TƯƠNG THANH nghe thấy giọng nói khá quen thuộc, liền ngoảnh đầu nhìn lại. Một nam tử bước ra từ sau hòn giả sơn. Người đến chẳng ai khác, chính là Tề Tán.
Đúng lúc này, hai ảnh vệ bỗng từ trên cao đáp xuống, Tương Thanh vội phất tay ngăn họ lại, ý bảo cả hai hãy tạm lui đi.
“Có thể qua mặt sự giám sát của ảnh vệ mà lẻn vào đây, công phu của huynh quả không tồi.” Tương Thanh nhìn xoáy vào y, “Tìm ta có việc sao?”
Tề Tán khẽ cười, đi đến chiếc ghế bên cạnh Tương Thanh, vén áo ngồi xuống, sau đó thấp giọng nói, “Ta từng nghe một người nói qua, Thanh phu tử tuy không phải là một trang tuyệt sắc nhưng lại khiến người ta động tâm. Y vốn là người ôn nhu thiện lương, song, vì Ngao Thịnh, y có thể trở nên vô cùng mạnh mẽ và nhẫn tâm. Tương Thanh chính là sinh mệnh của Ngao Thịnh. Muốn Ngao Thịnh chết thì hãy xuống tay với Tương Thanh.”
Tề Tán nói một câu, sắc mặt Tương Thanh trắng bệt hẳn đi. Mất một lúc Tương Thanh mới thả chiếc thìa đang cầm trên tay vào lại trong bát canh, giương mắt dò chừng Tề Tán, “Ai nói với huynh những lời này?”
Tề Tán mỉm cười, đáp, “Một người bị huynh làm tổn thương.”
Tề Tán vừa dứt lời, đáy mắt Tương Thanh chợt dấy lên một tia nghi ngờ. Y khẽ cau mày, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh hơn.
“Huynh đừng vội tức giận.” Tề Tán nhanh chóng phất tay làm lành, “Vẫn là câu nói kia, ta đến không phải để gây chiến mà là xin hàng.”
Tương Thanh im lặng không đáp, ngưng thần nhìn Tề Tán một lúc mới nói, “Nhưng lời nói đó của huynh cũng không hẳn là thật.”
Tề Tán bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói, “Thanh phu tử, ta cũng rất khó xử. Xét tính tình hoàng thượng, cùng với sự coi trọng mà người dành cho huynh, lời vừa rồi của ta nếu là nói thật thì phỏng chừng chỉ rước lấy họa sát thân...... Cho nên biện pháp tốt nhất, cứ đem hết mọi sự tình kể rõ cho huynh biết. Sau đó, tùy huynh phán đoán.”
Tương Thanh nhíu mày, “Huynh hãy trực tiếp nói với hoàng thượng. Ta không muốn nghe.”
Tề Tán lắc lắc đầu, “Thanh phu tử, mong huynh hãy hỗ trợ ta. Có thể huynh không muốn nghe nhưng đối với huynh chuyện này chẳng ảnh hưởng gì cả, không phải sao? Huynh cứ xem như ta ngồi nói bâng quơ một mình, được không?”
Tương Thanh liếc Tề Tán một cái. Cái liếc mắt này ngược lại chỉ khiến Tề Tán cười to, “Thanh phu tử, khi huynh nhìn người khác đầy oán giận, thật chỉ khiến đối phương vừa muốn chòng ghẹo huynh một phen, nhưng rồi lại cũng không đành lòng a.”
Thần sắc Tương Thanh ngưng trọng, mang theo vài phần hàn khí. Tề Tán thấy y sắc mặt nghiêm trọng bèn cười cầu hòa, “Được rồi, ta không trêu chọc huynh nữa...... Phu tử, huynh có biết tại sao cha ta lại khởi binh làm phản không?”
Tương Thanh không đáp, đợi Tề Tán nói tiếp.
“Trước khi Thịnh Thanh xuất binh bình Đông Bắc, ta đã biết hoàng thượng muốn nhất thống thiên hạ. Hơn nữa, người lại giương cờ đánh trống đến nhường ấy, hiển nhiên người không hề e ngại Tề gia tác loạn.” Tề Tán chậm rãi nói, “Ta đã cố nói cho cha ta chuyện được mất, khuyên ông ấy đầu hàng, đàm điều kiện với Thịnh Thanh. Chỉ cần trên đời không còn ‘hải vương’ nữa thì mọi chuyện đều có thể thương lượng được.”
“Huynh nói rất đúng.” Tương Thanh gật gật đầu, “Chỉ cần ông ấy bỏ đi phiên hào (danh xưng được phong)ấy và giải tán binh mã, Thịnh Thanh đương nhiên có thể bảo hộ ông ấy, để các đời cháu con được bình yên. Dù sao, chẳng ai lại muốn sống trong cảnh binh đao cả.”
“Giấc mộng của cả đời cha ta là được làm vua.” Tề Tán thở dài, sâu kín nói “Bất quá hiện tại tuổi tác đã cao, sức khỏe chẳng còn được như trước. Nếu mười năm trước ta nói với ông ấy chuyện quy hàng, chắc chắn ông sẽ trở mặt chẳng nghe. Nhưng bây giờ, ông đã không còn cố chấp như trước.”
“Thế vì sao lại còn dấy binh làm loạn?” Tương Thanh khẽ nhíu mày.
“Bởi vì bị một kẻ giật dây.” Tề Tán cười buồn bã, lắc lắc đầu, “Ta không biết mục đích của hắn là gì. Chỉ biết hắn không phải là một kẻ tầm thường. Hắn đi đến thủy trại gặp cha ta. Sau đó hai người vào thư phòng trò chuyện...... Ta đã nghĩ biện pháp để nghe lén.”
Tương Thanh thoáng cau mày, tựa hồ không tán thành việc Tề Tán đã làm. Tề Tán cười khẽ, “Huynh đúng là rất thành thật, thành thật đến không thể tin được. Huynh nghĩ thế nào khi có một người lạ đến nhà, cha huynh lại đối người nọ muôn phần cung kính. Hơn nữa lúc này lại là thời điểm chiến sự nhạy cảm, ta đề phòng như thế âu cũng là điều tự nhiên.”
“Công phu của hắn không tồi, bất quá......thư phòng của ta cách thư phòng cha ta không xa. Trước đây, ta đã đặt sẵn một ống trúc dẫn âm giữa hai phòng.” Tề Tán cười nói.
“Trước đây huynh đã có thói quen nghe lén cha mình nói chuyện ư?” Tương Thanh nhíu mày.
Tề Tán khẽ cười, giương tay lấy bát canh Tương Thanh vừa uống dở, nói nhát gừng, “Phu tử, đêm hôm ta vội tiến cung, vẫn chưa có gì bỏ bụng, có thể cho ta ăn một chút không?”
Tương Thanh thoáng ngạc nhiên. Mắt đăm đăm nhìn chiếc thìa Tề Tán đang cầm mà múc canh. Thìa này, Tương Thanh đã dùng qua. Giờ phút này, Tề Tán lại giữ trong tay, nhẹ nhàng đưa lưỡi ra liếm nhẹ, rồi cười ám muội mà hỏi, “Huynh đoán thử xem, nếu hoàng thượng bắt gặp cảnh này, có khi nào sẽ đem ta ra ngũ mã phanh thây không?”
Tương Thanh nhíu mày, nghiêm giọng nhắc nhở, “Hãy nói chuyện chính đi!”
Tề Tán bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi...... Ta đặt sẵn ống dẫn âm kia cũng chẳng có ý gì khác. Dòng dõi Tề gia thịnh vượng, cháu con đông đúc. Các huynh trưởng của ta đều là những người lợi hại, đầy thủ đoạn. Ta chẳng mong gì nhiều, chỉ muốn mình đừng chết một cách mơ mơ hồ hồ.”
Tương Thanh cúi đầu nhìn nơi khác, trong lòng không rõ vì sao lại thấy khó chịu. Đáng nhẽ được sinh ra trong nhà quyền quý, ắt phải là chuyện may mắn. Từ nhỏ được mặc áo gấm ăn thịt lành, chẳng phải sợ đói sợ rét. Nhưng sự thật thì hoàn toàn tương phản. Lớn lên trong phú quý, những kẻ kế thừa cũng mang trong mình đầy rẫy những dã tâm, bức nhau đến cảnh nếu ngươi sống thì ta chết, chẳng ai có lấy một tuổi thơ hạnh phúc. Theo đó mà khi lớn lên tính cách cũng trở nên móp méo quái dị đi.
Tương Thanh cứ mãi chìm trong những suy tưởng nên không nghe thấy Tề Tán đang nói gì. Đến khi xoay mặt sang nhìn thì lại khó hiểu vì sao đối phương vừa nhìn mình vừa vuốt cằm trông đầy hứng thú như thế.
Tương Thanh cau mày, hỏi “Sao huynh không nói tiếp?”
“A......” Tề Tán cười mỉm, không đáp mà lại hỏi, “Thanh phu tử, vừa rồi huynh đã đồng cảm thương xót cho ta phải không?”
Tương Thanh nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, người này nói nhiều quá.
“Khi huynh đồng tình thương cảm ta, mắt huynh chứa đầy ẩn tình đấy biết không?” Tề Tán bật cười trêu, “Ta sẽ hiểu lầm mất.”
Tương Thanh xoay mặt ném cho Tề Tán một cái liếc mắt sắc lẻm. Tuy y không nói lời nào nhưng biểu tình trên mặt lại mang đầy chán ghét.
Tề Tán lắc lắc đầu, cười lớn, “Huynh lúc nào cũng im lặng nên mới khiến người khác dễ dàng trêu chọc đấy. Chẳng lẽ huynh không thể nói vài lời uy hiếp lại ta được sao?”
Tương Thanh cắn môi, tiếp tục giữ im lặng nhìn Tề Tán, sau một lúc mới lạnh lùng nói, “Đến tột cùng huynh có muốn nói hay không hở. Nếu không thì tránh đường cho ta đi.”
Tề Tán bất đắc dĩ đáp “Thật sự là không thú vị gì cả. Quên đi. Ta nói..... Chuyện mà người đó nói với cha ta thật sự đã khiến ta kinh hãi không nhỏ a. Ngoài ra, người đó, họ Hạ.”
Tề Tán một lời vừa dứt, sắc mặt Tương Thanh tái nhợt hẳn đi, tựa hồ y đã nghe thấy chuyện gì đấy đáng sợ lắm. Tề Tán thoáng có chút hối hận. Tề Tán vốn muốn nhìn thử xem Tương Thanh sẽ có biểu hiện gì khi nghe thấy cái họ ấy. Nhưng thật chẳng ngờ, Tương Thanh lại biểu lộ thần thái này. Nhìn thế, Tề Tán không đành lòng mà vội nói “Hắn đến để xúi giục cha ta tạo phản.”
Lúc này, Tương Thanh mới lấy lại được tinh thần, ho khan một tiếng, nhỏ giọng hỏi, “Sau đó thì sao.”
“Cha ta nói lại hết với hắn chuyện ta đã khuyên giải ông thế nào. Khi nghe xong, hắn lại tự tin nói một câu...... Tạo phản có thể thành công, bởi vì hắn biết được nhược điểm của hoàng thượng.” Tề Tán có chút ngập ngừng, quan sát nét mặt Tương Thanh một lúc rồi mới nói tiếp, “Là huynh.”
Tương Thanh lắc lắc đầu, hỏi, “Sau đó?”
“Lúc ấy cha ta bán tín bán nghi, nhưng những gì người kia nói lại khiến ông dao động.” Tề Tán đứng dậy, đáp, “Tuy thực lực hiện nay của Thịnh Thanh rất hùng hậu nhưng hoàng thượng vừa mới đăng cơ. Hơn nữa tính cách hoàng thượng bất thường, đôi khi lại có phần thô bạo, nên rất nhiều kẻ khiếp sợ người. Tuy họ đang cúi đầu phục dịch nhưng lúc nào nào cũng lo sợ bản thân sẽ làm gì khiến người tức giận. Bởi thế, rất nhiều người không muốn tận lực vì hoàng thượng, thậm chí còn muốn phản lại người.”
Tương Thanh lòng đầy run sợ. Đối phương đã tìm ra tử huyệt của Ngao Thịnh...... Quả thật, Ngao Thịnh uy hiếp người khác bằng vũ lực nhiều hơn là tâm lực. Những năm gần đây, dân chúng đều chỉ thấy hắn cao cao tại thượng. Các đại thần lúc nào cũng sợ hắn, suốt ngày sống trong đề phòng, mà thủy chung lại chẳng có biện pháp nào cải thiện được tình hình.
“Trận chiến này, chưa chắc hoàng thượng sẽ thắng, bởi vì người không có tướng lãnh am hiểu về thủy quân.” Tề Tán thản nhiên nói, “Tống Hiểu cũng vậy mà Vương Hi cũng thế......” Nói đến đây, Tề Tán bỗng xoay người nhìn xoáy vào Tương Thanh, “Thanh phu tử, hẳn huynh cũng biết, đại tướng chỉ giỏi điều binh trên cạn một khi xuống nước thì sẽ chẳng khác gì kẻ vô dụng...... Thịnh Thanh giao chiến với Tề gia, chuyện hao tài tốn của là điều không thể tránh khỏi.”
Tương Thanh vẫn giữ im lặng, Tề Tán lại nói tiếp, “Lúc này, nếu hoàng thượng vô tình làm ra chuyện hoang đường, thất tín với dân chúng, thiên hạ sẽ đại loạn. Và lý do để hoàng thượng làm ra chuyện hoang đường thì chỉ có một..... Chính là huynh.”
Tương Thanh sửng sốt, trừng mắt nhìn Tề Tán.
“Đây là thứ người kia đã đưa.” Tề Tán vội lấy một chiếc hộp nhỏ từ ngực áo ra, nói, “Nghe hắn nói đây là một loại kì độc, người trúng độc sẽ hôn mê trong ba mươi ngày.”
Tương Thanh như không tin được mà nhìn đăm đăm vào chiếc hộp kia, Tề Tán nhỏ giọng nói tiếp, “Trong đây là những ngưu mao châm (kim châm mảnh như lông trâu), chỉ cần bắn vào trong cơ thể thì người đó sẽ trúng độc và chìm vào hôn mê tận ba mươi ngày.”
Tương Thanh nhíu mày nhìn Tề Tán. Tề Tán buồn bã nói, “Người đó nói, bắn kim châm này vào huynh, một khi hoàng thượng nghĩ rằng huynh đã chết, người sẽ nổi cơn thịnh nộ, không chừng sẽ giết sạch người trong hoàng cung cho hả giận. Tóm lại, chuyện hoang đường gì cũng đều có thể xảy ra.... Đây chính là mưu kế mà họ đã bàn. Đến lúc ấy thiên hạ đại loạn, kẻ thù bên ngoài sẽ liên hợp lại tấn công. Trong khi đó, cha ta ở gần nhất, sẽ thuận lợi gióng trống khua chiên xua binh chiếm lĩnh Lạc Đô, ngôi vị hoàng đế đoạt dễ như trở bàn tay.”
Tương Thanh nghe thấy mà lạnh hết cả người. Tề Tán lại đều giọng nói tiếp, “Cha ta đã hỏi người đó sẽ hỗ trợ thế nào và mục đích thật sự của hắn là gì. Theo huynh, hắn đã trả lời thế nào?”
Tương Thanh im lặng, nâng tầm mắt lên nhìn Tề Tán.
Tề Tán lạnh lùng cười, “Hắn nói...... thứ hắn muốn chỉ có một. Đợi đến khi huynh đã ngất đi, phải đem huynh giao cho hắn. Khi cha ta đã đoạt được Trung Nguyên, nhất định phải đem hoàng thượng ra ngũ mã phanh thây. Cuối cùng là đuổi cùng giết tận toàn bộ người của Tu La Bảo và Hắc Vân Bảo.”
Tương Thanh nghe vào tai mà lùng bùng cả lên, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó, trong đáy mắt lại ẩn hiện tầng tầng lửa giận.
Trầm mặc một lúc, Tương Thanh mới trấn định lại tinh thần, nhìn Tề Tán đầy dò xét “Phương pháp này không tồi, có thể phù trợ cha huynh lên ngôi hoàng đế, công huynh sẽ không nhỏ. Nói không chừng giang sơn này cũng sẽ lọt vào tay huynh. Thế thì vì sao lại phải đến quy hàng?”
“Thật ra ban đầu ta đến xin hàng là bởi họ bảo ta phải đến, mượn cơ hội mà ám toán huynh.” Tề Tán cười nhạt, “Những lời vừa nói trước mặt hoàng thượng cũng là họ bắt ta nói, muốn ta có thể được ở lại trong cung, thuận lợi mà xuống tay với huynh.”
Tương Thanh nhìn thẳng vào mắt Tề Tán, “Vậy tại sao bây giờ lại thật tâm muốn hàng?”
“umm......” Tề Tán sờ sờ cằm, đáp, “Từ lúc hoàng thượng đăng cơ đến nay, có rất nhiều người tán thưởng chính sách trị quốc của người. Hoàng thượng làm việc khẳng khái, không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa lại lấy dân làm gốc, một lòng muốn dân chúng Thịnh Thanh an cư lạc nghiệp, quan viên được tuyển chọn đều là những người thanh liêm. Cách làm này của người, ta rất tán đồng và có đôi chút ngưỡng vọng.”
“Ngao Thịnh là một hoàng đế tốt.” Tương Thanh thản nhiên buông lời.
“Phải...... Hoàn toàn tương phản với phụ thân ham quyền ham thế của ta. Ông ấy không phải là một người thích hợp để đảm đương ngôi vị hoàng đế.” Tề Tán dừng một chút mới nói tiếp, “Ta chỉ muốn dân chúng có thể an cư lạc nghiệp. Nếu cha ta đoạt được giang sơn này, ta sẽ tránh không khỏi cảnh huynh đệ tương tàn, tranh quyền đoạt lợi để xem ai có thể kế thừa hoàng vị. Tuy ta không nhất định sẽ thua nhưng ta chẳng muốn nhìn cảnh huynh đệ tàn sát lẫn nhau.”
Tương Thanh lại gật đầu, im lặng nghe Tề Tán nói.
“Mặt khác lại nói, khi ta đến hoàng thành, được gặp hoàng thượng, tựa hồ cũng có chút hảo cảm với người.” Tề Tán khẽ cười, “Bọn họ kỳ thật đã sai...... Theo ta quan sát, những tân quan trong triều, vô luận địa vị cao thấp ra sao, đều thật tâm kính phục hoàng thượng. Chỉ là ngày thường người quá mức uy nghiêm, hỉ nộ vô thường, nên ai cũng sợ người. Nhưng...... ta cảm thấy khi người ở cạnh huynh thì lại chẳng có chút cảm giác áp bách đe dọa nào.”
Tương Thanh ngạc nhiên mở to mắt nhìn.
“Những lúc ấy, người không hề thô bạo chút nào, nói chuyện lại rất dịu dàng từ tốn.” Tề Tán mỉm cười nói tiếp, “Nếu huynh có thể ở cạnh người lâu hơn nữa, dùng thời gian thay đổi người. Khi ấy dân chúng sẽ ngày càng yêu mến hoàng thượng. Đến lúc đó, sẽ không còn cái gọi là vì sợ mà nghe. Ngược lại, họ sẽ thật tâm quy phục.”
“Có thể sao?” Tương Thanh không dám tin, hỏi lại.
“Huynh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Ban đầu, ta vẫn còn chút do dự.” Tề Tán đầy chân thành nói, “Bất quá hiện tại, đã không còn nữa.”
“Tại sao?” Tương Thanh khó hiểu hỏi.
Tề Tán nghĩ nghĩ, bước đến gần hơn, nói với giọng bí hiểm, “Bởi vì ta thích huynh.”
Tương Thanh nhíu mày.
Tề Tán cười lớn, ngẩng mặt vuốt tóc, “Khi huynh và hoàng thượng ở bên nhau, nhìn hai người rất xứng đôi. Lòng ta cũng cảm thấy có đôi phần vui vẻ. Trong khi cái tên họ Hạ kia, ta nhìn chẳng vừa mắt tí nào. Trông hắn đầy tà tính.” Nói xong, lại giương tay chạm nhẹ vào tay Tương Thanh, “Hắn không xứng với huynh.”
Tương Thanh vội tránh đi, không nói gì...... Trong lòng lại không biết vì sao Tề Tán lại nói —— Hạ Lỗ Minh trông đầy tà tính? Trong ấn tượng của y, Hạ Lỗ Minh là một người hiền hậu thành thật chẳng khác gì kẻ ngốc. Một người như thế sao có thể mang đầy tà tính? Hoặc là người đó vốn không phải Hạ Lỗ Minh? Tương Thanh bỗng có một ảo tưởng, người đó hẳn đã đến bắc ngoại, chăn dê nuôi ngựa! Nhưng, biết đâu chừng, người đó vẫn còn ôm mối hận xưa......
Tề Tán lời vừa dứt đã nâng ngay bát canh gà lên, mặt dày nói, “Thanh phu tử, ta hy vọng huynh tin ta. Hộp châm độc này huynh cứ giữ lấy. Tốt nhất nên đưa cho thái y để họ chế tạo ra giải dược, tránh được mối họa về sau. Bát canh này cho ta nhé. Tối nay ta còn phải viết thế nào là quân pháp bất vị thân (vì đại nghĩa mà không quản tình thân).” Nói xong, liền xoay người đi thẳng một đường ra ngoài.
Tương Thanh vẫn ngồi lại trong đình viện một lúc, sau đó mới chậm rãi đứng lên. Lúc này, Văn Đạt lại vội vàng chạy đến, vừa chạy vừa lau lau miệng. Xem chừng y chỉ vừa mới ăn cơm xong.
“Phu tử...... Phu?” Văn Đạt vốn nghĩ Tương Thanh đã uống xong canh rồi, nên mới vội quay lại thu dọn nhưng nhìn qua thì lại nhíu mày? Chẳng lẽ canh hết mà bát cũng chẳng còn? Tương Thanh xoay mặt sang nhìn Văn Đạt, hỏi, “Hoàng Thượng đâu?”
“Dạ, nô tài không đến chỗ hoàng thượng.” Văn Đạt nhỏ giọng đáp, “Phu tử, sao sắc mặt của ngài lại khó coi như vậy, có phải trời lạnh không a? Mau vào trong phòng thôi.”
Tương Thanh gật gật đầu, dặn dò Văn Đạt, “Văn Đạt, khi nào hoàng thượng và Quý tướng đã bàn xong chuyện thì hãy mời người đến gặp ta. Ta có chuyện muốn nói với người.”
“Vâng ạ.” Văn Đạt gật gật đầu, “Phu tử, ngài đừng vội, nô tài sẽ đi ngay.” Nói xong, y liền vội vã xoay người chạy đi.
......
Tương Thanh tiếp tục ngồi lại trong đình viện thêm một lúc, đến khi cảm thấy đêm lạnh như nước, mới nhẹ nhàng cầm chiếc hộp kia lên, xoay người, đi vào trong phòng. Đột nhiên......lại bị ai đó tóm lấy.
Tương Thanh cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra kẻ bạo gan ôm mình là Ngao Thịnh.
“Ngươi sao lại......” Lúc này Tương Thanh mới giật mình nhận ra bản thân vừa rồi đã quá bận tâm suy nghĩ nên ngay cả khi Ngao Thịnh xuất hiện cũng không phát hiện ra.
Sắc mặt Ngao Thịnh chẳng có vẻ gì được xem là dễ coi cả. Hắn nhìn chằm chằm Tương Thanh mãi một lúc rồi mới giương tay nâng cằm y lên, lạnh lùng nói, “Chỉ vừa nghe thấy một chữ Hạ mà ngươi đã lơi là cảnh giác?”
“Không phải......” Tương Thanh thoáng chút tức giận phản bác, “Sao ngươi lại ở đây?”
Ngao Thịnh nhướn mày, “Ngươi đã quên phòng hai ta thông nhau sao!”
Tương Thanh không đáp. Ngao Thịnh phất tay đóng cửa lại. Ánh mắt dần nguy hiểm hẳn lên, đoạt lấy chiếc hộp trong tay Tương Thanh, ném lên trên bàn, sau lại cúi người, bế xốc Tương Thanh lên.
“Ngươi làm gì vậy?” Tương Thanh giãy dụa, đẩy hắn ra, “Đừng nháo. Đây là lúc nào rồi. Ta có chuyện quan trọng cần nói!”
Ngao Thịnh nhướn một bên mày lên, nói “Còn có chuyện gì khác ngoài chuyện tên họ Hạ kia vẫn còn tơ tưởng ngươi, muốn cướp ngươi từ tay ta?”
Tương Thanh không biết phải nói thế nào cho phải. Câu nói này của Ngao Thịnh tuy lời ít nhưng ý nhiều.
“Ta hiện tại đang nghĩ, nếu hắn biết ta mỗi ngày đều hôn ngươi, ôm ngươi, ngủ cùng một giường với ngươi, nhất định sẽ ghen đến chết đi được!” Ngao Thịnh xấu xa nhếch môi cười, “Nếu hắn còn biết ta và ngươi còn làm gì nhiều hơn thế thì chắc chắn sẽ phun máu tươi mà chết!”
“Cái gì?” Tương Thanh tóm lấy tay áo Ngao Thịnh, “Ngươi đừng có xằng bậy!”
Ngao Thịnh cười, cúi người hôn lên tóc mai Tương Thanh, “Thanh...... Ta đã nói rất nhiều lần. Kẻ nào dám có ý đồ bất chính với ngươi, ta sẽ giết kẻ ấy!” Nói xong, lại nhanh nhẹn xả khai đai lưng Tương Thanh ra.
“Ngươi......” Tương Thanh vội ngăn bàn tay ma quái của hắn lại, “Ngươi lại muốn bị đánh à?”
Ngao Thịnh nhướn một bên mày lên, nói với giọng thách thức, “Ngươi đành lòng mà đánh ta sao. Ta không sợ. Bằng không, ngươi đánh chết ta cũng được a!” Vừa nói, vừa cười đểu mà cúi đầu hôn Tương Thanh.
Tương Thanh bị Ngao Thịnh gây sức ép một phen, tạm thời quên mất chuyện của Hạ Lỗ Minh. Giờ phút này y chỉ còn biết chuyên tâm đối kháng với hắn. Ngao Thịnh mặt dày ôm siết lấy Tương Thanh không buông. Ánh mắt lại dần trở nên thâm trầm khó đoán —— Hạ Lỗ Minh, ngươi to gan lắm a!
Đúng lúc này, hai ảnh vệ bỗng từ trên cao đáp xuống, Tương Thanh vội phất tay ngăn họ lại, ý bảo cả hai hãy tạm lui đi.
“Có thể qua mặt sự giám sát của ảnh vệ mà lẻn vào đây, công phu của huynh quả không tồi.” Tương Thanh nhìn xoáy vào y, “Tìm ta có việc sao?”
Tề Tán khẽ cười, đi đến chiếc ghế bên cạnh Tương Thanh, vén áo ngồi xuống, sau đó thấp giọng nói, “Ta từng nghe một người nói qua, Thanh phu tử tuy không phải là một trang tuyệt sắc nhưng lại khiến người ta động tâm. Y vốn là người ôn nhu thiện lương, song, vì Ngao Thịnh, y có thể trở nên vô cùng mạnh mẽ và nhẫn tâm. Tương Thanh chính là sinh mệnh của Ngao Thịnh. Muốn Ngao Thịnh chết thì hãy xuống tay với Tương Thanh.”
Tề Tán nói một câu, sắc mặt Tương Thanh trắng bệt hẳn đi. Mất một lúc Tương Thanh mới thả chiếc thìa đang cầm trên tay vào lại trong bát canh, giương mắt dò chừng Tề Tán, “Ai nói với huynh những lời này?”
Tề Tán mỉm cười, đáp, “Một người bị huynh làm tổn thương.”
Tề Tán vừa dứt lời, đáy mắt Tương Thanh chợt dấy lên một tia nghi ngờ. Y khẽ cau mày, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh hơn.
“Huynh đừng vội tức giận.” Tề Tán nhanh chóng phất tay làm lành, “Vẫn là câu nói kia, ta đến không phải để gây chiến mà là xin hàng.”
Tương Thanh im lặng không đáp, ngưng thần nhìn Tề Tán một lúc mới nói, “Nhưng lời nói đó của huynh cũng không hẳn là thật.”
Tề Tán bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói, “Thanh phu tử, ta cũng rất khó xử. Xét tính tình hoàng thượng, cùng với sự coi trọng mà người dành cho huynh, lời vừa rồi của ta nếu là nói thật thì phỏng chừng chỉ rước lấy họa sát thân...... Cho nên biện pháp tốt nhất, cứ đem hết mọi sự tình kể rõ cho huynh biết. Sau đó, tùy huynh phán đoán.”
Tương Thanh nhíu mày, “Huynh hãy trực tiếp nói với hoàng thượng. Ta không muốn nghe.”
Tề Tán lắc lắc đầu, “Thanh phu tử, mong huynh hãy hỗ trợ ta. Có thể huynh không muốn nghe nhưng đối với huynh chuyện này chẳng ảnh hưởng gì cả, không phải sao? Huynh cứ xem như ta ngồi nói bâng quơ một mình, được không?”
Tương Thanh liếc Tề Tán một cái. Cái liếc mắt này ngược lại chỉ khiến Tề Tán cười to, “Thanh phu tử, khi huynh nhìn người khác đầy oán giận, thật chỉ khiến đối phương vừa muốn chòng ghẹo huynh một phen, nhưng rồi lại cũng không đành lòng a.”
Thần sắc Tương Thanh ngưng trọng, mang theo vài phần hàn khí. Tề Tán thấy y sắc mặt nghiêm trọng bèn cười cầu hòa, “Được rồi, ta không trêu chọc huynh nữa...... Phu tử, huynh có biết tại sao cha ta lại khởi binh làm phản không?”
Tương Thanh không đáp, đợi Tề Tán nói tiếp.
“Trước khi Thịnh Thanh xuất binh bình Đông Bắc, ta đã biết hoàng thượng muốn nhất thống thiên hạ. Hơn nữa, người lại giương cờ đánh trống đến nhường ấy, hiển nhiên người không hề e ngại Tề gia tác loạn.” Tề Tán chậm rãi nói, “Ta đã cố nói cho cha ta chuyện được mất, khuyên ông ấy đầu hàng, đàm điều kiện với Thịnh Thanh. Chỉ cần trên đời không còn ‘hải vương’ nữa thì mọi chuyện đều có thể thương lượng được.”
“Huynh nói rất đúng.” Tương Thanh gật gật đầu, “Chỉ cần ông ấy bỏ đi phiên hào (danh xưng được phong)ấy và giải tán binh mã, Thịnh Thanh đương nhiên có thể bảo hộ ông ấy, để các đời cháu con được bình yên. Dù sao, chẳng ai lại muốn sống trong cảnh binh đao cả.”
“Giấc mộng của cả đời cha ta là được làm vua.” Tề Tán thở dài, sâu kín nói “Bất quá hiện tại tuổi tác đã cao, sức khỏe chẳng còn được như trước. Nếu mười năm trước ta nói với ông ấy chuyện quy hàng, chắc chắn ông sẽ trở mặt chẳng nghe. Nhưng bây giờ, ông đã không còn cố chấp như trước.”
“Thế vì sao lại còn dấy binh làm loạn?” Tương Thanh khẽ nhíu mày.
“Bởi vì bị một kẻ giật dây.” Tề Tán cười buồn bã, lắc lắc đầu, “Ta không biết mục đích của hắn là gì. Chỉ biết hắn không phải là một kẻ tầm thường. Hắn đi đến thủy trại gặp cha ta. Sau đó hai người vào thư phòng trò chuyện...... Ta đã nghĩ biện pháp để nghe lén.”
Tương Thanh thoáng cau mày, tựa hồ không tán thành việc Tề Tán đã làm. Tề Tán cười khẽ, “Huynh đúng là rất thành thật, thành thật đến không thể tin được. Huynh nghĩ thế nào khi có một người lạ đến nhà, cha huynh lại đối người nọ muôn phần cung kính. Hơn nữa lúc này lại là thời điểm chiến sự nhạy cảm, ta đề phòng như thế âu cũng là điều tự nhiên.”
“Công phu của hắn không tồi, bất quá......thư phòng của ta cách thư phòng cha ta không xa. Trước đây, ta đã đặt sẵn một ống trúc dẫn âm giữa hai phòng.” Tề Tán cười nói.
“Trước đây huynh đã có thói quen nghe lén cha mình nói chuyện ư?” Tương Thanh nhíu mày.
Tề Tán khẽ cười, giương tay lấy bát canh Tương Thanh vừa uống dở, nói nhát gừng, “Phu tử, đêm hôm ta vội tiến cung, vẫn chưa có gì bỏ bụng, có thể cho ta ăn một chút không?”
Tương Thanh thoáng ngạc nhiên. Mắt đăm đăm nhìn chiếc thìa Tề Tán đang cầm mà múc canh. Thìa này, Tương Thanh đã dùng qua. Giờ phút này, Tề Tán lại giữ trong tay, nhẹ nhàng đưa lưỡi ra liếm nhẹ, rồi cười ám muội mà hỏi, “Huynh đoán thử xem, nếu hoàng thượng bắt gặp cảnh này, có khi nào sẽ đem ta ra ngũ mã phanh thây không?”
Tương Thanh nhíu mày, nghiêm giọng nhắc nhở, “Hãy nói chuyện chính đi!”
Tề Tán bất đắc dĩ thở dài, “Được rồi...... Ta đặt sẵn ống dẫn âm kia cũng chẳng có ý gì khác. Dòng dõi Tề gia thịnh vượng, cháu con đông đúc. Các huynh trưởng của ta đều là những người lợi hại, đầy thủ đoạn. Ta chẳng mong gì nhiều, chỉ muốn mình đừng chết một cách mơ mơ hồ hồ.”
Tương Thanh cúi đầu nhìn nơi khác, trong lòng không rõ vì sao lại thấy khó chịu. Đáng nhẽ được sinh ra trong nhà quyền quý, ắt phải là chuyện may mắn. Từ nhỏ được mặc áo gấm ăn thịt lành, chẳng phải sợ đói sợ rét. Nhưng sự thật thì hoàn toàn tương phản. Lớn lên trong phú quý, những kẻ kế thừa cũng mang trong mình đầy rẫy những dã tâm, bức nhau đến cảnh nếu ngươi sống thì ta chết, chẳng ai có lấy một tuổi thơ hạnh phúc. Theo đó mà khi lớn lên tính cách cũng trở nên móp méo quái dị đi.
Tương Thanh cứ mãi chìm trong những suy tưởng nên không nghe thấy Tề Tán đang nói gì. Đến khi xoay mặt sang nhìn thì lại khó hiểu vì sao đối phương vừa nhìn mình vừa vuốt cằm trông đầy hứng thú như thế.
Tương Thanh cau mày, hỏi “Sao huynh không nói tiếp?”
“A......” Tề Tán cười mỉm, không đáp mà lại hỏi, “Thanh phu tử, vừa rồi huynh đã đồng cảm thương xót cho ta phải không?”
Tương Thanh nhíu mày, có chút không kiên nhẫn, người này nói nhiều quá.
“Khi huynh đồng tình thương cảm ta, mắt huynh chứa đầy ẩn tình đấy biết không?” Tề Tán bật cười trêu, “Ta sẽ hiểu lầm mất.”
Tương Thanh xoay mặt ném cho Tề Tán một cái liếc mắt sắc lẻm. Tuy y không nói lời nào nhưng biểu tình trên mặt lại mang đầy chán ghét.
Tề Tán lắc lắc đầu, cười lớn, “Huynh lúc nào cũng im lặng nên mới khiến người khác dễ dàng trêu chọc đấy. Chẳng lẽ huynh không thể nói vài lời uy hiếp lại ta được sao?”
Tương Thanh cắn môi, tiếp tục giữ im lặng nhìn Tề Tán, sau một lúc mới lạnh lùng nói, “Đến tột cùng huynh có muốn nói hay không hở. Nếu không thì tránh đường cho ta đi.”
Tề Tán bất đắc dĩ đáp “Thật sự là không thú vị gì cả. Quên đi. Ta nói..... Chuyện mà người đó nói với cha ta thật sự đã khiến ta kinh hãi không nhỏ a. Ngoài ra, người đó, họ Hạ.”
Tề Tán một lời vừa dứt, sắc mặt Tương Thanh tái nhợt hẳn đi, tựa hồ y đã nghe thấy chuyện gì đấy đáng sợ lắm. Tề Tán thoáng có chút hối hận. Tề Tán vốn muốn nhìn thử xem Tương Thanh sẽ có biểu hiện gì khi nghe thấy cái họ ấy. Nhưng thật chẳng ngờ, Tương Thanh lại biểu lộ thần thái này. Nhìn thế, Tề Tán không đành lòng mà vội nói “Hắn đến để xúi giục cha ta tạo phản.”
Lúc này, Tương Thanh mới lấy lại được tinh thần, ho khan một tiếng, nhỏ giọng hỏi, “Sau đó thì sao.”
“Cha ta nói lại hết với hắn chuyện ta đã khuyên giải ông thế nào. Khi nghe xong, hắn lại tự tin nói một câu...... Tạo phản có thể thành công, bởi vì hắn biết được nhược điểm của hoàng thượng.” Tề Tán có chút ngập ngừng, quan sát nét mặt Tương Thanh một lúc rồi mới nói tiếp, “Là huynh.”
Tương Thanh lắc lắc đầu, hỏi, “Sau đó?”
“Lúc ấy cha ta bán tín bán nghi, nhưng những gì người kia nói lại khiến ông dao động.” Tề Tán đứng dậy, đáp, “Tuy thực lực hiện nay của Thịnh Thanh rất hùng hậu nhưng hoàng thượng vừa mới đăng cơ. Hơn nữa tính cách hoàng thượng bất thường, đôi khi lại có phần thô bạo, nên rất nhiều kẻ khiếp sợ người. Tuy họ đang cúi đầu phục dịch nhưng lúc nào nào cũng lo sợ bản thân sẽ làm gì khiến người tức giận. Bởi thế, rất nhiều người không muốn tận lực vì hoàng thượng, thậm chí còn muốn phản lại người.”
Tương Thanh lòng đầy run sợ. Đối phương đã tìm ra tử huyệt của Ngao Thịnh...... Quả thật, Ngao Thịnh uy hiếp người khác bằng vũ lực nhiều hơn là tâm lực. Những năm gần đây, dân chúng đều chỉ thấy hắn cao cao tại thượng. Các đại thần lúc nào cũng sợ hắn, suốt ngày sống trong đề phòng, mà thủy chung lại chẳng có biện pháp nào cải thiện được tình hình.
“Trận chiến này, chưa chắc hoàng thượng sẽ thắng, bởi vì người không có tướng lãnh am hiểu về thủy quân.” Tề Tán thản nhiên nói, “Tống Hiểu cũng vậy mà Vương Hi cũng thế......” Nói đến đây, Tề Tán bỗng xoay người nhìn xoáy vào Tương Thanh, “Thanh phu tử, hẳn huynh cũng biết, đại tướng chỉ giỏi điều binh trên cạn một khi xuống nước thì sẽ chẳng khác gì kẻ vô dụng...... Thịnh Thanh giao chiến với Tề gia, chuyện hao tài tốn của là điều không thể tránh khỏi.”
Tương Thanh vẫn giữ im lặng, Tề Tán lại nói tiếp, “Lúc này, nếu hoàng thượng vô tình làm ra chuyện hoang đường, thất tín với dân chúng, thiên hạ sẽ đại loạn. Và lý do để hoàng thượng làm ra chuyện hoang đường thì chỉ có một..... Chính là huynh.”
Tương Thanh sửng sốt, trừng mắt nhìn Tề Tán.
“Đây là thứ người kia đã đưa.” Tề Tán vội lấy một chiếc hộp nhỏ từ ngực áo ra, nói, “Nghe hắn nói đây là một loại kì độc, người trúng độc sẽ hôn mê trong ba mươi ngày.”
Tương Thanh như không tin được mà nhìn đăm đăm vào chiếc hộp kia, Tề Tán nhỏ giọng nói tiếp, “Trong đây là những ngưu mao châm (kim châm mảnh như lông trâu), chỉ cần bắn vào trong cơ thể thì người đó sẽ trúng độc và chìm vào hôn mê tận ba mươi ngày.”
Tương Thanh nhíu mày nhìn Tề Tán. Tề Tán buồn bã nói, “Người đó nói, bắn kim châm này vào huynh, một khi hoàng thượng nghĩ rằng huynh đã chết, người sẽ nổi cơn thịnh nộ, không chừng sẽ giết sạch người trong hoàng cung cho hả giận. Tóm lại, chuyện hoang đường gì cũng đều có thể xảy ra.... Đây chính là mưu kế mà họ đã bàn. Đến lúc ấy thiên hạ đại loạn, kẻ thù bên ngoài sẽ liên hợp lại tấn công. Trong khi đó, cha ta ở gần nhất, sẽ thuận lợi gióng trống khua chiên xua binh chiếm lĩnh Lạc Đô, ngôi vị hoàng đế đoạt dễ như trở bàn tay.”
Tương Thanh nghe thấy mà lạnh hết cả người. Tề Tán lại đều giọng nói tiếp, “Cha ta đã hỏi người đó sẽ hỗ trợ thế nào và mục đích thật sự của hắn là gì. Theo huynh, hắn đã trả lời thế nào?”
Tương Thanh im lặng, nâng tầm mắt lên nhìn Tề Tán.
Tề Tán lạnh lùng cười, “Hắn nói...... thứ hắn muốn chỉ có một. Đợi đến khi huynh đã ngất đi, phải đem huynh giao cho hắn. Khi cha ta đã đoạt được Trung Nguyên, nhất định phải đem hoàng thượng ra ngũ mã phanh thây. Cuối cùng là đuổi cùng giết tận toàn bộ người của Tu La Bảo và Hắc Vân Bảo.”
Tương Thanh nghe vào tai mà lùng bùng cả lên, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó, trong đáy mắt lại ẩn hiện tầng tầng lửa giận.
Trầm mặc một lúc, Tương Thanh mới trấn định lại tinh thần, nhìn Tề Tán đầy dò xét “Phương pháp này không tồi, có thể phù trợ cha huynh lên ngôi hoàng đế, công huynh sẽ không nhỏ. Nói không chừng giang sơn này cũng sẽ lọt vào tay huynh. Thế thì vì sao lại phải đến quy hàng?”
“Thật ra ban đầu ta đến xin hàng là bởi họ bảo ta phải đến, mượn cơ hội mà ám toán huynh.” Tề Tán cười nhạt, “Những lời vừa nói trước mặt hoàng thượng cũng là họ bắt ta nói, muốn ta có thể được ở lại trong cung, thuận lợi mà xuống tay với huynh.”
Tương Thanh nhìn thẳng vào mắt Tề Tán, “Vậy tại sao bây giờ lại thật tâm muốn hàng?”
“umm......” Tề Tán sờ sờ cằm, đáp, “Từ lúc hoàng thượng đăng cơ đến nay, có rất nhiều người tán thưởng chính sách trị quốc của người. Hoàng thượng làm việc khẳng khái, không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa lại lấy dân làm gốc, một lòng muốn dân chúng Thịnh Thanh an cư lạc nghiệp, quan viên được tuyển chọn đều là những người thanh liêm. Cách làm này của người, ta rất tán đồng và có đôi chút ngưỡng vọng.”
“Ngao Thịnh là một hoàng đế tốt.” Tương Thanh thản nhiên buông lời.
“Phải...... Hoàn toàn tương phản với phụ thân ham quyền ham thế của ta. Ông ấy không phải là một người thích hợp để đảm đương ngôi vị hoàng đế.” Tề Tán dừng một chút mới nói tiếp, “Ta chỉ muốn dân chúng có thể an cư lạc nghiệp. Nếu cha ta đoạt được giang sơn này, ta sẽ tránh không khỏi cảnh huynh đệ tương tàn, tranh quyền đoạt lợi để xem ai có thể kế thừa hoàng vị. Tuy ta không nhất định sẽ thua nhưng ta chẳng muốn nhìn cảnh huynh đệ tàn sát lẫn nhau.”
Tương Thanh lại gật đầu, im lặng nghe Tề Tán nói.
“Mặt khác lại nói, khi ta đến hoàng thành, được gặp hoàng thượng, tựa hồ cũng có chút hảo cảm với người.” Tề Tán khẽ cười, “Bọn họ kỳ thật đã sai...... Theo ta quan sát, những tân quan trong triều, vô luận địa vị cao thấp ra sao, đều thật tâm kính phục hoàng thượng. Chỉ là ngày thường người quá mức uy nghiêm, hỉ nộ vô thường, nên ai cũng sợ người. Nhưng...... ta cảm thấy khi người ở cạnh huynh thì lại chẳng có chút cảm giác áp bách đe dọa nào.”
Tương Thanh ngạc nhiên mở to mắt nhìn.
“Những lúc ấy, người không hề thô bạo chút nào, nói chuyện lại rất dịu dàng từ tốn.” Tề Tán mỉm cười nói tiếp, “Nếu huynh có thể ở cạnh người lâu hơn nữa, dùng thời gian thay đổi người. Khi ấy dân chúng sẽ ngày càng yêu mến hoàng thượng. Đến lúc đó, sẽ không còn cái gọi là vì sợ mà nghe. Ngược lại, họ sẽ thật tâm quy phục.”
“Có thể sao?” Tương Thanh không dám tin, hỏi lại.
“Huynh tin cũng được, không tin cũng chẳng sao. Ban đầu, ta vẫn còn chút do dự.” Tề Tán đầy chân thành nói, “Bất quá hiện tại, đã không còn nữa.”
“Tại sao?” Tương Thanh khó hiểu hỏi.
Tề Tán nghĩ nghĩ, bước đến gần hơn, nói với giọng bí hiểm, “Bởi vì ta thích huynh.”
Tương Thanh nhíu mày.
Tề Tán cười lớn, ngẩng mặt vuốt tóc, “Khi huynh và hoàng thượng ở bên nhau, nhìn hai người rất xứng đôi. Lòng ta cũng cảm thấy có đôi phần vui vẻ. Trong khi cái tên họ Hạ kia, ta nhìn chẳng vừa mắt tí nào. Trông hắn đầy tà tính.” Nói xong, lại giương tay chạm nhẹ vào tay Tương Thanh, “Hắn không xứng với huynh.”
Tương Thanh vội tránh đi, không nói gì...... Trong lòng lại không biết vì sao Tề Tán lại nói —— Hạ Lỗ Minh trông đầy tà tính? Trong ấn tượng của y, Hạ Lỗ Minh là một người hiền hậu thành thật chẳng khác gì kẻ ngốc. Một người như thế sao có thể mang đầy tà tính? Hoặc là người đó vốn không phải Hạ Lỗ Minh? Tương Thanh bỗng có một ảo tưởng, người đó hẳn đã đến bắc ngoại, chăn dê nuôi ngựa! Nhưng, biết đâu chừng, người đó vẫn còn ôm mối hận xưa......
Tề Tán lời vừa dứt đã nâng ngay bát canh gà lên, mặt dày nói, “Thanh phu tử, ta hy vọng huynh tin ta. Hộp châm độc này huynh cứ giữ lấy. Tốt nhất nên đưa cho thái y để họ chế tạo ra giải dược, tránh được mối họa về sau. Bát canh này cho ta nhé. Tối nay ta còn phải viết thế nào là quân pháp bất vị thân (vì đại nghĩa mà không quản tình thân).” Nói xong, liền xoay người đi thẳng một đường ra ngoài.
Tương Thanh vẫn ngồi lại trong đình viện một lúc, sau đó mới chậm rãi đứng lên. Lúc này, Văn Đạt lại vội vàng chạy đến, vừa chạy vừa lau lau miệng. Xem chừng y chỉ vừa mới ăn cơm xong.
“Phu tử...... Phu?” Văn Đạt vốn nghĩ Tương Thanh đã uống xong canh rồi, nên mới vội quay lại thu dọn nhưng nhìn qua thì lại nhíu mày? Chẳng lẽ canh hết mà bát cũng chẳng còn? Tương Thanh xoay mặt sang nhìn Văn Đạt, hỏi, “Hoàng Thượng đâu?”
“Dạ, nô tài không đến chỗ hoàng thượng.” Văn Đạt nhỏ giọng đáp, “Phu tử, sao sắc mặt của ngài lại khó coi như vậy, có phải trời lạnh không a? Mau vào trong phòng thôi.”
Tương Thanh gật gật đầu, dặn dò Văn Đạt, “Văn Đạt, khi nào hoàng thượng và Quý tướng đã bàn xong chuyện thì hãy mời người đến gặp ta. Ta có chuyện muốn nói với người.”
“Vâng ạ.” Văn Đạt gật gật đầu, “Phu tử, ngài đừng vội, nô tài sẽ đi ngay.” Nói xong, y liền vội vã xoay người chạy đi.
......
Tương Thanh tiếp tục ngồi lại trong đình viện thêm một lúc, đến khi cảm thấy đêm lạnh như nước, mới nhẹ nhàng cầm chiếc hộp kia lên, xoay người, đi vào trong phòng. Đột nhiên......lại bị ai đó tóm lấy.
Tương Thanh cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra kẻ bạo gan ôm mình là Ngao Thịnh.
“Ngươi sao lại......” Lúc này Tương Thanh mới giật mình nhận ra bản thân vừa rồi đã quá bận tâm suy nghĩ nên ngay cả khi Ngao Thịnh xuất hiện cũng không phát hiện ra.
Sắc mặt Ngao Thịnh chẳng có vẻ gì được xem là dễ coi cả. Hắn nhìn chằm chằm Tương Thanh mãi một lúc rồi mới giương tay nâng cằm y lên, lạnh lùng nói, “Chỉ vừa nghe thấy một chữ Hạ mà ngươi đã lơi là cảnh giác?”
“Không phải......” Tương Thanh thoáng chút tức giận phản bác, “Sao ngươi lại ở đây?”
Ngao Thịnh nhướn mày, “Ngươi đã quên phòng hai ta thông nhau sao!”
Tương Thanh không đáp. Ngao Thịnh phất tay đóng cửa lại. Ánh mắt dần nguy hiểm hẳn lên, đoạt lấy chiếc hộp trong tay Tương Thanh, ném lên trên bàn, sau lại cúi người, bế xốc Tương Thanh lên.
“Ngươi làm gì vậy?” Tương Thanh giãy dụa, đẩy hắn ra, “Đừng nháo. Đây là lúc nào rồi. Ta có chuyện quan trọng cần nói!”
Ngao Thịnh nhướn một bên mày lên, nói “Còn có chuyện gì khác ngoài chuyện tên họ Hạ kia vẫn còn tơ tưởng ngươi, muốn cướp ngươi từ tay ta?”
Tương Thanh không biết phải nói thế nào cho phải. Câu nói này của Ngao Thịnh tuy lời ít nhưng ý nhiều.
“Ta hiện tại đang nghĩ, nếu hắn biết ta mỗi ngày đều hôn ngươi, ôm ngươi, ngủ cùng một giường với ngươi, nhất định sẽ ghen đến chết đi được!” Ngao Thịnh xấu xa nhếch môi cười, “Nếu hắn còn biết ta và ngươi còn làm gì nhiều hơn thế thì chắc chắn sẽ phun máu tươi mà chết!”
“Cái gì?” Tương Thanh tóm lấy tay áo Ngao Thịnh, “Ngươi đừng có xằng bậy!”
Ngao Thịnh cười, cúi người hôn lên tóc mai Tương Thanh, “Thanh...... Ta đã nói rất nhiều lần. Kẻ nào dám có ý đồ bất chính với ngươi, ta sẽ giết kẻ ấy!” Nói xong, lại nhanh nhẹn xả khai đai lưng Tương Thanh ra.
“Ngươi......” Tương Thanh vội ngăn bàn tay ma quái của hắn lại, “Ngươi lại muốn bị đánh à?”
Ngao Thịnh nhướn một bên mày lên, nói với giọng thách thức, “Ngươi đành lòng mà đánh ta sao. Ta không sợ. Bằng không, ngươi đánh chết ta cũng được a!” Vừa nói, vừa cười đểu mà cúi đầu hôn Tương Thanh.
Tương Thanh bị Ngao Thịnh gây sức ép một phen, tạm thời quên mất chuyện của Hạ Lỗ Minh. Giờ phút này y chỉ còn biết chuyên tâm đối kháng với hắn. Ngao Thịnh mặt dày ôm siết lấy Tương Thanh không buông. Ánh mắt lại dần trở nên thâm trầm khó đoán —— Hạ Lỗ Minh, ngươi to gan lắm a!
Danh sách chương