Tạ Bình Qua vừa nói xong câu "để sư phụ cậu lên", trước mắt hai người Chương Nghị Duy tối dữ dội hơn.

Nếu bọn họ là người trẻ tuổi, trong lòng bọn họ chỉ sợ đang spam "SOS", đáng tiếc bọn họ không phải nên trong lòng bọn họ chỉ muốn hỏng mất, không biết rốt cuộc mình nên khuyên Tạ Bình Qua hay là khuyên sư tổ đối phương.

Vị sư điệt kia cũng rất ngốc.

Tạ Bình Qua mặc dù trạc tuổi hắn người, người cũng chỉ cao hơn hắn một chút, nhưng trông lại nhỏ hơn hắn một vòng.

Khi hắn vừa nhìn thấy cậu, trong lòng còn đang thì thầm, hắn thật sự có thể động thủ với cậu sao, lỡ như cậu xảy ra chuyện gì, vậy có tính là cố ý đả thương người không? Kết quả hắn còn chưa thì thầm xong, Tạ Bình Qua đã ném ra một câu long trời lở đất như vậy, khiến hắn hoàn toàn không phản ứng kịp.

Cố tình trước mắt hai người Chương Nghị Duy hoàn toàn tối đen, lại đang nghiêm mặt suy nghĩ, như thể đang tự hỏi kiến nghị của Tạ Bình Qua có tính khả thi không.

"Em cảm thấy ai lên tốt hơn?"

"Chắc là A Càn lên đi. Nếu để tiểu sư đệ lên, lỡ như Bình Qua thắng thì tệ rồi, không phải thích quán thì cũng biến thành thích quán; nếu Bình Qua thua thì càng tệ hơn, với tư cách là khách được mời, chúng ta có xứng đáng với cậu ấy không?"

"Thật ra anh nghĩ khả năng thứ hai sẽ không xảy ra..."

"Em cũng thấy vậy, nên càng không thể để tiểu sư đệ lên. Mặc dù nó nhỏ tuổi hơn chúng ta, nhưng cũng không còn trẻ, không thể nào chịu bị đánh nổi, nhưng A Càn còn nhỏ, rèn luyện một chút cũng không sao."

"Có lý."

Hai người nhỏ giọng thì thầm xong, Chương Nghị Duy hắng giọng nói: "Bình Qua, mặc dù A Càn còn nhỏ tuổi, nhưng lại là người trẻ tuổi lợi hại nhất trong võ quán Chương gia chúng tôi. Hai năm trước đã đi tham gia thi đấu võ thuật, còn cầm được á quân ở tổ thiếu niên."

Mặc dù luận võ đã là chuyện đã định, nhưng thi đấu thế nào, thi đấu với ai, so kết quả như thế nào, đều chưa được quyết định.

Tạ Bình Qua là được hắn mời tới tham gia ghi hình bộ phim phóng sự này, dù ở góc độ nào cũng không thể để cậu chịu thiệt, cho nên nếu nhất định phải thi đấu, quả thật Chương Càn là ứng cử viên sáng giá nhất.

Nghĩ đến đây, trên mặt Chương Nghị Duy nở một nụ cười bất đắc dĩ.

Nếu nói lão gia tử EQ cao, ông ấy lại đón khách bằng cách này; nếu nói ông ấy EQ thấp, lại chọn ra được người có độ bảo toàn mặt mũi lớn nhất cho khách, thật sự không biết phải đánh giá như thế nào.

Tạ Bình Qua không kén chọn người đấu võ.



Trưởng bối có ưu điểm của trưởng bối, tiểu bối có điểm đặc sắc của tiểu bối, chỉ cần đối phương có thể đánh nhau với cậu, là cậu vui rồi.

Vì vậy cậu gật đầu, tức khắc Chương Càn thở phào một hơi nhẹ nhõm, dẫn đoàn người đến đài luận võ.

Đài luận võ ở phía đông võ quán Chương gia, là nơi nhộn nhịp nhất trong võ quán vào dịp Tết Nguyên Đán.

"Ngoài những lúc đó ra, thì khi có người cùng ngành đến thích quán, đài luận võ cũng sẽ rất náo nhiệt," Chương Nghị Duy giải thích với camera, "Đây là truyền thống của mỗi võ quán, dù sao thì học võ vẫn khác với học văn, lý thuyết có nhiều thì cũng không thể so được với thực hành."

Chương Nghị Duy nói, bên tai mọi người truyền đến âm thanh nói chuyện náo nhiệt.

Thính lực của Tạ Bình Qua tốt hơn bọn họ nên nghe được sớm hơn bọn họ, nên khi nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trước mắt, cậu cũng không thấy ngạc nhiên.

Tạ Bình Qua không ngạc nhiên, những người khác lại càng không ngạc nhiên, bọn họ đi xuyên qua đám đông đến chỗ một ông cụ mái tóc hoa râm thần sắc khỏe mạnh và chào hỏi. Googl𝒆‎ 𝑛gay‎ 𝒕ra𝑛g‎ ⩶‎ T𝖱ÙM‎ T𝖱U𝑌Ệ𝐍.V𝐍‎ ⩶

Tạ Bình Qua không thèm để ý đến đối phương đang "ra oai phủ đầu", cũng hô theo "Chương lão gia tử".

Ông cụ lần lượt trả lời. Ông nhìn Tạ Bình Qua, chậm rãi mở miệng: "Tôi có xem 《 Thành phố màu xám 》 của cậu."

Câu mở đầu này nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngay cả Chương Nghị Duy cũng rất bất ngờ.

"Cậu rất mạnh, chiêu thức cũng rất độc đáo, nên tôi muốn xem ngoài đời thật trông cậu như thế nào. Đừng thấy mấy thằng nhóc thối đó ra chào đón mà lầm, trong tất cả các trường phái võ thuật, loại hình mà ngành chúng ta ghét nhất chính là kiểu diễn viên của cậu, cậu có thể nhận được sự tiếp đón lịch sự khách sáo từ bọn họ, lại không thể nhận được sự chấp thuận chân thành của bọn họ, nhưng nếu cậu thắng A Càn thì sẽ khác, bọn họ sẽ thật lòng chấp nhận cậu, buổi ghi hình kế tiếp cũng có thể giảm bớt được nhiều vấn đề."

Tạ Bình Qua không nghĩ tới đối phương sẽ nói như vậy.

Cậu sửng sốt, sau đó mỉm cười: "Được, cảm ơn lão gia tử."

Chương lão gia tử nhìn cậu một cái: "Đừng cảm ơn quá sớm, thắng rồi nói."

Tạ Bình Qua sảng khoái gật đầu.

Chương Nghị Duy kinh ngạc nhìn về phía Chương lão gia tử, ông tức khắc hừ lạnh một tiếng: "Các cậu cho rằng tôi muốn ra oai phủ đầu cậu ta đúng không?"

Chương Nghị Duy và Liên Ngũ vội vàng lắc đầu.

Không dám không dám, đừng thấy lão gia tử lớn tuổi mà lầm, vẫn còn có thể đánh bọn họ một trận đấy, bọn họ không dám tự tìm đường chết -- mặc dù trước khi đối phương nói câu kia, bọn họ quả thật nghĩ như vậy.

Tạ Bình Qua không biết vì tồn tại của mình mà suýt nữa khiến hai phụ tử thầy trò đánh nhau, cậu đi đến đài luận võ, nhìn đám đông xung quanh, lại lần nữa nhận ra rằng mình đã tới một thế giới hoàn toàn mới.

Ở thế giới này, luận võ chỉ là luận võ, trong mắt đám người vây xem có tò mò, có chờ mong, có hưng phấn, có đùa giỡn, nhưng không hề vô hồn hay chết lặng.

Tạ Bình Qua hơi nhắm mắt lại.

Đây là luận võ, không phải cuộc chiến, cậu không cần phải chiến đấu nữa. Cho nên... Đã đến lúc cậu phải tìm ra một con đường tốt hơn, phù hợp với mình hơn.

Nghĩ đến đây, Tạ Bình Qua lại mở mắt ra.

Khí thế tỏa ra từ người cậu khiến Chương Càn lập tức căng thẳng, đồng thời cũng khiến những người xem khác dưới đài đứng thẳng lưng và ngừng thảo luận.

Tạ Bình Qua đứng đó không hề cử động, cậu nhìn chằm chằm Chương Càn, tầm mắt từ mặt, dời đến cổ, rồi dời đến ngực, rồi xuống đến tứ chi.

Nếu cậu đoán không sai...

Tạ Bình Qua vừa nảy ra ý tưởng, giác quan thứ sáu của người học võ như Chương Càn khiến hắn ra tay trước. Hắn có linh cảm, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, hắn có thể không phải là đối thủ của cậu.

Chương Càn hung hãn xông tới, quyền phong mang theo uy lực khiến Tạ Bình Qua cảm nhận được uy hiếp đã mất từ lâu.



Tạ Bình Qua lập tức nheo mắt lại, cơ thể hành động nhanh hơn ý thức, tay cậu đã vương đến trên cổ đối phương. Nhưng cậu phản ứng rất nhanh, ra tay được một nửa thì nhớ tới mình đang ở đâu đang làm gì, đột ngột thay đổi động tác, ấn tay lên vai đối phương.

Cơn đau dữ dội truyền đến từ vai, quyền phong của Chương Càn dừng lại, động tác tấn công ban đầu cũng được thu lại, biến thành đón đỡ đòn.

Chương Nghị Duy hít sâu một hơi, không đành lòng nhìn.

Liễn Ngũ vừa đứng một bên xoa bả vai như đang đồng cảm, vừa lắc đầu.

Sự lựa chọn của Chương Càn quá tệ, nếu vừa rồi hắn tiếp tục động tác đó, dùng công kích của mình giảm bớt thế công của đối phương, có lẽ còn có 50% cơ hội có thể đánh nhau một trận với Tạ Bình Qua, nhưng khi hắn vừa thu chiêu lại, chẳng khác nào từ bỏ cơ hội có thể đánh nhau với cậu, chắp tay nhường thắng lợi cho người khác.

Hai người đoán cũng không sai, Chương Càn vừa thu chiêu lại, chẳng khác nào dâng quyền chủ động cho người khác.

Hắn vốn không phải đối thủ của Tạ Bình Qua, thực lực không phải, kinh nghiệm không phải, khí thế càng không phải, một khi mất đi cơ hội, vậy hoàn toàn chỉ có thể bị Tạ Bình Qua đè ra đánh.

Phong cách của Tạ Bình Qua khác với tất cả những người hắn từng gặp, nếu nói những người khác là luận võ, vậy Tạ Bình Qua càng giống như đả thương người khác hơn, mỗi một chiêu đều nhắm ngay chỗ trọng yếu của hắn.

Nếu hắn là một tên lưu manh hoàn toàn không biết gì, khi đối mặt với công kích của Tạ Bình Qua, hắn còn có chút chống cự, nhưng hắn không phải lưu manh, hắn biết công kích của Tạ Bình Qua nếu đánh trúng sẽ xảy ra chuyện gì, vì vậy tâm sinh nhút nhát, cố gắng chống đỡ, chưa đến 5 phút đã hoàn toàn bại trận.

Tạ Bình Qua thấy đối phương thua, vẻ mặt hiện lên tia thất vọng.

Thua nhanh vậy? Cậu đã cố thay đổi cách đánh giết chóc thành cách đánh đả thương người, uy lực cũng đã giảm hơn gấp đôi, vốn dĩ cho rằng có thể đánh lâu hơn một chút...

Không giống như Tạ Bình Qua rất giỏi che giấu sự thất vọng, bề ngoài tỏ ra bình tĩnh, tất cả mọi người ở đây đều trợn mắt há hốc miệng.

Chương Càn cứ vậy mà thua? Ngay cả quần áo của đối phương còn chưa đụng tới đã bị đánh bại? Đây, Đây là chuyện mà Chương Nghị Duy ở thời kỳ hoàng kim cũng không thể làm được đúng không?

"Tôi chắc chắn không làm được," nghe xung quanh có người nghị luận chuyện này, Chương Nghị Duy không chút do dự nói, "Xét về sức mạnh, bây giờ A Càn cũng không kém tôi hồi đó là bao, cho nên..."

Chương Nghị Duy chưa nói xong, nhưng mọi người đều hiểu ý của hắn.

Chương lão gia tử cau mày suy nghĩ, một lát sau quay đầu nhìn người trung niên bên cạnh: "Tiểu Thập Nhất, con lên đi."

Lời vừa nói ra, những người nghe thấy đều đồng loạt nhìn sang.

"Tiểu Thập Nhất" trong miệng Chương lão gia tử là đồ đệ nhỏ nhất của ông, cũng là sư phụ của Chương Càn. Khác với Chương Nghị Duy và Liên Ngũ chọn giới giải trí, người này trước giờ chưa từng nghĩ tới chuyện rời võ quán, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, hắn chính là người thừa kế võ quán Chương gia đời kế tiếp.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Chương Nghị Duy và Liên Ngũ cuối cùng chọn Chương Càn làm đối thủ của Tạ Bình Qua, bởi vì đánh thắng người thừa kế tương lai của võ quán... Xét về mọi mặt, tính chất rất phức tạp.

Chương lão gia tử biết điều này, sau khi nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Con tự quyết định đi. Nếu không muốn thì để Liên Ngũ lên."

Liên Ngũ nào nghĩ đến mình nằm không cũng trúng đạn. Hắn rất muốn kêu oan, nhưng hắn lên tốt hơn là để tiểu sư đệ lên, vì vậy hắn vẫn im miệng không nói gì.

Người trung niên được gọi là "Tiểu Thập Nhất" suy nghĩ hồi lâu rồi lắc đầu: "Không cần sư huynh lên đâu, con lên, sư huynh không phải đối thủ của cậu ta, không có giá trị tham khảo."

Liên Ngũ "ê ê" vài tiếng, người trung niên không để ý tới hắn, lập tức lên đài.

Tạ Bình Qua vốn định xuống đài thì thấy có người tới, ánh mắt nhất thời sáng lên, nhưng sau khi đánh giá đối phương, đôi mắt hơi sáng bị cậu thu lại, biến thành nghiêm nghị.

Người này rất lợi hại, lợi hại hơn người vừa rồi.

Sự lợi hại này không nhất định là nói về sức mạnh, mà là về cảm giác, cảm giác khác hoàn toàn với người mới.

Nghiêm nghị hơn Tạ Bình Qua chính là người trung niên này, hắn vừa mà lên đài liền biết Chương Càn thua như thế nào.

Mặc dù che giấu rất khá, nhưng trên người Tạ Bình Qua có một loại răn đe mờ nhạt nhưng không thể xóa nhòa đối với người luyện võ, một loại răn đe tương tự như răn đe của vua sói đối với bầy sói.



Loại răn đe này có tác dụng rất rõ ràng trong chiến đấu, cho dù thực lực có tương đương nhau, cũng rất dễ bại trận vì rối loạn, huống chi thực lực của bọn họ cũng không tương đương nhau.

Về phần hắn, thực lực của hắn không thể so với Tạ Bình Qua, nhưng hắn có ưu thế, ưu thế về kinh nghiệm.

Trong trường hợp Tạ Bình Qua không giết được hắn, ưu thế này có thể kéo dài thời gian chiến đấu của hai người.

Sự thật quả thực là như vậy, bởi vì không thể ra tay chí mạng, Tạ Bình Qua khó tránh khỏi có chút bó tay bó chân.

Nhưng sự bó tay bó chân này không khiến Tạ Bình Qua uể oải, ngược lại càng khiến mắt cậu sáng hơn.

Đã lâu lắm rồi... Thật sự lâu rồi cậu chưa thấy áp lực như vậy...

Sự hưng phấn vi diệu này từng chút một đánh vào lớp vỏ bọc Tạ Bình Qua đang mặc, vài phút sau, lớp vỏ bọc cuối cùng cũng có một khe hở, lộ ra một chút cảm giác nguy hiểm được che giấu rất khá.

Sắc mặt người trung niên hơi thay đổi, dù sao bản năng của con người vẫn lấn át lý trí của con người, khiến hắn phạm phải một sai lầm rõ ràng.

Tạ Bình Qua giỏi nhất là phát hiện sai lầm, cậu vốn dĩ đã chiếm ưu thế, bây giờ nắm được cơ hội sai lầm của đối phương, trực tiếp kiểm soát sàn đấu, lần nữa đạt được thắng lợi.

Thời gian trận đấu lần này không dài, chỉ giằng co 7 phút, nhưng so với vừa rồi, trận đấu này hiển nhiên khiến Tạ Bình Qua rất thoải mái.

Cậu vươn tay ra với người trung niên, nói "Cảm ơn, đã để tôi thắng"*, hắn nhìn vào ánh mắt thuần túy và vui vẻ của cậu, hoài nghi lúc nãy mình xuất hiện ảo giác.

*Tác giả để là "thừa nhượng (承让)", tức là "bạn đã để tôi thắng", nói một cách lịch sự sau khi thắng một trò chơi.

Bóng dáng nguy hiểm vừa rồi dường như có thể chạm tới hắn bất cứ lúc nào và bẻ gãy cổ hắn, rốt cuộc đó là Tạ Bình Qua thật sự hay là hắn bị áp chế quá lâu nên sinh ra ảo giác?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện