Thời điểm Triệu Du Phi có tâm tư đó, Tạ Bình Qua không biết; thời điểm Triệu Du Phi quyết định tạm thời án binh bất động đợi xác nhận tình trạng tình cảm của cậu rồi mới quyết định có xuất kích hay không, Tạ Bình Qua cũng không biết.

Sau khi nhận được quà, trạng thái của cậu phấn khởi một cách vi diệu, vì vậy trong trận thi đấu mới của một ngày mới, cậu lại lần nữa ngăn cơn sóng dữ, lật ngược tình thế đạt được hạng nhất của đội Hà Lạc Minh.

Ngay khi thấy cậu thắng, Vu Hoàn không khóc nữa, hắn lau nước mắt, xông lên muốn ôm Tạ Bình Qua.

Mặc dù Tạ Bình Qua có nói sẽ không an ủi người khác, nhưng lúc cộng sự khóc thì cậu vẫn có thể cho đối phương một cái ôm.

Vì vậy lúc này cậu không trốn tránh, ôm đối phương một chút.

Triệu Du Phi nhìn hai người ôm nhau, nhìn Tạ Bình Qua vỗ vỗ lưng Vu Hoàn, thở dài yếu ớt.

Mặc dù hai người kia không định xào cp, nhưng bọn họ không muốn, thì tương tác giữa bọn họ trong chương trình có thể hút fans cp không? Giá trị nhan sắc cao, mỗi người mỗi vẻ, vừa mạnh vừa ăn ý, chơi với nhau hòa thuận, quan hệ hòa hợp, quan trọng nhất là, tính cách của hai người... Rất bổ sung cho nhau.

Tạ Bình Qua tâm thái ổn định, không có nhiều biểu cảm, thắng thua sao cũng được, chỉ có biên độ khóe miệng hơi khác biệt chút.

Vu Hoàn thì khác, từng là một vận động viên chuyên nghiệp, hắn rất khó cân bằng tâm thái, một khi bị áp lực quá lớn sẽ dễ khóc.

Trước kia khi thi đấu, hắn thường xuyên vừa khóc vừa bùng nổ thực lực, tiễn đối thủ và cộng sự của đối thủ về quê mới nín khóc.

Bây giờ là thi đấu kiểm tra độ ăn ý nên không cần bùng nổ, vì vậy sau khi thi đấu xong hắn vẫn tiếp tục khóc, mãi đến khi Tạ Bình Qua cũng đấu xong mới nín.

Hơn nữa cộng sự trước kia của Vu Hoàn không thích nói chuyện, biểu cảm cũng không nhiều...

"Công thụ rõ ràng, văn án thế thân... Tôi thấy cp bạo nhất tạp kỹ này chính là bọn họ." Lúc Triệu Du Phi đang nhìn, cộng sự của hắn - là một diễn viên thích thể thao cũng đang nhìn và đánh giá.

Hắn mơ hồ cảm nhận được tâm tư của Triệu Du Phi, vì vậy khi nghe thấy đối phương thở dài, vẻ mặt càng thêm u oán, hắn suy nghĩ một hồi rồi an ủi ở một góc độ ly kỳ: "Thật ra chuyện này cũng tốt, nói vậy, cậu sẽ không bị tổn thương vì sự tương tác lẫn nhau của Bình Qua và khách mời thường mà cậu ấy định mời, có khả năng cao là bên kia không có ăn ý như Bình Qua và Vu Hoàn..."

Triệu Du Phi rất muốn nói mình không cần an ủi, nhưng thấy cộng sự cũng là có ý tốt nên vẫn trả lời: "Mong là vậy..."

Tạ Bình Qua không biết suy nghĩ của bọn họ, sau khi hoàn thành ghi hình ở địa điểm thứ hai, mua vô số quà tặng trong chuyến du lịch địa phương, cậu về nhà của mình và Tạ Minh Duệ với chiếc vali chứa đầy quà.

Lúc cậu xuống máy bay là khoảng 7 giờ tối, lúc về đến nhà cũng khoảng 8 giờ tối, nhưng vừa mở cửa ra, mùi thức ăn nồng nặc bay đến.

Tạ Minh Duệ đang ngồi trong phòng sử dụng máy tính bảng, anh nghe thấy tiếng mở cửa thì đặt máy tính bảng xuống, bước tới, rất tự nhiên nhận vali trong tay Tạ Bình Qua.



Lúc Tạ Bình Qua ngửi thấy mùi đồ ăn thì sửng sốt, lúc thấy Tạ Minh Duệ mặc đồ ở nhà chân mang dép lê nhận vali của cậu thì càng sửng sốt hơn.

Cậu nhìn bóng lưng Tạ Minh Duệ một hồi lâu, lúc anh kêu cậu đến ăn cơm mới hồi phục tinh thần, rửa tay ngồi vào bàn.

Tạ Bình Qua biết mấy món này không phải Tạ Minh Duệ nấu, nhưng thấy thức ăn vẫn còn nóng hổi, thấy Tạ Minh Duệ đưa đũa cho cậu, cậu vẫn nhìn anh rồi nở nụ cười tươi.

Tạ Minh Duệ rất hài lòng về việc cậu rất vui vẻ chứ không phải sợ hãi nên cũng mỉm cười. Anh cầm ly nước đun sôi để nguội của mình chạm nhẹ vào ly của Tạ Bình Qua: "Bình Qua, mừng em về nhà."

Do có đoạn nhạc đệm này, Tạ Bình Qua luôn cảm thấy bữa cơm này rất ngọt ngào, nước sôi để nguội còn khiến người ta phấn khởi hơn cả rượu mạnh.

Điều này dẫn đến cậu thay đổi kế hoạch chọn ra món quà tốt nhất tặng cho Tạ Minh Duệ, trực tiếp kéo anh vào phòng ngủ của mình, sau đó mở vali ra, lần lượt lấy từng món quà để ra ngoài.

"Điện hạ, đây là cây quạt em mua ở một cửa hàng cũ, được làm bằng giấy và trúc tốt nhất, bức tranh bên trên là do một họa sĩ trong tiệm vẽ lại nơi trong bức ảnh em thích nhất ở thành phố C."

"Điện hạ, em học dệt cái này ở cửa hàng thủ công mỹ nghệ... là châu chấu... Vốn dĩ em muốn học dệt cái khác, nhưng không đủ thời gian nên chỉ học cái này."

"Điện hạ, đây là mặt dây chuyền em mua trong cửa hàng ngọc bích, vốn dĩ em muốn đi cửa hàng đồ cổ, nhưng dân bản xứ nói cửa hàng đồ cổ chỗ bọn họ toàn là đồ dỏm, vì vậy em đến cửa hàng ngọc bích... Nhưng ban đầu em không định tặng mặt dây chuyền này cho anh, em muốn dùng để nhờ Tưởng Chúc tìm giúp một buổi bán đấu giá cổ ngọc có hình dáng tương tự, sau khi em lấy được mới tặng cổ ngọc kia cho anh..."

"Điện hạ..."

......

Vị trí Tạ Bình Qua đặt vali, tình cờ là vị trí nơi ánh đèn giao nhau, là vị trí sáng nhất.

Tạ Minh Duệ nghe giọng nói mềm mại đang nói liên tục của cậu, lại nhìn cậu đang mặc quần áo và mang dép lê anh mua cho cậu, nhìn căn phòng anh đã trang trí cho cậu, lập tức tâm trạng có chút hoảng hốt.

Tạ Bình Qua có cảm giác ánh đèn bị chắn, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, đúng lúc chạm phải đôi mắt sâu thẳm của Tạ Minh Duệ.

Cảm giác áp bách khó hiểu trên người Tạ Minh Duệ khiến tim cậu đập nhanh hơn, cậu vô thức khẽ gọi một tiếng "điện hạ", không ngờ giây tiếp theo, cảm giác áp bách kia càng mạnh mẽ hơn.

Cậu nhìn Tạ Minh Duệ ngồi xổm xuống ôm cậu vào lòng, nhiệt độ xung quanh tăng cao khiến cậu hơi choáng váng.

Cậu có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người Tạ Minh Duệ khá khác với thường ngày, nhưng lại không biết là vì sao, cậu chỉ thở rất nhẹ, sợ quấy rầy đến anh.

Hành vi không giãy giụa của Tạ Bình Qua thoáng khiến Tạ Minh Duệ bình tĩnh lại, cũng khiến cảm xúc của anh ngày càng trở nên khó kiểm soát.

Anh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, một lúc sau mới buông tay ra, nhỏ giọng nói: "Ngày mai lại xem quà, được không?"

Giọng Tạ Minh Duệ hơi khàn. Tạ Bình Qua cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình tăng lên một chút, thậm chí đại não cũng bắt đầu choáng váng.

Cậu đáp lại một tiếng, Tạ Minh Duệ nhìn cậu, dường như đang cười, nhưng dường như không phải vậy.

"Anh về trước đây, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

Tạ Minh Duệ nói xong thì đứng lên, bước chân không nhanh không chậm đi đến cửa.

Tạ Bình Qua ngồi dưới đất nhìn anh, mãi đến khi phòng ngủ kế bên vang lên tiếng đóng cửa, cậu mới dần tỉnh táo lại.

Có lẽ là ảo giác của cậu, cậu cứ cảm thấy... Tạ Minh Duệ hồi nãy có chút nguy hiểm, loại nguy hiểm khiến người ta không thể phản kháng, không thể giãy giụa cũng không muốn giãy giụa.

Trạng thái kỳ quái này chỉ xảy ra một lần, sau đó thì không xuất hiện nữa.

Ngày hôm sau, Tạ Bình Qua giới thiệu tất cả các món quà xong thì cùng Tạ Minh Duệ trưng bày những món có thể trưng được, món nào không trưng được thì cất đi, tăng thêm một chút... Bừa bộn cho căn nhà.

Nhưng Tạ Minh Duệ nhận được quà vẫn rất vui vẻ, Tạ Bình Qua thấy người nhận quà hài lòng thì cũng rất vui, hai người vui vẻ nhìn nhau cười, có cảm giác đối phương như vậy thật ngốc, sao lại dễ thỏa mãn như vậy chứ.

Tạ Bình Qua đã thực hiện một chiến lược khác trong khi đi quay, cậu hỏi Tạ Minh Duệ mấy ngày tới có rảnh không.

Câu trả lời chắc chắn là có, vì vậy hai ngày sau, bọn họ lại bắt đầu hẹn hò.



Địa điểm hẹn hò lần này là thoát hiểm cửa hàng mật thất ngoại tuyến, một ngày trước khi hẹn hò, Tạ Bình Qua đến cửa hàng để xác nhận rằng tất cả các chỉ số ở đó đều đạt tiêu chuẩn an toàn mới dẫn Tạ Minh Duệ đến.

Quản lý cửa hàng thấy dáng người hai vị khách rất đẹp, vừa hâm mộ vừa dẫn bọn họ đến cửa, hắn không hề hay biết cửa hàng đã bị kiểm tra độ an toàn hết một lần, thậm chí còn nghĩ hai người thật tốt, ra tay rất hào phóng, lại còn không hỏi nhiều, thật sự là khách hàng chất lượng cao. truyện tiên hiệp hay

Độ khó của thoát hiểm mật thất ở mức vừa phải, không những không đáng sợ mà còn được bố trí rất đẹp mắt.

Tạ Bình Qua chọn nơi này chính là vì điểm này, cuối cùng nơi này cũng không phụ sự kỳ vọng của cậu, bọn họ đã chơi rất vui vẻ, thậm chí còn nhớ lại cảm giác cùng điều tra một án trộm trong hoàng cung vào lần nào đó.

Khi đó bọn họ đều còn nhỏ, còn uống rượu chúc mừng khi hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó Tạ Minh Duệ được giao nhiều nhiệm vụ quan trọng hơn, nhưng khi hoàn thành, rất khó tái hiện lại cảm giác vui vẻ như khi điều tra án trộm kia.

Chính vì vậy mà trải nghiệm trong thoát hiểm mật thất này thú vị hơn cả tưởng tượng.

Sau khi kết thúc, Tạ Bình Qua do dự một lúc xem có nên đến nhà hàng có phòng riêng để dùng bữa hay không, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.

Cậu và Tạ Minh Duệ đi dạo cửa hàng bánh kem, đi dạo cửa hàng tiện lợi, sau đó xách hai túi lớn về nhà, ngồi bên chiếc bàn cà phê ngoài ban công, ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài, kết thúc chuyến "ăn cơm dã ngoại" của mình.

Sau khi ăn cơm dã ngoại xong, bọn họ nghỉ ngơi nửa ngày, không suy nghĩ gì, cũng không làm gì cả, chỉ yên lặng ở bên nhau như vậy. Đến khi màn đêm buông xuống, mặt trời ngày hôm sau lên cao, bọn họ mới trở lại cuộc sống bận rộn.

Tạ Bình Qua vừa luyện lời thoại và kỹ năng diễn xuất, vừa đọc thêm mấy quyển kịch bản, không có ngoại lệ... Cậu không muốn nhận.

Dù sao bộ phim đầu tiên cậu quay có kịch bản rất hay, đến nỗi khi nhìn những kịch bản này, cậu không thể sinh ra chút hứng thú diễn xuất nào.

Cũng trong tình huống đó, trailer của 《 Nhà lữ hành vận động 》 chính thức được tung ra.

Triệu Du Phi và cộng sự của hắn có thể nhìn ra Tạ Bình Qua và Vu Hoàn rất có cảm giác cp, tổ tiết mục tất nhiên cũng có thể nhìn ra, các môn thể thao liên quan đến sự ăn ý, rất dễ xảy ra tiếp xúc tứ chi, sau khi được tổ tiết mục cắt nối biên tập, nhìn thế nào cũng thấy hai người rất thân mật, lại có tính cách tương phản nhau, đôi cp này chỉ trong vòng một ngày đã có tên trên mạng.

【 Tôi ngửi thấy mùi máu chó khi nghe thấy cộng sự trước kia của Vu Hoàn... Có ai cảm thấy Tạ Bình Qua có hơi giống với cộng sự trước kia của Vu Hoàn không? 】

【 Nhớ lại giai đoạn sơ sân khấu của 《 Theo đuổi ước mơ đi 》, Tạ Bình Qua vẫn còn là thần tiên tiểu ca ca "yếu đuối mong manh", các cp chính đều thiên về làm thụ, bây giờ cảm thấy cái chữ thụ không còn dính dáng gì đến cậu ấy... khí chất này, tuyệt! 】

【 Tôi thấy bốn cặp đều rất tốt, mỗi người đều có hương vị riêng. Nhưng cặp tốt nhất hẳn là Tạ Bình Qua nhỉ? Có thể thấy sự ăn ý bùng nổ giữa bọn họ trong trailer. 】

【 Ăn ý bùng nổ +1, có hơi lo lắng giai đoạn khách mời trúc mã của bọn họ sẽ không ăn ý tẻ ngắt. 】

......

Tạ Minh Duệ xem trailer, cũng xem sơ qua đánh giá của người qua đường, không nói gì.

Tạ Bình Qua thấy anh mặc dù không nói gì nhưng tâm trạng rõ ràng rất xấu, thở ra một hơi, sau đó lấy hết can đảm, mở miệng hỏi: "Điện hạ muốn đi cùng em không?"

Tạ Minh Duệ không kịp phản ứng xem cậu nói gì, kinh ngạc nhìn cậu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của Tạ Bình Qua.

"Đội chúng em hẳn là đội thứ hai mời khách mời thường, cũng chính là địa điểm quay thứ bốn, khoảng ba tuần sau, em muốn mời điện hạ làm khách mời thường, anh có rảnh không?"

Nếu như lần trước Tạ Bình Qua chỉ là nhất thời muốn hỏi anh có muốn đến tiệc đóng máy không, thì lần này cậu đã suy nghĩ rất cặn kẽ mới hỏi anh có muốn tham gia chương trình hay không.

Cậu đã từng nghĩ, Tạ Minh Duệ không muốn xuất hiện cùng cậu trước mặt người khác, có phải là do không thích hay thân phận không thích hợp không, nhưng qua hai lần ra ngoài hẹn hò đã làm cậu hiểu rõ, Tạ Minh Duệ căn bản không phải không thích.

Cho dù là lần trước đến công viên giải trí, hay là lần này đi mật thất, khi hai người cùng nhau xuyên qua đám đông, cậu có thể cảm nhận tâm trạng Tạ Minh Duệ rất tốt.

Còn về thân phận... Lúc Tạ Minh Duệ ra ngoài một mình không hề che che giấu giấu, cũng chưa bao giờ che giấu thân phận và hành tung trước khi gặp cậu, vì vậy thân phận anh tuyệt đối không có vấn đề gì.

Kết hợp hai vế lại, không khó đoán ra vì sao anh lại che giấu như vậy, là bởi vì cậu.

Bởi vì anh không muốn ảnh hưởng đến cậu.

"Điện hạ, lần trước anh nói với em, có một số việc làm rồi sẽ không còn đường quay đầu nữa làm em suy nghĩ kỹ, cũng đã suy nghĩ xong rồi. Em quyết định muốn ở lại bên cạnh anh, không sợ người khác biết quan hệ của chúng ta, em càng không hy vọng anh vì em mà bị ủy khuất."



Tạ Minh Duệ thật sự không ngờ cậu sẽ nói vậy.

Anh xoa trán, sau một lúc lâu mới thở dài: "Thật ra không phải vì vấn đề của em, là thân phận anh... Tương đối đặc thù."

Tạ Minh Duệ nói, trong ánh mắt và giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ: "Một khi anh xuất hiện bên ngoài, một khi quan hệ của chúng ta bị đưa ra ngoài sáng, tất cả cố gắng của em, tất cả những yêu thương, vinh quang mà em có được, ở trong mắt người khác sẽ biến thành không liên quan gì đến em."

"Tất cả những thứ đó đều sẽ biến thành anh, đều sẽ biến thành là vì anh nên em mới được như vậy. Tương lai của em sẽ bị ràng buộc với anh, cho dù em có bỏ ra công sức gấp trăm ngàn lần người thường, chưa chắc em đã được công nhận."

"Anh không muốn điều đó."

"Nhưng em không quan tâm," Tạ Minh Duệ còn chưa dứt lời, giọng Tạ Bình Qua đã vang lên, "Giống như trước đây em không quan tâm liệu có ai biết việc em làm hay không, bây giờ em không quan tâm người khác có công nhận em hay không. Em biết mình làm gì, còn người khác có công nhận hay không, đó là chuyện của bọn họ, không phải chuyện của em."

Lúc Tạ Bình Qua nói chuyện, biểu cảm và giọng nói của cậu không hề do dự, giống như khi cậu nói với Tạ Minh Duệ rằng cậu sẽ bảo vệ anh: "Em không phủ nhận em rất thích cuộc sống hiện tại, nhưng tiền đề của những điều này là nó sẽ không khiến anh buồn. Điện hạ, em hy vọng anh không cần vì em mà cứ che che giấu giấu, không thể xuất hiện trước mặt người khác một cách bình thường. Em cũng không cảm thấy quan hệ của chúng ta có gì phải che giấu cả, em càng không cảm thấy sự tồn tại của anh không thể đưa ra ngoài sáng."

"Trong mắt em, anh chính là thế giới muôn màu muôn vẻ, nếu vì em mà phải trốn trong bóng tối, vậy thế giới xán lạn này liên quan gì đến em nữa?"

Tạ Minh Duệ nhìn cậu, anh thở phào nhẹ nhõm, vừa dài vừa nhẹ.

Hơn bất kỳ ai trên thế giới này, anh hy vọng quan hệ của bọn họ có thể được công khai với toàn thế giới, bây giờ anh không nói ra, chỉ vì anh không muốn Tạ Bình Qua bị mối quan hệ này ảnh hưởng mà thôi, nhưng nếu Tạ Bình Qua đã suy nghĩ kỹ...

"Em quyết định?"

Tạ Bình Qua không chút do dự trả lời: "Em đã quyết định rồi."

Tạ Minh Duệ nhìn đôi mắt sáng ngời kiên định động lòng người của cậu, một lúc lâu sau mới mỉm cười: "Được."

Anh nói rồi, anh sẽ thực hiện tất cả nguyện vọng của em, nếu em đã quyết định, anh sẽ không để em phải thất vọng.

Anh sẽ sánh bước bên em.

Vĩnh viễn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện