Tp.HCM, 17/12/19

Editor: Xiao He

Về đến nhà, Thời Quang bị Thời Cảnh Nham dẫn vào phòng của anh.

Thời Quang ghét nhất hành động này của anh, ỷ vào chiều cao của bản thân, liền kéo lấy cổ áo cô, giống như đang xách gấu bông vào phòng vậy.

"Anh thả em ra." Thời Quang đánh anh.

Thời Cảnh Nham buông tay, ôm cô vào lòng, "Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Có chuyện gì không thể nói với Úy Minh Hải vào ngày mai à?"

Thời Quang cười, đưa môi mình qua, chủ động hôn anh.

Thời Cảnh Nham dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ bờ môi cô, nâng cằm cô lên, sau đó anh áp người xuống trong nháy mắt, Thời Quang cảm nhận hormone nam tính của anh đang vây quanh đầy mạnh mẽ.

Hôm nay anh mặc áo sơ mi đen, đây là màu sắc mà cô thích nhất.

Lúc đầu lưỡi giao nhau, tim cô bỗng nhảy lên một nhịp.

Thời Cảnh Nham sợ mình không thể tự khống chế, kịp thời dừng lại, bỏ tay đang đặt trên hông cô xuống.

Anh cố gắng điều chỉnh hô hấp, nói bên tai cô: "Anh mua rồi, để bên nhà mới."

Thời Quang: "..."

Cô nghe hiểu, thứ mà cô nhắc tới đêm đó anh đã mua rồi.

"Chuyện đó...hai ngày nữa chúng ta qua đó đi?"

Nói xong, cô cũng thấy ngượng ngùng, dựa vào ngực anh.

Cô thừa nhận, cô đã ngấp nghé anh lâu lắm rồi.

Càng ngày khao khát ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Thời Cảnh Nham đương nhiên đồng ý, nếu không phải mai phải đưa chú tư ra nhà ga, tối nay anh đã muốn đi rồi.

Mọi đồ dùng cần thiết ở bên đó đều đã chuẩn bị đầy đủ, nhưng vẫn chưa có quần áo, "Em mua cho anh thêm mấy cái áo sơ mi đi, quần áo còn lại thì anh lấy từ bên này đem qua."

Thời Quang hỏi anh: "Chỉ cần áo sơ mi thôi sao? Còn áo vét, áo lạnh có muốn mua thêm mấy cái không?"

Thời Cảnh Nham: "Quá đắt, khi nào em giàu rồi thì mua cho anh cũng được." Bây giờ tiền lương của cô chỉ đủ để mua mấy cái áo sơ mi cho anh.

Bây giờ Thời Quang không hề coi Úy Minh Hải là người ngoài nữa, "Không sao, em có tiền, mấy ngày nữa em qua lấy thẻ của ba, quẹt thoải mái."

Thời Cảnh Nham cười nhẹ, "Vậy mua nhiều một chút, đều mua đồ xịn."

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt khóe môi cô, ánh mắt cô tràn đầy ý cười, có thể làm say lòng người.

Nhịn không được, anh lại hôn thêm lần nữa.

Lần này anh không dám hôn sâu, chỉ hôn nhẹ ở khóe miệng cô.

Hô hấp Thời Quang có chút dồn dập, thật ra anh hôn chỗ nào cũng khiến cô xao động cả.

Thời Cảnh Nham rời đi rất nhanh, kéo mái tóc cô ra sau lưng, bỗng chạm đến một thứ thô ráp, anh nhìn thử, là một cái bím tóc.

"Tự thắt à?"

Thời Quang điều chỉnh hô hấp ổn đinh, "Không phải, ba em thắt đó."

Thời Cảnh Nham: "Chú tư còn biết làm mấy chuyện này sao?"

Thời Quang: "Là Úy Minh Hải."

Thời Cảnh Nham vô cùng bất ngờ, Úy Minh Hải vì muốn lấy lòng cô mà hết lòng như vậy.

Không còn sớm nữa, Thời Cảnh Nham nhường phòng tắm cho Thời Quang.

Thời Quang không muốn làm phiền anh, nếu cô ngủ ở đây, trước khi trời sáng còn phải ôm cô về phòng, đề phòng trường hợp buổi sáng bị Thời Nhất Thịnh nhìn thấy.

"Hôm nay em không ngủ ở đây." Cô chỉnh lại áo sơ mi của anh, "Tối nay ngủ ở phòng em, chạy tới chạy lui phiền lắm, cũng ngủ không ngon."

Điều Thời Cảnh Nham lo lắng đó là: "Một mình em cũng ngủ được sao?"

Thời Quang: "Ngủ không được thì em tăng ca, mệt mỏi sẽ ngủ được thôi."

Cô dùng sức kiễng chân, hôn cằm anh một cái, "Ngủ ngon."

Thời Quang vừa mở cửa, cửa phòng đối diện cũng mở ra, hai người đều khẽ giật mình,

Thời Nhất Thịnh trừng mắt nhìn, suy nghĩ hỗn loạn, còn tưởng mình bị hoa mắt hay mộng du rồi?

Hơn nửa đêm, đây là....?

"Ba chưa ngủ sao?" Thời Quang tỏ vẻ bình tĩnh.

Thời Nhất Thịnh: "...Bị tỉnh giấc, ba định xuống dưới uống nước." Chè trôi nước mẹ ông nấu có hơi ngọt, ông lại ăn không ít, giờ cuống họng có chút khó chịu, bên trong phòng lại không chuẩn bị trà, ông đành phải đi xuống phòng bếp lấy nước.

Điều ông buồn bực chính là: "Không phải con nói tối nay không về sao? Sao giờ lại về rồi?"

Thời Quang: "?"

Cô không hiểu, cô có nói không về sao?

Ba cô đang... mộng du?

Lúc này Thời Cảnh Nham đã chỉnh quần áo lại, bước từ trong phòng đi ra, "Chú tư."

Thời Nhất Thịnh gật đầu, "Không phải con nói Đào Đào không về sao?"

Tối nay ông định thức đợi Đào Đào, Thời Cảnh Nham lại nói với ông: Đào Đào nhắn tin nói tối nay sẽ không về, tạm thời ở lại nhà Úy Minh Hải, sáng sớm mai sẽ trở về.

Ông vừa nghe nói Đào Đào không về, liền về phòng nghỉ ngơi sớm.

Thời Quang lướt nhìn Thời Cảnh Nham, vậy là anh nói dối.

Cô dựa theo lời nói của anh, "Mới vừa quyết định lại thôi, sáng mai đưa ba đi sẽ thuận tiện hơn."

Thời Nhất Thịnh cũng không quan tâm, điều ông buồn bực là, "Sao con vẫn chưa ngủ?" Thật ra ông muốn hỏi, đã hơn nửa đêm sao con vẫn còn ở trong phòng anh con?

"Tụi con mới vừa về tới nhà." Thời Cảnh Nham liền giơ bím tóc của cô lên, "Chỉ vì cái này mà tức giận với con, bắt con phải thắt lại, nếu không sẽ không cho con làm việc."

Thời Nhất Thịnh nhìn bím tóc kia: "Trước đó ai thắt cho con?"

Thời Cảnh Nham: "Ngoài Úy Minh Hải ra còn ai nữa?"

Thời Nhất Thịnh sau khi suy nghĩ lại, liền hiểu ra, ông thúc giục Thời Quang: "Tranh thủ tắm rửa đi ngủ đi, bây giờ gần hai giờ sáng rồi."

Thời Quang: "Dạ, con ngủ liền đây, ba ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Thời Nhất Thịnh đi xuống lầu.

Thời Quang thở phào, hôn chỗ hầu kết của Thời Cảnh Nham một cái, chạy nhanh như chớp về phòng mình.

Vừa cởi áo khoác ra, chuẩn bị tắm rửa, điện thoại vang lên, cô còn tưởng là Thời Cảnh Nham, hóa ra là Úy Minh Hải: [Ba tới nhà rồi, con ngủ sớm đi.]

Thời Quang: [Dạ, ba cũng ngủ sớm nha, đừng thức khuya.]

Bây giờ Úy Minh Hải không thể nào ngủ được, vẫn còn vài mail công việc chưa xử lý xong, buổi chiều ông mới nhận được, lúc ấy chỉ lo nấu chè trôi nước, không có tâm trạng giải quyết.

Sau khi nhắn tin ngủ ngon, ông đi qua thư phòng bắt đầu làm việc.

Trong đó có một mail của Úy Lam gửi tới, là bảng báo cáo tiến trình của một hạng mục, đây là hạng mục cô đảm nhiệm cố vấn trong công ty luật.

Sau khi xem xong, ông trả lời lại, đọc tiếp mail thứ hai.

Chưa được mấy phút, Úy Lam gọi điện thoại tới.

Úy Minh Hải nghe máy, mở loa ngoài.

Giọng Úy Lam vang lên, "Đã trễ như vậy sao chú vẫn còn chưa ngủ?"

Úy Minh Hải: "Sắp xong rồi đây."

Bây giờ Úy Lam đang ở hội sở, sau khi nhận được mail trả lời, liền tìm một góc yên tĩnh gọi điện thoại, tối nay cô vô tình phát hiện avatar của chú út đã đổi rồi.

Avatar trước đây chú út đã để được tám năm, vậy mà hôm nay lại đổi, còn là hình chụp chung của ông và Thời Quang.

Cô không đoán được, chú út vì chuyện gì mà đổi.

Giải quyết được chuyện với Thời Quang rồi sao?

Cô lại cảm thấy đây là điều không thể.

Bởi vì tối hôm nay, giám đốc trong công ty có nói với cô, hỏi cô có quen với Thời Yến Lãng hay không, rồi nói gì mà một dự án tốt như vậy mà lại từ chối.

Anh ta cũng không dám đi tìm chủ tịch Úy, chỉ có thể hỏi thăm cô một chút.

Thái độ của Thời Yến Lãng, cũng là đại diện cho thái độ của Thời Quang.

Nếu như mối quan hệ giữa Thời Quang và chú út đã hòa giải rồi, vậy thì Thời Yến Lãng không nhất thiết phải từ chối một dự án tốt như vậy.

Cô có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lời nói tới bên miệng lại đổi thành, "Dạ, vậy chú nghỉ ngơi sớm chút nhé, nhớ chú ý sức khỏe."

Sau khi cúp máy cô cũng không vội quay lại phòng, khoanh tay đứng nhìn ngoài cửa sổ.

Vị trí của hội sở này khá yên tĩnh, đêm khuya tĩnh mịch, thỉnh thoảng sẽ có gió thổi qua, vài nhánh cây rung rinh.

Mối quan hệ giữa Thời Quang và chú út hòa hoãn lại sẽ là một bất lợi đối với cô.

Tiếp theo Thời Quang chắc chắn sẽ bắt đầu xây dựng công ty, cô đã đi điều tra, Thời Quang đăng ký thành lập một công ty thiết kế thời trang, tên là TIME.

Nếu TIME thành công, sẽ uy hiếp trực tiếp đến thị trường của AIO.

Sau này, bất kể là tài chính hay vấn đề quản lý, TIME đều sẽ vượt qua công ty AIO của cô, hết lần này tới lần khác, công ty AIO còn bị Thời Cảnh Nham nắm quyền bên trong nữa.

Biết vậy cô sẽ không làm, không nên đáp ứng điều kiện hà khắc của Thời Cảnh Nham, cứ mặt dày đi tìm chú út xin thêm vốn đầu tư cũng sẽ không ở trong tình trạng bị động như bây giờ.

Ai có thể ngờ rằng, Thời Quang sẽ là con gái của chú út chứ.

"Cậu sao vậy? Mình tìm cậu nãy giờ." Mễ Dĩnh đưa một dĩa anh đào đang ăn đưa tới trước mặt cô, "Nếm thử đi, cũng ngon."

Úy Lam không thấy ngon miệng, lắc đầu.

Mễ Dĩnh nhìn cô như vậy: "Sao thế?"

Úy Lam nhìn ra ngoài cửa sổ, "Chuyện công ty ấy mà."

"Công ty nào? GK hay AIO?"

"AIO."

Mễ Dĩnh sống phóng túng đã quen, nói lên ý cô, nhưng lại không đúng ý, "Hết tiền? Số tiền ban đầu Thời Cảnh Nham đầu tư đã xài hết rồi sao?"

Úy Lam: "Tiền không phải là vấn đề."

Có tiền mà không giải quyết được sao?

Mễ Dĩnh khẽ cắn một trái anh đào, "Đừng phiền lòng nữa, có khó khăn gì thì cứ tìm chú út của cậu đi, cậu có đứng đây buồn đến bạc đầu cũng không giải quyết được đâu."

Úy Lam không trả lời, chú út chính là nguyên nhân khiến cô phiền lòng.

Mễ Dĩnh thấy cô không muốn nói nhiều, cũng không muốn truy hỏi đến cùng, liền nhắc tới Nam Địch ở trong phòng, "Lúc đi làm cậu dẫn theo cô ta thì không nói, sao lại dắt tới trong những mối quan hệ riêng?"

Úy Lam bình tĩnh nói: "Không phải cô ấy là bông hồng trong nhà kính sao, vẫn còn cảm thấy bản thân rất tốt à? Mình mang cô ấy đến đây, để cô ấy tự nhìn thấy, thế giới bên ngoài so với những gì trong suy nghĩ của cô ấy khác xa hoàn toàn, những kiến thức trước đây từng học, cũng chỉ là một hồ nước nhỏ thôi."

Mễ Dĩnh xem thường: "Cậu cũng tốt quá đấy, cô ấy còn trẻ như vậy, lại có nhan sắc, khí chất cũng không bình thường, đàn ông thích nhất là kiểu con gái như vậy, cậu cẩn thận người đàn ông cậu nhìn trúng lại bị cô ta nhìn thấy đoạt mất đấy."

Úy Lam: "Cô ta thích Thời Cảnh Nham."

Mễ Dĩnh trợn mắt hốc mồm, chợt lại mỉm cười, "Vậy nghĩa là, Thời Quang cần phải cảm thấy được nguy hiểm, Nam Địch nhìn qua không phải dạng vừa, tâm tư cũng khó đoán như mò kim đáy biển, có khi còn hơn cả đàn ông, không thể không phòng bị."

Úy Lam không nói gì, lấy một trái anh đào từ trong dĩa của Mễ Dĩnh bỏ vào miệng, chua chua ngọt, hương vị vừa phải, cằm cô khẽ nhếch, ra hiệu Mễ Dĩnh cùng nhau trở về phòng.

Hôm sau.

Sáu giờ Thời Quang đã bị Thời Nhất Thịnh đánh thức, "Đào Đào, dậy thôi." Nếu là trước đây ông sẽ không nỡ gọi cô dậy sớm, nhưng khó có dịp trở về, không biết bao giờ mới rảnh quay lại Bắc Kinh.

Thời Quang mở đôi mắt nhập nhèm buồng ngủ ra, "Chuẩn bị liền đây." Sau đó cô nằm trong chăn thêm mấy phút, cuối cùng gắng gượng ngồi dậy.

Sáu giờ sáng mùa đông, trời mới tờ mờ sáng.

Không khí buổi sáng sớm xen lẫn mùi hương thanh lãnh, lạnh chết người.

Khi đón tia nắng đầu tiên, bọn họ đã đến nhà ga.

Thời Nhất Thịnh bảo họ dừng lại, "Không cần vào đâu, cũng sắp tới giờ soát vé rồi." Ông ôm nhẹ Thời Quang một cái: "Nếu khởi nghiệp quá mệt mỏi, cũng đừng cố gắng, gọi điện cho ba."

Thời Quang cười yếu ớt: "Dạ, dù có chuyện hay không con cũng sẽ gọi điện cho ba."

Thời Nhất Thịnh dặn dò Thời Cảnh Nham, "Chăm sóc cho Dào Đào thật tốt, muốn đi đâu, cũng phải cho người đi với em, về phần xã giao, càng không thể để con bé đi một mình."

Thời Cảnh Nham: "Con sẽ chú ý."

Thời Nhất Thịnh quay người bước đi, giống như lúc ông mặc quân trang, thoải mái và lưu loát, thật ra trong mắt đều là sự không nỡ, trải qua biết bao nhiều lần từ biệt, đây là lần đầu tiên khiến ông không nỡ.

Từ nhà ga đi ra, Thời Cảnh Nham hỏi Thời Quang có việc gì tiếp theo không?

Thời Quang: "Buổi chiều đi dạo chợ hoa với Thời Yến Lãng, bây giờ thì không có chuyện gì."

Thời Cảnh Nham: "Vậy đi trung tâm thương mại đi."

Thời Quang hỏi: "Mua áo sơ mi sao?"

Thời Cảnh Nham: "Không phải, em mua cho anh một chiếc nhẫn."

- -----------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Nổi da gà.

(Còn một đoạn phía sau nữa, liên quan đến Nhậm Ngạn Đông, mình không hiểu lắm, với lại không liên quan đến truyện nên mình edit sương sương nhé, nếu không chính xác ý lắm thì mấy bạn thông cảm nha.)

Thời Cảnh Nham muốn phải có chiếc nhẫn thật nhanh, anh muốn cắm một cái cọc trước Nhậm Ngạn Đông.

Tiếp theo vốn định viết, <>, có thể đi dự, cơ hội thể hiện tình yêu tới rồi (cẩu độc thân).

Thời Cảnh Nham: Không cho phép trong truyện của tôi đề cập đến Nhậm Ngạn Đông, bình luận bên trong cũng không cho phép hiện tên của anh ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện