Xe vừa chạy tới nơi, Hạnh Phúc mới chợt nhớ ra: “Nguy rồi, chìa khóa nhà để ở trong ví, em không về nhà được.”
Thường Mặc liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt hoa đào xinh đẹp nheo lại cười cười: “Nếu không anh đưa em về nhà? Ba mẹ em nhìn thấy anh nhất định sẽ rất kinh ngạc!”
“Là kinh sợ thì có!” Hạnh Phúc vừa buồn cười vừa tức giận. “Em biết anh làm ăn cũng khá, mau lên, giang hồ tương trợ, tùy tiện tìm một cái nhà cho em ở tạm một đêm, ngày mai em đi tìm thợ khóa đến đánh chìa mới là được rồi.”
Giang hồ tương trợ, Thường Mặc thật đúng là đủ trượng nghĩa, một lời không nói liền quay đầu xe lại.
Đến trước cửa nhà, Thường Mặc còn cố ý quay đầu nói với cô: “Đừng để ý nhé, căn nhà này anh cũng chỉ thi thoảng mới ở, khả năng là sẽ rất bề bộn.”
Vừa mở cửa ra liền thấy, bên trong không phải có vẻ bề bộn mà là rất rất bề bộn. Trên thảm toàn bã cao su đen xì, bàn trà bày la liệt những chén nước không biết đã pha từ bao giờ, trên sopha cũng chất đầy tạp chí đủ thể loại. Thường Mặc đứng ở một bên mở cửa sổ thông gió, một bên bật máy sưởi: “Đợi lát nữa độ ấm sẽ tăng lên thôi.”
Thường Mặc đi xuống lầu mua đồ dùng vệ sinh cá nhân cho cô, Hạnh Phúc ở nhà dọn dẹp. Đem bã cao su cạo sạch, thu hồi đống tạp chí, sau đó đổ hết nước trà vào toilet, tùy tiện rửa qua loa mấy cái chén rồi cất lên giá trong nhà bếp. Nói là phòng bếp nhưng trong tủ lạnh trừ bỏ một đống nước có thể uống thì cái gì có thể ăn được đều không có.
Hạnh Phúc thật là đói bụng, cơm chiều ăn cùng với đối tác của công ty, cả buổi chỉ chăm chăm nghe đối phương đang nói về cái gì, còn phải ứng phó với một bàn lớn toàn người, đâu đâu cũng cần chu toàn. Giờ đã là rạng sáng gần 2 giờ, cô mới cảm thấy dạ dày kêu réo.
Giờ có chén mỳ ăn liền để lót dạ thì tốt quá…
Ngay tại thời điểm cô đang nghĩ như vậy, Thường Mặc đã trở về, trừ bỏ khăn mặt và bàn chải đánh răng, anh còn mang về cho cô một cặp lồng cháo thơm ngào ngạt. “Khăn mặt kia mua ở tiệm tạp hóa gần đây, không phải là loại em thích dùng, bàn chải đánh răng cũng thế, em chịu khó một chút.” Dừng một lát, anh liền nói tiếp: “Nhìn thấy quán bán cháo nên mang theo cả bát ở đó về, em nếm thử xem sao?’”
“Tùy thôi, em bây giờ co được dãn được cả. Lần trước ở Cam Túc, ngay cả nước tắm còn không có mà em vẫn chịu được.” Cô húp một ngụm cháo, thật sự là thơm quá, hương vị này khiến cho tất cả lục phủ ngũ tạng[2] đều thỏa mãn theo, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều: “Cháo này anh mua ở chỗ nào vậy, thật đúng là ngon ghê!”
Thường Mặc nhìn bộ dáng cô ăn cháo, không khỏi nghi hoặc: “Buổi tối em chưa ăn cơm sao?”
“Ăn, cùng một đám người ăn thì sao lại không kêu là ăn cơm chứ, đúng là chịu tội mà. Trợ lý mới của em hoàn toàn không dùng được, một chút năng lực cũng không có, đến cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không luôn. Ngày mai em nhất định phải làm một trận với bọn họ, gọi người đến bắt nạt em à. Thừa dịp em không ở trong nước liền tùy tiện tìm một kẻ bất tài đi vào…”
Thường Mặc bỗng nhiên kêu tên cô: “Hạnh Phúc.”
Anh vừa gọi tên cô, Hạnh Phúc liền cảm thấy hết sức khẩn trương, không có cách nào hết, đây đều đã thành thói quen mất rồi. Cô ngồi thẳng người, cảnh giác nhìn anh: “Làm sao?”
Thường Mặc nhìn bộ dáng của cô, đành đem mấy lời trách mắng để ở trên miệng nuốt xuống, chỉ nói: “Em nhanh ăn đi, cháo sắp nguội rồi kìa.”
Ăn xong cháo, Thường Mặc đi vào phòng giữ quần áo tìm cho cô một bộ để làm áo ngủ. “Em ngủ trong giường đi, anh ngủ sopha.”
“A!” Hạnh Phúc phi thường phản cảm: “Anh không thể ngủ ở nơi khác được sao?”
“Giờ là lúc nào rồi? Em còn đuổi anh ra ngoài lái xe sao?” Thường Mặc hình như tức giận, cả gương mặt đều lạnh đi. “Nếu em không tin tưởng anh thì có thể đem cửa khóa trái là được rồi mà!”
Hạnh Phúc có chút ngượng ngùng, dù sao mình cũng là kẻ đi chiếm tiện nghi của người ta còn đem anh làm thành kẻ trộm nữa.
Chờ tắm giặt sạch sẽ xong, đi ra ngoài, Hạnh Phúc quả nhiên không biết xấu hổ khóa trái cửa phòng lại, đóng kĩ rồi liền lăn quay ra ngủ.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi, Hạnh Phúc ngủ rất sâu, vừa tỉnh lại liền lập tức nắm lấy đồng hồ trên tủ xem giờ, sau đó hoảng sợ. Cô lập tức nhảy dựng lên đi gọi Thường Mặc. “Thường Mặc, mau đứng lên! Nhanh chút! Lấy xe ra đưa em đi làm, sáng nay em có một cuộc hẹn rất quan trọng, không thể đến muộn được!”
Thường Mặc liếc nhìn cô qua kính chiếu hậu, ánh mắt hoa đào xinh đẹp nheo lại cười cười: “Nếu không anh đưa em về nhà? Ba mẹ em nhìn thấy anh nhất định sẽ rất kinh ngạc!”
“Là kinh sợ thì có!” Hạnh Phúc vừa buồn cười vừa tức giận. “Em biết anh làm ăn cũng khá, mau lên, giang hồ tương trợ, tùy tiện tìm một cái nhà cho em ở tạm một đêm, ngày mai em đi tìm thợ khóa đến đánh chìa mới là được rồi.”
Giang hồ tương trợ, Thường Mặc thật đúng là đủ trượng nghĩa, một lời không nói liền quay đầu xe lại.
Đến trước cửa nhà, Thường Mặc còn cố ý quay đầu nói với cô: “Đừng để ý nhé, căn nhà này anh cũng chỉ thi thoảng mới ở, khả năng là sẽ rất bề bộn.”
Vừa mở cửa ra liền thấy, bên trong không phải có vẻ bề bộn mà là rất rất bề bộn. Trên thảm toàn bã cao su đen xì, bàn trà bày la liệt những chén nước không biết đã pha từ bao giờ, trên sopha cũng chất đầy tạp chí đủ thể loại. Thường Mặc đứng ở một bên mở cửa sổ thông gió, một bên bật máy sưởi: “Đợi lát nữa độ ấm sẽ tăng lên thôi.”
Thường Mặc đi xuống lầu mua đồ dùng vệ sinh cá nhân cho cô, Hạnh Phúc ở nhà dọn dẹp. Đem bã cao su cạo sạch, thu hồi đống tạp chí, sau đó đổ hết nước trà vào toilet, tùy tiện rửa qua loa mấy cái chén rồi cất lên giá trong nhà bếp. Nói là phòng bếp nhưng trong tủ lạnh trừ bỏ một đống nước có thể uống thì cái gì có thể ăn được đều không có.
Hạnh Phúc thật là đói bụng, cơm chiều ăn cùng với đối tác của công ty, cả buổi chỉ chăm chăm nghe đối phương đang nói về cái gì, còn phải ứng phó với một bàn lớn toàn người, đâu đâu cũng cần chu toàn. Giờ đã là rạng sáng gần 2 giờ, cô mới cảm thấy dạ dày kêu réo.
Giờ có chén mỳ ăn liền để lót dạ thì tốt quá…
Ngay tại thời điểm cô đang nghĩ như vậy, Thường Mặc đã trở về, trừ bỏ khăn mặt và bàn chải đánh răng, anh còn mang về cho cô một cặp lồng cháo thơm ngào ngạt. “Khăn mặt kia mua ở tiệm tạp hóa gần đây, không phải là loại em thích dùng, bàn chải đánh răng cũng thế, em chịu khó một chút.” Dừng một lát, anh liền nói tiếp: “Nhìn thấy quán bán cháo nên mang theo cả bát ở đó về, em nếm thử xem sao?’”
“Tùy thôi, em bây giờ co được dãn được cả. Lần trước ở Cam Túc, ngay cả nước tắm còn không có mà em vẫn chịu được.” Cô húp một ngụm cháo, thật sự là thơm quá, hương vị này khiến cho tất cả lục phủ ngũ tạng[2] đều thỏa mãn theo, tâm tình không khỏi tốt lên rất nhiều: “Cháo này anh mua ở chỗ nào vậy, thật đúng là ngon ghê!”
Thường Mặc nhìn bộ dáng cô ăn cháo, không khỏi nghi hoặc: “Buổi tối em chưa ăn cơm sao?”
“Ăn, cùng một đám người ăn thì sao lại không kêu là ăn cơm chứ, đúng là chịu tội mà. Trợ lý mới của em hoàn toàn không dùng được, một chút năng lực cũng không có, đến cả sự tôn trọng tối thiểu cũng không luôn. Ngày mai em nhất định phải làm một trận với bọn họ, gọi người đến bắt nạt em à. Thừa dịp em không ở trong nước liền tùy tiện tìm một kẻ bất tài đi vào…”
Thường Mặc bỗng nhiên kêu tên cô: “Hạnh Phúc.”
Anh vừa gọi tên cô, Hạnh Phúc liền cảm thấy hết sức khẩn trương, không có cách nào hết, đây đều đã thành thói quen mất rồi. Cô ngồi thẳng người, cảnh giác nhìn anh: “Làm sao?”
Thường Mặc nhìn bộ dáng của cô, đành đem mấy lời trách mắng để ở trên miệng nuốt xuống, chỉ nói: “Em nhanh ăn đi, cháo sắp nguội rồi kìa.”
Ăn xong cháo, Thường Mặc đi vào phòng giữ quần áo tìm cho cô một bộ để làm áo ngủ. “Em ngủ trong giường đi, anh ngủ sopha.”
“A!” Hạnh Phúc phi thường phản cảm: “Anh không thể ngủ ở nơi khác được sao?”
“Giờ là lúc nào rồi? Em còn đuổi anh ra ngoài lái xe sao?” Thường Mặc hình như tức giận, cả gương mặt đều lạnh đi. “Nếu em không tin tưởng anh thì có thể đem cửa khóa trái là được rồi mà!”
Hạnh Phúc có chút ngượng ngùng, dù sao mình cũng là kẻ đi chiếm tiện nghi của người ta còn đem anh làm thành kẻ trộm nữa.
Chờ tắm giặt sạch sẽ xong, đi ra ngoài, Hạnh Phúc quả nhiên không biết xấu hổ khóa trái cửa phòng lại, đóng kĩ rồi liền lăn quay ra ngủ.
Có lẽ là vì quá mệt mỏi, Hạnh Phúc ngủ rất sâu, vừa tỉnh lại liền lập tức nắm lấy đồng hồ trên tủ xem giờ, sau đó hoảng sợ. Cô lập tức nhảy dựng lên đi gọi Thường Mặc. “Thường Mặc, mau đứng lên! Nhanh chút! Lấy xe ra đưa em đi làm, sáng nay em có một cuộc hẹn rất quan trọng, không thể đến muộn được!”
Danh sách chương