MỘC LĂNG LẠI TÌM TÒI NGHIÊN CỨU VỀ LOẠI CÂY SỒI, phát hiện loài cây này mỗi khi đến hè thì lại sinh trưởng rất tốt. Trong khi loài địa nhặng này lại kí sinh ở trong ruột cây. Mỗi khi sồi đâm chồi thì bên thân cây lại sẽ tỏa nhiệt, địa nhặng sẽ hấp thụ hơi nóng đó để mà ấp kén. Điều kiện cần và đủ để ấu trùng có thể phá kén chính là phải có một lượng nhiệt năng đủ lớn.
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh trong họa lại gặp được phúc, đánh bậy đánh bạ vậy mà lại có thể khiến địa nhặng phá kén chui ra. Thế nên cũng không tránh được là tại làm sao Ngao Thịnh lại bảo Tương Thanh là vợ tốt.
Mộc Lăng dùng những túi vải thật lớn, xua địa nhặng bay vào trong túi, rồi đi đến kén thành mà thả chúng bay ra. Địa nhặng vốn là thiên địch của thiên tằm, tơ của thiên tằm chính là món khoái khẩu của địa nhặng…Cũng vì thế mà chỉ trong một lúc, từng mảng từng mảng địa nhặng đã vây lấy tòa thành mà ngấu nghiến số lượng thức ăn khổng lồ này.
Trong khi đó, đám người trốn trong kén thành thì lại đang thắc mắc là sao hôm nay trời mải không chịu sáng? Cổ vương đã thức dậy từ sớm, ra ngoài nhìn sắc trời, song, bốn bề vẫn tối đen như mực. Lúc này, lão mới thấy tình huống thật kì dị. Quân sư cũng cảm thấy mọi chuyện thật lạ lùng, nên đoán rằng là do quân Thịnh Thanh giở trò.
Cổ vương đem theo một nhóm các thần tử ra ngoài xem thử, bỗng thấy phía trên đỉnh thành tự dưng xuất hiện những chùm đen lấm tấm, chốc chốc lại lộ ra mảng trời trắng xám, chuyện lạ chính là những mảng lấm tấm kia ngày càng lan rộng ra.
Những vệt đốm càng lớn thì bầu trời cũng hiện ra rõ ràng hơn.
“Không tốt rồi!” Cổ vương hét lên một tiếng, bảo mọi người mau chân trốn đi…lời lão vừa dứt thì cũng ngay lúc thiên tằm kén vững chắc đổ sập xuống.
Tất cả Cổ bộ hoảng loạn tìm đường ẩn nấp trong khi đại bản doanh đã hoàn toàn bị đánh sập.
Ở bên ngoài, Ngao Thịnh đã sớm tập kết binh mã, khi vừa thấy kén thiên tằm sập xuống thì liền ra lệnh công thành.
Vương Trung Nghĩa bỏ cả chiến mã, cùng một nhóm tráng sĩ ôm trụ lớn mà phá cửa thành. Khi không còn kén thiên tằm bảo hộ nữa thì tường thành không chịu nổi một cú huých. Cả nhóm chỉ vừa huých trụ vào một cái thì cả cửa thành đã ngã sập xuống rồi.
Tần Vọng Thiên mang theo nhân mã trực tiếp xông vào Cổ thành…Cổ bộ vốn đã ít người, nên đâu cách nào chống trả được nữa. Cổ vương cùng toán tàn binh bại tướng tìm đường đào thoát. Tương Thanh cùng Tống Hiểu vội vã đưa quân truy kích. Khi đã chạy vào rừng, Cổ vương nhác thấy truy binh theo sát phía sau, bèn chia ra hai đường, cho binh mã giả trang thành mình bỏ chạy về phía Tây Nam, còn bản thân thì chạy theo hướng ngược lại. Tống Hiểu vội vàng đuổi theo.
Tương Thanh mang theo thuộc cấp cũng đã đuổi tới nơi, cùng lúc giải cứu nô lệ đang bị giam giữ, đoạn lại ráo riết truy lùng tung tích Viên Khả.
Ngao Thịnh chỉ huy ở phía sau. Tương Thanh một mình dẫn binh đi trước khiến Thịnh hắn lo lắng không thôi. Ân Tịch Ly thấy hắn hoang mang bèn trấn an, “Hoàng Thượng, Viên Liệt đi đã đi theo phu tử, người cứ yên tâm đi, không sao đâu.”
Ngao Thịnh cũng biết bản thân đã lo lắng thái quá, Tương Thanh cũng không phải là hài tử lên ba…Song, lo thì vẫn cứ lo.
Mọi người chiếm lĩnh được Cổ Bộ. Tra Dạ mang binh đi giải cứu tất cả nô lệ. Cũng kể từ thời khắc đó, Ngao Thịnh đã hoàn toàn đánh bại tất cả chủ nô. Hắn liền hạ lệnh cho cả đại quân tiến vào thành, truy bắt hết tất cả tàn quân, ai nên phạt thì phạt, ai nên thả thì thả, mọi người cứ bình tĩnh chớ nóng vội, chờ an bài tiếp theo.
Tương Thanh thấy Tống Hiểu đã cho quân đuổi theo, các tướng sĩ bên cạnh cũng đã tróc nã được những tên lính đào tẩu nên định đưa quân trở về. Y biết là thể nào Ngao Thịnh cũng sẽ lo lắng cho mình, nhưng việc không tìm được Viên Khả khiến y cứ tiếc mải không thôi.
Đúng lúc này, kẻ vốn dĩ chỉ đi theo góp vui là Ngao Ô lại bỗng gặm góc áo Tương Thanh, kéo kéo y.
Tương Thanh cúi đầu nhìn hổ, chỉ thấy hổ ta cứ gầm lên về hướng Tây Bắc, ngược lại với hướng mà Tống Hiểu đã cho quân truy kích.
Tương Thanh khẽ nhíu mày, hỏi hổ, “Ngao Ô, có chuyện gì vậy?”
Ngao Ô lại chạy lên trước, quay đầu lại nhìn Tương Thanh mà phe phẩy đầu, tỏ ý muốn y đi theo nó.
Tương Thanh thấy vậy liền thúc ngựa đi theo Ngao Ô. Viên Liệt âm thầm đi theo phía sau, vì thấy tình huống kì hoặc nên cũng không ngăn lại. Ông cũng không có nhiệm vụ gì đặc biệt ngoài chuyện Ân Tịch Ly dặn dò là lúc nào cũng phải đi theo bảo hộ Tương Thanh, không để cho y bị bắt cóc hay bị đả thương.
Tương Thanh theo Ngao Ô đi về phía Tây Bắc được một quãng khá xa thì hổ ta bỗng đứng khựng lại trước một bụi cây, chốc sau, hổ ta gầm lên một tiếng.
Tương Thanh chợt nghe thấy có tiếng kinh hãi vang lên từ sau bụi cây “Ôi quỷ thần ơi!”, liền biết ngay là có người đang lẩn trốn trong đấy.
“Bước ra!” Tương Thanh nhíu mày, “Kẻ nào trốn bên trong?”
Bên trong vẫn không chút động tĩnh, Tương Thanh lại nói, “Nếu không bước ra, thì đừng trách ta cho bạch hổ nhai sống ngươi.” Lại vỗ vỗ đầu hổ, “Ngao Ô, có đói bụng không?”
Ngao Ô vẫy vẫy đuôi, lại gầm một tiếng dài, dù sao thì hổ ta cũng là vua của bách thú nên chỉ bằng một tiếng gầm thôi đã khiến chim chóc cùng các loài thú nhỏ tháo chạy tán loạn.
“Ai…từ từ…” Lúc này, từ bên trong bụi cây mới truyền ra tiếng cầu xin tha thứ. Không lâu sau, mới có hai kẻ chậm chạp bước ra. Cả hai tuổi cũng đã không nhỏ, khoảng chừng năm mươi sáu mươi gì đó, dáng vẻ thì lại vô cùng chật vật. Lão béo mặc trên người toàn là phục trang quý giá cùng những phục sức lóng lánh vàng. Còn tên gầy thì lại cầm một cây quạt lông ngỗng. Cả hai từ trên xuống dưới dính toàn bùn đất, hài thì cũng chiếc còn chiếc mất, người lại đầy vết trầy xước.
Tương Thanh thấy vòng dây nanh sói trên cổ lão béo, liền giật mình nói, “Cổ vương?”
Lão béo kia quả thật chính là Cổ vương. Lão không may bị tóm được, nên mặt đầy vẻ cầu xin khúm núm. Lão vốn đang muốn xem thử đối phương là vị đại tướng nào nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì lại giật mình ngây sững người ra.
“Ngươi…Ngươi là….” Cổ vương run run chỉ tay vào Tương Thanh, lặp bập chẳng thốt nổi một câu, mặt mày thì đầy hoảng sợ.
Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Ngươi cái gì? Mau đi ra đây! Ta đem các ngươi về quân doanh để Hoàng thượng xử trí.”
Quân sư đưa mắt nhìn Cổ vương, lạ lùng không hiểu vì sao Cổ vương lại trông hoảng loạn đến thế.
Cổ vương nhìn chằm chằm vào Tương Thanh một lúc lâu mới thốt được thành tiếng, “Có phải tướng quân…họ Tương không?”
Tương Thanh sửng sốt, không biết vì sao lão lại biết là y họ Tương. Song, ngẫm lại thì việc lão biết tên y cũng là chuyện bình thường, nên bèn thúc giục, “Đừng dong dài nữa, mau đi theo ta!”
Ngao Ô cũng gầm thêm một tiếng nữa, ý bảo chúng phải nhanh nhanh lên!
“Ai, đợi đợi một chút!” Cổ vương phẩy tay áo, rồi lại đắc ý cười như thể đã quơ được phao cứu hộ, “Tiểu huynh đệ, ngươi có biết bây giờ phụ thân ngươi đang ở đâu không?”
Tương Thanh nhíu mày nói, “Cha mẹ ta đã mất từ lâu.” Miệng trả lời như thế nhưng Tương Thanh lại âm thầm suy tính, sợ là Cổ vương lại muốn giở trò gì.
“Hắc hắc, không cần đề phòng ta như vậy.” Cổ vương bày ra vẻ thân thiết, “Ta nói cho ngươi biết một chuyện, mẫu thân ngươi quả thật là đã chết, nhưng còn phụ thân ngươi thì vẫn còn sống…Nếu ông ta mà biết ngươi lại đi làm tướng quân cho Thịnh Thanh, nhất định sẽ thương tâm mà chết đó.”
Tương Thanh bỗng trở nên tức giận. Phàm là con người thì ai cũng sẽ như thế. Đặc biệt là người đã mồ côi phụ mẫu từ bé như Tương Thanh. Trong lòng y, phụ mẫu của y là những nô lệ tốt đã bị bức hại đến chết. Nên khi vừa nghe Cổ vương ăn nói hàm hồ như thế, trong lòng liền tức giận không thôi.
Cổ vương nhác thấy Tương Thanh nổi giận, bèn rụt người lui ra sau, “Ta nói…hay là thế này đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch nhé. Ngươi thả ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết cha ngươi là ai, mẹ ngươi chết như thế nào, sau đó ngươi sẽ đi đoàn tụ với cha mình.”
Tương Thanh cười nói, “Cổ vương, lão bớt sàm ngôn đi.” Ngay lúc này lại nghe thấy có tiếng binh sĩ hô hào, “Phu tử!”
Tương Thanh quay đầu lại liền nhìn thấy quân của Tống Hiểu đã quay trở lại. Khi nãy, Tống Hiểu đã đuổi theo về phía Tây Nam nhưng chỉ bắt được mấy tên dư dảng mà thôi. Thầm biết rằng đây là kế dương đông kích tây, nên đã vội vã chuyển hướng đi về phía ngược lại. Vốn tưởng là sẽ không đuổi kịp nhưng thật may là Tương Thanh đã sớm chặn đầu được lão yêu quái này.
“Quân đâu!” Tống Hiểu hạ lệnh, “Trói Cổ vương lại, mang về chờ xử trí!”
Cổ vương bị những binh sĩ trói gô kéo đi, lúc đi lão vẫn không ngừng la hét, “Nếu ngươi vẫn cứ không biết gì thì sẽ phải hối hận cả đời đó! Ta không lừa ngươi, ta biết…biết một bí mật hết sức khủng khiếp!”
“Lão yêu quái này nói nhăng nói cuội gì vậy?” Tống Hiểu khó hiểu hỏi Tương Thanh, Tương Thanh lắc lắc đầu, cùng Tống Hiểu kỵ mã quay về đại doanh.
Mặt khác, người vẫn luôn đi theo Tương Thanh là Viên Liệt thì lại trầm tư ngồi trên chạc cây. Ông cau chặt đôi mày như thể đang suy tư gì đó. Những gì mà Cổ vương vừa nói khiến ông không ngừng nghĩ về dung mạo của Tương Thanh…rồi lại chợt hiện lên một khuôn mặt khác. Viên Liệt hít sâu một hơi, nhíu mày thầm thì, “Sao lại có thể…”
Cùng lúc này, Ngao Thịnh cũng đã đợi ở trong đại doanh đến là sốt ruột. Chúng tướng cũng nôn nóng đến choáng váng đầu. Và người phải nói là nóng vội nhất chính là Mộc Lăng…Không đúng, chính xác mà nói thì là Cổ vương. Nó đã muốn lớn bằng cái bắp tay rồi đấy. Đã vậy mà còn bị Mộc Lăng lấy nhánh cây chọc vào bụng, uy hiếp nó phải có nuốt cho bằng hết số cổ trùng đang làm càn trong người chúng tướng.
Cổ vương thế là cứ ăn rồi lại ăn. Đột nhiên, cả người nó co rút lại, phần đuôi bỗng nảy giật liên tục, rồi phụt một cái, nó cho ra một thứ xanh xanh to bằng hạt đậu.
“A!” Mộc Lăng cả kinh hét lên.
Tần Vọng Thiên bị hắn dọa đến giật mình, vội chạy lại hỏi, “Có chuyện gì? Có chuyện gì?”
“Đẻ rồi, đẻ rồi!” Mộc Lăng cẩn thận nâng hạt đậu xanh xanh kia trong lòng bàn tay, “Là cổ vương con!”
Chung quanh có không ít người tụ tập lại nhìn cho biết. Tư Đồ khẽ nhíu mày, “Nó là con cái sao? Ta cứ nghĩ nó là giống đực chứ.”
Mộc Lăng khinh bỉ nói, “Cổ vương là loài lưỡng tính.”
Mọi người nhìn nhau rồi nhìn chăm chú nhìn cổ vương nay đã gầy xộp xuống. Cổ vương ngại ngùng giương mắt nhìn xung quanh rồi lại ngó chăm chăm vào cái trứng trong tay Mộc Lăng.
Mộc Lăng bỏ trứng vào trong cái tráp vốn dùng để nuôi cổ vương, đoạn lại trấn an cục cưng của mình, “Cứ yên tâm đi! Ta cất nó kĩ vào trong áo, mang theo bên người. Khi nào về nhà, ta làm một cái hang nhỏ cho hai ngươi. Chừng nửa năm sau là trứng nở hà.” Cổ vương lúc này mới an lòng vẫy vẫy đuôi, rồi tiếp tục ăn cổ trùng.
Lúc này, Tống Hiểu cùng Tương Thanh cũng đã áp giải Cổ vương trở về doanh trại.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh quay về, bấy giờ tâm tình lo lắng phiền muộn mới vơi đi. Hắn nhẹ nhõm thở ra một cái rồi nhanh đến đỡ Tương Thanh xuống ngựa, đoạn lại nhác thấy y cứ cau mày, mặt mũi thì nặng trĩu tâm sự.
“Thanh?” Ngao Thịnh lo lắng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Tương Thanh lắc đầu, ý bảo là không có gì, nhưng Ngao Thịnh vừa thấy thì liền biết là y đang có gì đó phiền lòng. Nghĩ vậy, Thịnh ta bèn đùng đùng nổi đóa lên, thầm mắng cả dòng họ tổ tiên cái tên dám chọc cho tâm can bảo bối của hắn buồn.
Ngao Thịnh liếc mắt nhìn Tống Hiểu, Tống Hiểu tinh ý, vội chỉ thẳng vào mặt Cổ vương mà mách, “Là lão ta ăn nói linh tinh.”
Ngao Thịnh nhíu mày trừng lão. Cổ vương ngước đầu lên nhìn Ngao Thịnh, biết là mình khó lòng giữ nổi cái mạng già nên không dám hé răng lấy nửa lời, song, trong lòng lão vẫn còn lại chút hy vọng le lói vì đã tìm được một gốc cây mà bám vào để níu mệnh.
Ngao Thịnh càng nhìn lão càng cảm thấy tức giận, bèn thẳng lừng ra lệnh, “Kéo lão ta xuống, cẩn thận trông coi!”
“Dạ!” Binh sĩ vội giải lão Cổ vương đi.
“Thanh, sao thế?” Ngao Thịnh khẩn trương nắm tay kéo Tương Thanh vào lều riêng.
Tương Thanh lắc đầu, biết là vì mình cứ miên man suy nghĩ những lời Cổ vương nói như thế là không nên, “Cũng không có gì đâu chỉ là lão ta ăn nói bậy bạ mà thôi.”
“Ta sẽ lôi lão ra chém.” Ngao Thịnh nổi giận đùng đùng, tru tréo trong lòng không biết lão yêu quái kia đã nói nhăng nói cuội gì.
Tương Thanh vội ngăn hắn lại, “Ai, ngươi đừng xúc động mà! Cũng không có gì to tát đâu.”
Ngao Thịnh khó hiểu nhìn Tương Thanh, “Thế lão ta đã nói gì?”
Tương Thanh nhún nhún vai, y cũng không muốn để Ngao Thịnh phải lo lắng nên chỉ nói một cách đơn giản, “Cổ vương bảo là hắn biết cha ta là ai, còn nói là nếu ông ấy biết ta làm tướng quân của Thịnh Thanh thì sẽ rất đau lòng.”
Ngao Thịnh sững người ra, sau một lúc lâu nổi trận lôi đình mà quát, “Lão khốn ấy dám nói vậy? Cha vợ vĩ đại của ta đâu phải là người để lão xuyên tạc?”
Tương Thanh hoàn toàn không tới việc Thịnh ta sẽ hùng hồn la mắng như thế, nỗi muộn phiền lúc đầu cũng tiêu tán không sót lại gì, mà còn vui vẻ nhấc chân lên đá hắn một cước, “Ngươi…thế mà có tư cách mắng người khác miệng mồm không sạch sẽ ư?”
“Người ngoài đâu tính, ta là người trong nhà mà.” Ngao Thịnh cười hì hì, nắm tay Tương Thanh lắc qua lắc lại, “Cha ngươi không phải là cha vợ của ta sao.”
Tương Thanh lườm hắn một cái, vội sửa lời hắn, “Không phải, là cha chồng của ngươi mới đúng.”
Ngao Thịnh sửng sốt, lập tức lại cười ha hả lên, “Ừ, chỉ cần ngươi chịu thành thân với ta thì có là cha chồng hay mẹ chồng gì ta cũng ưng hết.”
Tương Thanh nhịn cười mà nói, “Ta cũng không gọi Viên Lạc là cha vợ đâu.”
“Sai, không phải là Viên Lạc.” Ngao Thịnh nghiêm mặt nói, “Là con rùa rụt cổ Viên Lạc.”
Tương Thanh không nhịn được mà phì cười, Ngao Thịnh quan tâm hỏi, “Đã hết buồn chưa?”
Tương Thanh lắc đầu, cười nói, “Hết rồi.”
Ngao Thịnh lúc này mới an tâm, “Kế tiếp chính là thẩm vấn mấy tên phiên vương kia, tra hỏi được tung tích của Tô Mẫn. Mùa mưa cũng sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh thu xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi rời khỏi đây.”
“Ừ.” Tương Thanh gật gật đầu, “Đáng tiếc là không bắt được Viên Khả.”
“Yên tâm.” Ngao Thịnh trấn an, “Ta có biện pháp để trừng trị hắn ta.”
Tương Thanh sửng sốt hỏi, “Ngươi có biện pháp dụ hắn ra?”
Ngao Thịnh nháy mắt nói, “Ít nhất là cũng có thể dụ hắn ra mặt, một khi đã ra mặt rồi thì chắc chắn chúng ta sẽ tóm được hắn.”
Tương Thanh gật đầu, rồi lại bị Ngao Thịnh kéo ra ngoài tiếp tục xử lý chuyện tiếp theo. Tương Thanh tuy rằng trời sinh tính tình sảng khoái nhưng vẫn cứ là người cẩn trọng. Những gì mà Cổ vương vừa nói vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu y…khiến y luôn tự hỏi, liệu rằng còn có ẩn tình gì nữa?
Ngao Thịnh ngoài mặt thì vẫn vui cười nhưng phàm là chuyện gì liên quan tới Tương Thanh thì hắn tuyệt không dễ dàng cho qua như thế, nên thầm lặng lẽ phái người đến thẩm vấn Cổ vương.
Cả quân doanh bận tối tăm mặt mũi, tận cho đến lúc mặt trời xuống núi thì mới xong việc. Ân Tịch Ly lo lắng đi vòng vòng mấy lượt quanh trại, mọi người đều đã quay lại nhưng vẫn không thấy bóng dáng Viên Liệt đâu cả.
“Cha, cha sao vậy?” Tiểu Hoàng thấy Ân Tịch Ly cứ đi tới đi lui quanh lều trại như thế, nhịn không được mà hỏi.
“Viên Liệt đâu? Có nhìn thấy Viên Liệt không?” Ân Tịch Ly hỏi.
“Ở sườn núi phía sau quân doanh.” Tần Vọng Thiên đáp, “Lúc nãy vừa quay về thì đã ra đó rồi, coi bộ là có tâm sự gì đó…”
Nói còn chưa dứt lời, Ân Tịch Ly đã bỏ đi mất dạng.
Mọi người khó hiểu nhìn. Tư Đồ khẽ nhíu mày, “Sao vậy?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, cũng thấy khó hiểu như mọi người.
“Viên Liệt.” Ân Tịch Ly chạy về phía sườn núi, mệt đến mức ôm ngực thở dốc, khó hiểu hỏi người đang đăm chiêu nhìn ra phía xa xa kia, “Huynh sao vậy?”
Viên Liệt chỉ cúi đầu không đáp.
“Này.” Ân Tịch Ly bước lại vỗ vỗ vai Viên Liệt, “Gặp quỷ à? Sao huynh không quay về quân doanh mà lại ngồi ở đây?”
Viên Liệt ngẩng đầu lên nhìn Ân Tịch Ly, trông mắt chỉ toàn là ảm đạm.
“Này.” Ân Tịch Ly vội ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ra xoa mặt Viên Liệt, “Huynh bị sao vậy?”
Viên Liệt ngả đầu tựa lên vai Ân Tịch Ly, thì thầm vài câu vào tai y.
Ân Tịch Ly sững sờ ngây người ra…sau một lúc lâu mới có thể kiềm chế mà quay đầu lại nhìn Viên Liệt, cười đến là méo mó, “Huynh nói đùa phải không?”
Viên Liệt đăm chiêu nhìn Ân Tịch Ly, “Ngươi cứ nghĩ lại mà xem, họ có giống nhau không?”
Ân Tịch Ly trầm tư mất một lúc lâu, mặt mày chợt lộ ra vẻ kinh hãi, “Sao lại có thể như thế được?”
“Khi nãy nghe Cổ vương nói, ta chợt hiểu ra là vì sao chỉ trong thời gian ngắn, Viên Khả đã củng cố được thế lực lớn như thế.” Viên Liệt chậm rãi nói, “Nói cách khác…có lẽ người kia hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Tương Thanh.”
“Thật sao?” Ân Tịch Ly ảm đạm cười, “Là không biết…hay là vì thời điểm vẫn chưa đến?”
Hai người lo lắng nhìn nhau, chỉ cảm thấy chuyện càng lúc càng đi vào bế tắc.
“Hô….” Viên Liệt thở dài, “Bọn trẻ chúng thật là đáng thương.”
Ân Tịch Ly cười khan, ngồi xuống bên cạnh Viên Liệt, thở dài mà nói, “Đúng vậy, rõ ràng là do mấy lão già chúng ta gây nghiệt, vậy mà lại đi đổ lên đầu bọn trẻ…Huynh nói xem đó có phải là ý trời đã đẩy đưa để Tương Thanh và Ngao Thịnh cứ dây dưa với nhau?”
Viên Liệt cũng chỉ biết lắc đầu, “Ngươi mà cũng bắt đầu tin vào ý trời ư? Không phải là Ân Tịch Ly gì cũng có thể tin, duy chỉ trừ ông trời là không tin sao?”
Ân Tịch Ly giương mắt lên nhìn màn đêm đang phủ xuống từ phía chân trời, sau một lúc lâu mới ta thán, “Đúng vậy, ta không tin trời là vì ông ta không có mắt.”
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh trong họa lại gặp được phúc, đánh bậy đánh bạ vậy mà lại có thể khiến địa nhặng phá kén chui ra. Thế nên cũng không tránh được là tại làm sao Ngao Thịnh lại bảo Tương Thanh là vợ tốt.
Mộc Lăng dùng những túi vải thật lớn, xua địa nhặng bay vào trong túi, rồi đi đến kén thành mà thả chúng bay ra. Địa nhặng vốn là thiên địch của thiên tằm, tơ của thiên tằm chính là món khoái khẩu của địa nhặng…Cũng vì thế mà chỉ trong một lúc, từng mảng từng mảng địa nhặng đã vây lấy tòa thành mà ngấu nghiến số lượng thức ăn khổng lồ này.
Trong khi đó, đám người trốn trong kén thành thì lại đang thắc mắc là sao hôm nay trời mải không chịu sáng? Cổ vương đã thức dậy từ sớm, ra ngoài nhìn sắc trời, song, bốn bề vẫn tối đen như mực. Lúc này, lão mới thấy tình huống thật kì dị. Quân sư cũng cảm thấy mọi chuyện thật lạ lùng, nên đoán rằng là do quân Thịnh Thanh giở trò.
Cổ vương đem theo một nhóm các thần tử ra ngoài xem thử, bỗng thấy phía trên đỉnh thành tự dưng xuất hiện những chùm đen lấm tấm, chốc chốc lại lộ ra mảng trời trắng xám, chuyện lạ chính là những mảng lấm tấm kia ngày càng lan rộng ra.
Những vệt đốm càng lớn thì bầu trời cũng hiện ra rõ ràng hơn.
“Không tốt rồi!” Cổ vương hét lên một tiếng, bảo mọi người mau chân trốn đi…lời lão vừa dứt thì cũng ngay lúc thiên tằm kén vững chắc đổ sập xuống.
Tất cả Cổ bộ hoảng loạn tìm đường ẩn nấp trong khi đại bản doanh đã hoàn toàn bị đánh sập.
Ở bên ngoài, Ngao Thịnh đã sớm tập kết binh mã, khi vừa thấy kén thiên tằm sập xuống thì liền ra lệnh công thành.
Vương Trung Nghĩa bỏ cả chiến mã, cùng một nhóm tráng sĩ ôm trụ lớn mà phá cửa thành. Khi không còn kén thiên tằm bảo hộ nữa thì tường thành không chịu nổi một cú huých. Cả nhóm chỉ vừa huých trụ vào một cái thì cả cửa thành đã ngã sập xuống rồi.
Tần Vọng Thiên mang theo nhân mã trực tiếp xông vào Cổ thành…Cổ bộ vốn đã ít người, nên đâu cách nào chống trả được nữa. Cổ vương cùng toán tàn binh bại tướng tìm đường đào thoát. Tương Thanh cùng Tống Hiểu vội vã đưa quân truy kích. Khi đã chạy vào rừng, Cổ vương nhác thấy truy binh theo sát phía sau, bèn chia ra hai đường, cho binh mã giả trang thành mình bỏ chạy về phía Tây Nam, còn bản thân thì chạy theo hướng ngược lại. Tống Hiểu vội vàng đuổi theo.
Tương Thanh mang theo thuộc cấp cũng đã đuổi tới nơi, cùng lúc giải cứu nô lệ đang bị giam giữ, đoạn lại ráo riết truy lùng tung tích Viên Khả.
Ngao Thịnh chỉ huy ở phía sau. Tương Thanh một mình dẫn binh đi trước khiến Thịnh hắn lo lắng không thôi. Ân Tịch Ly thấy hắn hoang mang bèn trấn an, “Hoàng Thượng, Viên Liệt đi đã đi theo phu tử, người cứ yên tâm đi, không sao đâu.”
Ngao Thịnh cũng biết bản thân đã lo lắng thái quá, Tương Thanh cũng không phải là hài tử lên ba…Song, lo thì vẫn cứ lo.
Mọi người chiếm lĩnh được Cổ Bộ. Tra Dạ mang binh đi giải cứu tất cả nô lệ. Cũng kể từ thời khắc đó, Ngao Thịnh đã hoàn toàn đánh bại tất cả chủ nô. Hắn liền hạ lệnh cho cả đại quân tiến vào thành, truy bắt hết tất cả tàn quân, ai nên phạt thì phạt, ai nên thả thì thả, mọi người cứ bình tĩnh chớ nóng vội, chờ an bài tiếp theo.
Tương Thanh thấy Tống Hiểu đã cho quân đuổi theo, các tướng sĩ bên cạnh cũng đã tróc nã được những tên lính đào tẩu nên định đưa quân trở về. Y biết là thể nào Ngao Thịnh cũng sẽ lo lắng cho mình, nhưng việc không tìm được Viên Khả khiến y cứ tiếc mải không thôi.
Đúng lúc này, kẻ vốn dĩ chỉ đi theo góp vui là Ngao Ô lại bỗng gặm góc áo Tương Thanh, kéo kéo y.
Tương Thanh cúi đầu nhìn hổ, chỉ thấy hổ ta cứ gầm lên về hướng Tây Bắc, ngược lại với hướng mà Tống Hiểu đã cho quân truy kích.
Tương Thanh khẽ nhíu mày, hỏi hổ, “Ngao Ô, có chuyện gì vậy?”
Ngao Ô lại chạy lên trước, quay đầu lại nhìn Tương Thanh mà phe phẩy đầu, tỏ ý muốn y đi theo nó.
Tương Thanh thấy vậy liền thúc ngựa đi theo Ngao Ô. Viên Liệt âm thầm đi theo phía sau, vì thấy tình huống kì hoặc nên cũng không ngăn lại. Ông cũng không có nhiệm vụ gì đặc biệt ngoài chuyện Ân Tịch Ly dặn dò là lúc nào cũng phải đi theo bảo hộ Tương Thanh, không để cho y bị bắt cóc hay bị đả thương.
Tương Thanh theo Ngao Ô đi về phía Tây Bắc được một quãng khá xa thì hổ ta bỗng đứng khựng lại trước một bụi cây, chốc sau, hổ ta gầm lên một tiếng.
Tương Thanh chợt nghe thấy có tiếng kinh hãi vang lên từ sau bụi cây “Ôi quỷ thần ơi!”, liền biết ngay là có người đang lẩn trốn trong đấy.
“Bước ra!” Tương Thanh nhíu mày, “Kẻ nào trốn bên trong?”
Bên trong vẫn không chút động tĩnh, Tương Thanh lại nói, “Nếu không bước ra, thì đừng trách ta cho bạch hổ nhai sống ngươi.” Lại vỗ vỗ đầu hổ, “Ngao Ô, có đói bụng không?”
Ngao Ô vẫy vẫy đuôi, lại gầm một tiếng dài, dù sao thì hổ ta cũng là vua của bách thú nên chỉ bằng một tiếng gầm thôi đã khiến chim chóc cùng các loài thú nhỏ tháo chạy tán loạn.
“Ai…từ từ…” Lúc này, từ bên trong bụi cây mới truyền ra tiếng cầu xin tha thứ. Không lâu sau, mới có hai kẻ chậm chạp bước ra. Cả hai tuổi cũng đã không nhỏ, khoảng chừng năm mươi sáu mươi gì đó, dáng vẻ thì lại vô cùng chật vật. Lão béo mặc trên người toàn là phục trang quý giá cùng những phục sức lóng lánh vàng. Còn tên gầy thì lại cầm một cây quạt lông ngỗng. Cả hai từ trên xuống dưới dính toàn bùn đất, hài thì cũng chiếc còn chiếc mất, người lại đầy vết trầy xước.
Tương Thanh thấy vòng dây nanh sói trên cổ lão béo, liền giật mình nói, “Cổ vương?”
Lão béo kia quả thật chính là Cổ vương. Lão không may bị tóm được, nên mặt đầy vẻ cầu xin khúm núm. Lão vốn đang muốn xem thử đối phương là vị đại tướng nào nhưng khi vừa ngẩng đầu lên thì lại giật mình ngây sững người ra.
“Ngươi…Ngươi là….” Cổ vương run run chỉ tay vào Tương Thanh, lặp bập chẳng thốt nổi một câu, mặt mày thì đầy hoảng sợ.
Tương Thanh khẽ nhíu mày, “Ngươi cái gì? Mau đi ra đây! Ta đem các ngươi về quân doanh để Hoàng thượng xử trí.”
Quân sư đưa mắt nhìn Cổ vương, lạ lùng không hiểu vì sao Cổ vương lại trông hoảng loạn đến thế.
Cổ vương nhìn chằm chằm vào Tương Thanh một lúc lâu mới thốt được thành tiếng, “Có phải tướng quân…họ Tương không?”
Tương Thanh sửng sốt, không biết vì sao lão lại biết là y họ Tương. Song, ngẫm lại thì việc lão biết tên y cũng là chuyện bình thường, nên bèn thúc giục, “Đừng dong dài nữa, mau đi theo ta!”
Ngao Ô cũng gầm thêm một tiếng nữa, ý bảo chúng phải nhanh nhanh lên!
“Ai, đợi đợi một chút!” Cổ vương phẩy tay áo, rồi lại đắc ý cười như thể đã quơ được phao cứu hộ, “Tiểu huynh đệ, ngươi có biết bây giờ phụ thân ngươi đang ở đâu không?”
Tương Thanh nhíu mày nói, “Cha mẹ ta đã mất từ lâu.” Miệng trả lời như thế nhưng Tương Thanh lại âm thầm suy tính, sợ là Cổ vương lại muốn giở trò gì.
“Hắc hắc, không cần đề phòng ta như vậy.” Cổ vương bày ra vẻ thân thiết, “Ta nói cho ngươi biết một chuyện, mẫu thân ngươi quả thật là đã chết, nhưng còn phụ thân ngươi thì vẫn còn sống…Nếu ông ta mà biết ngươi lại đi làm tướng quân cho Thịnh Thanh, nhất định sẽ thương tâm mà chết đó.”
Tương Thanh bỗng trở nên tức giận. Phàm là con người thì ai cũng sẽ như thế. Đặc biệt là người đã mồ côi phụ mẫu từ bé như Tương Thanh. Trong lòng y, phụ mẫu của y là những nô lệ tốt đã bị bức hại đến chết. Nên khi vừa nghe Cổ vương ăn nói hàm hồ như thế, trong lòng liền tức giận không thôi.
Cổ vương nhác thấy Tương Thanh nổi giận, bèn rụt người lui ra sau, “Ta nói…hay là thế này đi, chúng ta làm một cuộc giao dịch nhé. Ngươi thả ta đi, ta sẽ nói cho ngươi biết cha ngươi là ai, mẹ ngươi chết như thế nào, sau đó ngươi sẽ đi đoàn tụ với cha mình.”
Tương Thanh cười nói, “Cổ vương, lão bớt sàm ngôn đi.” Ngay lúc này lại nghe thấy có tiếng binh sĩ hô hào, “Phu tử!”
Tương Thanh quay đầu lại liền nhìn thấy quân của Tống Hiểu đã quay trở lại. Khi nãy, Tống Hiểu đã đuổi theo về phía Tây Nam nhưng chỉ bắt được mấy tên dư dảng mà thôi. Thầm biết rằng đây là kế dương đông kích tây, nên đã vội vã chuyển hướng đi về phía ngược lại. Vốn tưởng là sẽ không đuổi kịp nhưng thật may là Tương Thanh đã sớm chặn đầu được lão yêu quái này.
“Quân đâu!” Tống Hiểu hạ lệnh, “Trói Cổ vương lại, mang về chờ xử trí!”
Cổ vương bị những binh sĩ trói gô kéo đi, lúc đi lão vẫn không ngừng la hét, “Nếu ngươi vẫn cứ không biết gì thì sẽ phải hối hận cả đời đó! Ta không lừa ngươi, ta biết…biết một bí mật hết sức khủng khiếp!”
“Lão yêu quái này nói nhăng nói cuội gì vậy?” Tống Hiểu khó hiểu hỏi Tương Thanh, Tương Thanh lắc lắc đầu, cùng Tống Hiểu kỵ mã quay về đại doanh.
Mặt khác, người vẫn luôn đi theo Tương Thanh là Viên Liệt thì lại trầm tư ngồi trên chạc cây. Ông cau chặt đôi mày như thể đang suy tư gì đó. Những gì mà Cổ vương vừa nói khiến ông không ngừng nghĩ về dung mạo của Tương Thanh…rồi lại chợt hiện lên một khuôn mặt khác. Viên Liệt hít sâu một hơi, nhíu mày thầm thì, “Sao lại có thể…”
Cùng lúc này, Ngao Thịnh cũng đã đợi ở trong đại doanh đến là sốt ruột. Chúng tướng cũng nôn nóng đến choáng váng đầu. Và người phải nói là nóng vội nhất chính là Mộc Lăng…Không đúng, chính xác mà nói thì là Cổ vương. Nó đã muốn lớn bằng cái bắp tay rồi đấy. Đã vậy mà còn bị Mộc Lăng lấy nhánh cây chọc vào bụng, uy hiếp nó phải có nuốt cho bằng hết số cổ trùng đang làm càn trong người chúng tướng.
Cổ vương thế là cứ ăn rồi lại ăn. Đột nhiên, cả người nó co rút lại, phần đuôi bỗng nảy giật liên tục, rồi phụt một cái, nó cho ra một thứ xanh xanh to bằng hạt đậu.
“A!” Mộc Lăng cả kinh hét lên.
Tần Vọng Thiên bị hắn dọa đến giật mình, vội chạy lại hỏi, “Có chuyện gì? Có chuyện gì?”
“Đẻ rồi, đẻ rồi!” Mộc Lăng cẩn thận nâng hạt đậu xanh xanh kia trong lòng bàn tay, “Là cổ vương con!”
Chung quanh có không ít người tụ tập lại nhìn cho biết. Tư Đồ khẽ nhíu mày, “Nó là con cái sao? Ta cứ nghĩ nó là giống đực chứ.”
Mộc Lăng khinh bỉ nói, “Cổ vương là loài lưỡng tính.”
Mọi người nhìn nhau rồi nhìn chăm chú nhìn cổ vương nay đã gầy xộp xuống. Cổ vương ngại ngùng giương mắt nhìn xung quanh rồi lại ngó chăm chăm vào cái trứng trong tay Mộc Lăng.
Mộc Lăng bỏ trứng vào trong cái tráp vốn dùng để nuôi cổ vương, đoạn lại trấn an cục cưng của mình, “Cứ yên tâm đi! Ta cất nó kĩ vào trong áo, mang theo bên người. Khi nào về nhà, ta làm một cái hang nhỏ cho hai ngươi. Chừng nửa năm sau là trứng nở hà.” Cổ vương lúc này mới an lòng vẫy vẫy đuôi, rồi tiếp tục ăn cổ trùng.
Lúc này, Tống Hiểu cùng Tương Thanh cũng đã áp giải Cổ vương trở về doanh trại.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh quay về, bấy giờ tâm tình lo lắng phiền muộn mới vơi đi. Hắn nhẹ nhõm thở ra một cái rồi nhanh đến đỡ Tương Thanh xuống ngựa, đoạn lại nhác thấy y cứ cau mày, mặt mũi thì nặng trĩu tâm sự.
“Thanh?” Ngao Thịnh lo lắng hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Tương Thanh lắc đầu, ý bảo là không có gì, nhưng Ngao Thịnh vừa thấy thì liền biết là y đang có gì đó phiền lòng. Nghĩ vậy, Thịnh ta bèn đùng đùng nổi đóa lên, thầm mắng cả dòng họ tổ tiên cái tên dám chọc cho tâm can bảo bối của hắn buồn.
Ngao Thịnh liếc mắt nhìn Tống Hiểu, Tống Hiểu tinh ý, vội chỉ thẳng vào mặt Cổ vương mà mách, “Là lão ta ăn nói linh tinh.”
Ngao Thịnh nhíu mày trừng lão. Cổ vương ngước đầu lên nhìn Ngao Thịnh, biết là mình khó lòng giữ nổi cái mạng già nên không dám hé răng lấy nửa lời, song, trong lòng lão vẫn còn lại chút hy vọng le lói vì đã tìm được một gốc cây mà bám vào để níu mệnh.
Ngao Thịnh càng nhìn lão càng cảm thấy tức giận, bèn thẳng lừng ra lệnh, “Kéo lão ta xuống, cẩn thận trông coi!”
“Dạ!” Binh sĩ vội giải lão Cổ vương đi.
“Thanh, sao thế?” Ngao Thịnh khẩn trương nắm tay kéo Tương Thanh vào lều riêng.
Tương Thanh lắc đầu, biết là vì mình cứ miên man suy nghĩ những lời Cổ vương nói như thế là không nên, “Cũng không có gì đâu chỉ là lão ta ăn nói bậy bạ mà thôi.”
“Ta sẽ lôi lão ra chém.” Ngao Thịnh nổi giận đùng đùng, tru tréo trong lòng không biết lão yêu quái kia đã nói nhăng nói cuội gì.
Tương Thanh vội ngăn hắn lại, “Ai, ngươi đừng xúc động mà! Cũng không có gì to tát đâu.”
Ngao Thịnh khó hiểu nhìn Tương Thanh, “Thế lão ta đã nói gì?”
Tương Thanh nhún nhún vai, y cũng không muốn để Ngao Thịnh phải lo lắng nên chỉ nói một cách đơn giản, “Cổ vương bảo là hắn biết cha ta là ai, còn nói là nếu ông ấy biết ta làm tướng quân của Thịnh Thanh thì sẽ rất đau lòng.”
Ngao Thịnh sững người ra, sau một lúc lâu nổi trận lôi đình mà quát, “Lão khốn ấy dám nói vậy? Cha vợ vĩ đại của ta đâu phải là người để lão xuyên tạc?”
Tương Thanh hoàn toàn không tới việc Thịnh ta sẽ hùng hồn la mắng như thế, nỗi muộn phiền lúc đầu cũng tiêu tán không sót lại gì, mà còn vui vẻ nhấc chân lên đá hắn một cước, “Ngươi…thế mà có tư cách mắng người khác miệng mồm không sạch sẽ ư?”
“Người ngoài đâu tính, ta là người trong nhà mà.” Ngao Thịnh cười hì hì, nắm tay Tương Thanh lắc qua lắc lại, “Cha ngươi không phải là cha vợ của ta sao.”
Tương Thanh lườm hắn một cái, vội sửa lời hắn, “Không phải, là cha chồng của ngươi mới đúng.”
Ngao Thịnh sửng sốt, lập tức lại cười ha hả lên, “Ừ, chỉ cần ngươi chịu thành thân với ta thì có là cha chồng hay mẹ chồng gì ta cũng ưng hết.”
Tương Thanh nhịn cười mà nói, “Ta cũng không gọi Viên Lạc là cha vợ đâu.”
“Sai, không phải là Viên Lạc.” Ngao Thịnh nghiêm mặt nói, “Là con rùa rụt cổ Viên Lạc.”
Tương Thanh không nhịn được mà phì cười, Ngao Thịnh quan tâm hỏi, “Đã hết buồn chưa?”
Tương Thanh lắc đầu, cười nói, “Hết rồi.”
Ngao Thịnh lúc này mới an tâm, “Kế tiếp chính là thẩm vấn mấy tên phiên vương kia, tra hỏi được tung tích của Tô Mẫn. Mùa mưa cũng sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh thu xếp mọi thứ đâu vào đấy rồi rời khỏi đây.”
“Ừ.” Tương Thanh gật gật đầu, “Đáng tiếc là không bắt được Viên Khả.”
“Yên tâm.” Ngao Thịnh trấn an, “Ta có biện pháp để trừng trị hắn ta.”
Tương Thanh sửng sốt hỏi, “Ngươi có biện pháp dụ hắn ra?”
Ngao Thịnh nháy mắt nói, “Ít nhất là cũng có thể dụ hắn ra mặt, một khi đã ra mặt rồi thì chắc chắn chúng ta sẽ tóm được hắn.”
Tương Thanh gật đầu, rồi lại bị Ngao Thịnh kéo ra ngoài tiếp tục xử lý chuyện tiếp theo. Tương Thanh tuy rằng trời sinh tính tình sảng khoái nhưng vẫn cứ là người cẩn trọng. Những gì mà Cổ vương vừa nói vẫn cứ lẩn quẩn trong đầu y…khiến y luôn tự hỏi, liệu rằng còn có ẩn tình gì nữa?
Ngao Thịnh ngoài mặt thì vẫn vui cười nhưng phàm là chuyện gì liên quan tới Tương Thanh thì hắn tuyệt không dễ dàng cho qua như thế, nên thầm lặng lẽ phái người đến thẩm vấn Cổ vương.
Cả quân doanh bận tối tăm mặt mũi, tận cho đến lúc mặt trời xuống núi thì mới xong việc. Ân Tịch Ly lo lắng đi vòng vòng mấy lượt quanh trại, mọi người đều đã quay lại nhưng vẫn không thấy bóng dáng Viên Liệt đâu cả.
“Cha, cha sao vậy?” Tiểu Hoàng thấy Ân Tịch Ly cứ đi tới đi lui quanh lều trại như thế, nhịn không được mà hỏi.
“Viên Liệt đâu? Có nhìn thấy Viên Liệt không?” Ân Tịch Ly hỏi.
“Ở sườn núi phía sau quân doanh.” Tần Vọng Thiên đáp, “Lúc nãy vừa quay về thì đã ra đó rồi, coi bộ là có tâm sự gì đó…”
Nói còn chưa dứt lời, Ân Tịch Ly đã bỏ đi mất dạng.
Mọi người khó hiểu nhìn. Tư Đồ khẽ nhíu mày, “Sao vậy?”
Tiểu Hoàng lắc đầu, cũng thấy khó hiểu như mọi người.
“Viên Liệt.” Ân Tịch Ly chạy về phía sườn núi, mệt đến mức ôm ngực thở dốc, khó hiểu hỏi người đang đăm chiêu nhìn ra phía xa xa kia, “Huynh sao vậy?”
Viên Liệt chỉ cúi đầu không đáp.
“Này.” Ân Tịch Ly bước lại vỗ vỗ vai Viên Liệt, “Gặp quỷ à? Sao huynh không quay về quân doanh mà lại ngồi ở đây?”
Viên Liệt ngẩng đầu lên nhìn Ân Tịch Ly, trông mắt chỉ toàn là ảm đạm.
“Này.” Ân Tịch Ly vội ngồi xuống bên cạnh, vươn tay ra xoa mặt Viên Liệt, “Huynh bị sao vậy?”
Viên Liệt ngả đầu tựa lên vai Ân Tịch Ly, thì thầm vài câu vào tai y.
Ân Tịch Ly sững sờ ngây người ra…sau một lúc lâu mới có thể kiềm chế mà quay đầu lại nhìn Viên Liệt, cười đến là méo mó, “Huynh nói đùa phải không?”
Viên Liệt đăm chiêu nhìn Ân Tịch Ly, “Ngươi cứ nghĩ lại mà xem, họ có giống nhau không?”
Ân Tịch Ly trầm tư mất một lúc lâu, mặt mày chợt lộ ra vẻ kinh hãi, “Sao lại có thể như thế được?”
“Khi nãy nghe Cổ vương nói, ta chợt hiểu ra là vì sao chỉ trong thời gian ngắn, Viên Khả đã củng cố được thế lực lớn như thế.” Viên Liệt chậm rãi nói, “Nói cách khác…có lẽ người kia hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của Tương Thanh.”
“Thật sao?” Ân Tịch Ly ảm đạm cười, “Là không biết…hay là vì thời điểm vẫn chưa đến?”
Hai người lo lắng nhìn nhau, chỉ cảm thấy chuyện càng lúc càng đi vào bế tắc.
“Hô….” Viên Liệt thở dài, “Bọn trẻ chúng thật là đáng thương.”
Ân Tịch Ly cười khan, ngồi xuống bên cạnh Viên Liệt, thở dài mà nói, “Đúng vậy, rõ ràng là do mấy lão già chúng ta gây nghiệt, vậy mà lại đi đổ lên đầu bọn trẻ…Huynh nói xem đó có phải là ý trời đã đẩy đưa để Tương Thanh và Ngao Thịnh cứ dây dưa với nhau?”
Viên Liệt cũng chỉ biết lắc đầu, “Ngươi mà cũng bắt đầu tin vào ý trời ư? Không phải là Ân Tịch Ly gì cũng có thể tin, duy chỉ trừ ông trời là không tin sao?”
Ân Tịch Ly giương mắt lên nhìn màn đêm đang phủ xuống từ phía chân trời, sau một lúc lâu mới ta thán, “Đúng vậy, ta không tin trời là vì ông ta không có mắt.”
Danh sách chương