Chung bà vú ngẫm nghĩ hồi lâu mới nói:" Năm đó, lúc tiểu thư mới ra đời, bà đỡ muốn cắt cuống rốn nên ta vội vàng đi tìm đồ lót sơ sinh, lúc đầu ta thấy rõ ràng trên đầu của nàng có tóc nhung mao, quay đi quay lại, đến khi ta cầm đồ lót
đến chuẩn bị mặc vào cho nàng lại phát hiện không có đám tóc nhung đó.
Nhưng lúc đó mọi người đều bận rộn, bởi vậy ta nghĩ là mình hoa mắt hoặc là tại lúc đó trời còn tối nên có thể do bóng của cái gì đó chiếu lên
đầu tiểu thư, khiến ta nhầm tưởng đó là tóc mao không biết chừng. Bởi
vậy mặc dù nghi ngờ ta cũng không dám nói lung tung."
Vi Thanh Mi nghe được, nhíu mày, hỏi:" Ngươi thấy vậy sao ngay từ đầu đã không nhắc tới?"
Chung bà vú xấu hổ nói:" Ta không nghĩ quá nhiều, lại sợ nói lung tung chọc
ra họa lớn mới mới không nói ra. Nếu là Ẩn bà bà vẫn còn, chúng ta có
thể hỏi lại nàng nhưng nàng lại qua đời rồi." Nàng vừa nói, vừa an ủi Vi Thanh Mi:" Du nương thân thể mặc dù không tốt, nhưng thông minh lanh
lợi, lại có mấy phần giống người Vương gia, có lẽ đúng là do bà vú ta
hoa mắt!"
Chung bà vú nói ra nghi ngờ trong lòng nhiều năm, nên cũng thở phào nhẹ nhõm, liền nói nhất định là mình hoa mắt rồi.
Vi Thanh Mi thất kinh, nghĩ năm đó mình sinh ở ngôi miếu đổ nát, theo Tiểu Ngọc Lan nói lúc ấy nàng cũng đang trốn ở bên trong miếu, chẳng lẽ nàng ta đã nhân cơ hội ra ngoài đổi hai đứa trẻ với nhau? Không, sẽ không,
Hạ Trọng Phương rõ ràng giống người Giản gia, Du nương lại có nét của
người Vương gia, có lẽ không phải bị đổi. Và lại Tiểu Ngọc Lan sao có
thể nhẫn tâm không nhận nữ nhi ruột thịt lại muốn nhận con người khác
làm nữ nhi đây? Chuyện này rất vô lý.
Vương Du đứng sau cửa sổ,
ngơ ngác xuất thần, nếu bà vú không phải là hoa mắt thì mình không phải
là thân sinh nữ nhi của phụ mẫu, mà là con riêng, vậy, vậy không bằng
lấy cái chết để định đoạt! Không, không, mình không thể nào là con
riêng. Tất cả đều là lỗi của Hạ Trọng Phương, nàng ta đã đoạt đi phi vị, hiện nay lại muốn đoạt phụ mẫu của mình, mình tuyệt không thể để cho
nàng được như ý!
Vương Du cân nhắc suy nghĩ rất lâu, hung tợn
nghĩ: Hạ Trọng Phương muốn đoạt phụ mẫu của ta, ta liền đoạt vị hôn phu
của nàng. Dù sao mình đã mười chín tuổi, sao có thể tìm được quý tế đây? Làm trắc phi của Vương gia cũng không tệ.
Nàng quyết định xong liền cầm đèn lồng nhẹ nhàng bước xuống bậc, không hề gây ra bất cứ tiếng động nào, quay về phòng.
Vào tháng trước thiếp của Quý Minh Xuân đã sinh con, là một nữ nhi mà không phải là nhi tử. Vì chuyện này, nàng bị Quý phụ Quý mẫu mắng mấy ngày
mới bỏ qua.
Rốt cuộc cũng là hài tử đầu tiên, Quý Minh Xuân vẫn
cho người hầu hạ Thang di nương để nàng chăm sóc tốt nữ nhi, không suy
nghĩ nhiều. Mặc dù như vậy nhưng mặt hắn lúc nào trông cũng như đưa đám. Hắn nghĩ vì một nữ nhi mà bị đuổi ra khỏi Vương Phủ đáng giá sao? Cứ suy nghĩ như vậy, Quý Minh Xuân sớm chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ
hắn thấy mình cùng một nữ tử triền miên, đến khi nhìn kỹ mặt nữ tử đó
mới phát hiện đó là Hạ Trọng Phương.
" Phương nương!" Quý Minh
Xuân kêu lên một tiếng, từ trong mộng tỉnh lại, phía dưới đã ướt một
mảnh, nhất thời suy nghĩ xuất thần, thật lâu sau lẩm bẩm nói:" Phải sớm
đem Phương nương quay trở lại bên mình mới được."
Hạ Trọng Phương vào lúc này cũng không ngủ được nguyên nhân chính là vì Trầm Tử Trai.
Lúc này hắn vẫn đang gục mặt vào nơi đẫy đà của nàng còn hàm hồ nói:"
Phương nương, Bổn vương uống sữa thành nghiện rồi, chỉ muốn uống mãi
thôi."
Cả người Hạ Trọng Phương đã mềm thành nước, ngâm nói:"
Hiện nay ta không uống thuốc nhưng bị Vương gia hút có chút cảm giác
muốn xuống sữa, thật là khó chịu."
Trầm Tử Trai buông nơi đẫy đà
của nàng ra, ghé tai nàng nói:" Nàng uống dược thúc sữa nửa năm, dược
tính đã vào máu, mà trong dược có Thôi Tình Tố, tự nhiên không cần Bổn
vương phải như vậy..." Nói xong còn ghé tai nói đôi câu buồn nôn với Hạ
Trọng Phương.
Hạ Trọng Phương bị trêu đùa, không khỏi tự động
dâng môi thơm để chặn lại miệng Trầm Tử Trai, cái lưỡi thơm tho cùng hắn dây dưa một chỗ.
Bàn tay Trầm Tử Trai dò đến đào nguyên của Hạ
Trọng Phương, thấy đã ướt một mảnh, liền động thân đi vào, gương mặt
tuấn tú đỏ ngầu, nói:" Như thế nào, Bổn vương lợi hại chứ?"
Hạ Trọng Phương sợ đè ép thai nhi, đẩy Trầm Tử Trai, yêu kiều hô:" Vương gia nhẹ chút, nhẹ chút!"
Trầm Tử Trai không dám dùng sức, đành rút ra, phải ngồi dậy, ôm lấy Hạ Trọng Phương từ phía sau, hai tay dừng ở nơi đẫy đà của nàng chà xát, phía
dưới lại chậm rãi đi vào, khàn giọng hỏi:" Như vậy được sao?"
Hạ Trọng Phương nhẹ kêu lên, hai tay chống lên, phối hợp với Trầm Tử Trai, tiêu hồn thực cốt, khó kìm lòng nổi.
Trầm Tử Trai sợ thân thể nàng không chịu được, cũng sợ đè ép thai nhi, bởi vậy vòng tay ôm nàng để nàng không cần phải tốn sức.
Chiều nay hai người giằng co hơn nửa canh giờ, có lẽ vì thế thai nhi trong
bụng bất mãn hung hăng đạp Hạ Trọng Phương một cước. Hạ Trọng Phương
giật mình, lúc này mới xin Trầm Tử Trai tốc chiến tốc thắng.
Hôm
sau, Hạ Trọng Phương lại không dậy nổi, cũng may mọi người đều thông cảm cho rằng nàng cần dưỡng thai nên không có ai nói gì.
Tới giờ
ngọ, Trầm Ngọc Tiên tới thương nghị cùng Hạ Trọng Phương về gia yến:"
Tẩu tử, chúng ta chỉ mời nữ quyến mấy nhà quen biết, cũng không có người ngoài. Bởi vậy tửu tịch sẽ sắp xếp ở vườn, vừa ăn uống vừa thưởng hoa,
như vậy được không?"
Hạ Trọng Phương cười nói:" Quận chúa an bài tốt là được rồi."
Trầm Ngọc Tiên gật đầu một cái, hỏi Hạ Trọng Phương:" Chất nhi của ta dạo này có ngoan không, còn đạp tẩu không?"
Hạ Trọng Phương ai oán nói:" Hắn rất nghịch ngợm đấy, như muốn lộn nhào ở
bên trong ấy!" Nói xong trên mặt cũng là hiện lên ý cười.
Trầm
Ngọc Tiên có chút ngượng ngùng, nhìn chung quanh, bảo a hoàn đi xuống,
mới nói:" Tẩu tử ta nghe một chút động tĩnh của bảo bảo được không?"
Hạ Trọng Phương che miệng cười nói:" Quận chúa cũng thật là." Vừa nói vừa
xoa bụng thủ thỉ:" Quận chúa cô cô tớ xem ngươi đang làm gì này bởi vậy
phải ngoan nhé."
Trầm Ngọc Tiên thấy Hạ Trọng Phương đồng ý, mừng rỡ ngồi xuống bên cạnh áp tai nghe, vừa đúng lúc bảo bảo xoay người,
nàng giật mình, vui vẻ nói:" Hắn vừa chào hỏi với ta đấy!"
Trầm Ngọc Tiên nghe một lát rồi đứng lên, vui vẻ nói:" Nghịch ngợm như vậy nhất định là chất nhi."
Hạ Trọng Phương thấy bọn a hoàn không ở đây, mà tâm tình Trầm Ngọc tiên
cũng tốt, liền cùng nàng tâm sự:" Quận chúa tuổi cũng không nhỏ nữa, đã
có có tính toán gì chưa? Năm nay ân khoa đã mở bởi vậy cũng đã có một
nhóm Tiến sĩ mới. Quận chúa nếu muốn chọn quý tế khác, tìm một người
trong sạch, nhân phẩm tốt trong đó làm quận mã cũng không tồi."
Trầm Ngọc Tiên nói:" Không vội, bây giờ ta vẫn cần điều dưỡng thân thể cho tốt đã. Sau đó mới nghĩ về hôn sự."
Hai người nói chuyện một lát, Trầm Ngọc Tiên thấy đã không còn sớm liền cáo từ.
Tới đầu giờ Thân, Giản Mộc Lam và Giản Mộc Huyền đã tới dự tiệc.
Bởi vì Giản Mộc Thanh năm ngoái đã gả ra ngoài, không tiện ra khỏi cửa nên cũng không đến dự gia yến.
Ngay sau đó, Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi dẫn Vương Du cùng Vương Tông tới.
Vương Du hôm qua vốn không muốn tới đây, nhưng sau khi nghe thấy lời nói của
bà vú Chung đã thay đổi ý định, quyết định phải đi theo Vi Thanh Mi đến
Vương Phủ dự tiệc.
Trầm Ngọc Tiên thấy Vương Du tới cũng ngạc
nhiên. Lần trước bởi vì chuyện Phi vị, nàng nghĩ với tính tình của Vương Du tất nhiên sẽ không muốn đến Vương Phủ mới đúng. Trầm Ngọc tiên nhanh chóng tiến lên chào hỏi, an bài chỗ ngồi cho các nàng.
Không bao lâu sau, Tiểu Ngọc Lan và Phương Chấp Bình, Phương Chấp Tâm cũng tới dự.
Phương Chấp Bình thấy Vương Tinh Huy vội vàng tiến lên hành lễ nói ân sư.
Mọi người lúc này mới nhớ tới, Phương Chấp Bình tham gia khoa cử cũng đậu
Tiến sĩ, tuy không có tên trong bảng vàng ( dành cho 3 ngươi đứng đầu),
nhưng với Phương gia mà nói hắn cũng coi như là có tiền đồ. Năm nay, chủ khảo khoa thi là Vương Tinh Huy, bởi vậy Phương Chấp Bình mới hành lễ.
Vương Tinh Huy hỏi quan hệ của Phương Chấp Bình với Vương phi biết được
Phương Chấp Bình là họ hàng của Hạ Trọng Phương, trong lòng thầm nghĩ
Phương Chấp Bình này cũng là một nhân tài, nói năng trầm ổn, cũng gây
được hảo cảm. Nếu Du nương nguyện ý, chọn hắn làm hôn phu cũng không
tồi.
Tiểu Ngọc Lan mặc dù vừa đi bên cạnh Hạ Trọng Phương, vừa
cùng nàng nói chuyện nhưng thỉnh thoảng lại nhìn trộm Vương Du, trong
lòng không khỏi cảm thán: Quả nhiên là do Trạng nguyên phu nhân nuôi
lớn, khí chất này, tướng mạo này đều vô cùng xuất chúng. Nếu không phải
vì Hạ Trọng Phương nàng nhất định sẽ trở thành Vương Phi. Nhưng là hiện
nay....
Vương Du sau khi nghe lén cuộc nói chuyện của Vi Thanh Mi và Chung bà vú, mặc dù không tin mình là con riêng nhưng cũng không
nhịn được liếc Tiểu Ngọc Lan mấy lần, nghĩ: Hạ Trọng Phương ngươi làm
Vương phi còn chưa đủ? Còn phải thu mua bà vú, để bà vú nói ra những lời đó khiến phụ mẫu ta nghi ngờ? Thế gian này có điều gì tốt ngươi đều
muốn chiếm hết sao?
Đợi đến khi Trầm Tử Trai ra ngoài, Vương Du
nhìn hắn, nhất thời chua xót không chịu nổi. Ngày đó cả nhà bọn họ tới
kinh thành, Trầm Tử Trai ra đón. Khi đó nàng vừa thấy đã động tâm. Vào
Vương Phủ ở, chỉ là lấy cớ, mục đích chính có lẽ là để hai bên bàn về
hôn sự. Khi có thánh chỉ phong làm trắc phi, nàng cũng không thật lòng
muốn từ chối chỉ là muốn đánh cược xem có thể trở thành chính phi hay
không. Không nghĩ tới cuối cùng ngay cả trắc phi cũng không được ngược
lại Hạ Trọng Phương lại trở thành Vương phi. Như vậy nàng sao có thể cam tâm?
Trầm Ngọc Tiên thấy mọi người đã tới đông đủ, liền phân chủ khách ngồi xuống, cười nói:" Bởi vì bệnh của ca ca đã hết, tẩu tử lại
có hỉ sự,chính là song hỷ lâm môn, nên muốn tổ chức gia yến để mọi người cùng vui, cũng coi như chúc mừng ca ca và tẩu tử. Bữa tiệc này mọi
người không cần giữ lễ tiết, vui vẻ là được."
Ngoại trừ phu thê Vương Tinh Huy và Tiểu Ngọc Lan, tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, rất nhanh đều cùng nói cười vui vẻ.
Vương Tinh Huy rỉ tai Vi Thanh Mi hỏi:" Nàng nhìn xem Phương Chấp Bình là người như thế nào?"
Vi Thanh Mi vốn đang xem xét Tiểu Ngọc Lan để lần nữa xem xét lời Chung bà vú nói, nghe được Vương Tinh Huy hỏi mới phục hồi tinh thần, lên
tiếng:" Không bằng Phương ngự y."
Vương Tinh Huy nói:" Phương ngự y tuy tốt nhưng dường như vô tâm với chuyện hôn sự nếu không cũng sẽ
không kéo dài tới hiện tại. Ngược lại Phương Chấp Bình này nhân phẩm
tướng mạo thậm chí là tuổi coi như là xứng với Du nương."
Vi Thanh Mi nói:" Không, ta chỉ nhìn trúng Phương ngự y."
Vương Du thấy Trầm Tử Trai rời đi, thừa dịp không ai chú ý liền đi theo.
Tiểu Ngọc Lan vẫn âm thầm chú ý Vương Du, thấy nàng rời đi, không tự chủ được cũng đi theo sau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương