CHO DÙ Quý Tư đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn bị tư thế của Ngao Thịnh hù dọa không ít. Trước mắt ông là tiệc rượu xa hoa cùng những mĩ cơ đang uyển chuyển nhảy múa. Còn Ngao Thịnh thì lại đang ôm Tương Thanh, thái độ vô cùng thân thiết…tận lực phóng phóng túng túng hệt như một hôn quân đắm chìm trong thanh sắc.
Quý Tư theo bản năng âm thầm nhắc nhở mình, đây chỉ là diễn kịch thôi a, bệ hạ của ta chẳng hề thua kém một thánh quân minh chủ nào cả!
Một bên, Tề Tán cũng bất động thanh sắc, bước theo sau Quý Tư vào hoa viên, mắt không hề đảo nhìn sang bốn phía. Chỉ là, ngay khi vừa tiến vào dạ yến, y chỉ ngước nhìn lên đúng một lần, sau lại cúi mắt chuyên tâm nhìn xuống đất.
Quý Tư dẫn theo Tề Tán, hai người khom người thi lễ với Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh một bên hoan hỉ thưởng rượu, một bên gắp thức ăn vào trong bát Tương Thanh, mãi một lúc mới ngẩng đầu nhìn lên hai người, “Đứng lên đi. Lão tướng, khanh đã dùng bữa chưa? Nếu chưa thì hãy mau mau an vị, ăn cùng trẫm nào.”
“Ách, thần không dám.” Quý Tư sợ hãi cúi đầu chối từ, “Hoàng Thượng, vị này chính là con trai của Tề Soán Thiên, Tề Tán.”
“Umm.” Ngao Thịnh giương mắt nhìn, âm thầm đánh giá Tề Tán. Tên tiểu tử này, quá lắm cũng chỉ tầm hai mươi bốn tuổi. Nhìn dáng người, có lẽ là kẻ biết võ công. Tướng mạo cũng không tồi, nho nhã ôn hòa. Đặc biệt là đôi mắt phượng kia, rất sâu và rất sáng, khiến gương mặt anh tuấn hiếm hoi biểu cảm thêm chút thần thái. Ngao Thịnh thầm gật đầu, Tề Tán này, không phải là một tên ngốc.
Tương Thanh bên cạnh cũng lặng lẽ quan sát Tề Tán. Nhưng không hiểu sao, lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Nhất là đôi mắt tinh anh kia, thoáng vô tình lại như hữu ý, cũng đang âm thầm dò xét Tương Thanh. Tựa hồ, chủ nhân của đôi mắt ấy có chút am hiểu về Tương Thanh. Có lẽ đây chỉ là ảo giác chăng? “Thảo dân Tề Tán, bái kiến Hoàng Thượng.” Tề Tán cúi đầu thi lễ, dường như đang vô cùng thoải mái mà đem tất cả tâm tư mình nói hết một lần.
“Được rồi.” Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn Tề Tán, nói, “Cha ngươi tạo phản, ngươi lại đến trước mặt trẫm xin hàng. Trẫm dựa vào đâu để tin ngươi?” Nói xong, hắn lại ngoảnh mặt qua, rót rượu cho Tương Thanh. Nhác thấy vẻ ngại ngùng chẳng biết làm sao của Tương Thanh mà nhịn không đặng hé môi cười, rồi lại xoay người nhón lấy một con cua, bóc vỏ lấy thịt bỏ vào bát y.
Tề Tán nhất thời khó hiểu. Nếu bảo Ngao Thịnh là một hôn quân thì đây là chuyện bất khả thi. Hắn vừa đăng cơ đã ban hành chính sách trị quốc mới. Chỉ trong vòng vài năm, Thịnh Thanh đã có những biến chuyển vượt bậc. Nhân dân no ấm, tứ bề an vui thái bình. Xét về phương diện khác, nếu hắn thật là tên ngu đần vô dụng thì năm đó đã giành không được vương vị. Lại nói, sủng nịnh hắn dành cho nam tử bên cạnh tuyệt không giống đang diễn trò. Mặt khác, lời hắn vừa nói với y, vô cùng bá đạo, cao ngạo…và rất thật.
“Thảo dân thật tâm muốn quy hàng.” Tề Tán dứt khoát nói “Một lòng hy vọng có thể lưu lại cho Tề gia một chút huyết mạch.”
“Umm.” Ngao Thịnh tựa hồ như đang lắng nghe lại chừng như không. Chỉ chuyên tâm vào việc tách thịt cua ra, đưa đến bên miệng Tương Thanh.
Tương Thanh chẳng cần nói cũng biết có bao nhiêu khó xử ngượng nghịu, nhưng đây đâu phải lúc tầm hoan tác nhạc mà từ mà chối, mọi chuyện phải ấn theo ý đồ Ngao Thịnh…Tuy, làm thế chẳng biết là có lợi ích gì? Tạm thời bây giờ thì y vẫn chưa tài nào hiểu được.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh do dự, liền cười xấu xa mà véo nhẹ hông y một cái, rồi lại nhướn một bên mày lên, như muốn nói —— Thanh, không được nuốt lời hứa diễn xướng cùng ta nha.
Tương Thanh bất đắc dĩ, cúi đầu, ngoan ngoãn hé môi đón lấy phần thịt cua vẫn luôn để ở bên khóe miệng. Ngao Thịnh ngắm đôi môi đang hé mở Tương Thanh rồi lại cầm lòng chẳng đặng mà đem đôi đũa Tương Thanh vừa chạm qua, đưa lên môi mình, liếm nhẹ phần đầu… Không ngoài dự đoán, thoáng chốc mặt Tương Thanh đã đỏ bừng, âm thầm mắng Ngao Thịnh một trận.
Hành động của Ngao Thịnh, không chỉ khiến Tề Tán thoáng chau mày, ngay cả Quý Tư cũng ngây người một phen. Tương Thanh vốn đã rất tuấn lãng. Sau lại khoác lên một thân hoa phục trắng diễm lệ khiến cả người toát thêm vẻ tuấn dật tiêu sái. Tuy cùng Ngao Thịnh thân thân mật mật, nhưng lại không hề mang chút vẻ yêu mị hoặc nhân, ngược lại còn có phần ngây ngô. Hơn hết, ái ý tham luyến ánh lên trong đáy mắt Ngao Thịnh tuyệt không phải giả, mọi thứ đều rất chân thật rõ ràng, tựa như một tên tiểu tử mới lớn vừa yêu lần đầu, lấy mọi si luyến mình có mà phơi bày cho hết thảy.
Tề Tán khẽ liếc Tương Thanh vài lần qua khóe mắt, sau lại ngẩng đầu nói tiếp, “Thảo dân quy hàng, có ba lý do.”
“Được, nói đi.” Ngao Thịnh gật gật đầu.
“Thứ nhất, thảo dân thuở nhỏ đọc sách thánh hiền, biết rằng tạo phản là chuyện thiên địa bất dung.” Tề Tán vừa dứt lời, Ngao Thịnh liền cười lớn đáp lại, “Tốt. Lý do này rất hay.” Vừa nói hắn vừa kéo Tương Thanh sát rạt vào mình.
Tương Thanh khẽ cau mày, không hiểu Ngao Thịnh cứ lôi kéo mình thế này để làm gì nhưng ngay sau đó thì liền giật mình vỡ lẽ. Ngao Thịnh muốn y ngồi lên đùi hắn.
Tương Thanh kiên quyết không chịu, nhưng lại không thể cứ dứt khoát mà kháng cự, chỉ có thể âm thầm từ chối. Nhưng bản thân cứ do dự không yên. Tuyệt không thể phá hư kế hoạch của Ngao Thịnh. Cuối cùng, đành ngại ngùng mà di chuyển thân người cứng nhắc của mình, ngồi lên trên đùi hắn.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh cả người cứng ngắt chịu đựng mà phá lên cười, lắc đầu, thả y trở về chỗ cũ. Quý Tư cúi đầu đứng ở một bên, miệng luôn âm thầm nhắc nhở —— phi lễ vật thị a[1] ......
Tề Tán vẫn luôn duy trì biểu tình như lúc đầu, tựa hồ cảm thấy chẳng có gì là không hợp lễ, chuyên tâm nói tiếp, “Thứ hai, Tề gia tuy có chút thực lực, nhưng lúc nào cũng chống lại Thịnh Thanh, chẳng khác gì kiến nhỏ mà lay cây to[2], thua là chuyện không thể bàn cãi, tru di cả tộc chỉ là việc sớm chiều. Thứ ba, xét binh lực thủy quân hiện tại của Thịnh Thanh, muốn thắng Tề gia cũng không hẳn là chuyện dễ, hai bên giao chiến, hao tài tốn của, tổn thất không nhỏ. Nên việc thảo dân quy hàng, vừa có thể bảo toàn huyết mạch Tề gia lại vừa giúp Thịnh Thanh ít tốn hao nhân lực tiền tài. Ngoài ra, có thể mưu cầu công danh cho bản thân”
“A......” Ngao Thịnh gật gật đầu, uống một ngụm rượu, thản nhiên nói, “Ngươi nói cũng rất có lý lẽ a...... Bất quá, kẻ gây sự chính là cha ngươi nhưng ngươi lại là kẻ đến xin hàng. Tuy không tốt bằng Tề Soán Thiên đích thân cầu hàng nhưng vẫn rất hay a.”
Tề Tán khe khẽ thở dài, “Gia phụ hồ đồ không biết hối, quyết chẳng cầu hàng.”
“Vậy ngươi cũng là một kẻ bất hiếu.” Ngao Thịnh sâu kín nói, “Cha ngươi tuổi đã cao, vất vả kiến công lập nghiệp như thế chẳng phải là muốn để lại cho đời cháu con mai sau ư? Sao ngươi lại có thể đến trước ta chịu hàng, nếu cha ngươi biết được sẽ tức mà chết?”
Tề Tán ảm đạm cười, đáp, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thảo dân chỉ mong chí hiếu, chẳng muốn ngu hiếu. Thảo dân trừ bỏ hiếu thuận phụ thân, còn hiếu thuận tổ tông Tề gia, nên phải thay hậu nhân Tề gia lo tính tương lai sau này.”
Ngao Thịnh im lặng không nói, chỉ gật gật đầu, sau lại dịu dàng thăm hỏi Tương Thanh, “Lạnh không?”
Đầu Tương Thanh có thể cúi thấp bao nhiêu thì tận lực cúi bấy nhiên, lặng thinh không thốt lấy một tiếng. Ngay cả khi Ngao thịnh hỏi han, y cũng chỉ lắc lắc đầu. Dường như đang rất ngượng ngùng. Ngao Thịnh thở dài, thầm nhủ, nếu bình thường ngươi cũng ngoan ngoãn nhu thuận như thế thì tốt rồi, chỉ tiếc là một khi không có ai thì ngươi liền nóng nảy mà giương nanh múa vuốt với ta a.
Tương Thanh tựa hồ đọc được suy nghĩ của hắn, bèn ngẩng đầu lên nhìn. Ngao Thịnh sờ sờ mũi, quay đầu đi, nhìn Tề Tán, hỏi, “Cứ xem như những gì nãy giờ ngươi nói rất đúng đi. Bây giờ ngươi hãy nói thử xem.....sẽ làm thế nào giúp trẫm thắng trận.”
“Gia phụ trời sinh tính cao ngạo cực đoan, bình thường tuy kiệm lời nhưng lại rất cố chấp. Một khi khai chiến, trừ phi bắt giữ ông, đánh đến khi ông tâm phục khẩu phục. Nếu không, dẫu có cho ông một đường lui, cắt đứt mọi viện trợ thì vẫn không có tác dụng gì. Cuối cùng ông lại bỏ mình tử chiến một trận.” Tề Tán thở dài, nói tiếp “Bởi thế, phải dùng trí, phải áp đảo được chiến thuật của ông ấy, cho ông biết rằng, vô luận ông có đánh thế nào nữa thì cũng không có phần thắng.”
“Được, chủ ý này cũng không tồi.” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Mấu chốt chính là phải làm thế nào......” Lời còn chưa hết thì một trận gió to từ đâu bỗng thổi tới, cái lạnh nhè nhẹ len vào y phục thấm vào da. Ngao Thịnh nhíu nhíu mày, đứng lên, nói, “Vào trong nói tiếp. Bên ngoài lạnh rồi.”
Mọi người đều nhất tề tán đồng.
Mắt thấy Tương Thanh trên người xiêm y mỏng manh, Ngao Thịnh liền phân phó Văn Đạt, “Mau mang một bát canh gà đến.” Nói xong, lại vươn tay kéo người đang hoan hỉ vì tưởng chừng đã trút được gánh nặng là Tương Thanh đến gần. Thoáng một cái, hắn đã cúi người bế bổng Tương Thanh lên.
Tương Thanh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Ngao Thịnh, nhác thấy cả Tề Tán lẫn Quý Tư đều đã bị tầm vai Ngao Thịnh che khuất, Tương Thanh mới dám túm lấy vạt áo hắn, cắn răng hạ giọng nói, “Ngươi đừng quá phận!”
Ngao Thịnh khẽ nhếch miệng cười xấu xa, chẳng chút thanh mình gì, bỗng cảm thấy có gì kỳ quái bèn nói, “Sao lại nhẹ như thế? Có phải vì tối qua mệt quá, nghỉ ngơi không đủ?”
Tương Thanh mặt đỏ đến tận mang tai. Ngao Thịnh lại xàm ngôn nữa rồi, những lời này đâu phải tùy tiện mà nói, chỉ tổ khiến người ta hiểu lầm a.
Ngao Thịnh mặt không biến, mắt không nháy, cợt nhả cười, “Cũng tại ta không tốt. Tối qua chỉ nghĩ đến bản thân mà không chiếu cố đến ngươi. Yên tâm, đêm nay chúng ta không làm gì hết. Ngoan ngoãn mà ngủ một giấc. Sau đó thì nhớ ăn nhiều một chút.”
Tương Thanh vừa thẹn vừa giận, thừa dịp phía sau không ai nhìn thấy mà giương tay véo hông Ngao Thịnh một cái thật đau rồi lại khẽ cắn môi, cảm thấy cũng hả dạ không ít.
Ngao Thịnh “Ui” một tiếng, cúi đầu hạ lưu nhìn Tương Thanh, “Sao lại cấu ta? Thế nào? Tối nay còn muốn nữa à?”
“Ai nói.....” Tương Thanh lời vừa thốt ra nhưng đã cật lực nuốt ngược lại cuống họng, trừng mắt nhìn Ngao Thịnh. Giận đến mức ngứa ngáy hết cả người. Chỉ cầu mong sao cho mọi việc mau mau kết thúc, lúc đó sẽ đập cho tên lưu manh này một trận nhớ đời. Thế mới có thể trôi được cơn giận!
Phía sau, Tề Tán khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì, chỉ một lòng bước theo hai người kia. Gương mặt già nua của Quý Tư lại có dịp đỏ tưng bừng, lòng thì âm thầm mặc niệm —— tác nghiệt a.
Vào đến thư phòng, Ngao Thịnh lập tức đi đến sau bình phong còn Quý Tư cùng Tề Tán ngồi chờ ở bên ngoài. Bình phong vốn làm bằng vải lụa mỏng, mặt trên thêu đoàn hoa bách điều[3], sắc màu rực rỡ, mơ hồ vẫn có thể thấy được bóng dáng của hai người phía sau.
Ngao Thịnh vừa đặt chân vào phòng trong, Tương Thanh liền giãy dụa muốn xuống. Ngao Thịnh chỉ đơn giản mà đặt y nằm lên trên tháp[4], dùng tay đè y xuống… Hai người chỉ tựa vào nhau có hơi gần một chút nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy được hình ảnh tối ái muội, xem chừng như cả hai đang ân ái......
Quý Tư xấu hổ ngoảnh mặt nhìn sang nơi khác trong Tề Tán thì lại thâm trầm nhìn đăm đăm vào bình phong nhưng không nói một lời.
“Tiếp tục nói đi.” Ngao Thịnh ngồi ở một bên mép nhuyễn tháp, cùng Tương Thanh mắt to nhìn mắt nhỏ, cất tiếng hỏi kẻ phía bên ngoài.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng.” Tề Tán cao giọng đáp, “Thảo dân rất quen thuộc thói quen tác chiến của gia phụ, chỉ cần người cho thảo dân mười vạn thuỷ quân, năm trăm chiến thuyền, thảo dân tự tin có thể đánh thắng trận này.”
“A......” Ngao Thịnh cười gượng hai tiếng, nói, “Vẫn là câu nói kia, trẫm dựa vào đâu để tin ngươi.”
“Hoàng Thượng.” Tề Tán thấp giọng cười, “Làm bất cứ chuyện gì đều cũng cần phải mạo hiểm. Nếu không phải vì tin vào sự anh minh sáng suốt của hoàng thượng thì thảo dân sẽ chẳng cúi đầu đến xin hàng. Thảo dân đơn độc đến đây, chẳng khác gì lao đầu vào một cuộc giao dịch sinh tử. Nên thành bại đều tùy hoàng thượng định đoạt….Mặt khác, khi thảo dân đến đây nghĩa là đã đoạn tuyệt mọi quan hệ với gia phụ. Nếu bây giờ quay lại cũng là tìm vào chỗ chết. Vì thế, thảo dân mới cả gan mà mạo hiểm một phen. Thảo dân vì Tề gia, hoàng thượng vì con dân thiên hạ. Cả hai đều đang dấn thân vào một cuộc phiêu lưu.”
“Ai......” Quý Tư nhìn Tề Tán, cả giận quát, “Tề Tán, đừng vội khẩu xuất cuồng ngôn.”
Tề Tán chắp tay, “Thừa tướng thứ lỗi, Tề Tán chỉ nói sự thật mà thôi.”
Ngao Thịnh ngồi phía sau bình phong, tựa người vào gờ tháp mà nhìn Tương Thanh, nhướn mày ngầm hỏi —— ngươi thấy thế nào?
Tương Thanh nhẹ nhàng lắc đầu —— người này rất thông minh, nhìn không thấu tâm cơ, hoặc là lợi hoặc là họa. Cẩn thận tin dùng.
Ngao Thịnh cười gật gật đầu, “Trẫm đương nhiên không muốn hao người tốn bạc… Như vậy đi, trẫm có thể cho ngươi binh lực nhưng tuyệt không thể quá nhiều, chỉ có hai vạn tinh binh, tự ngươi phải nghĩ biện pháp ứng phó. Nếu ngươi có thể cho trẫm thấy được khả năng của ngươi thì trẫm mới có thể tin người. Mặt khác...... Đêm nay, ngươi phải viết biện pháp cụ thể dùng để chiến thắng Tề Soán Thiên dâng lên cho trẫm. Đừng chỉ giỏi múa mép khua môi, được chứ?”
Tề Tán cung kính thi lễ, gật đầu, “Thảo dân tuân chỉ.”
Nói xong, Tề Tán liền xin được cáo từ, đi theo sự dẫn dắt của nội thị, rẽ vào biệt viện. Bốn phía biệt viện đều có người canh phòng nghiêm ngặt, đồng thời còn có cả ảnh vệ âm thầm theo dõi.
Sau khi Tề Tán rời đi, Quý Tư vốn muốn nói vài lời với Ngao Thịnh nhưng nhác thấy phía sau bình phong, Ngao Thịnh và Tương Thanh tựa hồ đang thân mật trên nhuyễn tháp…tình cảnh này, lưu lại không tốt lắm!
Đang lúc do dự thì ông chợt nghe “rầm” một tiếng, hình như một vật thể gì đó vừa rơi xuống đất thì phải.
Ở phòng trong, Tương Thanh rốt cuộc cũng nhẫn nhịn không được nữa, chẳng thể mặc Ngao Thịnh muốn làm gì thì làm, bèn nhấc chân đá hắn một cước, ngã ầm xuống đất.
Quý Tư quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tương Thanh mặt đầy tức giận bước ra, vừa nhìn thấy ông liền nói, “Quý tướng, hai người nói chuyện đi.” Nói xong, liền vội vã ly khai.
“Ai......” Ở phía sau, Ngao Thịnh thở dài một tiếng, vỗ xiêm y bước ra ngoài, thấy Quý Tư cúi đầu xấu hổ đứng một chỗ, bèn cười nói, “Lão tướng, khiến khanh chê cười rồi.”
“Ách......” Quý Tư cười gượng hai tiếng, quay đầu nhìn bóng dáng đang mất dần ở đoạn hành lang gấp khúc trong ngoại viện của Tương Thanh mà e dè hỏi, “Hoàng thượng?”
Ngao Thịnh giương mắt nhìn ông, có chút bất đắc dĩ hỏi, “Lão tướng, khanh thành thân năm bao nhiêu tuổi?”
“A?” Quý Tư thoáng kinh ngạc, sờ sờ đầu, ngượng ngùng đáp, “Ách, hồi bẩm hoàng thượng, thần thành thân khi vừa hai mươi tuổi.”
“Umm, độ tuổi cũng vừa đúng lúc nhỉ.” Ngao Thịnh đi đến trước chiếc bàn đặt ở giữa phòng, vẫy tay ý bảo Quý Tư cũng ngồi xuống đi. Văn Đạt nhanh nhẹn dâng trà. Quân thần bắt đầu tán chuyện.
“Trẫm năm nay vừa lúc cũng hai mươi tuổi.” Ngao Thịnh sâu kín thở dài, “Chỉ tiếc, Thanh tuy đã hơn hai mươi nhưng da mặt vẫn cứ mỏng a. Mỏng còn hơn cả trẻ nhỏ độ lên mười. Xem ra trẫm không có phúc được thành thân lúc đôi mươi rồi.”
Quý Tư bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, ngại ngùng dò hỏi, “Ách, hoàng thượng, chẳng lẽ Thanh phu tử…umm…không muốn thành thân với hoàng thượng ư?”
“Không phải là không muốn.” Ngao Thịnh vuốt cằm, nói, “Chỉ là trong lòng y vẫn còn vướng mắc một số chuyện mà trẫm có thể hiểu được…trẫm không muốn miễn cưỡng y. Nhưng mỗi ngày gặp nhau, sớm chiều ở chung. Nhìn thì được, sờ thì không. Như thế đúng là giết người mà. Nếu cứ đợi đến khi y thông suốt thì phải chờ đến khi nào. Mong rằng lúc trẫm ba mươi tuổi thì đã có thể lấy được Thanh.”
“Ách...... Hoàng Thượng, thứ lỗi lão thần nói thẳng, mọi chuyện không hẳn là vì Thanh phu tử vẫn còn chưa thông suốt.” Quý Tư nhấp một ngụm trà, từ tốn nói.
“Sao khanh lại nói thế?” Ngao Thịnh xoay mặt sang nhìn Quý Tư, “Y rất ngốc a.”
Quý Tư mỉm cười, đáp, “Hoàng thượng, nếu ngốc thật thì sẽ không dùng cách bỏ ra đi.”
“Umm.....” Ngao Thịnh sờ sờ cằm, “Cũng đúng.”
Quý Tư suy nghĩ một lát rồi lại nói, “Hoàng thượng vẫn chưa trải đời mấy, sau này càng trải đời thì sẽ càng thuần thục thôi.”
Ngao Thịnh trừng to mắt mà nhìn Quý Tư, “Lão Quý, ý khanh là gì?”
“A......” Quý Tư cười lắc lắc đầu, đáp, “Thần đã già rồi, nói chuyện này ra đúng là mất mặt thật. Nhưng theo thần không phải Thanh phu tử đối hoàng thượng vô tình, chẳng qua là bởi ngượng ngùng không quen thôi..... Đối phó với vấn đề này, biện pháp tốt nhất chính là khiến cho người đó càng phải ngượng ngùng, mãi rồi cũng sẽ thành quen.”
“Vậy phải làm thế nào mới đúng?” Ngao Thịnh mặt đầy khiêm tốn thỉnh giáo.
“Không dám dối gạt Hoàng Thượng, nội tử (vợ) của thần khi còn trẻ vốn là người luyện võ, tính tình có phần đanh đá điêu ngoa.” Quý Tư cười lớn nói, “Trong khi thần chỉ là một thư sinh văn nhược. Cô nương nhà người ta lúc nào cũng nhìn thần đầy chướng mắt. Còn thần thì đánh không lại nàng.”
“Umm.” Ngao Thịnh chuyên chú lắng nghe, “Sau đó thì thế nào?”
“Nha đầu kia cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn thần, nên mới không cam nguyện theo thần.” Quý Tư gãi gãi đầu, nói tiếp, “Lúc ấy, thần ngàn vạn lần không chút nương tay, cố công tìm ra nhược điểm của nàng, sau đó biểu hiện còn mạnh mẽ hơn so với nàng. Đến khi ấy mới áp đảo được nàng. Chẳng mấy chốc nàng đã chịu phục.” Nói xong, ông lại bước đến gần, cúi đầu nói nhỏ vài câu vào tai Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh nghe xong thì lại nhướn một bên mày nhìn Quý Tư, “Lão Quý, hóa ra phu nhân của khanh là do khanh dùng kế mà có a!”
Quý Tư cười xấu xa hai tiếng, đáp, “Làm sao người biết rằng nàng không cam lòng bị thần lừa chứ? Nàng rất hạnh phúc a.”
“Được rồi. Ta biết rồi......Nhưng mà ta không đánh lại Thanh a.” Ngao Thịnh khó xử nói, “Khanh thì chỉ đối phó với một tiểu cô nương trong khi ta lại đương đầu với một trong những tuyệt đỉnh cao thủ.”
Quý Tư khoát tay, bình thản nói, “Cần gì quản y có phải là cao thủ hay không, chỉ cần người mặt dày thêm một chút là được!” Nói xong, cảm thấy bản thân đã lỡ lời, liền cúi đầu xin thứ tội. Ngao Thịnh sau khi nghe xong lời vàng ý ngọc liền âm thầm hạ quyết tâm… Dù ta có càng quấy đến đâu thì Thanh cũng không nhẫn tâm làm ta bị thương. Chỉ cần ta mặt dày không biết xấu hổ là được rồi sao, như thế thì Thanh sẽ không cách nào kháng cự nổi!
Quyết tâm vừa hạ, Ngao Thịnh đã khẩn trương muốn đuổi theo Tương Thanh mà giở thói lưu manh ra nhưng lại bị Quý Tư kéo áo níu lại “Ai, hoàng thượng đừng vội, vẫn còn chuyện chính chưa bàn a, chuyện của Tề Tán a!”
“Đúng rồi.” Ngao Thịnh lại ngồi trở về...... Thiếu chút nữa đã quên mất chính sự, quả nhiên mỹ nhân họa quốc a!
......
Tương Thanh về đến biệt viện, cảm thấy mặt vẫn còn nóng bừng nên không vội cất bước vào phòng mà ngồi ở ghế đá trong đình viện, nhìn cá chép trong ao lượn qua lượn lại đến xuất thần.
Văn Đạt tay bưng một bát canh gà đuổi theo, khi vừa trông thấy Tương Thanh liền vội tiến lên, dâng canh, “Phu tử, hãy ăn chút gì đi.”
Tương Thanh nhìn y một cái, cơn giận cũng vơi đi một ít, thấp giọng nói, “Cứ để đó đi.”
Văn Đạt nhanh nhảu đặt bát canh xuống bàn, cẩn thận cho thìa vào trong bát sau đó mới lui qua đứng ở một bên.
Tương Thanh uống một ngụm canh. Y vốn cũng không đói, nên chỉ uống đúng một ngụm mà thôi. Mắt thấy Văn Đạt vẫn còn đứng đấy bèn hỏi, “Không cần đến chỗ hoàng thượng sao?”
Văn Đạt lắc đầu, đáp, “Trà nước đã đã dâng, hoàng thượng và thừa tướng bàn chuyện, còn nô tài thì ở đây bồi phu tử.”
Tương Thanh gật gật đầu, hỏi y, “Ngươi đã ăn gì chưa?”
Văn Đạt nhẹ nhàng lắc đầu.
Tương Thanh cười, “Mau đi dùng bữa đi. Mỗi ngày đều chờ đến tối mới ăn sao?”
Văn Đạt giật mình, gật gật đầu, “Nô tài là tùy thị (người hầu túc trực) của Hoàng Thượng, ban ngày nếu rỗi thì mới có thể dùng bữa còn nếu không có thời gian thì đành phải chờ đến tối.”
Tương Thanh khẽ gật đầu, “Bây giờ cũng vừa lúc, ngươi cứ đi ăn chút gì đi. Xong rồi lại đến bồi ta.”
“Dạ, được ạ.” Văn Đạt hoan hỉ xoay người lui xuống. Tương Thanh một mình ngồi lại đình viện, nhàm chán lấy thìa khua những miếng thịt gà trong bát canh rồi lại thản nhiên nói, “Xuất hiện đi, ngươi còn muốn đứng đó bao lâu nữa?”
“Ha hả......” Một lát sau, bỗng truyền đến một tiếng cười nhẹ, phía sau giả sơn, một nam tử chậm rãi bước ra, cười nói, “Mạo phạm, Thanh phu tử.”
Quý Tư theo bản năng âm thầm nhắc nhở mình, đây chỉ là diễn kịch thôi a, bệ hạ của ta chẳng hề thua kém một thánh quân minh chủ nào cả!
Một bên, Tề Tán cũng bất động thanh sắc, bước theo sau Quý Tư vào hoa viên, mắt không hề đảo nhìn sang bốn phía. Chỉ là, ngay khi vừa tiến vào dạ yến, y chỉ ngước nhìn lên đúng một lần, sau lại cúi mắt chuyên tâm nhìn xuống đất.
Quý Tư dẫn theo Tề Tán, hai người khom người thi lễ với Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh một bên hoan hỉ thưởng rượu, một bên gắp thức ăn vào trong bát Tương Thanh, mãi một lúc mới ngẩng đầu nhìn lên hai người, “Đứng lên đi. Lão tướng, khanh đã dùng bữa chưa? Nếu chưa thì hãy mau mau an vị, ăn cùng trẫm nào.”
“Ách, thần không dám.” Quý Tư sợ hãi cúi đầu chối từ, “Hoàng Thượng, vị này chính là con trai của Tề Soán Thiên, Tề Tán.”
“Umm.” Ngao Thịnh giương mắt nhìn, âm thầm đánh giá Tề Tán. Tên tiểu tử này, quá lắm cũng chỉ tầm hai mươi bốn tuổi. Nhìn dáng người, có lẽ là kẻ biết võ công. Tướng mạo cũng không tồi, nho nhã ôn hòa. Đặc biệt là đôi mắt phượng kia, rất sâu và rất sáng, khiến gương mặt anh tuấn hiếm hoi biểu cảm thêm chút thần thái. Ngao Thịnh thầm gật đầu, Tề Tán này, không phải là một tên ngốc.
Tương Thanh bên cạnh cũng lặng lẽ quan sát Tề Tán. Nhưng không hiểu sao, lại cảm thấy có chút không được tự nhiên. Nhất là đôi mắt tinh anh kia, thoáng vô tình lại như hữu ý, cũng đang âm thầm dò xét Tương Thanh. Tựa hồ, chủ nhân của đôi mắt ấy có chút am hiểu về Tương Thanh. Có lẽ đây chỉ là ảo giác chăng? “Thảo dân Tề Tán, bái kiến Hoàng Thượng.” Tề Tán cúi đầu thi lễ, dường như đang vô cùng thoải mái mà đem tất cả tâm tư mình nói hết một lần.
“Được rồi.” Ngao Thịnh gật gật đầu, nhìn Tề Tán, nói, “Cha ngươi tạo phản, ngươi lại đến trước mặt trẫm xin hàng. Trẫm dựa vào đâu để tin ngươi?” Nói xong, hắn lại ngoảnh mặt qua, rót rượu cho Tương Thanh. Nhác thấy vẻ ngại ngùng chẳng biết làm sao của Tương Thanh mà nhịn không đặng hé môi cười, rồi lại xoay người nhón lấy một con cua, bóc vỏ lấy thịt bỏ vào bát y.
Tề Tán nhất thời khó hiểu. Nếu bảo Ngao Thịnh là một hôn quân thì đây là chuyện bất khả thi. Hắn vừa đăng cơ đã ban hành chính sách trị quốc mới. Chỉ trong vòng vài năm, Thịnh Thanh đã có những biến chuyển vượt bậc. Nhân dân no ấm, tứ bề an vui thái bình. Xét về phương diện khác, nếu hắn thật là tên ngu đần vô dụng thì năm đó đã giành không được vương vị. Lại nói, sủng nịnh hắn dành cho nam tử bên cạnh tuyệt không giống đang diễn trò. Mặt khác, lời hắn vừa nói với y, vô cùng bá đạo, cao ngạo…và rất thật.
“Thảo dân thật tâm muốn quy hàng.” Tề Tán dứt khoát nói “Một lòng hy vọng có thể lưu lại cho Tề gia một chút huyết mạch.”
“Umm.” Ngao Thịnh tựa hồ như đang lắng nghe lại chừng như không. Chỉ chuyên tâm vào việc tách thịt cua ra, đưa đến bên miệng Tương Thanh.
Tương Thanh chẳng cần nói cũng biết có bao nhiêu khó xử ngượng nghịu, nhưng đây đâu phải lúc tầm hoan tác nhạc mà từ mà chối, mọi chuyện phải ấn theo ý đồ Ngao Thịnh…Tuy, làm thế chẳng biết là có lợi ích gì? Tạm thời bây giờ thì y vẫn chưa tài nào hiểu được.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh do dự, liền cười xấu xa mà véo nhẹ hông y một cái, rồi lại nhướn một bên mày lên, như muốn nói —— Thanh, không được nuốt lời hứa diễn xướng cùng ta nha.
Tương Thanh bất đắc dĩ, cúi đầu, ngoan ngoãn hé môi đón lấy phần thịt cua vẫn luôn để ở bên khóe miệng. Ngao Thịnh ngắm đôi môi đang hé mở Tương Thanh rồi lại cầm lòng chẳng đặng mà đem đôi đũa Tương Thanh vừa chạm qua, đưa lên môi mình, liếm nhẹ phần đầu… Không ngoài dự đoán, thoáng chốc mặt Tương Thanh đã đỏ bừng, âm thầm mắng Ngao Thịnh một trận.
Hành động của Ngao Thịnh, không chỉ khiến Tề Tán thoáng chau mày, ngay cả Quý Tư cũng ngây người một phen. Tương Thanh vốn đã rất tuấn lãng. Sau lại khoác lên một thân hoa phục trắng diễm lệ khiến cả người toát thêm vẻ tuấn dật tiêu sái. Tuy cùng Ngao Thịnh thân thân mật mật, nhưng lại không hề mang chút vẻ yêu mị hoặc nhân, ngược lại còn có phần ngây ngô. Hơn hết, ái ý tham luyến ánh lên trong đáy mắt Ngao Thịnh tuyệt không phải giả, mọi thứ đều rất chân thật rõ ràng, tựa như một tên tiểu tử mới lớn vừa yêu lần đầu, lấy mọi si luyến mình có mà phơi bày cho hết thảy.
Tề Tán khẽ liếc Tương Thanh vài lần qua khóe mắt, sau lại ngẩng đầu nói tiếp, “Thảo dân quy hàng, có ba lý do.”
“Được, nói đi.” Ngao Thịnh gật gật đầu.
“Thứ nhất, thảo dân thuở nhỏ đọc sách thánh hiền, biết rằng tạo phản là chuyện thiên địa bất dung.” Tề Tán vừa dứt lời, Ngao Thịnh liền cười lớn đáp lại, “Tốt. Lý do này rất hay.” Vừa nói hắn vừa kéo Tương Thanh sát rạt vào mình.
Tương Thanh khẽ cau mày, không hiểu Ngao Thịnh cứ lôi kéo mình thế này để làm gì nhưng ngay sau đó thì liền giật mình vỡ lẽ. Ngao Thịnh muốn y ngồi lên đùi hắn.
Tương Thanh kiên quyết không chịu, nhưng lại không thể cứ dứt khoát mà kháng cự, chỉ có thể âm thầm từ chối. Nhưng bản thân cứ do dự không yên. Tuyệt không thể phá hư kế hoạch của Ngao Thịnh. Cuối cùng, đành ngại ngùng mà di chuyển thân người cứng nhắc của mình, ngồi lên trên đùi hắn.
Ngao Thịnh thấy Tương Thanh cả người cứng ngắt chịu đựng mà phá lên cười, lắc đầu, thả y trở về chỗ cũ. Quý Tư cúi đầu đứng ở một bên, miệng luôn âm thầm nhắc nhở —— phi lễ vật thị a[1] ......
Tề Tán vẫn luôn duy trì biểu tình như lúc đầu, tựa hồ cảm thấy chẳng có gì là không hợp lễ, chuyên tâm nói tiếp, “Thứ hai, Tề gia tuy có chút thực lực, nhưng lúc nào cũng chống lại Thịnh Thanh, chẳng khác gì kiến nhỏ mà lay cây to[2], thua là chuyện không thể bàn cãi, tru di cả tộc chỉ là việc sớm chiều. Thứ ba, xét binh lực thủy quân hiện tại của Thịnh Thanh, muốn thắng Tề gia cũng không hẳn là chuyện dễ, hai bên giao chiến, hao tài tốn của, tổn thất không nhỏ. Nên việc thảo dân quy hàng, vừa có thể bảo toàn huyết mạch Tề gia lại vừa giúp Thịnh Thanh ít tốn hao nhân lực tiền tài. Ngoài ra, có thể mưu cầu công danh cho bản thân”
“A......” Ngao Thịnh gật gật đầu, uống một ngụm rượu, thản nhiên nói, “Ngươi nói cũng rất có lý lẽ a...... Bất quá, kẻ gây sự chính là cha ngươi nhưng ngươi lại là kẻ đến xin hàng. Tuy không tốt bằng Tề Soán Thiên đích thân cầu hàng nhưng vẫn rất hay a.”
Tề Tán khe khẽ thở dài, “Gia phụ hồ đồ không biết hối, quyết chẳng cầu hàng.”
“Vậy ngươi cũng là một kẻ bất hiếu.” Ngao Thịnh sâu kín nói, “Cha ngươi tuổi đã cao, vất vả kiến công lập nghiệp như thế chẳng phải là muốn để lại cho đời cháu con mai sau ư? Sao ngươi lại có thể đến trước ta chịu hàng, nếu cha ngươi biết được sẽ tức mà chết?”
Tề Tán ảm đạm cười, đáp, “Hồi bẩm Hoàng Thượng, thảo dân chỉ mong chí hiếu, chẳng muốn ngu hiếu. Thảo dân trừ bỏ hiếu thuận phụ thân, còn hiếu thuận tổ tông Tề gia, nên phải thay hậu nhân Tề gia lo tính tương lai sau này.”
Ngao Thịnh im lặng không nói, chỉ gật gật đầu, sau lại dịu dàng thăm hỏi Tương Thanh, “Lạnh không?”
Đầu Tương Thanh có thể cúi thấp bao nhiêu thì tận lực cúi bấy nhiên, lặng thinh không thốt lấy một tiếng. Ngay cả khi Ngao thịnh hỏi han, y cũng chỉ lắc lắc đầu. Dường như đang rất ngượng ngùng. Ngao Thịnh thở dài, thầm nhủ, nếu bình thường ngươi cũng ngoan ngoãn nhu thuận như thế thì tốt rồi, chỉ tiếc là một khi không có ai thì ngươi liền nóng nảy mà giương nanh múa vuốt với ta a.
Tương Thanh tựa hồ đọc được suy nghĩ của hắn, bèn ngẩng đầu lên nhìn. Ngao Thịnh sờ sờ mũi, quay đầu đi, nhìn Tề Tán, hỏi, “Cứ xem như những gì nãy giờ ngươi nói rất đúng đi. Bây giờ ngươi hãy nói thử xem.....sẽ làm thế nào giúp trẫm thắng trận.”
“Gia phụ trời sinh tính cao ngạo cực đoan, bình thường tuy kiệm lời nhưng lại rất cố chấp. Một khi khai chiến, trừ phi bắt giữ ông, đánh đến khi ông tâm phục khẩu phục. Nếu không, dẫu có cho ông một đường lui, cắt đứt mọi viện trợ thì vẫn không có tác dụng gì. Cuối cùng ông lại bỏ mình tử chiến một trận.” Tề Tán thở dài, nói tiếp “Bởi thế, phải dùng trí, phải áp đảo được chiến thuật của ông ấy, cho ông biết rằng, vô luận ông có đánh thế nào nữa thì cũng không có phần thắng.”
“Được, chủ ý này cũng không tồi.” Ngao Thịnh gật gật đầu, “Mấu chốt chính là phải làm thế nào......” Lời còn chưa hết thì một trận gió to từ đâu bỗng thổi tới, cái lạnh nhè nhẹ len vào y phục thấm vào da. Ngao Thịnh nhíu nhíu mày, đứng lên, nói, “Vào trong nói tiếp. Bên ngoài lạnh rồi.”
Mọi người đều nhất tề tán đồng.
Mắt thấy Tương Thanh trên người xiêm y mỏng manh, Ngao Thịnh liền phân phó Văn Đạt, “Mau mang một bát canh gà đến.” Nói xong, lại vươn tay kéo người đang hoan hỉ vì tưởng chừng đã trút được gánh nặng là Tương Thanh đến gần. Thoáng một cái, hắn đã cúi người bế bổng Tương Thanh lên.
Tương Thanh kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Ngao Thịnh, nhác thấy cả Tề Tán lẫn Quý Tư đều đã bị tầm vai Ngao Thịnh che khuất, Tương Thanh mới dám túm lấy vạt áo hắn, cắn răng hạ giọng nói, “Ngươi đừng quá phận!”
Ngao Thịnh khẽ nhếch miệng cười xấu xa, chẳng chút thanh mình gì, bỗng cảm thấy có gì kỳ quái bèn nói, “Sao lại nhẹ như thế? Có phải vì tối qua mệt quá, nghỉ ngơi không đủ?”
Tương Thanh mặt đỏ đến tận mang tai. Ngao Thịnh lại xàm ngôn nữa rồi, những lời này đâu phải tùy tiện mà nói, chỉ tổ khiến người ta hiểu lầm a.
Ngao Thịnh mặt không biến, mắt không nháy, cợt nhả cười, “Cũng tại ta không tốt. Tối qua chỉ nghĩ đến bản thân mà không chiếu cố đến ngươi. Yên tâm, đêm nay chúng ta không làm gì hết. Ngoan ngoãn mà ngủ một giấc. Sau đó thì nhớ ăn nhiều một chút.”
Tương Thanh vừa thẹn vừa giận, thừa dịp phía sau không ai nhìn thấy mà giương tay véo hông Ngao Thịnh một cái thật đau rồi lại khẽ cắn môi, cảm thấy cũng hả dạ không ít.
Ngao Thịnh “Ui” một tiếng, cúi đầu hạ lưu nhìn Tương Thanh, “Sao lại cấu ta? Thế nào? Tối nay còn muốn nữa à?”
“Ai nói.....” Tương Thanh lời vừa thốt ra nhưng đã cật lực nuốt ngược lại cuống họng, trừng mắt nhìn Ngao Thịnh. Giận đến mức ngứa ngáy hết cả người. Chỉ cầu mong sao cho mọi việc mau mau kết thúc, lúc đó sẽ đập cho tên lưu manh này một trận nhớ đời. Thế mới có thể trôi được cơn giận!
Phía sau, Tề Tán khẽ mỉm cười, nhưng không nói gì, chỉ một lòng bước theo hai người kia. Gương mặt già nua của Quý Tư lại có dịp đỏ tưng bừng, lòng thì âm thầm mặc niệm —— tác nghiệt a.
Vào đến thư phòng, Ngao Thịnh lập tức đi đến sau bình phong còn Quý Tư cùng Tề Tán ngồi chờ ở bên ngoài. Bình phong vốn làm bằng vải lụa mỏng, mặt trên thêu đoàn hoa bách điều[3], sắc màu rực rỡ, mơ hồ vẫn có thể thấy được bóng dáng của hai người phía sau.
Ngao Thịnh vừa đặt chân vào phòng trong, Tương Thanh liền giãy dụa muốn xuống. Ngao Thịnh chỉ đơn giản mà đặt y nằm lên trên tháp[4], dùng tay đè y xuống… Hai người chỉ tựa vào nhau có hơi gần một chút nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì chỉ thấy được hình ảnh tối ái muội, xem chừng như cả hai đang ân ái......
Quý Tư xấu hổ ngoảnh mặt nhìn sang nơi khác trong Tề Tán thì lại thâm trầm nhìn đăm đăm vào bình phong nhưng không nói một lời.
“Tiếp tục nói đi.” Ngao Thịnh ngồi ở một bên mép nhuyễn tháp, cùng Tương Thanh mắt to nhìn mắt nhỏ, cất tiếng hỏi kẻ phía bên ngoài.
“Hồi bẩm Hoàng Thượng.” Tề Tán cao giọng đáp, “Thảo dân rất quen thuộc thói quen tác chiến của gia phụ, chỉ cần người cho thảo dân mười vạn thuỷ quân, năm trăm chiến thuyền, thảo dân tự tin có thể đánh thắng trận này.”
“A......” Ngao Thịnh cười gượng hai tiếng, nói, “Vẫn là câu nói kia, trẫm dựa vào đâu để tin ngươi.”
“Hoàng Thượng.” Tề Tán thấp giọng cười, “Làm bất cứ chuyện gì đều cũng cần phải mạo hiểm. Nếu không phải vì tin vào sự anh minh sáng suốt của hoàng thượng thì thảo dân sẽ chẳng cúi đầu đến xin hàng. Thảo dân đơn độc đến đây, chẳng khác gì lao đầu vào một cuộc giao dịch sinh tử. Nên thành bại đều tùy hoàng thượng định đoạt….Mặt khác, khi thảo dân đến đây nghĩa là đã đoạn tuyệt mọi quan hệ với gia phụ. Nếu bây giờ quay lại cũng là tìm vào chỗ chết. Vì thế, thảo dân mới cả gan mà mạo hiểm một phen. Thảo dân vì Tề gia, hoàng thượng vì con dân thiên hạ. Cả hai đều đang dấn thân vào một cuộc phiêu lưu.”
“Ai......” Quý Tư nhìn Tề Tán, cả giận quát, “Tề Tán, đừng vội khẩu xuất cuồng ngôn.”
Tề Tán chắp tay, “Thừa tướng thứ lỗi, Tề Tán chỉ nói sự thật mà thôi.”
Ngao Thịnh ngồi phía sau bình phong, tựa người vào gờ tháp mà nhìn Tương Thanh, nhướn mày ngầm hỏi —— ngươi thấy thế nào?
Tương Thanh nhẹ nhàng lắc đầu —— người này rất thông minh, nhìn không thấu tâm cơ, hoặc là lợi hoặc là họa. Cẩn thận tin dùng.
Ngao Thịnh cười gật gật đầu, “Trẫm đương nhiên không muốn hao người tốn bạc… Như vậy đi, trẫm có thể cho ngươi binh lực nhưng tuyệt không thể quá nhiều, chỉ có hai vạn tinh binh, tự ngươi phải nghĩ biện pháp ứng phó. Nếu ngươi có thể cho trẫm thấy được khả năng của ngươi thì trẫm mới có thể tin người. Mặt khác...... Đêm nay, ngươi phải viết biện pháp cụ thể dùng để chiến thắng Tề Soán Thiên dâng lên cho trẫm. Đừng chỉ giỏi múa mép khua môi, được chứ?”
Tề Tán cung kính thi lễ, gật đầu, “Thảo dân tuân chỉ.”
Nói xong, Tề Tán liền xin được cáo từ, đi theo sự dẫn dắt của nội thị, rẽ vào biệt viện. Bốn phía biệt viện đều có người canh phòng nghiêm ngặt, đồng thời còn có cả ảnh vệ âm thầm theo dõi.
Sau khi Tề Tán rời đi, Quý Tư vốn muốn nói vài lời với Ngao Thịnh nhưng nhác thấy phía sau bình phong, Ngao Thịnh và Tương Thanh tựa hồ đang thân mật trên nhuyễn tháp…tình cảnh này, lưu lại không tốt lắm!
Đang lúc do dự thì ông chợt nghe “rầm” một tiếng, hình như một vật thể gì đó vừa rơi xuống đất thì phải.
Ở phòng trong, Tương Thanh rốt cuộc cũng nhẫn nhịn không được nữa, chẳng thể mặc Ngao Thịnh muốn làm gì thì làm, bèn nhấc chân đá hắn một cước, ngã ầm xuống đất.
Quý Tư quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Tương Thanh mặt đầy tức giận bước ra, vừa nhìn thấy ông liền nói, “Quý tướng, hai người nói chuyện đi.” Nói xong, liền vội vã ly khai.
“Ai......” Ở phía sau, Ngao Thịnh thở dài một tiếng, vỗ xiêm y bước ra ngoài, thấy Quý Tư cúi đầu xấu hổ đứng một chỗ, bèn cười nói, “Lão tướng, khiến khanh chê cười rồi.”
“Ách......” Quý Tư cười gượng hai tiếng, quay đầu nhìn bóng dáng đang mất dần ở đoạn hành lang gấp khúc trong ngoại viện của Tương Thanh mà e dè hỏi, “Hoàng thượng?”
Ngao Thịnh giương mắt nhìn ông, có chút bất đắc dĩ hỏi, “Lão tướng, khanh thành thân năm bao nhiêu tuổi?”
“A?” Quý Tư thoáng kinh ngạc, sờ sờ đầu, ngượng ngùng đáp, “Ách, hồi bẩm hoàng thượng, thần thành thân khi vừa hai mươi tuổi.”
“Umm, độ tuổi cũng vừa đúng lúc nhỉ.” Ngao Thịnh đi đến trước chiếc bàn đặt ở giữa phòng, vẫy tay ý bảo Quý Tư cũng ngồi xuống đi. Văn Đạt nhanh nhẹn dâng trà. Quân thần bắt đầu tán chuyện.
“Trẫm năm nay vừa lúc cũng hai mươi tuổi.” Ngao Thịnh sâu kín thở dài, “Chỉ tiếc, Thanh tuy đã hơn hai mươi nhưng da mặt vẫn cứ mỏng a. Mỏng còn hơn cả trẻ nhỏ độ lên mười. Xem ra trẫm không có phúc được thành thân lúc đôi mươi rồi.”
Quý Tư bưng tách trà lên, nhấp một ngụm, ngại ngùng dò hỏi, “Ách, hoàng thượng, chẳng lẽ Thanh phu tử…umm…không muốn thành thân với hoàng thượng ư?”
“Không phải là không muốn.” Ngao Thịnh vuốt cằm, nói, “Chỉ là trong lòng y vẫn còn vướng mắc một số chuyện mà trẫm có thể hiểu được…trẫm không muốn miễn cưỡng y. Nhưng mỗi ngày gặp nhau, sớm chiều ở chung. Nhìn thì được, sờ thì không. Như thế đúng là giết người mà. Nếu cứ đợi đến khi y thông suốt thì phải chờ đến khi nào. Mong rằng lúc trẫm ba mươi tuổi thì đã có thể lấy được Thanh.”
“Ách...... Hoàng Thượng, thứ lỗi lão thần nói thẳng, mọi chuyện không hẳn là vì Thanh phu tử vẫn còn chưa thông suốt.” Quý Tư nhấp một ngụm trà, từ tốn nói.
“Sao khanh lại nói thế?” Ngao Thịnh xoay mặt sang nhìn Quý Tư, “Y rất ngốc a.”
Quý Tư mỉm cười, đáp, “Hoàng thượng, nếu ngốc thật thì sẽ không dùng cách bỏ ra đi.”
“Umm.....” Ngao Thịnh sờ sờ cằm, “Cũng đúng.”
Quý Tư suy nghĩ một lát rồi lại nói, “Hoàng thượng vẫn chưa trải đời mấy, sau này càng trải đời thì sẽ càng thuần thục thôi.”
Ngao Thịnh trừng to mắt mà nhìn Quý Tư, “Lão Quý, ý khanh là gì?”
“A......” Quý Tư cười lắc lắc đầu, đáp, “Thần đã già rồi, nói chuyện này ra đúng là mất mặt thật. Nhưng theo thần không phải Thanh phu tử đối hoàng thượng vô tình, chẳng qua là bởi ngượng ngùng không quen thôi..... Đối phó với vấn đề này, biện pháp tốt nhất chính là khiến cho người đó càng phải ngượng ngùng, mãi rồi cũng sẽ thành quen.”
“Vậy phải làm thế nào mới đúng?” Ngao Thịnh mặt đầy khiêm tốn thỉnh giáo.
“Không dám dối gạt Hoàng Thượng, nội tử (vợ) của thần khi còn trẻ vốn là người luyện võ, tính tình có phần đanh đá điêu ngoa.” Quý Tư cười lớn nói, “Trong khi thần chỉ là một thư sinh văn nhược. Cô nương nhà người ta lúc nào cũng nhìn thần đầy chướng mắt. Còn thần thì đánh không lại nàng.”
“Umm.” Ngao Thịnh chuyên chú lắng nghe, “Sau đó thì thế nào?”
“Nha đầu kia cảm thấy bản thân mạnh mẽ hơn thần, nên mới không cam nguyện theo thần.” Quý Tư gãi gãi đầu, nói tiếp, “Lúc ấy, thần ngàn vạn lần không chút nương tay, cố công tìm ra nhược điểm của nàng, sau đó biểu hiện còn mạnh mẽ hơn so với nàng. Đến khi ấy mới áp đảo được nàng. Chẳng mấy chốc nàng đã chịu phục.” Nói xong, ông lại bước đến gần, cúi đầu nói nhỏ vài câu vào tai Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh nghe xong thì lại nhướn một bên mày nhìn Quý Tư, “Lão Quý, hóa ra phu nhân của khanh là do khanh dùng kế mà có a!”
Quý Tư cười xấu xa hai tiếng, đáp, “Làm sao người biết rằng nàng không cam lòng bị thần lừa chứ? Nàng rất hạnh phúc a.”
“Được rồi. Ta biết rồi......Nhưng mà ta không đánh lại Thanh a.” Ngao Thịnh khó xử nói, “Khanh thì chỉ đối phó với một tiểu cô nương trong khi ta lại đương đầu với một trong những tuyệt đỉnh cao thủ.”
Quý Tư khoát tay, bình thản nói, “Cần gì quản y có phải là cao thủ hay không, chỉ cần người mặt dày thêm một chút là được!” Nói xong, cảm thấy bản thân đã lỡ lời, liền cúi đầu xin thứ tội. Ngao Thịnh sau khi nghe xong lời vàng ý ngọc liền âm thầm hạ quyết tâm… Dù ta có càng quấy đến đâu thì Thanh cũng không nhẫn tâm làm ta bị thương. Chỉ cần ta mặt dày không biết xấu hổ là được rồi sao, như thế thì Thanh sẽ không cách nào kháng cự nổi!
Quyết tâm vừa hạ, Ngao Thịnh đã khẩn trương muốn đuổi theo Tương Thanh mà giở thói lưu manh ra nhưng lại bị Quý Tư kéo áo níu lại “Ai, hoàng thượng đừng vội, vẫn còn chuyện chính chưa bàn a, chuyện của Tề Tán a!”
“Đúng rồi.” Ngao Thịnh lại ngồi trở về...... Thiếu chút nữa đã quên mất chính sự, quả nhiên mỹ nhân họa quốc a!
......
Tương Thanh về đến biệt viện, cảm thấy mặt vẫn còn nóng bừng nên không vội cất bước vào phòng mà ngồi ở ghế đá trong đình viện, nhìn cá chép trong ao lượn qua lượn lại đến xuất thần.
Văn Đạt tay bưng một bát canh gà đuổi theo, khi vừa trông thấy Tương Thanh liền vội tiến lên, dâng canh, “Phu tử, hãy ăn chút gì đi.”
Tương Thanh nhìn y một cái, cơn giận cũng vơi đi một ít, thấp giọng nói, “Cứ để đó đi.”
Văn Đạt nhanh nhảu đặt bát canh xuống bàn, cẩn thận cho thìa vào trong bát sau đó mới lui qua đứng ở một bên.
Tương Thanh uống một ngụm canh. Y vốn cũng không đói, nên chỉ uống đúng một ngụm mà thôi. Mắt thấy Văn Đạt vẫn còn đứng đấy bèn hỏi, “Không cần đến chỗ hoàng thượng sao?”
Văn Đạt lắc đầu, đáp, “Trà nước đã đã dâng, hoàng thượng và thừa tướng bàn chuyện, còn nô tài thì ở đây bồi phu tử.”
Tương Thanh gật gật đầu, hỏi y, “Ngươi đã ăn gì chưa?”
Văn Đạt nhẹ nhàng lắc đầu.
Tương Thanh cười, “Mau đi dùng bữa đi. Mỗi ngày đều chờ đến tối mới ăn sao?”
Văn Đạt giật mình, gật gật đầu, “Nô tài là tùy thị (người hầu túc trực) của Hoàng Thượng, ban ngày nếu rỗi thì mới có thể dùng bữa còn nếu không có thời gian thì đành phải chờ đến tối.”
Tương Thanh khẽ gật đầu, “Bây giờ cũng vừa lúc, ngươi cứ đi ăn chút gì đi. Xong rồi lại đến bồi ta.”
“Dạ, được ạ.” Văn Đạt hoan hỉ xoay người lui xuống. Tương Thanh một mình ngồi lại đình viện, nhàm chán lấy thìa khua những miếng thịt gà trong bát canh rồi lại thản nhiên nói, “Xuất hiện đi, ngươi còn muốn đứng đó bao lâu nữa?”
“Ha hả......” Một lát sau, bỗng truyền đến một tiếng cười nhẹ, phía sau giả sơn, một nam tử chậm rãi bước ra, cười nói, “Mạo phạm, Thanh phu tử.”
Danh sách chương