Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị

Thục Sơn kiếm phái!

Vô luận là danh tiếng hay thực lực đều có thể so sánh với đại tông phái Thượng Thanh cung. Thục Sơn kiếm phái là một môn phái chuyên về kiếm tu (kiếm tu là cấp bậc dưới kiếm tiên – Dịch giả TTV), sức mạnh của các vị kiếm tiên ở Tiên giới cũng chẳng hề tầm thường. Cho dù Thượng Thanh cung có chỗ dựa mạnh hơn nữa cũng chẳng dọa nổi Thục Sơn kiếm phái.

Bởi vì sau lưng Thục Sơn kiếm phái là vô số các vị kiếm tiên ở Tiên giới, những kiếm tiên có lực công kích cao nhất.

Tiên kiếm Thanh Hồng!

Một thanh phi kiếm có cấp bậc tiên khí. Cho dù là ở Tiên giới, những tiên nhân bình thường cũng chẳng thể có nổi tiên khí. Nhưng một tu chân giả như Trần Kiếm Phong lại có được thanh tiên kiếm có cấp bậc tiên khí này, đây là bởi vì hắn là chưởng môn của Thục Sơn kiếm phái.

Ảo Quang chân nhân rất lợi hại, nhưng nếu phải tranh đấu với Trần Kiếm Phong, kết quả thế nào có lẽ Ảo Quang chân nhân cũng chẳng dám khẳng định trước.

Nếu là trước khi Ảo Quang chân nhân độ kiếp thì cả Côn Luân tiên cảnh đều cho rằng lão sẽ dễ dàng bị Trần Kiếm Phong đánh bại. Nhưng khi Ảo Quang chân nhân độ kiếp đã thể hiện ra một thực lực mà chỉ cao thủ Phi Thăng kỳ mới có được.

Bây giờ giữa Trần Kiếm Phong và Ảo Quang người nào lợi hại hơn, có lẽ chẳng ai nói chính xác được.

Tiên kiếm Thanh Hồng, đó là tiên khí a! Hơn nữa bản thân Trần Kiếm Phong cũng là một kiếm tu có lực công kích kinh nhân.

Bất quá uy danh của Trần Kiếm Phong vang xa không phải là vì công lực của y mạnh mà là vì y là chưởng môn của Thục Sơn kiếm phái! Cho dù là mấy tên gia hỏa ở Thượng Thanh cung cũng không dám coi thường Thục Sơn kiếm phái.

Chưởng môn của một siêu cấp đại tông phái như vậy lại là cha của Lily và Jake? - Không phải chứ?

Câu đầu tiên mà Lily và Jake nói ra đều là câu này.

Hai người bọn họ tới Côn Luân tiên cảnh cũng đã được một thời gian, đối với Thục Sơn kiếm phái bọn họ cũng đã biết. Trong mắt bọn họ, Thục Sơn kiếm phái là một siêu cấp đại môn phái, chưởng môn Thục Sơn kiếm phái giống như một nguyên thủ quốc gia vậy. Đó là người mà bọn họ phải ngước mắt lên mà nhìn, bây giờ lại có người nói chưởng môn của Thục Sơn kiếm phái kia chính là cha bọn họ.

- Gia gia, đây là thật sao?

Lý Dương có chút khó tin. Bây giờ hắn tựa hồ như đã hiểu được tại sao ngày đó Vương Thông vừa gặp hai người Lily và Jake liền lập tức thu ngay làm đồ đệ.

Ảo Quang chân nhân gật đầu nói :

- Tuyệt đối là thật! Mảnh ngọc bội này là chính là ký hiệu của chưởng môn Trần Kiếm Phong năm đó. Phàm là những tu chân giả đã tu hơn một trăm năm đều biết chuyện này, đối với mảnh tiên ngọc này bọn họ cũng đều biết rõ.

Trong lòng Lý Dương đã tiếp thụ ngay đáp án này.

Có lẽ trong lòng các tu chân giả khác, địa vị của chưởng môn Thục Sơn kiếm phái rất phi thường. Nhưng trong lòng Lý Dương đó bất quá cũng chỉ là một đại nhân vật trong một môn phái tu tiên mà thôi. Luận bối cảnh, sau lưng Lý Dương là Hạng Vũ, là Xi Vưu đại tôn! Có thể nói Lý Dương chính là đệ tử trực hệ trong môn phái của Xi Vưu đại tôn.

Vô luận là "Ma Dương bảo điển" hay "Tử Cực Ma Thể huyền công", hoặc là "Ma Thần lục tuyệt" đều là những công pháp tu luyện đỉnh cấp của Xi Vưu đại tôn.

Môn phái kiếm tiên so với Xi Vưu đại tôn chỉ là tôm tép mà thôi.

- Lily, Jake!Xem ra chưởng môn của Thục Sơn kiếm phái quả đúng là phụ thân của hai đứa đó! Thế này đi, chúng ta trước hết đi đến Thục Sơn xem sao!

Lý Dương quay lại nói với Lily và Jake.

Trong lòng Lily và Jake tuy vẫn còn do dự nhưng cũng vẫn gật đầu.

- Trường Phong, Lý Dương. Hai người đưa hai đứa nhỏ này đến Thục Sơn kiếm phái một chuyến đi!

Ảo Quang nhìn về Lý Dương và Tế Trường Phong nói.

- Vâng gia gia!

Lý Dương và Tế Trường Phong lập tức khom người nói.

Ngày thứ hai, tu chân giả từ các phái đến dự lễ đều đã rời đi.

- Gia gia , con với Trường Phong sư thúc đi đến Thục Sơn một chuyến trước! Tin rằng đến đó rồi sẽ có đáp án ngay thôi.

Trên quảng trường, Lý Dương nhìn Ảo Quang chân nhân nói.

Ảo Quang chân nhân gật đầu cười cười.

- Jake! Đứng cho vững nhé!

Lý Dương vung tay ra, một đạo đao mang phảng phất như thực thể xuất hiện dưới chân Jake. Ngay sau đó vô số đạo đao mang từ trong cơ thể Lý Dương bắn ra và bao lấy Jake vào bên trong.

Lý Trường Phong cũng làm như vậy, chỉ là công lực của y cao hơn Lý Dương nhiều. Là một cao thủ Độ Kiếp kỳ, đao mang mà y phát ra giống hệt như một con thuyền nhỏ vậy.

- Sư huynh, huynh kém quá đó! Nhìn "người ta" kìa, to hơn cái "tấm ván" này của huynh nhiều nhé!

Jake quay sang Lý Dương nói.

Lý Dương khỏi cảm thấy nhụt chí. Đao phách của hắn mới là chanh sắc (màu vàng cam) cảnh giới còn của Tế Trường Phong thì đã là hoàng sắc (màu vàng), so với hắn thì cao hơn hẳn một bậc, làm sao có thể so sánh chứ? Nếu muốn tạo ra một đao mang có hình cái thuyền như thế kia thì phải hao phí mất bao nhiêu năng lượng đây?

-Đi!

Lý Dương cũng không quan tâm Jake nói gì nữa, thân thể hắn "xoẹt" một tiếng và phá không bay đi. Đao mang dưới chân Jake cũng lao theo đó.

- Đi!

Vì quán tính nên thân thể Jake lập tức ngả hắn về phía sau.

"Bịch!" Jake va ngay vào lớp đao mang phòng hộ. Còn may là trong màn đao mang còn có một lớp đệm chân khí, nếu không đầu Jake đã nổi lên một cục u lớn rồi.

- Sư huynh thối! Sao lại trêu đùa ta như vậy chứ?

Jake lập tức tức giận nói.

Tế Trường Phong và Lily bên cạnh bật cười mà lắc đầu.

Bốn người bọn họ cứ thế mà bay thẳng đến Thục Sơn.

Từ Thiên Vân Tinh Cực tông đến Thục Sơn khoảng cách có thể nói là tương đối xa. Trường Phong vì đi bằng tốc độ của Lý Dương nên tốc độ cũng không thể tính là nhanh. Lý Dương vì không muốn dùng thêm Xuyên Vân Toa Vụ cho nên chỉ có thể thi triển tốc độ của một đệ tử có tu vi Nguyên Anh kỳ.

Bay qua vô số thảo nguyên, vô số ngọn núi, vô số dòng sông… Cuối cùng màn đêm đã đến.

- Đến Thục sơn xa thật đó! Trường Phong sư thúc, chúng ta còn phải bay bao lâu nữa?

Tốc độ hấp thu thiên địa linh khí của Lý Dương tuyệt đối vượt xa sự tưởng tượng của Tế Trường Phong. Cứ bay như vậy, năng lượng của Lý Dương bị tiêu hao không ít, nhưng tốc độ bổ sung năng lượng thì vượt xa tốc độ tiêu hao.

- Có lẽ khoảng ba canh giờ nữa chúng ta sẽ tới được Thục Sơn rồi!

Tế Trường Phong mỉm cười nói tiếp:

- Kỳ thực không phải là Thục Sơn kiếm phái xa mà là Thiên Vân Tinh Cực tông của chúng ta ở nơi quá xa xăm. Tinh Cực tông chúng ta ở vùng cực bắc, nếu từ Thiên Vân sơn mạch bay về phía bắc thêm nửa giờ nữa thì đã là Hoàng Tuyền hải rồi.

- Hoàng Tuyền hải? Là ý gì vậy? Biển lớn đối với người tu chân mà nói thì có gì nguy hiểm đâu?

Lý Dương hỏi lại.

Tế Trường Phong nghiêm túc nói :

- Con ngàn vạn lần đừng nghĩ đến chuyện đến Hoàng Tuyền hải vui chơi. Hoàng Tuyền hải còn được gọi là Tử Vong hải, làm sao những đại dương bình thường ở tục thế có thể so sánh được chứ? Phàm là tu chân giả tiến vào Hoàng Tuyền hải thì chẳng còn ai có thể sống mà trở ra.

Lời vừa nói ra, trong lòng Lý Dương lập tức đại kinh.

Phàm là tu chân giả tiến vào Hoàng Tuyền Chi Hải thì chẳng ai có thể sống sót trở ra.

Đây là khái niệm gì vậy, rõ ràng là vùng đất tử vong a. Chẳng trách lại được gọi là Tử Vong hải. Tuy Lý Dương cũng cảm thấy hiếu kỳ, nhưng ngay sau đó hắn đã lập tức coi đây là cấm địa. Hắn không muốn đến những nơi như thế, nó quá thần bí, bản thân chẳng thể hoàn toàn nắm chắc.

- Oa, ha ha ha! Là mấy đứa nhỏ a, đến đây, bồi tiếp ta nói chuyện nào! Lão đầu ta ở đây thật quá buồn chán rồi!

Một giọng cười hỉ hả vang lên.

Mấy người Lý Dương đang phi hành trên không phảng phất như gặp phải một lực hút cường đại. Loáng một cái đã cường hành hút cả bốn người xuống đất.

Lý Dương chẳng hề có chút lực phản kháng nào. Ngay cả Tế Trường Phong công lực thâm hậu đạt đến Độ Kiếp hậu kì cũng chẳng có chút lực phản kháng.

Tế Trường Phong sắc mặt lập biến đổi quay lại ám thị với Lý Dương, ra hiệu cho hắn đừng kích động. Tiếp đó hắn lập tức hô to:

- Vãn bối Thiên Vân Tinh Cực tông Tế Trường Phong bái kiến Thiết Quắc (Thiết Quắc đồng âm với "Thiết Oa" – tác giả) chân nhân!

Đồng thời, Tế Trường Phong lập tức truyền âm cho Lý Dương:

- Lý Dương sư điệt , Thiết Quắc tiền bối này chính là đệ nhất tu yêu giả, năm đó y thất bại khi gặp Cửu Cửu Trọng Kiếp. Bây giờ đã độ qua những bảy lần thiên kiếp rồi, công lực thậm chí còn mạnh hơn La Thiên thượng tiên. Bất quá tình tính y rất tốt, chỉ là bình thường thích ăn đồ ngon mà thôi! Đúng rồi, bản thân Thiết Quắc tiên sinh vốn là một Hồng Hoang yêu thú, thực lực của y so với những tán tiên bình thường đã độ qua bảy lần thiên kiếp còn lợi hại hơn nhiều.

Lý Dương nghe xong thì không khỏi hoảng sợ.

Bình thường, tán tiên vượt qua ba lần thiên kiếp thì đã ngang với thiên tiên rồi, còn vượt qua sáu lần thiên kiếp thì đã ngang với La Thiên thượng tiên. Thiết Quắc này bản thân đã là Hồng Hoang yêu thú, tuy cũng là độ qua bảy lần thiên kiếp nhưng lại lợi hại hơn những tán tiên bình thường độ qua bảy lần thiên kiếp một chút.

- Có lẽ chỉ có những tán tiên độ qua tám lần thiên kiếp mới có thể hơn y được, tán tiên độ qua bảy lần tiên kiếp chẳng thể là đối thủ của y.

Trong lòng Lý Dương thầm nghĩ.

- Hai đứa nhỏ các ngươi lẩm bẩm cái gì thế? Mau đến đây! Mau đến đây!

Thiết Quắc lớn tiếng kêu lên.

- Lý Dương, nhớ kỹ lấy! Thiết Quắc tiền bối này thích được người khác gọi là "Thiết Oa chân nhân" (từ sau này gọi là Thiết Oa chân nhân nhé – vandai79)!

Trường Phong dặn dò lại một lần nữa, y sợ Lý Dương không cẩn thận mà làm cho lão yêu đáng sợ này tức giận.

Tiếp đó bốn người lập tức bay về hướng vị Thiết Oa chân nhân này.

Cuối cùng Lý Dương cũng nhìn thấy được vị Thiết Oa chân nhân cường đại đến đáng sợ này.

- Hả?

Lý Dương trừng mắt mà nhìn.

Yêu thú ở đâu ra chứ? Chỉ thấy một gã đầu bếp trong quán cơm ở tục thế !

Một gã béo ú, trong dáng vẻ chừng bốn mươi tuổi, một tay cầm một thanh thái đao (loại dao dùng trong nhà bếp để thái thịt cắt rau) lớn, tay kia cầm một cái nồi giống hệt như nồi cơm điện vậy.

Đây là Hồng Hoang yêu thú đã độ kiếp bảy lần sao ? Lý Dương lập tức cảm thấy ngây ngốc!

- Thiên Vân Tinh Cực tông, ồ, có một đứa nhỏ tên Lý Tầm Hoan ở đó hả? Ân, năm đó ta đã mấy lần cùng hắn đi ăn đồ ngon rồi!

Gã béo Thiết Oa chân nhân này cười híp mắt lại mà nhìn Lý Dương nói.

Đối với Thiết Oa chân nhân mà nói thì Lý Tầm Hoan thật sự chỉ là một đứa bé mà thôi.

Thanh âm của Hạng Vũ đột nhiên vang lên trong đầu Lý Dương:

- Chuyện lạ, Hồng Hoang yêu thú trời sinh cường đại. Đối với bọn chúng độ kiếp chẳng có gì là khó, sao có thể độ kiếp không thành công mà thành tán tu được nhỉ?

Hạng Vũ đối với những yêu thú kiểu như Thiết Quắc này hiểu rất rõ ràng cho nên mới cảm thấy kỳ quái.

- Oa, thơm quá a!

Tiểu Jake ngửi thấy mùi thơm từ cái nồi kia truyền đến, nó không khỏi nuốt nước bọt nói.

Gã béo Thiết Oa nghe thấy vậy thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ tươi cười mà kiêu ngạo nói:

- Cái Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung oa (oa là nồi) này đúng là bảo bối nhất đẳng, cho dù là dùng Thanh Hồng tiên kiếm để đổi ta cũng không đồng ý. Thức ăn mà nó nấu tuyệt đối là mỹ vị a, nhìn đi, các ngươi lại nhìn con dao này của ta đi!

Gã béo Thiết Oa đắc ý giơ con dao của mình ra.

Lý Dương căng mắt ra mà nhìn con dao, hắn nhìn mãi mà không thể nhận ra có chỗ nào tốt, cùng lắm chỉ là chất liệu tốt một chút mà thôi.

- Con dao thái rau này chính là Lưỡng Nghi Sinh Tử đao được luyện ra từ Hàn Băng thiết và Cực Dương Hỏa thiết đó, ân, nó cũng chính là dao thái rau của ta.

Câu cuối cùng khiến cho Lý Dương chút nữa thì bật cười, còn Jake thì đã ôm bụng mà cười rũ rượi.

- Tiểu oa nhi, ngươi lại đây!

Thiết Quắc nheo cặp mắt nhỏ xíu lại và quay sang nói với Jake.

Jake lại nói:

- Có lợi lộc gì không? Không có lợi là ta không làm đâu!

Lý Dương lập tức đổ mồ hôi lạnh. Đây là một cường giả đã vượt qua bảy lần thiên kiếp, sức mạnh còn hơn cả La Thiên thượng tiên. Cho dù Ảo Quang chân nhân đến đây thì cũng không dám nói gì. Vậy mà Jake lại chẳng sợ hãi gì như vậy, chắc vừa nãy Tế Trường Phong chưa kịp nói cho nó biết về tên béo Thiết Quắc rồi!

- Ân, lợi lộc! Cho đến giờ vẫn chưa có ai cả gan đòi lợi lộc từ chỗ Thiết Oa chân nhân ta như vậy đâu!

Gã béo Thiết Oa lập tức đứng dậy và tạo ra một cái bộ dạng vô cùng khó coi.

Tế Trường Phong lập tức nói:

- Xin Thiết Oa chân nhân đừng so đo với trẻ con! Không biết chân nhân gọi bọn vãn bối đến là có chuyện gì?

Thiết Quắc chân nhân được Tế Trường Phong gọi là chân nhân nên rất cao hứng, y rất thích được người khác gọi y như vậy.

- Ân, món ăn ngon thế này mà chỉ một mình ta ăn thì cũng hơi xấu hổ. Do đó ta mời các ngươi tới đây thưởng thức.

Thiết Quắc chân nhân cười lớn nói. Tiếp đó y nhìn vào cái nồi sắt của mình và tiếp tục:

- Ân, còn chừng nửa canh giờ nữa thôi!

Tế Trường Phong lập tức toát mồ hôi lạnh.

Bị gã béo Thiết Oa mời ăn đúng là chuyện khiến người ta khó chịu nhất.

Thức ăn mà Thiết Oa mời đương nhiên đều là đồ ngon, nhưng những thức ăn đó y đều chưa ăn qua mà gọi người ta đến thử. Trong thức ăn có thể đã được y cho thêm một số kỳ trân dị bảo hoặc là các độc vật hiếm thấy, cũng có thể là một thứ quỷ quái gì đó.

Phàm là những thứ mà Thiết Oa cảm thấy hiếu kỳ là lão đều thử cho vào thức ăn. Bất quá tài nấu nướng của lão quả thật vô cùng lợi hại. Đặc biệt là Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung oa, thức ăn mà nó nấu ra tuyệt đối đều là mỹ thực. Chỉ cần được ăn một lần thì sẽ suốt đời khó quên.

Nhưng cũng có tu chân giả vừa ăn được một miếng của Thiết Oa thì đã chết ngay lập tức, bởi vì gã béo Thiết Oa đã dùng Ngũ Độc Thải trù (nhện) để nấu ăn. Mùi vị đúng là rất ngon, nhưng tu chân giả bình thường thì không thể chống lại nổi độc tính cho nên đã chết ngay đương trường. Thiết Oa chân nhân vốn là Hồng Hoang yêu thú Thiết Quắc, Thiết Quắc vốn là lão tổ tông của độc vật nên y chẳng lo gì về độc cả.

Cho nên rất nhiều người muốn ăn thức ăn của gã béo Thiết Oa vì nó rất ngon, nhưng họ lại không dám ăn vì lo sẽ trúng độc mà chết.

Bất quá... Thiết Oa chân nhân ghét nhất là loại người y mời ăn mà lại không ăn, y cho rằng như thế là không nể mặt y, khiến y tức giận, đến lúc đó thì y sẽ trực tiếp giết chết luôn.

Gặp phải gã béo Thiết Oa này thì không thể không ăn!

Tế Trường Phong không khỏi cười khổ!

- Oa, ha ha ha! Món ngon như vậy mà không được cùng người khác thưởng thức thì không phải là đáng tiếc sao? Các ngươi mau ngồi xuống đây cùng ta thưởng thức nào!

Tế Trường Phong lập tức truyền âm cho mấy người Lý Dương:

- Gã Thiết Oa chân nhân này mời khách là không thể không ăn, nếu không ăn thì có lẽ sẽ không còn mạng để rời khỏi đây đâu. Đúng rồi, đồ trong nồi tuy là mỹ vị nhưng lại không biết có độc hay không? Độc tính thấp thì còn tốt, nhưng nếu là kỳ độc thì hỏng rồi! Còn may là mười người ăn thì thường chỉ có một người chết, xác suất tử vong không thể tính là cao.

Mấy người Lý Dương nghe thấy thì sắc mặt đều đại biến.

Qua một hồi lâu!

- Oa, ha ha ha! Thơm quá a! Đến đây! Mọi người cùng đến ăn nào!

Gã béo Thiết Oa mở cái Hỗn Nguyên Nhất Khí Diệu Dung oa của mình ra.

Nhóm dịch của chúng tôi nguyện chia sẻ bản dịch cho tất cả các trang web nhưng ngoại trừ "4vn.eu".

Tập 5: Côn Luân tiên cảnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện