Vừa nghe thấy tiếng ồn ào nhốn nháo trong di động của anh, cô đã biết ngay Thường Mặc hiện đang ở chỗ nào. Hạnh Phúc nhịn không được châm biếm: “A, lại ngập trong vàng son ở đâu rồi hả?”

“Làm sao?” Thanh âm của Thường Mặc có chút ngà ngà men say, trầm thấp và nghe qua như đang ẩn chứa ý cười nồng đậm. “Nhớ anh?”

Hạnh Phúc tức giận: “Đúng vậy, nhớ anh đến chết.”

”Vậy thì anh đây đành phải bay đến chỗ em ngay thôi, đợi một lát nữa nhé, anh tìm được cánh xong sẽ ngay lập tức phi tới chỗ em liền.”

Hạnh Phúc biết anh mà đã nói thì còn lâu mới chấm dứt, thế nên nhanh chóng cắt ngang những lời thao thao bất tuyệt của Thường Mặc. “Anh có thể lái xe đến đây một chuyến, đưa em về nhà được không?”

“Thì ra không phải là nhớ anh mà là muốn nhờ anh làm tài xế sao? Em thế nào mà càng lúc càng thê thảm thế nhỉ, nửa đêm canh ba mà vẫn không có người đàn ông nào đưa về nhà thế à?”

Hạnh Phúc lười tiếp tục cùng anh so đo, gọn gàng dứt khoát nói: “Em bị cướp túi, hiện đang ở trước cửa sở cảnh sát XX.”

Thường Mặc giống như tỉnh rượu ngay lập tức, “A” một tiếng, nói: “Em ở yên đấy, đừng đi đâu, anh lập tức tới ngay.”

Đứng từ xa thấy bóng dáng chiếc xe màu bạc của Thường Mặc, Hạnh Phúc cảm thấy rất vui mừng, thời khắc mấu chốt, Thường Mặc vẫn là người đáng để dựa vào nhất.

Thường Mặc xuống xe mở cửa giúp cô, Hạnh Phúc nói: “Anh lại uống rượu rồi lái xe à?”

Thường Mặc nhìn thấy cánh tay của cô, nhất thời ngạc nhiên: “Sao lại biến thành như vậy?”

“Bị đẩy nên ngã, xước tay một chút.” Kỳ thật Hạnh Phúc còn chưa hiểu lúc ấy mình làm sao bị ngã nữa, có thể là vì kẻ kia giật túi quá mạnh nên cô cũng ngã theo. Mọi chuyện phát sinh quá nhanh, quả thực là điện quang hỏa thạch[1], đến bây giờ cô vẫn đang không biết làm sao.

“Đi bệnh viện thôi.”

“Không có việc gì, chỉ là một vết thương nhỏ ấy mà.”

Thường Mặc kiên trì kéo cô đến bệnh viện, bác sĩ nói rằng miệng vết thương không có gì nghiêm trọng, sau đó dặn y tá đưa cô đi vệ sinh vết thương một chút, rồi dùng thêm chút thuốc giảm sốt là được.

“Không cần băng bó, chẳng qua là trầy da một chút thôi, nhưng mà nếu sợ bị quần áo cọ vào thì có thể quấn một ít băng vào cũng không sao.”

Trên đường về, Thường Mặc quở trách cô không ngừng, nói cái gì mà một cô gái độc thân không nên đi lại một mình ở nơi ít người như thế, tự dưng lại chuốc khổ vào thân, cướp túi thì cướp túi, vì sao còn phải để cho mình ngã sấp xuống theo.

Sau đó lại cằn nhằn: “Tại sao không tự mình lái xe đi chứ, nếu tự mình lái xe đi thì làm sao có thể xảy ra chuyện như vậy được?”

Hạnh Phúc cuối cùng cũng tìm được một lý do để cãi lại: “Biển số xe của em hôm nay hết hạn!”

Ai ngờ Thường Mặc nghe thế liền tiếp tục quở trách: “Hết hạn thì hết hạn, em liền thành thực nghe lời như vậy? Cứ thế cất xe ở nhà rồi đi bộ sao? Biển số xe của anh hôm nay cũng hết hạn đó thôi, vì sao không có người nào chặn xe của anh lại?”

Nói tới biển số xe cô mới nhớ đến, hai cái biển số của hai người lúc ấy làm cùng ở một nơi, trừ bỏ một chữ mẫu ở đầu thì những phần phía sau đều giống nhau như đúc. Việc này bị một đống bạn bè xấu xa của Thường Mặc cười không biết bao nhiêu lần, bảo rằng: “Hai người này quả thực quá là buồn nôn, ngay cả biển số xe cũng dùng biển đôi tình nhân nữa kìa!”

Kỳ thật việc này chẳng liên quan gì đến cô và Thường Mặc cả, là người làm biển số xe lúc ấy vì muốn nịnh bợ nên cố ý cầm hai cái y chang như nhau đến thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện