Ngày hôm sau, Hạ Trọng Phương thiếu chút nữa không dậy được, thật không dễ dàng gượng dậy thì cả người bủn rủn muốn ngã xuống.
Linh Chi và Tiền bà tới đỡ nàng, thấy sắc mặt nàng vô cùng kiều diễm, vẫn liếc mắt nhìn, nhưng như không có chuyện gì xảy ra hầu hạ nàng rửa mặt.
Đợi lúc không còn ai trong phòng, Tiền bà tử mới khuyên Hạ Trọng Phương mấy câu, nói là trong lúc có thai không thể quá mức để tránh động thai khí, vân vân....
Hạ Trọng Phương thẹn thùng đỏ mặt, thấp giọng biện bạch:" Vương gia nói đã hỏi qua Phương ngự y, nói là có thể, lúc này mới..."
Tiền bà thấy nàng thẹn thùng, liền cười một tiếng không nói nhiều nữa.
Thẩm Tử Trai được cởi bỏ lệnh cấm, đúng là không ngừng lại được, buổi tối hai ngày sau đều quấn lấy Hạ Trọng Phương, yêu cầu vô độ.
Hạ Trọng Phương sợ động thai khí, cuối cùng đành nhờ Phương ngự y chuẩn bị cho Thẩm tử trai Thanh Tâm hoàn, để thanh tâm quả dục.
Phương ngự y bắt mạch cho Thẩm Tử Trai, nói cho hắn biết tin tức tốt:" Dư độc trong cơ thể Vương gia đã được thanh lọc. Cũng không cần dùng thuốc giải độc nữa."
Thẩm Tử Trai cười khổ nói:" Đáng tiếc, thay vì dùng thuốc giải, ta lại phải dùng Thanh Tâm hoàn đây!"
Phương ngự y không khỏi cười ha ha.
Lúc trước, Thẩm Tử Trai đã phải tự kiềm chế, thật không dễ dàng mới được nếm một chút ngon ngọt, tinh thần đang sảng khoái. Không ngờ sau giờ ngọ, hắn nhận được tin xấu, khiến sắc mặtThẩm Tử Trai thoáng cái liền âm trầm.
Thì ra Quý Minh Xuân vẫn không rời kinh, không biết bằng cách nào, hiện nay có một chức vị ở Binh bộ.
Thẩm Tử Trai căm tức nói:" Dám cùng Tề vương phủ đối nghịch trợ giúp Quý Minh Xuân, không phải là người của Tô Thục phi thì là người của thái tử. Quý Minh Xuân nếu thành người của bọn họ, Bổn vương nhất thời cũng không tiện động đến hắn."
Kiều Thiệu Nguyên nói:" Vương gia hiện giờ không nên manh động, chúng ta cần tìm hiểu xem ai là người giúp hắn phục quan. Đó mới là điều quan trọng."
Thẩm Tử Trai định thần, trầm ngâm hồi lâu, nói:" Lúc trước cự tuyệt hôn sự của Tô gia, người của Tô gia mặc dù không nói gì nhưng tất nhiên là ghi hận trong lòng. Quý Minh Xuân phục có lẽ là do Tô gia nâng đỡ, mượn thế lực của Thục phi nương nương."
Kiều Thiệu Nguyên nói:" Nếu là do Thục phi nương nương, sợ là nàng đã chọn ủng hộ Tứ Vương Gia."
Thẩm Tử Trai vẫn bước đi thong thả nói:" Bổn vương nếu có tư binh của mình, thì sợ gì thái tử và Tứ Vương Gia?"
Kiều Thiệu Nguyên âm thầm thở dài một tiếng, nếu Vương gia cưới Vương Du làm Vương Phi, sẽ có sự ủng hộ của cữu cữu nàng là Vi Thanh Nhĩ thì lo gì không có binh mã? Lúc này,ở một nơi khác, Quý Minh Xuân đang dương dương đắc ý, nói với Trần Hiên:" Nếu có thể biến toàn bộ nhân mã của Binh bộ thành người của Tứ Vương Gia, đến lúc đó dù ai đó có sự ủng hộ của Vi Thanh Nhĩ cũng sẽ không làm được gì. Lúc đó chúng ta hà tất phải sợ thái tử?"
Trần Hiên thấy nhân phẩm Quý Minh Xuân mặc dù không tốt nhưng quả thật có mấy phần kiến thức, và lại hắn cũng đã gian khổ học tập mười mấy năm để đậu Tiến sĩ, bởi vậy thầm gật đầu cười nói:" Cuộc chiến này vô cùng quan trọng, nhưng cũng không phải nói đánh là có thể đánh,"
Quý Minh Xuân hiểu lời này có nhiều ẩn ý, hỏi lại:" Thật sẽ đánh sao?"
Trần Hiên cúi xuống nói tai Quý Minh Xuân nói:" Không đánh sao Tứ Vương Gia có thể tiến vào kinh, đạt được mong muốn của mình? "
Trong lòng Quý Minh Xuân mừng thầm, bởi chỉ khi Tứ Vương Gia đăng vị, hắn mới có thể hoàn toàn lật người. Hiện nay mặc dù hắn có chức vị ở Binh bộ vẫn có chút cảm giác sợ hãi,lo lắng.
Hạ Trọng Phương cũng biết được chuyện Quý Minh Xuân phục quan, không khỏi cau mày. Quý Minh Xuân bị đuổi khỏi Tề vương phủ, chẳng những không có hồi hương mà còn thăng quan, đây chính là hung hăng đánh Tề vương một bạt tai!
Tiểu Ngọc Lan cũng nghe thấy chuyện này, không khỏi kinh ngạc, nhất thời thầm hối hận, sớm biết Quý Minh Xuân sẽ xoay người, ngày đó không nên quá tuyệt tình đuổi hắn đi, giữ lại một đường lui, để tránh sau này sinh oán hận. Và lại xem ra hiện nay Tề vương phủ chỉ còn dáng vẻ bên ngoài, việc Quý Minh Xuân phục chức rêu rao khắp nơi như vậy nhưng Tề vương phủ cũng không làm được gì.
Lúc này, ở Vương phủ, Hạ Trọng Phương đang suy nghĩ sau này Vương Phủ phải nuôi binh, nhưng thiếu tiền bạc, bởi vậy mới để cho Phương Chấp Bình giúp đỡ kiểm kê sổ sách cửa hàng son phấn, phát hiện lợi nhuận tương đối khá, rất vui mừng. Đợi Phương Chấp Tâm tới nàng lại để cho nàng ta giúp đỡ kiểm kê một cửa hàng khác.
Phương Chấp Tâm cười trêu nói:" Hiện nay Vương Phi còn thiếu bạc sao ?"
"Bạc càng nhiều càng tốt mà." Hạ Trọng Phương cười.
Phương Chấp Tâm vừa nghe, liền nói:" Nếu như thế thì tỷ nhập cổ phần vào cửa hàng lương thực của chúng ta đi. Cái này kiếm rất được đấy nhé."
Hạ Trọng Phương hỏi thêm mấy câu về cửa hàng lương thực, liền đem ngân phiếu giao cho Phương Chấp Tâm để nàng thay mình nhập cổ.
Thẩm Tử Trai đã điều tra việc của Quý Minh Xuân một phen, cuối cùng biết được Quý Minh Xuân là nhờ môn lộ của Tô Thục phi mới vào được Binh bộ. Chẳng qua là người của binh bộ trừ người của hoàng thượng thì gần một nửa là người của thái tử, một nửa còn lại là người của Tứ Vương Gia. Nên hắn cũng không thể nhúng tay vào, không làm gì được Quý Minh Xuân.
Trầm Ngọc Tiên biết được cũng tức giận, cùng Trầm Hương nói: " Họ Quý kia chỉ sợ hiện nay vô cùng đắc ý, thật là tức chết bản Quận chúa."
Trầm Hương khuyên mấy câu không được, cuối cùng đành phải đổi đề tài:" Quận chúa, hiện nay bệnh của Vương gia đã tốt, Vương Phi lại mang thai, thật là song hỷ lâm môn, thừa dịp khí trời tốt, không bằng tổ chức gia yến để đại gia chúng ta vui mừng một phen?"
Nói đến việc bệnh của Thẩm Tử Trai đã tốt, Trầm Ngọc Tiên mới có sắc mặt vui mừng cười nói:" Phương ngự y đã chẩn đoán chính xác, nói trong cơ thể ca ca dư độc đã hết, hiện nay chỉ cần tỉ mỉ điều dưỡng, cũng không cần dùng dược nữa, đúng là chuyện vui."
Hai người thương nghị liền quyết định buổi tối ngày hôm sau sẽ thiết gia yến, mời phu phụ Vương Trạng nguyên và Phó phu nhân tới đây dự tiệc.
Thẩm Tử Trai nghe được muốn thiết gia yến liền cười nói: "Nếu như thế cũng đưa thiếp mời cho Phương gia di nương đi, dù sao cũng là mẹ đẻ của Phương nương!"
Một di nương mà thôi cũng cần phải đưa thiếp mời? Trầm Ngọc Tiên mặc dù không tình nguyện nhưng vừa nghĩ Hạ Trọng Phương đang mang thai, mời mẹ đẻ nàng, có lẽ nàng cũng vui mừng, bởi vậy miễn cưỡng đáp ứng.
Tiểu Ngọc Lan nhận được thiệp của Vương Phủ liền nhanh chóng đưa cho Sài thị nhìn, trong lòng đắc ý cực kỳ. Có một nữ nhi là Vương Phi, Vương Phủ cũng phải cho mình mặt mũi!
Vi Thanh Mi lúc nhận được thiệp, biết là gia yến cùng Vương Tinh Huy nói:" Ở Vương Phủ mấy tháng, nha đầu Quận chúa kia cũng coi chúng ta là người nhà, gia yến cũng không quên mờichúng ta."
Vương Tinh Huy nói:" Khó được nàng có lòng, ta tự nhiên sẽ đi. Và lại bệnh của Vương gia đã hết, quả thật nên ăn mừng một phen." Vương Tinh Huy cũng đang muốn tìm Thẩm Tử Trai nói một chút chuyện Quý Minh Xuân thăng quan đây!
Vương Du tự nhiên không muốn đến Vương Phủ, hừ nói:" Người nào hiếm lạ cái Vương Phủ đó? Con mới không đi."
Vi Thanh Mi đang muốn nói chuyện thì có bà tử đi vào nói:" Phu nhân, Chung bà vú đã đến bên ngoài thành ạ!"
Vi Thanh Mi vừa nghe đứng lên nói:" Không phải nói còn hai ngày nữa mới đến sao? Sao lại tới nhanh vậy?" Vừa nói vừa dặn quản gia đi đón Chung bà vú.
Vương Du nghe Chung bà vú tới, dù sao đây là bà vú của nàng, cũng có chút vui mừng, nhưng cứ nghĩ Chung bà vú tới là có mục đích, lại vô cùng mất hứng.
Vi Thanh Mi sợ nàng suy nghĩ nhiều, liền nói:" Vàng thật không sợ lửa, bên ngoài lời đồn đại gì cũng có, chúng ta đưa Chung bà vú tới đây, là để chứng tỏ cho người ngoài thấy mọi lời đồn là sai."
Vương Du trong lòng mặc dù không thoải mái nhưng Chung bà vú cũng đã tới, nàng cũng không thể làm gì nữa.
Hai canh giờ sau, quản gia dẫn Chung bà vú vào phủ.
Nhiều năm không gặp, Chung bà vú vừa thấy Vi Thanh Mi vội vàng hành lễ hô:" Lão gia, phu nhân!"
Vương Du cũng vội vàng tiến lên đỡ bà vú Chung nói:" Bà vú già đi rất nhiều!"
Chung bà vú vừa thấy Vương Du không khỏi nói:" Thủy thổ Kinh thành quả nhiên tốt, Du nương đẹp lên rất nhiều."
Vi Thanh Mi sớm bảo người mang hành lý của Chung bà vú vào, để cho nàng đi rửa mặt rồi cùng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, cả gia đình lên đại sảnh ngồi uống trà, nói chuyện.
Ngay trước mặt Vương Du, Vi Thanh Mi để cho Chung bà vú lặp lại lần nữa chuyện năm đó.
Chung bà vú thấy Vương Du dựa bên người Vi Thanh Mi, mẹ con thân thiết, lại nhìn tướng mạo nàng quả thật cùng Vương gia có mấy phần tương tự, liền định thần nghĩ có thể là mình hoa mắt nhìn lầm rồi. Thời gian ngắn ngủi như vậy làm sao có thể có người tráo đổi oa nhi đây?
Chung bà vú nhớ lại, liền nói lúc ấy có lẽ là hoa mắt mới nhìn oa nhi có tóc thành đầu trọc.
Vương Tinh Huy cùng Vi Thanh Mi nghe xong, quả thật thấy giống lời kể của Tiểu Ngọc Lan và phu thê Hạ thị. Bởi vậy lại hỏi chuyện phát sinh lúc đến nhà phú thương.
Chung bà vú lần này lại dám bảo đảm nói:" Đến nhà phú thương, ta cùng quản gia thay phiên trông coi Du nương, trừ khi tắm rửa và đi nhà xí, ta nửa bước cũng không có rời. Lúc ôm Du nương đến phủ Cố phú thương, trên người Du nương có gì đặc thù, mặc đồ lót gì ta đều nhớ, không thể nào có chuyện bị người tráo đổi."
Vương Tinh Huy cùng Vi Thanh Mi nghe lần nữa thở phào nhẹ nhỏm.
Vương Du cũng lộ ra nét cười, giương mắt nhìn Vi Thanh Mi, nương, ta đã nói đã nói đó đều là tin đồn bậy bạ, nương còn nhất quyết đưa bà vú về kinh.
Trời tối, mọi người liền giải tán đi nghỉ ngơi.
Vi Thanh Mi ngồi trong phòng gẩy gẩy bấc đèn, nói với Vương Tinh Huy:" Phu quân, có lẽ Chung bà vú còn có lời chưa nói hết."
Vương Tinh Huy hỏi: "Làm sao nàng có thể khẳng định như vậy?"
Vi Thanh Mi nói:" Vừa mới vào cửa, lúc Chung bà vú nhìn thấy Du nương cũng có nghi ngờ nên mới thầm quan sát nàng. Khi nói đến đêm hôm ta sinh con ở ngôi miếu đổ nát đó, Chung bà vú lại lần nữa lén nhìn Du nương, rất là khả nghi."
Vương Tinh Huy cũng chú ý tới sự khác thường của bà vú Chung, lúc này nghe lời của Vi Thanh Mi, gật đầu nói:" Chung bà vú già rồi, không nhạy bén bằng trước kia, nàng tự cho là đã che giấu rất tốt, thật ra thì để lộ ra nhiều điểm hoài nghi. Nhìn dáng dấp, nàng cũng không xác định Du nương có phải bị đổi hay không?"
Vi Thanh Mi trầm ngâm, nếu Chung bà vú nói Vương Du chắc chắn đã bị ôm nhầm nàng sẽ hoài nghi nàng ta bị người thu mua. Nhưng hôm nay nghe Chung bà vú nói vậy nàng lại nghi ngờ.
Vương Tinh Huy nói:" Du nương giống chúng ta như vậy, nàng chắc chắn là người của Vương gia ta, chẳng qua là suốt quá trình đó phát sinh chuyện gì làm Chung bà vú nghi ngờ, ta cần phải làm rõ."
Vi Thanh Mi gật đầu, một lúc sau nói:" Có lẽ ta nên tìm hiểu một chút."
Chung bà vú trở lại phòng, mặc dù đi đường mệt nhọc nhưng vẫn không ngủ được. Nàng là người trung hậu, năm đó nhìn thấy oa nhi lúc đầu có tóc sau lại không có. Chuyện này đã luôn là tâm bệnh của nàng. Trên đường lên kinh, vốn quyết định phải nói chuyện này, về phần mình có hoa mắt hay không tùy vào lão gia cùng phu nhân phán đoán và điều tra. Nhưng là khi thấy Vương Du lại nói không ra nghi ngờ của mình. Hiện nay nằm trên giường lại thấy bất an. Lão gia cùng phu nhân đón mình lên kinh thành không phải là muốn để cho mình nói thật sao?
Chung bà vú đang cảm thấy vô cùng áy náy, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, bên ngoài, Vi Thanh Mi gọi nhỏ:" Bà vú là ta! "
Chung bà vú vội vàng đáp một tiếng, đứng dậy thắp đèn mở cửa để cho Vi Thanh Mi đi vào.
Vi Thanh Mi khép cửa lại, ngồi ở mép giường nói:" Bà vú, Du nương là nữ nhi của chúng ta, cái này không phải là giả. Chẳng qua năm đó ở ngôi miếu đổ nát ấy, đến tột cùng còn xảy ra chuyện gì? Ngươi hãy nói hết những gì mình còn nhớ đi."
Chung bà vú ấp úng nói:" Phu nhân, chuyện xảy ra, chỉ sợ là ta hoa mắt, nói ra lại đảm đương không nổi, bởi vậy không dám nói lung tung."
Vi Thanh Mi nói:" Ngươi đã hoài nghi, liền nói ra đi, về phần có phải ngươi hoa mắt hay không, bây giờ chúng ta tạm thời không bàn đến."
Đúng lúc này, Vương Du cũng không ngủ được, cầm đèn lồng tới đây muốn tìm Chung bà vú trò chuyện, thấy trong phòng có ánh đèn lại nghe được có tiếng nói, không biết tại sao lại đứng sau cửa sổ nghe trộm.
Linh Chi và Tiền bà tới đỡ nàng, thấy sắc mặt nàng vô cùng kiều diễm, vẫn liếc mắt nhìn, nhưng như không có chuyện gì xảy ra hầu hạ nàng rửa mặt.
Đợi lúc không còn ai trong phòng, Tiền bà tử mới khuyên Hạ Trọng Phương mấy câu, nói là trong lúc có thai không thể quá mức để tránh động thai khí, vân vân....
Hạ Trọng Phương thẹn thùng đỏ mặt, thấp giọng biện bạch:" Vương gia nói đã hỏi qua Phương ngự y, nói là có thể, lúc này mới..."
Tiền bà thấy nàng thẹn thùng, liền cười một tiếng không nói nhiều nữa.
Thẩm Tử Trai được cởi bỏ lệnh cấm, đúng là không ngừng lại được, buổi tối hai ngày sau đều quấn lấy Hạ Trọng Phương, yêu cầu vô độ.
Hạ Trọng Phương sợ động thai khí, cuối cùng đành nhờ Phương ngự y chuẩn bị cho Thẩm tử trai Thanh Tâm hoàn, để thanh tâm quả dục.
Phương ngự y bắt mạch cho Thẩm Tử Trai, nói cho hắn biết tin tức tốt:" Dư độc trong cơ thể Vương gia đã được thanh lọc. Cũng không cần dùng thuốc giải độc nữa."
Thẩm Tử Trai cười khổ nói:" Đáng tiếc, thay vì dùng thuốc giải, ta lại phải dùng Thanh Tâm hoàn đây!"
Phương ngự y không khỏi cười ha ha.
Lúc trước, Thẩm Tử Trai đã phải tự kiềm chế, thật không dễ dàng mới được nếm một chút ngon ngọt, tinh thần đang sảng khoái. Không ngờ sau giờ ngọ, hắn nhận được tin xấu, khiến sắc mặtThẩm Tử Trai thoáng cái liền âm trầm.
Thì ra Quý Minh Xuân vẫn không rời kinh, không biết bằng cách nào, hiện nay có một chức vị ở Binh bộ.
Thẩm Tử Trai căm tức nói:" Dám cùng Tề vương phủ đối nghịch trợ giúp Quý Minh Xuân, không phải là người của Tô Thục phi thì là người của thái tử. Quý Minh Xuân nếu thành người của bọn họ, Bổn vương nhất thời cũng không tiện động đến hắn."
Kiều Thiệu Nguyên nói:" Vương gia hiện giờ không nên manh động, chúng ta cần tìm hiểu xem ai là người giúp hắn phục quan. Đó mới là điều quan trọng."
Thẩm Tử Trai định thần, trầm ngâm hồi lâu, nói:" Lúc trước cự tuyệt hôn sự của Tô gia, người của Tô gia mặc dù không nói gì nhưng tất nhiên là ghi hận trong lòng. Quý Minh Xuân phục có lẽ là do Tô gia nâng đỡ, mượn thế lực của Thục phi nương nương."
Kiều Thiệu Nguyên nói:" Nếu là do Thục phi nương nương, sợ là nàng đã chọn ủng hộ Tứ Vương Gia."
Thẩm Tử Trai vẫn bước đi thong thả nói:" Bổn vương nếu có tư binh của mình, thì sợ gì thái tử và Tứ Vương Gia?"
Kiều Thiệu Nguyên âm thầm thở dài một tiếng, nếu Vương gia cưới Vương Du làm Vương Phi, sẽ có sự ủng hộ của cữu cữu nàng là Vi Thanh Nhĩ thì lo gì không có binh mã? Lúc này,ở một nơi khác, Quý Minh Xuân đang dương dương đắc ý, nói với Trần Hiên:" Nếu có thể biến toàn bộ nhân mã của Binh bộ thành người của Tứ Vương Gia, đến lúc đó dù ai đó có sự ủng hộ của Vi Thanh Nhĩ cũng sẽ không làm được gì. Lúc đó chúng ta hà tất phải sợ thái tử?"
Trần Hiên thấy nhân phẩm Quý Minh Xuân mặc dù không tốt nhưng quả thật có mấy phần kiến thức, và lại hắn cũng đã gian khổ học tập mười mấy năm để đậu Tiến sĩ, bởi vậy thầm gật đầu cười nói:" Cuộc chiến này vô cùng quan trọng, nhưng cũng không phải nói đánh là có thể đánh,"
Quý Minh Xuân hiểu lời này có nhiều ẩn ý, hỏi lại:" Thật sẽ đánh sao?"
Trần Hiên cúi xuống nói tai Quý Minh Xuân nói:" Không đánh sao Tứ Vương Gia có thể tiến vào kinh, đạt được mong muốn của mình? "
Trong lòng Quý Minh Xuân mừng thầm, bởi chỉ khi Tứ Vương Gia đăng vị, hắn mới có thể hoàn toàn lật người. Hiện nay mặc dù hắn có chức vị ở Binh bộ vẫn có chút cảm giác sợ hãi,lo lắng.
Hạ Trọng Phương cũng biết được chuyện Quý Minh Xuân phục quan, không khỏi cau mày. Quý Minh Xuân bị đuổi khỏi Tề vương phủ, chẳng những không có hồi hương mà còn thăng quan, đây chính là hung hăng đánh Tề vương một bạt tai!
Tiểu Ngọc Lan cũng nghe thấy chuyện này, không khỏi kinh ngạc, nhất thời thầm hối hận, sớm biết Quý Minh Xuân sẽ xoay người, ngày đó không nên quá tuyệt tình đuổi hắn đi, giữ lại một đường lui, để tránh sau này sinh oán hận. Và lại xem ra hiện nay Tề vương phủ chỉ còn dáng vẻ bên ngoài, việc Quý Minh Xuân phục chức rêu rao khắp nơi như vậy nhưng Tề vương phủ cũng không làm được gì.
Lúc này, ở Vương phủ, Hạ Trọng Phương đang suy nghĩ sau này Vương Phủ phải nuôi binh, nhưng thiếu tiền bạc, bởi vậy mới để cho Phương Chấp Bình giúp đỡ kiểm kê sổ sách cửa hàng son phấn, phát hiện lợi nhuận tương đối khá, rất vui mừng. Đợi Phương Chấp Tâm tới nàng lại để cho nàng ta giúp đỡ kiểm kê một cửa hàng khác.
Phương Chấp Tâm cười trêu nói:" Hiện nay Vương Phi còn thiếu bạc sao ?"
"Bạc càng nhiều càng tốt mà." Hạ Trọng Phương cười.
Phương Chấp Tâm vừa nghe, liền nói:" Nếu như thế thì tỷ nhập cổ phần vào cửa hàng lương thực của chúng ta đi. Cái này kiếm rất được đấy nhé."
Hạ Trọng Phương hỏi thêm mấy câu về cửa hàng lương thực, liền đem ngân phiếu giao cho Phương Chấp Tâm để nàng thay mình nhập cổ.
Thẩm Tử Trai đã điều tra việc của Quý Minh Xuân một phen, cuối cùng biết được Quý Minh Xuân là nhờ môn lộ của Tô Thục phi mới vào được Binh bộ. Chẳng qua là người của binh bộ trừ người của hoàng thượng thì gần một nửa là người của thái tử, một nửa còn lại là người của Tứ Vương Gia. Nên hắn cũng không thể nhúng tay vào, không làm gì được Quý Minh Xuân.
Trầm Ngọc Tiên biết được cũng tức giận, cùng Trầm Hương nói: " Họ Quý kia chỉ sợ hiện nay vô cùng đắc ý, thật là tức chết bản Quận chúa."
Trầm Hương khuyên mấy câu không được, cuối cùng đành phải đổi đề tài:" Quận chúa, hiện nay bệnh của Vương gia đã tốt, Vương Phi lại mang thai, thật là song hỷ lâm môn, thừa dịp khí trời tốt, không bằng tổ chức gia yến để đại gia chúng ta vui mừng một phen?"
Nói đến việc bệnh của Thẩm Tử Trai đã tốt, Trầm Ngọc Tiên mới có sắc mặt vui mừng cười nói:" Phương ngự y đã chẩn đoán chính xác, nói trong cơ thể ca ca dư độc đã hết, hiện nay chỉ cần tỉ mỉ điều dưỡng, cũng không cần dùng dược nữa, đúng là chuyện vui."
Hai người thương nghị liền quyết định buổi tối ngày hôm sau sẽ thiết gia yến, mời phu phụ Vương Trạng nguyên và Phó phu nhân tới đây dự tiệc.
Thẩm Tử Trai nghe được muốn thiết gia yến liền cười nói: "Nếu như thế cũng đưa thiếp mời cho Phương gia di nương đi, dù sao cũng là mẹ đẻ của Phương nương!"
Một di nương mà thôi cũng cần phải đưa thiếp mời? Trầm Ngọc Tiên mặc dù không tình nguyện nhưng vừa nghĩ Hạ Trọng Phương đang mang thai, mời mẹ đẻ nàng, có lẽ nàng cũng vui mừng, bởi vậy miễn cưỡng đáp ứng.
Tiểu Ngọc Lan nhận được thiệp của Vương Phủ liền nhanh chóng đưa cho Sài thị nhìn, trong lòng đắc ý cực kỳ. Có một nữ nhi là Vương Phi, Vương Phủ cũng phải cho mình mặt mũi!
Vi Thanh Mi lúc nhận được thiệp, biết là gia yến cùng Vương Tinh Huy nói:" Ở Vương Phủ mấy tháng, nha đầu Quận chúa kia cũng coi chúng ta là người nhà, gia yến cũng không quên mờichúng ta."
Vương Tinh Huy nói:" Khó được nàng có lòng, ta tự nhiên sẽ đi. Và lại bệnh của Vương gia đã hết, quả thật nên ăn mừng một phen." Vương Tinh Huy cũng đang muốn tìm Thẩm Tử Trai nói một chút chuyện Quý Minh Xuân thăng quan đây!
Vương Du tự nhiên không muốn đến Vương Phủ, hừ nói:" Người nào hiếm lạ cái Vương Phủ đó? Con mới không đi."
Vi Thanh Mi đang muốn nói chuyện thì có bà tử đi vào nói:" Phu nhân, Chung bà vú đã đến bên ngoài thành ạ!"
Vi Thanh Mi vừa nghe đứng lên nói:" Không phải nói còn hai ngày nữa mới đến sao? Sao lại tới nhanh vậy?" Vừa nói vừa dặn quản gia đi đón Chung bà vú.
Vương Du nghe Chung bà vú tới, dù sao đây là bà vú của nàng, cũng có chút vui mừng, nhưng cứ nghĩ Chung bà vú tới là có mục đích, lại vô cùng mất hứng.
Vi Thanh Mi sợ nàng suy nghĩ nhiều, liền nói:" Vàng thật không sợ lửa, bên ngoài lời đồn đại gì cũng có, chúng ta đưa Chung bà vú tới đây, là để chứng tỏ cho người ngoài thấy mọi lời đồn là sai."
Vương Du trong lòng mặc dù không thoải mái nhưng Chung bà vú cũng đã tới, nàng cũng không thể làm gì nữa.
Hai canh giờ sau, quản gia dẫn Chung bà vú vào phủ.
Nhiều năm không gặp, Chung bà vú vừa thấy Vi Thanh Mi vội vàng hành lễ hô:" Lão gia, phu nhân!"
Vương Du cũng vội vàng tiến lên đỡ bà vú Chung nói:" Bà vú già đi rất nhiều!"
Chung bà vú vừa thấy Vương Du không khỏi nói:" Thủy thổ Kinh thành quả nhiên tốt, Du nương đẹp lên rất nhiều."
Vi Thanh Mi sớm bảo người mang hành lý của Chung bà vú vào, để cho nàng đi rửa mặt rồi cùng ăn cơm.
Sau khi ăn xong, cả gia đình lên đại sảnh ngồi uống trà, nói chuyện.
Ngay trước mặt Vương Du, Vi Thanh Mi để cho Chung bà vú lặp lại lần nữa chuyện năm đó.
Chung bà vú thấy Vương Du dựa bên người Vi Thanh Mi, mẹ con thân thiết, lại nhìn tướng mạo nàng quả thật cùng Vương gia có mấy phần tương tự, liền định thần nghĩ có thể là mình hoa mắt nhìn lầm rồi. Thời gian ngắn ngủi như vậy làm sao có thể có người tráo đổi oa nhi đây?
Chung bà vú nhớ lại, liền nói lúc ấy có lẽ là hoa mắt mới nhìn oa nhi có tóc thành đầu trọc.
Vương Tinh Huy cùng Vi Thanh Mi nghe xong, quả thật thấy giống lời kể của Tiểu Ngọc Lan và phu thê Hạ thị. Bởi vậy lại hỏi chuyện phát sinh lúc đến nhà phú thương.
Chung bà vú lần này lại dám bảo đảm nói:" Đến nhà phú thương, ta cùng quản gia thay phiên trông coi Du nương, trừ khi tắm rửa và đi nhà xí, ta nửa bước cũng không có rời. Lúc ôm Du nương đến phủ Cố phú thương, trên người Du nương có gì đặc thù, mặc đồ lót gì ta đều nhớ, không thể nào có chuyện bị người tráo đổi."
Vương Tinh Huy cùng Vi Thanh Mi nghe lần nữa thở phào nhẹ nhỏm.
Vương Du cũng lộ ra nét cười, giương mắt nhìn Vi Thanh Mi, nương, ta đã nói đã nói đó đều là tin đồn bậy bạ, nương còn nhất quyết đưa bà vú về kinh.
Trời tối, mọi người liền giải tán đi nghỉ ngơi.
Vi Thanh Mi ngồi trong phòng gẩy gẩy bấc đèn, nói với Vương Tinh Huy:" Phu quân, có lẽ Chung bà vú còn có lời chưa nói hết."
Vương Tinh Huy hỏi: "Làm sao nàng có thể khẳng định như vậy?"
Vi Thanh Mi nói:" Vừa mới vào cửa, lúc Chung bà vú nhìn thấy Du nương cũng có nghi ngờ nên mới thầm quan sát nàng. Khi nói đến đêm hôm ta sinh con ở ngôi miếu đổ nát đó, Chung bà vú lại lần nữa lén nhìn Du nương, rất là khả nghi."
Vương Tinh Huy cũng chú ý tới sự khác thường của bà vú Chung, lúc này nghe lời của Vi Thanh Mi, gật đầu nói:" Chung bà vú già rồi, không nhạy bén bằng trước kia, nàng tự cho là đã che giấu rất tốt, thật ra thì để lộ ra nhiều điểm hoài nghi. Nhìn dáng dấp, nàng cũng không xác định Du nương có phải bị đổi hay không?"
Vi Thanh Mi trầm ngâm, nếu Chung bà vú nói Vương Du chắc chắn đã bị ôm nhầm nàng sẽ hoài nghi nàng ta bị người thu mua. Nhưng hôm nay nghe Chung bà vú nói vậy nàng lại nghi ngờ.
Vương Tinh Huy nói:" Du nương giống chúng ta như vậy, nàng chắc chắn là người của Vương gia ta, chẳng qua là suốt quá trình đó phát sinh chuyện gì làm Chung bà vú nghi ngờ, ta cần phải làm rõ."
Vi Thanh Mi gật đầu, một lúc sau nói:" Có lẽ ta nên tìm hiểu một chút."
Chung bà vú trở lại phòng, mặc dù đi đường mệt nhọc nhưng vẫn không ngủ được. Nàng là người trung hậu, năm đó nhìn thấy oa nhi lúc đầu có tóc sau lại không có. Chuyện này đã luôn là tâm bệnh của nàng. Trên đường lên kinh, vốn quyết định phải nói chuyện này, về phần mình có hoa mắt hay không tùy vào lão gia cùng phu nhân phán đoán và điều tra. Nhưng là khi thấy Vương Du lại nói không ra nghi ngờ của mình. Hiện nay nằm trên giường lại thấy bất an. Lão gia cùng phu nhân đón mình lên kinh thành không phải là muốn để cho mình nói thật sao?
Chung bà vú đang cảm thấy vô cùng áy náy, đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa, bên ngoài, Vi Thanh Mi gọi nhỏ:" Bà vú là ta! "
Chung bà vú vội vàng đáp một tiếng, đứng dậy thắp đèn mở cửa để cho Vi Thanh Mi đi vào.
Vi Thanh Mi khép cửa lại, ngồi ở mép giường nói:" Bà vú, Du nương là nữ nhi của chúng ta, cái này không phải là giả. Chẳng qua năm đó ở ngôi miếu đổ nát ấy, đến tột cùng còn xảy ra chuyện gì? Ngươi hãy nói hết những gì mình còn nhớ đi."
Chung bà vú ấp úng nói:" Phu nhân, chuyện xảy ra, chỉ sợ là ta hoa mắt, nói ra lại đảm đương không nổi, bởi vậy không dám nói lung tung."
Vi Thanh Mi nói:" Ngươi đã hoài nghi, liền nói ra đi, về phần có phải ngươi hoa mắt hay không, bây giờ chúng ta tạm thời không bàn đến."
Đúng lúc này, Vương Du cũng không ngủ được, cầm đèn lồng tới đây muốn tìm Chung bà vú trò chuyện, thấy trong phòng có ánh đèn lại nghe được có tiếng nói, không biết tại sao lại đứng sau cửa sổ nghe trộm.
Danh sách chương