Edit: Anh Vũ

Beta: Tiểu Tuyền

“Ta thấy đừng nên nói với Tứ phu nhân thì hơn!” người luôn luôn trầm ổn là Hoàng Tiểu Mao cũng mất kiên nhẫn rồi: “Nếu Hầu gia đã nói vậy, mà chúng ta lại tới nói với phu nhân, sẽ chỉ làm cho Hầu gia cùng phu nhân khó chịu với nhau. Ta có ý kiến thế này, chúng ta giống như ở Gia Dự quan vậy, tới phụ cận Bình Di sở mướn phòng ở, giả bộ ngẫu nhiên quen biết, Lục thiếu gia có chuyện gì, chúng ta cũng có thể chăm sóc. Nhiều người khí thế hừng hực mà!”

“Chủ ý này hay!” Lưu Nhị Hổ: “Ngài không ở nhà, mấy người chúng tiểu nhân cũng không có gì để làm, còn không bằng đi Bình Di thì hơn.”

“Vẫn cứ dựa theo Lục thiếu gia phân phó làm việc!” giống như thường ngày, Trường An là người cuối cùng lên tiếng: “Mấy ngày gần đây Lục thiếu gia kết giao không ít bằng hữu, Lục thiếu gia đi rồi, chỉ sợ tình cảm này dần dần cũng nhạt nhòa hết. Yên kinh là kinh đô và là trọng địa của những vùng lân cận, Quý Châu xa xôi nếu có bằng hữu ở Yên Kinh, khi xảy ra chút chuyện nhỏ, cũng có người có thể chuẩn bị giúp đỡ. Chúng ta ở lại Yên Kinh, tới ngày lễ ngày tết thời điểm Lục thiếu gia gửi lễ giúp ngài gửi cho mấy vị đại nhân, cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt.”

Theo đó, Hoàng Tiểu Mao cùng Lưu Nhị Hổ không khỏi hai mặt nhìn nhau, bọn họ chưa từng nghĩ tới chuyện này.

“Lục thiếu gia không ở nhà, chúng ta cũng không còn hầu hạ người, chúng ta cũng không thể ngày ngày đi tới vấn an hành lễ với mấy vị đại nhân a!” Hoàng Tiểu Mao nhận ra có chút không ổn: “Lúc rảnh rỗi thì làm gì đây? Thủ phòng, có bọn A Kim cô nương; quét sân, có đám người Vạn ma ma; trực đêm có hộ viện; chẳng lẽ giống như thiếu gia, ngày ngày ăn ngủ, ngủ ăn. Ta vẫn muốn đi cùng thiếu gia tới Quý Châu!”

Lưu Nhị Hổ và Hoàng Tiểu Mao tâm tư giống nhau: “Ta cũng cảm thấy hay là đi theo thiếu gia tới Quý Châu thì hơn.”

Bọn họ xuất thân nhà nông, không nhà ai có chuyện ăn không lại ngồi rồi? Không có chuyện gì làm, khiến cho bọn họ cảm thấy bất an, trong người lo sợ, bọn họ lại phải trở về điền trang. Đã nhiều năm như vậy, bọn họ đi theo Từ Tự Cẩn học võ, kỹ năng hoa màu sớm đã không còn nhớ, cũng không quen cuộc sống ngày ngày bán mặt cho đất, bán lưng cho trời, sợ bị đuổi về.

Tùy Phong do dự nói: “Bình thường cũng có thể cùng với bọn nha hoàn sai vặt của các vị đại nhân xã giao nhiều một chút, để càng ngày càng thân thiết với những người này, nếu không làm sao mà Tạ lão tam lại đến phủ Thuận Thiên làm kẻ sai vặt? Có thể thấy được, dù không có việc gì ở trước mặt mấy vị công tử lượn qua lượn lại, cũng sẽ không bị thiệt thòi. Còn có mấy con chim, con chó mà thiếu gia để lại, phải có người trông nom mới được.”

Tạ lão tam với Tạ Nhan có phụ thân là đồng hương, dựa vào hai mẫu đất cằn mà sống. Một lần tình cờ biết được phụ thân của Tạ Nhan, nên cố gắng bấu víu trở thành thúc cháu cùng gia tộc, ngày lễ ngày tết, hay việc hiếu hỉ của Tạ gia đều mang theo thổ sản quê nhà tới chúc mừng, Tạ phụ trong lòng băn khoăn, vừa lúc phủ Thuận Thiên thiếu người sai vặt, nên đề cử Tạ lão tam. Không tới mấy năm, Tạ lão tam đã có trong tay vài điền sản. Làm cho bà con xa chính đáng của Tạ gia đỏ mắt, Tạ Nhan giễu cợt: “Bình thường chẳng thấy bóng dáng đâu, đến tên cũng chẳng nhớ, nói chi tới giúp đỡ cho một công việc chứ.”

Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Hổ trầm mặc nghe.

Có gã sai vặt đi vào bẩm: “Lục thiếu gia, quản sự của phò mã phủ Toại Bình công chúa, vâng lệnh mang lễ Nghi Trình tới cho ngài.”

“Ta đây vẫn chưa đi mà.” Từ Tự Cẩn bật cười, đi ra khách sảnh.

Quản sự phủ Toại Bình công chúa gầy còm cao cao, nhìn là biết một người hết sức khôn khéo.

Hắn cung kính đưa lễ, vẻ mặt tươi cười cung kính dâng danh mục quà tặng lễ Nghi Trình là trong một chiếc hộp màu đỏ trên hai tay: “Một chút lễ mọn bày tỏ thành ý.” Lại nói: “Phò mã nói, chờ công tử quyết định thời gian, nhất định sẽ bày tiệc đưa tiễn ngài.”

Trường An vội tới tiếp, Từ Tự Cẩn nói vài lời cám ơn rồi bưng trà. Trường An cùng đi ra ngoài, đem bạc Từ Tự Cẩn thưởng cho quản sự, cùng quản sự đi kiểm kê lễ Nghi Trình, Từ Tự Cẩn thì trở về phòng, cùng với mấy người Tùy Phong tiếp tục đề tài vừa rồi: “Mẹ nói, năm nay sẽ đem A Kim gả ra ngoài rồi, ta lại không ở nhà, trong nhà thật đúng là cần người quản sự.”

A Kim còn chưa hứa hôn với người ta, mấy người coi như là cùng nhau lớn lên, đột nhiên nghe được thông tin chính thức như vậy, ba người không khỏi có chút ngạc nhiên.

Trường An vội vội vàng vàng đi thẳng vào.

“Lục thiếu gia!” Cái bản mặt lúc nào cũng duy trì dáng vẻ bình thản, lúc này trông hơi quái dị: “phò mã Toại Bình công chúa không chỉ tặng ngài văn phòng tứ bảo, còn đưa thêm cho ngài hai mỹ tỳ!”

“Mỹ tỳ?” Từ Tự Cẩn há hốc mồm cứng lưỡi.

“Tiểu nhân sợ Tứ phu nhân biết sẽ tức giận, nhưng quản sự nói, nếu ngài thấy hai mỹ tỳ này không xinh đẹp lắm, ngày mai hắn lại… dẫn tới hai người nữa. Hai người này, tùy ý chúng ta xử trí.” Trên trán Trường An toát ra cả mồ hôi: “Tiểu nhân, tiểu nhân thấy hai mỹ tỳ này có lẽ mới mười hai mười ba tuổi, nghe quản sự nói như vậy, lúc ấy bị dọa sợ tới sắc mặt trắng bệch… Vào hỏi công tử thì không tốt nên không thể làm gì khác hơn là thu nhận!” Hắn vừa nói vừa quỳ trên mặt đất: “Lục thiếu gia, chuyện này là lỗi tại tiểu nhân, người trách phạt tiểu nhân đi!”

Ngày đó Thập Nhất Nương uyển chuyển hỏi hắn việc Từ Tự Cẩn tập công phu nội gia thì không gần nữ, Từ Tự Cẩn có nghe lời của sư phụ hay không? Trường An lại liên tưởng tới nha hoàn bên cạnh Từ Tự Cẩn cũng là hầu hạ Từ Tự cẩn từ nhỏ, mơ hồ hiểu được dụng ý của Thập Nhất Nương. Lúc này phò mã Toại Bình công chúa tặng hai mỹ tỳ, hết lần này tới lần khác đều là hắn nhận lấy… hắn làm sao mà không sợ hãi cho được!

Từ Tự Cẩn cũng cảm giác được thái độ của Thập Nhất Nương ở phương diện này.

Nếu không thì trong nhà đã có nhiều di nương, cùng một đống thông phòng rồi, mà hai ca ca của hắn đừng nói là có, thậm chí tới phụ thân hắn cũng chỉ có hai lão di nương…

Hắn không khỏi sờ sờ đầu, nói: “Nếu thế, đem hai tỳ nữ này giao cho mẹ ta được không? Dù sao ta cũng phải đi rồi, cứ để cho mẹ ta xử lý là được rồi.”

Trường An thở phào nhẹ nhõm, vội nói: “Tiểu nhân sẽ cho người dẫn hai vị cô nương này tới chỗ phu nhân.”

Thập Nhất Nương đang ở phòng chờ sinh giúp đỡ Anh Nương, nghe nói có người tặng hai mỹ tỳ cho Từ Tự Cẩn, ngay cả người vừa mới thống khổ là Anh Nương nghe được cũng không nhịn nổi mà cười một tiếng.

“Trước tiên đem người giao cho Hổ Phách sắp xếp, chờ ta giúp thiếu phu nhân xong rồi hãy nói.”

Mẫu thân am hiểu nhất là thu nợ tính sổ…

Nghĩ tới đây, Từ Tự Cẩn tới chỗ Từ Lệnh Nghi: “Phụ thân, con quyết định mang Trường An theo. Để Tùy Phong ở nhà giúp con xử lý mấy công việc thường ngày. Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Hổ sẽ theo Bàng sư phụ đi Quý Châu, tìm một chỗ ở ở phủ Trình Phiên, con có việc gì, bọn họ cũng có thể giúp đỡ một chút, mà con cũng có thể tiếp tục tập võ với Bàng sư phụ.”

Từ Lệnh Nghi không hỏi tại sao hắn lại sắp xếp như vậy, chỉ gật đầu tin tưởng nói: “Cha trước tiên giúp Trường An vào quân tịch.”

Từ Tự Cẩn nghe thế mắt sáng rực lên: “Phụ thân, người nói như vậy là cũng có thể giúp cho Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Hổ, Tùy Phong vào quân tịch chứ?”

“Có một số việc, đừng quá vội vàng.” Từ Lệnh Nghi không trả lời trực tiếp hắn: “Con phải học cách hít sâu thở chậm.”

“Vâng, vâng.” Từ Tự Cẩn cười híp mắt, một chút cũng không có tính toán chín chắn: “Như vậy trong lòng con cũng có cơ sở- có thể hứa với bọn họ một cái tương lai nhìn thấy trước, là con đường công danh, đều mạnh hơn tiền thưởng, mạnh hơn thưởng nữ nhân a!” Nói tới đây hắn lại đem chuyện phò mã Toại Bình công chúa tặng hắn hai mỹ tỳ.

“Con nói là mỹ tỳ, vậy lớn lên bộ dạng tốt chứ?” Từ Lệnh Nghi lơ đãng hỏi: “Bao nhiêu tuổi?”

“Con còn chưa có nhìn thấy người đâu!” Từ Tự Cẩn cảm thấy thái độ của phụ thân quá tùy ý, tuyệt nhiên không để ý tới tâm tình của hắn, liền cao giọng nói: “Con trực tiếp đem người dẫn tới chỗ của mẹ rồi.” Sau đó lại kêu gào: “Nương còn đặc biệt hỏi con có gần nữ sắc hay không nữa đấy.”

“Con còn nhỏ tuổi, mẹ con hỏi cái này là không sai.” Từ Lệnh Nghi cười ha hả vỗ vai nhi tử: “Con tập võ cho tốt, chỉ cần võ công của con có chút thành tựu, cha cũng sẽ tặng con hai mỹ tỳ!”

Từ Tự Cẩn nhớ tới vài người đoan trang tú lệ mà hắn coi trọng ở trên thuyền hoa, rồi bỗng thình lình tung mị nhãn như ca kỹ liền ghét bỏ nói: “Con không cần.”

Từ Lệnh Nghi sửng sốt, sau đó cười ha hả.

Từ Tự Cẩn cảm thấy phụ thân một chút cũng không giúp được mình, liền hùng hổ thẳng bước đi.

Đi tới nửa đường lại rẽ tới chỗ Thái phu nhân.

”Hai mỹ tỳ cơ à?” Thái phu nhân ý bảo tiểu nha hoàng đọc kinh phật cho bà lui xuống, cầm tay Từ Tự Cẩn, nhỏ giọng nói: “Con suy nghĩ một chút, nếu là cô nương trong sạch, phò mã Toái Bình công chúa có thể tùy ý biếu tặng sao? Hơn phân nửa là gái thanh lâu tới, từ nhỏ đã được dạy đàn ca hầu hạ nam nhân. Như vậy, cô gái kia, trừ chuyện trong phòng ra, cái gì cũng không biết. Mọi người nhìn qua bề ngoài đúng là xinh đẹp, nói chuyện ôn nhu mềm mại, nhưng khi gặp chính sự, sẽ lộ ra chân tướng, là ngay cả Thượng Cung cục và Hoán Y cục khác nhau ở đâu cũng không biết, chớ nói chi là phụ giúp con nghĩ cách. Đây chính là loại người bên ngoài tô son nạm ngọc, bên trong trong thối rữa thôi. Sau này con là người làm đại sự, nếu chút mắt nhìn người và định lực đều không có, sau này làm thế nào để quản lý được thủ hạ và chi sĩ hiền đức? Phải biết rằng, những người có bản lĩnh, tôn trọng nhất là những người có phẩm hạnh đoan trang!” Sau đó cười ôm bả vai Từ Tự Cẩn: “Đem người đưa cho mẫu thân con xử lý… Chuyện này làm tốt lắm. Mọi sự lấy hiếu làm đầu, con biết hiếu thuận mẹ con, bà cũng thấy vui vẻ thay!” Vừa cười, ánh mắt cong cong nhìn Từ Tự Cẩn: “Nếu như con thật sự suy nghĩ muốn có người hầu hạ bên người, nhà chúng ta có nhiều mà. Xa không nói, A Kim nhà con, bà thấy được đấy. Nếu không, trước khi con đi Quý Châu, bà thay con làm chủ thu A Kim vào phòng nhé?”

A Kim? Từ Tự Cẩn trợn mắt há mồm: “Nàng, nàng theo hầu con từ nhỏ, so với con còn hơn mấy tuổi đấy!”

“Thật tốt, biết đau lòng người ta cơ đấy!” Thái phu nhân xem thường, cười nói: “Từ nhỏ đã hầu hạ con, tức là biết rõ con như lòng bàn tay, biết cách chăm sóc con!”

“Con không muốn!” Từ Tự Cẩn lắc đầu như trống bỏi: “Con còn muốn tập võ! Không muốn nha hoàn thông phòng.”

Thái phu nhân cười ha hả, cảm thấy Từ Tự Cẩn lấy cớ: “Nếu con không nhìn trúng, vậy người bên cạnh tổ mẫu là Lộ Châu thì thế nào? So với con chỉ hơn hai tuổi. Bà coi bộ dáng không tệ…”

Người kia lớn lên bộ dáng giống như tiểu nha hoàn bánh bao!

Từ Tự Cẩn cảm thấy đầu đau buốt.

Có lẽ tìm tới Thái phu nhân cũng là sai lầm! Phải tìm biện pháp thoát thân mới được.

Ý niệm trong đầu chợt lóe, có tiểu nha hoàn thở hồng hộc chạy vào: “Thái phu nhân, Thái phu nhân, Ngũ thiếu phu nhân, sinh, sinh tiểu thiếu gia!”

“Ôi!” Thái phu nhân ngồi thẳng người dậy: “Đây thật đúng là một chuyện đại hỷ! Nhanh nhanh tới phật đường nói với Nhị phu nhân đang chép kinh phật một tiếng, bảo nàng đi cùng ta tới thăm Ngũ thiếu phu nhân một chút.”

Tiểu tử này, tới thật đúng lúc mà!

Từ Tự Cẩn cười đến híp hết cả mắt, vội vàng giúp đỡ Thái phu nhân: “Tổ mẫu, con đỡ người nhé!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện