- Đúng vậy, em đến xem Legend.
Hàn Cảnh cười, sau đó liếc mắt nhìn hướng mà Thời Dao định đi:
- Em định quay về trường sao? Thời Dao gật đầu: "Đúng vậy."
- Có muốn ăn tối trước xong rồi mới về trường không?
Hàn Cảnh dừng một chút, còn nói:
- Quanh đây có nhà hàng, là thương hiệu lâu năm, có món cá ăn rất ngon.
Ở trường học, Thời Dao cũng từng thường ăn cơm cùng Hàn Cảnh, cô nghĩ một chút, gật đầu đồng ý:
- Được ạ!
- - -
Từ bãi đậu xe dưới tầng hầm đi ra, vừa mới quẹo ra đường lớn, Lâm Gia Ca ngồi ở ghế sau đã nhìn qua cửa sổ, thấy Thời Dao đang đứng ven đường.
Sao cô ấy lại ở đây?
Còn chưa trả lời được câu hỏi này, anh liền nhíu mày lại.
Bởi vì cô đang nói chuyện với một nam sinh.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, cô cười gật đầu, sau đó lại sóng vai cùng người kia đi về phía trước.
Lâm Gia Ca mở cửa kính xe theo bản năng.
Cửa xe hở ra một khúc, anh mới ý thức được xe còn đang chạy, cho nên lúc này mới vội vã lên tiếng:
- Dừng xe!
- Sao vậy?
Xe dừng hẳn, Lâm Gia Ca cũng không để ý đến câu hỏi của người trong xe, liền trực tiếp nói:
- Các người đi trước đi!
Sau đó anh liền xuống xe, đuổi theo hướng Thời Dao và người kia.
Thời Dao và người kia đi đến một nhà hàng lớn chuyên về các món cá.
Bên trong bày trí rất xa hoa, mỗi một bàn đều có một tường hoa lá xanh biếc che chắn, mặc dùng không cách âm như phòng riêng, nhưng cũng có thể mang đến cho người ta cảm giác rất riêng tư.
Chờ sau khi Thời Dao vào người kia ngồi xuống, Lâm Gia Ca mới chọn một bàn ăn sau lưng Thời Dao, ngồi xuống.
Tai anh rất thính, cho dù hai người họ nói chuyện không lớn nhưng ngồi ở khoảng cách này, anh cũng có thể nghe rõ hai người họ đang nói gì.
Tiệm này lên món rất nhanh.
Lâm Gia Ca mở đũa, vừa mới chuẩn bị gắp một miếng rau, liền nghe thấy người bên kia nói:
- Thời Dao, con cá này có xương khá nhỏ, lúc ăn em cẩn thận một chút.
Lâm Gia Ca tức mình quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy một bức tường hoa lá xanh biếc.
Hàn Cảnh cười, sau đó liếc mắt nhìn hướng mà Thời Dao định đi:
- Em định quay về trường sao? Thời Dao gật đầu: "Đúng vậy."
- Có muốn ăn tối trước xong rồi mới về trường không?
Hàn Cảnh dừng một chút, còn nói:
- Quanh đây có nhà hàng, là thương hiệu lâu năm, có món cá ăn rất ngon.
Ở trường học, Thời Dao cũng từng thường ăn cơm cùng Hàn Cảnh, cô nghĩ một chút, gật đầu đồng ý:
- Được ạ!
- - -
Từ bãi đậu xe dưới tầng hầm đi ra, vừa mới quẹo ra đường lớn, Lâm Gia Ca ngồi ở ghế sau đã nhìn qua cửa sổ, thấy Thời Dao đang đứng ven đường.
Sao cô ấy lại ở đây?
Còn chưa trả lời được câu hỏi này, anh liền nhíu mày lại.
Bởi vì cô đang nói chuyện với một nam sinh.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, cô cười gật đầu, sau đó lại sóng vai cùng người kia đi về phía trước.
Lâm Gia Ca mở cửa kính xe theo bản năng.
Cửa xe hở ra một khúc, anh mới ý thức được xe còn đang chạy, cho nên lúc này mới vội vã lên tiếng:
- Dừng xe!
- Sao vậy?
Xe dừng hẳn, Lâm Gia Ca cũng không để ý đến câu hỏi của người trong xe, liền trực tiếp nói:
- Các người đi trước đi!
Sau đó anh liền xuống xe, đuổi theo hướng Thời Dao và người kia.
Thời Dao và người kia đi đến một nhà hàng lớn chuyên về các món cá.
Bên trong bày trí rất xa hoa, mỗi một bàn đều có một tường hoa lá xanh biếc che chắn, mặc dùng không cách âm như phòng riêng, nhưng cũng có thể mang đến cho người ta cảm giác rất riêng tư.
Chờ sau khi Thời Dao vào người kia ngồi xuống, Lâm Gia Ca mới chọn một bàn ăn sau lưng Thời Dao, ngồi xuống.
Tai anh rất thính, cho dù hai người họ nói chuyện không lớn nhưng ngồi ở khoảng cách này, anh cũng có thể nghe rõ hai người họ đang nói gì.
Tiệm này lên món rất nhanh.
Lâm Gia Ca mở đũa, vừa mới chuẩn bị gắp một miếng rau, liền nghe thấy người bên kia nói:
- Thời Dao, con cá này có xương khá nhỏ, lúc ăn em cẩn thận một chút.
Lâm Gia Ca tức mình quay đầu lại, chỉ có thể nhìn thấy một bức tường hoa lá xanh biếc.
Danh sách chương