Cảnh Mẫn: "Chuyện làm ăn lớn tất nhiên là luôn luôn có, nhưng lần này không đơn giản chỉ là giao thương."

Vương Lam và Lạc My đang tập trung cao độ, để lắng nghe Cảnh Mẫn tiếp tục kể chuyện, thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, có phần gấp gáp.

Người đến bên ngoài chính là Cảnh Dật, y đã bàn xong việc chính sự, liền lập tức đi tìm tiểu muội của mình, nghe hạ nhân nói, nàng đang ở đây.

Cảnh Mẫn biết Cảnh Dật tìm đến là có việc cần gặp, vì vậy nhanh chóng rời khỏi khu phòng của hai người Vương Lam.

Mặc dù Vương Lam cũng đang rất muốn nghe tiếp câu chuyện, nhưng hiện tại vốn không hợp tình huống, cho nên... vẫn để Cảnh Mẫn đi thì hay hơn.

Đợi đến khi tiếng bước chân của bọn họ đi khá xa, Lạc My mới lên tiếng: "Câu chuyện đang đến lúc gay cấn, cái tên Cảnh Dật kia, thật đáng giận."

Vương Lam biết Lạc My là đang bực tức a, nên cố gắng kiềm chế không cười ra tiếng, mà nhẹ nhàng nói: "Cũng không trách y được, có lẽ trùng hợp y muốn tìm Cảnh Mẫn mà thôi.

Yên tâm đi, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội, tạm thời không cần thiết nóng lòng làm gì.

Chuyện của bọn họ... thật chất đối với chúng ta, cũng không có một chút gì liên quan."

Lạc My: "Tỉ nói cũng đúng, không bận tâm nữa.

Đêm cũng đã về khuya, chúng ta đi nghỉ thôi."

Vương Lam nhẹ gật đầu, Lạc My liền đi thẳng đến giường leo lên mà nằm, phải công nhận rằng, tuy chỉ là trên thuyền, nhưng về mặt cơ sở vật chất nơi đây, thật không có gì để chê, vô cùng hoàn mỹ.

Lạc My nhanh chóng bật chế độ tiểu thư Tô gia của nàng lên, đã lâu lắm rồi... nàng mới cảm nhận được cuộc sống, có kẻ hầu người hạ như hôm nay a.

Ngược lại với Lạc My, Vương Lam trải qua thời gian sống cùng phu thê Lục Tiểu Thanh tại trấn Hoài Niên đã lâu, dường như nàng có phần thích ứng với việc tự thân xử lý mọi việc.

Bây giờ bất ngờ có thêm người hầu hạ, lại không ưa thích cho lắm, nàng muốn được tự bản thân phục vụ.

Tuy nhiên, phòng lớn sạch sẽ, giường niệm êm ái và ấm áp, thì Vương Lam vô cùng vui thích, cũng không ngần ngại leo lên giường đi ngủ với Lạc My.

Sau khi Cảnh Mẫn theo Cảnh Dật quay về thư phòng riêng của y, hai người lại có một cuộc nói chuyện khá lâu.

Đại khái, Cảnh Dật hỏi rõ về việc gặp gỡ của Cảnh Mẫn và hai người Lạc My, hơn nữa điều làm Cảnh Dật tò mò chính là với hai cô gái yếu đuối như Lạc My và Vương Lam, thì bằng cách nào có thể giúp Cảnh Mẫn thoát khỏi sự tra xét của bọn người kia.

Cảnh Dật hỏi, tất nhiên Cảnh Mẫn không hề giấu giếm, đem tất cả sự tình kể qua một lượt cho Cảnh Dật nghe.

Kết quả, Cảnh Dật nghe xong thì càng đăm chiêu hơn, trước đó y đã không rõ ràng về thân phận của hai người kia, Cảnh Mẫn kể xong câu chuyện, lại càng khó đoán hơn.

Nếu nói hai người họ là thôn nữ bình thường thì không thể, nhưng nếu thuộc gia tộc nào hoặc là nhà có quyền thế cũng không hẳn.

Bởi vì, nếu họ là người có thân phận hay ít nhất là người giàu có trong thành, thì ra ngoài không thể không có gia nhân đi theo, hay nói cách khác khi ta đề nghị bọn họ đi cùng, bọn họ cũng không từ chối thẳng thừng, nghĩa là họ cũng muốn đi cùng.Điều này... càng cho thấy sự kì lạ.

Chỉ là khi gặp nguy hiểm, hai người họ lại có sự ứng đối bình tĩnh điềm nhiên như vậy, chứng tỏ đây là một loại tư chất, không thể xuất hiện trên người thôn dân bình thường.

Cảnh Dật: "Muội đã nói với họ những gì?"



Cảnh Mẫn tròn mắt, chu môi dễ thương cười khúc khích: "Cũng không có gì quan trọng.

Khúc quan trọng đang nói, thì bị huynh đến kéo đi a."

Cảnh Dật: "..."

Cảnh Mẫn: "Muội còn lạ gì tính cách hay đa nghi của huynh, yên tâm, điều gì nên nói không nên nói, muội đều có thể làm chủ được."

Cảnh Dật: "..."

Cảnh Mẫn: "Huynh nói xem, hai người bọn họ thật sự có thân phận ra sao a, nhìn thế nào cũng thấy họ khác biệt với dân nữ thông thường."

Cảnh Dật gật đầu: "Ta cũng cảm thấy như vậy, trước tiên cứ để họ đi cùng với chúng ta.

Trên đường, ta sẽ chú ý quan sát hành động cử chỉ của bọn họ, muội cũng đừng quá thân thiết với họ."

Cảnh Mẫn mỉm cười, miệng nói vâng lời liên tục, tuy nhiên với tính cách của nàng, thì còn lâu mới làm theo lời của Cảnh Dật.

Vào sáng hôm sau, Vương Lam và Lạc My ăn xong buổi sáng, lập tức đi tìm huynh muội Cảnh gia, để bàn một ít việc.

Hai người vừa vào đến sảnh chính của chiếc thuyền, liền không khỏi kinh ngạc, nơi này thật sự quá đẹp, nếu so với các du thuyền thời hiện đại, thì nét đẹp cổ đại vừa sang trọng, vừa bí ẩn a.

Cảnh Mẫn cùng Cảnh Dật lúc này cũng bước đến chào hỏi bọn họ, Lạc My nói thẳng vào vấn đề chính không hề vòng vo.

Chuyện là hôm qua bọn họ vừa đặt chân đến thành Phiên La cùng Cao thúc thúc, chưa chi... đã gặp phải Cảnh Mẫn, hiện tại lại bị huynh muội họ giữ lại.

Vì vậy, Lạc My lên tiếng nhờ vả Cảnh Mẫn giúp các nàng cho người đưa tin đến Cao thúc thúc để báo bình an, tránh cho Cao thúc phải bận tâm lo lắng cho họ.

Cảnh Mẫn vui vẻ nhận lời giúp đỡ, dù gì bọn họ cũng vì cứu giúp nàng cho nên mới phải rời khỏi vị Cao thúc thúc nào đó, cho người đưa tin báo với trưởng bối của họ một tiếng, xem như là có lễ nghĩa.

Ngoài việc này ra, hai người Vương Lam cũng muốn hỏi về hành trình tiếp theo của Cảnh gia bọn họ.

Lúc này, Cảnh Dật mới bắt đầu lên tiếng: "Hiện tại, chúng ta đang quay về nhà chính của Cảnh gia tại thành Thuyết Nhã.

Hai vị cô nương yên tâm, khi về đến đó hai người sẽ được an toàn."

Vương Lam: "Đa tạ hai người đã chiếu cố, đoạn đường tiếp theo xin làm phiền Cảnh gia các vị rồi."

Cảnh Dật: "Không cần khách sáo."

Cảnh Mẫn không để ý đến Cảnh Dật, trực tiếp lôi kéo hai người Vương Lam và Lạc My ra bên ngoài vui đùa, nói cười không ngớt.

Cảnh Dật ngồi bên trong có chút không vui, rõ ràng hôm qua đã hứa để tâm đề phòng bọn họ, hôm nay muội ấy lại quên đi... là sao đây? Đúng là nữ nhi các nàng, nói một đằng nhưng lại làm nột nẻo đây mà. Lời hứa gió thoảng mây bay, không có một chút giá trị.



Theo như lời của Vương Lam và Lạc My, Cảnh Dật đã sắp xếp người đưa tin cho Cao thúc thúc, hiện còn đang lưu lại khách trọ, nói với ông ấy, hai vị cô nương kia đang đi cùng với bạn hữu, rất an toàn, kêu ông hãy yên tâm.

Người vừa rồi đi, Cao thúc vẫn nhìn theo không thôi, trước khi rời khỏi trấn Hoài Niên, ông đã hứa với biểu đệ nhà mình chăm sóc hai tiểu nha đầu này, trên đường đến kinh thành.

Không ngờ chỉ vừa đến thành Phiên La, trong vòng một ngày, bọn họ đã mất tích, bây giờ lại có người đưa tin báo bình an, mọi chuyện dường như xảy ra quá nhanh, vả lại còn rất kì lạ.

Tuy lo lắng, nhưng lần này đến kinh thành có việc gấp, không thể chần chừ quá lâu, cho nên Cao thúc quyết định ngày mai tiếp tục lên đường.

Chuyện người đưa tin đã hoàn thành, Cảnh Dật thông báo đến hai người Vương Lam một tiếng, tránh để bọn họ lo nghĩ nhiều, trong chuyến đi sắp tới... ta sẽ là người chịu trách nhiệm an toàn cho hai người họ.

Thật ra viện cớ hai người cứu giúp Cảnh Mẫn để làm lý do mà thôi, chủ yếu là do bản thân ta cảm thấy bọn họ rất đặc biệt, vì vậy muốn giữ lại bên cạnh quan sát xem sao!

Được Cảnh Dật giúp đỡ việc đưa tin cho Cao thúc, Vương Lam và Lạc My an tâm hơn rất nhiều, bởi vì hai người họ không muốn... chuyện của bản thân họ, lại làm nhiều người bất an.

Trên khoảng không gian rộng lớn phía trước của chiếc thuyền, một người mặc y phục tím nhạt, một người hồng phấn, cả hai người Lạc My và Cảnh Mẫn đang vui vẻ nói cười, uống trà ăn điểm tâm cùng nhau. Nhìn vào thật không ai dám nói Lạc My là một cô nương đến từ trấn nhỏ, bởi vì tư thái của nàng không hề kém cạnh so với Cảnh Mẫn.

Nhan sắc của Cảnh Mẫn xinh đẹp ngọt ngào, động lòng người, của Lạc My là khí chất quyến rũ, mạnh mẽ, nhưng ẩn sâu lại có phần mỏng manh.

Nếu Lạc My mà gỡ bỏ mạng che mặt đi, thì chắc chắn... khung cảnh trước mắt vô cùng sống động.

Vương Lam nhìn khẽ qua bọn họ cười nhẹ, rồi quay người hướng về phía trước, phóng ánh nhìn ra xa ngoài kia, rồi thở dài.

Ban đầu dự định của ta là đi đường bộ, suy nghĩ đường bộ sẽ nhanh hơn, ít nguy hiểm hơn đường thủy.

Người tính không bằng trời tính, chỉ mới bước chân đến thành Phiên La, đã dính đến vụ việc này, hiện tại thay vì đường bộ đã bị thay thế bằng đường thủy, không biết đây là tốt, hay là xấu?

Nếu theo Cảnh gia đến thành Thuyết Nhã, thì ta có nên định cư ở đó, hay là tiếp tục đi đến kinh thành?

Vương Lam một thân lam y tung bay phấp phới theo làn gió nhẹ, ánh mắt đầy ưu tư cùng suy nghĩ, cảnh ấy tình cờ được Cảnh Dật từ trong khoang thuyền bước ra ngoài trông thấy.

Không hiểu sao, khoảnh khắc đó lại làm y nhìn mà không nỡ rời, cảm giác vô cùng khó tả, ngần ấy thời gian, y đã không có cảm xúc lớn như bây giờ.

Trùng hợp khi đó... Vương Lam xoay người lại, hai người ánh mắt chạm vào nhau, cứ như thế trôi qua được một lúc, Vương Lam gật đầu tỏ ý chào hỏi, nhanh chóng dời bước đến chỗ của Lạc My và Cảnh Mẫn, ba người lại tiếp tục nói cười không ngớt.

Dường như cô nương buồn bã, đầy tâm sự trước đó, không phải nàng ấy.

Cảnh Dật lại thắc mắc rằng, dưới lớp mạng che mặt kia, sẽ là một gương mặt như thế nào?

Ta cũng không rõ tại sao cả hai người họ đều nhất định phải dùng khăn che mặt mọi lúc mọi nơi, dù là đối với Cảnh Mẫn cũng đề phòng không kém.

Về việc này, thật chất Vương Lam và Lạc My trải qua thời gian ở trấn Hoài Niên luôn là như thế, cho nên vô tình hình thành thói quen, kể cả bản thân hai người họ, cũng chưa phát hiện ra điều này.

Vì để cho bọn họ được tự nhiên, Cảnh Dật không lâu sau đó liền rời đi.

Bên kia ba người vẫn hòa mình vào cuộc nói chuyện phím, không quan tâm đến những thứ xung quanh.

Cứ như vậy, cuộc hành trình bằng đường thủy của Vương Lam và Lạc My cùng với Cảnh gia, đã chính thức bắt đầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện