Tp.HCM, 05/12/19
Editor: Xiao He
Úy Minh Hải đang nấu chè trôi nước trong phòng bếp, muốn đi ra nhìn con gái đang ngồi ngoài phòng ăn một chút.
Trước đây phòng bếp được thiết kế theo phong cách biệt lập, tách biệt với phòng ăn, bây giờ ông đang nghĩ có nên thiết kế lại thành bếp mở không.
"Đào Đào."
Không gian vô cùng vắng lặng, tiếng gọi của ông vang lên, Thời Quang cũng nghe, nhưng không đáp lại, cô đang thảo luận với Thời Yến Lãng ngày mai nên bố trí văn phòng như thế nào.
Cô sẽ làm việc chung với Thời Yến Lãng, thuê một tầng để làm việc, cô dùng một phần ba, hai phần ba còn lại thuộc về team của Thời Yến Lãng.
Thời Yến Lãng tìm một công ty nội thất thiết kế đơn giản một chút, vẫn dùng chung cửa ra vào, nhưng bên trong sẽ tách riêng ra thành hai công ty, công ty nào cũng có cửa ra vào riêng.
Bên tay trái sẽ là công ty thời trang TIME, bên tay phải là công ty công nghệ của hắn và Phó Hàn.
Hắn cũng thiết kế logo riêng cho công ty của mình, nhìn qua sẽ để lại ấn tượng cho khách hàng hơn.
Thời Yến Lãng: [Ngày mai đi dạo chợ hoa không? Mua chút hoa cỏ khoác lên cho văn phòng thêm sống động một chút.]
Thời Quang: [Anh học ngữ văn có giỏi không vậy? Gọi là trang trí! Mấy giờ thì đi? Sáng mai không được rồi, em phải tiễn ba ra nhà ga.]
Thời Yến Lãng: [Vậy buổi chiều đi, trưa mai anh sẽ qua nhà bà nội ăn cơm.]
Hắn lại nhớ tới một chuyện, liền gọi điện qua, "Đúng rồi, anh muốn in lại danh thiếp, tiện in cho em hai hộp nhé? Dù sao sau này cũng cần đến"
Thời Quang: "Được ạ." Nhưng nghĩ đến chức vụ của bản thân, "Vậy em nên đề chức gì? Nhà thiết kế?"
Thời Yến Lãng: "Tổng giám đốc."
Thời Quang: "..."
Hình như hơi quá, trước mắt trong công ty chỉ có một mình cô, còn làm tổng giám đốc...
"Thôi quên đi, em thấy không ổn."
Thời Yến Lãng cười, "Nếu không anh giới thiệu cho em một chức danh khác lợi hại hơn nhé?"
Thời Quang không nghĩ nhiều, nghiêm túc hỏi: "Chức gì?"
Thời Yến Lãng: "Không cần thiết kế danh thiếp cầu kỳ là gì, đơn giản nhưng viết trên đó: Con gái của Úy Minh Hải, đằng sau lại gắn thêm cách thức liên lạc là được rồi."
Thời Quang: "...Được rồi đấy!"
Thời Yến Lãng vẫn đang đợi chơi game, không có thời gian tám chuyện với cô, để cho cô chút thời gian suy nghĩ.
Thời Quang nghĩ đi nghĩ lại, "Để tên em với cách thức liên lạc thôi thì lại quá đơn điệu, vậy thêm chức nhà thiết kế, những thông tin khác không cần đâu, quá dư thừa."
Thời Yến Lãng: "Phong cách gì? Dân kinh doanh? hay Nhà giàu?"
Thời Quang: "Đơn giản là được."
Thời Yến Lãng hiểu rồi,đang nói đến chuyện danh thiếp, lại hỏi cô kế hoạch truyền thông thế nào rồi.
Thời Quang xoa xoa mi tâm, "Nhiều việc lặt vặt như vậy?"
Thời Yến Lãng: "Chứ em nghĩ sao? Đâu phải em chỉ ngồi thiết kế trong văn phòng là được. Sau này còn rất nhiều chuyện phát sinh nữa, bây giờ em cũng không có kinh nghiệm gì, muốn tiết kiệm ngân sách, phải tự mình làm nhiều việc, thuế vụ này, ngân hàng này, em đều phải tự đi làm lấy."
Thời Quang: "Em biết rồi."
Đối với cô mà nói, không chỉ những việc vặt này thôi đâu, chuyện quan trọng nữa là cô phải hoàn thành bản vẽ thiết kế trang phục hiệu quả và có tính ứng dụng, cầm những bản thiết kế này đi tìm nhà máy gia công ở phía nam, còn phải tìm kiếm những phụ kiện, vải vóc, đồng thời phải suy nghĩ đến việc phát triển hệ thống phân phối.
Thời Yến Lãng có điện thoại gọi tới, "Cúp đây."
Thời Quang để điện thoại di động xuống, nghĩ đến những người trước đây đã từng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, không có gì là dễ dàng, vô cùng lợi hại, giống như Úy Minh Hải vậy.
Cô không có tâm trạng ăn trái cây, nghĩ đến những chuyện vụn vặt liên quan đến công ty.
Úy Minh Hải vẫn bận rộn trong nhà bếp, chè trôi nước sắp sôi, ông tìm chén và dĩa ra.
Thư ký Trần gọi điện tới cho ông, "Úy tổng, có đang bận không?"
Ông không biết hôm nay Úy Minh Hải bận chuyện gì, ông ấy cũng không nói với ông, sau ba giờ liền rời khỏi công ty.
"Ông nói đi." Úy Minh Hải mở lời, tay đặt trên nắp nồi, ông tắt bếp, bắt đầu múc chè trôi nước.
Thư ký Trần nói: Tổng giám đốc công ty con thuộc trực thuộc GK mới gọi điện tới báo cáo, dự án phát triển app vốn giao cho Thời Yến lãng làm, vốn dĩ ngày mai sẽ hẹn Thời Yến Lãng tới công ty để nói chuyện, cuối cùng Thời Yến Lãng lại không chút do dự mà từ chối, nói không nhận dự án này nữa.
Tổng giám đốc trợn tròn mắt, đứa nhóc này thật phách lối, quá ngông cuồng rồi.
Một cơ hội tốt như vậy, người khác cầu mà không được, vậy mà Thời Yến Lãng lại nói không làm.
Thư ký Trần cười, "Đứa nhỏ này, rất có khí chất đấy."
Úy Minh Hải: "Ừ, đúng là đang tỏ rõ lập trường của bản thân, ủng hộ Đào Đào, đối nghịch với tôi."
Thư ký Trần xin chỉ thị: "Vậy làm sao bây giờ? Giao cho nhóm khác làm sao?" Dự án này không thể trì hoãn.
Úy Minh Hải: "Ngày mai tự tôi sẽ liên lạc với Thời Yến Lãng."
Thư ký Trần: "?"
Úy Minh Hải không nhịn được mà chia sẻ tâm trạng lúc này của mình, "Tôi với Đào Đào đã làm hoà, con bé chịu về nhà rồi, tôi đang nấu chè trôi nước cho con bé."
Thư ký Trần cười, nụ cười của ông ánh lên vẻ vui mừng của người bạn đối với niềm vui của Úy Minh Hải, "Vậy tốt rồi, quá tốt rồi." Trong lòng ông vô cùng chắc chắn, dự án kia Thời Yến Lãng chắc chắn sẽ nhận thôi.
Cúp điện thoại, Úy Minh Hải bưng chè trôi nước mang sang phòng ăn.
Thời Quang còn đang thất thần, trong đầu đều suy nghĩ đến chuyện liên quan đến thành lập công ty.
"Đào Đào, ăn cơm."
Thời Quang hoàn hồn, những viên chè trôi nước này với sợi mì cô cắt không khác nhau là mấy, giá trị nhan sắc vô cùng thấp.
Cô lấy một viên lên, thổi thổi.
Úy Minh Hải: "Chậm một chút, đừng để bị bỏng." Bây giờ ông hận không thể đút cho cô ăn được.
Cả một bữa ăn, ông chỉ nhìn Thời Quang ăn, còn bản thân thì không có tâm tư mà ăn.
"Ăn ngon không?"
Thời Quang gật đầu, thơm thơm ngọt vừa không quá ngán, vừa vào miệng liền tan ra.
Úy Minh Hải cẩn thận thương lượng với cô: "Ngày mai con có bận không, tới công ty với ba đi, nói kế hoạch lập nghiệp của con cho thư ký Trần nghe một chút."
Thời Quang: "Ngày mai không được rồi, con phải đi mua một vài vật dụng trong văn phòng với Thời Yến Lãng, đã hẹn trước với anh ấy rồi."
Cô suy nghĩ một chút, "Ngày kia đi."
Ngày nào đi cũng được, chỉ cần qua đó là được, Úy Minh Hải liền cảm thấy thỏa mãn rồi.
Ông nói đợi ngày mai xong việc rồi sẽ qua phòng làm việc cô xem thử một chút.
Thời Quang không cho ông đi, bây giờ chưa có gì trong đó cả, chờ sau khi khai giảng, cô thành lập được một nhóm riêng của mình rồi thì sẽ để ông qua.
Úy Minh Hải: "Đến lúc đó ba sẽ làm hậu phương cho con, lo cơm nước, chăm sóc sức khỏe con thật tốt, khoảng thời gian ba lập nghiệp, không đủ thời gian để làm tất cả mọi việc, lúc ấy một ngày có thể ngủ được ba đến bốn tiếng là ba cũng cảm thấy thỏa mãn rồi."
Ông bưng chén nước tới bên miệng Thời Quang, "Uống một ngụm nào."
Thời Quang không uống, lại nhìn ông chằm chằm.
Úy Minh Hải mở to mắt nhìn cô, không biết mình lại chọc giận cô chỗ nào rồi.
Ông tự kiểm điểm bản thân mình, từ lúc trở về đến giờ, ông cảm thấy mình vẫn chưa nói sai chỗ nào, cũng không nói chuyện qua loa với cô bao giờ, lại chưa thiên vị ai quá nhiều.
"Sao vậy?"
Thời Quang mấp máy môi: "Mấy năm ba có mệt mỏi hay không?"
Trái tim Úy Minh Hải bỗng nhiên cảm thấy ấm nóng hẳn: "Không mệt."
Ông không cho Thời Quang ăn thêm chè trôi nước nữa, sợ cô ăn quá no, sau khi cô ăn hai miếng, ông liền kéo chén chè lại về chỗ mình, đưa một li nước chanh để cô uống tiêu thực.
"Ba có bỏ thêm mật ong trong này, không chua đâu, con nếm thử đi."
Thời Quang không thích chua, nhưng vì trắng đẹp, cô vẫn híp mắt uống được nửa li.
Hôm nay Úy Minh Hải không muốn làm Thời Quang khó xử bằng cách ở lại chơi với ông nữa, sau khi ăn chè xong liền đề nghị đưa cô trở lại Thời gia.
Nhưng không phải là không có điều kiện, ông nói: "Ba đưa con về có được không?"
Đi bộ từ đây đến nhà bà nội mất hơn một tiếng.
Hôm nay cô đi dạo cùng Thời Nhất Thịnh gần cả một ngày rồi, chân đều mệt mỏi rã rời, không muốn cất thêm bước nào nữa.
Ánh mắt Úy Minh Hải tràn đầy hi vọng nhìn cô, Thời Quang hiểu rõ, ông cũng không phải là muốn tản bộ, chỉ là muốn dành thêm một chút thời gian với cô mà thôi.
Cô gật đầu, đồng ý với ông.
Úy Minh Hải phân phó cho tài xế đến trước cổng khu nhà Thời Quang đón ông, ông nắm tay Thời Quang từ từ chậm rãi đi trên đường, cảnh đêm vô cùng tĩnh lặng, đèn đường rất ấm, chiếu lên hình bóng hai người tạo nên khung cảnh vô cùng ấm áp.
Ông sợ tay Thời Quang sẽ bị lạnh, nắm chặt lấy tay cô nhét vào trong túi áo khoác ông.
Thỉnh thoảng Thời Quang sẽ nhìn qua Úy Minh Hải, phát hiện ra ông đang thất thần.
"Ba."
"Sao con?"
"Trước đây ba và mẹ cũng sẽ đi bộ như vậy sao?"
"Ừm."
Nhưng chỉ là đi dạo trong sân trường, hai người vừa đi vừa thảo luận đề tài, lúc rảnh rỗi, bà ấy sẽ thả lỏng trí não tưởng tượng nghĩ về một tương lai xa vời, nghĩ đến sau này sẽ xây dựng một ngôi nhà như thế nào với ông.
Khi đó bà có nói: Úy Minh Hải, cả đời này anh chỉ có thể có mình em thôi, không cho phép yêu những người con gái khác nữa, có biết không!
Bà ấy còn nói: Sau này em sẽ sinh cho anh một bé gái, nếu anh dám đối xử không tốt với em, em với con sẽ dạy dỗ lại anh.
Úy Minh Hải không nhớ những chuyện xưa nữa, "Có mệt hay không?"
Thời Quang: "Vẫn ổn."
Úy Minh Hải nhìn chằm chằm mặt cô, ông nhìn ra được cô có chút mệt mỏi, ông cố gắng phân tán sự chú ý của cô, "Vừa đi vừa chơi một trò chơi với ba sẽ nhanh tới nhà thôi."
"Chơi gì vậy ba?"
"Bao búa kéo."
"..."
Úy Minh Hải đề xuất ra luật chơi, "Người thua sẽ đồng ý một điều kiện của người thắng." Ông đối diện với cô, "Có dám chơi với ba không?"
Thời Quang nghe ông nói như vậy, một chút hứng thú cũng không còn, cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Mắt cô chớp chớp nhìn ông, "Ba có ý gì vậy? Có phải đang hối hận điều kiện đã đồng ý với con ban nãy rồi không? Nếu vậy thì ba cứ nói thẳng, con sẽ không làm khó ba nữa."
Úy Minh Hải: "Không liên quan đến sự nghiệp của con."
Thời Quang nghi ngờ nhìn ông, "Nếu ba gạt con thì tối nay ba sẽ mất đi "áo bông nhỏ" của ba đó, cho dù cái áo bông đó có lòng dạ hiểm độc cỡ nào."
Úy Minh Hải cam đoan: "Sẽ không đâu."
Thời Quang liền đồng ý chơi với ông, cô hô ba hai một.
Úy Minh Hải ra cái kéo, Thời Quang ra sau ông, thấy ông ra kéo, cô mới ra búa, dùng sức đập ngón tay ông, "Ba thua rồi, con sẽ nói điều kiện của con, sau này Thời Cảnh Nham có khó chịu với ba, ba cũng không được thể hiện sự bất mãn ra ngoài, ba nhớ không?"
Úy Minh Hải: "..."
Thời Quang: "Ba hai một, ván thứ hai."
Úy Minh Hải cũng không ra, lẳng lặng nhìn cô.
Thời Quang, dùng bả vai cọ ông, "Nhanh lên nha, ba còn như vậy con sẽ tuyên bố ba phạm luật đó."
Náo nhiệt một hôi, Úy Minh Hải thương lượng với cô, "Chúng ta không chơi ăn gian nữa, nghiêm túc nhé, có được không con?"
Thời Quang đồng ý, bắt đầu cạnh tranh.
Lượt thứ nhất, Thời Quang thua.
Úy Minh Hải nói ra điều kiện: "Sau này không được phép kéo đen WeChat của ba."
Lượt thứ hai, Thời Quang thua.
Úy Minh Hải: "Mỗi ngày ít nhất phải gọi điện cho ba ít nhất là nửa tiếng."
Lượt thứ ba, Thời Quang thua.
Úy Minh Hải: "Mỗi tuần phải đi dạo với ba một lần."
Lượt thứ tư, Thời Quang vẫn thua như cũ.
Cô tức hổn hển, dùng sức đánh bàn tay Úy Minh Hải mấy lần, "Con không chơi nữa, không hay ho gì cả."
Úy Minh Hải cười, nói tiếp điều kiện của mình: "Sau này cho dù có bận rộn cỡ nào, nhất định phải ra ngoài vận động thể thao tầm nửa tiếng, không có sức khỏe, con sẽ không có cái gì cả."
Mặc dù ngoài miệng nói không chơi nữa, Thời Quang vẫn muốn thắng Úy Minh Hải một lần, liền chơi thêm một lượt nữa, lúc này cô thắng, khóe miệng cô nở một nụ cười đắc ý, nhưng vẫn chưa nghĩ ra điều kiện gì, "Con sẽ giữ lại điều kiện này, khi nào cần con sẽ nói với ba."
Úy Minh Hải cũng không để tâm, nếu cô không nói hôm nay thì ông vẫn sẽ đồng ý với cô.
Chơi liên tục mười năm phút, Úy Minh Hải chỉ thắng một lần, những lần còn lại đều là Thời Quang thắng, tổng cộng cô có 202 điều kiện.
Thời Quang cảm thấy Úy Minh Hải cố ý để cô thắng, nhưng như vậy không có khả năng xảy ra, "Sao ba biết con sẽ ra cái gì?"
Úy Minh Hải không nói ra sự thật, "Không biết, trùng hợp thua thôi."
Trò chơi này nhìn thì có vẻ ngẫu nhiên, muốn ra cái gì cũng đều chợt lóe trong suy nghĩ, thật ra cũng không phải là không có kỹ xảo để chơi, trò chơi này cũng giống với tư duy tâm lý theo quán tính.
Nhưng cái này quá phức tạp, ông không muốn nói ra.
Trước kia mẹ Đào Đào rất thích chơi, vì muốn bà ấy vui vẻ, ông liền suy nghĩ cách làm sao để luôn thua bà ấy, nghiên cứu một khoảng thời gian rất dài.
Di động Thời Quang vang lên, là Thời Cảnh Nham gọi tới, "Vẫn chưa về sao?" Bây giờ đã gần sáng rồi, chè trôi nước làm bằng sắt à? Ăn đến tận bây giờ vẫn chưa xong?
Thời Quang: "Sắp về tới rồi." Cô nhìn xung quanh một chút, "Còn tầm mười phút nữa em tới."
Thời Cảnh Nham: "Ừ."
Anh vừa muốn để điện thoại xuống, lại có tin nhắn gửi tới, là Hàn Bái: [Mình nói với Tần Thư rồi, cuối tháng này cô ấy kết thúc hạng mục sẽ liên hệ với Thời Quang.]
Vốn dĩ ngày mai Tần Thư có thể nói chuyện với Thời Quang rồi, nhưng anh không muốn như vậy.
Vẫn còn trong thời kỳ cho con bú, chất lượng giấc ngủ của cô ấy vốn không tốt, trong tay còn thêm một cái hạng mục, ban ngày không rảnh rỗi, lại phải lo lắng chuyện công việc, thân thể nào chịu đựng nổi.
Thời Cảnh Nham: [Ừ, không vội.]
Đã cuối tuần, từ giờ đến cuối tháng cũng chỉ còn hơn mười ngày.
Anh để di động trên bàn, tắt màn hình máy tính đi xuống đón cô.
Những người khác trong nhà sớm đã đi nghỉ rồi, chỉ còn mình anh vẫn kiên trì chờ cô trở về.
Thời Cảnh Nham đứng trước cổng khu nhà ở một lát, trong tầm mắt liền xuất hiện hình ảnh của hai cha con, Thời Quang như một đứa trẻ dính sát người vào Úy Minh Hải.
Rốt cuộc cũng là cha con, cho dù có xích mích và khó chịu đến máy, thì chỉ cần một ánh mắt, một động tác, liền tiêu tan mọi hiềm khích, trở lại như ban đầu.
Cô vẫn chưa nhìn thấy anh, Thời Cảnh Nham liền lên tiếng gọi cô, "Đào Đào."
Thời Quang vô cùng tập trung nghiêng mặt qua nói chuyện với Úy Minh Hải, không chú ý phía trước, nghe được tiếng người gọi mình, cô mới quay đầu lại nhìn, vẫy tay với anh.
Đi đến trước mặt anh, Thời Cảnh Nham gật đầu chào Úy Minh Hải một tiếng, không nói gì.
Anh vẫn còn bất mãn với Úy Minh Hải, tất cả đều thể hiện trên mặt anh.
Cả một kỳ nghỉ tết này, Đào Đào đều vô cùng khó chịu, anh lại bất lực.
Thời Quang hỏi anh: "Anh chờ có lâu không?"
Thời Cảnh Nham: "Anh vừa tới thôi."
Thời Quang quay qua chào tạm biệt với Úy Minh Hải, nào biết vừa quay một nửa đã bị Thời Cảnh Nham cầm gáy xoay lại, sau đó dùng bàn tay ngăn một bên mặt cô lại, không cho cô nhìn Úy Minh Hải, "Về nhà thôi."
Thời Quang: "..."
Úy Minh Hải im lặng, hai tay ông bỏ vào túi quần, đưa mắt nhìn hai người bọn họ tiến vào cổng, cho tới khi không thấy nữa.
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục xem chương sau đi ~
Editor: Xiao He
Úy Minh Hải đang nấu chè trôi nước trong phòng bếp, muốn đi ra nhìn con gái đang ngồi ngoài phòng ăn một chút.
Trước đây phòng bếp được thiết kế theo phong cách biệt lập, tách biệt với phòng ăn, bây giờ ông đang nghĩ có nên thiết kế lại thành bếp mở không.
"Đào Đào."
Không gian vô cùng vắng lặng, tiếng gọi của ông vang lên, Thời Quang cũng nghe, nhưng không đáp lại, cô đang thảo luận với Thời Yến Lãng ngày mai nên bố trí văn phòng như thế nào.
Cô sẽ làm việc chung với Thời Yến Lãng, thuê một tầng để làm việc, cô dùng một phần ba, hai phần ba còn lại thuộc về team của Thời Yến Lãng.
Thời Yến Lãng tìm một công ty nội thất thiết kế đơn giản một chút, vẫn dùng chung cửa ra vào, nhưng bên trong sẽ tách riêng ra thành hai công ty, công ty nào cũng có cửa ra vào riêng.
Bên tay trái sẽ là công ty thời trang TIME, bên tay phải là công ty công nghệ của hắn và Phó Hàn.
Hắn cũng thiết kế logo riêng cho công ty của mình, nhìn qua sẽ để lại ấn tượng cho khách hàng hơn.
Thời Yến Lãng: [Ngày mai đi dạo chợ hoa không? Mua chút hoa cỏ khoác lên cho văn phòng thêm sống động một chút.]
Thời Quang: [Anh học ngữ văn có giỏi không vậy? Gọi là trang trí! Mấy giờ thì đi? Sáng mai không được rồi, em phải tiễn ba ra nhà ga.]
Thời Yến Lãng: [Vậy buổi chiều đi, trưa mai anh sẽ qua nhà bà nội ăn cơm.]
Hắn lại nhớ tới một chuyện, liền gọi điện qua, "Đúng rồi, anh muốn in lại danh thiếp, tiện in cho em hai hộp nhé? Dù sao sau này cũng cần đến"
Thời Quang: "Được ạ." Nhưng nghĩ đến chức vụ của bản thân, "Vậy em nên đề chức gì? Nhà thiết kế?"
Thời Yến Lãng: "Tổng giám đốc."
Thời Quang: "..."
Hình như hơi quá, trước mắt trong công ty chỉ có một mình cô, còn làm tổng giám đốc...
"Thôi quên đi, em thấy không ổn."
Thời Yến Lãng cười, "Nếu không anh giới thiệu cho em một chức danh khác lợi hại hơn nhé?"
Thời Quang không nghĩ nhiều, nghiêm túc hỏi: "Chức gì?"
Thời Yến Lãng: "Không cần thiết kế danh thiếp cầu kỳ là gì, đơn giản nhưng viết trên đó: Con gái của Úy Minh Hải, đằng sau lại gắn thêm cách thức liên lạc là được rồi."
Thời Quang: "...Được rồi đấy!"
Thời Yến Lãng vẫn đang đợi chơi game, không có thời gian tám chuyện với cô, để cho cô chút thời gian suy nghĩ.
Thời Quang nghĩ đi nghĩ lại, "Để tên em với cách thức liên lạc thôi thì lại quá đơn điệu, vậy thêm chức nhà thiết kế, những thông tin khác không cần đâu, quá dư thừa."
Thời Yến Lãng: "Phong cách gì? Dân kinh doanh? hay Nhà giàu?"
Thời Quang: "Đơn giản là được."
Thời Yến Lãng hiểu rồi,đang nói đến chuyện danh thiếp, lại hỏi cô kế hoạch truyền thông thế nào rồi.
Thời Quang xoa xoa mi tâm, "Nhiều việc lặt vặt như vậy?"
Thời Yến Lãng: "Chứ em nghĩ sao? Đâu phải em chỉ ngồi thiết kế trong văn phòng là được. Sau này còn rất nhiều chuyện phát sinh nữa, bây giờ em cũng không có kinh nghiệm gì, muốn tiết kiệm ngân sách, phải tự mình làm nhiều việc, thuế vụ này, ngân hàng này, em đều phải tự đi làm lấy."
Thời Quang: "Em biết rồi."
Đối với cô mà nói, không chỉ những việc vặt này thôi đâu, chuyện quan trọng nữa là cô phải hoàn thành bản vẽ thiết kế trang phục hiệu quả và có tính ứng dụng, cầm những bản thiết kế này đi tìm nhà máy gia công ở phía nam, còn phải tìm kiếm những phụ kiện, vải vóc, đồng thời phải suy nghĩ đến việc phát triển hệ thống phân phối.
Thời Yến Lãng có điện thoại gọi tới, "Cúp đây."
Thời Quang để điện thoại di động xuống, nghĩ đến những người trước đây đã từng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, không có gì là dễ dàng, vô cùng lợi hại, giống như Úy Minh Hải vậy.
Cô không có tâm trạng ăn trái cây, nghĩ đến những chuyện vụn vặt liên quan đến công ty.
Úy Minh Hải vẫn bận rộn trong nhà bếp, chè trôi nước sắp sôi, ông tìm chén và dĩa ra.
Thư ký Trần gọi điện tới cho ông, "Úy tổng, có đang bận không?"
Ông không biết hôm nay Úy Minh Hải bận chuyện gì, ông ấy cũng không nói với ông, sau ba giờ liền rời khỏi công ty.
"Ông nói đi." Úy Minh Hải mở lời, tay đặt trên nắp nồi, ông tắt bếp, bắt đầu múc chè trôi nước.
Thư ký Trần nói: Tổng giám đốc công ty con thuộc trực thuộc GK mới gọi điện tới báo cáo, dự án phát triển app vốn giao cho Thời Yến lãng làm, vốn dĩ ngày mai sẽ hẹn Thời Yến Lãng tới công ty để nói chuyện, cuối cùng Thời Yến Lãng lại không chút do dự mà từ chối, nói không nhận dự án này nữa.
Tổng giám đốc trợn tròn mắt, đứa nhóc này thật phách lối, quá ngông cuồng rồi.
Một cơ hội tốt như vậy, người khác cầu mà không được, vậy mà Thời Yến Lãng lại nói không làm.
Thư ký Trần cười, "Đứa nhỏ này, rất có khí chất đấy."
Úy Minh Hải: "Ừ, đúng là đang tỏ rõ lập trường của bản thân, ủng hộ Đào Đào, đối nghịch với tôi."
Thư ký Trần xin chỉ thị: "Vậy làm sao bây giờ? Giao cho nhóm khác làm sao?" Dự án này không thể trì hoãn.
Úy Minh Hải: "Ngày mai tự tôi sẽ liên lạc với Thời Yến Lãng."
Thư ký Trần: "?"
Úy Minh Hải không nhịn được mà chia sẻ tâm trạng lúc này của mình, "Tôi với Đào Đào đã làm hoà, con bé chịu về nhà rồi, tôi đang nấu chè trôi nước cho con bé."
Thư ký Trần cười, nụ cười của ông ánh lên vẻ vui mừng của người bạn đối với niềm vui của Úy Minh Hải, "Vậy tốt rồi, quá tốt rồi." Trong lòng ông vô cùng chắc chắn, dự án kia Thời Yến Lãng chắc chắn sẽ nhận thôi.
Cúp điện thoại, Úy Minh Hải bưng chè trôi nước mang sang phòng ăn.
Thời Quang còn đang thất thần, trong đầu đều suy nghĩ đến chuyện liên quan đến thành lập công ty.
"Đào Đào, ăn cơm."
Thời Quang hoàn hồn, những viên chè trôi nước này với sợi mì cô cắt không khác nhau là mấy, giá trị nhan sắc vô cùng thấp.
Cô lấy một viên lên, thổi thổi.
Úy Minh Hải: "Chậm một chút, đừng để bị bỏng." Bây giờ ông hận không thể đút cho cô ăn được.
Cả một bữa ăn, ông chỉ nhìn Thời Quang ăn, còn bản thân thì không có tâm tư mà ăn.
"Ăn ngon không?"
Thời Quang gật đầu, thơm thơm ngọt vừa không quá ngán, vừa vào miệng liền tan ra.
Úy Minh Hải cẩn thận thương lượng với cô: "Ngày mai con có bận không, tới công ty với ba đi, nói kế hoạch lập nghiệp của con cho thư ký Trần nghe một chút."
Thời Quang: "Ngày mai không được rồi, con phải đi mua một vài vật dụng trong văn phòng với Thời Yến Lãng, đã hẹn trước với anh ấy rồi."
Cô suy nghĩ một chút, "Ngày kia đi."
Ngày nào đi cũng được, chỉ cần qua đó là được, Úy Minh Hải liền cảm thấy thỏa mãn rồi.
Ông nói đợi ngày mai xong việc rồi sẽ qua phòng làm việc cô xem thử một chút.
Thời Quang không cho ông đi, bây giờ chưa có gì trong đó cả, chờ sau khi khai giảng, cô thành lập được một nhóm riêng của mình rồi thì sẽ để ông qua.
Úy Minh Hải: "Đến lúc đó ba sẽ làm hậu phương cho con, lo cơm nước, chăm sóc sức khỏe con thật tốt, khoảng thời gian ba lập nghiệp, không đủ thời gian để làm tất cả mọi việc, lúc ấy một ngày có thể ngủ được ba đến bốn tiếng là ba cũng cảm thấy thỏa mãn rồi."
Ông bưng chén nước tới bên miệng Thời Quang, "Uống một ngụm nào."
Thời Quang không uống, lại nhìn ông chằm chằm.
Úy Minh Hải mở to mắt nhìn cô, không biết mình lại chọc giận cô chỗ nào rồi.
Ông tự kiểm điểm bản thân mình, từ lúc trở về đến giờ, ông cảm thấy mình vẫn chưa nói sai chỗ nào, cũng không nói chuyện qua loa với cô bao giờ, lại chưa thiên vị ai quá nhiều.
"Sao vậy?"
Thời Quang mấp máy môi: "Mấy năm ba có mệt mỏi hay không?"
Trái tim Úy Minh Hải bỗng nhiên cảm thấy ấm nóng hẳn: "Không mệt."
Ông không cho Thời Quang ăn thêm chè trôi nước nữa, sợ cô ăn quá no, sau khi cô ăn hai miếng, ông liền kéo chén chè lại về chỗ mình, đưa một li nước chanh để cô uống tiêu thực.
"Ba có bỏ thêm mật ong trong này, không chua đâu, con nếm thử đi."
Thời Quang không thích chua, nhưng vì trắng đẹp, cô vẫn híp mắt uống được nửa li.
Hôm nay Úy Minh Hải không muốn làm Thời Quang khó xử bằng cách ở lại chơi với ông nữa, sau khi ăn chè xong liền đề nghị đưa cô trở lại Thời gia.
Nhưng không phải là không có điều kiện, ông nói: "Ba đưa con về có được không?"
Đi bộ từ đây đến nhà bà nội mất hơn một tiếng.
Hôm nay cô đi dạo cùng Thời Nhất Thịnh gần cả một ngày rồi, chân đều mệt mỏi rã rời, không muốn cất thêm bước nào nữa.
Ánh mắt Úy Minh Hải tràn đầy hi vọng nhìn cô, Thời Quang hiểu rõ, ông cũng không phải là muốn tản bộ, chỉ là muốn dành thêm một chút thời gian với cô mà thôi.
Cô gật đầu, đồng ý với ông.
Úy Minh Hải phân phó cho tài xế đến trước cổng khu nhà Thời Quang đón ông, ông nắm tay Thời Quang từ từ chậm rãi đi trên đường, cảnh đêm vô cùng tĩnh lặng, đèn đường rất ấm, chiếu lên hình bóng hai người tạo nên khung cảnh vô cùng ấm áp.
Ông sợ tay Thời Quang sẽ bị lạnh, nắm chặt lấy tay cô nhét vào trong túi áo khoác ông.
Thỉnh thoảng Thời Quang sẽ nhìn qua Úy Minh Hải, phát hiện ra ông đang thất thần.
"Ba."
"Sao con?"
"Trước đây ba và mẹ cũng sẽ đi bộ như vậy sao?"
"Ừm."
Nhưng chỉ là đi dạo trong sân trường, hai người vừa đi vừa thảo luận đề tài, lúc rảnh rỗi, bà ấy sẽ thả lỏng trí não tưởng tượng nghĩ về một tương lai xa vời, nghĩ đến sau này sẽ xây dựng một ngôi nhà như thế nào với ông.
Khi đó bà có nói: Úy Minh Hải, cả đời này anh chỉ có thể có mình em thôi, không cho phép yêu những người con gái khác nữa, có biết không!
Bà ấy còn nói: Sau này em sẽ sinh cho anh một bé gái, nếu anh dám đối xử không tốt với em, em với con sẽ dạy dỗ lại anh.
Úy Minh Hải không nhớ những chuyện xưa nữa, "Có mệt hay không?"
Thời Quang: "Vẫn ổn."
Úy Minh Hải nhìn chằm chằm mặt cô, ông nhìn ra được cô có chút mệt mỏi, ông cố gắng phân tán sự chú ý của cô, "Vừa đi vừa chơi một trò chơi với ba sẽ nhanh tới nhà thôi."
"Chơi gì vậy ba?"
"Bao búa kéo."
"..."
Úy Minh Hải đề xuất ra luật chơi, "Người thua sẽ đồng ý một điều kiện của người thắng." Ông đối diện với cô, "Có dám chơi với ba không?"
Thời Quang nghe ông nói như vậy, một chút hứng thú cũng không còn, cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.
Mắt cô chớp chớp nhìn ông, "Ba có ý gì vậy? Có phải đang hối hận điều kiện đã đồng ý với con ban nãy rồi không? Nếu vậy thì ba cứ nói thẳng, con sẽ không làm khó ba nữa."
Úy Minh Hải: "Không liên quan đến sự nghiệp của con."
Thời Quang nghi ngờ nhìn ông, "Nếu ba gạt con thì tối nay ba sẽ mất đi "áo bông nhỏ" của ba đó, cho dù cái áo bông đó có lòng dạ hiểm độc cỡ nào."
Úy Minh Hải cam đoan: "Sẽ không đâu."
Thời Quang liền đồng ý chơi với ông, cô hô ba hai một.
Úy Minh Hải ra cái kéo, Thời Quang ra sau ông, thấy ông ra kéo, cô mới ra búa, dùng sức đập ngón tay ông, "Ba thua rồi, con sẽ nói điều kiện của con, sau này Thời Cảnh Nham có khó chịu với ba, ba cũng không được thể hiện sự bất mãn ra ngoài, ba nhớ không?"
Úy Minh Hải: "..."
Thời Quang: "Ba hai một, ván thứ hai."
Úy Minh Hải cũng không ra, lẳng lặng nhìn cô.
Thời Quang, dùng bả vai cọ ông, "Nhanh lên nha, ba còn như vậy con sẽ tuyên bố ba phạm luật đó."
Náo nhiệt một hôi, Úy Minh Hải thương lượng với cô, "Chúng ta không chơi ăn gian nữa, nghiêm túc nhé, có được không con?"
Thời Quang đồng ý, bắt đầu cạnh tranh.
Lượt thứ nhất, Thời Quang thua.
Úy Minh Hải nói ra điều kiện: "Sau này không được phép kéo đen WeChat của ba."
Lượt thứ hai, Thời Quang thua.
Úy Minh Hải: "Mỗi ngày ít nhất phải gọi điện cho ba ít nhất là nửa tiếng."
Lượt thứ ba, Thời Quang thua.
Úy Minh Hải: "Mỗi tuần phải đi dạo với ba một lần."
Lượt thứ tư, Thời Quang vẫn thua như cũ.
Cô tức hổn hển, dùng sức đánh bàn tay Úy Minh Hải mấy lần, "Con không chơi nữa, không hay ho gì cả."
Úy Minh Hải cười, nói tiếp điều kiện của mình: "Sau này cho dù có bận rộn cỡ nào, nhất định phải ra ngoài vận động thể thao tầm nửa tiếng, không có sức khỏe, con sẽ không có cái gì cả."
Mặc dù ngoài miệng nói không chơi nữa, Thời Quang vẫn muốn thắng Úy Minh Hải một lần, liền chơi thêm một lượt nữa, lúc này cô thắng, khóe miệng cô nở một nụ cười đắc ý, nhưng vẫn chưa nghĩ ra điều kiện gì, "Con sẽ giữ lại điều kiện này, khi nào cần con sẽ nói với ba."
Úy Minh Hải cũng không để tâm, nếu cô không nói hôm nay thì ông vẫn sẽ đồng ý với cô.
Chơi liên tục mười năm phút, Úy Minh Hải chỉ thắng một lần, những lần còn lại đều là Thời Quang thắng, tổng cộng cô có 202 điều kiện.
Thời Quang cảm thấy Úy Minh Hải cố ý để cô thắng, nhưng như vậy không có khả năng xảy ra, "Sao ba biết con sẽ ra cái gì?"
Úy Minh Hải không nói ra sự thật, "Không biết, trùng hợp thua thôi."
Trò chơi này nhìn thì có vẻ ngẫu nhiên, muốn ra cái gì cũng đều chợt lóe trong suy nghĩ, thật ra cũng không phải là không có kỹ xảo để chơi, trò chơi này cũng giống với tư duy tâm lý theo quán tính.
Nhưng cái này quá phức tạp, ông không muốn nói ra.
Trước kia mẹ Đào Đào rất thích chơi, vì muốn bà ấy vui vẻ, ông liền suy nghĩ cách làm sao để luôn thua bà ấy, nghiên cứu một khoảng thời gian rất dài.
Di động Thời Quang vang lên, là Thời Cảnh Nham gọi tới, "Vẫn chưa về sao?" Bây giờ đã gần sáng rồi, chè trôi nước làm bằng sắt à? Ăn đến tận bây giờ vẫn chưa xong?
Thời Quang: "Sắp về tới rồi." Cô nhìn xung quanh một chút, "Còn tầm mười phút nữa em tới."
Thời Cảnh Nham: "Ừ."
Anh vừa muốn để điện thoại xuống, lại có tin nhắn gửi tới, là Hàn Bái: [Mình nói với Tần Thư rồi, cuối tháng này cô ấy kết thúc hạng mục sẽ liên hệ với Thời Quang.]
Vốn dĩ ngày mai Tần Thư có thể nói chuyện với Thời Quang rồi, nhưng anh không muốn như vậy.
Vẫn còn trong thời kỳ cho con bú, chất lượng giấc ngủ của cô ấy vốn không tốt, trong tay còn thêm một cái hạng mục, ban ngày không rảnh rỗi, lại phải lo lắng chuyện công việc, thân thể nào chịu đựng nổi.
Thời Cảnh Nham: [Ừ, không vội.]
Đã cuối tuần, từ giờ đến cuối tháng cũng chỉ còn hơn mười ngày.
Anh để di động trên bàn, tắt màn hình máy tính đi xuống đón cô.
Những người khác trong nhà sớm đã đi nghỉ rồi, chỉ còn mình anh vẫn kiên trì chờ cô trở về.
Thời Cảnh Nham đứng trước cổng khu nhà ở một lát, trong tầm mắt liền xuất hiện hình ảnh của hai cha con, Thời Quang như một đứa trẻ dính sát người vào Úy Minh Hải.
Rốt cuộc cũng là cha con, cho dù có xích mích và khó chịu đến máy, thì chỉ cần một ánh mắt, một động tác, liền tiêu tan mọi hiềm khích, trở lại như ban đầu.
Cô vẫn chưa nhìn thấy anh, Thời Cảnh Nham liền lên tiếng gọi cô, "Đào Đào."
Thời Quang vô cùng tập trung nghiêng mặt qua nói chuyện với Úy Minh Hải, không chú ý phía trước, nghe được tiếng người gọi mình, cô mới quay đầu lại nhìn, vẫy tay với anh.
Đi đến trước mặt anh, Thời Cảnh Nham gật đầu chào Úy Minh Hải một tiếng, không nói gì.
Anh vẫn còn bất mãn với Úy Minh Hải, tất cả đều thể hiện trên mặt anh.
Cả một kỳ nghỉ tết này, Đào Đào đều vô cùng khó chịu, anh lại bất lực.
Thời Quang hỏi anh: "Anh chờ có lâu không?"
Thời Cảnh Nham: "Anh vừa tới thôi."
Thời Quang quay qua chào tạm biệt với Úy Minh Hải, nào biết vừa quay một nửa đã bị Thời Cảnh Nham cầm gáy xoay lại, sau đó dùng bàn tay ngăn một bên mặt cô lại, không cho cô nhìn Úy Minh Hải, "Về nhà thôi."
Thời Quang: "..."
Úy Minh Hải im lặng, hai tay ông bỏ vào túi quần, đưa mắt nhìn hai người bọn họ tiến vào cổng, cho tới khi không thấy nữa.
- --------------------
Tác giả có lời muốn nói: Tiếp tục xem chương sau đi ~
Danh sách chương