Bởi vì Hạ Trọng
Phương mang thai, Phó phu nhân vô cùng lo lắng sợ nàng có sơ xuất. Bởi
vậy hai ba ngày sẽ lại phái bà tử sang thăm, truyền thụ một chút kinh
nghiệm, lại hỏi thăm chuyện ăn uống.
Tiểu Ngọc Lan cũng không quên mỗi tháng cũng sẽ đi Vương Phủ thăm Hạ Trọng Phương một hai lần. Đầu tháng ba, khí trời tốt, hôm nay Tiểu Ngọc Lan lại đến Vương Phủ thăm Hạ Trọng Phương, nói là rảnh rỗi nên đến giúp đỡ làm ít đồ cho cục cưng.
Hạ Trọng Phương lúc biết Tiểu Ngọc Lan là mẹ đẻ mình, mặc dù muốn thân cận cũng không biết làm thế nào. Thậm chí lúc nàng biết mình mang thai, cũng chỉ cùng Tiền bà nói, không hề tiết lộ cho Tiểu Ngọc Lan. Ngẫm nghĩ kỹ, nàng cho rằng có lẽ mình và Tiểu Ngọc lan quen biết nhau không lâu, thời gian chung sống lại ngắn, bởi vậy mới tạo ra khoảng cách. Hiện nay nàng có thai,nhận được sự quan tâm của Tiểu Ngọc Lan nên rất cảm. Làm mẫu thân, người nào không muốn con gái mình tốt? Suy nghĩ như vậy nên nhìn sắc trời hôm nay không còn sớm, nàng liền giữ Tiểu Ngọc Lan ở Vương Phủ mấy ngày.
Tiểu Ngọc Lan thấy Hạ Trọng Phương giữ nàng lại, tất nhiên là mừng rỡ đồng ý.
Hạ Trọng Phương liền bảo Linh Chi đi an bài sương phòng cho Tiểu Ngọc Lan. Lại tìm xiêm y cho nàng thay đổi.
Tiểu Ngọc Lan tự làm tư tưởng một phen, làm ra dáng vẻ của mẹ đẻ của Hạ Trọng Phương. Bởi vậy liên tục dặn nàng đề phòng đám người Tất Nguyệt Nhan.
Hạ Trọng Phương thấy Tiểu Ngọc Lan lo lắng, nên liền kể chuyện lần trước Tất Nguyệt Nhan chơi trốn tìm, muốn nhào vào trong ngực Thẩm Tử Trai, cười nói:" Vương gia bị bệnh mấy năm, chẳng dễ dàng mới khỏi, cũng sẽ không để cho người ta tùy tiện nhào tới. Mà nguyên nhân chính là Tất cô nương và Mai cô nương là người trong cung ban thưởng, Vương gia lại càng không đụng các nàng."
Ai biết hai vị cung nữ này là do ai phái tới. Câu nói này mặc dù Hạ Trọng Phương không nói rõ nhưng Tiểu Ngọc Lan vừa nghe cũng hiểu.
Mẹ con nói chút tâm sự riêng, bởi vậy so với trước kia hòa hợp hợp hơn nhiều.
Mấy ngày sau, Phương Chấp Bình đến Vương Phủ đón Tiểu Ngọc Lan trở về Phương gia, lại gặp Trầm Ngọc Tiên lần nữa, bởi vậy liền đứng lại hành lễ, trong lòng cảm thán, Phương gia bất quá chỉ là tiểu quan, trước kia nào dám mơ tưởng gặp được Quận chúa? Hiện nay được gặp thật là tam sinh hữu hạnh!
Trầm Hương thấy Phương Chấp Bình nhìn lén Trầm Ngọc Tiên, cũng không nói gì, giả vờ như không biết, ngược lại lại quan sát Phương Chấp Bình thêm mấy lần, trầm ngâm, Quận chúa cũng mới mười chín tuổi, dĩ nhiên cần phải chiêu Quận mã. Phương Chấp Bình tuy xuất thân thấp một chút nhưng cũng là một nhân tài, tuyệt không thua Quý Minh Xuân kia.
Đợi đến khi trở về phòng Quận chúa, Trầm Hương liền nói:" Vị ca ca của Vương Phi cùng Quận chúa quả thực có duyên, hai lần tới cửa đều gặp được Quận chúa."
Trầm Ngọc Tiên không để tâm, nói:" Chẳng qua là đúng dịp, không phải duyên số gì đâu."
Sau khi cùng Quý Minh Xuân hoà ly, Trầm Ngọc tiên đối với việc thành thân sinh ra chán ghét, chỉ muốn dưỡng tốt thân thể để có thể sinh dưỡng hài tử, lúc ấy mới lần nữa chiêu Quận mã, hiện nay thật sự không có tâm tư này.
Lại nói Phương Chấp Bình sau khi đón Tiểu Ngọc Lan về Phương gia đã thử dò xét rất nhiều chuyện của Vương phủ, chủ yếu là về Trầm Ngọc Tiên.
Tiểu Ngọc Lan là ai? Nàng nghe Phương Chấp Bình hỏi, đã sớm nhìn ra tâm tư của hắn, trong lòng đắn đo, cũng cảm thấy nếu Phương Chấp Bình có thể trở thành Quận mã, với Phương gia, với nàng, cũng chỉ có lợi. Bởi vậy cũng giả vờ lơ đãng đem chuyện mấy ngày nay quan sát được về Trầm Ngọc Tiên nói ra như nàng yêu thích vật gì, thích điểm tâm gì,...
Thẩm Tử Trai mấy ngày nay vẫn cùng Phương ngự y hỏi thăm việc có thể viên phòng khi mang thai không.
Phương ngự y bị dây dưa, chỉ đành phải lấy ra một viên thuốc đưa cho Thẩm Tử Trai, nói:" Đây là thuốc do tổ phụ ta bí chế:" Khí cười hoàn", chỉ có ba viên, tổ phụ dùng một viên, phụ thân dùng một viên, còn dư lại một viên, vốn là tự ta muốn giữ lại dùng, hôm nay không thể làm gì khác hơn là hiến tặng cho Vương gia."
Thẩm Tử Trai nhận lấy thuốc, nhìn chung quanh, hỏi:" Vật này có gì tốt?"
Phương ngự y nói:" Thuốc này dược điều chế từ nhiều loại dược liệu trân quý, nên có nhiều khá nhiều màu sắc và mùi thơm nhàn nhạt. Vương gia đến lúc đó cho Vương Phi dùng, dĩ nhiên là..." Ghé bên tai Thẩm Tử Trai nói nhỏ mấy câu.
Thẩm Tử Trai nghe được, gương mặt tuấn tú đỏ sậm, gật đầu liên tục, lại hỏi:" Vì sao gọi là" Khí cười hoàn"?"
Phương ngự y giải thích:" Khi đau đớn, dùng thuốc sẽ cười một cái. Chỉ cần cười một tiếng, sẽ không đau nữa nên lấy tên khí cười hoàn."
Thẩm Tử Trai vỗ vai Phương ngự y nói:" Lão Phương sau này ta sẽ hảo hảo cám ơn ngươi."
Phương ngự y lẩm bẩm nói:" Lấy cái gì cám ơn ta?"
Thẩm Tử Trai thính tai, nghe được lời của hắn cười nói:" Đem Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng tạ lễ cho ngươi, như thế nào?"
Phương ngự y hoảng hốt khoát tay nói:" Vương gia giữ lại thôi, hai người kia là hoàng thượng ban thưởng, trừ Vương gia, ai dám muốn?"
Thẩm Tử Trai cười nói:" Nếu không, Bổn vương giúp ngươi tìm một vị cô nương tốt làm thê tử, ngươi cũng nên nhanh chóng thành thân đi."
Phương ngự y mắt trợn trắng nói:" Không nhọc Vương gia phí tâm."
Tới tối, Thẩm Tử Trai cầm khí cười hoàn vào phòng, khóe miệng không khỏi chứa nét cười.
Hạ Trọng Phương vừa tắm rửa xong, thấy Thẩm Tử Trai tiến vào, liền để cho a hoàn trải giường chiếu, muốn lên giường an giấc.
Thẩm Tử Trai phân phó Linh Chi:" Mang một chén sữa bò tới."
Linh Chi đáp ứng rất nhanh bưng tới một chén sữa bò ấm.
Một lúc sau, tất cả a hoàn, bà tử đều lui xuống, trong phòng yên tĩnh trở lại, lúc này Thẩm Tử Trai ôm Hạ Trọng Phương, ghé tai nàng nói:" Phương nương, chúng ta viên phòng thôi!"
" Không tốt đâu!" Hạ Trọng Phương có chút sợ, nói nhỏ:" Đợi sinh cục cưng xong thôi."
Thẩm Tử Trai cắn nhẹ lỗ tai Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng mút, nhỏ nhẹ nói:"Cái này không được, thân thể của ngươi, sao có thể để nhi tử tới phá đây?"
Hạ Trọng Phương trong nháy mắt mặt đã đỏ, lẩm bẩm nói:" Vương gia lại nói bậy."
" Cũng không phải là nói bậy, là thật." Thẩm Tử Trai dịu dàng mà tỉ mỉ hôn môi Trọng Phương, bàn tay bận rộn dò xuống phía dưới, dò đến cổ áo bên trong.
Hạ Trọng Phương ưm một tiếng, yếu ớt ở trong ngực Thẩm Tử Trai.
Thẩm Tử Trai nhanh chóng cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Hạ Trọng Phương, một hồi lâu mới buông ra, đi xuống phía dưới cần cổ nàng. Bàn tay vén xiêm áo lên, ngay sau đó liền ngậm nơi đẫy đà của nàng.
" Vương gia, Vương gia, ta hiện nay cũng không có sữa..." Hạ Trọng Phương rên rỉ nói.
Thẩm Tử Trai buông bên đẫy đà này ra nhưng rất nhanh đã quay đầu sang bên kia mút, vừa mút vừa nói:" Phương nương ta sẽ hảo hảo thương nàng."
Hạ Trọng Phương đã mềm thành một vũng nước, thấp giọng hô:" Vương gia, Vương gia!"
Thẩm Tử Trai vẫn ngậm một bên đẫy đà, từ từ dời xuống dưới, dò vào váy bên trong, nhẹ nhàng xoa.
Hạ Trọng Phương sợ Thẩm Tử Trai đè ép bụng nàng, thân thể rụt một cái.
Thẩm Tử Trai ôm Hạ Trọng Phương từ phía sau lưng, để cho nàng tựa vào người mình, sớm cởi xiêm áo của nàng ra, một tay xoa bóp nơi đẫy đà một tay khác lại trượt xuống phía dưới, nhẹ nhàng động, tiến tiến xuất xuất.
Hạ Trọng Phương động tình, ngước mặt lên, đến gần môi Thẩm Tử Trai, vừa đúng Thẩm Tử Trai cũng cúi thấp đầu xuống, hai người thân thiết quấn quít, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc.
" Vương gia, Vương gia, ta không chịu nổi." Hai chân Hạ Trọng Phương kẹp chặt thắt lưng Thẩm Tử Trai. Thẩm Tử Trai nhẹ giọng nói:" Còn không có làm thực nàng liền không chịu nổi?"
Hạ Trọng Phương tinh tế thở gấp:" Vương gia đến đây chấm dứt thôi? Không chỉ ... ta không chịu nổi, chỉ sợ cục cưng cũng không chịu nổi nha!"
Thẩm Tử Trai ghé tai nàng nói:" Phương ngự y cho ta một viên khí cười hoàn, đợi lát nữa chỉ cần nàng cười một cái liền không đau."
Thần kỳ như vậy? Hạ Trọng Phương không tin, nhẹ giùng giằng, muốn Thẩm Tử Trai buông nàng ra.
Thẩm Tử Trai từ trong ngực lấy ra khí cười hoàn, bóp nát vỏ ngoài, lấy ra một viên thuốc với năm màu sắc khác nhau, đưa đến ngoài động hoa đào của Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng xoay tròn.
Thuốc kia bị một mảnh lửa nóng bao quanh, rất nhanh liền hòa tan có mùi hương thoang thoảng.
Hạ Trọng Phương chỉ cảm thấy phía dưới nhột, không khỏi bắt tay Thẩm Tử Trai đi vào, ngâm nói:" Vương gia, ta thật là nhột."
Thẩm Tử Trai biết đã không sai biệt lắm, đem xiêm áo Hạ Trọng Phương cởi ra toàn bộ, để bên giường, nhẹ nhàng hôn toàn thân nàng, qua ánh nến thấy bụng nàng mặc dù hơi gồ lên, nhưng nơi đẫy đà lại càng thêm mượt mà, đường cong mê người, không khỏi cúi đầu hút. Đến khi Hạ Trọng Phương yêu kiều gọi mới buông ra, nằm dài trên giường, từ phía sau ôm Hạ Trọng Phương, một tay ôm nơi đẫy đà của nàng, một cái tay khác nhẹ nâng chân của nàng lên, thử thăm dò.
Hạ Trọng Phương cảm thấy vừa ướt vừa nhột lại nóng, không tự chủ được giật giật eo.
Thẩm Tử Trai một mặt dò xét, một mặt tinh tế hôn cổ Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương yêu kiều hô:" Vương gia, không cần!"
" Thật không muốn? "Thẩm Tử Trai lại dò vào một chút.
Hạ Trọng Phương chỉ cảm thấy một cỗ tê dại toàn thân.
Thẩm Tử Trai nhân cơ hội tiến thêm một chút.
" Nhột! "Hạ Trọng Phương nhẹ kêu, hít một hơi, nhột đến phải cười một tiếng.
Thẩm Tử Trai thừa dịp nàng nở nụ cười, liền đi vào.
" Nha! "Hạ Trọng Phương kêu lên, vừa đau lại nhột, không khỏi cười một tiếng, cảm giác đau kia chỉ trong nháy mắt liền biến mất, thay thế là cảm giác nhộn nhạo, như thuyền nhỏ đong đưa trong nước.
Cơn đau đớn qua đi qua, Hạ Trọng Phương chỉ biết dán chặt vào Thẩm Tử Trai mặc hắn động.
Thẩm Tử Trai vừa động vừa lẩm bẩm:" Thai nhi cũng đã năm tháng, mới có thể có được nàng, thật là không dễ."
Hạ Trọng Phương một trận co quắp nói:" Vương gia, Vương gia, ta thật không được."
Thẩm Tử Trai nghẹn lâu như vậy, đương nhiên không chịu từ bỏ, tiếp tục động, dụ dỗ nói:" Một hồi nữa sẽ không sao."
Qua hai khắc, Thẩm Tử Trai vẫn còn động, Hạ Trọng Phương đã mềm thành nước, cầu xin:" Vương gia, Vương gia, ta thật không được, lần sau lần sau đi." Vừa nói lại nhột, rồi lại bật cười.
Thẩm Tử Trai lại lần nữa thẳng tiến, nghe được tiếng kêu của Hạ Trọng Phương, biết đã thành công đạt được mục đích, lại đi vào một chút, tiếp tục động.
Chiều nay, xuân quang vô hạn.
Tiểu Ngọc Lan cũng không quên mỗi tháng cũng sẽ đi Vương Phủ thăm Hạ Trọng Phương một hai lần. Đầu tháng ba, khí trời tốt, hôm nay Tiểu Ngọc Lan lại đến Vương Phủ thăm Hạ Trọng Phương, nói là rảnh rỗi nên đến giúp đỡ làm ít đồ cho cục cưng.
Hạ Trọng Phương lúc biết Tiểu Ngọc Lan là mẹ đẻ mình, mặc dù muốn thân cận cũng không biết làm thế nào. Thậm chí lúc nàng biết mình mang thai, cũng chỉ cùng Tiền bà nói, không hề tiết lộ cho Tiểu Ngọc Lan. Ngẫm nghĩ kỹ, nàng cho rằng có lẽ mình và Tiểu Ngọc lan quen biết nhau không lâu, thời gian chung sống lại ngắn, bởi vậy mới tạo ra khoảng cách. Hiện nay nàng có thai,nhận được sự quan tâm của Tiểu Ngọc Lan nên rất cảm. Làm mẫu thân, người nào không muốn con gái mình tốt? Suy nghĩ như vậy nên nhìn sắc trời hôm nay không còn sớm, nàng liền giữ Tiểu Ngọc Lan ở Vương Phủ mấy ngày.
Tiểu Ngọc Lan thấy Hạ Trọng Phương giữ nàng lại, tất nhiên là mừng rỡ đồng ý.
Hạ Trọng Phương liền bảo Linh Chi đi an bài sương phòng cho Tiểu Ngọc Lan. Lại tìm xiêm y cho nàng thay đổi.
Tiểu Ngọc Lan tự làm tư tưởng một phen, làm ra dáng vẻ của mẹ đẻ của Hạ Trọng Phương. Bởi vậy liên tục dặn nàng đề phòng đám người Tất Nguyệt Nhan.
Hạ Trọng Phương thấy Tiểu Ngọc Lan lo lắng, nên liền kể chuyện lần trước Tất Nguyệt Nhan chơi trốn tìm, muốn nhào vào trong ngực Thẩm Tử Trai, cười nói:" Vương gia bị bệnh mấy năm, chẳng dễ dàng mới khỏi, cũng sẽ không để cho người ta tùy tiện nhào tới. Mà nguyên nhân chính là Tất cô nương và Mai cô nương là người trong cung ban thưởng, Vương gia lại càng không đụng các nàng."
Ai biết hai vị cung nữ này là do ai phái tới. Câu nói này mặc dù Hạ Trọng Phương không nói rõ nhưng Tiểu Ngọc Lan vừa nghe cũng hiểu.
Mẹ con nói chút tâm sự riêng, bởi vậy so với trước kia hòa hợp hợp hơn nhiều.
Mấy ngày sau, Phương Chấp Bình đến Vương Phủ đón Tiểu Ngọc Lan trở về Phương gia, lại gặp Trầm Ngọc Tiên lần nữa, bởi vậy liền đứng lại hành lễ, trong lòng cảm thán, Phương gia bất quá chỉ là tiểu quan, trước kia nào dám mơ tưởng gặp được Quận chúa? Hiện nay được gặp thật là tam sinh hữu hạnh!
Trầm Hương thấy Phương Chấp Bình nhìn lén Trầm Ngọc Tiên, cũng không nói gì, giả vờ như không biết, ngược lại lại quan sát Phương Chấp Bình thêm mấy lần, trầm ngâm, Quận chúa cũng mới mười chín tuổi, dĩ nhiên cần phải chiêu Quận mã. Phương Chấp Bình tuy xuất thân thấp một chút nhưng cũng là một nhân tài, tuyệt không thua Quý Minh Xuân kia.
Đợi đến khi trở về phòng Quận chúa, Trầm Hương liền nói:" Vị ca ca của Vương Phi cùng Quận chúa quả thực có duyên, hai lần tới cửa đều gặp được Quận chúa."
Trầm Ngọc Tiên không để tâm, nói:" Chẳng qua là đúng dịp, không phải duyên số gì đâu."
Sau khi cùng Quý Minh Xuân hoà ly, Trầm Ngọc tiên đối với việc thành thân sinh ra chán ghét, chỉ muốn dưỡng tốt thân thể để có thể sinh dưỡng hài tử, lúc ấy mới lần nữa chiêu Quận mã, hiện nay thật sự không có tâm tư này.
Lại nói Phương Chấp Bình sau khi đón Tiểu Ngọc Lan về Phương gia đã thử dò xét rất nhiều chuyện của Vương phủ, chủ yếu là về Trầm Ngọc Tiên.
Tiểu Ngọc Lan là ai? Nàng nghe Phương Chấp Bình hỏi, đã sớm nhìn ra tâm tư của hắn, trong lòng đắn đo, cũng cảm thấy nếu Phương Chấp Bình có thể trở thành Quận mã, với Phương gia, với nàng, cũng chỉ có lợi. Bởi vậy cũng giả vờ lơ đãng đem chuyện mấy ngày nay quan sát được về Trầm Ngọc Tiên nói ra như nàng yêu thích vật gì, thích điểm tâm gì,...
Thẩm Tử Trai mấy ngày nay vẫn cùng Phương ngự y hỏi thăm việc có thể viên phòng khi mang thai không.
Phương ngự y bị dây dưa, chỉ đành phải lấy ra một viên thuốc đưa cho Thẩm Tử Trai, nói:" Đây là thuốc do tổ phụ ta bí chế:" Khí cười hoàn", chỉ có ba viên, tổ phụ dùng một viên, phụ thân dùng một viên, còn dư lại một viên, vốn là tự ta muốn giữ lại dùng, hôm nay không thể làm gì khác hơn là hiến tặng cho Vương gia."
Thẩm Tử Trai nhận lấy thuốc, nhìn chung quanh, hỏi:" Vật này có gì tốt?"
Phương ngự y nói:" Thuốc này dược điều chế từ nhiều loại dược liệu trân quý, nên có nhiều khá nhiều màu sắc và mùi thơm nhàn nhạt. Vương gia đến lúc đó cho Vương Phi dùng, dĩ nhiên là..." Ghé bên tai Thẩm Tử Trai nói nhỏ mấy câu.
Thẩm Tử Trai nghe được, gương mặt tuấn tú đỏ sậm, gật đầu liên tục, lại hỏi:" Vì sao gọi là" Khí cười hoàn"?"
Phương ngự y giải thích:" Khi đau đớn, dùng thuốc sẽ cười một cái. Chỉ cần cười một tiếng, sẽ không đau nữa nên lấy tên khí cười hoàn."
Thẩm Tử Trai vỗ vai Phương ngự y nói:" Lão Phương sau này ta sẽ hảo hảo cám ơn ngươi."
Phương ngự y lẩm bẩm nói:" Lấy cái gì cám ơn ta?"
Thẩm Tử Trai thính tai, nghe được lời của hắn cười nói:" Đem Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng tạ lễ cho ngươi, như thế nào?"
Phương ngự y hoảng hốt khoát tay nói:" Vương gia giữ lại thôi, hai người kia là hoàng thượng ban thưởng, trừ Vương gia, ai dám muốn?"
Thẩm Tử Trai cười nói:" Nếu không, Bổn vương giúp ngươi tìm một vị cô nương tốt làm thê tử, ngươi cũng nên nhanh chóng thành thân đi."
Phương ngự y mắt trợn trắng nói:" Không nhọc Vương gia phí tâm."
Tới tối, Thẩm Tử Trai cầm khí cười hoàn vào phòng, khóe miệng không khỏi chứa nét cười.
Hạ Trọng Phương vừa tắm rửa xong, thấy Thẩm Tử Trai tiến vào, liền để cho a hoàn trải giường chiếu, muốn lên giường an giấc.
Thẩm Tử Trai phân phó Linh Chi:" Mang một chén sữa bò tới."
Linh Chi đáp ứng rất nhanh bưng tới một chén sữa bò ấm.
Một lúc sau, tất cả a hoàn, bà tử đều lui xuống, trong phòng yên tĩnh trở lại, lúc này Thẩm Tử Trai ôm Hạ Trọng Phương, ghé tai nàng nói:" Phương nương, chúng ta viên phòng thôi!"
" Không tốt đâu!" Hạ Trọng Phương có chút sợ, nói nhỏ:" Đợi sinh cục cưng xong thôi."
Thẩm Tử Trai cắn nhẹ lỗ tai Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng mút, nhỏ nhẹ nói:"Cái này không được, thân thể của ngươi, sao có thể để nhi tử tới phá đây?"
Hạ Trọng Phương trong nháy mắt mặt đã đỏ, lẩm bẩm nói:" Vương gia lại nói bậy."
" Cũng không phải là nói bậy, là thật." Thẩm Tử Trai dịu dàng mà tỉ mỉ hôn môi Trọng Phương, bàn tay bận rộn dò xuống phía dưới, dò đến cổ áo bên trong.
Hạ Trọng Phương ưm một tiếng, yếu ớt ở trong ngực Thẩm Tử Trai.
Thẩm Tử Trai nhanh chóng cuốn lấy cái lưỡi thơm tho của Hạ Trọng Phương, một hồi lâu mới buông ra, đi xuống phía dưới cần cổ nàng. Bàn tay vén xiêm áo lên, ngay sau đó liền ngậm nơi đẫy đà của nàng.
" Vương gia, Vương gia, ta hiện nay cũng không có sữa..." Hạ Trọng Phương rên rỉ nói.
Thẩm Tử Trai buông bên đẫy đà này ra nhưng rất nhanh đã quay đầu sang bên kia mút, vừa mút vừa nói:" Phương nương ta sẽ hảo hảo thương nàng."
Hạ Trọng Phương đã mềm thành một vũng nước, thấp giọng hô:" Vương gia, Vương gia!"
Thẩm Tử Trai vẫn ngậm một bên đẫy đà, từ từ dời xuống dưới, dò vào váy bên trong, nhẹ nhàng xoa.
Hạ Trọng Phương sợ Thẩm Tử Trai đè ép bụng nàng, thân thể rụt một cái.
Thẩm Tử Trai ôm Hạ Trọng Phương từ phía sau lưng, để cho nàng tựa vào người mình, sớm cởi xiêm áo của nàng ra, một tay xoa bóp nơi đẫy đà một tay khác lại trượt xuống phía dưới, nhẹ nhàng động, tiến tiến xuất xuất.
Hạ Trọng Phương động tình, ngước mặt lên, đến gần môi Thẩm Tử Trai, vừa đúng Thẩm Tử Trai cũng cúi thấp đầu xuống, hai người thân thiết quấn quít, trong phòng tràn ngập tiếng thở dốc.
" Vương gia, Vương gia, ta không chịu nổi." Hai chân Hạ Trọng Phương kẹp chặt thắt lưng Thẩm Tử Trai. Thẩm Tử Trai nhẹ giọng nói:" Còn không có làm thực nàng liền không chịu nổi?"
Hạ Trọng Phương tinh tế thở gấp:" Vương gia đến đây chấm dứt thôi? Không chỉ ... ta không chịu nổi, chỉ sợ cục cưng cũng không chịu nổi nha!"
Thẩm Tử Trai ghé tai nàng nói:" Phương ngự y cho ta một viên khí cười hoàn, đợi lát nữa chỉ cần nàng cười một cái liền không đau."
Thần kỳ như vậy? Hạ Trọng Phương không tin, nhẹ giùng giằng, muốn Thẩm Tử Trai buông nàng ra.
Thẩm Tử Trai từ trong ngực lấy ra khí cười hoàn, bóp nát vỏ ngoài, lấy ra một viên thuốc với năm màu sắc khác nhau, đưa đến ngoài động hoa đào của Hạ Trọng Phương, nhẹ nhàng xoay tròn.
Thuốc kia bị một mảnh lửa nóng bao quanh, rất nhanh liền hòa tan có mùi hương thoang thoảng.
Hạ Trọng Phương chỉ cảm thấy phía dưới nhột, không khỏi bắt tay Thẩm Tử Trai đi vào, ngâm nói:" Vương gia, ta thật là nhột."
Thẩm Tử Trai biết đã không sai biệt lắm, đem xiêm áo Hạ Trọng Phương cởi ra toàn bộ, để bên giường, nhẹ nhàng hôn toàn thân nàng, qua ánh nến thấy bụng nàng mặc dù hơi gồ lên, nhưng nơi đẫy đà lại càng thêm mượt mà, đường cong mê người, không khỏi cúi đầu hút. Đến khi Hạ Trọng Phương yêu kiều gọi mới buông ra, nằm dài trên giường, từ phía sau ôm Hạ Trọng Phương, một tay ôm nơi đẫy đà của nàng, một cái tay khác nhẹ nâng chân của nàng lên, thử thăm dò.
Hạ Trọng Phương cảm thấy vừa ướt vừa nhột lại nóng, không tự chủ được giật giật eo.
Thẩm Tử Trai một mặt dò xét, một mặt tinh tế hôn cổ Hạ Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương yêu kiều hô:" Vương gia, không cần!"
" Thật không muốn? "Thẩm Tử Trai lại dò vào một chút.
Hạ Trọng Phương chỉ cảm thấy một cỗ tê dại toàn thân.
Thẩm Tử Trai nhân cơ hội tiến thêm một chút.
" Nhột! "Hạ Trọng Phương nhẹ kêu, hít một hơi, nhột đến phải cười một tiếng.
Thẩm Tử Trai thừa dịp nàng nở nụ cười, liền đi vào.
" Nha! "Hạ Trọng Phương kêu lên, vừa đau lại nhột, không khỏi cười một tiếng, cảm giác đau kia chỉ trong nháy mắt liền biến mất, thay thế là cảm giác nhộn nhạo, như thuyền nhỏ đong đưa trong nước.
Cơn đau đớn qua đi qua, Hạ Trọng Phương chỉ biết dán chặt vào Thẩm Tử Trai mặc hắn động.
Thẩm Tử Trai vừa động vừa lẩm bẩm:" Thai nhi cũng đã năm tháng, mới có thể có được nàng, thật là không dễ."
Hạ Trọng Phương một trận co quắp nói:" Vương gia, Vương gia, ta thật không được."
Thẩm Tử Trai nghẹn lâu như vậy, đương nhiên không chịu từ bỏ, tiếp tục động, dụ dỗ nói:" Một hồi nữa sẽ không sao."
Qua hai khắc, Thẩm Tử Trai vẫn còn động, Hạ Trọng Phương đã mềm thành nước, cầu xin:" Vương gia, Vương gia, ta thật không được, lần sau lần sau đi." Vừa nói lại nhột, rồi lại bật cười.
Thẩm Tử Trai lại lần nữa thẳng tiến, nghe được tiếng kêu của Hạ Trọng Phương, biết đã thành công đạt được mục đích, lại đi vào một chút, tiếp tục động.
Chiều nay, xuân quang vô hạn.
Danh sách chương