Tháng năm nóng nực, tâm tình Trầm Tử Trai cũng ngày càng buồn bực nhưng ở trước mặt Hạ Trọng Phương hắn vẫn che dấu rất tốt.
Tuy nhiên, Hạ Trọng Phương vẫn biết tâm tình hắn không tốt nhưng chỉ cho là Trầm Tử Trai phiền não do không đủ tiềm lực nuôi tư binh, mà không suy
nghĩ gì nhiều.
Trầm Tử Trai muốn nói với Hạ Trọng Phương chuyện
để nàng đến biệt trang dưỡng thai nhưng rồi lại do dự. Nhưng nếu muốn
ngày sau có thể sống tốt, hắn buộc phải tìm cách tự vệ, một khi thái tử
đăng vị cả Vương phủ nhất định sẽ bị dồn đến cùng đường, lúc ấy hối hận
thì đã muộn.
Đêm nay, trời quá nóng, bởi vậy Hạ Trọng Phương muốn dùng băng cho mát nhưng bà tử cùng a hoàn đều ngăn lại nói trong lúc
mang thai dùng người dễ bị hàn, bị bệnh sẽ rất vất vả,... ...
Trầm Tử Trai nghe được, nói:" Phương nương, mùa hè ở kinh thành luôn oi bức
như vậy, nàng đang mang thai nếu đến tháng bảy chỉ sợ không chịu được.
Không bằng nàng chuyển đên thượng trang ở ngoài thành dưỡng thai đi! Ở
đó trồng nhiều cây xanh, lại có dưa cùng trái cây. Ngoài ra còn có hồ
cá, xung quanh hồ đều có liễu rủ, không cần phải dùng băng bởi ở đó luôn có gió mát. Đến tháng bảy nàng sinh, trong tháng đã là tháng tám, khí
trời đã mát mẻ, lúc đó nàng hồi Vương Phủ chẳng phải là vẹn cả đôi đường sao?"
Hiện tai, Hạ Trọng Phương đã mang thai hơn bảy tháng, cực
kỳ sợ nóng, gần như đã bị lời của Trầm Tử Trai thuyết phục hỏi lại:" Vậy Vương gia có thể đi cùng ta đến thôn trang không? Nếu nghỉ hè ở đó thì
ta cũng sinh ở đó luôn, phải chuẩn bị cho thỏa đáng mới được."
Trầm Tử Trai đã hạ quyết tâm, không do dự nữa, bởi vậy nói:" Ta đương nhiên
đi cùng nàng nhưng ở đây ta vẫn còn một ít chuyện cần xử lý, chờ xử lý
xong rồi sẽ đi qua cùng nàng sinh con, đợi nàng xong trong tháng, chúng
ta cùng nhau trở lại. Nàng sinh con là đại sự nên cũng phải mời Phương
ngự y đi theo. Có hắn ta mới có thể an tâm. Về phần bà đỡ cùng bà vú ta
sẽ nhờ muội muội tìm giúp, đén lúc nàng đi sẽ cho họ cùng đi theo."
Hạ Trọng Phương vừa nghe Phương ngự y sẽ đi theo cũng yên tâm hơn bởi nàng rất tin tưởng y thuật của Phương ngự y.
Mùng hai tháng năm, Trầm Tử Trai cho người đi thôn trang truyền lời, để
người trong trang dọn dẹp sương phòng, quét dọn đình viện, lại phái
Thanh Trúc và Mạc bà tử sang trước bố trí, ngay cả nữ đầu bếp cùng thô
sử cũng đi trước.
Tới mùng bốn tháng năm, Trầm Tử Trai liền mang
theo Hạ Trọng Phương xuất hành, bởi vì thôn trang này ở ngoài thành nên
cũng không xa, ngồi xe ngựa hơn một canh giờ là tới. Và lại, bên trong
xe ngựa trải một miếng lót mỏng, Hạ Trọng Phương ngồi bên trong cũng
không thấy khó chịu, chỉ vẫn thắc mắc tại sao Phương ngự y không đi
theo.
Linh Chi một tay cầm quạt, quạt cho Hạ Trọng Phương, một
mặt vén rèm xe ngựa ngắm nhìn đường xá bên ngoài, bỗng thấy có người ở
phía sau đang giục ngựa tới, lúc này mới quay đầu nói với Hạ Trọng
Phương:" Phương ngự y đang tới đây." Thấy sau lưng Phương ngự y có Tiểu
Mã - một đồng tử mới mười hai mười ba tuổi, không khỏi che miệng cười
nói:" Đó là thư đồng Phương ngự y mới thu nhận. Được Phương ngự y dẫn
dắt, hắn càng ngày càng giống một tiểu đại nhân. Nhưng có lẽ là lần đầu
ngồi trên lưng ngựa, giờ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch rồi!"
Hạ Trọng Phương nghe Phương ngự y đã tới, lúc này mới yên lòng, cười nói:" Vương gia bị bệnh nghiêm trọng như vậy còn phải nhờ vào Phương ngự y
mới có thể khỏi hẳn. Mặc dù Phương ngự y không chuyên về sản phụ nhưng
hắn đi theo ta mới có thể yên tâm."
Linh Chi nói:" Trừ Phương ngự y, Vương gia còn mời hai bà đỡ có kinh nghiệm đi theo, Vương Phi yên tâm đi!"
Hạ Trọng Phương đáp ứng đến biệt trang để sinh thật ra còn có một nguyên
nhân, chính là vì nàng mang thai trước nên nếu sinh bảo bảo ở kinh
thành, nhiều người phức tạp, lỡ trong đám bà tử có kinh nghiệm, có người nhìn ra nàng mang thai đủ tháng, sau có lời đồn nào truyền ra, sẽ trở
thành điều vô cùng bất lợi cho bảo bảo. Nếu đến biệt trang sinh, bà tử
và a hoàn đều là người của mình, những người khác tự nhiên không thể đến gần mình. Vạn nhất có bà tử nhìn ra cái gì thì bởi vì là người của mình cũng sẽ không nói lung tung.
Còn có, ở biệt trang bị kinh động
bởi vậy sinh non hơn một tháng, bên ngoài nghe cũng sẽ không nghi ngờ gì nhiều. Nếu ở vương phủ sinh non hơn một tháng, không nói Giản phủ cùng
Tiểu Ngọc Lan sẽ tìm hiểu, mà chỉ sợ trong cung cũng phái người điều
tra, vạn nhất làm ầm ĩ ra cái gì đó thì sẽ rất phức tạp.
Trầm Tử
Trai cũng sợ Hạ Trọng Phương bị xóc nảy, nên để cho xe ngựa đi chậm một
chút, thỉnh thoảng lại hỏi:" Phương nương, nàng có khó chịu không? Nếu
khó chịu thì nói với ta để ta cho bọn họ dừng lại nghỉ ngơi một chút."
Hạ Trọng Phương cười nói:" Đi chậm như vậy nên ta cũng không thấy khó chịu."
Trầm Tử Trai mới yên lòng để xe ngựa từ từ đi.
Linh Chi thấy Thẩm Tử Trai ân cần tiễn Hạ Trọng Phương nói:" Vương gia là lo lắng cho Vương Phi. Lúc trước, khi Vương Phi chưa xuất giá, lão phu
nhân còn sầu lo sợ Vương gia không thật lòng với Vương Phi. Hôm nay, nếu thấy Vương gia chăm sóc Vương Phi như vậy, chắc chắn sẽ yên lòng."
Hạ Trọng Phương sợ nóng nên bảo Linh Chi nhấc màn xe lên, nàng dựa vào xe
ngựa, nhìn Trầm Tử Trai, trong lòng vô cùng thỏa mãn. Khi đó bị Quý Minh Xuân hưu, nàng cho rằng mình là người không có chút giá trị nào, không
nghĩ tới có một ngày mình sẽ trở thành Vương Phi được Vương gia sủng ái. Đợi đến khi sinh hạ hài tử, một nhà tốt đẹp, đời này coi như cũng đáng.
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương nhìn hắn, liền hỏi:" Phương nương, nàng khát sao?"
Hạ Trọng Phương xì cười:" Vương gia không cần chớ khẩn trương, ta nhìn chàng một chút mà thôi."
Trầm Tử Trai cũng cười, không để ý Linh Chi cũng ở bên trong xe ngựa, nói:"
Đợi đến thôn trang, ta cho nàng ngắm đủ, bây giờ nên an ổn ngồi, không
cần nghiêng đầu nhìn ta, cẩn thận sái cổ."
Mọi người cười nói, rất nhanh xe ngựa đã ra khỏi thành, đến thôn trang.
Đám người Trang quản sự đã ra đón Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương từ sớm.
Thanh Trúc và bà tử tới trước hai ngày, đã cho người bố trí thỏa đáng, biết
Hạ Trọng Phương tới, nhanh chóng đỡ nàng vào phòng, lại cho người múc
nước rửa mặt, rửa tay, chuẩn bị nước ô mai choTrầm Tử Trai và Hạ Trọng
Phương, ầm ĩ một hồi, cơm trưa mới được mang lên.
Sau khi ăn
xong, Hạ Trọng Phương cũng mệt mỏi, liền đi nghỉ trưa. Đợi tỉnh ngủ,
nàng mới có tinh thần đi xem phong cảnh bên trong trang, thấy quả nhiên
giống lời miêu tả của Trầm Tử Trai. Phong cảnh như vẽ, không khí mát mẻ, nàng vô cùng hài lòng.
Tiền bà tử đỡ Hạ Trọng Phương tản bộ, nhẹ nhàng nói:" Vương Phi tới thôn trang này chờ sanh cũng tốt."
Hạ Trọng Phương biết Tiền bà tử cũng lo lắng người khác nhìn ra nàng đã
mang thai hơn bảy tháng, bởi vậy khẽ mỉm cười nói:" Cho nên ta mới đồng ý với Vương gia đến đây dưỡng thai. Nếu không cũng sẽ cố chịu nóng mà
không rời khỏi kinh thành! Ở kinh thành dù thế nào đi nữa cũng dễ dàng
hơn nhiều. Đến nơi này, vạn nhất gặp chuyện gì, cho người đến kinh thành tìm người cũng đã muộn."
Tiền bà tử vội nói:" Vương Phi mau phun nước miếng, nói như vậy rất không may mắn, sau này cũng không thể nói như vậy nữa."
Hạ Trọng Phương không thể làm gì khác hơn là phun nước miếng, còn cười nói:" Để người khác nhìn thấy, lại nói ta thô tục."
Tiền bà tử cười nói:" Đây là thôn trang, ít người, sẽ không ai nhìn thấy đâu."
Hai người đi dạo tiếp, sau thấy một đám a hoàn theo tới, đành phải trở về phòng.
Trầm Tử Trai thấy Hạ Trọng Phương trở lại, liền cùng nàng đánh cờ, nói chuyện phiếm, cực kỳ ân cần, cẩn thận.
Hạ Trọng Phương cũng có chút nghi ngờ, hỏi đùa:" Người ta nói Vô sự lấy
lòng, không phải là gian tức đạo ( ý là: không có việc gì mà lấy lòng
người khác thì thường là có việc khó nói hoặc có ý định xấu ), Vương gia có chuyện gì gạt ta sao?"
Trầm Tử Trai giật mình, cười nói:" Nào có chuyện gì để ta lừa gạt nàng? Nàng đang mang thai nên nghi ngờ linh tinh thôi."
Hạ Trọng Phương cười cười, mắt thấy Trẩm Tử Trai không yên lòng, liền
nói:" Vương gia nếu vẫn ưu tâm, lo lắng chuyện sau khi thái tử đăng vị
gây bất lợi cho chúng ta, không bằng nhân cơ hội này cầu xin hoàng
thượng, sau khi ta sinh con, chúng ta liền đi khỏi kinh thành, tìm một
chỗ yên lặng mà sống được không?"
Trầm Tử Trai lắc đầu nói:"
Không được, đi càng xa, càng tiện hạ thủ, chết càng không có người biết. Chỉ có ở trong kinh thành, thái tử vì lo ngại danh tiếng mới có thể cho chúng ta đường sống."
Hạ Trọng Phương nói:" Nếu không, chúng ta đến đất phong sống?"
Trầm Tử Trai cười khổ nói:" Đất phong cũng cách kinh thành quá xa, trên
đường đi dễ bị người hạ thủ. Cho dù chúng ta có bình an đến đất phong,
một khi thái tử đăng vị, muốn thu hồi đất phong cũng là chuyện chỉ cần
một câu nói. Khi đó chúng ta không mảnh đất cắm dùi. Hậu thế cũng sẽ bị
người ta khi dễ."
Hạ Trọng Phương thấy như thế nào cũng không tốt, chẳng lẽ chỉ có ngồi chờ chết? Trẩm Tử Trai thấy nàng như thế, bận rộn trấn an:" Hết thảy có Bổn vương lo
liệu, nàng chỉ cần an tâm dưỡng thai, không cần phải suy nghĩ nhiều."
Đúng lúc ấy, Thanh Trúc đi vào hỏi hai người muốn dùng cơm ở đâu, bọn họ liền không nói nữa,
Ở thôn trang mười ngày, Hạ Trọng Phương cũng thật lòng thích nơi này, nơi này không có Trầm Ngọc Tiên cũng không có Tất Nguyệt Nhan và Mai Đồng,
bên người còn có Tiền bà tử và Linh Chi đều đáng tin cậy, nói chuyện hay làm việc đều thoải mái.
Qua mấy ngày nữa, Hạ Trọng Phương cho người tới đón Hà ma ma tới đây, bởi nàng muốn tiếp tục học, không thể xao nhãng bài vở.
Trầm Tử Trai thấy nàng nghiêm túc, không khỏi cười nói:" Ai không biết còn
tưởng rằng nàng muốn học tập gian khổ để tham gia khoa thi đấy!"
Hạ Trọng Phương đáp:" Học thức của ta không sâu nên cần phải tự học nhiều
một chút. Sau này mới có thể có khí thế của một Vương Phi."
Trầm
Tử Trai nhất thời cảm thán, Phương nương thông minh lại hiếu học, nếu
không phải lớn lên ở Hạ gia, thì bây giờ kiến thức của nàng cũng có thể
sánh với Vương Du, đáng tiếc.
Thấy Hạ Trọng Phương đã thích ứng
với cuộc sống ở đây, mỗi ngày, buổi sáng thì cùng Hà ma ma học, buổi
trưa nghỉ ngơi, buổi chiều tản bộ, chạng vạng lại đọc sách hoặc cùng
Thanh Trúc đánh cờ, rảnh rỗi cũng làm xiêm áo cho bảo bảo, cuộc sống rất phong phú, vui sướng, Trầm Tử Trai cũng yên tâm.
Buổi sáng hôm
nay, Kiều Thiệu Nguyên cho người tới xin Trầm Tử Trai trở về Vương Phủ,
nói Vương Phủ có chuyện quan trọng cần xử lý. Trầm Tử Trai liền nói với
Hạ Trọng Phương phải đi về mười ngày, mười ngày sau sẽ quay trở lại.
Hạ Trọng Phương mặc dù không muốn, nhưng nghĩ mười ngày cũng không phải là dài, liền đáp ứng, lại nói:" Xong việc chàng phải nhanh chóng tới đây,
chàng không thể bỏ lại ta đơn độc ở chỗ này chờ sinh."
Trầm Tử
Trai tính toán lần này trở về trước hết phải xin ý chỉ chỉ hôn, đợi ý
chỉ ban xuống thì cùng Vương gia thương nghị. Như vậy chỉ cần mười ngày
là đủ. Đến lúc đó lại đến đây bồi Hạ Trọng Phương nửa tháng, chờ trong
cung chọn ra ngày lành, hắn sẽ trở về nâng Vương Du thành sườn phi. Nâng xong, phụng bồi Vương Du mấy ngày lại đến biệt trang cùng Hạ Trọng
Phương. Như vậy cả hai bên đều tốt đẹp.
Rất nhanh, Trầm Tử Trai thu xếp xong để trở về Vương Phủ.
Kiều Thiệu Nguyên đã sớm chuẩn bị sổ con xin phong Vương Du làm trắc phi cho Trầm Tử Trai. Bởi vậy, ngày đầu tiên, Trầm Tử Trai trở về hắn liền đưa
sổ con cho Trầm Tử Trai, Trầm Tử Trai nhận lấy, liền nhanh chóng vào
cung.
Vương Du nghe được Hạ Trọng Phương đã đến thôn trang dưỡng
thai, biết được Trầm Tử Trai đã có hành động, liền suy nghĩ phải giải
thích, thuyết phục phụ mẫu mình như thế nào để họ đáp ứng mối hôn sự
này, đồng ý cho nàng gả đến Vương Phủ làm trắc phi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chương