Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸

🚫Cảnh báo: Chương này có cảnh máu me, không thích hợp với người già, trẻ nhỏ, người có tâm hồn íu đúi và phụ nữ cho con bú 🙂

🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Là thịt đầu quả tim của Đường Nghị, Lâm Vãn vẫn còn mơ màng ngủ, cô đang mơ một giấc mơ đẹp, thỉnh thoảng còn kéo khóe miệng cười một cái.

Trong mơ Đường Nghị biến thành một chậu xương rồng xiêu vẹo, còn dáng vẻ của cô thì rất đẹp, giữa rất nhiều cây xương rồng, độc chiếm ân sủng của chủ nhân.

Mỗi ngày chủ nhân đều ghét bỏ bác sĩ Đường, bởi vì lúc mua anh đã phải bỏ ra hơn mấy chục, người ta thì nuôi đến độ có thể xanh tươi non nớt, còn anh thì lại là màu xanh sẫm.

Ngày nào Lâm Vãn cũng muốn chế giễu anh, chẳng qua sau đó cô cũng không cười nổi nữa, bởi vì cả hai bọn họ đều nở hoa rồi, chủ nhân để nụ hoa của hai bọn họ ở cùng nhau để thụ phấn.

Lúc đóa hoa là cô bị đóa hoa Đường Nghị bao trùm, cả người đều cảm thấy tuyệt vọng.

Cô thật sự không muốn thụ phấn!

Đường Nghị không biết cô mơ thấy cái gì, nhưng nhìn cô lúc vui lúc buồn, chắc hẳn trong giấc mộng này cô đang quấn quýt với ai đó.

Anh đưa tay chỉ lên vách tường, bức tường lập tức biến thành màn hình, hiện ra tình hình trước cửa căn cứ hiện tại.

Cả căn cứ rất lớn, hệ thống an ninh cũng là hạng nhất, trên thực tế nhóm người này rất khó trà trộn vào, cho nên bọn họ cần phải có người nội ứng ngoại hợp, nhưng quân tiên phong trước đó là Tiểu Nhu đã thất bại, chỉ có thể ký thác hy vọng lên người Lâm Vãn.

Nhưng hết lần này tới lần khác Lâm Vãn lại là người không thể dựa vào được, bây giờ ngược lại là Đường Nghị lại tự mình mở cửa cho bọn họ.

Những hệ thống an ninh kia lập tức tê liệt, đồng thời cổng lớn chậm rãi mở ra, đám người đang thủ bên ngoài kia vui mừng, lập tức tiến vào.

Sáng sớm lúc Lâm Vãn tỉnh lại, Lật Xe vẫn luôn chửi mắng cô ầm ĩ, thật sự chưa từng thấy ký chủ nào lười như cô.

"Ta lười thì làm sao, chậm một ngày thì chết à. Ngược lại là mi chịu khó thật đấy, có dò xét được thứ gì hay ho không? Huống hồ lời cô ả kia nói một câu ta cũng cũng không tin, mặc dù bác sĩ Đường là đồ khốn kiếp, nhưng cũng không đến mức ta phải bắt tay với người khác để hãm hại hắn chứ? Hôm qua hắn mới làm một bàn tiệc bồ câu cho ta đấy!"

Hiện giờ dáng vẻ của Lâm Vãn chính là đã bị mua chuộc hoàn toàn, hệ thống nghe cô nói vậy thì cũng chả buồn chửi rủa cô nữa.

Bởi vì đêm qua nó cũng xảy ra vấn đề, căn bản không có cách nào liên hệ với ký chủ, vì không để cho Lâm Vãn có cơ hội mắng nó là phế vật, nó vẫn đừng đề cập tới chuyện này nữa thì hơn.

Hôm nay bác sĩ Đường thức dậy rất sớm, lúc Lâm Vãn xuống lầu, phát hiện bữa sáng đã được làm xong, có trứng ốp la còn có sữa bò nóng, cô ăn rất ngon.

"Trên mặt em có dính gì sao?" Bởi vì bác sĩ Đường cứ mãi nhìn cô, cho nên cô không nhịn được thấp giọng hỏi một câu.

Đường Nghị nghiêm túc trả lời cô: "Bé yêu của tôi càng ngày càng đẹp, mỗi ngày tôi đều phát hiện mình càng ngày càng không thể rời xa em được."

Lâm Vãn đỏ bừng mặt vì lời thổ lộ này của anh, tâm trạng rất tốt theo anh đi ra ngoài.

Hôm nay thời tiết thật không tốt, bên ngoài sương mù mông lung, rõ ràng sắc trời đã không còn sớm, thậm chí ngay cả mặt trời cũng đã ló dạng, nhưng sương mù lại không có chút dấu hiệu tản đi.

"Hôm nay sương mù quá dày đặc, em đừng đi lung tung, kẻo tôi không tìm được em."

Đường Nghị ôm lấy cô, lúc đưa cô đến trạm y tá, cực kỳ nghiêm túc căn dặn cô.

Ngược lại tiểu hộ sĩ đang đứng bên cạnh không nhìn được nữa: "Bác sĩ Đường, ngài đi nhanh đi. Bọn tôi sẽ trông chừng bé con nhà ngài cẩn thận, hai người đừng ở đây làm tôi buồn nôn nữa."

Cô ấy vừa dứt lời, nhóm tiểu hộ sĩ đều nở nụ cười.

***

Hôm nay vẫn bề bộn nhiều việc như vậy, Lâm Vãn dành chút thời gian, đi gặp Tiểu Nhu lần nữa.

Cô ta đang mặc quần áo bệnh nhân, lúc nhìn thấy Lâm Vãn liền cười đến mặt mày cong cong, giống như hai người là bạn bè thân thiết lắm vậy.

"Vãn Vãn, cô đến rồi, cám ơn cô tối hôm qua đã hoàn thành nhiệm vụ như đã hứa, người của bọn tôi đã vào rồi, rất nhanh cô sẽ có thể trông thấy bộ mặt thật của Đường Nghị."

Lâm Vãn nhíu mày: "Tôi không có thả cho bọn họ vào."

Nhưng Tiểu Nhu vẫn cười, nhẹ giọng trấn an cô: "Cô đừng sợ. Tôi biết tên biến thái Đường Nghị kia đáng sợ cỡ nào, sự tồn tại của hắn khiến toàn bộ nhân loại và Zombie vừa nghe thấy đã sợ mất mật, chỉ cần hắn còn sống một ngày, thế giới này sẽ luôn nằm trong nguy hiểm. Lần này cô đã trợ giúp cho chúng tôi, chính là đang cống hiến cho cả nhân loại."

Lâm Vãn cười lạnh: "Công năng tẩy não của cô cũng lợi hại thật đấy, chị gái nè, là cơ cấu do nhà ai tạo ra đấy? Đừng có mà nói tôi cùng phe với mấy người, nếu không phải thế cục bắt buộc, tôi càng hy vọng sẽ được ở bên cạnh bác sĩ Đường, cho dù có phải đối đầu với cả thế giới như lời cô nói."

Tiểu Nhu sửng sốt một chút, ngược lại cười khẽ một tiếng, lúc cô ta nhìn về phía Lâm Vãn, ánh mắt ảm đạm không rõ, cuối cùng vẫn không có nói thêm câu nào.

Lâm Vãn thở phì phò bỏ đi, cô cảm thấy chuyện này chỉ được cái tốn thời gian.

Ngay khi không còn nhìn thấy bóng dáng cô nữa, Tiểu Nhu vốn đang ngồi trên xe lăn, cười đến thiên kiều bá mị, khuôn mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn.

"Đồ khốn kiếp nhà anh, không phải đã bị con nhỏ Bạch Liên Hoa này làm mê muội đầu óc rồi chứ, anh chẳng qua cũng chỉ như vậy mà thôi." Giọng nữ bén nhọn phát ra, cũng không biết đang gầm thét với ai.

Ngay sau đó mặt mũi của cô ta lại biến đổi, vẻ mặt tức giận biến mất không còn, trở thành biểu cảm cười như không cười: "Cô nhìn xem bé yêu của tôi thiện lương biết bao, loại đàn bà bẩn thỉu như cô sẽ không hiểu được sự thiện lương của cô ấy."

"Anh đừng tự lừa mình dối người nữa, Lâm Vãn mà thật sự đáng yêu thì trên đời này sẽ không có cô gái nào không đáng yêu hết. Tôi thật sự không hiểu nổi, đều là người được bồi dưỡng như nhau, vì sao hết lần này tới lần khác anh chỉ chọn cô ta mà không chọn tôi? Tất cả đàn ông đều mê muội vì tôi, anh lại vứt bỏ tôi như giày rách. Nếu như lúc trước anh lựa chọn tôi, tôi cũng sẽ không phản bội -- "

Cô ta còn chưa dứt lời, bỗng nhiên lại tự giơ tay lên cho mình một cái tát, đồng thời vẻ mặt giận dữ.

"Cô là cái thá gì, sao có thể so sánh với cô ấy. Bất luận là cô ấy thật sự thiện lương hay chỉ là giả vờ, chúng tôi cũng sẽ không rời khỏi nhau."

Biểu hiện trước sau trái ngược kịch liệt này của Tiểu Nhu, nếu như bị Lâm Vãn nhìn thấy, khẳng định sẽ nói cô ta có bệnh thần kinh.

Trên thực tế Tiểu Nhu thật đúng là bị người ta chiếm đoạt thân thể, hết thảy đều do bác sĩ Đường khống chế, chuyện này đối với anh mà nói chẳng qua chì là một trò chơi mà thôi.

"A ---" Tiểu Nhu la hoảng lên, ngay sau đó cô ta cảm thấy có thứ gì đó mạnh mẽ rút khỏi người cô ta, giống như muốn rút đi cả cột sống, đau đến không muốn sống.

"Rầm ---" một tiếng, thậm chí cô ta đã trực tiếp ngã lăn trên đất, co quắp không ngừng run rẩy, mắt trợn trắng tựa như có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Lâm Vãn đang trên đường trở về, sương mù càng ngày càng đậm, trên cơ bản thì ngay cả phạm vi một mét xung quanh cũng không nhìn thấy rõ nữa.

Cửa khoa phẫu thuật vốn dĩ cách đó không xa bỗng nhiên biến mất, ngay cả chút hình dáng cũng không thấy.

"A a a ---" Âm thanh bên tai dần dần trở lên rõ ràng, tiếng gào thét hệt như mãnh thú kia, Lâm Vãn không thể quen thuộc hơn được nữa, lúc cô vừa tới thế giới này đã từng bị đám Zombie truy sát vô số lần, đương nhiên rất quen thuộc với tiếng của bọn chúng.

Cảm giác cấp bách lập tức mạnh lên rất nhiều, những tiếng gặm ăn cũng dần truyền đến, khiến trong nội tâm cô hốt hoảng.

Một con mọc ra móng tay dài xuyên thấu qua sương mù, hướng về phía mặt cô chộp tới, quả nhiên là có Zombie mai phục ở gần đây.

Lâm Vãn muốn tránh né theo bản năng, nhưng cổ chân lại bị thứ gì cuốn lấy, ngay sau đó cả người cô đều bị nhấc lên, xẹt qua giữa không trung cuối cùng rơi xuống một nơi lông lá mềm mềm.

"Ơ, búp bê, đã lâu không gặp!"

Giọng nói cực kỳ quen thuộc truyền đến, cô vừa nghiêng đầu chợt thấy cặp sinh đôi nhấc tay, dây leo đang quấn lấy cổ chân Lâm Vãn từ từ rụt về.

"Chị Vãn, rốt cuộc bọn em cũng tìm được chị rồi!" Nghi Quân một phát bắt lấy tay cô, hốc mắt ửng đỏ, nhìn có vẻ đáng thương.

Lúc này Lâm Vãn mới phát hiện người bên cạnh đều là những đội viên đã thất lạc của đội săn Chú Hề lúc trước, một người cũng không thiếu.

"Gâu gâu gâu ---" thậm chí con Poodle đang làm vật cưỡi dưới người cô cũng kêu to, chào hỏi cô.

"Sao mọi người lại tới đây?"

"Lão đại bảo bọn em tới đó!"

"Đúng rồi, lão đại đâu?"

Trong lòng Lâm Vãn "Lộp bộp" một chút, cô ẩn ẩn có dự cảm không tốt.

"Tôi không biết, anh ấy gọi mọi người tới mà, mọi người không không thấy anh ấy sao?"

"Không sao cả, tìm được chị thì chẳng khác nào tìm được lão đại, sao anh ấy có thể bỏ mặc chị dâu được." Nghi Quân vừa nói vừa che miệng khẽ cười.

Lần nữa lại nghe được hai từ "Chị dâu", trong lòng Lâm Vãn thật đúng là một lời khó nói hết.

Được cô bé nhắc nhở, Lâm Vãn mở miệng ngâm nga bài hát kia.

"London bridge is falling down, falling down, falling down, London bridge is falling down, my fair lady..."

Bài đồng dao quen thuộc vang lên, những Zombie xung quanh lại cùng nhau gào lên, giống như đang đáp lại cô vậy.

Một trận gió lốc từ trên đỉnh đầu thổi qua, sương mù dày đặc dần dần tiêu tán, cảnh tượng chung quanh cũng trở lên rõ ràng.

Poodle to bự mang theo bọn họ nhảy lên một cái, trực tiếp phóng về phía bệnh viện.

Trên quảng trường tụ tập đầy người, có người bình thường, có dị năng giả, nhiều hơn cả là Zombie.

Hai bên đối kháng, tựa như một trận đại chiến giữa con người và Zombie.

Nhưng giữa trung tâm của cuộc chiến, có một nhóm người đang đứng, có vẻ như đang thương lượng gì đó.

Lâm Vãn chẳng cần đi qua thì đã khẳng định trong đó tuyệt đối có Đường Nghị, cảnh tượng quen thuộc này, phương thức quen thuộc này, cô vốn chẳng hề muốn trải qua lần nữa đâu được không?

Mỗi một lần có cảnh tượng như vậy, mục tiêu bên cạnh Lâm Vãn đều sẽ thay đổi, trước đó là từ ngài Chú Hề biến thành ngài Zombie, sau đó lại là bác sĩ Đường, lần này nếu còn thay đổi nữa thì cô sẽ lật xe tự sát tạ tội.

"Mọi người đã đến đông đủ cả rồi. Bé yêu, chào cô, lần đầu gặp mặt, tôi là lão đại của Tiểu Nhu, Lý Trác. Cũng là cộng sự trước đây của Đường Nghị, hiện tại là đối thủ một mất một còn."

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Lúc Poodle to bự xuyên qua bức tường người trùng điệp, đi đến trung tâm, đối diện với một người đàn ông thanh tú đang ngồi trên xe lăn, hắn nhẹ gật đầu chào hỏi với cô.

Sắc mặt Lý Trác trắng bệch, bờ môi tím tái, thậm chí mạch máu trên mặt đều lộ ra một màu xanh tím, mặt không còn chút máu.

Trên đùi của hắn đắp chăn lông, tóm lại là lai giả bất thiện*.

*Lai giả bất thiện: Người đến không có ý tốt.

"Bọn Zombie mấy người định làm gì? Trực tiếp trà trộn vào căn cứ nhân loại, muốn một mẻ hốt gọn chúng tôi sao? Lý Trác, Zombie cao cấp như anh dạo này có vẻ sống không tốt lắm nhỉ."

Lý Trác đột nhiên ngửa đầu cười to: "Ha ha ha, Đường Nghị, mày cho là mình khoác tấm da người lên thì thật sự có thể hòa lẫn giữa con người hay sao. Bọn họ có biết thật ra mày chính là tổ tông của đám Zombie không? Những virus này đều do mày mà ra, toàn bộ thế giới đều vì mày mà loạn."

Những nhân loại và dị năng giả đang đứng sau lưng vốn đang hoàn toàn ủng hộ, xem Đường Nghị như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, nhưng bây giờ lại nghe được câu nói này của Lý Trác, từng người đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi.

"Ngươi nói bậy, ngươi mới là Zombie, bác sĩ Đường không biết đã vì mọi người mà có bao nhiêu cố gắng và cống hiến, chỉ có cậu ấy mới có thể cứu được người từng bị Zombie cắn, Zombie như các ngươi đừng mơ tưởng dùng loại phương thức này để chia rẽ bọn ta!"

Có điều người vẫn tỉnh táo tương đối nhiều, cộng thêm cống hiến của Đường Nghị trong căn cứ đều rõ như ban ngày, muốn nói hắn là Zombie, thật sự là không có ai tin tưởng.

Thấy đám người đều đỏ mặt tía tai đứng về phía Đường Nghị, giúp anh nói chuyện, sắc mặt Lý Trác trầm xuống, trong ánh mắt lộ ra vẻ tức giận, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại sự bình tĩnh.

"Đường Nghị, tên tiểu tạp chủng như mày vẫn sẽ thu mua lòng người giống hệt trước kia, ở đâu cũng có thể trở thành tiêu điểm, là lãng tụ tinh thần của mọi người. Nhưng bản chất thật sự của mày đã dối trá lại còn buồn nôn, sau lưng làm ra những chuyện kia, quả thật khiến lòng người rét lạnh!"

Giữa Lý Trác và Đường Nghị có vẻ có không ít thù hận, bây giờ hắn bị chọc giận, lập tức liền mở miệng nhục mạ.

Câu nói này của hắn lập tức lại khơi dậy sự phẫn nộ của dân chúng, hệ thống thì đang xem náo nhiệt trong đầu cô.

"Tên Lý Trác này ngược lại hiểu rõ Xảo Trá đấy, hiếm khi có một người biết chuyện, chỉ là hơi ngu. Đừng chần chừ nữa, tranh thủ thời gian làm đi chứ, chỉ nói miệng lưỡi thì có gì tài ba!"

Lâm Vãn thấy nó đứng đấy nói chuyện không đau eo, ngay cả mắt trắng cũng chả muốn trợn nữa.

"Tôi tốt hay xấu, không phải một mình anh là có thể đánh giá." Ngược lại Đường Nghị vẫn luôn rất bình tĩnh.

Anh vẫy vẫy tay với chú chó bên cạnh, Poodle được anh dạy dỗ thật ngoan ngoãn, lập tức quỳ chân trước trên mặt đất, toàn bộ người đều nằm xuống.

Tay của anh lại ngoắc lần nữa, lần này hiển nhiên gọi Lâm Vãn.

Còn chưa đợi cô giả vờ không nhìn thấy, Nghi Quân ở bên cạnh đã đẩy cô một cái.

Lâm Vãn chỉ có thể ngoan ngoãn đi đến, lúc khoảng cách giữa cô và Đường Nghị chỉ còn hai bước, bác sĩ Đường đưa tay một cách đầy chiếm hữu, dùng một tay ôm cô vào lòng.

"Chỉ cần bé yêu của tôi cảm thấy tôi tốt, vậy là đủ rồi. Vãn Vãn, em cảm thấy tôi có tốt với em không?" Anh đưa xoa đầu Lâm Vãn.

Vấn đề này không có đáp án thứ hai, Lâm Vãn sờ ngực 75B của mình nói cho anh biết: "Tốt, anh là người tốt với em nhất trên thế giới này."

"Đường Nghị, mày đừng tự lừa mình dối người nữa, đây cũng là một cô gái bị mày lừa. Lâm Vãn, hẳn là cô đã từng gặp Tiểu Nhu, Tiểu Nhu cũng giống như cô, cũng là một người mà hắn bồi dưỡng ra, kết quả nói không cần là không cần, cô cũng sẽ không ngoại lệ. Đàn ông đối với phụ nữ, luôn có một ngày sẽ chán ngấy. Cô -- "

Hắn còn chưa nói hết, Đường Nghị liền vỗ tay ra tiếng, lập tức có mấy đốm lửa bay về phía hắn.

Năng lực của Đường Nghị ghê gớm đến mức nào, những người khác không biết, nhưng Lý Trác lại rõ hơn ai hết.

Lửa dị năng của anh nằm ở một đẳng cấp hoàn toàn khác với dị năng giả bình thường, chỉ cần nhiễm phải một chút, lửa kia nhất định vừa chạm vào là đốt ngay, hơn nữa còn đốt cháy hoàn toàn.

Sắc mặt Lý Trác nhăn lại, hắn lập tức thổi một hơi, một cơn gió lốc mãnh liệt thổi qua, đốm lửa kia bị hắn thổi bay về phía bầy zombie, mấy Zombie bất hạnh nhiễm phải cứ như vậy bị đốt thành tro.

Bầy Zombie đằng sau từ lúc đối diện với nhân loại đã sớm rơi vào trạng thái điên cuồng, hai mắt bọn chúng phiếm hồng, giương nanh múa vuốt tựa như muốn nuốt hết những người đối diện kia.

Nhưng bọn chúng đã tiếp nhận mệnh lệnh rõ ràng, không thể động đậy, chỉ có chờ tại chỗ, cho nên đến nay bọn nó đều đang khống chế bản năng.

Trình độ thống lĩnh của Zombie cấp cao và Zombie cấp thấp, chỉ cần nhìn sơ là thấy rõ.

"Anh có thể nói lung tung về tôi, nhưng không thể nói bé yêu của tôi." Đường Nghị chau mày.

"Mày đừng đắc ý quá sớm, lần này tao có chuẩn bị mà đến, tao đã nghiên cứu ra thuốc khiến mày phải lộ ra bộ mặt thật sự, mày cứ đợi đến lúc bại lộ thân phận, trở thành tội nhân của cả thế giới đi, tao sẽ trả lại sự thanh bình cho mọi người và thế gian này!"

Lý Trác quát to một tiếng, lập tức lấy ra hai viên thuốc thử, đột nhiên ném về phía Đường Nghị.

Đồng thời hắn còn vận dụng dị năng hệ gió của hắn, khiến mùi của thuốc hoàn toàn thổi về phía Đường Nghị.

Gió lốc đánh tới, Lâm Vãn bị gió thổi làm nước mắt chảy ra.

Yếu đuối như cô, tại sao lại muốn để cô gặp phải tai nạn lớn như thế chứ, cô chẳng hề muốn tẹo nào, cô chỉ muốn ở cùng Poodle. TAT

Tiếng gió dần dần nhỏ lại, Lâm Vãn chợt nghe phía sau phát ra tiếng gào thét dồn nén, căn bản không phải do nhân loại phát ra.

Bờ vai của cô bỗng nhiên bị người ta tóm lấy, Lâm Vãn vô thức nhìn đầu vai một chút, lập tức nhìn thấy móng tay kia dài ra.

"Đường --" cô còn chưa kịp gọi ra, cả người đã bị xoay lại, trực tiếp nhìn thấy mặt mũi Đường Nghị tràn đầy mạch máu xanh tím, đôi mắt anh đỏ lên, khuôn mặt vốn tuấn tú cũng hoàn toàn thay đổi.

Thậm chí hàm răng vốn trắng tinh chỉnh tề, bây giờ cũng mọc ra răng nanh, hiện tại Đường Nghị đã hoàn toàn bị Zombie hóa, hoàn toàn khác biệt với khi bị nửa Zombie hóa lúc trước, anh đã mất đi lý trí.

Còn không đợi Lâm Vãn nói chuyện, Đường Nghị đã cúi người xuống há miệng to như chậu máu, lập tức cắn bả vai cô.

Cảm giác răng nhọn đâm vào da thịt tuyệt đối không hề dễ chịu, đau đớn tận xương tủy.

"A --" Anh điên cuồng hút lấy máu tươi của cô, thậm chí còn kéo một miếng thịt từ trên vai cô xuống, đẫm máu, trực tiếp nuốt vào trong miệng, ngay cả động tác nhấm nháp cũng không có.

"Lão đại!" Tiếng thét chói tai của bọn Nghi Quân truyền đến.

Những người sau lưng vốn dĩ vẫn luôn ủng hộ Đường Nghị cũng nhao nhao lui lại, bây giờ khí tràng trên người Đường Nghị tuyệt đối không tầm thường, những Zombie cấp thấp kia ngay cả một đầu ngón tay anh cũng không sánh nổi.

"Hắn chính là Zombie, các ngươi nhìn thấy cả rồi chứ, đều là tại hắn! Là hắn tạo ra huyết thanh có độc, tiêm vào trong cơ thể của mình, sau đó những huyết thanh kia lẫn vào thị trường, mới có ngày hôm nay..." Lý Trác trông thấy anh trực tiếp ôm Lâm Vãn bắt đầu gặm ăn, không khỏi cười ha hả lên, biểu cảm trên mặt hắn bắt đầu trở nên dữ tợn mà điên cuồng, thậm chí khi thấy Đường Nghị ăn sạch bé yêu mà anh coi trọng nhất, trong lòng của hắn hiện lên vài phần khoái cảm.

Lâm Vãn chưa từng cảm thấy đau đớn thế này bao giờ, bởi vì Đường Nghị đã hoàn toàn mất khống chế, móng tay vừa dài vừa nhọn của anh lần lượt xé từng miếng thịt trên người cô xuống, điều này khiến cô nhớ tới lúc ăn khoai lang vào mùa đông, lột từng lớp vỏ, sau đó sẽ có thể ăn từng ngụm từng ngụm.

Chắc hẳn trong mắt Đường Nghị, cô chính là một củ khoai lang cực kỳ ngon.

"Phốc --" một tiếng, là cả bàn tay của anh đã chui vào ngực Lâm Vãn, nháy mắt đã cầm trái tim của cô.

"Bác sĩ Đường, em đau quá, đau quá." Lâm Vãn đau đến khóc lên.

Cô thấp giọng cầu khẩn anh, giọng nói mang vẻ mềm mại, lại hít vào một hơi, mắt thấy sắp đau đến ngất đi.

"Đinh --- giá trị xảo trá tăng mười điểm, tổng cộng chín mươi điểm."

Từ lúc Đường Nghị hoàn toàn Zombie hóa, hệ thống vẫn luôn nhắc nhở cô, giá trị xảo trá đang không ngừng tăng lên, lập tức liền đạt tới chín mươi điểm.

Hai mắt đỏ ngầu của Đường Nghị nhìn cô không chớp mắt, dường như lộ ra vẻ mờ mịt, cánh tay của anh rút lui, nhưng vẫn nắm chặt lấy trái tim đang đập của Lâm Vãn.

Lại "Phốc ---" một tiếng, cuối cùng cánh tay của anh cũng lui ra khỏi thân thể cô, trong lòng bàn tay đang cầm lấy một trái tim đỏ tươi.

Lâm Vãn cảm thấy toàn thân rét run, trước mắt biến thành màu đen.

"Đinh --- giá trị xảo trá tăng mười điểm, chúc mừng ký chủ đã xoát đầy, chuẩn bị đến thế giới tiếp theo!"

Giọng nói của Lật Xe dần dần trở nên mơ hồ, cô đã chẳng nghe rõ được gì nữa.

Cô cảm thấy toàn thân đều đau, dù sao cũng máu me đầm đìa, nhưng đau nhất chính là trái tim.

Cô đã làm mất trái tim của mình, rõ ràng bác sĩ Đường thích cô như vậy, yêu cô thương cô như vậy, sao chỉ vì hai viên thuốc đã biến thành người khác, đối xử với cô tàn nhẫn như vậy.

Coi như giá trị xảo trá có xoát đầy đi nữa thì cô cũng không vui vẻ gì mấy, chỉ tràn đầy mỏi mệt và phẫn nộ.

Chẳng lẽ nhất định cô phải chết thảm như vậy thì mới có thể xoát đầy giá trị xảo trá hay sao?

"Lâm Vãn, Lâm Vãn ---" dường như có ai đó đang nhẹ giọng gọi cô.

Tác giả có lời muốn nói: Chẹp, không ngược đâu:-D
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện