Người cười này không ai khác chính là Triệu Du Phi. Nụ cười của hắn không phải là cười cho có khiến người ta sởn tóc gáy hay giả tạo, mà thật sự là nụ cười chân thật dịu dàng.

Tạ Bình Qua đối với người không có thái độ ác ý trước giờ đều rất ổn, vì vậy mặc dù có hơi nghi hoặc nhưng vẫn lắc đầu: "Không có gì."

Quả thật không có gì, cậu cũng đâu thể hỏi người ta "vì sao cậu lại dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi".

Triệu Du Phi gật đầu, rất tinh tế không hỏi tiếp.

Bởi vì có đội của Tạ Bình Qua nên thời gian trung bình của bốn đội đã bị trung hòa, tổng thời gian dành cho trận thi đấu thứ hai vẫn nằm trong dự đoán của nhân viên, theo lý mà nói thì bọn họ hẳn phải lập tức tiến vào trận thi đấu thứ ba, nhưng vì thái độ phản đối gay gắt của Lý Cường Uy, tổ tiết mục bất đắc dĩ đành phải để bọn họ nghỉ ngơi trước.

Nói đúng ra thì chương trình này không phải là một chương trình thực tế được ghi hình đầy đủ, trận đấu lúc nãy đã làm khách mời mệt mỏi, vì vậy lúc bọn họ nghỉ ngơi, tổ tiết mục tạm dừng ghi hình, để bọn họ an tâm thư giãn.

Mọi người biết được chuyện này lập tức nhắm mắt lại, có người trực tiếp nằm trên sàn chuẩn bị ngủ một giấc, cũng có người gọi người đại diện giải thích công việc. Vu Hoàn nói với cậu một tiếng rồi lén đi gọi bạn gái, Tạ Bình Qua nhìn đến phân tâm: Cậu có nên gọi cho Tạ Minh Duệ không? Nhưng không đợi cậu nghĩ ra lý do, Triệu Du Phi đã đi qua ngồi bên cạnh cậu, rất tự nhiên trò chuyện với cậu: "Cậu có biết vì sao tổ tiết mục lại nhân đạo như vậy không?"

Tạ Bình Qua liếc nhìn trợ lý của Lý Cường Uy — người rõ ràng chỉ là đại V mà bên cạnh lại có nhiều trợ lý hơn cả Hà Lạc Minh, nói: "Bởi vì Lý Cường Uy là phú nhị đại?"

Triệu Du Phi gật đầu, lại lắc đầu: "Đúng, nhưng có lẽ không hoàn toàn như vậy. Mặc dù Lý Cường Uy là con trai trưởng của tập đoàn Lý thị, nhưng hắn không có quyền thừa kế cũng như không định thừa kế, sở dĩ tổ tiết mục dễ nói chuyện như vậy là vì nhà tài trợ đã chào hỏi bọn họ, nhờ bọn họ chăm sóc khách mời một chút."

Trên đời này có lẽ chỉ có buôn chuyện là kéo gần khoảng cách giữa mọi người lại nhanh nhất, bất kể có tò mò hay không, hầu hết mọi người đều sẽ không bài xích buôn chuyện.

Tạ Bình Qua chưa hiểu nhiều về thế giới này nên sẽ không bài xích, cả Vu Hoàn hoàn toàn không biết gì về giới giải trí đã nói chuyện điện thoại xong và quay lại cũng sẽ không.

Hắn thậm chí còn nhìn xung quanh, sau khi xác nhận không có ai ghi hình, hưng phấn hỏi thăm: "Ý cậu là, trong số chúng ta có người của nhà tài trợ?"

Câu này nghe có chút kỳ quái, khiến Tạ Bình Qua cảm thấy bọn họ không phải đang ghi hình chương trình mà là đang nằm vùng ghi hình.

Triệu Du Phi không chút nghĩ ngợi nói: "Không biết có người hay không. Tôi chỉ nghe nói là nhà tài trợ đã đề cập như vậy, nói là được bạn bè gửi gắm. Trong công việc của chúng ta, trời đất bao la, người đưa tiền là lớn nhất. Nhà tài trợ đã nói như vậy, tổ tiết mục thấy Lý Cường Uy phản đối nên cũng thuận nước đẩy thuyền đồng ý. Đương nhiên cũng có thể là không có người thứ hai, đồng dạng nhà tài trợ đến chào hỏi cũng là vì Lý Cường Uy. Dù sao tập đoàn Lý thị cũng là tập đoàn lớn thứ hai thành phố H, mặc dù hoàn toàn không thể so với tập đoàn Lan Phong đứng thứ nhất."

Vu Hoàn biết tập đoàn Lan Phong, nói tiếp: "Suy cho cùng Lan Phong là tập đoàn thương nghiệp lớn nhất trong nước mà! Đúng rồi Bình Qua, cậu là người phát ngôn của Lan Phong đúng không? Có biết nội tình gì không?"



Tạ Bình Qua sửa lời: "Không phải người phát ngôn của Lan Phong, là đồng hồ. Hơn nữa tôi chỉ là người phát ngôn, ngoại trừ quay quảng cáo thì không có tiếp xúc với người Lan Phong."

Bởi vì đó là "sự thật" nên Tạ Bình Qua nói rất tự nhiên.

Vu Hoàn không hề nghi ngờ cậu, gật đầu tin tưởng; Triệu Du Phi nghiêm túc quan sát vẻ mặt Tạ Bình Qua, thật sự không nhìn ra dấu hiệu giấu giếm nào, cũng tin luôn.

Sở dĩ hắn nhắc tới chuyện này cũng không phải vì cái gì khác, chính là muốn thử xem rốt cuộc Tạ Bình Qua có phải là "người thứ hai" kia không, nếu là thật, bất kể có tâm tư kiều diễm nào khác hắn đều sẽ từ bỏ; nếu không phải...

"Hai người không biết nhiều về giới giải trí đúng không? Tôi phổ cập khoa học cho hai người nhé?"

Triệu Du Phi nói phổ cập khoa học thì phổ cập khoa học, không chỉ phổ cập khoa học một mình mà còn kéo cả cộng sự của hắn đến phổ cập cho hai người Tạ Bình Qua.

Tạ Bình Qua học được rất nhiều thứ từ lần phổ cập này, rất biết ơn đối phương, nhưng mà... Có phải đối phương hơi nhiệt tình quá rồi không? Từ tư liệu trước đó Cao Cường đưa cậu xem, hình như Triệu Du Phi đâu phải người nhiệt tình như vậy?

Tuy nhiên cộng sự của cậu và cộng sự của đối phương đều rất thích hình thức ở chung với nhau như thế này, Tạ Bình Qua cũng chấp nhận kiểu ở chung này, và cậu chỉ đề cập đến nó khi trò chuyện với Tạ Minh Duệ.

Tạ Bình Qua nói xong thì lại nói chuyện khác, sau đó hoàn toàn không biết gì mà cúp máy, bỏ lại Tạ Minh Duệ đang nhìn chằm chằm màn hình khóa điện thoại.

Mặc dù anh chưa từng nói chuyện yêu đương, nhưng anh biết một người muốn theo đuổi người khác sẽ làm ra hành động gì, mà hành động của Triệu Du Phi không hề nghi ngờ gì nữa, là đang theo đuổi người khác.

Cũng là theo đuổi Bình Qua nhà anh.

Hậu quả trực tiếp của việc này chính là, ngắn ngủi trong hai tiếng sau, hồ sơ của Triệu Du Phi xuất hiện trước mặt anh, bao gồm cả quá trình học tập, công việc, và... Tình cảm.

Tưởng Chúc tràn đầy đồng tình với người đàn ông dám đánh cắp kho báu từ hang rồng, nhưng đồng tình thì đồng tình, chuyện gì nên báo cáo lại, hắn không hề giấu giếm nửa phần: "Khuynh hướng tình dục của Triệu Du Phi là nam, hắn đã yêu đương từ ba đến năm lần, theo hiểu biết của người ngoài là ba lần. Một lần là chia tay trong hòa bình, hai lần khác là bạn trai ngoại tình."

Vì vậy tổng kết lại là về mặt tình cảm, Triệu Du Phi cũng được coi là người đáng tin, xứng với bằng cấp và sự nghiệp của hắn... Quả thật là đối tượng hẹn hò không tồi.

Nhưng loại lời nói tự tìm đường chết này, Tưởng Chúc sẽ không nói.

Nếu là trước kia, khi Tạ Bình Qua vừa xuyên đến thế giới này, Tạ Minh Duệ sẽ không ngăn một người như vậy đến gần Tạ Bình Qua, cho dù anh có bị sự điên cuồng bao phủ, anh cũng sẽ không can thiệp vào chuyện "có một người không tệ lắm" trong mắt công chúng tiếp cận Tạ Bình Qua.

Nhưng bây giờ không phải là trước kia, sau khi xác nhận Tạ Bình Qua cũng có loại tình cảm kia đối với anh, anh đương nhiên không thể nào mặc kệ chuyện có người theo đuổi Tạ Bình Qua, chỉ là...

Chỉ có những người vô năng mới bóp chết tất cả những con bướm xung quanh người trong lòng, còn người có năng lực...

"Đồ bán đấu giá lần trước tôi xuất ngoại đã tới chưa?" Tạ Minh Duệ ngẩng đầu hỏi Tưởng Chúc.

Tưởng Chúc gật đầu: "Tới rồi, tới hồi tối hôm trước. Đã hoàn thành đăng ký kiểm tra và bảo dưỡng cho ngài, cũng đã bọc sẵn, chuẩn bị chiều nay đưa đến nhà ngài."

Tạ Minh Duệ phủ quyết phương án này: "Khoan hẵng đưa đến nhà tôi, trực tiếp đưa cho Bình Qua đi, cả cái này nữa."

Tạ Minh Duệ vừa nói vừa lấy một hộp quà được đóng gói đẹp đẽ trong ngăn kéo ra.

Tưởng Chúc không hỏi đây là cái gì, cũng không hỏi đưa như thế nào, hắn chỉ nhận lấy rồi nói: "Được, tôi sẽ chuyển đến tay Tiểu Tạ tiên sinh trước tối hôm nay."

Tưởng Chúc nói được làm được, ban đêm lúc kết thúc ghi hình, Tạ Bình Qua nhận được món quà mà Tạ Minh Duệ "chuyển phát nhanh" cho cậu.

Người chuyển phát nhanh thuộc một công ty bảo mật cấp cao, phần lớn thời gian đều đóng vai trò là một bảo tiêu đắt giá, phần nhỏ thời gian là nhân viên chuyển phát nhanh thu phí đắt đỏ.

Thời điểm Tạ Bình Qua đến nhận hàng chuyển phát nhanh có nhìn hắn một cái, khiến lông tơ hắn nháy mắt dựng đứng lên. Nếu không phải tu dưỡng chức nghiệp của hắn rất tốt, nếu không phải hiện giờ hắn vẫn nhớ rõ mình là nhân viên chuyển phát nhanh, không phải là bảo tiêu, chỉ sợ hắn đã tiến vào trạng thái cảnh giác.



Tạ Bình Qua mỉm cười, nhận đồ xong thì lui về sau hai bước, tỏ vẻ mình không có ý gì khác. Cậu thấy hắn xoay người đi thì cũng thu hồi tầm mắt, giải quyết êm đẹp chuyện xảy ra ngoài ý muốn này.

Tạ Bình Qua trở về phòng thì thở nhẹ ra một hơi, cậu thầm nghĩ cuộc sống bình thường hạnh phúc đúng là ảnh hưởng đến con người, nếu đổi lại là trước kia... Một người như vậy hẳn sẽ không phát hiện ra tầm mắt của cậu mới đúng.

Tạ Bình Qua vốn chuẩn bị tiếp tục kiểm điểm, nhưng khi mở quà ra, tất cả tư duy của cậu đều ngừng hoạt động.

Hộp quà có mật khẩu chứa một con dao găm, một con dao găm có kiểu dáng tương tự vật cổ, nhưng độ cũ lại không giống với dao găm thời cổ xưa.

Tạ Bình Qua cầm lên nghiêm túc quan sát, sau khi xác nhận đây thật sự là đồ cổ, niên đại chế tác hẳn là tương ứng với Đại An ở thế giới này. Chỉ là khác với đồ cổ, những lớp gỉ sét tượng trưng cho lịch sử và giá trị đã bị tẩy đi, thoạt nhìn rất mới, nếu bán đấu giá lần nữa chắc chắn sẽ không bán được giá cao.

Hành vi "tiêu tiền như nước" và "phí phạm của trời" nếu đổi lại là người khác chỉ sợ sẽ đau lòng muốn chết, nhưng Tạ Bình Qua lại rất vui vẻ.

Dao găm này rất đẹp, cực kỳ đẹp, quan trọng nhất là nó rất giống với dao găm cống phẩm mà Tạ Minh Duệ lần đầu tiên đưa cho cậu.

Tạ Bình Qua cầm điện thoại, muốn gọi cho Tạ Minh Duệ, nhưng còn có một hộp quà khác chưa mở, nên cậu tạm thời nhịn xuống cảm giác muốn gọi điện.

Cậu mở hộp quà còn lại ra, bên trong hộp quà này không phải là binh khí, mà là một viên pha lê trong suốt hình đa diện, khảm hai đóa hoa rất đẹp.

Tạ Bình Qua vốn không thích cái này, nhưng khi thấy hai đóa hoa kia, cậu cũng không kìm được nhếch khóe miệng lên.

Giống bó hoa lớn mà Tạ Minh Duệ tặng cậu hôm đóng máy.

Tâm trạng cậu tốt đến mức không có gan gọi điện cho Tạ Minh Duệ, vẫn là Tạ Minh Duệ chủ động gọi qua sau khi được Tưởng Chúc báo đã đưa quà đến.

Tạ Minh Duệ không nói mình đã tốn bao nhiêu tiền để lấy được dao găm này, cũng không nói hai đóa hoa kia cũng là đấu giá được, chỉ nói vài câu về chuyện này với Tạ Bình Qua.

"Thích không?"

"Thích!"

"Thích là được."

Sau đó, Tạ Minh Duệ thay đổi đề tài, Tạ Bình Qua vẫn không có gan nhấn mạnh sự phấn khích của mình, chỉ là sau khi trò chuyện với Tạ Minh Duệ, cậu lập tức gọi video cho Lộ Tiểu Phong, khoe món quà mình mới nhận được với hắn.

Hắn vô cùng hưng phấn muốn buôn chuyện, nhưng Tạ Bình Qua sau khi khoe xong thì lấy cớ "ngày mai các cậu có buổi biểu diễn, tôi không quấy rầy nữa" rồi cúp máy, làm Lộ Tiểu Phong nhìn đến trợn mắt há hốc miệng.

Không phải chứ, anh sao có thể làm vậy hả? Buôn chuyện mà chỉ nói có nửa câu là thế nào!

Mặc kệ Lộ Tiểu Phong than vãn như thế nào trong điện thoại, Tạ Bình Qua vẫn thờ ơ như cũ. Cậu nghiêm túc nghiên cứu cách để đem theo hai món này, nghiên cứu xong mới bắt đầu rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi.

Do đã có "thành quả nghiên cứu", nên sáng hôm sau, Cao Cường nhận được một chiếc vali nhỏ có ghi định vị và mật mã khóa, sau khi biết được đồ bên trong là quà của Tạ Minh Duệ đưa cho Tạ Bình Qua, cả người đều không ổn.

Nếu không phải vali nhỏ này trông rất bình thường, cực kỳ giống hộp đựng đồ trang điểm, có lẽ Cao Cường sẽ không cầm nó.

Trong lòng hắn thầm than, hai người đâu phải nhãi con, sao lại dính nhau như vậy? Có quà không thể về rồi hẵng tặng được sao? Đặc biệt gửi đến đây làm gì!

Đáp án đương nhiên là để bóp chết tình địch từ trong nôi.

Tạ Bình Qua rất giỏi che giấu cảm xúc, nhưng sau khi đã quen với cuộc sống ở thế giới này, trình độ che giấu cảm xúc của cậu cũng không hoàn mỹ vô khuyết như vậy, đặc biệt là đối với người luôn chú ý đến cậu.



Vì vậy không lâu sau, Triệu Du Phi đã phát hiện tâm trạng Tạ Bình Qua hôm nay rất tốt.

Phát hiện này khiến hắn sinh ra bất an, lúc nghỉ ngơi, hắn nhịn không được đi đến hỏi.

Tạ Bình Qua rất muốn khoe, nhưng bản năng điệu thấp của ám vệ khiến cậu nhịn xuống, chỉ cố gắng bình tĩnh nói: "Hôm qua nhận được quà."

Mặc dù Tạ Bình Qua đã cố gắng khiến mình bình tĩnh, nhưng ánh mắt sáng rỡ hơn thường ngày đã bán đứng cậu.

Triệu Du Phi cảm thấy trong lòng nặng nề.

Hắn muốn hỏi người tặng là ai, muốn hỏi Tạ Bình Qua có quan hệ gì với người tặng, nhưng tu dưỡng của hắn làm hắn không thể hỏi ra những câu thất lễ như vậy.

Hắn nhắm mắt lại, bình ổn tâm trạng của mình một chút, sau đó hỏi bằng giọng dịu dàng nhất có thể: "Người kia là khách mời thường mà Bình Qua định mời sao?"

Vấn đề này có chút vượt giới hạn, nhưng với thân phận của bọn họ, hơn nữa Vu Hoàn cũng tò mò nhìn sang đây, cảm giác vượt giới hạn không quá rõ ràng.

Tạ Bình Qua thấy chuyện này không có gì khó nói, suy nghĩ rồi gật đầu: "Tôi muốn mời anh ấy, nhưng không biết anh ấy có đồng ý không."

Đáp án này càng làm tâm trạng Triệu Du Phi nặng nề.

Nhưng Tạ Bình Qua thật sự rất phù hợp với thẩm mỹ của hắn, nếu cứ như vậy mà từ bỏ, hắn rất không cam lòng, vì vậy hắn cố gắng hết sức nở một nụ cười: "Được! Đến lúc đó cậu nhớ giới thiệu với chúng tôi nha."

Nếu người kia thật sự rất tốt, đến lúc đó hắn từ bỏ cũng không muộn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện