Đang ở đường phố nhộn nhịp, bọn họ đột nhiên được dẫn đến nơi này, không khỏi có chút lo lắng.

Dù gì thì... giữa họ và Cảnh Mẫn chỉ mới gặp nhau lần đầu, nói về tính cách và lối sống, bọn họ còn chưa tìm hiểu kĩ, hiện tại đi đến bờ sông hẻo lánh thế này...

Vương Lam lo sợ vội hỏi: "Cảnh Mẫn cô nương, chúng ta chạy cũng đủ xa rồi đi, không biết cô nương định nói gì với bọn ta?"

Lạc My ở bên cạnh, cũng nóng lòng không thua kém: "Đúng a, cô nương cứ việc nói ở đây."

Cảnh Mẫn nhận thấy hai người có chút gấp gáp, liền đáp lời: "Ở nơi đây vẫn chưa thật sự an toàn, chúng ta đi thêm một đoạn, phía trước sẽ ổn hơn."

Cảnh Mẫn tiếp tục dẫn đầu đi về phía trước, Vương Lam cùng Lạc My miễn cưỡng đi theo phía sau, tình huống hiện tại là tiến thoái lưỡng nan, quay về không xong, đi tiếp lại không biết chuyện gì đang chờ đợi họ.

Theo như lời Cảnh Mẫn, ba người họ đi thêm một đoạn đến khúc sông rộng lớn, xa xa giữa dòng ngoài kia, hiện hữu bóng dáng một chiếc thuyền vô cùng lộng lẫy, ánh đèn trên đó nhiều đến nỗi, bừng sáng cả không gian xung quanh.

Cạnh bờ sông đã neo sẵn chiếc thuyền con, bên trên thuyền lại xuất hiện một nữ tử

"Tiểu thư, mời lên thuyền."

Cảnh Mẫn: "Đi thôi."

Vương Lam và Lạc My nhìn nhau, ánh mắt cả hai như đang hỏi nhau, có nên đi theo bọn họ hay không? Thì vị nữ tử kia đã thông báo: "Mời hai vị cô nương, nếu không lên là không kịp đâu ạ, bọn người kia sẽ nhanh chóng đuổi đến."

Vương Lam gật đầu với Lạc My: "Chúng ta lên thuyền trước đi."

Lạc My: "Tất cả đều nghe tỉ."

Ba người họ cùng nhau lên thuyền, con thuyền vừa đi được không bao lâu, từ xa truyền đến tiếng động của bọn người kia.

Lạc My lúc này mới cảm thấy, quyết định lên thuyền cùng Cảnh Mẫn thật sáng suốt nha, không thì, haiz...

Vương Lam thì trong tâm thế ngược lại, bọn người kia đã tìm đến nhanh như vậy, đuổi kịp họ là có thể đi, liệu bọn họ có kịp lên thuyền lớn hay không đây?

Cảnh Mẫn thúc giục vị nữ tử kia chèo nhanh hơn, nàng lo sợ không kịp đến nơi.

Vị nữ tử xinh xắn kia cũng đang vận hết công lực để chiếc thuyền đi nhanh hơn, có điều bọn người đuổi đến, đã dùng khinh công để di chuyển áp sát chiếc thuyền của bọn họ.

Vương Lam và Lạc My cùng cảm thán, không ngờ vừa bước chân ra khỏi trấn Hoài Niên, đã dây vào những chuyện này a, thế giới này thật quá mức phức tạp.

Trên thuyền hiện tại có bốn người, Vương Lam và Lạc My không biết võ công, hai người kia, một người phải tập trung chèo thuyền, người chiến đấu với địch nhân chỉ còn mỗi Cảnh Mẫn.

Lạc My ôm lấy cánh tay Vương Lam bắt đầu run lên, trước nay, bọn họ ra ngoài đều có vệ sĩ theo sát bảo vệ, chưa từng gặp tình trạng như hiện tại.

Nếu nói không sợ là đang nói dối, Vương Lam cũng không khá hơn Lạc My là bao nhiêu, tuy nhiên... nếu cả nàng cũng trở nên mất bình tĩnh, thì mọi người chỉ có thể loạn hơn.

Không phụ giúp chiến đấu, thì ít ra cũng không được làm hai người kia phân tâm.

Phe địch trước mắt có ba người, bọn họ hai người tấn công Cảnh Mẫn, một người giao đấu cùng vị nữ tử kia, hai người Vương Lam và Lạc My tạm thời không có nguy hiểm.

Giao đấu một lúc, thuyền thì không người lái, hơn nữa bọn họ trong lúc chiến đấu cùng nhau đã làm chiếc thuyền ngày càng chìm xuống.

Vương Lam bất lực: "Ta không biết bơi."



Lạc My: "Yên tâm, ta biết, nếu thuyền có chìm, có ta lo cho tỉ."

Vương Lam: "Với con sông như thế này, cho dù là ai rơi xuống, cũng không khác nhau bao nhiêu đâu."

Lạc My: "Cũng đúng, vậy bây giờ phải làm sao?"

Đang vào lúc tình hình khẩn cấp, thuyền sắp chìm, hai người kia giao đấu kiệt sức, đột nhiên từ trong thuyền lớn bay ra không ít người, bọn họ chia ra tấn công ba tên kia một cách nhanh chóng, đồng thời đưa bọn người Vương Lam lên thuyền.

Sau khi xác định cả bọn không sao, bọn họ mới quay ra đem theo ba tên khi nãy cùng lên thuyền.

Lúc này, bên trong khoang thuyền bước ra một người nam nhân vô cùng soái khí, ngũ quan thanh tú, thần thái cũng không thua kém bất cứ ai, y phục kim hoàng trên người y phải thuộc dạng vô giá, cho thấy nhân vật trước mắt đây rất giàu có.

"Muội không sao?"

Cảnh Mẫn: "Không sao, ca ca... huynh đừng lo lắng, phải rồi khi ở trên phố nhờ có hai vị này giúp đỡ, không thì..."

"Không thì thế nào, ta đã dặn dò muội thế nào, tuyệt đối không có lần sau."

Cảnh Mẫn: "Đã hiểu."

Nhìn qua hai người Vương Lam và Lạc My, y có chút bất ngờ, ở hai người họ tỏa ra khí chất cao quý không thua kém huynh muội họ bao nhiêu, chắc chắn là người có thân phận.

"Gặp qua hai vị cô nương, ta tên Cảnh Dật, là nhị ca của Cảnh Mẫn, hôm nay đa tạ hai người giúp đỡ."

Vương Lam: "Chỉ là chút chuyện nhỏ."

Lạc My: "Cho hỏi, khi nào bọn ta có thể quay về thành?"

Hỏi đến vấn đề này, Cảnh Dật có chút khó trả lời, liền nói: "Không giấu hai vị, bọn ta là thương gia, những tên khi nãy là người đến gây rối, nếu hai vị đã vô tình đi cùng Cảnh Mẫn, bọn họ chắc chắn nghĩ hai người có liên quan với Cảnh gia chúng ta.

Vì vậy để đảm bảo an toàn, hai người tạm thời nên đi cùng chúng tôi thì hơn."

Đây đã là cách giải quyết tốt nhất ở thời điểm hiện tại, Vương Lam cảm thấy chuyện này không còn con đường khác để đi, lựa chọn quay về đi cùng Cao thúc, thì liệu bọn người kia có tìm đến?

Bọn họ gây rối cho hai người họ thì đã đành, nếu lỡ may đụng đến Cao thúc, không phải là Vương Lam bọn họ khó ăn nói với chưởng quầy hay sao!

Về phần Lạc My, nàng thật sự không tính là thích đi cùng ai, chỉ cần nơi đó có Vương Lam, thì đi cùng ai cũng không thành vấn đề.

Nhưng nếu so sánh giữa hai huynh muội Cảnh gia và Cao thúc, tất nhiên Lạc My sẽ chọn đi cùng người Cảnh gia, đơn giản là vì... bọn họ đều cùng lứa tuổi, các vấn đề sẽ tự nhiên trở nên hài hòa hơn rất nhiều.

Lạc My nói nhỏ vào tai Vương Lam: "Muội đồng ý đi cùng họ."

Vương Lam quan sát thái độ của tất cả mọi người trên thuyền, bình tĩnh nói: "Được, chúng ta tạm thời đi cùng với huynh muội hai người vậy."

Cảnh Dật: "Rất vui vì hai vị cô nương đã đồng ý, ta sẽ cho người đi sắp xếp chỗ ở ngay đây."

Bọn người Cảnh Dật vẫn còn đang bận giải quyết mấy vụ làm ăn, do đó nhanh chóng rời đi.

Cảnh Mẫn bên này đã đến nhập bọn cùng Vương Lam và Lạc My, lôi kéo họ đi tham quan khắp mọi nơi trên thuyền.

Phải công nhận một điều, chiếc thuyền này vô cùng xa xỉ, mọi chất liệu đều quý giá, Vương Lam và Lạc My không khỏi cảm thán khen ngợi vài câu.



Cảnh Mẫn nghe qua lời khen liền không giấu giếm mà trực tiếp nói, hiện tại gia tộc của nàng vẫn còn khá nhiều chiếc thuyền tương tự như đây.

Nếu xét về mọi mặt, chiếc này đã là tệ nhất rồi đi.

Vương Lam thở dài một hơi, trình độ giàu có đến dạng này, thì không phải là gia đình thương gia bình thường.

Bọn họ cũng không phải người chưa sống trong nhung lụa, nhưng ở thế giới này, được tận hưởng mức giàu có như thế này... tất nhiên là nhân vật có tiếng tăm.

Sau khi dạo quanh một vòng, Cảnh Mẫn đưa bọn họ về phòng của mình, ban đầu theo như sắp xếp hai người họ được cấp hẳn hai phòng riêng biệt, nhưng vì Lạc My không muốn cùng Vương Lam tách ra, cho nên Cảnh Mẫn sắp xếp cho họ một phòng khá lớn, đủ để hai người cùng ở.

Ở thế giới xa lạ này, nguy hiểm vô cùng, Vương Lam và Lạc My thật tình cũng không muốn tách nhau ra, ở cùng nhau vẫn an toàn hơn.

Tuy mới gặp mặt chưa lâu, nhưng Cảnh Mẫn dường như rất yêu thích hai người Vương Lam và Lạc My, ăn xong bữa tối đã nhanh chân chạy đến phòng hai người họ trò chuyện.

Vương Lam bắt đầu gợi hỏi Cảnh Mẫn về gia tộc của cô, cùng những người hôm nay đuổi theo họ là nhằm mục đích gì?

Đừng nhìn Cảnh Mẫn vui tươi hoạt bát như vậy thì lầm tưởng nàng ấy ngây thơ, dễ bị lợi dụng. Ngược lại, nàng ấy là một người biết che giấu cảm xúc, hành động luôn cẩn trọng tỉ mỉ, rất tinh ranh.

Biết hai người Vương Lam chỉ đơn giản hỏi để nắm rõ mọi chuyện, không có ý xấu, Cảnh Mẫn liền bắt đầu kể.

Gia tộc Cảnh gia của nàng là một đại gia tộc ở phía nam của kinh thành, có tên là thành Thuyết Nhã, bên trong thành còn có ba gia tộc khác, nhưng về gia thế và thực lực vẫn thua xa so với Cảnh gia.

Cảnh gia nhiều đời theo nghiệp thương gia, con cháu các đời truyền nối, có tiếng trong giới, mặt khác ngoài thương nghiệp, Cảnh gia cũng nắm giữ nhiều nhân tài thực lực phụ tá cho hoàng triều, vì vậy quyền thế khuynh người.

Do đó, nhiều gia tộc khác bắt đầu ganh ghét là chuyện thường tình, nhưng chỉ cần ở xung quanh nhà chính Cảnh gia thành Thuyết Nhã, thì mọi thứ đều được tộc nhân trong gia tộc kiểm soát an toàn.

Có điều, gia tộc mang tính làm ăn thương nghiệp, việc ra bên ngoài buôn bán vẫn phải di chuyển, mỗi khi như vậy, sẽ cắt cử nhiều nhân lực võ công cao cường, đi theo hỗ trợ cùng bảo vệ.

Như hôm nay, Cảnh Mẫn là do ham vui muốn đến thành Phiên La dạo chơi, không ngờ ở nơi xa xôi như đây, bọn người thù địch kia vẫn ngầm theo đuôi truy bắt.

Cũng may có hai người xuất hiện, đồng thời về đến thuyền kịp lúc, nếu không để bọn chúng bắt được, thì lại gây rối cho gia tộc.

Vương Lam cảm thán: "Thật đúng là nguy hiểm, sau này Cảnh tiểu thư đừng nên ra ngoài một mình thì hơn."

Lạc My: "Bọn người bên ngoài đó, chắc chắn muốn bắt người để trao đổi vài thứ bất lợi trong chuyện thương nghiệp, hoặc là lòng thù ghét quá cao, chỉ đơn giản không muốn người sống tốt."

Bất ngờ về sự hiểu biết sâu sắc của Lạc My, từ đây Cảnh Mẫn cũng nhìn nhận hai người Lạc My tăng thêm một bậc.

Cảnh Mẫn: "Lạc cô nương thật tinh ý, khó hiếm thấy ai tầm tuổi này có thể thấu hiểu sự việc như vậy."

Lạc My: "A... thật ra ta không phải họ Lạc, ta họ Tô, là Tô Lạc My."

Cảnh Mẫn: "Thật xin lỗi, Tô cô nương."

Lạc My xua xua tay: "Là do ta không nói rõ, Cảnh tiểu thư không biết, không cần xin lỗi a."

Nhìn hai người Lạc My và Cảnh Mẫn khách sáo qua lại, Vương Lam suy tư, hiếm khi Lạc My dễ giao tiếp như vậy, thường ngày chỉ có bạn bè gần gũi, nàng mới thích giao du mà thôi.

Xem ra, Cảnh tiểu thư đây lại vô cùng thích hợp với Lạc My.

Vương Lam cắt ngang cuộc nói chuyện không hồi kết của hai người kia: "Là người cùng trang lứa, mọi người xưng hô thế nào đều rất thích hợp.

Cảnh tiểu thư, không biết lần này mọi người rời gia tộc... là có cuộc làm ăn lớn hay sao?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện