Vương Du nói dứt lời, trái tim đập thình thịch một tiếng, chỉ sợ phút cuối Trầm Tử Trai vẫn không chấp nhận nàng.
Trong lòng Thẩm Tử Trai vẫn do dự, mặc dù hắn không nghĩ sẽ phụ Hạ Trọng
Phương nhưng lời Vương Du nói không phải không có đạo lý. Nếu chỉ có một mình Hạ Trọng Phương, đến lúc đó sợ rằng Tề vương phủ sẽ phải diệt
vong. Hắn suy nghĩ rồi mở miệng hỏi: " Du nương, lần trước nàng nói với
Phương nương rằng không muốn làm trắc phi. Nếu phải trở thành trắc phi
thì tình nguyện tự sát. Sao đến hôm nay lại thay đổi chủ ý?"
"
Trước khác nay khác" Vương Du thấy vẻ mặt Thẩm Tử Trai dãn ra, cũng hi
vọng hắn sớm hạ quyết tâm, che dấu sự do dự, liền nói:" Khi đó ta tự
nhận mọi mặt không thể so sánh với Phương nương và Diệp nương, cùng các
nàng trở thành trắc phi, tất nhiên là không muốn. Nhưng một năm trôi qua ta lại tăng thêm một tuổi, đã là mười chín tuổi, khó chọn ra một vị hôn phu vừa ý. Phụ mẫu lại nóng nảy muốn tìm cho ta một người. Vì thế ta
nghĩ, dù sao cũng phải gả, còn không bằng trở thành trắc phi của vương
gia. Ít nhất vương gia là người ta ngưỡng mộ.Lần đầu tiên nhìn thấy
Vương gia. Ta đã..." Khi nàng nói hai câu sau hạ âm thanh xuống cực thấp nhưng cũng đủ để Thẩm Tử Trai nghe rõ ràng
Một cô nương tài mạo
song toàn thổ lộ ngay trước nặt, Thẩm Tử Trai cũng không phải người bằng sắt đá, làm sao không động lòng? Vả lại hắn nghĩ Hạ Trọng Phương vẫn là chính phi, mình lại cố gắng đối tốt với nàng nhiều hơn nữa, tuy là nạp
trắc phi, cũng không thể tính là có lỗi với Hạ Trọng Phương.
"
Vương gia suy nghĩ kỹ một chút, ta xin cáo từ ." Vương Du đứng lên hành
lễ rồi rời khỏi cửa, bỗng nhiên ngoái đầu nhìn lại cười một tiếng:"
Vương gia không thể để cho ta chờ đợi quá lâu được, nếu không, chỉ sợ
phụ mẫu sẽ hứa hôn cho ta với người khác."
Dưới ánh nến, nụ cười cùng đôi mắt sáng lưu chuyển hết sức thanh lệ của Vương Du khiến tim người ta đập nhanh.
Thẩm Tử Trai nhìn nàng rời đi, im lặng hồi lâu, điều chỉnh lại tâm tình của mình,cũng đi về phía trước.
Sau khi gia yến tan, Thẩm Tử Trai triệu kiến Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng nói lại lời Vương Du.
Kiều Thiệu Nguyên cùng La Quân Dụng vốn có phê bình kín đáo đối với việc
Thẩm Tử Trai bỏ Vương Du và Tô Ngọc Diệp, lấy Hạ Trọng Phương, nay nghe
được lời nói của Thẩm Tử Trai, tất nhiên nói : " Lời của Vương Du cô
nương là đúng. Nếu nàng đã nguyện ý làm trắc phi, Vương gia nên cầu
hoàng thượng tứ hôn lần nữa, nhanh chóng cho nàng vào phủ."
La
Quân Dụng cũng nói:" Hiện nay mặc dù Thái tử ở mặt ngoài là cùng Vương
gia giao hảo, ai biết bên trong hắn chứa tâm tư gì? Không chừng khi Tứ
Vương Gia sụp đổ, hắn lại quay sang đối phó Vương gia. Vương gia muốn tự bảo vệ mình, cũng chỉ có thể quyết tâm ngoan độc, cố gắng khi hoàng
thượng vẫn còn tại thế được phong làm Hoàng thái tôn. "
Năm đó,
Cảnh Tông hoàng đế vô cùng sủng ái Tam vương gia, nhiều lần muốn lập Tam vương gia làm thái tử, nhưng các đại thần khuyên can nói mặc dù Tam
vương gia là nhân tài xuất chúng nhưng ốm yếu lại không phải trưởng tử
nếu lập Tam vương gia làm thái tử, các đảng phái trong triều tất nhiên
sẽ tranh chấp, chỉ sợ sẽ loạn.
Cảnh Tông hoàng đế suy nghĩ mãi,
cuối cùng lập con trai trưởng làm thái tử, nhưng vẫn sủng ái con thứ ba. Tới khi Tam vương gia chết thì càng đau lòng cho tôn nhi Thẩm Tử Trai
này.
Sau lại có lời đồn nói Cảnh Tông hoàng đế muốn truất ngôi
thái tử, phong Thẩm Tử Trai làm Hoàng thái tôn. Thái tử tuy biết lời đồn do Tứ Vương Gia tung ra, nhưng vẫn sợ "tam nhân thành hổ" lời đồn nhiều trở thành thật, sợ Cảnh Tông hoàng đế váng đầu, truất ngôi của hắn,
phong Thẩm Tử trai làm Hoàng thái tôn. Cũng bởi vì vậy, thái tử hết sức
kiêng kỵ Thẩm Tử Trai. Ngoài mặt luôn cùng Thẩm Tử Trai giao hảo nhưng
nếu có cơ hội tất nhiên sẽ không để Thẩm Tử Trai còn sống.
Thẩm
Tử Trai cũng biết hiện nay Cảnh Tông hoàng đế càng sủng ái hắn, tương
lai thái tử càng không thể tha cho hắn. Nhưng nếu bây giờ Cảnh Tông
hoàng đế không sủng ái hắn, thái tử nhất định sẽ trừng trị hắn. Mặc kệ
là loại tình huống nào, hắn đều phải có biện pháp để tự bảo vệ mình. Mà
tự bảo vệ mình, trừ bỏ xây dựng quân đội, chờ đợi thời cơ thì không còn
gì khác. Nạp Vương du làm trắc phi từ đó cùng Vi Thanh Nhĩ liên thủ
chính là biện pháp tốt nhất để hắn đạt được mục đích.
Hạ Trọng
Phương ở trong phòng chờ hồi lâu mới thấy Trầm Tử Trai trở lại, liền đưa khăn cho Trầm Tử Trai lau mặt, cười nói:" Ta đã chuẩn bị canh giải rượu chàng nên uống một chút?"
Trầm Tử Trai cầm tay Hạ Trọng Phương
nói:" Tối nay ta bất quá chỉ là uống hai chén, không có say, không cần
uống canh giải rượu đâu." Vừa nói vừa ôm Hạ Trọng Phương vào ngực.
Hạ Trọng Phương đỡ bụng nói:" Bụng đã có chút lớn, tối nay di nương sờ,
nói so với bình thường thì thai khá lớn, có khả năng là song thai. Bởi
vậy ta cũng không tiện nói cho nàng biết thật ra là ta đã mang thai một
tháng."
Trầm Tử Trai khẽ vuốt ve bụng Hạ Trọng Phương, một hồi
sau lại hỏi:" Phương nương, nàng luôn sầu lo về tương lai của chúng ta
phải không?"
Hạ Trọng Phương ngẩn ra nhìn Trầm Tử Trai, nói:" Sao Vương gia lại hỏi vậy? Không phải chúng ta thành thân rồi sinh hạ hài
tử, tiếp tục sống tốt đẹp qua ngày sao? Chúng ta cũng không phải nhà
nghèo, cuộc sống tốt đẹp, ta không phải lo đến củi gạo, dầu muối, tương, dấm, trà. Còn về chuyện không có tiền nuôi quân thì ta muốn lo cũng
không thể sầu lo được."
Trầm Tử Trai không nói tiếp nữa, sờ sờ tóc Hạ Trọng Phương, thấp giọng nói:" An giấc thôi !"
Hạ Trọng Phương thấy tâm tình Trầm Tử Trai xuống thấp, liền hỏi:" Vương gia, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Trầm Tử Trai đáp:" Không có gì, chỉ lànghĩ đến việc Quý Minh Xuân phục quan
mà ta không thể làm gì được hắn nên có chút buồn bực thôi."
Hạ
Trọng Phương hiểu được nhưng cũng không biết phải khuyên hắn thế nào,
đành kêu a hoàn vào trải giường chiếu để hai người nghỉ ngơi.
Về
phía Tiểu Ngọc Lan, sau khi về nhà, chỉ ngồi một mình ở trong phòng, hồi lâu mới gọi Chương bà vú vào nói đến chuyện của Vương Du.
" Du
nương tài mạo song toàn, so với ta tốt hơn nhiều, tương lai sẽ có tiền
đồ.' Tiểu Ngọc Lan thấp giọng nói:" Những lời nàng nói với Vương gia,
không phải muốn học là học được. Phải là người đầy bụng thi thư mới có
thể nói được như vậy."
Chương bà vú lại gần Tiểu Ngọc Lan nhỏ
giọng khuyên:" Nhưng di nương cũng đừng quá quan tâm đến nàng, tránh bị
người khác nghi ngờ."
Tiểu Ngọc Lan cười một tiếng nói:" Tướng
mạo Hạ Trọng Phương quá giống Phó phu nhân, Du nương lại giống người
Vương gia, sẽ không có ai hoài nghi đâu. Nhiều nhất là vì lời đồn mà
sinh ra tò mò về Du nương mà thôi."
Chương bà vú nhìn Tiểu Ngọc Lan hồi lâu mới hỏi:" Di nương định giấu chuyện này cả đời không nhận lại Du nương sao?"
Tiểu Ngọc Lan thở dài nói:" Dù sao bây giờ chúng ta nhất định phải giấu diếm thật kỹ chuyện này, không thể để lộ ra ngoài." Vừa nói vừa dặn Chương
bà vú:" Bà vú nhất định phải kín như bưng, vạn lần không thể nói ra
chuyện này."
Chương bà vú liên tục bảo đảm:" Cũng đã giữ bí mật
này mười mấy năm, lần trước ở Giản phủ bị người ép hỏi ta cũng có thể
bảo vệ bí mật này, sau này tất nhiên sẽ càng cẩn thận hơn."
Lòng
người khó dò, hiện nay Hạ Trọng Phương đã là Vương Phi, nếu hoài nghi mà lấy tiền bạc mua chuộc bà vú, Chương bà vú thật có thể không bị hấp dẫn sao? Trong lòng Tiểu Ngọc Lan có vướng mắc, liền nói:" Cũng đã muộn,
ngươi đi xuống đi!"
Chương bà vú đáp một tiếng, trải giường xong cho Tiểu Ngọc Lan mới đi xuống.
Tiểu Ngọc Lan nằm dài trên giường, vẫn không buồn ngủ, tự Vuốt bụng. Nhớ
lại, lúc ấy gả cho Phương đại hộ làm thiếp cũng có hoài thai đáng tiếc
là không giữ được. Nếu không bây giờ bên cạnh mình còn có nhi tử, tự
nhiên sẽ một lòng vì hắn, suy nghĩ cho hắn. Nhưng hiện nay không có nhi
tử lại chỉ có một thân nữ nhi đang gặp khó khăn, mình không thể liên lụy đén nàng càng không thể kéo nàng xuống.
Đêm nay, Tiểu Ngọc Lan
ngủ không ngon giấc. Ngày hôm sau, trời sáng rõ nàng mới dậy, gọi a hoàn vào hầu hạ rửa mặt, hỏi:" Chương bà vú đâu, sao không thấy ở đây?"
A hoàn cười nói:" Bởi vì phu nhân muốn đến miếu dâng hương nên muốn tạo
một kiểu tóc đơn giản đẹp mắt liền kêu Chương bà vú sang chải đầu giúp,
lại mang theo Chương bà vú cùng đi dâng hương!"
Tiểu Ngọc Lan gần đây ở Phương gia rất được coi trọng, hầu hạ bên người ngoài Chương bà
vú còn có hai a hoàn, rất có thể diện. Sài thị nể mặt Tiểu Ngọc Lan, tự
nhiên cũng cất nhắc Chương bà vú, thỉnh thoảng gọi sang nhờ chút việc
vặt lại ban thưởng chút đồ.
Tiểu Ngọc Lan thấy Chương bà vú không đến bẩm với nàng một tiếng, tự ý theo Sài thị đi dâng hương, bỗng nhiên cảm thấy không hài lòng.
Bây giờ, Chương bà vú được Sài thị coi
trọng nên rất hưng phấn. Từ miếu trở về, liền vội vàng đi gặp Tiểu Ngọc
Lan kể chuyện dâng hương, lại cười nói:" Ở trong miếu Phu nhân gặp
Nghiêm phu nhân, kỳ lạ là Nghiêm phu nhân còn dừng lại nói chuyện phiếm
với phu nhân nào là chuyện về vị hôn phu của Tâm nương quấy rầy tiểu
công tử Nghiêm phủ ra sao, còn hỏi chuyện về Vương Phi, sau cùng lại nói về việc Chấp Bình thiếu gia trúng khoa cử, khen Sài phu nhân một hồi
nữa đấy."
Tiểu Ngọc Lan nói:" Phương nương thành Vương Phi, mọi
người đều biết ta là mẹ đẻ nàng, bởi vậy Nghiêm phủ muốn kết giao với
phu nhân thì có gì lạ."
Chương bà vú bỗng do dự một lúc, sau mới ghé tai Tiểu Ngọc Lan nói:" Thật ra, Nghiêm phu nhân đã lôi kéo ta hỏi
chuyện năm đó, cười nói bên ngoài đồn Phương nương và Du nương sau khi
sinh đã bị tráo đổi, hỏi ta có phải là thật hay không? Ta tự nhiên là
phủ nhận. Nàng còn nói, Trạng nguyên phu nhân đã mời bà vú cũ của Du
nương lên kinh từ hôm trước để hỏi lại bà vú chuyện năm đó."
Tiểu Ngọc Lan giật mình, nghĩ lại hành động của Vương Du vào tối qua, đột
nhiên lo lắng, chẳng lẽ bà vú kia đã nói gì đó khiến Du nương lo sợ vội
tìm cho mình một con đường khác. Không đúng, không đúng, nếu bà vú quả
thật có bằng chứng sẽ không chờ đến bây giờ mới nói, Trạng nguyên phu
nhân cũng không bình thản như vậy. Nhưng nếu những người đó tới hỏi
Chương bà vú thì sao? Tiểu Ngọc Lan đột nhiên sợ hãi, Hạ Trọng
Phương trở thành Vương Phi địa vị của mình ở Phương gia mới có thể sánh ngang với chính thất. Một khi sự thật bị lộ, không chỉ địa vị của mình ở Phương gia xuống dốc không phanh, còn có thể liên lụy đến tiền đồ, đến
việc tìm quý tế của Du nương. Không, không thể để cho Chương bà vú nói
ra bất cứ điều gì.
Tháng tư, khí trời nóng bức, Chương bà vú nửa
đêm đi múc nước rửa mặt, bởi vì nước giếng mát mẻ, tự đến bên cạnh giếng múc nước, bị trượt chân ngã, ngày hôm sau mới có người phát hiện.
Hạ Trọng Phương biết bà vú vẫn hầu hạ Tiểu Ngọc Lan đã mất, liền an bài
người sang Phương gia an ủi nàng, lại cùng Tiền bà tử nói:" Di nương trừ ta cũng không sinh ai khác, liền đem bà vú này thành thân nhân, bây giờ Chương bà vú không còn, có lẽ nàng đang vô cùng thương tâm."
Tiền bà không cho là đúng nhưng Tiểu Ngọc Lan là mẹ đẻ Hạ Trọng Phương nên nàng cũng không tiện nói gì.
Vi Thanh Mi đang muốn tìm cơ hội để hỏi lại Chương bà vú mấy vấn đề, nghe
tin Chương bà vú chết, không khỏi cả kinh, thầm nghĩ cũng thật trùng
hợp.
Còn Vương Du mặc dù không tin mình là nữ nhi của Tiểu Ngọc
Lan nhưng kể từ khi nghe trộm cuộc nói chuyện của Chung bà vú, luôn luôn bất an, chỉ sợ Chương bà vú này sẽ nói ra gì đó làm sự việc thêm phức
tạp. Nghe được Chương bà vú chết không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Trầm Tử Trai lúc này đã bắt tay vào an bài, tính toán nhân dịp Đoan Ngọ đưa Hạ Trọng Phương đến biệt trang dưỡng thai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương