NHỮNG NGÀY SAU ĐÓ, có thể nói là đại quân Thịnh Thanh vừa náo nhiệt vừa rối loạn. Đồng thời vừa thắng trận lại vừa phải rút quân, nên mọi người đều tất bật làm những việc được phân phó.
Ai đóng giữ thì đóng giữ, còn ai phải lui quân thì lui quân. Mỗi người đều chấp hành tốt nhiệm vụ của mình.
Trận đánh này, đội quân của Ngao Thịnh vốn có bốn mươi vạn người, nay lại gia tăng thành năm mươi vạn. Gần một nửa số nô lệ đã tình nguyện gia nhập vào binh đoàn, nguyện vì Thịnh Thanh cống hiến sức lực.
Ngao Thịnh đã cho người lùng sục khắp khu rừng già nhưng vẫn không phát hiện được tung tích Tô Mẫn. Thậm chí mang đám phiên vương kia tra khảo thì cũng chỉ có được câu trả lời giống nhau, Tô Mẫn không phải do chúng bắt và Viên Khả đã mang người đi mất.
Ngao Thịnh đã tra hỏi được nơi ẩn thân của Viên Khả nhưng khi phái người đến nơi thì chỉ là cảnh vườn không nhà trống.
Tương Thanh lo lắng, trong khi Ngao Thịnh lại hết sức bình thản, “Chắc chắn sẽ bắt được.”
Mắt thấy Ngao Thịnh vô cùng tự tin với việc truy lùng Viên Khả, Tương Thanh liền hỏi, “Thịnh Nhi, ngươi có cách buộc Viên Khả ra mặt?”
Ngao Thịnh nheo mắt, nhìn Tương Thanh đầy gian xảo, “Muốn biết à? Thế thì phải trả giá đó.”
Tương Thanh cảnh giác lườm hắn, bèn không buồn hỏi han thêm nữa, Ngao Thịnh tốn công nửa ngày trời mà vẫn chẳng xơ múi được gì, tức đến độ đầu muốn bốc khói.
Hai ngày sau, toàn quân rút khỏi rừng già, tạm thời đóng quân ở Nam Quốc. Tư Đồ và Tiểu Hoàng đưa ngươi về Hắc Vân Bảo. Lúc đầu, đại hiệp tuấn tú định mời nhạc phụ đại nhân của gã về bảo chơi đôi ba ngày, nhưng hai vị nhạc phụ lại đầy tâm sự muốn tranh thủ thời gian quay về Lạc Đô một chuyến, nên Tư Đồ cũng không cưỡng cầu gì nhiều.
Ngày thứ ba, trời thật sự mưa. Mưa to kéo dài suốt cả ngày dài.
Toàn quân đều chuyển về Nam Quốc. Nơi này phồn vinh náo nhiệt, lại có nhiều nữ tử xinh đẹp. Trong một chốc, một đám quan binh lẫm liệt lại bỗng không khác gì thiếu nữ tới tuổi cập kê. Hầu hết các tướng sĩ đều vẫn chưa thành thân nên tâm tư rất chi xao xuyến. Phần đông cô nương Nam Quốc đều xinh đẹp, hơn nữa chúng binh đều được thưởng không ít ngân lượng sau khi thắng trận, vừa hay có thể thành gia lập thất.
Ngao Thịnh ra lệnh, chỉ cần các cô nương đồng ý thì mọi người có thể thành thân rồi đưa về cố quốc sinh sống, còn ngược lại thì tuyệt đối không được quấy rầy dân chúng, tìm cớ trên ghẹo cô nương khuê các. Ai làm trái lời liền chém không tha. Song, tình hình có vẻ phát triển theo chiều hướng ngược lại, vì nhìn đâu cũng thấy người bị chòng ghẹo là các nam binh sĩ.
Tống Hiểu cùng các võ tướng vô cùng được hoan nghênh. Vương Trung Nghĩa thì thấy như thể là mình đã lọt vào động bàn tơ, từ đầu đường đến cuối ngõ, đâu đâu cũng có cô nương truy lùng họ, hại gã phải dắt díu Tống Hiểu trốn chui trốn nhũi.
Ngao Thịnh cũng dẫn theo Tra Dạ cùng hầu hết các nô lệ đi vào Nam Quốc. Cho một nửa số nô lệ định cư ở nơi này, nửa còn lại thì phân tán đến Thục Trung mà an cư lạc nghiệp, số còn lại thì được giữ lại trong binh ngũ. Tra Dạ đứng ra tuyển chọn một vài người có năng lực, Ngao Thịnh thì phong cho họ một chức quan, đưa đến các châu huyện khác hoặc là Lạc Đô nhậm chức, nói chung là tùy vào nguyện vọng của từng người một.
Sau ba bốn ngày, Ngao Thịnh cũng có thể nhẹ nhõm thở ra khi đã giải quyết hết mọi chuyện vụn vặt…Bên ngoài trời không ngừng đổ mưa. Tin thắng trận đã sớm truyền đến Lạc Đô. Hôm qua, Ngao Thịnh cũng đã nhận được thư do Quý Tư gửi đến, báo lại rằng tình hình ở kinh đô vẫn rất tốt, mọi người đều đã chuẩn bị lễ mừng, chỉ còn đợi mỗi Ngao Thịnh về nữa là thành.
Ngao Thịnh vừa nhìn thấy hai chữ “lễ mừng” liền nghĩ ngay đến “đại hôn”, nhịn không được mà nhe răng cười ngu.
Ngao Thịnh ngụ ngay tại hành cung Nam Quốc. Hầu hết lầu ốc ở đây đều đựng xây bằng tre trúc, cấu tạo vô cùng tinh xảo. Những khi mưa xuống, bốn bề chìm trong một màn nước mờ, nhìn có vẻ rất chi là nên thơ.
Sáng sớm, Ngao Thịnh đã tranh thủ ghé đến chính điện gặp Nam Vương. Tỷ muội Kim Linh Ngân Linh dâng lên công văn quy hàng. Ngao Thịnh vẫn để Kim Linh tiếp tục đảm nhiệm vị trí Nam Vương, đồng thời, Thịnh Thanh cũng sẽ không can thiệp vào sự vụ ở Nam Quốc, hơn nữa còn phái quân đội giúp Nam Quốc chống kẻ thù và đảm bảo trị an trong nước. Hàng năm lại còn trợ cấp hoàng kim.
Ngao Thịnh xử lý xong quốc sự liền chạy ngay về trúc lâu. Mấy ngày ngày, hắn thấy Tương Thanh cứ bất an, nên lo là vì bởi lão Cổ vương nói nhăng nói cuội hại y suy nghĩ linh tinh.
Tòa trúc lâu mà hai người đang tạm trú ngụ là một tiểu lâu hai tầng…Khi Thịnh ta vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng nước.
Ngao Thịnh có chút bất ngờ nhưng lại nhanh nhếch môi lên cười gian, nghĩ – Thanh đang tắm hả ta? Hình như tối qua Thanh có nói là mình mẩy cứ rin rít khó chịu.
Ngao Thịnh bèn nhanh chân đi vào, lại còn cố tình giậm mạnh chân, nói oang oang lên để Tương Thanh nghe thấy, “Thanh, ngươi có trong phòng không?”
“Ở đây.” Tương Thanh quả thật đang tắm rửa phía sau bình phong, “Ngươi đợi một lát, ta ra ngay.”
“Ờ.” Ngao Thịnh gật gù, “Cứ tự nhiên, không vội.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng tay đã lưu manh mang y phục Tương Thanh treo trên bình phong đi giấu.
Xong rồi thì cười nhăn răng, mò về giường mà nằng, “Ui, nhức đầu quá đi.”
Tương Thanh lật đật hỏi, “Sao lại đau đầu? Liệu có phải là bị bệnh không? Thời tiết ở đây thất thường quá mà.”
“Không biết nữa.” Ngao Thịnh trở mình, ôm rịt y phục của y vào lòng, “Thanh, ta chợp mắt chút nhá.”
“Ừ.” Tương Thanh vội đứng dậy lau người, lại lo lắng liệu Thịnh ta có vì vất vả quá đâm ra bệnh không, chốc nữa phải đi tìm Mộc Lăng đến bắt mạch mới được.
Vươn tay ra lấy y phục…
Không có? Tương Thanh nhíu mày nhớ là khi nãy có treo trên bình phong mà, lẽ nào đã nhớ lầm rồi? Nhưng chợt y lại nghĩ, biết đâu Ngao Thịnh giở trò? Song, lần nào cũng đổ tội cho hắn như thế thì tội lắm, nên bèn đi tìm.
Ngao Thịnh nằm ở trên giường, giương mắt Tương Thanh đang cuống lên tìm y phục thì che miệng mà cười.
Tương Thanh tìm hết một vòng nhưng vẫn không thấy đâu cả…Mấy ngày nay, y cứ hay miên man suy nghĩ nên đâm ra quên trước quên sau, vậy chắc là y cũng không có lấy y phục treo trên giá từ đầu cũng nên.
Tương Thanh lại đi vòng ra trước bình phong, tìm một lượt nữa nhưng chẳng thấy đâu, bèn hỏi kẻ đang nằm trên giường, “Thịnh Nhi?”
“Hở?” Ngao Thịnh ngáp dài một cái, “Ngươi vẫn chưa tắm xong hả?”
“Ngươi xem thử…ta có để y phục trên ghế không.” Tương Thanh hỏi.
Ngao Thịnh nhe răng ra cười, “Có.”
Tương Thanh nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi lấy qua đây giúp ta.”
Ngao Thịnh cười gian, “Lấy cái gì cơ, trực tiếp đi vào trong đó luôn hả?”
Tương Thanh thở dài, nghĩ là thể nào hắn cũng nói thế.
“Đừng đùa nữa, mang vào đây đi.” Tương Thanh vờ bất mãn.
Ngao Thịnh cười mát, mang y phục đi vào trong đưa cho Tương Thanh. Ngay khi y giương tay ra nhận thì Thịnh ta lại mượn đà mò vào nhưng lại bị Tương Thanh cản lại, “Không được vào đây.”
“Keo kiệt.” Ngao Thịnh xấu xa cười, “Sao lại ngại chứ, làm như ta chẳng thấy qua vậy?”
“Ra ngoài.” Tương Thanh lớn tiếng đuổi, Thịnh ta thở dài mò lại giường mà nằm, không quên nhe răng cười đểu.
Tương Thanh vừa định mặc áo vào thì chỉ thấy thứ trong tay mình chỉ là lớp ngoại sam mỏng mà không hề có áo lót.
Lại ló đầu ra nhìn Ngao Thịnh, chắc chắn hắn ta lại giở trò rồi.
Thịnh ta giờ không nằm trên giường nữa mà đang tựa người vào bàn ăn nho. Nhác thấy Tương Thanh thì liền tủm tỉm cười, “Thanh, nho ngọt lắm nè, chuối cũng thơm nữa, mau ra ăn đi.”
Tương Thanh do dự một chút, định bảo hắn ta đi lấy áo giúp nhưng nghĩ lại thì vẫn khoác ngoại sam vào rồi chân trần bước ra ngoài.
Trúc lâu có một đặc điểm rất thú vị, đó là vì nằm cách xa mặt đất, sàn lại bóng loáng nên cũng rất chi là sạch sẽ.
Tương Thanh chân trần đi đến bên giường, tranh thủ tìm cho ra áo lót, nhưng tìm mải mà vẫn chẳng thấy đâu cả. Đương lúc buồn bực thì lại cảm thấy sau lưng nong nóng, hóa ra Thịnh ta đã sáp lại gần, “Đang tìm gì vậy Thanh?”
Tương Thanh nhích lên trước một chút, “Ngươi đừng bận tâm, cứ lo ăn trái cây đi.”
Ngao Thịnh hắc hắc cười, giang tay ra mà ôm lấy thắt lưng Tương Thanh, mờ ám nói, “Thanh à, bây giờ ta có hứng ăn ngươi hơn đó.”
“Ngươi làm gì thế hả?” Tương Thanh cảnh giác nhìn Ngao Thịnh
“Làm gì hả? Ăn thịt ngươi chứ gì!” Ngao Thịnh chờ cơ hội này đã lâu rồi nên đời nào chịu bỏ qua chứ. Hắn nhanh chóng xiết lấy eo của Tương Thanh, dán chặt miệng mình vào cổ y, nhẹ nhàng hôn, khi môi lướt qua hõm tai y còn cố tình cắn một cái.
Tương Thanh hừ một tiếng, lại lui về phía sau, nhưng Thịnh ta cứ được nước bước tới, dáng vẻ đầy hùng hùng hổ hổ.
Cuối cùng, Sói Thịnh cũng ép môi hắn lên môi Tương Thanh. Ban đầu vốn chỉ là một nụ hôn vụn vặt nhưng chốc sau đã trở nên mãnh liệt hơn, đến cuối thì biến thành phấn khích say mê. Tương Thanh vẫn chưa mặc xong y phục thì đã bị Ngao Thịnh quấn lấy. Đương lúc khẩn trương thì đã bị con sói kia cạy môi ra để đưa lưỡi vào. Mỗi một động tác của hắn hết sức là khiêu khích, thậm chí còn mang theo cả sức mạnh, khiến người ta không khỏi mê loạn. Tương Thanh phải chống tay xuống giường, định rụt người lại thì bị chính chiếc giường ngăn lại. Ngao Thịnh mượn đà ôm y ngã xuống giường. Tương Thanh bị đè ở bên dưới, không đường thối lui nên chỉ còn biết ngưỡng mặt lên thừa nhận những nụ hôn đầy bá đạo của Ngao Thịnh.
“Thanh, ta muốn ngươi.”
Ngao Thịnh khi đã hôn thỏa thích rồi thì vẫn không chịu lui ra, môi hắn cứ dính chặt lấy môi Tương Thanh. Hơi thở cả hơi cứ hòa vào nhau, khiến không khí bỗng chốc ám muội hẳn đi. Ngao Thịnh vốn đã nhẫn nhịn thật lâu, một nụ hôn có sâu cũng đâu khiến hắn thỏa mãn. Tương Thanh cũng hiểu, trong khoảng thời gian chinh chiến này, Sói Thịnh cũng đã vất vả kiềm chế rồi. Ngày này sớm hay muộn gì cũng đến…Nhưng mà, lúc này, ở đây thì….
“Ta muốn ngươi. Thanh, ta không chịu đựng được nữa.” Ngao Thịnh cứ xao động lặp lại câu này không ngừng, hai tay lại vuốt ve từ eo y trở xuống, lần mở ngoại sam mỏng manh kia ra mà áp chặt lòng bàn tay lên da thịt mềm mại nọ, ánh mắt lại tối sầm dậy đầy hưng phấn.
“Không được, trời vẫn chưa tối…Ư” Tương Thanh vẫn cự tuyệt theo lệ thường nhưng Thịnh ta lại ác ý véo đùi y một cái, nhác thấy Tương Thanh kinh ngạc trừng mắt lườm mình thì nhân đó mà len người vào giữa hai chân y để y hết đường trốn chạy. Tương Thanh khẩn trương nghiêm mặt nhìn hắn, Thịnh ta lại thản nhiên rướn người lên cắn mút hầu kết của y, khiến hơi thở cả dài dần trở nên nặng nề, đoạn lại nỉ non nói, “Thanh, chúng ta bắt đầu thôi…”
“Không được…Bốn bề trúc lâu trống không…” Tương Thanh mặt nóng ran. Ngao Thịnh dần có thể cảm thấy, qua lớp ngoại sam mỏng mảnh, thân thể y cũng đã bắt đầu nóng lên, bèn thấy thú vị mà cọ xát người vào, một tay lại còn sờ nắn bụng y, thậm chí ác ý đảo ngón tay quanh rốn y, rồi vui sướng mà ngắm Tương Thanh ngượng ngùng gồng người lên, hơi thở cũng dồn dập hơn trước.
Tương Thanh vẫn không cách nào tập trung được, cố đẩy hắn ra, “Đừng loạn, sẽ bị nghe thấy đó.”
“Chỉ cần ngươi đừng lớn tiếng quá là được rồi.” Bàn tay đang vuốt ve nơi nhạy cảm của Tương Thanh bỗng xiết nhẹ khiến y hít sâu một hơi, chủ nhân bàn tay ấy thì lại xấu xa nói, “Thanh, ai bảo ngươi ăn mặc mỏng manh quyến rũ ta làm gì.”
“Ai quyến rũ…ta không tìm thấy áo trong chứ bộ.” Tương Thanh nhíu mày nghĩ, chắc chắn là ngươi đã giở trò!
“Thanh à…Ngay cả cớ này mà cũng nghĩ ra ư?” Ngao Thịnh cúi đầu hôn lên xương quai xanh của Tương Thanh, “Ngươi cũng muốn ta mà, phải không?”
“Muốn cái đầu nhà ngươi ấy!” Tương Thanh thấy Sói Thịnh mặt mày lưu manh nên liền mắng, nào ngờ tên hạ lưu kia lại cười hề hề mà rằng, “Hiểu rồi, Thanh muốn ta đi đầu chứ gì? Nhìn nè, vị huynh đệ này đang rất hào hứng đó.” Vừa nói vừa chỉ xuống hạ thân của mình.
“Hạ lưu…” Tương Thanh còn chưa mắng xong thì đã bị Ngao Thịnh hôn lên môi rồi, trong khi bàn tay kia lại ra sức trêu đùa y.
“Thanh, ngươi rất có cảm giác?” Ngao Thịnh liếm môi Tương Thanh rồi cúi đầu nhìn thứ trong tay mình khiến Tương Thanh phải xấu hổ hết đường chối cãi, “Ngoan, cứ thuận theo ta.”
“Ngươi…nói bậy nói bạ gì đó.” Tương Thanh vừa tức lại vừa buồn cười,
“Thanh......” Ngao Thịnh lật Tương Thanh nằm nghiêng lại, y vừa định đẩy hắn ra nhưng đã bị ngăn cản. Thịnh ta lại say mê hôn lấy môi y, động tác rất là ôn nhu, như thể đang muốn y thả lỏng người ra.
“Uhm…sẽ bị nghe thấy đó.” Tương Thanh cố gắng chống đỡ sự quyến rũ từ phía Ngao Thịnh, lo lắng cảnh trúc lâu bốn bề gió lùa này. Thịnh ta chỉ cười mà đáp, “Bị nghe thấy thì đã sao?”
“Ngươi…A!”
“Hư” Ngao Thịnh cảm thấy có dòng chất lỏng tiết ra trong tay mình, “Thanh không ngoan nha, sung sướng một mình mặc kệ ta.”
“A…Ngươi…” Lúc này, Tương Thanh đã như mềm nhũn cả người ra, Ngao Thịnh vừa ra tay thì y đã không biết kiềm giữ mình rồi….có lẽ cũng tại do lâu quá không làm…..
Đương lúc Tương Thanhh miên man suy nghĩ thì lại một hành động của Ngao Thịnh khiến phải giật cả mình, khi mà hắn đưa ngón tay kia vào miệng, mút một cái rồi nói, “Là hương vị của Thanh.”
“Ngươi…” Tương Thanh mặt đỏ tưng bừng mắng Ngao Thịnh là đồ mặt dày hết thuốc chữa!
“Thanh! Hôm nay phải làm đến tận hừng đông luôn!” Ngao Thịnh nhổm ngồi lên, nhanh tay cởi bỏ y phục trên người, để lộ ra cơ thể xốc vác khiến Tương Thanh ngại ngùng dời tầm mắt sang nơi khác, lại rước lấy tiếng cười khe khẽ của Thịnh Ta…Đoạn, hắn lại cởi luôn cả tấm ngoại sam mỏng manh của Tương Thanh ra.
Tương Thanh mặt mày khẩn trương nhìn Ngao Thịnh. Dẫu sao thì hai người cũng không thường ân ái, hơn nữa với tính cách của Tương Thanh mà nói thì chuyện này vẫn cứ hơi ngượng ngùng.
Ngao Thịnh cười đểu, “Thanh, từ nay về sau mình mỗi ngày mỗi làm đi.”
“Nói bậy.” Tương Thanh lườm hắn.
“Làm từ đêm đến sáng, còn ngày thì tranh thủ ngủ.” Ngao Thịnh nháy mắt.
“Hôn quân.” Tương Thanh nhíu mày.
“Cái gì? Mắng ta hôn quân?!” Ngao Thịnh nheo mắt nói, “Phải phạt!” đoạn lại nằm đè lên người y.
Tương Thanh nhìn Ngao Thịnh tóc tai rối bù, mắt thì sáng rực lên, nhịn không được mà cười, “Ngươi thiệt là…thường ngày sao không thấy ngươi có tinh thần như thế!”
“Đương nhiên!” Ngao Thịnh cười đến là phóng túng, “Đây là việc ta thích làm nhất trên đời mà” rồi nhanh cúi người mút lấy cánh môi của Tương Thanh, đoạn lại đưa đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng y.
“Ư…” Tương Thanh không cách nào trị hắn, không đành mắng hay đánh nên chỉ còn biết nhẫn nhịn. Thậm chí có thể nói, y luôn chiều chuộng hắn. Ngao Thịnh đương nhiên cũng đã quá quen với lối ẩn nhẫn này, Tương Thanh đã ngầm đồng ý rồi nên hắn cứ muốn làm gì thì làm. Nghĩ vậy, lại nhịn chẳng đặng mà cười tít mắt.
“Thanh.” Ngao Thịnh khẽ ngẩng đầu lên, khi hai đôi môi tách ra còn vươn vấn lại một sợi chỉ bạc, “Ngươi quả nhiên là tốt với ta nhất.”
Tương Thanh tuy có chút thất thần nhưng vẫn nghe thấy lời Ngao Thịnh nói, bèn nhíu mày mà xoa gương mặt hắn, “Hiện tại, có rất nhiều người tốt với ngươi.”
“Nhưng ngươi thì khác!” Ngao Thịnh vuốt ve bờ vai Tương Thanh đầy âu yếm, “Chỉ cần có ngươi ở bên thì ta không còn sợ gì nữa.”
“A…” Tương Thanh vừa định đáp lời hắn thì Thịnh ta đã khôn khéo luồn ngón tay tẩm dược cao vào bên trong y.
“Ư…người đừng vội vàng như thế.” Tương Thanh vành tai nóng bừng lên, lườm Ngao Thịnh một cái.
“Làm sao mà được chứ?!” Ngao Thịnh thật thà nói, “Làm một ngày một đêm còn không đủ nữa là! Phải nhanh lên mới được!”
“Lại nói nhảm…A!” Tương Thanh làm sao chịu đựng được khi Ngao Thịnh cứ cố tình giày vò y, chẳng biết Thịnh ta đã nghiên cứu tới trang thứ mấy rồi mà tay nghề mỗi lúc một thành thạo như thế.
“Thanh, có lần ta thấy được động tác này trông thú vị lắm.” Ngao Thịnh liền nâng một chân y đặt lên trên vai mình.
“Ngươi…làm gì vậy hả?” Tương Thanh chỉ cảm thấy tư thế này quá ư ngượng ngùng nên định rụt chân về nhưng Ngao Thịnh mặt lại đầy hưởng thụ, nhắm chừng thời gian mà rướn người tiến vào.
Có lẽ vì Ngao Thịnh đã lâu lắm không được dụng võ nên lúc này rất chi là nóng vội, ngay từ đầu mà lực đạo đã mạnh mẽ như thế, báo hại Tương Thanh đau đến chẳng thốt thành lời. Song, vì y lo rằng bốn bề trúc lâu trống trải nên phải cố lấy tay bịt miệng lại, đoạn thì liền hung hăng nhìn Ngao Thịnh đầy cảnh cáo.
Ấy vậy mà ai kia lại cho rằng đây là tình thú mà càng ra sức tấn công, ra sức va chạm vào nơi mẫm cảm nhất của Tương Thanh.
“A…Ngươi, đồ khốn!” Tương Thanh nhìn Ngao Thịnh đầy bất mãn.
Ngao Thịnh trong lòng nhất thời nổi lên cái ý nghĩ muốn khi dễ Tương Thanh một phen, rồi nhếch miệng cười, nghiêng người ra trước, điều chỉnh động tác chậm lại, nhưng mỗi một lần đi vào thì lại vào đến tận cùng. Tương Thanh mờ mịt nghĩ, khi mà y muốn hắn nhẹ thì hắn lại mạnh bạo, lúc cần hắn chậm rãi thì cứ cố tình đẩy nhanh, hại y gần như là bị tra tấn mà phải bấu vào vai hắn. Bất chợt Ngao Thịnh lại gia tăng tốc lực, như thể là muốn dồn y vào đường cùng.
“Ngươi…A, chậm!”
“Nhanh lên hả? Được!” Ngao Thịnh xấu xa cười.
“Không phải.” Tương Thanh lắc đầu, tóc y lúc này đã ướt đẫm, dính bết vào mặt, môi thì sưng vù lên, diễm lệ đến khó tả.
Ngao Thịnh nhìn đến si mê, động tác nương đó mà cũng càng lúc càng nhanh, đoạn còn mặt dày hỏi, “Thanh, thoải mái không?” Nhanh lên nữa nhé.”
“Đừng…” Tương Thanh vội vã lắc đầu nhưng Thịnh ta cứ băng băng mà chạy, không cho Tương Thanh chút cơ hội thả lỏng người, thậm chí còn buộc y phải lớn tiếng rên rỉ.
“Chậm thôi….”
Tương Thanh rướn người lên, tay xiết chặt lấy tấm chăn bên dưới tựa như muốn tìm một điểm tựa, thắt lưng y lúc này như tê dại đi. Ngao Thịnh nhác thấy bộ dạng này Tương Thanh như là đã muốn đến cao trào rồi, liền bá đạo mà càn quấy hơn. Ngao Thịnh gập chân y lại phía trước ngực, vươn tay xiết lấy tay y, để mười ngón đan vào nhau, tập trung toàn bộ sức nặng vào vùng hạ bộ, mãnh liệt mà tấn công.
“A…Chậm…Thịnh Nhi….” Tương Thanh chẳng còn biết mình nói gì nữa.
Ngao Thịnh như là bị hai tiếng “Thịnh Nhi” làm cho đầu óc mụ mị đi. Hắn cúi người bắt lấy đôi môi đang mở ra của Tương Thanh mà cắn mút, động tác bên dưới cũng ngày một mãnh liệt hơn. Theo từng va chạm, cơ thể Tương Thanh đã không còn khống chế được nữa, ánh mắt cũng như mê man đi, cúi đầu rên rỉ.
“Thanh!” Ngao Thịnh hôn lên đôi mày của Tương Thanh. Lúc này, hắn chỉ thấy hơi thở mình dồn dập, toàn thân nóng bừng, huyết mạch sôi trào, chỉ muốn bùng nổ ngay. Động tác lại càng gấp gáp vồn vã hơn. Ý thức Tương Thanh như lâm vào mê man, chỉ còn biết ôm ghì lấy Ngao Thịnh, mặc hắn hôn, thuận ý để ý cắn nuốt tất thảy vào bụng.
Cuối cùng, hai người đều cùng lúc thở ra, cả người gồng lên. Ngao Thịnh xác định là mình đã đi vào nơi sâu nhất của Tương Thanh, rồi không nhân nhượng mà phóng thích tất cả cảm xúc của hắn vào trong cơ thể y.
Tương Thanh chỉ thấy mọi thứ trước mắt mờ đi….Chốc sau, cả hai mới có thể thả lỏng người ra, nâng mắt lên nhìn đối phương.
Ngao Thịnh đắm đuối ngắm nhìn Tương Thanh lâu thật lâu…đến khi Tương Thanh muốn đứng lên rồi chợt phát hiện thấy thứ bên trong cơ thể mình vẫn không chút suy xuyễn, thậm chí lại còn bành trướng hơn trước….”
“Ngươi......” Tương Thanh kinh hãi trừng mắt nhìn hắn.
“Thanh.” Ngao Thịnh cười khổ, “Làm đến sáng mai luôn đi…” dứt lời lại chăm chỉ di chuyển.
Kết lại, Ngao Thịnh như thể lên cơn điên, hoàn toàn không biết thoản mãn, quấn lấy Tương Thanh đến tận quá nửa đêm, đến khi Tương Thanh ngất đi trong cao trào thứ bao nhiêu chẳng biết.
Đến khi Tương Thanh thỉnh lại thì đã thấy mình mặc áo lót tinh tươm nằm ở trên giường, trời cũng tờ mờ sáng tỏ.
Ngao Thịnh múc từng muỗng canh gà ấm áp đến bên miệng y, buộc y ăn một chút rồi mới đỡ y nằm xuống. Hai người lại ôm nhau mà ngủ. Ngao Thịnh vẫn luôn cố chấp duy trì tư thể ngủ ấy với lý do rằng, chỉ cần hắn vừa mở mắt ra thôi thì liền có thể nhìn thấy Tương Thanh, chỉ như thế hắn mới an tâm là hai người họ đang ở bên nhau.
Ai đóng giữ thì đóng giữ, còn ai phải lui quân thì lui quân. Mỗi người đều chấp hành tốt nhiệm vụ của mình.
Trận đánh này, đội quân của Ngao Thịnh vốn có bốn mươi vạn người, nay lại gia tăng thành năm mươi vạn. Gần một nửa số nô lệ đã tình nguyện gia nhập vào binh đoàn, nguyện vì Thịnh Thanh cống hiến sức lực.
Ngao Thịnh đã cho người lùng sục khắp khu rừng già nhưng vẫn không phát hiện được tung tích Tô Mẫn. Thậm chí mang đám phiên vương kia tra khảo thì cũng chỉ có được câu trả lời giống nhau, Tô Mẫn không phải do chúng bắt và Viên Khả đã mang người đi mất.
Ngao Thịnh đã tra hỏi được nơi ẩn thân của Viên Khả nhưng khi phái người đến nơi thì chỉ là cảnh vườn không nhà trống.
Tương Thanh lo lắng, trong khi Ngao Thịnh lại hết sức bình thản, “Chắc chắn sẽ bắt được.”
Mắt thấy Ngao Thịnh vô cùng tự tin với việc truy lùng Viên Khả, Tương Thanh liền hỏi, “Thịnh Nhi, ngươi có cách buộc Viên Khả ra mặt?”
Ngao Thịnh nheo mắt, nhìn Tương Thanh đầy gian xảo, “Muốn biết à? Thế thì phải trả giá đó.”
Tương Thanh cảnh giác lườm hắn, bèn không buồn hỏi han thêm nữa, Ngao Thịnh tốn công nửa ngày trời mà vẫn chẳng xơ múi được gì, tức đến độ đầu muốn bốc khói.
Hai ngày sau, toàn quân rút khỏi rừng già, tạm thời đóng quân ở Nam Quốc. Tư Đồ và Tiểu Hoàng đưa ngươi về Hắc Vân Bảo. Lúc đầu, đại hiệp tuấn tú định mời nhạc phụ đại nhân của gã về bảo chơi đôi ba ngày, nhưng hai vị nhạc phụ lại đầy tâm sự muốn tranh thủ thời gian quay về Lạc Đô một chuyến, nên Tư Đồ cũng không cưỡng cầu gì nhiều.
Ngày thứ ba, trời thật sự mưa. Mưa to kéo dài suốt cả ngày dài.
Toàn quân đều chuyển về Nam Quốc. Nơi này phồn vinh náo nhiệt, lại có nhiều nữ tử xinh đẹp. Trong một chốc, một đám quan binh lẫm liệt lại bỗng không khác gì thiếu nữ tới tuổi cập kê. Hầu hết các tướng sĩ đều vẫn chưa thành thân nên tâm tư rất chi xao xuyến. Phần đông cô nương Nam Quốc đều xinh đẹp, hơn nữa chúng binh đều được thưởng không ít ngân lượng sau khi thắng trận, vừa hay có thể thành gia lập thất.
Ngao Thịnh ra lệnh, chỉ cần các cô nương đồng ý thì mọi người có thể thành thân rồi đưa về cố quốc sinh sống, còn ngược lại thì tuyệt đối không được quấy rầy dân chúng, tìm cớ trên ghẹo cô nương khuê các. Ai làm trái lời liền chém không tha. Song, tình hình có vẻ phát triển theo chiều hướng ngược lại, vì nhìn đâu cũng thấy người bị chòng ghẹo là các nam binh sĩ.
Tống Hiểu cùng các võ tướng vô cùng được hoan nghênh. Vương Trung Nghĩa thì thấy như thể là mình đã lọt vào động bàn tơ, từ đầu đường đến cuối ngõ, đâu đâu cũng có cô nương truy lùng họ, hại gã phải dắt díu Tống Hiểu trốn chui trốn nhũi.
Ngao Thịnh cũng dẫn theo Tra Dạ cùng hầu hết các nô lệ đi vào Nam Quốc. Cho một nửa số nô lệ định cư ở nơi này, nửa còn lại thì phân tán đến Thục Trung mà an cư lạc nghiệp, số còn lại thì được giữ lại trong binh ngũ. Tra Dạ đứng ra tuyển chọn một vài người có năng lực, Ngao Thịnh thì phong cho họ một chức quan, đưa đến các châu huyện khác hoặc là Lạc Đô nhậm chức, nói chung là tùy vào nguyện vọng của từng người một.
Sau ba bốn ngày, Ngao Thịnh cũng có thể nhẹ nhõm thở ra khi đã giải quyết hết mọi chuyện vụn vặt…Bên ngoài trời không ngừng đổ mưa. Tin thắng trận đã sớm truyền đến Lạc Đô. Hôm qua, Ngao Thịnh cũng đã nhận được thư do Quý Tư gửi đến, báo lại rằng tình hình ở kinh đô vẫn rất tốt, mọi người đều đã chuẩn bị lễ mừng, chỉ còn đợi mỗi Ngao Thịnh về nữa là thành.
Ngao Thịnh vừa nhìn thấy hai chữ “lễ mừng” liền nghĩ ngay đến “đại hôn”, nhịn không được mà nhe răng cười ngu.
Ngao Thịnh ngụ ngay tại hành cung Nam Quốc. Hầu hết lầu ốc ở đây đều đựng xây bằng tre trúc, cấu tạo vô cùng tinh xảo. Những khi mưa xuống, bốn bề chìm trong một màn nước mờ, nhìn có vẻ rất chi là nên thơ.
Sáng sớm, Ngao Thịnh đã tranh thủ ghé đến chính điện gặp Nam Vương. Tỷ muội Kim Linh Ngân Linh dâng lên công văn quy hàng. Ngao Thịnh vẫn để Kim Linh tiếp tục đảm nhiệm vị trí Nam Vương, đồng thời, Thịnh Thanh cũng sẽ không can thiệp vào sự vụ ở Nam Quốc, hơn nữa còn phái quân đội giúp Nam Quốc chống kẻ thù và đảm bảo trị an trong nước. Hàng năm lại còn trợ cấp hoàng kim.
Ngao Thịnh xử lý xong quốc sự liền chạy ngay về trúc lâu. Mấy ngày ngày, hắn thấy Tương Thanh cứ bất an, nên lo là vì bởi lão Cổ vương nói nhăng nói cuội hại y suy nghĩ linh tinh.
Tòa trúc lâu mà hai người đang tạm trú ngụ là một tiểu lâu hai tầng…Khi Thịnh ta vừa vào cửa thì nghe thấy tiếng nước.
Ngao Thịnh có chút bất ngờ nhưng lại nhanh nhếch môi lên cười gian, nghĩ – Thanh đang tắm hả ta? Hình như tối qua Thanh có nói là mình mẩy cứ rin rít khó chịu.
Ngao Thịnh bèn nhanh chân đi vào, lại còn cố tình giậm mạnh chân, nói oang oang lên để Tương Thanh nghe thấy, “Thanh, ngươi có trong phòng không?”
“Ở đây.” Tương Thanh quả thật đang tắm rửa phía sau bình phong, “Ngươi đợi một lát, ta ra ngay.”
“Ờ.” Ngao Thịnh gật gù, “Cứ tự nhiên, không vội.” Ngoài miệng thì nói vậy nhưng tay đã lưu manh mang y phục Tương Thanh treo trên bình phong đi giấu.
Xong rồi thì cười nhăn răng, mò về giường mà nằng, “Ui, nhức đầu quá đi.”
Tương Thanh lật đật hỏi, “Sao lại đau đầu? Liệu có phải là bị bệnh không? Thời tiết ở đây thất thường quá mà.”
“Không biết nữa.” Ngao Thịnh trở mình, ôm rịt y phục của y vào lòng, “Thanh, ta chợp mắt chút nhá.”
“Ừ.” Tương Thanh vội đứng dậy lau người, lại lo lắng liệu Thịnh ta có vì vất vả quá đâm ra bệnh không, chốc nữa phải đi tìm Mộc Lăng đến bắt mạch mới được.
Vươn tay ra lấy y phục…
Không có? Tương Thanh nhíu mày nhớ là khi nãy có treo trên bình phong mà, lẽ nào đã nhớ lầm rồi? Nhưng chợt y lại nghĩ, biết đâu Ngao Thịnh giở trò? Song, lần nào cũng đổ tội cho hắn như thế thì tội lắm, nên bèn đi tìm.
Ngao Thịnh nằm ở trên giường, giương mắt Tương Thanh đang cuống lên tìm y phục thì che miệng mà cười.
Tương Thanh tìm hết một vòng nhưng vẫn không thấy đâu cả…Mấy ngày nay, y cứ hay miên man suy nghĩ nên đâm ra quên trước quên sau, vậy chắc là y cũng không có lấy y phục treo trên giá từ đầu cũng nên.
Tương Thanh lại đi vòng ra trước bình phong, tìm một lượt nữa nhưng chẳng thấy đâu, bèn hỏi kẻ đang nằm trên giường, “Thịnh Nhi?”
“Hở?” Ngao Thịnh ngáp dài một cái, “Ngươi vẫn chưa tắm xong hả?”
“Ngươi xem thử…ta có để y phục trên ghế không.” Tương Thanh hỏi.
Ngao Thịnh nhe răng ra cười, “Có.”
Tương Thanh nhẹ nhàng thở ra, “Ngươi lấy qua đây giúp ta.”
Ngao Thịnh cười gian, “Lấy cái gì cơ, trực tiếp đi vào trong đó luôn hả?”
Tương Thanh thở dài, nghĩ là thể nào hắn cũng nói thế.
“Đừng đùa nữa, mang vào đây đi.” Tương Thanh vờ bất mãn.
Ngao Thịnh cười mát, mang y phục đi vào trong đưa cho Tương Thanh. Ngay khi y giương tay ra nhận thì Thịnh ta lại mượn đà mò vào nhưng lại bị Tương Thanh cản lại, “Không được vào đây.”
“Keo kiệt.” Ngao Thịnh xấu xa cười, “Sao lại ngại chứ, làm như ta chẳng thấy qua vậy?”
“Ra ngoài.” Tương Thanh lớn tiếng đuổi, Thịnh ta thở dài mò lại giường mà nằm, không quên nhe răng cười đểu.
Tương Thanh vừa định mặc áo vào thì chỉ thấy thứ trong tay mình chỉ là lớp ngoại sam mỏng mà không hề có áo lót.
Lại ló đầu ra nhìn Ngao Thịnh, chắc chắn hắn ta lại giở trò rồi.
Thịnh ta giờ không nằm trên giường nữa mà đang tựa người vào bàn ăn nho. Nhác thấy Tương Thanh thì liền tủm tỉm cười, “Thanh, nho ngọt lắm nè, chuối cũng thơm nữa, mau ra ăn đi.”
Tương Thanh do dự một chút, định bảo hắn ta đi lấy áo giúp nhưng nghĩ lại thì vẫn khoác ngoại sam vào rồi chân trần bước ra ngoài.
Trúc lâu có một đặc điểm rất thú vị, đó là vì nằm cách xa mặt đất, sàn lại bóng loáng nên cũng rất chi là sạch sẽ.
Tương Thanh chân trần đi đến bên giường, tranh thủ tìm cho ra áo lót, nhưng tìm mải mà vẫn chẳng thấy đâu cả. Đương lúc buồn bực thì lại cảm thấy sau lưng nong nóng, hóa ra Thịnh ta đã sáp lại gần, “Đang tìm gì vậy Thanh?”
Tương Thanh nhích lên trước một chút, “Ngươi đừng bận tâm, cứ lo ăn trái cây đi.”
Ngao Thịnh hắc hắc cười, giang tay ra mà ôm lấy thắt lưng Tương Thanh, mờ ám nói, “Thanh à, bây giờ ta có hứng ăn ngươi hơn đó.”
“Ngươi làm gì thế hả?” Tương Thanh cảnh giác nhìn Ngao Thịnh
“Làm gì hả? Ăn thịt ngươi chứ gì!” Ngao Thịnh chờ cơ hội này đã lâu rồi nên đời nào chịu bỏ qua chứ. Hắn nhanh chóng xiết lấy eo của Tương Thanh, dán chặt miệng mình vào cổ y, nhẹ nhàng hôn, khi môi lướt qua hõm tai y còn cố tình cắn một cái.
Tương Thanh hừ một tiếng, lại lui về phía sau, nhưng Thịnh ta cứ được nước bước tới, dáng vẻ đầy hùng hùng hổ hổ.
Cuối cùng, Sói Thịnh cũng ép môi hắn lên môi Tương Thanh. Ban đầu vốn chỉ là một nụ hôn vụn vặt nhưng chốc sau đã trở nên mãnh liệt hơn, đến cuối thì biến thành phấn khích say mê. Tương Thanh vẫn chưa mặc xong y phục thì đã bị Ngao Thịnh quấn lấy. Đương lúc khẩn trương thì đã bị con sói kia cạy môi ra để đưa lưỡi vào. Mỗi một động tác của hắn hết sức là khiêu khích, thậm chí còn mang theo cả sức mạnh, khiến người ta không khỏi mê loạn. Tương Thanh phải chống tay xuống giường, định rụt người lại thì bị chính chiếc giường ngăn lại. Ngao Thịnh mượn đà ôm y ngã xuống giường. Tương Thanh bị đè ở bên dưới, không đường thối lui nên chỉ còn biết ngưỡng mặt lên thừa nhận những nụ hôn đầy bá đạo của Ngao Thịnh.
“Thanh, ta muốn ngươi.”
Ngao Thịnh khi đã hôn thỏa thích rồi thì vẫn không chịu lui ra, môi hắn cứ dính chặt lấy môi Tương Thanh. Hơi thở cả hơi cứ hòa vào nhau, khiến không khí bỗng chốc ám muội hẳn đi. Ngao Thịnh vốn đã nhẫn nhịn thật lâu, một nụ hôn có sâu cũng đâu khiến hắn thỏa mãn. Tương Thanh cũng hiểu, trong khoảng thời gian chinh chiến này, Sói Thịnh cũng đã vất vả kiềm chế rồi. Ngày này sớm hay muộn gì cũng đến…Nhưng mà, lúc này, ở đây thì….
“Ta muốn ngươi. Thanh, ta không chịu đựng được nữa.” Ngao Thịnh cứ xao động lặp lại câu này không ngừng, hai tay lại vuốt ve từ eo y trở xuống, lần mở ngoại sam mỏng manh kia ra mà áp chặt lòng bàn tay lên da thịt mềm mại nọ, ánh mắt lại tối sầm dậy đầy hưng phấn.
“Không được, trời vẫn chưa tối…Ư” Tương Thanh vẫn cự tuyệt theo lệ thường nhưng Thịnh ta lại ác ý véo đùi y một cái, nhác thấy Tương Thanh kinh ngạc trừng mắt lườm mình thì nhân đó mà len người vào giữa hai chân y để y hết đường trốn chạy. Tương Thanh khẩn trương nghiêm mặt nhìn hắn, Thịnh ta lại thản nhiên rướn người lên cắn mút hầu kết của y, khiến hơi thở cả dài dần trở nên nặng nề, đoạn lại nỉ non nói, “Thanh, chúng ta bắt đầu thôi…”
“Không được…Bốn bề trúc lâu trống không…” Tương Thanh mặt nóng ran. Ngao Thịnh dần có thể cảm thấy, qua lớp ngoại sam mỏng mảnh, thân thể y cũng đã bắt đầu nóng lên, bèn thấy thú vị mà cọ xát người vào, một tay lại còn sờ nắn bụng y, thậm chí ác ý đảo ngón tay quanh rốn y, rồi vui sướng mà ngắm Tương Thanh ngượng ngùng gồng người lên, hơi thở cũng dồn dập hơn trước.
Tương Thanh vẫn không cách nào tập trung được, cố đẩy hắn ra, “Đừng loạn, sẽ bị nghe thấy đó.”
“Chỉ cần ngươi đừng lớn tiếng quá là được rồi.” Bàn tay đang vuốt ve nơi nhạy cảm của Tương Thanh bỗng xiết nhẹ khiến y hít sâu một hơi, chủ nhân bàn tay ấy thì lại xấu xa nói, “Thanh, ai bảo ngươi ăn mặc mỏng manh quyến rũ ta làm gì.”
“Ai quyến rũ…ta không tìm thấy áo trong chứ bộ.” Tương Thanh nhíu mày nghĩ, chắc chắn là ngươi đã giở trò!
“Thanh à…Ngay cả cớ này mà cũng nghĩ ra ư?” Ngao Thịnh cúi đầu hôn lên xương quai xanh của Tương Thanh, “Ngươi cũng muốn ta mà, phải không?”
“Muốn cái đầu nhà ngươi ấy!” Tương Thanh thấy Sói Thịnh mặt mày lưu manh nên liền mắng, nào ngờ tên hạ lưu kia lại cười hề hề mà rằng, “Hiểu rồi, Thanh muốn ta đi đầu chứ gì? Nhìn nè, vị huynh đệ này đang rất hào hứng đó.” Vừa nói vừa chỉ xuống hạ thân của mình.
“Hạ lưu…” Tương Thanh còn chưa mắng xong thì đã bị Ngao Thịnh hôn lên môi rồi, trong khi bàn tay kia lại ra sức trêu đùa y.
“Thanh, ngươi rất có cảm giác?” Ngao Thịnh liếm môi Tương Thanh rồi cúi đầu nhìn thứ trong tay mình khiến Tương Thanh phải xấu hổ hết đường chối cãi, “Ngoan, cứ thuận theo ta.”
“Ngươi…nói bậy nói bạ gì đó.” Tương Thanh vừa tức lại vừa buồn cười,
“Thanh......” Ngao Thịnh lật Tương Thanh nằm nghiêng lại, y vừa định đẩy hắn ra nhưng đã bị ngăn cản. Thịnh ta lại say mê hôn lấy môi y, động tác rất là ôn nhu, như thể đang muốn y thả lỏng người ra.
“Uhm…sẽ bị nghe thấy đó.” Tương Thanh cố gắng chống đỡ sự quyến rũ từ phía Ngao Thịnh, lo lắng cảnh trúc lâu bốn bề gió lùa này. Thịnh ta chỉ cười mà đáp, “Bị nghe thấy thì đã sao?”
“Ngươi…A!”
“Hư” Ngao Thịnh cảm thấy có dòng chất lỏng tiết ra trong tay mình, “Thanh không ngoan nha, sung sướng một mình mặc kệ ta.”
“A…Ngươi…” Lúc này, Tương Thanh đã như mềm nhũn cả người ra, Ngao Thịnh vừa ra tay thì y đã không biết kiềm giữ mình rồi….có lẽ cũng tại do lâu quá không làm…..
Đương lúc Tương Thanhh miên man suy nghĩ thì lại một hành động của Ngao Thịnh khiến phải giật cả mình, khi mà hắn đưa ngón tay kia vào miệng, mút một cái rồi nói, “Là hương vị của Thanh.”
“Ngươi…” Tương Thanh mặt đỏ tưng bừng mắng Ngao Thịnh là đồ mặt dày hết thuốc chữa!
“Thanh! Hôm nay phải làm đến tận hừng đông luôn!” Ngao Thịnh nhổm ngồi lên, nhanh tay cởi bỏ y phục trên người, để lộ ra cơ thể xốc vác khiến Tương Thanh ngại ngùng dời tầm mắt sang nơi khác, lại rước lấy tiếng cười khe khẽ của Thịnh Ta…Đoạn, hắn lại cởi luôn cả tấm ngoại sam mỏng manh của Tương Thanh ra.
Tương Thanh mặt mày khẩn trương nhìn Ngao Thịnh. Dẫu sao thì hai người cũng không thường ân ái, hơn nữa với tính cách của Tương Thanh mà nói thì chuyện này vẫn cứ hơi ngượng ngùng.
Ngao Thịnh cười đểu, “Thanh, từ nay về sau mình mỗi ngày mỗi làm đi.”
“Nói bậy.” Tương Thanh lườm hắn.
“Làm từ đêm đến sáng, còn ngày thì tranh thủ ngủ.” Ngao Thịnh nháy mắt.
“Hôn quân.” Tương Thanh nhíu mày.
“Cái gì? Mắng ta hôn quân?!” Ngao Thịnh nheo mắt nói, “Phải phạt!” đoạn lại nằm đè lên người y.
Tương Thanh nhìn Ngao Thịnh tóc tai rối bù, mắt thì sáng rực lên, nhịn không được mà cười, “Ngươi thiệt là…thường ngày sao không thấy ngươi có tinh thần như thế!”
“Đương nhiên!” Ngao Thịnh cười đến là phóng túng, “Đây là việc ta thích làm nhất trên đời mà” rồi nhanh cúi người mút lấy cánh môi của Tương Thanh, đoạn lại đưa đầu lưỡi xâm nhập vào khoang miệng y.
“Ư…” Tương Thanh không cách nào trị hắn, không đành mắng hay đánh nên chỉ còn biết nhẫn nhịn. Thậm chí có thể nói, y luôn chiều chuộng hắn. Ngao Thịnh đương nhiên cũng đã quá quen với lối ẩn nhẫn này, Tương Thanh đã ngầm đồng ý rồi nên hắn cứ muốn làm gì thì làm. Nghĩ vậy, lại nhịn chẳng đặng mà cười tít mắt.
“Thanh.” Ngao Thịnh khẽ ngẩng đầu lên, khi hai đôi môi tách ra còn vươn vấn lại một sợi chỉ bạc, “Ngươi quả nhiên là tốt với ta nhất.”
Tương Thanh tuy có chút thất thần nhưng vẫn nghe thấy lời Ngao Thịnh nói, bèn nhíu mày mà xoa gương mặt hắn, “Hiện tại, có rất nhiều người tốt với ngươi.”
“Nhưng ngươi thì khác!” Ngao Thịnh vuốt ve bờ vai Tương Thanh đầy âu yếm, “Chỉ cần có ngươi ở bên thì ta không còn sợ gì nữa.”
“A…” Tương Thanh vừa định đáp lời hắn thì Thịnh ta đã khôn khéo luồn ngón tay tẩm dược cao vào bên trong y.
“Ư…người đừng vội vàng như thế.” Tương Thanh vành tai nóng bừng lên, lườm Ngao Thịnh một cái.
“Làm sao mà được chứ?!” Ngao Thịnh thật thà nói, “Làm một ngày một đêm còn không đủ nữa là! Phải nhanh lên mới được!”
“Lại nói nhảm…A!” Tương Thanh làm sao chịu đựng được khi Ngao Thịnh cứ cố tình giày vò y, chẳng biết Thịnh ta đã nghiên cứu tới trang thứ mấy rồi mà tay nghề mỗi lúc một thành thạo như thế.
“Thanh, có lần ta thấy được động tác này trông thú vị lắm.” Ngao Thịnh liền nâng một chân y đặt lên trên vai mình.
“Ngươi…làm gì vậy hả?” Tương Thanh chỉ cảm thấy tư thế này quá ư ngượng ngùng nên định rụt chân về nhưng Ngao Thịnh mặt lại đầy hưởng thụ, nhắm chừng thời gian mà rướn người tiến vào.
Có lẽ vì Ngao Thịnh đã lâu lắm không được dụng võ nên lúc này rất chi là nóng vội, ngay từ đầu mà lực đạo đã mạnh mẽ như thế, báo hại Tương Thanh đau đến chẳng thốt thành lời. Song, vì y lo rằng bốn bề trúc lâu trống trải nên phải cố lấy tay bịt miệng lại, đoạn thì liền hung hăng nhìn Ngao Thịnh đầy cảnh cáo.
Ấy vậy mà ai kia lại cho rằng đây là tình thú mà càng ra sức tấn công, ra sức va chạm vào nơi mẫm cảm nhất của Tương Thanh.
“A…Ngươi, đồ khốn!” Tương Thanh nhìn Ngao Thịnh đầy bất mãn.
Ngao Thịnh trong lòng nhất thời nổi lên cái ý nghĩ muốn khi dễ Tương Thanh một phen, rồi nhếch miệng cười, nghiêng người ra trước, điều chỉnh động tác chậm lại, nhưng mỗi một lần đi vào thì lại vào đến tận cùng. Tương Thanh mờ mịt nghĩ, khi mà y muốn hắn nhẹ thì hắn lại mạnh bạo, lúc cần hắn chậm rãi thì cứ cố tình đẩy nhanh, hại y gần như là bị tra tấn mà phải bấu vào vai hắn. Bất chợt Ngao Thịnh lại gia tăng tốc lực, như thể là muốn dồn y vào đường cùng.
“Ngươi…A, chậm!”
“Nhanh lên hả? Được!” Ngao Thịnh xấu xa cười.
“Không phải.” Tương Thanh lắc đầu, tóc y lúc này đã ướt đẫm, dính bết vào mặt, môi thì sưng vù lên, diễm lệ đến khó tả.
Ngao Thịnh nhìn đến si mê, động tác nương đó mà cũng càng lúc càng nhanh, đoạn còn mặt dày hỏi, “Thanh, thoải mái không?” Nhanh lên nữa nhé.”
“Đừng…” Tương Thanh vội vã lắc đầu nhưng Thịnh ta cứ băng băng mà chạy, không cho Tương Thanh chút cơ hội thả lỏng người, thậm chí còn buộc y phải lớn tiếng rên rỉ.
“Chậm thôi….”
Tương Thanh rướn người lên, tay xiết chặt lấy tấm chăn bên dưới tựa như muốn tìm một điểm tựa, thắt lưng y lúc này như tê dại đi. Ngao Thịnh nhác thấy bộ dạng này Tương Thanh như là đã muốn đến cao trào rồi, liền bá đạo mà càn quấy hơn. Ngao Thịnh gập chân y lại phía trước ngực, vươn tay xiết lấy tay y, để mười ngón đan vào nhau, tập trung toàn bộ sức nặng vào vùng hạ bộ, mãnh liệt mà tấn công.
“A…Chậm…Thịnh Nhi….” Tương Thanh chẳng còn biết mình nói gì nữa.
Ngao Thịnh như là bị hai tiếng “Thịnh Nhi” làm cho đầu óc mụ mị đi. Hắn cúi người bắt lấy đôi môi đang mở ra của Tương Thanh mà cắn mút, động tác bên dưới cũng ngày một mãnh liệt hơn. Theo từng va chạm, cơ thể Tương Thanh đã không còn khống chế được nữa, ánh mắt cũng như mê man đi, cúi đầu rên rỉ.
“Thanh!” Ngao Thịnh hôn lên đôi mày của Tương Thanh. Lúc này, hắn chỉ thấy hơi thở mình dồn dập, toàn thân nóng bừng, huyết mạch sôi trào, chỉ muốn bùng nổ ngay. Động tác lại càng gấp gáp vồn vã hơn. Ý thức Tương Thanh như lâm vào mê man, chỉ còn biết ôm ghì lấy Ngao Thịnh, mặc hắn hôn, thuận ý để ý cắn nuốt tất thảy vào bụng.
Cuối cùng, hai người đều cùng lúc thở ra, cả người gồng lên. Ngao Thịnh xác định là mình đã đi vào nơi sâu nhất của Tương Thanh, rồi không nhân nhượng mà phóng thích tất cả cảm xúc của hắn vào trong cơ thể y.
Tương Thanh chỉ thấy mọi thứ trước mắt mờ đi….Chốc sau, cả hai mới có thể thả lỏng người ra, nâng mắt lên nhìn đối phương.
Ngao Thịnh đắm đuối ngắm nhìn Tương Thanh lâu thật lâu…đến khi Tương Thanh muốn đứng lên rồi chợt phát hiện thấy thứ bên trong cơ thể mình vẫn không chút suy xuyễn, thậm chí lại còn bành trướng hơn trước….”
“Ngươi......” Tương Thanh kinh hãi trừng mắt nhìn hắn.
“Thanh.” Ngao Thịnh cười khổ, “Làm đến sáng mai luôn đi…” dứt lời lại chăm chỉ di chuyển.
Kết lại, Ngao Thịnh như thể lên cơn điên, hoàn toàn không biết thoản mãn, quấn lấy Tương Thanh đến tận quá nửa đêm, đến khi Tương Thanh ngất đi trong cao trào thứ bao nhiêu chẳng biết.
Đến khi Tương Thanh thỉnh lại thì đã thấy mình mặc áo lót tinh tươm nằm ở trên giường, trời cũng tờ mờ sáng tỏ.
Ngao Thịnh múc từng muỗng canh gà ấm áp đến bên miệng y, buộc y ăn một chút rồi mới đỡ y nằm xuống. Hai người lại ôm nhau mà ngủ. Ngao Thịnh vẫn luôn cố chấp duy trì tư thể ngủ ấy với lý do rằng, chỉ cần hắn vừa mở mắt ra thôi thì liền có thể nhìn thấy Tương Thanh, chỉ như thế hắn mới an tâm là hai người họ đang ở bên nhau.
Danh sách chương