửng dưng cầu xin tôi, chị ấy kiên nhẫn nhìn tôi cười, nói tôi hôn em một trăm cái được không, em yên tâm để tôi đi đi, tôi một khi dám đi, thì sẽ không xảy ra chuyện đâu.

Tôi lắc đầu quầy quậy, nói chị có hôn em một nghìn một vạn lần em cũng không cần, sau này không cần hôn cũng được, chị lần này không được đi.

Lam Sơn thở dài, dựa vào sofa xoa xoa thái dương, giọng điệu không còn ngọt ngào như lúc dỗ dành tôi nữa, vừa mệt mỏi vừa bất lực:
"Tiêu Châu."
Kể từ ngày thứ hai quen nhau Lam Sơn đã không bao giờ gọi hẳn tên tôi ra nữa, bây giờ chị ấy cư nhiên lại gọi thẳng tên tôi, trọn vẹn hoàn chỉnh.

Tiêu - Châu.

Tôi ngây người tại chỗ, chị ấy chỉ vào máy nước nóng lạnh, nói em uống chút nước lạnh cho bình tĩnh lại đi.

Tôi không nghe chị ấy nói chuyện, tôi dùng sức vuốt xoa khuôn mặt mình, rồi nóng nảy xọc tay vào mái tóc, sau đó ngước đầu lên:
"Chị có phải hay không không đi thì không được?"
"Phi Quang đối với tôi rất quan trọng."
Con mẹ chị.

Tôi gật đầu: "Chị đối với em cũng rất quan trọng."

Tôi nói xong nhặt áo khoác lên, đứng dậy đạp cửa bỏ đi.

Tôi lao ra đến cổng mới phát hiện bản thân có bao nhiêu đáng thương: Tôi không quay lại chỗ Lam Sơn được, lại không có thiệp mời, không có cách nào ngồi ghế khán đài, cuối cùng chỉ có thể mò mẫm leo cầu thang sau hậu trường trèo lên tầng cao nhất, ngồi ở ngoài hàng lang phòng điều khiển hứng gió lạnh mà đợi phần mở màn show diễn.

Tám giờ vừa đến, thân ảnh yểu điệu của Lam Sơn bắt đầu hiện ra, trong mắt tôi chỉ còn hình dáng Lam Sơn đi từng bước từng bước một.

Tôi cả người lẫn tim đều đang căng thẳng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Nhưng Lam Sơn không như thế, chị ấy vẫn là một Lam Sơn hào kiệt mà tôi biết, huyết sục sôi trào, tiêu dao tự tại, đến giữa sàn diễn một cách dứt khoát gọn gàng, không nhìn ra một chút dấu hiệu của việc bị thương.

Lam Sơn quay người lại đi lên cây cầu thủy tinh ở bên sàn, tôi sửng sốt, lại bắt đầu chửi thề, mắng bản thân trí nhớ kém, lại mắng TAAKI sao mà nhiều tiền thế, một cái sàn diễn không đủ còn muốn thêm cảnh, nếu đổi là lúc trước tôi nhất định vì Lam Sơn có cơ hội được thể hiện nhiều hơn mà hô to tốt lắm, nhưng hiện giờ tôi chỉ có thể trừng mắt nhìn chị ấy bước lên trên sàn.

Từng bước nở sen _ bông sen đỏ máu nở trên băng dải trắng tinh, theo giày cao gót nhỏ từng đoá lên bậc thang thủy tinh, vẽ ra một vùng hoa ngổn ngang lộn xộn.

Ở một góc độ nào đó Lam Sơn đích thực rất lợi hại, chủ đề của TAAKI chọn là Hyakki Yagyō kinh điển nhất trong thần thoại Nhật Bản, ai có thể nghĩ ra tất cả hiệu ứng máu me dành cho người mẫu mở màn đó thật sự là bắp chân bó băng dải trắng quyết liệt thẳng thắn đi lên sàn, chị ấy vẫn còn kiêu ngạo, vẫn còn nhỏ máu, bước lên đỉnh cao trong ánh sáng rực rỡ nhất, nở một nụ cười sáng chói, một giọt nước mắt lặng lẽ trượt ra khỏi bờ mi.

Lam Sơn chấn động toàn thế giới, giây phút đó tôi đã nhìn thấy được sự điên cuồng của quần chúng đêm nay hay thậm chí là cả về sau.

Tôi không biết Lam Sơn có nhìn thấy tôi hay không, nhìn thấy tôi co ro trong góc đối diện với chị ấy ngắm nhìn chị ấy.

Thật tốt, toàn thế giới đang nhiệt tình hoan hô cho màn biểu diễn tối nay của Lam Sơn.

Nhưng Lam Sơn chị có thể hay không nhớ ra Tiêu Châu.

Dẫu sao cả thế giới cũng chỉ có cô ấy đang khóc, chỉ có cô ấy đang nghĩ là chị nhất định rất đau, đau đến nỗi đến cả bản thân cô ấy cũng rơi nước mắt..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện