(* Tiểu thọ tinh thường dùng để chỉ những người trẻ được mừng tuổi trong tiệc sinh nhật của mình.)
Khốn khổ suốt cả mùa hè, cuối cùng hai người cũng thành công vượt qua kỳ thi lái xe. Tống Kiểu Kiểu vui mừng suýt khóc, cả mùa hè này chỉ cần có bấy nhiêu thôi, nếu mà thi không đậu nữa thì cô thật sự muốn chết quách đi cho rồi.
Còn một việc nữa mà Tống Kiểu Kiểu không tài nào hiểu nổi. Cũng ra ngoài học lái xe dưới nhiệt độ bốc lửa như nhau, ấy vậy mà xong xuôi hết da dẻ của Lục Kinh Tả vẫn không biến đổi chút nào, ban đầu trắng ra sao thì hiện tại vẫn trắng y như vậy. Còn về phần cô, vốn dĩ là da trắng mà giờ đây bị nhuộm đen xuống mấy tông, phải nói là nẫu hết cả ruột gan.
Da dẻ cô vốn trắng trẻo nên bây giờ bị đen xuống là có thể nhìn ra ngay.
"Sủi cảo nhỏ, nghỉ hè cậu đi đâu chơi mà đen ra nông nỗi này vậy?" Thang Viên Viên ngỡ ngàng hỏi cô.
"Chơi gì chứ, phải chi vì đi chơi mà đen thì đã may rồi."
"Vậy có chuyện gì thế?"
"Nghỉ hè đi học lái xe."
Tần Mẫn từ trong phòng tắm ra đến: "Học lái xe chính là cơn ác mộng của tớ đấy."
Phương Du Nhiên giơ tay: "Ác mộng +1, vậy tính ra mức độ của cậu vẫn còn đỡ chán. Tớ căn bản đã không được trắng rồi, mà hồi ấy học lái xe ta nói trông thảm thương vô cùng luôn."
"Đa phần người nào học lái xe rồi thì quãng thời gian đã từng trải qua ấy sẽ trở thành cơn ác mộng của đời họ." Tần Mẫn rút ra một câu.
"Có nói quá không vậy?" Trong bốn người ở ký túc xá chỉ còn mỗi mình Thang Viên Viên vẫn chưa học lái xe. Lúc này ngồi nghe mấy cô nàng nói vậy khiến trong lòng cô ấy cũng nảy sinh chút hoảng sợ.
Phương Du Nhiên cười gian manh với cô ấy: "Uhm, đợi tới lượt cậu đi là biết có nói quá hay không liền."
***
Thời tiết tháng chín, ánh mặt trời ngoài khung cửa căng tràn sức sống, phản chiếu sắc xanh ngọc lục óng ánh của hàng long não dưới nắng, cùng những chiếc lá đong đưa chập chờn giao hòa vào bóng cây loang lỗ trên đường.
Lúc này cả hai đang ở thư viện của Đại học S, bên trong bật điều hòa rất vừa vặn, ngăn cách cơn oi nóng ra phía ngoài. Bọn họ một người đang làm đề thi, một người thì cầm sách tiếng Anh học thầm từ vựng, cả hai tự bận rộn với chuyện riêng của mình. Nhưng hình ảnh ấy lại ấm áp không tả nổi, khiến đám sinh viên trong thư viện bị nhồi nhét cẩu lương lần nữa.
Đã đẹp trai rồi, lại còn nỗ lực như vậy, có tính cho người ta sống nữa không?
Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía xung quanh. Vốn dĩ đối với những cái nhìn như thế cô sẽ chẳng buồn bận tâm đâu. Nhưng hiện tại thì khác rồi, cô có linh cảm bọn họ đang bàn tán về vấn đề cô đen.
Lúc trước khi chưa học thi bằng lái, mặc dù da dẻ của Lục Kinh Tả có trắng đến mức phát sáng đi chăng nữa thì cô vẫn không mấy áp lực khi đứng chung với cậu. Nhưng bây giờ đen hẳn xuống mấy tông, sự tự tin của cô cũng tan thành mây khói.
Cô ngượng ngập dựng thẳng sách tiếng Anh lên: Đừng có tỉa tầm mắt vào tôi nữa đi, tôi biết tôi đen rồi, tôi sẽ nhanh chóng dưỡng da lại mà.
Vào lúc Tống Kiểu Kiểu chuẩn bị đối chọi thì quyển sách tiếng Anh đang dựng thẳng bất ngờ bị rút đi. Cô càng hoảng hốt hơn, người lấy quyển sách tiếng Anh không ai khác ngoài Lục Kinh Tả, cô hỏi: "Anh... làm xong rồi hả?"
Lục Kinh Tả không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: "Em dựng quyển sách lên làm gì vậy?"
"Học từ vựng, em học từ vựng chứ gì."
Lục Kinh Tả búng vào trán cô: "Còn nói dối anh, anh quan sát em nãy giờ rồi."
Tống Kiểu Kiểu: "..."
Cô im lặng ghé sát về phía cậu: "Có phải bây giờ em đen lắm không?"
"Em đang buồn chuyện này à?"
Tống Kiểu Kiểu gật đầu thành thật, trong giọng nói của cô còn mang theo sự ngưỡng mộ: "Sao anh phơi nắng mà không đen gì hết vậy?"
Lục Kinh Tả hơi nghiêng người, cậu tự tay nâng cằm cô, ngắm nghía kỹ càng mới nói: "Em đã trắng lại kha khá rồi."
Mắt Tống Kiểu Kiểu sáng rỡ, dạo này vì muốn nhanh chóng trắng lại mà tối nào cô cũng đắp mặt nạ dưỡng trắng, cô giơ tay sờ má: "Có thật không?"
Lục Kinh Tả gật đầu: "Thật, chỉ là dang nắng thôi mà, qua một thời gian ngắn là nhả thôi. Hơn nữa cho dù em có thế này thì anh vẫn thích em."
Tống Kiểu Kiểu bị dáng vẻ nghiêm túc của cậu làm cho đỏ mặt, cô rướn khóe miệng lên với cậu, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong cong hệt như vầng trăng khuyết.
***
Mùa hè tại thành phố S nổi tiếng là hanh nóng, còn dòng thời gian thì cứ thế chảy trôi trong tiết trời oi bức như vậy. Tống Kiểu Kiểu cũng từ từ dưỡng làn da ngăm đen của mình trắng trẻo trở lại, không còn suốt ngày luyên thuyên về trắng đen các thứ nữa.
Sau khi bước vào năm ba đại học, bài tập của hai người dần dần dồn dập hơn. Tống Kiểu Kiểu không phải ngâm mình trong thư viện thì sẽ ngâm mình trong phòng tự học. Còn Lục Kinh Tả lúc đầu thi vào ngành Quản lý Tài chính là vì muốn gánh vác phần nào giúp chú Lục. Mà chú Lục cũng mở rộng công ty mẹ ra thành phố S nên bây giờ cậu dành phần lớn thời gian vào việc thực tập.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, sinh nhật Tống Kiểu Kiểu cũng ngày càng đến gần. Đây là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của cô.
Mấy chị em ở ký túc xá mới sáng sớm đã bàn bạc nên tổ chức sinh nhật cho cô như thế nào rồi. Chỉ có điều dù là người trong cuộc nhưng Tống Kiểu Kiểu lại không mấy vui vẻ như những năm trước, vì Lục Kinh Tả hiện tại đi với chú Lục nên bận rộn chân muốn không chạm đất. Gặp dịp mấy tiết học của bọn họ lại còn trùng nhau, nên trong khoảng thời gian này số lần cả hai gặp mặt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cách duy nhất là mỗi tối dành ra chút thì giờ mà liên lạc với nhau thôi, nhưng trên cơ bản không quá được mười phút.
Cô cũng không hỏi cậu, rằng cậu có thể bỏ chút thời gian rảnh cho sinh nhật lần thứ hai mươi của cô trong năm nay được không?
Chỉ có điều nhìn dáng vẻ những người khác vì sinh nhật của cô mà hào hứng, nên cô cũng không thể hiện vẻ thất vọng ra bên ngoài. Mỗi ngày vẫn ở cùng với các cô ấy, muốn ra sao thì ra.
Ngày sinh nhật của cô rơi vào đúng thứ sáu, cô không mời nhiều người, ngoài ba người bạn cùng phòng ra thì chỉ có thêm bốn người Kỷ Vị mà thôi. Bao năm qua trong số này còn có cả Lục Kinh Tả, nhưng mà năm nay không có cậu nữa. Thậm chí cô gửi tin nhắn cho cậu mà cậu vẫn còn chưa trả lời, ban đầu cô tính gọi thẳng cho cậu, nhưng chần chờ mãi cuối cùng lại thôi.
Từ Cám bước lại gần cô, hỏi: "Sao rồi? Cậu ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn à?"
Tống Kiểu Kiểu đút di động lại vào túi: "Uhm."
Từ Cám nhíu mày: "Dạo này cậu ấy bận rộn dữ vậy sao?"
"Bận lắm."
Mọi người đề nghị đi KTV hát hò, đa phần đều bỏ phiếu đồng ý nên cả toán người ồ ạt cùng nhau vào KTV.
Sau khi tới KTV số ít thì đi đặt phòng, số ít lại nói rằng muốn đi vệ sinh, nên ban đầu cả đám người mà hiện tại chỉ còn mỗi Từ Cám ở lại cạnh cô.
"Kiểu Kiểu, bọn mình vào phòng trước đi."
"Không đợi bọn họ sao?"
"Uhm, bọn mình vào trước thôi."
Cả hai nhanh chóng đến cửa phòng, đúng lúc di động của Từ Cám vang lên, cô ấy vừa nghe điện thoại vừa ra hiệu cô hãy tự mở cửa.
Tống Kiểu Kiểu nghe vậy bèn giơ tay mở cửa. Cô mới vừa đẩy cửa ra bỗng nhiên có mấy âm thanh "pằng pằng --" vang lên, kèm theo đó là tiếng "chúc mừng sinh nhật". Cả căn phòng tối mịt nháy mắt đã sáng bừng lên, những người rời đi ban nãy đều ở trong phòng. Trên tay bọn họ còn cầm mấy bình xịt nhỏ, ruy băng lụa, ruy băng màu và những thứ na ná như vậy. Mà cô cũng chú ý thấy, căn phòng này đã được trang trí qua rồi, phía trên dán bóng bay, ruy băng lụa, ruy băng màu các thứ, ngay giữa còn dùng hoa hồng ghép thành dòng chữ: Sủi cảo nhỏ, sinh nhật hai mươi tuổi thật hạnh phúc.
"Các cậu... đây là..."
Từ Cám giả vờ nghe điện thoại đã đút di động vào túi từ lâu: "Cả chỗ này đều do mấy cậu chàng đây trang trí đấy, thích không nào?"
Tống Kiểu Kiểu ngạc nhiên: "Bọn họ trang trí á?"
"Đúng rồi, mấy đứa tớ lúc nào cũng kè kè cạnh cậu nên không thể trốn đi được, cũng chỉ còn bọn họ thôi." Phương Du Nhiên giải thích.
"Kiểu Kiểu, vì làm những thứ này cho cậu mà bọn tớ đã suy nghĩ nát óc đấy, cậu có thích không?" Kỷ Vị hỏi cô.
Tống Kiểu Kiểu mỉm cười: "Thích chứ, thích vô cùng luôn."
"Thích là được rồi, thích thì ra mở quà của bọn tớ đi."
"Mở quà?"
Tống Kiểu Kiểu vẫn luôn không để ý rằng bọn họ đang đứng thành một hàng, mà phía sau lưng bọn họ đang đặt một hộp quà vô cùng khổng lồ. Hộp quà to cỡ này có thể nhét vừa cả một người ấy, đâu phải cô chưa từng xem phim truyền hình, trong phim mấy nam chính thường trốn trong hộp quà giống như vậy.
Cô liếc nhìn bọn họ: "Không phải các cậu..." nhét Lục Kinh Tả vào bên trong đấy chứ?
"Mở cái đã, mở xong rồi hẵng nói."
"Mở lẹ mở lẹ."
"..."
Đáp lại những tiếng hô hào nhiệt liệt của bọn họ, Tống Kiểu Kiểu có chút hồi hộp bước đến. Lúc tháo dây ruy băng ra tay cô còn hơi hơi run rẩy, lẽ nào cậu ở trong này thật ư? Nghĩ vậy cô bỗng sợ cậu ở bên trong ngộp thở, động tác tháo ruy băng lập tức nhanh chóng hơn. Sau đó cô hít một hơi thật sâu, một tay nhấc nắp hộp mở ra.
Vâng, bên trong hộp quà to tướng ấy có tầng tầng lớp lớp những dải ruy băng lụa chuyên dụng đầy màu sắc được trang trí thành mặt cười, mà bên trên những dải ruy băng rực rỡ ấy đính thêm mấy ngọn đèn nhỏ ánh vàng, cùng với rất nhiều hộp quà, túi quà. Nhưng không hề có Lục Kinh Tả.
Trong lòng cô trào dâng chút hụt hẫng, cô đã bảo mà, quả nhiên những thứ trên tivi chỉ toàn lừa gạt người khác thôi.
"Chúc em sinh nhật vui vẻ..."
Một giọng nói quen thuộc phát ra ngay cửa chính, Tống Kiểu Kiểu vô thức xoay người lại, cô nhìn thấy hình bóng cao ráo đứng ngay lối vào. Nỗi thất vọng trước đó đã được càn quét sạch sẽ, cô reo lên một tiếng rồi lao như bay về phía cậu.
Lục Kinh Tả dang rộng đôi cánh tay, hơi khom eo xuống đón nhận cô rồi ôm cô vào cõi lòng.
Tống Kiểu Kiểu ôm chặt gáy cậu: "Em tưởng anh sẽ không đến mừng sinh nhật em nữa."
Lục Kinh Tả hôn lên đỉnh đầu cô: "Đây là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của em, sao anh có thể không đến chứ?"
"Em gửi tin nhắn cho anh mà anh đâu có trả lời em." Giọng cô tỏ ý lên án.
Mấy người trong phòng đồng thanh "chậc chậc chậc".
"Tiểu thọ tinh, xin hãy chừa đường sống cho đám cẩu độc thân này với, sắp ghen tị chết rồi đây này."
"Phải rồi, đang "chua loét" mà chút còn phải ăn bánh kem, một cảm giác rất sảng khoái."
"Cả hộp quà to tướng của bọn tớ cũng không địch nổi một mình Lục Kinh Tả."
Tống Kiểu Kiểu bị bọn họ nói đến ngượng, cô đành buông cổ cậu ra rồi đổi sang khoác tay cậu, mặt cười ngọt ngào.
Những người khác phải bụm miệng lại: "Ôi ôi!!! Chết rồi, đau răng quá."
"Được rồi, bánh kem của chúng ta còn chưa mở kia kìa."
Lúc cắm nến vào Tống Kiểu Kiểu càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, sao cô có cảm giác tất cả bọn họ đều đã thông đồng với nhau vậy nhỉ?
"Có phải mọi người đã hẹn nhau từ ban sớm rồi không?"
Mấy người họ liếc nhìn Lục Kinh Tả, nói: "Giờ cậu mới nhận ra hả?"
"Uhm, cái "Sủi cảo nhỏ, sinh nhật hai mươi tuổi thật hạnh phúc" bằng hoa hồng ở trên này là do cậu ấy tự xếp đấy, rồi tự trèo lên ghép lại luôn."
Tống Kiểu Kiểu ngoảnh đầu nhìn những cành hoa hồng giấy ấy: "Anh tự tay xếp sao?"
Lục Kinh Tả gật đầu: "Uhm."
"Những thứ này do chính tay anh xếp, cho nên em muốn mang về hết."
"Mang mang mang, nhưng bây giờ em hãy cầu nguyện trước đã nhé."
Tống Kiểu Kiểu ngắm những ngọn nến đang rực cháy, rồi cô nghiêng đầu sang nhìn Lục Kinh Tả, lắng nghe bài hát chúc mừng sinh nhật từ bọn họ. Cô chắp tay đặt ngay trước ngực, chầm chậm nhắm mắt lại.
Nếu như điều ước có thể trở thành hiện thực.
Vậy thì tôi muốn được ở cạnh Lục Kinh Tả suốt cuộc đời này.
Khốn khổ suốt cả mùa hè, cuối cùng hai người cũng thành công vượt qua kỳ thi lái xe. Tống Kiểu Kiểu vui mừng suýt khóc, cả mùa hè này chỉ cần có bấy nhiêu thôi, nếu mà thi không đậu nữa thì cô thật sự muốn chết quách đi cho rồi.
Còn một việc nữa mà Tống Kiểu Kiểu không tài nào hiểu nổi. Cũng ra ngoài học lái xe dưới nhiệt độ bốc lửa như nhau, ấy vậy mà xong xuôi hết da dẻ của Lục Kinh Tả vẫn không biến đổi chút nào, ban đầu trắng ra sao thì hiện tại vẫn trắng y như vậy. Còn về phần cô, vốn dĩ là da trắng mà giờ đây bị nhuộm đen xuống mấy tông, phải nói là nẫu hết cả ruột gan.
Da dẻ cô vốn trắng trẻo nên bây giờ bị đen xuống là có thể nhìn ra ngay.
"Sủi cảo nhỏ, nghỉ hè cậu đi đâu chơi mà đen ra nông nỗi này vậy?" Thang Viên Viên ngỡ ngàng hỏi cô.
"Chơi gì chứ, phải chi vì đi chơi mà đen thì đã may rồi."
"Vậy có chuyện gì thế?"
"Nghỉ hè đi học lái xe."
Tần Mẫn từ trong phòng tắm ra đến: "Học lái xe chính là cơn ác mộng của tớ đấy."
Phương Du Nhiên giơ tay: "Ác mộng +1, vậy tính ra mức độ của cậu vẫn còn đỡ chán. Tớ căn bản đã không được trắng rồi, mà hồi ấy học lái xe ta nói trông thảm thương vô cùng luôn."
"Đa phần người nào học lái xe rồi thì quãng thời gian đã từng trải qua ấy sẽ trở thành cơn ác mộng của đời họ." Tần Mẫn rút ra một câu.
"Có nói quá không vậy?" Trong bốn người ở ký túc xá chỉ còn mỗi mình Thang Viên Viên vẫn chưa học lái xe. Lúc này ngồi nghe mấy cô nàng nói vậy khiến trong lòng cô ấy cũng nảy sinh chút hoảng sợ.
Phương Du Nhiên cười gian manh với cô ấy: "Uhm, đợi tới lượt cậu đi là biết có nói quá hay không liền."
***
Thời tiết tháng chín, ánh mặt trời ngoài khung cửa căng tràn sức sống, phản chiếu sắc xanh ngọc lục óng ánh của hàng long não dưới nắng, cùng những chiếc lá đong đưa chập chờn giao hòa vào bóng cây loang lỗ trên đường.
Lúc này cả hai đang ở thư viện của Đại học S, bên trong bật điều hòa rất vừa vặn, ngăn cách cơn oi nóng ra phía ngoài. Bọn họ một người đang làm đề thi, một người thì cầm sách tiếng Anh học thầm từ vựng, cả hai tự bận rộn với chuyện riêng của mình. Nhưng hình ảnh ấy lại ấm áp không tả nổi, khiến đám sinh viên trong thư viện bị nhồi nhét cẩu lương lần nữa.
Đã đẹp trai rồi, lại còn nỗ lực như vậy, có tính cho người ta sống nữa không?
Tống Kiểu Kiểu cảm nhận được ánh mắt từ bốn phía xung quanh. Vốn dĩ đối với những cái nhìn như thế cô sẽ chẳng buồn bận tâm đâu. Nhưng hiện tại thì khác rồi, cô có linh cảm bọn họ đang bàn tán về vấn đề cô đen.
Lúc trước khi chưa học thi bằng lái, mặc dù da dẻ của Lục Kinh Tả có trắng đến mức phát sáng đi chăng nữa thì cô vẫn không mấy áp lực khi đứng chung với cậu. Nhưng bây giờ đen hẳn xuống mấy tông, sự tự tin của cô cũng tan thành mây khói.
Cô ngượng ngập dựng thẳng sách tiếng Anh lên: Đừng có tỉa tầm mắt vào tôi nữa đi, tôi biết tôi đen rồi, tôi sẽ nhanh chóng dưỡng da lại mà.
Vào lúc Tống Kiểu Kiểu chuẩn bị đối chọi thì quyển sách tiếng Anh đang dựng thẳng bất ngờ bị rút đi. Cô càng hoảng hốt hơn, người lấy quyển sách tiếng Anh không ai khác ngoài Lục Kinh Tả, cô hỏi: "Anh... làm xong rồi hả?"
Lục Kinh Tả không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại: "Em dựng quyển sách lên làm gì vậy?"
"Học từ vựng, em học từ vựng chứ gì."
Lục Kinh Tả búng vào trán cô: "Còn nói dối anh, anh quan sát em nãy giờ rồi."
Tống Kiểu Kiểu: "..."
Cô im lặng ghé sát về phía cậu: "Có phải bây giờ em đen lắm không?"
"Em đang buồn chuyện này à?"
Tống Kiểu Kiểu gật đầu thành thật, trong giọng nói của cô còn mang theo sự ngưỡng mộ: "Sao anh phơi nắng mà không đen gì hết vậy?"
Lục Kinh Tả hơi nghiêng người, cậu tự tay nâng cằm cô, ngắm nghía kỹ càng mới nói: "Em đã trắng lại kha khá rồi."
Mắt Tống Kiểu Kiểu sáng rỡ, dạo này vì muốn nhanh chóng trắng lại mà tối nào cô cũng đắp mặt nạ dưỡng trắng, cô giơ tay sờ má: "Có thật không?"
Lục Kinh Tả gật đầu: "Thật, chỉ là dang nắng thôi mà, qua một thời gian ngắn là nhả thôi. Hơn nữa cho dù em có thế này thì anh vẫn thích em."
Tống Kiểu Kiểu bị dáng vẻ nghiêm túc của cậu làm cho đỏ mặt, cô rướn khóe miệng lên với cậu, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong cong hệt như vầng trăng khuyết.
***
Mùa hè tại thành phố S nổi tiếng là hanh nóng, còn dòng thời gian thì cứ thế chảy trôi trong tiết trời oi bức như vậy. Tống Kiểu Kiểu cũng từ từ dưỡng làn da ngăm đen của mình trắng trẻo trở lại, không còn suốt ngày luyên thuyên về trắng đen các thứ nữa.
Sau khi bước vào năm ba đại học, bài tập của hai người dần dần dồn dập hơn. Tống Kiểu Kiểu không phải ngâm mình trong thư viện thì sẽ ngâm mình trong phòng tự học. Còn Lục Kinh Tả lúc đầu thi vào ngành Quản lý Tài chính là vì muốn gánh vác phần nào giúp chú Lục. Mà chú Lục cũng mở rộng công ty mẹ ra thành phố S nên bây giờ cậu dành phần lớn thời gian vào việc thực tập.
Thời gian cứ trôi qua như vậy, sinh nhật Tống Kiểu Kiểu cũng ngày càng đến gần. Đây là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của cô.
Mấy chị em ở ký túc xá mới sáng sớm đã bàn bạc nên tổ chức sinh nhật cho cô như thế nào rồi. Chỉ có điều dù là người trong cuộc nhưng Tống Kiểu Kiểu lại không mấy vui vẻ như những năm trước, vì Lục Kinh Tả hiện tại đi với chú Lục nên bận rộn chân muốn không chạm đất. Gặp dịp mấy tiết học của bọn họ lại còn trùng nhau, nên trong khoảng thời gian này số lần cả hai gặp mặt chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Cách duy nhất là mỗi tối dành ra chút thì giờ mà liên lạc với nhau thôi, nhưng trên cơ bản không quá được mười phút.
Cô cũng không hỏi cậu, rằng cậu có thể bỏ chút thời gian rảnh cho sinh nhật lần thứ hai mươi của cô trong năm nay được không?
Chỉ có điều nhìn dáng vẻ những người khác vì sinh nhật của cô mà hào hứng, nên cô cũng không thể hiện vẻ thất vọng ra bên ngoài. Mỗi ngày vẫn ở cùng với các cô ấy, muốn ra sao thì ra.
Ngày sinh nhật của cô rơi vào đúng thứ sáu, cô không mời nhiều người, ngoài ba người bạn cùng phòng ra thì chỉ có thêm bốn người Kỷ Vị mà thôi. Bao năm qua trong số này còn có cả Lục Kinh Tả, nhưng mà năm nay không có cậu nữa. Thậm chí cô gửi tin nhắn cho cậu mà cậu vẫn còn chưa trả lời, ban đầu cô tính gọi thẳng cho cậu, nhưng chần chờ mãi cuối cùng lại thôi.
Từ Cám bước lại gần cô, hỏi: "Sao rồi? Cậu ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn à?"
Tống Kiểu Kiểu đút di động lại vào túi: "Uhm."
Từ Cám nhíu mày: "Dạo này cậu ấy bận rộn dữ vậy sao?"
"Bận lắm."
Mọi người đề nghị đi KTV hát hò, đa phần đều bỏ phiếu đồng ý nên cả toán người ồ ạt cùng nhau vào KTV.
Sau khi tới KTV số ít thì đi đặt phòng, số ít lại nói rằng muốn đi vệ sinh, nên ban đầu cả đám người mà hiện tại chỉ còn mỗi Từ Cám ở lại cạnh cô.
"Kiểu Kiểu, bọn mình vào phòng trước đi."
"Không đợi bọn họ sao?"
"Uhm, bọn mình vào trước thôi."
Cả hai nhanh chóng đến cửa phòng, đúng lúc di động của Từ Cám vang lên, cô ấy vừa nghe điện thoại vừa ra hiệu cô hãy tự mở cửa.
Tống Kiểu Kiểu nghe vậy bèn giơ tay mở cửa. Cô mới vừa đẩy cửa ra bỗng nhiên có mấy âm thanh "pằng pằng --" vang lên, kèm theo đó là tiếng "chúc mừng sinh nhật". Cả căn phòng tối mịt nháy mắt đã sáng bừng lên, những người rời đi ban nãy đều ở trong phòng. Trên tay bọn họ còn cầm mấy bình xịt nhỏ, ruy băng lụa, ruy băng màu và những thứ na ná như vậy. Mà cô cũng chú ý thấy, căn phòng này đã được trang trí qua rồi, phía trên dán bóng bay, ruy băng lụa, ruy băng màu các thứ, ngay giữa còn dùng hoa hồng ghép thành dòng chữ: Sủi cảo nhỏ, sinh nhật hai mươi tuổi thật hạnh phúc.
"Các cậu... đây là..."
Từ Cám giả vờ nghe điện thoại đã đút di động vào túi từ lâu: "Cả chỗ này đều do mấy cậu chàng đây trang trí đấy, thích không nào?"
Tống Kiểu Kiểu ngạc nhiên: "Bọn họ trang trí á?"
"Đúng rồi, mấy đứa tớ lúc nào cũng kè kè cạnh cậu nên không thể trốn đi được, cũng chỉ còn bọn họ thôi." Phương Du Nhiên giải thích.
"Kiểu Kiểu, vì làm những thứ này cho cậu mà bọn tớ đã suy nghĩ nát óc đấy, cậu có thích không?" Kỷ Vị hỏi cô.
Tống Kiểu Kiểu mỉm cười: "Thích chứ, thích vô cùng luôn."
"Thích là được rồi, thích thì ra mở quà của bọn tớ đi."
"Mở quà?"
Tống Kiểu Kiểu vẫn luôn không để ý rằng bọn họ đang đứng thành một hàng, mà phía sau lưng bọn họ đang đặt một hộp quà vô cùng khổng lồ. Hộp quà to cỡ này có thể nhét vừa cả một người ấy, đâu phải cô chưa từng xem phim truyền hình, trong phim mấy nam chính thường trốn trong hộp quà giống như vậy.
Cô liếc nhìn bọn họ: "Không phải các cậu..." nhét Lục Kinh Tả vào bên trong đấy chứ?
"Mở cái đã, mở xong rồi hẵng nói."
"Mở lẹ mở lẹ."
"..."
Đáp lại những tiếng hô hào nhiệt liệt của bọn họ, Tống Kiểu Kiểu có chút hồi hộp bước đến. Lúc tháo dây ruy băng ra tay cô còn hơi hơi run rẩy, lẽ nào cậu ở trong này thật ư? Nghĩ vậy cô bỗng sợ cậu ở bên trong ngộp thở, động tác tháo ruy băng lập tức nhanh chóng hơn. Sau đó cô hít một hơi thật sâu, một tay nhấc nắp hộp mở ra.
Vâng, bên trong hộp quà to tướng ấy có tầng tầng lớp lớp những dải ruy băng lụa chuyên dụng đầy màu sắc được trang trí thành mặt cười, mà bên trên những dải ruy băng rực rỡ ấy đính thêm mấy ngọn đèn nhỏ ánh vàng, cùng với rất nhiều hộp quà, túi quà. Nhưng không hề có Lục Kinh Tả.
Trong lòng cô trào dâng chút hụt hẫng, cô đã bảo mà, quả nhiên những thứ trên tivi chỉ toàn lừa gạt người khác thôi.
"Chúc em sinh nhật vui vẻ..."
Một giọng nói quen thuộc phát ra ngay cửa chính, Tống Kiểu Kiểu vô thức xoay người lại, cô nhìn thấy hình bóng cao ráo đứng ngay lối vào. Nỗi thất vọng trước đó đã được càn quét sạch sẽ, cô reo lên một tiếng rồi lao như bay về phía cậu.
Lục Kinh Tả dang rộng đôi cánh tay, hơi khom eo xuống đón nhận cô rồi ôm cô vào cõi lòng.
Tống Kiểu Kiểu ôm chặt gáy cậu: "Em tưởng anh sẽ không đến mừng sinh nhật em nữa."
Lục Kinh Tả hôn lên đỉnh đầu cô: "Đây là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của em, sao anh có thể không đến chứ?"
"Em gửi tin nhắn cho anh mà anh đâu có trả lời em." Giọng cô tỏ ý lên án.
Mấy người trong phòng đồng thanh "chậc chậc chậc".
"Tiểu thọ tinh, xin hãy chừa đường sống cho đám cẩu độc thân này với, sắp ghen tị chết rồi đây này."
"Phải rồi, đang "chua loét" mà chút còn phải ăn bánh kem, một cảm giác rất sảng khoái."
"Cả hộp quà to tướng của bọn tớ cũng không địch nổi một mình Lục Kinh Tả."
Tống Kiểu Kiểu bị bọn họ nói đến ngượng, cô đành buông cổ cậu ra rồi đổi sang khoác tay cậu, mặt cười ngọt ngào.
Những người khác phải bụm miệng lại: "Ôi ôi!!! Chết rồi, đau răng quá."
"Được rồi, bánh kem của chúng ta còn chưa mở kia kìa."
Lúc cắm nến vào Tống Kiểu Kiểu càng nghĩ càng cảm thấy sai sai, sao cô có cảm giác tất cả bọn họ đều đã thông đồng với nhau vậy nhỉ?
"Có phải mọi người đã hẹn nhau từ ban sớm rồi không?"
Mấy người họ liếc nhìn Lục Kinh Tả, nói: "Giờ cậu mới nhận ra hả?"
"Uhm, cái "Sủi cảo nhỏ, sinh nhật hai mươi tuổi thật hạnh phúc" bằng hoa hồng ở trên này là do cậu ấy tự xếp đấy, rồi tự trèo lên ghép lại luôn."
Tống Kiểu Kiểu ngoảnh đầu nhìn những cành hoa hồng giấy ấy: "Anh tự tay xếp sao?"
Lục Kinh Tả gật đầu: "Uhm."
"Những thứ này do chính tay anh xếp, cho nên em muốn mang về hết."
"Mang mang mang, nhưng bây giờ em hãy cầu nguyện trước đã nhé."
Tống Kiểu Kiểu ngắm những ngọn nến đang rực cháy, rồi cô nghiêng đầu sang nhìn Lục Kinh Tả, lắng nghe bài hát chúc mừng sinh nhật từ bọn họ. Cô chắp tay đặt ngay trước ngực, chầm chậm nhắm mắt lại.
Nếu như điều ước có thể trở thành hiện thực.
Vậy thì tôi muốn được ở cạnh Lục Kinh Tả suốt cuộc đời này.
Danh sách chương