Đám người Từ Lệnh Nghi lúc này mới đi vào, Từ Tự Cẩn đang ngồi cạnh Thái phu nhân, kề vào tai Thái phu nhân nói gì đó, Thái phu nhân cười nhẹ nhàng, gật đầu không ngừng, bộ dáng rất vừa ý. Không khí hài hòa ấm áp, làm gì có chút không khí giương cung bạt kiếm như vừa rồi.

Nhìn thấy bọn họ đi vào, nụ cười của Thái phu nhân liền thu lại, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Từ Tự Cẩn, ý bảo có người tới, không nên nói tiếp.

Từ Tự Cẩn nhanh chóng dừng lại, cười với Sân ca nhi, Thành ca nhi rồi tiến lên hành lễ với đám người Từ Lệnh Nghi trước.

Mọi người phân theo cấp bậc mà ngồi xuống.

Bọn nha hoàn dâng trà lên.

Lúc này Thái phu nhân mới hỏi Thập Nhất Nương: “Hành lý của Cẩn nhi đều đã thu xếp xong xuôi rồi chứ?” Rõ ràng là đã buông tha.

Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, hoặc kinh ngạc, hoặc buồn cười, hoặc bất đắc dĩ liếc Từ Tự Cẩn một cái.

Đồ đều đã thu xếp xong xuôi, dựa theo sự phân phó của Từ Lệnh Nghi, không mang theo bất cứu nha hoàn nào, đồ vật của cải được ban cho tất cả đều để lại, chỉ mang theo quần áo tắm rửa hàng ngày, tất cả đều là quần áo vải thô: “… Nàng cũng đừng quên, nó là lấy danh đệ tử bình dân đi vào Vệ Sở, vì thế không thể quá lộ liễu được.” Cho nên Thập Nhất Nương còn cố ý sai Thu Cúc tới chợ mua thêm vài món áo ngắn vải thô.

Nhưng lời này lại không thể nói với Thái phu nhân.

Nếu là Thái phu nhân đột nhiên muốn xem xét hành lý của Từ Tự Cẩn một chút, chẳng phải là lại nổi lên phong ba lần nữa sao? “Đang thu xếp xong ạ.” Thập Nhất Nương giữ một bước: “Hai ngày này là có thể chuẩn bị xong.”

“Ở đó, có nhiều thứ tiền cũng không mua được. Nha hoàn… mang theo A Kim với Anh Đào là được, mang thêm mấy ma ma tài giỏi… Bàng sư phụ cũng mang đi cùng, hắn thân thủ tốt, dù có gặp phải kẻ không có mắt như Trần Bá Chi, cũng không có kiêu căng tự đại…”

Thập Nhất Nương vội vàng cười “Vâng”.

Thái phu nhân lại nói với Từ Lệnh Khoan: “Ta nhớ con với một người nào đó ở Lại bộ quan hệ rất tốt, ngày mai con sẽ tới đó chào hỏi người ta, nhờ hắn bài bố nói chuyện với bên Quý Châu một chút, đến lúc đó Cẩn ca nhi của chúng ta cũng tới chào hỏi. Núi cao đường xa, gặp phải lúc không có phương tiện, cũng có người để thương lượng.”

Tứ ca cùng Lại bộ, người của bộ binh biết rõ hơn, không hỏi Tứ ca lại hỏi con.

Từ Lệnh Khoan nói thầm ở trong lòng, thần sắc có chút quẫn bách liếc nhìn Từ Lệnh Nghi một cái, vội vàng cười nói: “Là lại bộ cấp sự trung (một chức quan) ngày mai con sẽ đi.”

Thái phu nhân gật đầu hài lòng, ánh mắt rơi vào trên người Anh Nương.

“Còn chưa có động tĩnh gì sao?” Thái phu nhân hơi lo lắng: “Bà đỡ nói như thế nào?

“Dạ, nói là thai đầu, sớm một chút, hay muộn muộn một chút cũng là bình thường.” Thập Nhất Nương cười nói.

Thái phu nhân lại hỏi Hạng thị… Từ đầu tới cuối cũng không nhìn Từ Lệnh Nghi lấy một cái.

Ngũ phu nhân về nhà cười đến gập cả lưng: “Tứ bá lớn như vậy, sợ rằng chưa từng bị lúng túng như thế!”

“Làm trò trước mặt hài tử, đừng nói vậy!” Từ Lệnh Khoan cũng cười đến khép miệng không được, nhưng nhìn thấy Sân ca nhi và Thành ca nhi, không thể làm gì khác hơn là nghiêm mặt dạy dỗ Ngũ phu nhân.

“Vâng là thiếp không đúng!” Ngũ phu nhân nói xin lỗi, nhưng một chút thành ý cũng không có, cười hi hi mà đem hai đứa con trai kéo tới bên cạnh: “Cẩn ca nhi cùng với tổ mẫu nói những gì thế? Làm sao mà tổ mẫu lập tức thay đổi chủ ý?”

Thành ca nhi cướp lời nói: “Lục ca nói, huynh ấy muốn đi Quý Châu tìm mỏ vàng hoặc là kinh doanh nguyên liệu làm thuốc, nhưng mà trong tay không có tiền. Nếu quyết định làm gì, sẽ nhờ tổ mẫu cho huynh ấy chút tiền, chờ huynh ấy kiếm được tiền rồi, sẽ đặt cho tổ mẫu một bộ trang sức bằng vàng. Tổ mẫu vừa nghe liền vui vẻ. Còn lén lút hỏi Lục ca muốn bao nhiêu bạc, nếu không đủ, còn có vàng đấy.”

Từ Lệnh Khoan cũng không nhịn được nữa ôm bụng cười to.

Cẩn ca nhi này, thật đúng là đã trêu chọc cho lão thái thái vui vẻ!

Trong lòng của Ngũ phu nhân thì chua chua, không khỏi nhìn Sân ca nhi một cái.

Thành ca nhi tuổi còn nhỏ không so sánh được, nhưng Sân ca nhi cùng với Cẩn Nhi cũng bằng tuổi nhau, so với hài tử nhà người ta cũng được coi là thông minh cơ trí rồi, tại sao vừa so sánh với Cẩn ca nhi, lại thấy ít đi một phần cơ trí đây!

Sân ca nhi lại hiểu lầm ý tứ mẫu thân, cho là hỏi hắn Thành ca nhi nói có thật hay không?

“Mẹ, người đừng nghe đệ đệ nói loạn.” Hắn cười nói: “Tổ mẫu vui vẻ là bởi vì Lục ca nói Tứ bá sở dĩ đồng ý cho huynh ấy đi Quý Châu, vì ở Quý Châu bên kia có man di, có thể lập công trạng. Lúc trước chính Tứ bá đã đánh được Miêu Cương ở Hồ Quảng mà lập nên công trạng vững vàng. Sau đó mới nói tới chuyện tìm mỏ vàng và kinh doanh nguyên liệu thuốc.”

Có thể tìm được mỏ vàng, lấy bản lãnh của Từ Lệnh Nghi, muốn đem nó biến thành mỏ tư nhân không phải chỉ là một câu nói thôi sao, đây chính là nguồn gốc của kinh doanh, còn không kiếm tiền đầy bồn đầy bát ư! Tìm không thấy mỏ vàng, kinh doanh nguyên liệu thuốc, có Tổng binh Quý Châu che chở, không cần nói gì khác, chính số tiền đút cho tuần kiểm ty dù có tiết kiệm được cũng không phải là một số lượng nhỏ đâu…

Nghĩ tới những thứ này, đợi đem con đuổi ra ngoài rồi, Ngũ phu nhân hỏi Từ Lệnh Khoan: “Ngũ gia, chàng nói xem, nếu để Sân ca nhi ra ngoài có tốt hay không?”

“Sân ca nhi còn quá nhỏ!” Từ Lệnh Khoan lắc đầu: “Huống chi nó còn chức thế tập của ta, nhà chúng ta cũng không phải là thiếu ăn ít mặc, cần gì để cho hắn chạy xuống dưới mà chịu khổ. Muốn đi, để cho Thành ca nhi đi là tốt rồi.” Hắn vừa nói, vừa cười: “Chờ Thành ca nhi của chúng ta trưởng thành, nói không chừng Cẩn Nhi đã thành công rồi, đến lúc đó trực tiếp tới dưới trướng của nó là tốt nhất.”

Ngũ phu nhân không khỏi cau mày.

Thành ca nhi tính tình hay xấu hổ, lá gan lại nhỏ, cho hắn ra ngoài… Vậy làm sao có thể là nên đại sự!

Thay vì dựa vào Cẩn ca nhi, không bằng dựa vào Sân ca nhi. Nàng trầm ngâm nói: “Huynh đệ Thành ca nhi và Sân ca nhi dù sao cũng là chung một mẹ!”

Lời này Từ Lệnh Khoan không thích nghe. Sắc mặt hắn hơi trầm xuống: “Trong nhà này Tứ ca là đương gia đấy!”

Nhưng cây lớn phân cành ở riêng. Đây là chuyện thường tình.

Ngũ phu nhân còn muốn nói gì thì có tiểu nha hoàn vội vã chạy vào thông báo: “Ngũ phu nhân, ngũ thiếu phu nhân ở bên kia sắp sinh!”

“A!” Ngũ phu nhân rất là ngoài ý muốn: “Lúc này!” Nàng nhìn Từ Lệnh Khoan một cái: “Thiếp chạy qua xem một chút!”

Từ Lệnh Khoan ho nhẹ hai tiếng.

Ngũ phu nhân thay đổi xiêm y, cùng nha hoàn vây quanh đi tới chỗ Anh Nương.

Nông Hương viện đèn dầu sáng rõ, Thập Nhất Nương, Khương thị đã sớm tới, được Từ Tự Giới tiếp đãi ngồi ở phòng khách, nhan hoàn, bà tử nấu nước, chuẩn bị quần áo tã lót trẻ con, người đến người đi cũng không sợ bị loạn.

Nhìn thấy Ngũ phu nhân đi tới, Từ Tự Giới đứng lên: “Ngũ thẩm!”

Ngũ phu nhân gật đầu, hỏi Thập Nhất Nương: “Ra sao rồi?”

“Vừa mới bắt đầu.” Thập Nhất Nương mời Ngũ phu nhân đến một bên ghế thái sư ngồi xuống: “Vẫn còn sớm lắm!”

Đang nói chuyện, thấy Từ Tự Giới ngóng cổ vào nội thất nhìn quanh.

Thập Nhất Nương buồn cười: “Tối nay chắc chưa sinh đâu. Con tìm một chỗ nghỉ ngơi đi! Nơi này còn chúng ta ở đây!”

Hắn chưa từng làm trái lời Thập Nhất Nương nên không dám ở lại lâu, nhưng trong lòng lại nhớ thương Anh Nương nên đứng đợi dưới mái hiên.

Hạng thị vừa mới ngủ, nghe được tin tức lại lần nữa được nha hoàn đỡ qua, vừa lúc nhìn thấy Từ Tự Giới bồi hồi dưới mái hiên liền kêu lên: “Ngũ thúc.”

Từ Tự Giới vội vàng giải thích: “Mẫu thân và Ngũ thẩm đều ở phòng khách, đệ liền chờ ở chỗ này.”

Huynh đệ bọn họ đối xử với thê tử rất tốt.

“Bên ngoài khí trời đang lạnh xuống.” Hạng thị cười bảo hắn vào nhà: “Tránh cho bị cảm lạnh!”

Từ Tự Giới không dám đi vào: “Đệ mặc thêm áo choàng là được!”

Thập Nhất Nương nghe được động tĩnh, không khỏi bật cười. Cũng là nàng sơ sót.

Sai Hổ Phách gọi Từ Tự Giới đi vào: “Nhìn bộ dạng Anh Nương như vậy, chắc phải tới buổi tối ngày mai mới có thể sinh. Ta sợ con cứ đợi ở đây, đến thời điểm mấu chốt lại không chống đỡ nổi… Nếu con muốn coi chừng nàng, thì ở đây coi chừng cũng được!”

Từ Tự Giới xấu hổ cười, đang định nói gì thì bên trong phòng vọng ra tiếng rên la của Anh Nương. Hắn căng thẳng chạy đến bên màn cửa kêu với Anh Nương: “Ta, ta đang ở bên ngoài…”, bộ dáng rất lo lắng.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười.

Thập Nhất Nương an ủi hắn: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì.Bà đỡ mới vừa rồi đi ra ngoài nói, tình huống của Anh Nương bây giờ rất tốt.”

Từ Tự Giới cười thẹn thùng.

Có tiểu nha hoàn đi tới: “Hầu gia phái người tới đây hỏi Ngũ thiếu phu nhân hiện giờ ra sao?”

“Rất tốt!” Thập Nhất Nương cười nói: “Nói với Hầu gia không cần lo lắng, đoán chừng ngày mai mới có thể sinh.”

Tiểu nha hoàn lên tiếng, đi bẩm báo với Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi nghĩ Thập Nhất Nương đêm hôm nay có thể không về được, nên đi tới chỗ Từ Tự Cẩn.

Từ Tự Cẩn đang luyện chữ ở dưới đèn.

Nhận lễ xong, Từ Lệnh Nghi ngồi xuống giường gạch đối diện, thuận tiện cầm chữ lên xem.

Tinh tế đoan chính, cẩn thận tỉ mỉ.

Từ Lệnh Nghi khẽ gật đầu, nhỏ giọng dặn dò Từ Tự Cẩn: “Cung Đông Ninh lớn hơn cha mười một tuổi, con đi qua đó gọi hắn là Thế bá cũng được. Nhìn qua thì hắn tính tình vội vàng xao động, làm việc lỗ mãng không quy củ, trên thực tế lại là người bề ngoài thô ráp bên trong tinh tế, con qua đó giao thiệp với hắn, đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Cha đã nói với hắn rồi, sắp xếp cho con ở An Vệ Bình Di Thiên hộ sở. Nơi đó ban đầu thuộc Tứ Xuyên, sau này thuộc về Quý Châu. Người man di chiếm đa số, sống cũng rất nghèo khó. Con lấy thân phận quân hộ bình thường tới đó. Sau này đi rồi, nhìn nhiều suy nghĩ nhiều làm nhiều, có chuyện gì cũng phải tận lực tự mình giải quyết.” Vừa nói vừa cười: “Dĩ nhiên, nếu con không chịu được, có thể viết thư gửi về, ước định của chúng ta lúc đó sẽ hủy bỏ. Cũng có thể nghĩ biện pháp nhanh tạo danh tiếng một chút, lúc đó con thắng cuộc, có thể đổi lại tới địa phương tốt hơn.”

“Phụ thân, người không cần khích con,” Từ Tự Cẩn tay nắm thành nắm đấm: “Con nhất định sẽ thắng.”

Từ Lện Nghi nhìn bộ dáng tràn đầy tự tin của hắn, không khỏi sờ sờ đầu hắn: “Tiểu tử thối!”

Từ Tự Cẩn nhếch miệng cười, nói: “Thế bọn Trường An… có đi theo con không?”

“Có thể đi, cũng có thể không đi.” Từ Lệnh Nghi chưa quyết định chỉ nói: “Bạch tổng quản, theo hầu cha từ nhỏ. Sau tại thời điểm cha lãnh binh bên ngoài, chuyện trong nhà đều phó thác cho hắn. Con lần này đi Quý Châu, chuyện của con muốn sắp xếp thế nào, con tự mình quyết định! Nếu như quyết định xong rồi, nói với cha một tiếng, người đi theo con, cha sẽ chuẩn bị quân tạ cho hắn, sau này có công trận, hắn cũng có thể vì mình mà lập công danh.”

Ánh mắt Từ Tự Cẩn sáng lên, có quân tạ, tức là có thể có chân ở Vệ Sở. Nếu như có công trận, vận khí tốt sẽ đạt được thế tập Thiên hộ là cũng có thể đấy.

Phụ thân đối với hắn, đúng là dụng tâm lương khổ.

Hắn nghiêm túc nhìn Từ Lệnh Nghi, gật đầu một cái.

Ngày thứ hai gọi mấy gã sai vặt bên cạnh vào.

“Phụ thân đã sắp xếp xong xuôi, ta đi An Bình Vệ Sở của Quý Châu, lấy thân phận quân hộ bình thường mà tới, không có phương tiện mang theo bọn ngươi. Các ngươi sẽ ở lại Yên kinh nhé!”

“Lục thiếu gia, như vậy phải làm sao!” Tùy Phong kêu lên: “Nghe tên gọi, chắc là một nơi núi non hiểm trở lại rất xa. Một mình ngài ở nơi đó, không có người bưng trà rót nước, như vậy sao được? Nếu không chúng tiểu nhân tới nói một tiếng với Tứ phu nhân nhé?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện