Sau khi kết thúc bữa tiệc, mấy người Từ Cám kéo Tống Kiểu Kiểu qua một bên.
"Sủi cảo nhỏ, những món đồ này bọn tớ sẽ mang về giúp cậu, còn cậu phải cố gắng nắm bắt cơ hội nhé."
Tống Kiểu Kiểu nhìn các cô ấy: "Cơ hội? Cơ hội gì vậy?"
"Cậu bị ngốc rồi phải không?" Từ Cám áp sát vào tai Tống Kiểu Kiểu nói gì đó.
Một giây sau hai gò má Tống Kiểu Kiểu nóng như lửa đốt, đỏ bừng bừng: "Mấy cậu... mấy cậu..."
"Được rồi được rồi."
Sau khi ăn tối xong ai nấy mỗi người mỗi ngả ngay trước cửa tiệm cơm, lúc rời khỏi Từ Cám còn nháy mắt một cách mờ ám với cô, Tống Kiểu Kiểu trừng mắt với cô ấy nhưng lại chẳng có tí uy hiếp nào.
Cảnh đêm tại thành phố S rất đẹp, trên con đường rực rỡ những ánh đèn neon, giống như thành phố này sẽ chẳng bao giờ chìm vào giấc ngủ vậy. Tống Kiểu Kiểu để cậu tùy thích nắm lấy tay mình, còn trong đầu cô lúc này lại đang suy ngẫm đến những lời đám Từ Cám nói, có nên nắm giữ chăng? Vào năm nhất đại học bọn họ bắt đầu quen nhau, đến hôm nay đã lên năm ba đại học rồi. Trong quãng thời gian ba năm ấy, cả hai cũng không phải chưa từng thấy qua trạng thái mình trần của nhau. Nhưng "đao thật kiếm thật" thật sự không hề xảy ra, mỗi lần như vậy đến khúc cuối cậu toàn ngấm ngầm chịu đựng mà thôi. Cô biết cậu nín nhịn rất khổ sở, song vẫn không vượt qua sợi dây ranh giới ấy.
"Kiểu Kiểu?"
Giọng nói của Lục Kinh Tả bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cậu. Đôi mắt của cậu sâu thẳm dịu dàng, mà lúc này cô cũng chú ý đến chiếc hộp gấm cậu đưa ra trước mặt mình. Cô vô thức mở to mắt, hỏi một cách tự nhiên: "Thật hay giả vậy?"
Cậu hơi ngẩn người trong giây lát, bị cô chọc cười: "Em nghĩ anh sẽ tặng đồ giả cho em sao?"
Tống Kiểu Kiểu che miệng: "Nhưng mà thứ này... đắt lắm..." Cực kỳ đắt, cực kỳ đắt, cực kỳ đắt!!!
Lục Kinh Tả bật cười: "Anh có tiền mà, đâu phải anh đi làm không công."
Tống Kiểu Kiểu chốc chốc lại nhìn vào sợi dây chuyền trong chiếc hộp gấm, chốc chốc lại nhìn sang cậu: "Anh không thấy tiếc khi mua cho em ư?"
"Sao anh lại tiếc chứ, em chính là bảo bối của anh. Miễn là thứ em muốn, anh đều sẽ cho em hết."
Lục Kinh Tả đã từng nói rất nhiều lời lẽ ngọt ngào với cô, nhưng hình như chưa từng gọi là bảo bối như thế này. Cô cảm thấy khóe mắt cay cay, song niềm hạnh phúc lại nhiều hơn.
"Cô bé ngốc, em đừng nên khóc chứ. Hôm nay em chính là Thọ tinh đấy, ngoan nào."
Tống Kiểu Kiểu bĩu môi, trong đôi mắt linh động long lanh màn nước, cô cảm động muốn chết rồi đây.
"Em thích không?" Cậu hỏi cô.
Cô gật đầu thật mạnh: "Thích."
"Vậy để anh đeo cho em nhé?"
"Vâng."
Tống Kiểu Kiểu xoay người lại, Lục Kinh Tả đeo sợi dây chuyền lên rồi cài vào cho cô vô cùng cẩn thận.
Cô giơ tay lên vuốt ve, là mùi vị của tiền bạc.
"Có đẹp không?"
"Rất đẹp." Cậu hôn vào mu bàn tay cô.
***
Tầm khoảng mười giờ tối, Lục Kinh Tả bắt đầu dẫn Tống Kiểu Kiểu quay về. Cô để mặc cậu nắm tay mình dắt về phía trước, sau khi đi được mấy bước cô bỗng dừng lại, mà cậu cũng bất giác dừng theo, cậu nhìn cô: "Sao vậy?"
Tống Kiểu Kiểu giống như dồn hết sự can đảm, cô nhìn vào mắt cậu, nói: "Hôm nay chúng ta đừng quay về ký túc xá nữa."
Lục Kinh Tả quan sát cô, đôi đồng tử dần trở nên sâu xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này trong lòng Tống Kiểu Kiểu cũng căng thẳng không thôi, nhưng cô không hối hận khi hỏi điều này, cô còn dự định châm thêm một mồi lửa nữa. Cô hơi gập bàn tay mình lại rồi cào cào lòng bàn tay cậu, khe khẽ hỏi cậu: "Nếu như em nói, em muốn trao tuổi hai mươi của em cho anh, anh có muốn không?"
Đôi mắt Lục Kinh Tả trở nên sâu không thấy đáy, cậu thở hắt ra rồi hỏi cô một cách nghiêm túc: "Tống Kiểu Kiểu, em biết hôm nay em nói ra lời này là có ý gì không?"
Tống Kiểu Kiểu rướn khóe môi: "Em biết."
Câu nói ấy vừa thốt ra, Lục Kinh Tả liền nắm chặt tay cô, lập tức kéo cô quay ngược trở lại.
Sau khi quẹt thẻ rồi bước vào phòng, còn chưa kịp cắm thẻ phòng thì một tay Lục Kinh Tả đã ôm Tống Kiểu Kiểu áp thẳng vào mặt tường bên cạnh, trước mắt mờ mịt, hô hấp hòa quyện vào nhau nóng rẫy. Cô vừa định nói gì đó thì cảm giác có một bờ môi mỏng mát lạnh ngay lập tức che phủ xuống.
Sự nhiệt tình của cậu đã thôi thúc cô, trong bóng đêm loáng thoáng vọng ra âm thanh trao đổi nước bọt một cách mờ ám, nỗi xấu hổ ào ạt kéo tới.
Sau lưng là chiếc giường êm ái, những ngón tay thon dài như đang bám lấy thứ gì đó, một giây sau chỉ còn cảm giác nhẹ bẫng. Cô thở gấp gáp, đôi mắt như được giăng màn sương mờ ảo vậy, cô ôm đầu cậu, những ngón tay thanh mảnh luồn vào trong kẽ tóc cậu, níu chặt lấy mái tóc mềm mại đen nhánh ấy.
Rất lâu sau cậu mới ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy cặp mắt đen láy thăm thẳm của cậu, nét thanh thuần xen lẫn lạnh lùng trong quá khứ này sẽ không bao giờ tồn tại nữa. Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu, cậu dịu dàng hỏi cô.
"Kiểu Kiểu, em sẽ hối hận chứ?"
Tống Kiểu Kiểu chớp mắt ngắm nhìn cậu, sau đó cô chầm chậm ghé sát lại rồi hôn vào bờ môi mỏng của cậu, đây chính là đáp án của cô. Bầu không khí căng thẳng bị chọc thủng chỉ trong nháy mắt.
Bàn tay Lục Kinh Tả dần ra sức bấu chặt lấy làn da nõn nà và dáng vẻ xinh đẹp trắng ngần của cô.
Trong cơn mơ màng cô bỗng nghe thấy âm thanh xé mở thứ gì đó, cô nhìn không rõ lắm, chỉ biết líu ríu gọi cậu: "Lục Kinh Tả..."
Ngay tại thời điểm "nghìn cân treo sợi tóc", Tống Kiểu Kiểu bất chợt cất giọng chặn lại: "Khoan khoan khoan...."
Lục Kinh Tả giật mình một cái, suýt chút nữa trẹo cả sống lưng, cậu vô cùng bực bội: "Tống Kiểu Kiểu."
Tống Kiểu Kiểu hoảng sợ chớp chớp mắt: "Chuyện là... chúng ta vẫn chưa có tắm."
"Làm xong hẵng tắm."
"Ah..."
Tống Kiểu Kiểu nghĩ rằng cô sẽ không khóc đâu, nhưng có vẻ cô đã đánh giá cao bản thân mình rồi.
Tống Kiểu Kiểu cũng đang nghĩ rằng: Rõ ràng quen biết nhau được hai mươi năm rồi. Trong những năm tháng ấy hai người bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng tất cả vẫn chỉ rất đơn thuần mà thôi. Song tại khoảnh khắc này cô lại cảm thấy, trên đời này sẽ không còn ai khác có thể bước vào lòng cô giống như cậu nữa.
Trong căn phòng tối tăm mịt mờ, có cảnh tượng hữu tình nên thơ.
***
Sau khi kết thúc Tống Kiểu Kiểu sức cùng lực kiệt hoàn toàn, mệt tới mức một ngón tay cũng chẳng muốn nhúc nhích. Cô rệu rã tựa vào người cậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn còn vương vấn sự thẹn thùng. Làn tóc đen nhánh suôn mượt trải dài nơi tấm lưng trơn mịn, những sợi mái còn hơi ươn ướt táp vào vầng trán trắng trẻo của cô, cậu nhẹ nhàng vén sang hai bên giúp cô.
Đáp một nụ hôn xuống mi tâm cô, giọng nói của cậu khàn khàn: "Lát nữa anh bế em đi tắm."
Tống Kiểu Kiểu khép hờ đôi mắt, giọng nói của cô cũng khàn khàn giống cậu. Còn về việc vì sao lại khàn, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ: "Vâng."
"Còn đau không?" Cậu dịu giọng hỏi cô.
Tống Kiểu Kiểu khẽ cựa quậy một chút rồi gật đầu thật nhẹ: "Vẫn còn hơi đau."
Lục Kinh Tả thấy vậy có chút đau lòng, giọng cậu đầy áy náy: "Kiểu Kiểu, xin lỗi."
Tống Kiểu Kiểu mím môi: "Được rồi, tha thứ cho anh, lần sau nhớ dịu dàng hơn một chút."
Nói xong câu ấy cả hai đều ngây người.
Lần sau...
Đây có lẽ là một từ ngữ cực kỳ phong tình.
Cả hai ôm siết nhau một quãng thời gian rất lâu, bấy giờ Lục Kinh Tả mới vén chăn ra bước xuống giường tròng chiếc quần ngoài vào.
"Đi đâu vậy?" Cô hỏi cậu.
Lục Kinh Tả vuốt vuốt trán cô: "Đi mở nước ấm cho em."
"Ngâm nước ấm sao?"
"Phải."
Lục Kinh Tả bước vào phòng tắm, khoảng vài phút sau cậu lại ra ngoài, cậu đặt tấm chăn mỏng sạch qua một bên rồi bế Tống Kiểu Kiểu dậy đi về phía phòng tắm.
Tống Kiểu Kiểu giơ tay vòng ra sau gáy cậu, tựa đầu lên vai cậu rồi khẽ nhắm mắt lại.
Bồn tắm đã được cậu đong đầy nước ấm, đồng thời khách sạn cũng cung cấp hình thức tắm bọt bóng cùng với những cánh hoa hồng. Trong không khí tràn ngập bọt bong bóng và hương thơm ngào ngạt của hoa hồng. Khi được đặt vào bồn nước ấm, trong cơn khoan khoái Tống Kiểu Kiểu vô thức ngâm nga thành tiếng. Đắm mình trong làn nước ấm, cô cảm giác sự mệt mỏi toàn thân như được thuyên giảm đáng kể.
Đây là lần đầu tiên Lục Kinh Tả tắm cho con gái, thật ra trong lòng cậu cũng đang thấp thỏm không yên. Trước tiên cậu gội đầu giúp cô, những ngón tay thon dài luồn vào trong kẽ tóc, dịu dàng vuốt ve xoa bóp, giống như đang mát xa trá hình vậy. Sự khoan khoái khiến con người ta có cảm giác buồn ngủ, cậu nhìn cô vì thoải mái mà cong cong bờ môi, chỉ biết lẳng lặng mỉm cười, cô gái nhỏ vẫn cực kỳ biết cách hưởng thụ đấy chứ.
Sau khi gội sạch hết đống dầu xả, cậu cầm một chiếc khăn lông khô ráo quấn lại cho cô rồi nhẹ nhàng lau mấy cái.
Tóc tai đã gội sạch rồi, thứ chưa sạch chính là cơ thể. Lúc này Tống Kiểu Kiểu đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trên nước da trắng mịn hoàn toàn trần trụi ấy vẫn còn những vết "mận đỏ" lốm đốm do chính cậu lưu lại. Tự cậu trông thấy mà vừa đau lòng vừa rạo rực, cậu không dám rầy rà quá lâu, vội nhắm mắt lại gạt bỏ những suy nghĩ mờ ám ấy đi. Sau khi tắm xong, trước tiên cậu ra ngoài thay tấm drap giường bẩn rồi mới quay vào bế cô ra ngoài. Cậu biết rằng cô không thích ngủ khỏa thân nên phút chót còn chu đáo mặc áo ngủ vào cho cô thoải mái.
Cô gần như đã thiếp hẳn đi rồi, hô hấp nhịp nhàng yên ổn, vậy nên cậu không dùng máy sấy để sấy tóc cho cô nữa mà thay vào đó lấy khăn mặt thấm nước từng chút một cho cô. Mãi đến khi lo xong hết cho cô, lúc này cậu mới vào phòng tắm rửa ráy nhanh chóng rồi quay lại giường.
Lục Kinh Tả sải cánh tay dài của mình ra, nhẹ nhàng mà vững chãi ôm chặt cô vào lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong hơi thở ngập tràn hương thơm. Cô vẫn ngủ rất ngon lành, còn cậu lại đang ngắm nhìn cô mê mẩn. Cậu và cô thân nhau lâu như vậy, cả hai đã cùng nhau trưởng thành, cùng nhau đi đến hiện tại, và cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cô đã hoàn toàn thuộc về cậu rồi. Trái tim của cậu giờ khắc này mới cảm thấy viên mãn, ngoài cậu ra sẽ không còn ai có thể hiểu thấu được tâm tình của cậu ngay lúc này nữa.
Cậu cúi đầu xuống ấn môi vào mi tâm cô, bờ môi mỏng mấp máy: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Trong mộng mị, cô dường như nghe thấy thanh giọng của cậu, cô nhỏ nhẹ "uhm" một tiếng. Lục Kinh Tả bất giác cong khóe môi, trong đôi mắt đong đầy vẻ dịu dàng và âu yếm.
Ngủ một giấc đến nửa đêm, Tống Kiểu Kiểu mơ mơ màng màng thì thầm nho nhỏ, ra lệnh như thói quen: "Lục Kinh Tả, em muốn uống nước."
Thời gian qua giấc ngủ của Lục Kinh Tả vẫn luôn không sâu, cộng thêm ba năm nay đã hằn thành nếp. Chưa đầy mấy giây cậu đã tỉnh lại rồi, mượn ánh trăng mông lung bên ngoài mà liếc nhìn cô. Cô gái nhỏ vẫn nhắm tịt mắt vào như trước, chỉ có cặp chân mày thanh tú là hơi hơi nhíu lại. Cậu nhìn thấy mà buồn cười, sau khi đáp lại "có ngay" theo thói quen thì cặp chân mày của cô mới thoáng ra.
Cậu xốc chăn lên đi xuống giường, bước đến chiếc bàn trà nhỏ gần đó rót một ly nước ấm.
Ban đầu cậu đặt ly nước trên chiếc tủ đầu giường, thấy dáng vẻ cô vẫn còn ngủ say sưa mà không khỏi phì cười. Cậu hơi vén chăn, nhẹ nhàng vươn tay nâng cô từ trên giường ngồi dậy, để lưng cô tựa vào lồng ngực mình rồi mới đưa ly nước cho cô. Hai tay cô cầm ly nước, tuy đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng lại uống ừng ực hết sạch cả ly. Sau khi uống xong cô mới nằm vùi xuống gối ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Lục Kinh Tả đặt ly nước về chỗ chiếc tủ đầu giường, trông thấy cô mới một giây đã có thể chìm vào giấc ngủ. Cậu cười khẽ, dùng đôi gò má mình cọ cọ vào cô: "Bạn gái của anh sao lại đáng yêu thế này chứ?"
"Sủi cảo nhỏ, những món đồ này bọn tớ sẽ mang về giúp cậu, còn cậu phải cố gắng nắm bắt cơ hội nhé."
Tống Kiểu Kiểu nhìn các cô ấy: "Cơ hội? Cơ hội gì vậy?"
"Cậu bị ngốc rồi phải không?" Từ Cám áp sát vào tai Tống Kiểu Kiểu nói gì đó.
Một giây sau hai gò má Tống Kiểu Kiểu nóng như lửa đốt, đỏ bừng bừng: "Mấy cậu... mấy cậu..."
"Được rồi được rồi."
Sau khi ăn tối xong ai nấy mỗi người mỗi ngả ngay trước cửa tiệm cơm, lúc rời khỏi Từ Cám còn nháy mắt một cách mờ ám với cô, Tống Kiểu Kiểu trừng mắt với cô ấy nhưng lại chẳng có tí uy hiếp nào.
Cảnh đêm tại thành phố S rất đẹp, trên con đường rực rỡ những ánh đèn neon, giống như thành phố này sẽ chẳng bao giờ chìm vào giấc ngủ vậy. Tống Kiểu Kiểu để cậu tùy thích nắm lấy tay mình, còn trong đầu cô lúc này lại đang suy ngẫm đến những lời đám Từ Cám nói, có nên nắm giữ chăng? Vào năm nhất đại học bọn họ bắt đầu quen nhau, đến hôm nay đã lên năm ba đại học rồi. Trong quãng thời gian ba năm ấy, cả hai cũng không phải chưa từng thấy qua trạng thái mình trần của nhau. Nhưng "đao thật kiếm thật" thật sự không hề xảy ra, mỗi lần như vậy đến khúc cuối cậu toàn ngấm ngầm chịu đựng mà thôi. Cô biết cậu nín nhịn rất khổ sở, song vẫn không vượt qua sợi dây ranh giới ấy.
"Kiểu Kiểu?"
Giọng nói của Lục Kinh Tả bất chợt cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn cậu. Đôi mắt của cậu sâu thẳm dịu dàng, mà lúc này cô cũng chú ý đến chiếc hộp gấm cậu đưa ra trước mặt mình. Cô vô thức mở to mắt, hỏi một cách tự nhiên: "Thật hay giả vậy?"
Cậu hơi ngẩn người trong giây lát, bị cô chọc cười: "Em nghĩ anh sẽ tặng đồ giả cho em sao?"
Tống Kiểu Kiểu che miệng: "Nhưng mà thứ này... đắt lắm..." Cực kỳ đắt, cực kỳ đắt, cực kỳ đắt!!!
Lục Kinh Tả bật cười: "Anh có tiền mà, đâu phải anh đi làm không công."
Tống Kiểu Kiểu chốc chốc lại nhìn vào sợi dây chuyền trong chiếc hộp gấm, chốc chốc lại nhìn sang cậu: "Anh không thấy tiếc khi mua cho em ư?"
"Sao anh lại tiếc chứ, em chính là bảo bối của anh. Miễn là thứ em muốn, anh đều sẽ cho em hết."
Lục Kinh Tả đã từng nói rất nhiều lời lẽ ngọt ngào với cô, nhưng hình như chưa từng gọi là bảo bối như thế này. Cô cảm thấy khóe mắt cay cay, song niềm hạnh phúc lại nhiều hơn.
"Cô bé ngốc, em đừng nên khóc chứ. Hôm nay em chính là Thọ tinh đấy, ngoan nào."
Tống Kiểu Kiểu bĩu môi, trong đôi mắt linh động long lanh màn nước, cô cảm động muốn chết rồi đây.
"Em thích không?" Cậu hỏi cô.
Cô gật đầu thật mạnh: "Thích."
"Vậy để anh đeo cho em nhé?"
"Vâng."
Tống Kiểu Kiểu xoay người lại, Lục Kinh Tả đeo sợi dây chuyền lên rồi cài vào cho cô vô cùng cẩn thận.
Cô giơ tay lên vuốt ve, là mùi vị của tiền bạc.
"Có đẹp không?"
"Rất đẹp." Cậu hôn vào mu bàn tay cô.
***
Tầm khoảng mười giờ tối, Lục Kinh Tả bắt đầu dẫn Tống Kiểu Kiểu quay về. Cô để mặc cậu nắm tay mình dắt về phía trước, sau khi đi được mấy bước cô bỗng dừng lại, mà cậu cũng bất giác dừng theo, cậu nhìn cô: "Sao vậy?"
Tống Kiểu Kiểu giống như dồn hết sự can đảm, cô nhìn vào mắt cậu, nói: "Hôm nay chúng ta đừng quay về ký túc xá nữa."
Lục Kinh Tả quan sát cô, đôi đồng tử dần trở nên sâu xa, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Lúc này trong lòng Tống Kiểu Kiểu cũng căng thẳng không thôi, nhưng cô không hối hận khi hỏi điều này, cô còn dự định châm thêm một mồi lửa nữa. Cô hơi gập bàn tay mình lại rồi cào cào lòng bàn tay cậu, khe khẽ hỏi cậu: "Nếu như em nói, em muốn trao tuổi hai mươi của em cho anh, anh có muốn không?"
Đôi mắt Lục Kinh Tả trở nên sâu không thấy đáy, cậu thở hắt ra rồi hỏi cô một cách nghiêm túc: "Tống Kiểu Kiểu, em biết hôm nay em nói ra lời này là có ý gì không?"
Tống Kiểu Kiểu rướn khóe môi: "Em biết."
Câu nói ấy vừa thốt ra, Lục Kinh Tả liền nắm chặt tay cô, lập tức kéo cô quay ngược trở lại.
Sau khi quẹt thẻ rồi bước vào phòng, còn chưa kịp cắm thẻ phòng thì một tay Lục Kinh Tả đã ôm Tống Kiểu Kiểu áp thẳng vào mặt tường bên cạnh, trước mắt mờ mịt, hô hấp hòa quyện vào nhau nóng rẫy. Cô vừa định nói gì đó thì cảm giác có một bờ môi mỏng mát lạnh ngay lập tức che phủ xuống.
Sự nhiệt tình của cậu đã thôi thúc cô, trong bóng đêm loáng thoáng vọng ra âm thanh trao đổi nước bọt một cách mờ ám, nỗi xấu hổ ào ạt kéo tới.
Sau lưng là chiếc giường êm ái, những ngón tay thon dài như đang bám lấy thứ gì đó, một giây sau chỉ còn cảm giác nhẹ bẫng. Cô thở gấp gáp, đôi mắt như được giăng màn sương mờ ảo vậy, cô ôm đầu cậu, những ngón tay thanh mảnh luồn vào trong kẽ tóc cậu, níu chặt lấy mái tóc mềm mại đen nhánh ấy.
Rất lâu sau cậu mới ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy cặp mắt đen láy thăm thẳm của cậu, nét thanh thuần xen lẫn lạnh lùng trong quá khứ này sẽ không bao giờ tồn tại nữa. Cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của cậu, cậu dịu dàng hỏi cô.
"Kiểu Kiểu, em sẽ hối hận chứ?"
Tống Kiểu Kiểu chớp mắt ngắm nhìn cậu, sau đó cô chầm chậm ghé sát lại rồi hôn vào bờ môi mỏng của cậu, đây chính là đáp án của cô. Bầu không khí căng thẳng bị chọc thủng chỉ trong nháy mắt.
Bàn tay Lục Kinh Tả dần ra sức bấu chặt lấy làn da nõn nà và dáng vẻ xinh đẹp trắng ngần của cô.
Trong cơn mơ màng cô bỗng nghe thấy âm thanh xé mở thứ gì đó, cô nhìn không rõ lắm, chỉ biết líu ríu gọi cậu: "Lục Kinh Tả..."
Ngay tại thời điểm "nghìn cân treo sợi tóc", Tống Kiểu Kiểu bất chợt cất giọng chặn lại: "Khoan khoan khoan...."
Lục Kinh Tả giật mình một cái, suýt chút nữa trẹo cả sống lưng, cậu vô cùng bực bội: "Tống Kiểu Kiểu."
Tống Kiểu Kiểu hoảng sợ chớp chớp mắt: "Chuyện là... chúng ta vẫn chưa có tắm."
"Làm xong hẵng tắm."
"Ah..."
Tống Kiểu Kiểu nghĩ rằng cô sẽ không khóc đâu, nhưng có vẻ cô đã đánh giá cao bản thân mình rồi.
Tống Kiểu Kiểu cũng đang nghĩ rằng: Rõ ràng quen biết nhau được hai mươi năm rồi. Trong những năm tháng ấy hai người bọn họ đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, nhưng tất cả vẫn chỉ rất đơn thuần mà thôi. Song tại khoảnh khắc này cô lại cảm thấy, trên đời này sẽ không còn ai khác có thể bước vào lòng cô giống như cậu nữa.
Trong căn phòng tối tăm mịt mờ, có cảnh tượng hữu tình nên thơ.
***
Sau khi kết thúc Tống Kiểu Kiểu sức cùng lực kiệt hoàn toàn, mệt tới mức một ngón tay cũng chẳng muốn nhúc nhích. Cô rệu rã tựa vào người cậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn vẫn còn vương vấn sự thẹn thùng. Làn tóc đen nhánh suôn mượt trải dài nơi tấm lưng trơn mịn, những sợi mái còn hơi ươn ướt táp vào vầng trán trắng trẻo của cô, cậu nhẹ nhàng vén sang hai bên giúp cô.
Đáp một nụ hôn xuống mi tâm cô, giọng nói của cậu khàn khàn: "Lát nữa anh bế em đi tắm."
Tống Kiểu Kiểu khép hờ đôi mắt, giọng nói của cô cũng khàn khàn giống cậu. Còn về việc vì sao lại khàn, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ: "Vâng."
"Còn đau không?" Cậu dịu giọng hỏi cô.
Tống Kiểu Kiểu khẽ cựa quậy một chút rồi gật đầu thật nhẹ: "Vẫn còn hơi đau."
Lục Kinh Tả thấy vậy có chút đau lòng, giọng cậu đầy áy náy: "Kiểu Kiểu, xin lỗi."
Tống Kiểu Kiểu mím môi: "Được rồi, tha thứ cho anh, lần sau nhớ dịu dàng hơn một chút."
Nói xong câu ấy cả hai đều ngây người.
Lần sau...
Đây có lẽ là một từ ngữ cực kỳ phong tình.
Cả hai ôm siết nhau một quãng thời gian rất lâu, bấy giờ Lục Kinh Tả mới vén chăn ra bước xuống giường tròng chiếc quần ngoài vào.
"Đi đâu vậy?" Cô hỏi cậu.
Lục Kinh Tả vuốt vuốt trán cô: "Đi mở nước ấm cho em."
"Ngâm nước ấm sao?"
"Phải."
Lục Kinh Tả bước vào phòng tắm, khoảng vài phút sau cậu lại ra ngoài, cậu đặt tấm chăn mỏng sạch qua một bên rồi bế Tống Kiểu Kiểu dậy đi về phía phòng tắm.
Tống Kiểu Kiểu giơ tay vòng ra sau gáy cậu, tựa đầu lên vai cậu rồi khẽ nhắm mắt lại.
Bồn tắm đã được cậu đong đầy nước ấm, đồng thời khách sạn cũng cung cấp hình thức tắm bọt bóng cùng với những cánh hoa hồng. Trong không khí tràn ngập bọt bong bóng và hương thơm ngào ngạt của hoa hồng. Khi được đặt vào bồn nước ấm, trong cơn khoan khoái Tống Kiểu Kiểu vô thức ngâm nga thành tiếng. Đắm mình trong làn nước ấm, cô cảm giác sự mệt mỏi toàn thân như được thuyên giảm đáng kể.
Đây là lần đầu tiên Lục Kinh Tả tắm cho con gái, thật ra trong lòng cậu cũng đang thấp thỏm không yên. Trước tiên cậu gội đầu giúp cô, những ngón tay thon dài luồn vào trong kẽ tóc, dịu dàng vuốt ve xoa bóp, giống như đang mát xa trá hình vậy. Sự khoan khoái khiến con người ta có cảm giác buồn ngủ, cậu nhìn cô vì thoải mái mà cong cong bờ môi, chỉ biết lẳng lặng mỉm cười, cô gái nhỏ vẫn cực kỳ biết cách hưởng thụ đấy chứ.
Sau khi gội sạch hết đống dầu xả, cậu cầm một chiếc khăn lông khô ráo quấn lại cho cô rồi nhẹ nhàng lau mấy cái.
Tóc tai đã gội sạch rồi, thứ chưa sạch chính là cơ thể. Lúc này Tống Kiểu Kiểu đã trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, trên nước da trắng mịn hoàn toàn trần trụi ấy vẫn còn những vết "mận đỏ" lốm đốm do chính cậu lưu lại. Tự cậu trông thấy mà vừa đau lòng vừa rạo rực, cậu không dám rầy rà quá lâu, vội nhắm mắt lại gạt bỏ những suy nghĩ mờ ám ấy đi. Sau khi tắm xong, trước tiên cậu ra ngoài thay tấm drap giường bẩn rồi mới quay vào bế cô ra ngoài. Cậu biết rằng cô không thích ngủ khỏa thân nên phút chót còn chu đáo mặc áo ngủ vào cho cô thoải mái.
Cô gần như đã thiếp hẳn đi rồi, hô hấp nhịp nhàng yên ổn, vậy nên cậu không dùng máy sấy để sấy tóc cho cô nữa mà thay vào đó lấy khăn mặt thấm nước từng chút một cho cô. Mãi đến khi lo xong hết cho cô, lúc này cậu mới vào phòng tắm rửa ráy nhanh chóng rồi quay lại giường.
Lục Kinh Tả sải cánh tay dài của mình ra, nhẹ nhàng mà vững chãi ôm chặt cô vào lòng. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong hơi thở ngập tràn hương thơm. Cô vẫn ngủ rất ngon lành, còn cậu lại đang ngắm nhìn cô mê mẩn. Cậu và cô thân nhau lâu như vậy, cả hai đã cùng nhau trưởng thành, cùng nhau đi đến hiện tại, và cho đến ngày hôm nay, cuối cùng cô đã hoàn toàn thuộc về cậu rồi. Trái tim của cậu giờ khắc này mới cảm thấy viên mãn, ngoài cậu ra sẽ không còn ai có thể hiểu thấu được tâm tình của cậu ngay lúc này nữa.
Cậu cúi đầu xuống ấn môi vào mi tâm cô, bờ môi mỏng mấp máy: "Ngủ ngon, mơ đẹp."
Trong mộng mị, cô dường như nghe thấy thanh giọng của cậu, cô nhỏ nhẹ "uhm" một tiếng. Lục Kinh Tả bất giác cong khóe môi, trong đôi mắt đong đầy vẻ dịu dàng và âu yếm.
Ngủ một giấc đến nửa đêm, Tống Kiểu Kiểu mơ mơ màng màng thì thầm nho nhỏ, ra lệnh như thói quen: "Lục Kinh Tả, em muốn uống nước."
Thời gian qua giấc ngủ của Lục Kinh Tả vẫn luôn không sâu, cộng thêm ba năm nay đã hằn thành nếp. Chưa đầy mấy giây cậu đã tỉnh lại rồi, mượn ánh trăng mông lung bên ngoài mà liếc nhìn cô. Cô gái nhỏ vẫn nhắm tịt mắt vào như trước, chỉ có cặp chân mày thanh tú là hơi hơi nhíu lại. Cậu nhìn thấy mà buồn cười, sau khi đáp lại "có ngay" theo thói quen thì cặp chân mày của cô mới thoáng ra.
Cậu xốc chăn lên đi xuống giường, bước đến chiếc bàn trà nhỏ gần đó rót một ly nước ấm.
Ban đầu cậu đặt ly nước trên chiếc tủ đầu giường, thấy dáng vẻ cô vẫn còn ngủ say sưa mà không khỏi phì cười. Cậu hơi vén chăn, nhẹ nhàng vươn tay nâng cô từ trên giường ngồi dậy, để lưng cô tựa vào lồng ngực mình rồi mới đưa ly nước cho cô. Hai tay cô cầm ly nước, tuy đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng lại uống ừng ực hết sạch cả ly. Sau khi uống xong cô mới nằm vùi xuống gối ngủ thiếp đi ngay lập tức.
Lục Kinh Tả đặt ly nước về chỗ chiếc tủ đầu giường, trông thấy cô mới một giây đã có thể chìm vào giấc ngủ. Cậu cười khẽ, dùng đôi gò má mình cọ cọ vào cô: "Bạn gái của anh sao lại đáng yêu thế này chứ?"
Danh sách chương