Editor: Dương Gia Uy Vũ

🌸🌸🌸🌸🌸🌸

Lâm Vãn nghe thấy có người gọi mình, nhưng ý thức từ đầu đến cuối đều mê man.

Cô muốn nói chuyện với hệ thống, để nó tranh thủ thời gian mang mình rời khỏi thế giới chết tiệt này, bởi vì trạng thái hiện giờ của cô rất không thích hợp, luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Nhưng hệ thống căn bản không có cách nào giao lưu với cô, giống như đã bị thứ gì đó ngăn cản vậy.

Trước mắt của cô vẫn luôn có hai cảnh tượng xuất hiện, giống như hiện thực và hư ảo đang luân phiên chuyển đổi.

Một cảnh là mình huyết lệ chảy dọc, còn một cảnh tượng khác lại khá mơ hồ, giống như có người đang gọi cô.

Cuối cùng cô vẫn bị kéo vào trong cảnh tượng đáng sợ kia, cô muốn nhìn thử xem sau khi Đường Nghị ăn cô sẽ có phản ứng như thế nào.

Kết quả cô vừa tiến vào trong cảnh tượng kia, cũng cảm thấy toàn thân đau xót, bởi vì Đường Nghị đã ăn xong cô, ném cô lên mặt đất, thân thể của cô va đập, chút xương trắng lộ ra bên ngoài đều bị va gãy, trạng thái rất khó chấp nhận.

Đường Nghị vẫn trong trạng thái hai mắt đỏ ngầu, cổ họng của anh thỉnh thoảng phát ra tiếng gào thét không giống tiếng người, đôi mắt vẫn luôn dò xét người ở cả hai bên, giống như đang tự hỏi là nên ăn người hay ăn Zombie.

Lý Trác vốn dĩ đang cười đến mức vô cùng đắc ý, đặc biệt là khi nhìn thấy cảnh tượng Đường Nghị cắn nuốt Lâm Vãn, trong lòng dâng lên từng đợt khoái cảm.

"Đường Nghị, mày cũng có hôm nay. Đến lúc mày tỉnh táo lại, nhìn thấy một đống xương trắng của bé yêu nhà mày, có khi mày sẽ muốn giết chết cả thế giới cũng nên. Nhưng mà mày lại chẳng thể giết ai cả, bởi vì kẻ chơi chết cô ta chính là mày, mày nên giết chết chính mày đi, ha ha ha —— "

Hắn bắt đầu cười như điên, nhưng sau khi cười xong lại bắt đầu ho khan, có vẻ thân thể cũng không tốt.

Có lẽ là ông trời không muốn để hắn cứ tùy ý như thế, Đường Nghị vọt thẳng về phía hắn, Lý Trác còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nhào trúng.

Móng tay rất dài của Đường Nghị trực tiếp đâm thẳng vào ngực của hắn, giống như lúc giết chết Lâm Vãn vậy, lôi cả trái tim của hắn ra.

Chỉ có điều anh không ăn thịt Lý Trác, thậm chí còn ghét bỏ vết máu của hắn, hai tay cùng đưa vào trong ngực của hắn, trực tiếp phanh thây Lý Trác.

Từng tảng thịt rơi xuống đầy đất, mấy Zombie cấp cao bên cạnh đều bị máu văng trúng, giống như một cơn mưa máu, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch.

"Đường Nghị, buông tha cho tôi đi, đều là lão đại —— không, đều là chủ ý của tên súc sinh Lý Trác này, chúng tôi không muốn như vậy đâu, cũng không muốn hủy diệt thế giới này, đều tại hắn có bệnh."

"Đường lão đại, tôi sai rồi, anh mới là lão đại, Lý Trác chính là đồ —— "

Người này còn chưa kịp nói hết, Đường Nghị bỗng nhiên bay đến bên cạnh hắn, lặp lại cách giết chết Lý Trác trước đó.

Mỗi một người đều trực tiếp bị móc tim, thậm chí bởi vì anh móc quá nhiều trái tim, thủ pháp biến hóa đến mức thuần thục vô cùng, trên đất đều là thi thể chia năm xẻ bảy.

Nhân loại ở phía đối diện sau khi nhìn thấy những thấy cảnh tượng tàn nhẫn đẫm máu kia, đã sớm bị dọa đến run chân, không còn một ai dám nói bác sĩ Đường là người tốt nữa.

Dân chúng bình thường đã sớm thét chói tai chạy trốn, ngay cả những dị năng giả tay dính vô số máu tươi bây giờ đều bị dọa đến mặt không còn chút máu, thậm chí đáy lòng còn sinh ra cảm giác cực kỳ sợ hãi.

Cuối cùng bọn họ cũng không kiên trì nổi nữa, từng người dùng hết tất cả vốn liếng bắt đầu chạy trốn.

Đám Zombie cao cấp cũng cực kỳ sợ hãi, bề ngoài của bọn hắn gần như không khác gì con người, thậm chí ngay cả lý trí của mình cũng có thể giữ, nhưng điểm khác biệt duy nhất chính là, đồ ăn của bọn hắn chính là con người, cho nên vẫn không cách nào thay đổi được sự thật bọn hắn là Zombie.

"A a a —— "

Những Zombie cấp cao này thấy mình không phải là đối thủ của Đường Nghị, ai nấy cũng gấp rút muốn chạy trốn.

Nhưng Đường Nghị quá lợi hại, anh là quái vật toàn dị năng, hoàn toàn là sự tồn tại nghịch thiên, cho nên bất luận là Zombie cấp cao hay là dị năng giả lợi hại, trong mắt Đường Nghị đều chỉ là con kiến yếu ớt có thể bóp chết bất cứ lúc nào, cực kỳ nhỏ bé.

Cho nên bọn hắn không thể liều mạng, chỉ có cuống họng cứ luôn gào thét gì đó, những Zombie bình thường đang đứng tại chỗ không động đậy lập tức tiếp nhận được mệnh lệnh, cả đám đều đi về phía Đường Nghị, muốn ngăn cản anh để những Zombie cao cấp kia có thời gian chạy trốn.

"Rống ——" Có điều sau khi Đường Nghị gầm nhẹ một tiếng, hàng ngàn hàng vạn Zombie đang tràn về phía trước bỗng nhiên dừng bước, thậm chí động tác bắt đầu chần chờ lui lại, hiển nhiên là sợ Đường Nghị.

"A a a ——" Đám Zombie cao cấp còn sót lại bên kia cũng không từ bỏ, số đông lực lượng lớn chính là át chủ bài duy nhất của bọn hắn, nếu như lúc này cũng không dùng được, vậy bọn hắn thật sự xong đời rồi.

Bọn hắn duy trì rất nhiều tập tính của con người, ngay cả ham sống sợ chết cũng không khác mấy, giữ được núi xanh, lo gì không có củi đốt.

Cho nên cho dù bọn hắn biết những Zombie bình thường kia càng e ngại Đường Nghị, nhưng vẫn còn đang vùng vẫy giãy chết.

Zombie cấp thấp cũng chỉ có thể bị Zombie cấp cao chi phối, Đường Nghị lại là Zombie lợi hại nhất ở đây, cho nên đám Zombie bình thường không chấp hành mệnh lệnh của bọn hắn cũng là rất bình thường.

Đường Nghị thấy mấy Zombie cấp cao kia muốn chạy trốn, hiển nhiên tâm trạng rất không tốt, anh càng tăng cao âm lượng gầm vài tiếng.

Thân thể đám Zombie cấp cao cứng đờ, ngay sau đó bọn hắn chợt phát hiện thân thể của mình không thể động đậy được nữa, theo tiếng gầm của Đường Nghị, bọn hắn hoàn toàn không thể khống chế được cơ thể, đi đến trước mặt anh.

Zombie cao cấp có quyền thống trị tuyệt đối đối với Zombie cấp thấp, bây giờ ngay trước mặt tổ tông Zombie Đường Nghị, bọn hắn chính là Zombie cấp thấp, Đường Nghị hoàn toàn có năng lực khống chế bọn hắn.

Bây giờ bọn hắn từng bước một đi về phía quái vật này, nhìn biểu cảm trầm mặc của Đường Nghị cùng với tròng mắt đỏ ngầu, từng Zombie dù là trái tim đã lạnh lẽo, huyết dịch đã không còn lưu thông, nhưng vẫn cảm nhận được sự sợ hãi vô tận.

Nhưng bọn hắn lại không thể làm được gì, chỉ có thể tùy ý đưa mình vào miệng cọp.

"Phốc ——" một tiếng, lại một cánh tay đâm vào trái tim, Đường Nghị vẫn cứ như thế móc từng trái tim một ra.

Ánh mắt những người này đều đờ đẫn, trong lòng hối hận.

Tranh đấu giữa Zombie và nhân loại càng ngày càng mãnh liệt, căn cứ tụ tập nhân loại càng thêm tiên tiến công nghệ cao, mỗi một căn cứ đều có công năng giám sát rất mạnh, cho nên dù bề ngoài những Zombie cấp cao này không khác con người là mấy, nhưng cũng không có cách nào trà trộn vào trong đó, chỉ có thể để người ta lén lút mở cửa cho bọn hắn.

Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu

Tối hôm qua lúc bọn hắn đi theo Lý Trác vào, cầm hai ống thuốc có thể làm Đường Nghị nổi điên, trong lòng còn vô cùng mừng thầm, chỉ cần xử lý Đường Nghị, bọn hắn sẽ có thể xưng bá thế giới.

*Dương: Chương trước mình lầm thành viên thuốc, là ống thuốc mới đúng, mình sẽ sửa sau nhé >~<

Cho dù dùng thân phận Zombie, bọn hắn đã từng vô số lần mời Đường Nghị gia nhập với bọn hắn, đồng thời cho anh làm đầu lĩnh, nhưng Đường Nghị đều cự tuyệt.

Chẳng qua trước đó là anh không đếm xỉa đến, mặc dù đóng vai chú hề lẫn trong loài người, nhưng chỉ cần Zombie không chủ động trêu chọc anh, anh cũng sẽ mở một mắt nhắm một mắt cho qua.

Đến tận sau này khi anh gặp được một cô gái xinh đẹp tinh xảo, Đường Nghị liền thay đổi, anh mang cô về trụ sở của mình, đồng thời để cô làm búp bê của đội, cùng chính là bé yêu của anh, chỉ là người thuộc về duy nhất một mình anh.

Lúc đó, anh bắt đầu nghiêng về phía loài người, dù nhân loại đã từng tìm anh gây sự vô số lần, nhưng anh vẫn trợ giúp nhân loại, thậm chí còn bắt đầu lấy huyết thanh của mình ra, cứu vớt những người từng bị Zombie cắn.

Bây giờ rốt cuộc những Zombie cấp cao này cũng nhắm nghiền hai mắt, những Zombie cấp thấp cũng chẳng thể làm nên trò trống gì, vọng tưởng Zombie xưng bá thế giới triệt để kết thúc.

Không có Zombie cấp cao khống chế, Đường Nghị chỉ rống lên hai tiếng, những Zombie cấp thấp đều chạy tán loạn, không dám dừng lại nữa.

Cả căn cứ lớn như vậy chợt trở nên im ắng, những người khác đều nằm trên đất, chỉ có một mình Đường Nghị đứng ở nơi đó.

Nhân loại và Zombie đều chạy, không còn ai quấy rầy anh nữa.

Anh như chợt nhớ ra điều gì đó, chậm rãi quay đầu, nhìn thi thể lộ ra cả xương trắng của Lâm Vãn trên mặt đất, không khỏi thấp giọng rống lên hai câu.

Đáng tiếc không có ai trả lời anh, một tàn ảnh hiện lên, anh đã đến bên cạnh cô.

Mùi máu trên người Lâm Vãn đối với anh mà nói chính là dụ hoặc trí mạng, anh ôm lấy cơ thể Lâm Vãn, vươn lưỡi liếm hai cái ngay chỗ đang chảy máu trên ngực Lâm Vãn.

Nội tạng của cô đều đã bị móc ra, anh muốn đánh thức cô.

Trong ý thức của anh, cô gái trước mặt mãi mãi cũng sẽ không chết, bởi vì khoảnh khắc lần đầu tiên anh nhìn thấy cô, trong nội tâm lập tức sợ hãi chuyện có một ngày cô sẽ chết, cho nên lúc đó anh đã cho cô quyền hạn vĩnh sinh.

Dù trên thân chỉ còn xương trắng, cô cũng có thể sinh ra máu thịt, sống lại bầu bạn bên anh lần nữa.

Thế nhưng lần này cô lại không hề có một chút dấu hiện sinh trưởng máu thịt nào.

Một con bồ câu từ trên trời hạ xuống, từ bộ lông bẩn thỉu của nó có thể thấy, đây hẳn là con bồ câu đã mổ Lâm Vãn kia.

Nó trực tiếp đáp xuống đất, đi về phía một đoạn ruột đầy máu, mắt nó như bốc lửa, giống như đang nhìn thấy một kho báu vậy.

Đường Nghị chỉ một ngón tay, một lưỡi đao gió bay ra, trực tiếp chém đứt miệng và hai cánh của nó, con bồ câu kia lập tức ngã trên mặt đất, không thể động đậy.

"Lâm, Lâm Vãn ——" cổ họng của anh trượt xuống hai lần, gọi ra tên của cô một cách khó khăn.

"Lâm Vãn, Lâm Vãn..."

Tiếng gọi càng ngày càng thông thuận, chất giọng khàn khàn cũng dần dần trở lại bình thường, giống của một con người.

Tròng mắt đỏ ngầu rốt cuộc cũng có thể chuyển động, chỉ có điều vừa mới chuyển hai vòng đã có nước mắt trượt xuống từ khóe mắt.

"Lâm Vãn, sao em có thể chết được? Tôi đã giao phó quyền hạn vĩnh sinh cho em, em sẽ không chết. Em phải ở bên cạnh tôi đến thiên hoang địa lão, thiên trường địa cửu ở thế giới này. Sao em có thể bỏ lại tôi mà đi?" Anh gằn hỏi từng tiếng, nước mắt không ngừng chảy ra.

Người đã bị lấy đi trái tim, sẽ không sống lại.

Cho dù có được quyền hạn vĩnh sinh, cũng sẽ không thể sống lại.

Lâm Vãn cảm thấy kỳ quái, rõ ràng cô đã chết, nhưng vẫn có thể nhìn thấy những hình ảnh này, nghe được lời anh nói.

Đường Nghị vô cùng hối hận, giữ chặt tay cô không buông, muốn đánh thức cô.

Nhưng nhiều chỗ trên cánh tay phải lẫn tay trái Lâm Vãn đều đã nhìn thấy xương trắng, phần thịt đã biến mất không thấy đâu, không cần phải nói cũng có thể đoán được, nhất định là đã bị Đường Nghị ăn.

Anh càng khóc thảm thiết hơn, cũng không dám chạm vào tay của cô nữa.

Đây là lần đầu tiên Lâm Vãn thấy anh rơi lệ, rất khó tưởng tượng, một người đàn ông men như bác sĩ Đường, còn là mưu mô xảo trá như thế, gần như không ai có thể để khiến anh chịu thiệt thòi, cô đã nghĩ cả đời này mình sẽ không thể nhìn thấy anh rơi lệ.

Nhưng giờ đây nhìn thấy dáng vẻ khóc bù lu bù loa của anh, ngoại trừ buồn cười ra, trong lòng cũng ê ẩm, giống như bị ai đó dùng dao đâm vậy, mà thật ra cô cũng không tốt hơn bao nhiêu, bởi vì trái tim cô đã bị tên khốn Đường Nghị này khoét mất rồi.

Nhưng khi nhìn lấy anh khóc thảm thiết như thế, vậy mà Lâm Vãn lại đau lòng.

Nếu hệ thống ở đây, nhất định sẽ mắng cô là đồ ngốc.

Vậy mà lại mềm lòng với kẻ đã giết mình, hơn nữa còn đau lòng cho hắn.

"Bé yêu, tôi đã giết em, em có trách tôi không?" Anh ôm cô, ngẩng đầu yếu ớt hỏi một câu.

Tựa như anh không còn sức lực vậy, thậm chí trên hàng lông mi dài còn đọng lại nước mắt, nhìn cực kỳ đáng thương.

"Không trách, em không trách anh —— "

Lâm Vãn không ngờ cô có thể mở miệng nói chuyện, hơn nữa còn nói ra lời trong lòng.

Cô lập tức ngây ngẩn cả người, cô vốn dĩ đã chết triệt để rồi, đôi mắt vẫn luôn mở to, dáng vẻ chết không nhắm mắt, hiện giờ sao lại  có thể nói ra thành lời được.

"Hừ hừ hừ ——" Đường Nghị ôm lấy cô, đầu tựa vào lồng ngực của cô, bắt đầu thấp giọng bật cười.

Thậm chí anh cười đến độ ngay cả thân thể của cô đều cũng rung động theo, nhưng Lâm Vãn vốn động một chút đã đau muốn chết thì bây giờ lại không còn chút cảm giác đau nhức nào.

"Em đã trao trái tim mình cho tôi, cho nên em đã hoàn toàn là người của tôi, chúng ta nhất định phải bạch đầu giai lão, thiên trường địa cửu ở thế giới này." Rốt cuộc Đường Nghị cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ lên của anh đã khôi phục bình thường, vết xanh tím kinh khủng trải rộng kia cũng đã biến mất, vẫn là khuôn mặt trắng trẻo mịn màng kia.

"Anh ——" Lâm Vãn hơi nghi hoặc mở miệng.

Cô muốn hỏi, nhưng trong lòng chứa đựng quá nhiều vấn đề, trong lúc nhất thời không có cách nào mở miệng, hơn nữa cô phát hiện cô và hệ thống đã hoàn toàn mất liên lạc.

Xem ra tên thiểu năng Lật Xe kia lại không được rồi, lần trước bị Lạnh Nhạt phát hiện, lần này lại trực tiếp bị Xảo Trá ngăn cách.

"Đây là một ảo cảnh, một huyễn cảnh do em làm chủ. Những gì em chờ đợi và sợ hãi đều sẽ thể hiện trong này. Huyễn cảnh này là ý tưởng chân thật nhất sâu trong nội tâm của em, căn bản không có cách nào che giấu."

Đường Nghị không chờ cô hỏi đã chủ động giải thích cho cô.

Lâm Vãn nghe vậy, trong lòng có cảm giác bất an mãnh liệt.

"Em sợ tôi sẽ giết chết em, nhưng em lại kỳ vọng chính em sẽ tử vong. Em sợ hãi tôi sẽ phản bội nhân loại, đứng về phía Zombie. Em sợ rời khỏi tôi, vừa hi vọng rời khỏi tôi. Em hy vọng tôi khổ sở, nhưng lại sợ tôi quá khó chịu..."

Mỗi câu mỗi chữ Đường Nghị nói ra, Lâm Vãn chỉ cảm thấy giống như thiên thư, nhưng lời anh nói lại đều là sự thật.

"Em không hiểu anh đang nói cái gì." Ánh mắt Lâm Vãn dao động,  ngay cả ở trong lòng kêu gọi hệ thống cô cũng không dám, bởi vì đây là huyễn cảnh do Đường Nghị sáng tạo ra, tuy nói cô là chúa tể ở đây, nhưng trong lòng Lâm Vãn đang nghĩ gì, nhất định đều không thoát khỏi ánh mắt của anh.

Đường Nghị nghe thấy cô nghĩ một đằng nói một nẻo, thấp giọng cười lần nữa, giống như đã nghe được câu chuyện cười thú vị nào đó vậy.

"Bé yêu của tôi, em không cần phải sợ hãi, bất luận là trong mơ hay là hiện thực, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không làm hại em. Nếu quả thật có một ngày như vậy, người chết trước nhất định là tôi, đây là lời tôi nguyền rủa cho chính mình, cũng là tuyên ngôn tình yêu tôi dành cho em. Tôi là bác sĩ, tôi tin chắc rằng đứng trước sinh tử, người người đều bình đẳng, tôi cũng đã từng thấy vô số sinh tử, cho nên có đôi khi chỉ muốn phó thác cho trời. Nhưng giữa tôi và em, sinh mệnh của em càng quý giá hơn tôi, dù đều là một sinh mạng, tôi cũng sẽ khiến mệnh của em sinh sôi không ngừng, ai cũng không thể tổn thương em, bao gồm cả chính tôi!"

Đường Nghị cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên bờ môi cô.

Không thể không nói, lời bày tỏ của bác sĩ Đường là câu nói hay nhất cô từng nghe.

Lâm Vãn bỗng nhiên cảm thấy trong lồng ngực trống trải của mình có thứ gì đó đang sinh trưởng.

"Thình thịch ——" ở nơi vốn lạnh lẽo, bị sự cực nóng lấp đầy, trái tim của cô lại về tới lồng ngực, huyết dịch lưu thông lần nữa.

Thân thể đã bị xé thành mảnh nhỏ bắt đầu chậm rãi sinh trưởng, cô kinh ngạc nhìn Đường Nghị, đôi mắt tĩnh mịch kia của bác sĩ Đường thực sự quá dụ người phạm tội, chỉ cần bước vào thì chẳng thể chạy thoát nữa.

Lúc này trong lòng Lâm Vãn là sự kích động không thể nghi ngờ, cô nhấc cánh tay vẫn còn lộ xương trắng kia, nhẹ nhàng sờ lên mặt bác sĩ Đường.

Trên gương mặt trắng trẻo của anh lập tức dính chút máu, nhìn có vẻ mỹ lệ mà bệnh trạng.

Hai tay Lâm Vãn đặt lên mặt anh, để anh cúi đầu xuống, mình thì ngẩng đầu, hơi dùng sức hôn lên môi anh.

Trên môi của cô còn dính vết máu, lúc bác sĩ Đường đưa đầu lưỡi luồn vào trong miệng cô, trên đầu lưỡi lập tức tràn ngập hương vị tanh ngọt, vẫn là sự dụ hoặc trí mạng như thế, là hương vị anh thích nhất.

Đến khi một nụ hôn hoàn tất, thân thể Lâm Vãn đã khôi phục gần hết, cô nhẹ thở hổn hển.

Dù sao vẫn còn trong trạng thái suy nhược mà lại hôn kịch kiệt như thế, cô vẫn hơi gắng sức.

Cô thở trong chốc lát, sắc mặt hơi đỏ lên, hiển nhiên là cảm thấy xấu hổ vì hành động nóng đầu của mình vừa rồi.

Cuối cùng cô ho nhẹ một tiếng, giả vờ bình tĩnh nói: "Anh làm em cảm động, cho nên mới muốn hôn anh một chút."

Đường Nghị bật cười lần nữa, lần này trên mặt anh đầy vẻ đắc ý, cũng cúi đầu xuống hôn khóe miệng của cô: "Tôi biết em không chỉ muốn hôn tôi một chút, còn muốn làm tôi một chút. Có điều bây giờ không phải lúc, chúng ta nên chọn thiên thời địa lợi nhân hoà."

Lâm Vãn nghe thấy câu nói đùa tục tĩu của anh, lập tức càng thêm ngượng ngùng, người này sao lại đoán chuẩn tâm tư của cô như vậy chứ.

"Bé yêu, nên tỉnh lại thôi."

Anh ghé sát vào tai cô, thấp giọng nói một câu, giống như đang gọi thần trí của cô quay về, thậm chí còn há miệng cắn nhẹ vành tai của cô.

Lâm Vãn chỉ cảm thấy con mắt nhói nhói, đầu hơi đau, chờ đến khi cô chớp mắt lần nữa, phát hiện cảnh tượng trước mắt đã không giống khi nãy.

Giờ phút này cô đang an vị trên lưng Poodle, cô bé Nghi Quân đang trông coi cô, chung quanh đã sớm hỗn chiến loạn xạ.

Chiến tranh giữa nhân loại và Zombie đã bắt đầu, Lý Trác ngồi trên xe lăn, nhìn những dị năng giả khí thế hung hãn kia, trên mặt không hề có sự sợ hãi.

Bởi vì bên cạnh hắn đều là Zombie cấp cao, giống như cô thấy trong huyễn cảnh, những Zombie cấp cao đang ngửa đầu gào thét, có một số Zombie cấp thấp xông lên bảo vệ Lý Trác.

Ba tầng trong ba tầng ngoài, căn bản không ai có thể giết chết hắn.

Lâm Vãn nhìn mấy lần liền vội vàng tìm kiếm Đường Nghị trong đám đông, quả nhiên anh đã trở thành nhân vật cấp bậc lãnh tụ bên phía nhân loại, dẫn đầu xông vào trong đám Zombie.

Những Zombie cấp thấp kia căn bản không dám làm gì anh, trên tay anh không ngừng xuất hiện đốm lửa, chỉ cần dính vào sẽ bị đốt ngay. Những sinh vật ngu ngốc này đều không có trí thông minh, ngửi thấy hương vị nhân loại đều không ngừng chen chút, muốn đi ăn người, kết quả lại chen thành một đống, số lượng của bọn chúng rất khổng lồ, hiển nhiên là lần này Lý Trác có chuẩn bị mà đến.

Có điều số lượng nhiều cũng không có nghĩa là sức mạnh lớn, có đôi khi còn trở thành vướng bận.

Chẳng hạn như bây giờ, chỉ cần có một đốm lửa rơi trúng một con Zombie, sơ sơ có thể thiêu chết mười con, dù sao bọn chúng đều chen thành một cục, nhìn thấy lửa cháy cũng không biết tránh.

Bọn chúng không biết đau đớn, cho nên dù lửa thiêu đến cũng sẽ không sợ sệt, còn chấp nhất xông về phía con người.

So với những Zombie không có não, đương nhiên là con người thông minh hơn rất nhiều, phần lớn là mấy người một tổ, dù sao bọn họ đều là tiểu đội thợ săn, hợp tác vô cùng ăn ý, chỉ cần mấy người đã có thể tiêu diệt mười thậm chí trên trăm Zombie.

Lâm Vãn đang cưỡi Poodle thì đang ở hậu phương, nhưng đội viên khác trong đội săn Chú Hề đều ra chiến trường, hơn nữa từng người giết đến sảng khoái, kích thích cực kỳ.

"Ơ kìa, chị dâu chị tỉnh rồi. Lão đại rất lo lắng chị đó, chẳng qua chỉ ôm chị một cái ngay trước mặt đầu lĩnh Zombie thôi, vậy mà chị lại thẹn thùng đến ngất đi, da mặt của chị cần phải rèn luyện một chút mới được. Da mặt mỏng như vậy mà ở cùng với lão đại, nhất định sẽ bị bắt nạt!" Nghi Quân thấy cô có động tĩnh, lập tức quay đầu cười hì hì nói đùa với cô.

Lâm Vãn nhếch miệng, cô đã bị bắt nạt rất thảm rồi.

Vừa rồi còn diễn kịch trong huyễn cảnh kia kìa, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh.

"Anh ấy cũng đã thay đổi dáng vẻ, không còn là ngài Chú Hề nữa, sao em lại nhận ra được anh ấy là lão đại của em?" Lâm Vãn hơi hiếu kỳ hỏi thăm.

"Gì chứ, bọn em đã từng thấy gương mặt lúc chưa hóa trang của anh ấy rồi, giống nhau như đúc không thể giả được. À, phải rồi, trước đó hình như chị dâu vẫn chưa thấy qua." Nghi Quân nghiêng đầu một chút, nhẹ giọng giải thích.

Lâm Vãn lập tức nóng máu, ha ha, bác sĩ Đường, quả nhiên là độc nhất là lòng dạ đàn ông, gương mặt kia cũng đã cho đội viên nhìn, nhưng lại không cho cô nhìn, toàn bộ quá trình chỉ có một mình cô là thiểu năng, bị đùa bỡn xoay vòng! "Ái nè, ký chủ của ta, ngài còn sống nha! Không chỉ còn sống, mà còn sống rất khỏe mạnh, rốt cuộc cũng biết mình là thiểu năng rồi!"

Giọng nói của hệ thống đã lâu không thấy truyền đến, không hiểu sao Lâm Vãn hơi đau tim.

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau hẳn là câu chuyện này sẽ hoàn tất rồi~ sớm vung hoa chúc mừng! (du ̄3 ̄) du╭?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện