Bộ phim phóng sự mà Chương Nghị Duy muốn mời Tạ Bình Qua tham dự có chút tương tự với 《 Mạc hậu chi vương 》.
Chỉ là 《 Mạc hậu chi vương 》 là tập trung quay toàn ngành, còn bộ phim phóng sự này chỉ tập trung vào "võ thuật", nói chính xác hơn là "võ thuật" trong giới giải trí.
Toàn bộ phim phóng sự được chia thành ba phần.
Phần đầu tiên là nguồn gốc, đề cập đến ý định ban đầu của những người luyện võ thuật hiện có trong làng giải trí và cuộc sống của họ trước đó. Có gì hot? Chọt thử t𝘳ang + 𝐓𝘳U𝘮𝐓𝘳𝘶y𝙚n﹒Vn +
Phần thứ hai là công việc, ghi lại sự khác biệt trong nội dung công việc ở đoàn phim của những người làm việc ở các tổ khác nhau.
Phần thứ ba là tương lai, khám phá cuộc sống hiện tại của những người đã rời bỏ ngành này và tìm hiểu xem ngành của họ có "tương lai" hay không.
"Ba phần này là nội dung đã hoàn thiện, đồng thời cũng là phần chính, phần tiếp theo có thể sẽ có ngoại truyện, nội dung của phần này vẫn chưa được quyết định." Chương Nghị Duy không hề giấu giếm gì, nói nội dung của toàn bộ phim phóng sự một cách chi tiết cho Tạ Bình Qua.
Tuy rằng đối phương không nhìn thấy, nhưng Tạ Bình Qua vẫn gật đầu theo thói quen: "Tôi hiểu đại khái phim phóng sự này nói về cái gì. Nhưng xét theo phần giới thiệu, bên Chương ca hẳn là đã chuẩn bị gần xong rồi?"
Chương Nghị Duy nói: "Đúng vậy, tiền cũng có sẵn luôn rồi."
Tạ Bình Qua nghĩ thầm quả nhiên là thế: "Đã chuẩn bị hoàn tất, kinh phí đã có, xem ra không có việc gì cần tôi giúp nhỉ?"
Người kia mỉm cười: "Chủ yếu là do muốn mượn sự nổi tiếng của Bình Qua cậu."
Chương Nghị Duy không nói úp úp mở mở mà nói thẳng ra: "Phim phóng sự thông thường bị giới hạn bởi chủ đề, không có nhiều người chú ý đến. Chủ đề của chúng tôi ít liên quan đến cuộc sống của người thường, thậm chí còn không được coi là một ngành phổ biến, còn ít người chú ý hơn. Vì vậy, nếu cậu có hứng thú, chúng tôi muốn mời cậu làm một nửa MC để thu hút một ít khán giả cho bộ phim phóng sự này."
Tạ Bình Qua trước đó đã nói với Tạ Minh Duệ rằng cậu dự định trở thành một ngôi sao võ thuật trong tương lai, vì vậy Tạ Minh Duệ sẽ tìm người điều tra rõ về tình hình liên quan trong ngành này, đồng thời cũng sẽ nói cho cậu biết chi tiết.
Vì vậy so với ban đầu nhất thời nhiệt tình với công việc, bây giờ Tạ Bình Qua hiểu rất rõ về ngành này.
Sau khi hiểu rõ, Tạ Bình Qua càng biết được ngành này khó khăn đến cỡ nào, cũng biết những căn bệnh mãn tính của ngành này.
"Chỉ ghi lại mặt tích cực hả? Hay là ghi lại và thảo luận tất cả các khía cạnh?"
Chương Nghị Duy không chút do dự đáp: "Tất cả các khía cạnh. Không đẹp cũng không xấu, ghi lại đúng sự thật."
Nghe đến đó, Tạ Bình Qua đã có quyết định sơ bộ.
Cậu hỏi Chương Nghị Duy có bản kế hoạch chi tiết hơn không, Chương Nghị Duy hiểu ý ngầm của cậu, nhanh chóng trả lời và gửi kế hoạch cho Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua nhận được bản kế hoạch thì in ra, sau đó nép vào bên cạnh Tạ Minh Duệ, chăm chú đọc.
Tạ Minh Duệ nghe được đoạn đối thoại của hai người, bây giờ thấy Tạ Bình Qua in ra một bản mới thì đoán được ý của cậu: "Bình Qua muốn tham gia quay phim phóng sự?"
Tạ Bình Qua gật đầu: "Ừm, em có kế hoạch này."
Cậu không có gì phải giấu giếm Tạ Minh Duệ, cậu nói ra suy nghĩ thật sự của mình: "Thật ra em tạm thời không muốn nhận phim mới... Có lẽ vì em là người mới, sau khi diễn hai bộ này xong, em cảm thấy có hơi... Trống rỗng? Mệt mỏi? Nên em muốn nghỉ ngơi một chút, hoặc làm giàu cho bản thân, tóm lại chính là muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Tạ Bình Qua nói xong, thấy vẻ mặt ủng hộ của anh "Em làm gì anh cũng thấy rất hài lòng", nhịn không được mỉm cười: "Thế giới này rất lớn, thế giới mà điện hạ nhìn thấy cũng rất lớn, cho nên... Em muốn ngắm nhìn nhiều một chút mới có thể từng chút một đuổi kịp anh."
Lúc Tạ Bình Qua nói chuyện nhìn vào mắt Tạ Minh Duệ, chính vì nhìn vào mắt đối phương, suýt nữa cậu đã bị ánh mắt càng thêm dịu dàng của đối phương dắt đi.
Cậu phải mất một lúc mới hoàn hồn lại, sau đó tự cho là không để lại dấu vết lặng lẽ nhắm mắt lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Đúng lúc em muốn tìm hiểu thêm về ngành này, bạn kế hoạch này thoạt nhìn khá hay nên em muốn thử."
Tạ Minh Duệ không vạch trần "chột dạ" của cậu.
Anh mỉm cười nói "được", nhận bản kế hoạch rồi lật xem.
Bản kế hoạch này quả thật không tồi, hơn nữa rất thích hợp với giai đoạn hiện tại của Tạ Bình Qua.
Đừng thấy bây giờ cậu có nhân khí cao lại có tác phẩm tiêu biểu, nhưng trong giới giải trí, cậu vẫn chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bình bình thường thường.
Nếu cậu tham gia bộ phim phóng sự này, mà bộ phim này lại trở thành bộ phim kinh điển hạng một, vậy thì sẽ khác, địa vị thanh danh của cậu đều sẽ được tăng lên rất nhiều.
Đây cũng là điều Chương Nghị Duy không nói ra.
Bộ phim phóng sự này quả thật cần mượn sự nổi tiếng của Tạ Bình Qua, nhưng cũng có thể trả lại số vốn khác cho cậu, đối với hậu bối được đánh giá cao, hắn đương nhiên sẽ không chỉ kéo lông dê.
"Nếu em thích, em có thể tham gia." Sau khi Tạ Minh Duệ xem xong bản kế hoạch, nói ra ý kiến của mình.
Mặc dù có vẻ như anh sẽ phải lại xa cậu trong một khoảng thời gian, nhưng giống như việc Tạ Bình Qua thích anh lúc nghiêm túc làm việc, anh cũng thích dáng vẻ làm việc của Tạ Bình Qua.
Thật nghiêm túc, cũng thật đẹp.
Sau khi biết Tạ Minh Duệ cũng có chung suy nghĩ với mình, Tạ Bình Qua thông báo cho Cao Cường một tiếng, sau đó trực tiếp trả lời Chương Nghị Duy.
Chương Nghị Duy vô cùng vui mừng, lập tức kéo cậu vào nhóm.
Những người khác biết Chương Nghị Duy đang nghĩ gì, cũng rất ủng hộ hắn, nhưng với tư cách là một sự tồn tại không được ai để ý đến hoàn toàn trái ngược với hậu trường, Tạ Bình Qua có thể đồng ý hay không... Trong lòng bọn họ thật sự không biết.
Trong mắt bọn họ, cho dù cậu có đồng ý thì cũng sẽ mất một quy trình rất phức tạp và dài, nhưng không ngờ rằng Tạ Bình Qua lại gia nhập nhóm chỉ trong một ngày.
【 Tôi đã nói mà, Bình Qua không giống những người khác! 】 sau khi Tạ Bình Qua vào nhóm, người đầu tiên lên tiếng là Liên Ngũ.
Những người khác phớt lờ Liên Ngũ, nhiệt tình hoan nghênh Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua cũng chào hỏi với mọi người, sau đó trở lại giao diện trò chuyện riêng, thảo luận hành trình cụ thể với Chương Nghị Duy.
Là một bộ phim phóng sự đã được chuẩn bị từ lâu, có kinh phí, kế hoạch và nhân sự sẵn sàng, nên việc ghi hình chính thức có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Tạ Bình Qua hỏi thời gian, sau khi chắc chắn chỉ mất nửa tháng, cậu không đưa ra yêu cầu gì, chỉ nói có thể làm theo lịch trình của tổ chế tác.
Vì vậy nửa tháng sau, Tạ Bình Qua lại bắt đầu con đường làm việc, điểm dừng chân đầu tiên là sư môn của Chương Nghị Duy và Liên Ngũ, cũng tức là Chương gia rất nổi tiếng trong giới võ thuật.
Chương Nghị Duy vốn là một nửa MC còn lại, đương nhiên cũng sẽ đi theo để ghi hình, còn Liên Ngũ đi cùng là vì điểm dừng đầu tiên là sư môn của hắn.
Tạ Bình Qua không bất ngờ lắm về thân phận sư huynh đệ của bọn họ, nhưng Liên Ngũ lại cảm thấy rất bất ngờ vì cậu không thấy bất ngờ: "Trước đây Bình Qua có biết mối quan hệ của chúng tôi không?"
Tạ Bình Qua lắc đầu rồi gật đầu: "Không tính là biết, chỉ là suy đoán."
Tạ Bình Qua thấy Liên Ngũ bày ra vẻ mặt "Thật không, tôi không tin", chỉ vào con dao trong tay, tấn công vào vị trí vai của đối phương.
Liên Ngũ cản lại theo bản năng, Tạ Bình Qua thu tay lại, bình tĩnh giải thích: "Tôi có xem phim điện ảnh trước kia của Chương ca, khi anh ấy diễn nhân vật, gặp được hành vi tương tự cũng dùng chiêu thức giống như đúc để đỡ đòn, nên tôi đoán hai người rất có thể là cùng theo học."
Lý do để phán đoán quá hay, Liên Ngũ phục sát đất.
Chương Nghị Duy cũng kinh ngạc, nhưng hắn không phải kinh ngạc vì cậu có thể từ chiêu thức mà nhận ra hắn và Liên Ngũ là sư huynh đệ, mà là...
"Bình Qua thế mà có xem phim của tôi?"
Tạ Bình Qua cũng hơi ngoài ý muốn: "Anh là ngôi sao võ thuật vô cùng lợi hại, bất luận là đóng phim văn học hay phim võ thuật đều rất xuất sắc, tôi xem phim của anh hẳn là chuyện rất bình thường chứ?"
Chương Nghị Duy tự thấy mình không phải là một người dễ kiêu ngạo, đặc biệt là sau khi bị thương, hắn càng không dễ kiêu ngạo. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, khi Tạ Bình Qua đặt câu hỏi một cách tự nhiên như vậy, khiến cho nội tâm hắn có một tiểu nhân chống nạnh khoe khoang.
Hắn lấy tay che trán, xoa dịu tiểu nhân đang hưng phấn vì được khen ngợi, điều chỉnh lại vẻ mặt rồi nói: "Lát nữa đến Chương gia, đừng nhắc đến chuyện tôi đang quay phim điện ảnh..."
Tạ Bình Qua không phải là người có lòng hiếu kỳ, đối phương đã nói như vậy, cậu chỉ việc đồng ý.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của cậu, Chương Nghị Duy thoáng yên tâm, nghĩ thầm chắc sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu, không nghĩ tới bọn họ vừa đến Chương gia, bọn họ được chào đón bằng cánh cổng đóng kín của võ quán.
Chương Nghị Duy và Liên Ngũ liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên sinh ra dự cảm xấu. Là một sư huynh, Liên Ngũ lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho người bên trong, kết quả hắn còn chưa tìm được số, đã thấy một người cách đó không xa chạy tới.
Người này tuổi không lớn, trông bằng tuổi Tạ Bình Qua, chỉ là khác với vẻ ngoài vô hại của Tạ Bình Qua, người này nước da sẫm màu hơn, cơ bắp rõ ràng, liếc mắt liền biết sức chiến đấu rất cao.
Ngay khi nhìn thấy người này, hai người Chương Nghị Duy biết dự cảm của mình đã trở thành sự thật, trước mắt bọn họ tối sầm lại, còn chưa kịp giải thích với Tạ Bình Qua, đã nghe đối phương nói: "Chào hai vị sư bá, chào khách nhân. Sư tổ nói, bởi vì vị khách này cùng ngành, nên nếu muốn vào thì phải đấu võ đài với chúng ta trước, thắng thì mới có thể vào."
Chương Nghị Duy muốn cứu vớt một chút: "Bình Qua không phải tới để thích quán*, cậu ấy chỉ tới làm MC quay phim phóng sự thôi..."
*Thích quán (踢馆) là một thuật ngữ Trung Quốc có nguồn gốc từ tiếng Quảng Đông, từ thích quán trong tiếng Quảng Đông vốn có nghĩa là võ thuật, có nghĩa là vào võ đường khiêu khích, hành vi phải tuân theo đạo đức của thế gian và quy luật của thị trường. Trong bối cảnh công khai, công bằng, kết quả đối đầu tranh tài sẽ được mọi người thừa nhận.
Đối phương vẻ mặt bất đắc dĩ: "Sư tổ biết, sư tổ nói đây không phải là vì mâu thuẫn."
Chương Nghị Duy còn muốn nói gì đó, Tạ Bình Qua đã đưa tay ra ngăn lại.
Nhìn thấy vẻ mặt háo hức nóng lòng muốn thử của Tạ Bình Qua, trong lòng hai người Chương Nghị Duy đánh một hồi chuông cảnh báo, Liên Ngũ trực tiếp ngăn trước mặt Tạ Bình Qua: "Bình Qua, cậu nghe anh nói, chúng ta đừng chấp nhặt với tiểu bối..."
Mặc dù Tạ Bình Qua có chút háo hức, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Cậu nghe Liên Ngũ nói xong, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đối phương nói rất đúng, cho dù vẻ ngoài của cậu và người trẻ tuổi này tương tự nhau, thế là nghiêm mặt nói: "Tôi không tiện đánh nhau với tiểu bối, nếu nhất định phải đánh thì để sư phụ cậu lên đi."
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Bình Qua: Đã lâu không cùng người luận bàn, có hơi hưng phấn! Điện hạ:......
Liên Ngũ:............
Chương Nghị Duy:...............
Điện hạ: [ thắp nến ][ thắp nến ][ thắp nến ]
Chỉ là 《 Mạc hậu chi vương 》 là tập trung quay toàn ngành, còn bộ phim phóng sự này chỉ tập trung vào "võ thuật", nói chính xác hơn là "võ thuật" trong giới giải trí.
Toàn bộ phim phóng sự được chia thành ba phần.
Phần đầu tiên là nguồn gốc, đề cập đến ý định ban đầu của những người luyện võ thuật hiện có trong làng giải trí và cuộc sống của họ trước đó. Có gì hot? Chọt thử t𝘳ang + 𝐓𝘳U𝘮𝐓𝘳𝘶y𝙚n﹒Vn +
Phần thứ hai là công việc, ghi lại sự khác biệt trong nội dung công việc ở đoàn phim của những người làm việc ở các tổ khác nhau.
Phần thứ ba là tương lai, khám phá cuộc sống hiện tại của những người đã rời bỏ ngành này và tìm hiểu xem ngành của họ có "tương lai" hay không.
"Ba phần này là nội dung đã hoàn thiện, đồng thời cũng là phần chính, phần tiếp theo có thể sẽ có ngoại truyện, nội dung của phần này vẫn chưa được quyết định." Chương Nghị Duy không hề giấu giếm gì, nói nội dung của toàn bộ phim phóng sự một cách chi tiết cho Tạ Bình Qua.
Tuy rằng đối phương không nhìn thấy, nhưng Tạ Bình Qua vẫn gật đầu theo thói quen: "Tôi hiểu đại khái phim phóng sự này nói về cái gì. Nhưng xét theo phần giới thiệu, bên Chương ca hẳn là đã chuẩn bị gần xong rồi?"
Chương Nghị Duy nói: "Đúng vậy, tiền cũng có sẵn luôn rồi."
Tạ Bình Qua nghĩ thầm quả nhiên là thế: "Đã chuẩn bị hoàn tất, kinh phí đã có, xem ra không có việc gì cần tôi giúp nhỉ?"
Người kia mỉm cười: "Chủ yếu là do muốn mượn sự nổi tiếng của Bình Qua cậu."
Chương Nghị Duy không nói úp úp mở mở mà nói thẳng ra: "Phim phóng sự thông thường bị giới hạn bởi chủ đề, không có nhiều người chú ý đến. Chủ đề của chúng tôi ít liên quan đến cuộc sống của người thường, thậm chí còn không được coi là một ngành phổ biến, còn ít người chú ý hơn. Vì vậy, nếu cậu có hứng thú, chúng tôi muốn mời cậu làm một nửa MC để thu hút một ít khán giả cho bộ phim phóng sự này."
Tạ Bình Qua trước đó đã nói với Tạ Minh Duệ rằng cậu dự định trở thành một ngôi sao võ thuật trong tương lai, vì vậy Tạ Minh Duệ sẽ tìm người điều tra rõ về tình hình liên quan trong ngành này, đồng thời cũng sẽ nói cho cậu biết chi tiết.
Vì vậy so với ban đầu nhất thời nhiệt tình với công việc, bây giờ Tạ Bình Qua hiểu rất rõ về ngành này.
Sau khi hiểu rõ, Tạ Bình Qua càng biết được ngành này khó khăn đến cỡ nào, cũng biết những căn bệnh mãn tính của ngành này.
"Chỉ ghi lại mặt tích cực hả? Hay là ghi lại và thảo luận tất cả các khía cạnh?"
Chương Nghị Duy không chút do dự đáp: "Tất cả các khía cạnh. Không đẹp cũng không xấu, ghi lại đúng sự thật."
Nghe đến đó, Tạ Bình Qua đã có quyết định sơ bộ.
Cậu hỏi Chương Nghị Duy có bản kế hoạch chi tiết hơn không, Chương Nghị Duy hiểu ý ngầm của cậu, nhanh chóng trả lời và gửi kế hoạch cho Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua nhận được bản kế hoạch thì in ra, sau đó nép vào bên cạnh Tạ Minh Duệ, chăm chú đọc.
Tạ Minh Duệ nghe được đoạn đối thoại của hai người, bây giờ thấy Tạ Bình Qua in ra một bản mới thì đoán được ý của cậu: "Bình Qua muốn tham gia quay phim phóng sự?"
Tạ Bình Qua gật đầu: "Ừm, em có kế hoạch này."
Cậu không có gì phải giấu giếm Tạ Minh Duệ, cậu nói ra suy nghĩ thật sự của mình: "Thật ra em tạm thời không muốn nhận phim mới... Có lẽ vì em là người mới, sau khi diễn hai bộ này xong, em cảm thấy có hơi... Trống rỗng? Mệt mỏi? Nên em muốn nghỉ ngơi một chút, hoặc làm giàu cho bản thân, tóm lại chính là muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Tạ Bình Qua nói xong, thấy vẻ mặt ủng hộ của anh "Em làm gì anh cũng thấy rất hài lòng", nhịn không được mỉm cười: "Thế giới này rất lớn, thế giới mà điện hạ nhìn thấy cũng rất lớn, cho nên... Em muốn ngắm nhìn nhiều một chút mới có thể từng chút một đuổi kịp anh."
Lúc Tạ Bình Qua nói chuyện nhìn vào mắt Tạ Minh Duệ, chính vì nhìn vào mắt đối phương, suýt nữa cậu đã bị ánh mắt càng thêm dịu dàng của đối phương dắt đi.
Cậu phải mất một lúc mới hoàn hồn lại, sau đó tự cho là không để lại dấu vết lặng lẽ nhắm mắt lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói tiếp: "Đúng lúc em muốn tìm hiểu thêm về ngành này, bạn kế hoạch này thoạt nhìn khá hay nên em muốn thử."
Tạ Minh Duệ không vạch trần "chột dạ" của cậu.
Anh mỉm cười nói "được", nhận bản kế hoạch rồi lật xem.
Bản kế hoạch này quả thật không tồi, hơn nữa rất thích hợp với giai đoạn hiện tại của Tạ Bình Qua.
Đừng thấy bây giờ cậu có nhân khí cao lại có tác phẩm tiêu biểu, nhưng trong giới giải trí, cậu vẫn chỉ là một nghệ sĩ nhỏ bình bình thường thường.
Nếu cậu tham gia bộ phim phóng sự này, mà bộ phim này lại trở thành bộ phim kinh điển hạng một, vậy thì sẽ khác, địa vị thanh danh của cậu đều sẽ được tăng lên rất nhiều.
Đây cũng là điều Chương Nghị Duy không nói ra.
Bộ phim phóng sự này quả thật cần mượn sự nổi tiếng của Tạ Bình Qua, nhưng cũng có thể trả lại số vốn khác cho cậu, đối với hậu bối được đánh giá cao, hắn đương nhiên sẽ không chỉ kéo lông dê.
"Nếu em thích, em có thể tham gia." Sau khi Tạ Minh Duệ xem xong bản kế hoạch, nói ra ý kiến của mình.
Mặc dù có vẻ như anh sẽ phải lại xa cậu trong một khoảng thời gian, nhưng giống như việc Tạ Bình Qua thích anh lúc nghiêm túc làm việc, anh cũng thích dáng vẻ làm việc của Tạ Bình Qua.
Thật nghiêm túc, cũng thật đẹp.
Sau khi biết Tạ Minh Duệ cũng có chung suy nghĩ với mình, Tạ Bình Qua thông báo cho Cao Cường một tiếng, sau đó trực tiếp trả lời Chương Nghị Duy.
Chương Nghị Duy vô cùng vui mừng, lập tức kéo cậu vào nhóm.
Những người khác biết Chương Nghị Duy đang nghĩ gì, cũng rất ủng hộ hắn, nhưng với tư cách là một sự tồn tại không được ai để ý đến hoàn toàn trái ngược với hậu trường, Tạ Bình Qua có thể đồng ý hay không... Trong lòng bọn họ thật sự không biết.
Trong mắt bọn họ, cho dù cậu có đồng ý thì cũng sẽ mất một quy trình rất phức tạp và dài, nhưng không ngờ rằng Tạ Bình Qua lại gia nhập nhóm chỉ trong một ngày.
【 Tôi đã nói mà, Bình Qua không giống những người khác! 】 sau khi Tạ Bình Qua vào nhóm, người đầu tiên lên tiếng là Liên Ngũ.
Những người khác phớt lờ Liên Ngũ, nhiệt tình hoan nghênh Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua cũng chào hỏi với mọi người, sau đó trở lại giao diện trò chuyện riêng, thảo luận hành trình cụ thể với Chương Nghị Duy.
Là một bộ phim phóng sự đã được chuẩn bị từ lâu, có kinh phí, kế hoạch và nhân sự sẵn sàng, nên việc ghi hình chính thức có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.
Tạ Bình Qua hỏi thời gian, sau khi chắc chắn chỉ mất nửa tháng, cậu không đưa ra yêu cầu gì, chỉ nói có thể làm theo lịch trình của tổ chế tác.
Vì vậy nửa tháng sau, Tạ Bình Qua lại bắt đầu con đường làm việc, điểm dừng chân đầu tiên là sư môn của Chương Nghị Duy và Liên Ngũ, cũng tức là Chương gia rất nổi tiếng trong giới võ thuật.
Chương Nghị Duy vốn là một nửa MC còn lại, đương nhiên cũng sẽ đi theo để ghi hình, còn Liên Ngũ đi cùng là vì điểm dừng đầu tiên là sư môn của hắn.
Tạ Bình Qua không bất ngờ lắm về thân phận sư huynh đệ của bọn họ, nhưng Liên Ngũ lại cảm thấy rất bất ngờ vì cậu không thấy bất ngờ: "Trước đây Bình Qua có biết mối quan hệ của chúng tôi không?"
Tạ Bình Qua lắc đầu rồi gật đầu: "Không tính là biết, chỉ là suy đoán."
Tạ Bình Qua thấy Liên Ngũ bày ra vẻ mặt "Thật không, tôi không tin", chỉ vào con dao trong tay, tấn công vào vị trí vai của đối phương.
Liên Ngũ cản lại theo bản năng, Tạ Bình Qua thu tay lại, bình tĩnh giải thích: "Tôi có xem phim điện ảnh trước kia của Chương ca, khi anh ấy diễn nhân vật, gặp được hành vi tương tự cũng dùng chiêu thức giống như đúc để đỡ đòn, nên tôi đoán hai người rất có thể là cùng theo học."
Lý do để phán đoán quá hay, Liên Ngũ phục sát đất.
Chương Nghị Duy cũng kinh ngạc, nhưng hắn không phải kinh ngạc vì cậu có thể từ chiêu thức mà nhận ra hắn và Liên Ngũ là sư huynh đệ, mà là...
"Bình Qua thế mà có xem phim của tôi?"
Tạ Bình Qua cũng hơi ngoài ý muốn: "Anh là ngôi sao võ thuật vô cùng lợi hại, bất luận là đóng phim văn học hay phim võ thuật đều rất xuất sắc, tôi xem phim của anh hẳn là chuyện rất bình thường chứ?"
Chương Nghị Duy tự thấy mình không phải là một người dễ kiêu ngạo, đặc biệt là sau khi bị thương, hắn càng không dễ kiêu ngạo. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, khi Tạ Bình Qua đặt câu hỏi một cách tự nhiên như vậy, khiến cho nội tâm hắn có một tiểu nhân chống nạnh khoe khoang.
Hắn lấy tay che trán, xoa dịu tiểu nhân đang hưng phấn vì được khen ngợi, điều chỉnh lại vẻ mặt rồi nói: "Lát nữa đến Chương gia, đừng nhắc đến chuyện tôi đang quay phim điện ảnh..."
Tạ Bình Qua không phải là người có lòng hiếu kỳ, đối phương đã nói như vậy, cậu chỉ việc đồng ý.
Thấy dáng vẻ bình tĩnh của cậu, Chương Nghị Duy thoáng yên tâm, nghĩ thầm chắc sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn đâu, không nghĩ tới bọn họ vừa đến Chương gia, bọn họ được chào đón bằng cánh cổng đóng kín của võ quán.
Chương Nghị Duy và Liên Ngũ liếc nhìn nhau một cái, đột nhiên sinh ra dự cảm xấu. Là một sư huynh, Liên Ngũ lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cho người bên trong, kết quả hắn còn chưa tìm được số, đã thấy một người cách đó không xa chạy tới.
Người này tuổi không lớn, trông bằng tuổi Tạ Bình Qua, chỉ là khác với vẻ ngoài vô hại của Tạ Bình Qua, người này nước da sẫm màu hơn, cơ bắp rõ ràng, liếc mắt liền biết sức chiến đấu rất cao.
Ngay khi nhìn thấy người này, hai người Chương Nghị Duy biết dự cảm của mình đã trở thành sự thật, trước mắt bọn họ tối sầm lại, còn chưa kịp giải thích với Tạ Bình Qua, đã nghe đối phương nói: "Chào hai vị sư bá, chào khách nhân. Sư tổ nói, bởi vì vị khách này cùng ngành, nên nếu muốn vào thì phải đấu võ đài với chúng ta trước, thắng thì mới có thể vào."
Chương Nghị Duy muốn cứu vớt một chút: "Bình Qua không phải tới để thích quán*, cậu ấy chỉ tới làm MC quay phim phóng sự thôi..."
*Thích quán (踢馆) là một thuật ngữ Trung Quốc có nguồn gốc từ tiếng Quảng Đông, từ thích quán trong tiếng Quảng Đông vốn có nghĩa là võ thuật, có nghĩa là vào võ đường khiêu khích, hành vi phải tuân theo đạo đức của thế gian và quy luật của thị trường. Trong bối cảnh công khai, công bằng, kết quả đối đầu tranh tài sẽ được mọi người thừa nhận.
Đối phương vẻ mặt bất đắc dĩ: "Sư tổ biết, sư tổ nói đây không phải là vì mâu thuẫn."
Chương Nghị Duy còn muốn nói gì đó, Tạ Bình Qua đã đưa tay ra ngăn lại.
Nhìn thấy vẻ mặt háo hức nóng lòng muốn thử của Tạ Bình Qua, trong lòng hai người Chương Nghị Duy đánh một hồi chuông cảnh báo, Liên Ngũ trực tiếp ngăn trước mặt Tạ Bình Qua: "Bình Qua, cậu nghe anh nói, chúng ta đừng chấp nhặt với tiểu bối..."
Mặc dù Tạ Bình Qua có chút háo hức, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Cậu nghe Liên Ngũ nói xong, cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy đối phương nói rất đúng, cho dù vẻ ngoài của cậu và người trẻ tuổi này tương tự nhau, thế là nghiêm mặt nói: "Tôi không tiện đánh nhau với tiểu bối, nếu nhất định phải đánh thì để sư phụ cậu lên đi."
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói: Bình Qua: Đã lâu không cùng người luận bàn, có hơi hưng phấn! Điện hạ:......
Liên Ngũ:............
Chương Nghị Duy:...............
Điện hạ: [ thắp nến ][ thắp nến ][ thắp nến ]
Danh sách chương